Chương 4:
Đào Bạch Bách
05/09/2021
Trái tim nhỏ của Phương Mặc đang đập thình thịch, cõi lòng đầy chờ mong ấn mở tin nhắn của Hứa Hi Nhiên, thì nhìn thấy một dòng chữ như vậy.
"Làm ơn, cậu có thể vui lòng thích tin tức đầu tiên trên vòng kết nối bạn bè của tôi được không?"
Nụ cười của Phương Mặc lập tức cứng lại.
Không đợi cậu điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, một tin nhắn mới lại đến.
"Van cầu cậu đấy, đồng chí cảnh sát nói rằng chỉ có thể thả tôi đi nếu tôi có đủ 20 lượt thích."
Phương Mặc đầu đầy dấu chấm hỏi (). Cậu tò mò ấn vào vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên, nhìn thấy tin tức đầu tiên là cái này.
"Thật vinh dự khi chấp hành tuân thủ luật lệ giao thông, còn vi phạm luật lệ giao thông thật đáng xấu hổ. Tôi đã vượt đèn đỏ tại đường OO và đường XX vào lúc 7 giờ 30 phút ngày 24 tháng 8. Đây là hành vi rất sai trái. Sau khi các đồng chí công an phê bình, giáo dục tôi đã nhận thức rõ vấn đề của mình, tại đây tôi xin hứa sẽ không bao giờ vi phạm nữa, nhất quyết đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đi bộ phải đi trên vỉa hè, qua đường phải đi trên vạch kẻ đường. Cũng hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương, làm một công dân tốt chấp hành tuân thủ luật lệ giao thông."
Bên dưới có một câu trả lời từ chính anh ấy.
"Đừng cười nữa! Mau thả tim đi!"
Phương Mặc cố nhịn cười, thả tim, sau đó chuyển trở lại hộp thoại.
"Được rồi."
Hứa Hi Nhiên nhanh chóng trả lời lại.
"Cảm ơn cảm ơn cảm ơn, lần sau mời cậu đi uống trà sữa!"
Tuy biết đối phương chỉ là khách sáo, nhưng Phương Mặc sẽ không bỏ qua cơ hội nào đến gần.
"Không cần tốn kém, nhớ chú ý an toàn!"
Nửa phút sau, đối phương gửi đến một biểu tượng cảm xúc thổ huyết.
Sau mười phút, cậu mở vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên, dòng tin tức đầu tiên đã bị xóa. Đoán chừng là rốt cuộc đã đầy đủ hai mươi lượt thích, sau khi được cho đi tranh thủ thời gian hủy thi diệt tích.
Phương Mặc cười một hồi lâu, đột nhiên ý thức được một việc. Hai tên đường được nhắc đến trong đến trong tin tức vừa rồi nghe có vẻ hơi quen thuộc. Sau khi mở công cụ và nhập từ khóa, cậu ngạc nhiên khi thấy hai con đường không xa trường học của cậu.
Trường đại học của Phương Mặc có hai cơ sở, một ở phía Nam, một ở phía Bắc nằm ở hai góc thành phố, rất xa xôi. Cậu là người bản địa nhưng lại sống ở trung tâm thành phố, dù đi học ở trường nào thì cậu cũng phải đi qua một nửa thành phố, việc này tốn nhiều thời gian và công sức. Sau hai năm học ở cơ sở phía Nam, cậu phải chuyển đến cơ sở mới ở phía Bắc trong học kỳ mới do điều chỉnh quy hoạch của trường. Cậu không quen thuộc những con phố gần đó, đơn giản là mấy ngày hôm trước vừa mới đi qua một lần, mới để lại một chút ấn tượng.
Cở sở phía Bắc nằm trong khu đại học, xung quanh còn có vài trường đại học cao đẳng. Nhìn ra được Hứa Hi Nhiên tuổi cùng cậu cũng không sai biệt lắm, không chừng cũng học ở đó.
Nội tâm Phương Mặc bắt đầu kích động, cảm thấy rằng đây là một định mệnh tuyệt vời do ông trời sắp đặt.
Cả ngày nghĩ về nó, đêm đó cậu đã có một giấc mơ ngọt ngào.
Trong mơ, cậu rất vất vả bước lên lầu về ký túc xá, xách theo một chiếc vali to tướng, vừa định nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên có một cánh tay vươn ra dễ dàng giúp cậu nhấc hành lý.
Ngay khi cậu quay đầu lại, chàng trai hợp gu của cậu đang nhìn cậu trìu mến với nụ cười trên môi. Sau khi nhìn nhau trìu mến một lúc, họ cùng nhau lên lầu nắm tay nhau đi đến cửa ký túc xá. Bên ngoài còn treo một tấm biển hình cánh hoa trên cửa: Hứa Hi Nhiên & Phương Mặc? Phòng nhỏ.
Hứa Hi Nhiên đứng trước cửa nở một nụ cười tà mị, rồi dùng một cú đá mạnh vào cửa. Toàn bộ ký túc xá trống không, ngoại trừ một chiếc giường Kingsize sang trọng ở giữa.
Hai người ngã xuống tấm nệm mềm mại trên giường, tóc tai bù xù thỏa thích đánh nhau kịch liệt vui cười, cho đến khi đột nhiên vang lên một tiếng nhạc Rock trên bầu trời cực kỳ hủy diệt bầu không khí.
"Cậu có biết cậu đã phá hủy thứ gì không?" Phương Mặc trầm mặc cầm điện thoại, đằng đằng sát khí.
Không có âm thanh ở phía bên kia.
"Trâu Thuấn cậu có bệnh hả, hơn nửa đêm nhiễu người khác mộng đẹp còn không nói chuyện", Phương Mặc có chút cáu kỉnh khi rời giường, "Không nói liền tắt, tớ rất bận rộn!"
Bên kia rốt cục lên tiếng, nhẹ giọng gọi nhũ danh của Phương Mặc: "Mặc Mặc.."
Phương Mặc cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Có chuyện gì vậy?"
Nếu nói cuộc trò truyện trước chỉ xem như tâm tình sa sút, thì giờ đây một tiếng gọi kia của Trâu Thuấn gần như chính là mang theo tiếng khóc nức nở.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?", Phương Mặc lo lắng không thôi, ngay lập tức hỏi, "Lại là người đó? Hắn ta với cậu có chuyện gì rồi?"
"Có lẽ tớ thất tình rồi." Trâu Thuấn nói.
Một câu nói này của cậu cực kỳ ủy khuất, sức lan tỏa mười phần, Phương Mặc nghe tim cũng muốn co rút.
"Cậu nhịn không được tỏ tình với hắn ta rồi?" Cậu hỏi Trâu Thuấn.
"Không có" Trâu Thuấn hít mũi một cái, "Tớ hỏi anh ấy ngày mai anh ấy có rảnh không, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đi xem mắt."
"Uh.."
"Hơn nữa đây không phải lần gặp đầu tiên. Bọn họ lúc trước gặp qua một lần, đây đã là lần hẹn thứ hai" Trâu Thuấn nói, "Lần trước anh ấy nói với tớ rằng anh ấy bị người thân ép buộc không có biện pháp. Nhưng vừa rồi anh ấy lại nói với tớ, cảm thấy cùng cô gái ấy có tiếng nói chung, cho nên ý định gặp gỡ nhiều hơn để tìm hiểu."
"..."
"Tớ nguội lạnh rồi" Cậu hỏi.
"Hắn còn nói với cậu điều này?" Phương Mặc hỏi.
"Tớ hỏi anh ấy, anh ấy đã nói" Trâu Thuấn nhỏ giọng lầm bầm, "Vừa muốn cùng tớ tốt, lại muốn đi xem mắt, anh ấy thật sự đang đùa bỡn tớ."
"Trước tiên, cậu đừng nghĩ như vậy, khả năng đối với trai thẳng mà nói, loại hình thức ở chung này rất bình thường đó?" Phương Mặc nói, "Hơn nữa người ta chẳng qua là tìm hiểu, cũng không có chính thức ở bên nhau. Những chuyện cá nhân này đều nói với cậu, nói rất rõ là coi cậu như một người bạn!"
"Đánh rắm, tớ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng ư?" Trâu Thuấn đột nhiên lớn tiếng, "Anh ấy còn nhìn không ra thì chính là đồ ngốc x!"
Trâu Thuấn cư xử như thế nào trước mặt người mình thích, Phương Mặc đâu thể biết được. Nhưng lúc như thế này, việc làm dịu cảm xúc luôn là điều cần thiết.
"Có hay không khả năng là hắn ta đang thử thái độ của cậu?" Phương Mặc hỏi.
Trâu Thuấn im lặng.
Một lát sau, cậu lên tiếng lần nữa, ngữ khí bắt đầu có sức sống lại: "Vậy hiện tại tớ nên có phản ứng như thế nào mới tốt hơn? Tớ vừa rồi chúc anh ấy hết thảy thuận lợi có phải hay không, không thích hợp? Tớ có cần cho anh ấy biết là tớ không vui không?"
Cái này, Phương Mặc lại càng không biết.
Ngay cả cái giả thiết này, đều là vì trấn an Trâu Thuấn mà cậu thuận miệng nói bậy. Một người hoàn toàn không quen biết, Phương Mặc có thể đoán được mới lạ. Bây giờ nhìn thấy Trâu Thuấn ôm ngọn cỏ này không buông tay, Phương Mặc mơ hồ xấu hổ, còn có chút không biết làm sao.
Trâu Thuấn từng cùng nhiều người không rõ ràng, mà bản thân Phương Mặc cũng bị các thức cả trai lẫn gái theo đuổi rất nhiều lần. Cái gọi là yêu đương đến tột cùng như thế nào, hai người bọn họ chỉ có thể như người mù sờ voi mà thôi. Nếm qua thịt heo, xem qua heo chạy, muốn bọn cậu tại phòng bếp bộc lộ tài năng, lập tức rụt rè.
"Cậu nói chuyện đi" Trâu Thuấn thúc giục.
"Nếu không cậu liền.. Thử xem?" Phương Mặc nói, "Dù sao kết quả xấu nhất không có gì hơn thất tình, tranh thủ so với không tranh thủ luôn tốt hơn chứ, đúng không?"
"Có đạo lý" Trâu Thuấn sâu sắc đồng ý. "Ngay mai đợi cuộc hẹn của bọn họ chấm dứt tớ lại đi tìm hiểu tìm hiểu!"
"Tớ còn thực sự có chút hiếu kỳ" Phương Mặc nói, "Người này đến cùng có bao nhiêu tốt có thể làm cho cậu thần hồn điên đảo đến như vậy?"
Hai ngày sau, Phương Mặc liền gặp được cái người làm cho Trâu Thuấn trà không nhớ cơm không nghĩ, thần bí nam nhân.
Thoạt nhìn bình thường ngoài ý muốn.
Cậu ngồi ở hàng ghế sau, nhìn lên Trâu Thuấn đang ngồi ở ghế lái phụ hai mắt lóe những vì sao nghiêng thân một khắc nói không ngừng, rốt cục hiểu ra Trâu Thuấn nói bản thân biểu hiện rất rõ ràng đều là lời nói thật.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái phần lớn là cười gật đầu, thỉnh thoảng đáp lại đúng lúc, làm cho Trâu Thuấn tiếp tục không dứt lại không đến mức xấu hổ nhạt nhẽo.
Xe chạy suốt một đường từ trong thành phố ra ngoại ô lại vào khu đại học kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ. Phương Mặc cảm thấy mình như một bóng đèn phát sáng suốt chặng đường.
Cuối cùng sau khi xuống xe, người đàn ông lại chủ động giúp hai người xách hành lý từ trong cốp xe ra. Trước khi tạm biệt, Phương Mặc rốt cục bắt được cơ hội cảm tạ, đối phương lập tức mỉm cười khoát tay.
"Không vấn đề gì. Cậu cùng Trâu Thuấn cảm tình rất tốt, thường xuyên nghe em ấy nhắc đến cậu", nói với Phương Mặc, "Đưa một người với đưa hai người cũng không có gì khác nhau."
"Đúng vậy" Trâu Thuấn ở một bên tiếp lời, "Không cần để ở trong lòng!"
Phương Mặc nhướn một bên lông mày, nhìn cậu trong chốc lát, muốn ói bất quá nhịn xuống được.
"Vừa đi vừa về hơn ba tiếng đồng hồ" lúc hai người kéo hành lý trên đường đi về phía ký túc xá, Phương Mặc nhịn không được cảm khái, "Hắn chủ động đề nghị muốn đưa cậu. Tinh thần này là như thế nào?"
"Ha ha, ha ha ha ha." Trâu Thuấn cười như một tên ngốc.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu ấy, khác hẳn vẻ uể oải khi gọi điện lúc nửa đêm hai ngày trước.
"Hai người hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Không biết."
"Vậy còn buổi hẹn hò của hắn thì sao? Mọi chuyện diễn ra thuận lợi không?"
"Cũng không biết nữa," Trâu Thuấn nói, "Tớ nhịn cả buổi không hỏi, anh ấy cũng không đề cập đến."
".. Như vậy không tốt lắm đâu?"
Mới vừa rồi còn cười hì hì, Trâu Thuấn mím chặt môi không lên tiếng.
Ký túc xá của hai người không ở cùng một tòa nhà. Cả hai lần mò dọc theo số nhà, tìm thấy tòa nhà phòng ngủ của Trâu Thuấn trước. Ngay khi Phương Mặc chuẩn bị nói lời tạm biệt, Trâu Thuấn, người vừa mới còn có chút uể oải, đột nhiên sáng mắt lên, rồi thì thầm "Ngọa tào*".
*Bản Raw là "我槽" câu cửa miệng khi gặp vấn đề ngạc nhiên, bất ngờ. Mình không biết dịch sao cho đúng nghĩa nên để luôn bản convert.
Trước khi Phương Mặc kịp đặt câu hỏi, Trâu Thuấn đã nắm lấy khuỷu tay của cậu.
"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó*, cậu cậu cậu cậu nhìn bên kia! Nhìn bên kia!" Trâu Thuấn kích động mà nói năng lộn xộn.
*Bản Raw là "我擦我擦我擦" ai biết sát nghĩa hơn thì góp ý với mình nhé.
Phương Mặc ngơ ngác mà quay đầu lại nhìn, cố gắng tìm tiêu điểm của Trâu Thuấn, ngay sau đó cũng thốt lên một tiếng "Ngọa tào".
"Mẹ kiếp, đẹp trai quá!" Trâu Thuấn rất kích động, "Cậu nhìn thấy chưa? Rất đẹp trai!"
Phương Mặc không nói lời nào.
Trâu Thuấn có tật giật mình, tranh thủ thời gian dời ánh mắt, làm bộ xung quanh không có ai. Nhưng Phương Mặc vẫn ngây ngốc nhìn về hướng đó mà không có động tĩnh gì. Vài giây sau, cái người mà cậu đang nhìn chằm chằm chạy nhanh tới, còn vẫy tay với cậu.
"Tôi không có nhận lầm chứ," Hứa Hi Nhiên một đường chạy đến trước mặt cậu, híp mắt nở nụ cười, "Cậu có phải là Phương Mặc không?"
*Từ phần này mình sẽ thay đổi xưng hô của hai bạn nhé vì hai bạn đã gặp nhau ở ngoài và biết học cùng trường với nhau.
Phương Mặc ngây ngốc nhẹ gật đầu.
Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng "Ngọa tào" của Trâu Thuấn phát ra từ bên cạnh mình.
"Làm ơn, cậu có thể vui lòng thích tin tức đầu tiên trên vòng kết nối bạn bè của tôi được không?"
Nụ cười của Phương Mặc lập tức cứng lại.
Không đợi cậu điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, một tin nhắn mới lại đến.
"Van cầu cậu đấy, đồng chí cảnh sát nói rằng chỉ có thể thả tôi đi nếu tôi có đủ 20 lượt thích."
Phương Mặc đầu đầy dấu chấm hỏi (). Cậu tò mò ấn vào vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên, nhìn thấy tin tức đầu tiên là cái này.
"Thật vinh dự khi chấp hành tuân thủ luật lệ giao thông, còn vi phạm luật lệ giao thông thật đáng xấu hổ. Tôi đã vượt đèn đỏ tại đường OO và đường XX vào lúc 7 giờ 30 phút ngày 24 tháng 8. Đây là hành vi rất sai trái. Sau khi các đồng chí công an phê bình, giáo dục tôi đã nhận thức rõ vấn đề của mình, tại đây tôi xin hứa sẽ không bao giờ vi phạm nữa, nhất quyết đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đi bộ phải đi trên vỉa hè, qua đường phải đi trên vạch kẻ đường. Cũng hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương, làm một công dân tốt chấp hành tuân thủ luật lệ giao thông."
Bên dưới có một câu trả lời từ chính anh ấy.
"Đừng cười nữa! Mau thả tim đi!"
Phương Mặc cố nhịn cười, thả tim, sau đó chuyển trở lại hộp thoại.
"Được rồi."
Hứa Hi Nhiên nhanh chóng trả lời lại.
"Cảm ơn cảm ơn cảm ơn, lần sau mời cậu đi uống trà sữa!"
Tuy biết đối phương chỉ là khách sáo, nhưng Phương Mặc sẽ không bỏ qua cơ hội nào đến gần.
"Không cần tốn kém, nhớ chú ý an toàn!"
Nửa phút sau, đối phương gửi đến một biểu tượng cảm xúc thổ huyết.
Sau mười phút, cậu mở vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên, dòng tin tức đầu tiên đã bị xóa. Đoán chừng là rốt cuộc đã đầy đủ hai mươi lượt thích, sau khi được cho đi tranh thủ thời gian hủy thi diệt tích.
Phương Mặc cười một hồi lâu, đột nhiên ý thức được một việc. Hai tên đường được nhắc đến trong đến trong tin tức vừa rồi nghe có vẻ hơi quen thuộc. Sau khi mở công cụ và nhập từ khóa, cậu ngạc nhiên khi thấy hai con đường không xa trường học của cậu.
Trường đại học của Phương Mặc có hai cơ sở, một ở phía Nam, một ở phía Bắc nằm ở hai góc thành phố, rất xa xôi. Cậu là người bản địa nhưng lại sống ở trung tâm thành phố, dù đi học ở trường nào thì cậu cũng phải đi qua một nửa thành phố, việc này tốn nhiều thời gian và công sức. Sau hai năm học ở cơ sở phía Nam, cậu phải chuyển đến cơ sở mới ở phía Bắc trong học kỳ mới do điều chỉnh quy hoạch của trường. Cậu không quen thuộc những con phố gần đó, đơn giản là mấy ngày hôm trước vừa mới đi qua một lần, mới để lại một chút ấn tượng.
Cở sở phía Bắc nằm trong khu đại học, xung quanh còn có vài trường đại học cao đẳng. Nhìn ra được Hứa Hi Nhiên tuổi cùng cậu cũng không sai biệt lắm, không chừng cũng học ở đó.
Nội tâm Phương Mặc bắt đầu kích động, cảm thấy rằng đây là một định mệnh tuyệt vời do ông trời sắp đặt.
Cả ngày nghĩ về nó, đêm đó cậu đã có một giấc mơ ngọt ngào.
Trong mơ, cậu rất vất vả bước lên lầu về ký túc xá, xách theo một chiếc vali to tướng, vừa định nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên có một cánh tay vươn ra dễ dàng giúp cậu nhấc hành lý.
Ngay khi cậu quay đầu lại, chàng trai hợp gu của cậu đang nhìn cậu trìu mến với nụ cười trên môi. Sau khi nhìn nhau trìu mến một lúc, họ cùng nhau lên lầu nắm tay nhau đi đến cửa ký túc xá. Bên ngoài còn treo một tấm biển hình cánh hoa trên cửa: Hứa Hi Nhiên & Phương Mặc? Phòng nhỏ.
Hứa Hi Nhiên đứng trước cửa nở một nụ cười tà mị, rồi dùng một cú đá mạnh vào cửa. Toàn bộ ký túc xá trống không, ngoại trừ một chiếc giường Kingsize sang trọng ở giữa.
Hai người ngã xuống tấm nệm mềm mại trên giường, tóc tai bù xù thỏa thích đánh nhau kịch liệt vui cười, cho đến khi đột nhiên vang lên một tiếng nhạc Rock trên bầu trời cực kỳ hủy diệt bầu không khí.
"Cậu có biết cậu đã phá hủy thứ gì không?" Phương Mặc trầm mặc cầm điện thoại, đằng đằng sát khí.
Không có âm thanh ở phía bên kia.
"Trâu Thuấn cậu có bệnh hả, hơn nửa đêm nhiễu người khác mộng đẹp còn không nói chuyện", Phương Mặc có chút cáu kỉnh khi rời giường, "Không nói liền tắt, tớ rất bận rộn!"
Bên kia rốt cục lên tiếng, nhẹ giọng gọi nhũ danh của Phương Mặc: "Mặc Mặc.."
Phương Mặc cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Có chuyện gì vậy?"
Nếu nói cuộc trò truyện trước chỉ xem như tâm tình sa sút, thì giờ đây một tiếng gọi kia của Trâu Thuấn gần như chính là mang theo tiếng khóc nức nở.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?", Phương Mặc lo lắng không thôi, ngay lập tức hỏi, "Lại là người đó? Hắn ta với cậu có chuyện gì rồi?"
"Có lẽ tớ thất tình rồi." Trâu Thuấn nói.
Một câu nói này của cậu cực kỳ ủy khuất, sức lan tỏa mười phần, Phương Mặc nghe tim cũng muốn co rút.
"Cậu nhịn không được tỏ tình với hắn ta rồi?" Cậu hỏi Trâu Thuấn.
"Không có" Trâu Thuấn hít mũi một cái, "Tớ hỏi anh ấy ngày mai anh ấy có rảnh không, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đi xem mắt."
"Uh.."
"Hơn nữa đây không phải lần gặp đầu tiên. Bọn họ lúc trước gặp qua một lần, đây đã là lần hẹn thứ hai" Trâu Thuấn nói, "Lần trước anh ấy nói với tớ rằng anh ấy bị người thân ép buộc không có biện pháp. Nhưng vừa rồi anh ấy lại nói với tớ, cảm thấy cùng cô gái ấy có tiếng nói chung, cho nên ý định gặp gỡ nhiều hơn để tìm hiểu."
"..."
"Tớ nguội lạnh rồi" Cậu hỏi.
"Hắn còn nói với cậu điều này?" Phương Mặc hỏi.
"Tớ hỏi anh ấy, anh ấy đã nói" Trâu Thuấn nhỏ giọng lầm bầm, "Vừa muốn cùng tớ tốt, lại muốn đi xem mắt, anh ấy thật sự đang đùa bỡn tớ."
"Trước tiên, cậu đừng nghĩ như vậy, khả năng đối với trai thẳng mà nói, loại hình thức ở chung này rất bình thường đó?" Phương Mặc nói, "Hơn nữa người ta chẳng qua là tìm hiểu, cũng không có chính thức ở bên nhau. Những chuyện cá nhân này đều nói với cậu, nói rất rõ là coi cậu như một người bạn!"
"Đánh rắm, tớ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng ư?" Trâu Thuấn đột nhiên lớn tiếng, "Anh ấy còn nhìn không ra thì chính là đồ ngốc x!"
Trâu Thuấn cư xử như thế nào trước mặt người mình thích, Phương Mặc đâu thể biết được. Nhưng lúc như thế này, việc làm dịu cảm xúc luôn là điều cần thiết.
"Có hay không khả năng là hắn ta đang thử thái độ của cậu?" Phương Mặc hỏi.
Trâu Thuấn im lặng.
Một lát sau, cậu lên tiếng lần nữa, ngữ khí bắt đầu có sức sống lại: "Vậy hiện tại tớ nên có phản ứng như thế nào mới tốt hơn? Tớ vừa rồi chúc anh ấy hết thảy thuận lợi có phải hay không, không thích hợp? Tớ có cần cho anh ấy biết là tớ không vui không?"
Cái này, Phương Mặc lại càng không biết.
Ngay cả cái giả thiết này, đều là vì trấn an Trâu Thuấn mà cậu thuận miệng nói bậy. Một người hoàn toàn không quen biết, Phương Mặc có thể đoán được mới lạ. Bây giờ nhìn thấy Trâu Thuấn ôm ngọn cỏ này không buông tay, Phương Mặc mơ hồ xấu hổ, còn có chút không biết làm sao.
Trâu Thuấn từng cùng nhiều người không rõ ràng, mà bản thân Phương Mặc cũng bị các thức cả trai lẫn gái theo đuổi rất nhiều lần. Cái gọi là yêu đương đến tột cùng như thế nào, hai người bọn họ chỉ có thể như người mù sờ voi mà thôi. Nếm qua thịt heo, xem qua heo chạy, muốn bọn cậu tại phòng bếp bộc lộ tài năng, lập tức rụt rè.
"Cậu nói chuyện đi" Trâu Thuấn thúc giục.
"Nếu không cậu liền.. Thử xem?" Phương Mặc nói, "Dù sao kết quả xấu nhất không có gì hơn thất tình, tranh thủ so với không tranh thủ luôn tốt hơn chứ, đúng không?"
"Có đạo lý" Trâu Thuấn sâu sắc đồng ý. "Ngay mai đợi cuộc hẹn của bọn họ chấm dứt tớ lại đi tìm hiểu tìm hiểu!"
"Tớ còn thực sự có chút hiếu kỳ" Phương Mặc nói, "Người này đến cùng có bao nhiêu tốt có thể làm cho cậu thần hồn điên đảo đến như vậy?"
Hai ngày sau, Phương Mặc liền gặp được cái người làm cho Trâu Thuấn trà không nhớ cơm không nghĩ, thần bí nam nhân.
Thoạt nhìn bình thường ngoài ý muốn.
Cậu ngồi ở hàng ghế sau, nhìn lên Trâu Thuấn đang ngồi ở ghế lái phụ hai mắt lóe những vì sao nghiêng thân một khắc nói không ngừng, rốt cục hiểu ra Trâu Thuấn nói bản thân biểu hiện rất rõ ràng đều là lời nói thật.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái phần lớn là cười gật đầu, thỉnh thoảng đáp lại đúng lúc, làm cho Trâu Thuấn tiếp tục không dứt lại không đến mức xấu hổ nhạt nhẽo.
Xe chạy suốt một đường từ trong thành phố ra ngoại ô lại vào khu đại học kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ. Phương Mặc cảm thấy mình như một bóng đèn phát sáng suốt chặng đường.
Cuối cùng sau khi xuống xe, người đàn ông lại chủ động giúp hai người xách hành lý từ trong cốp xe ra. Trước khi tạm biệt, Phương Mặc rốt cục bắt được cơ hội cảm tạ, đối phương lập tức mỉm cười khoát tay.
"Không vấn đề gì. Cậu cùng Trâu Thuấn cảm tình rất tốt, thường xuyên nghe em ấy nhắc đến cậu", nói với Phương Mặc, "Đưa một người với đưa hai người cũng không có gì khác nhau."
"Đúng vậy" Trâu Thuấn ở một bên tiếp lời, "Không cần để ở trong lòng!"
Phương Mặc nhướn một bên lông mày, nhìn cậu trong chốc lát, muốn ói bất quá nhịn xuống được.
"Vừa đi vừa về hơn ba tiếng đồng hồ" lúc hai người kéo hành lý trên đường đi về phía ký túc xá, Phương Mặc nhịn không được cảm khái, "Hắn chủ động đề nghị muốn đưa cậu. Tinh thần này là như thế nào?"
"Ha ha, ha ha ha ha." Trâu Thuấn cười như một tên ngốc.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu ấy, khác hẳn vẻ uể oải khi gọi điện lúc nửa đêm hai ngày trước.
"Hai người hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Không biết."
"Vậy còn buổi hẹn hò của hắn thì sao? Mọi chuyện diễn ra thuận lợi không?"
"Cũng không biết nữa," Trâu Thuấn nói, "Tớ nhịn cả buổi không hỏi, anh ấy cũng không đề cập đến."
".. Như vậy không tốt lắm đâu?"
Mới vừa rồi còn cười hì hì, Trâu Thuấn mím chặt môi không lên tiếng.
Ký túc xá của hai người không ở cùng một tòa nhà. Cả hai lần mò dọc theo số nhà, tìm thấy tòa nhà phòng ngủ của Trâu Thuấn trước. Ngay khi Phương Mặc chuẩn bị nói lời tạm biệt, Trâu Thuấn, người vừa mới còn có chút uể oải, đột nhiên sáng mắt lên, rồi thì thầm "Ngọa tào*".
*Bản Raw là "我槽" câu cửa miệng khi gặp vấn đề ngạc nhiên, bất ngờ. Mình không biết dịch sao cho đúng nghĩa nên để luôn bản convert.
Trước khi Phương Mặc kịp đặt câu hỏi, Trâu Thuấn đã nắm lấy khuỷu tay của cậu.
"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó*, cậu cậu cậu cậu nhìn bên kia! Nhìn bên kia!" Trâu Thuấn kích động mà nói năng lộn xộn.
*Bản Raw là "我擦我擦我擦" ai biết sát nghĩa hơn thì góp ý với mình nhé.
Phương Mặc ngơ ngác mà quay đầu lại nhìn, cố gắng tìm tiêu điểm của Trâu Thuấn, ngay sau đó cũng thốt lên một tiếng "Ngọa tào".
"Mẹ kiếp, đẹp trai quá!" Trâu Thuấn rất kích động, "Cậu nhìn thấy chưa? Rất đẹp trai!"
Phương Mặc không nói lời nào.
Trâu Thuấn có tật giật mình, tranh thủ thời gian dời ánh mắt, làm bộ xung quanh không có ai. Nhưng Phương Mặc vẫn ngây ngốc nhìn về hướng đó mà không có động tĩnh gì. Vài giây sau, cái người mà cậu đang nhìn chằm chằm chạy nhanh tới, còn vẫy tay với cậu.
"Tôi không có nhận lầm chứ," Hứa Hi Nhiên một đường chạy đến trước mặt cậu, híp mắt nở nụ cười, "Cậu có phải là Phương Mặc không?"
*Từ phần này mình sẽ thay đổi xưng hô của hai bạn nhé vì hai bạn đã gặp nhau ở ngoài và biết học cùng trường với nhau.
Phương Mặc ngây ngốc nhẹ gật đầu.
Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng "Ngọa tào" của Trâu Thuấn phát ra từ bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.