Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp
Chương 27: Ký túc xá (2)
Dạ Bạch Vô Nha
06/05/2023
Ký túc xá của trường Quân Đội Đế Đô cực kỳ rộng lớn, nó tổng cộng chia thành ba dãy nhà, mỗi dãy nhà gồm tám tầng lầu chia đều cho năm khối. Trường học không hề phân biệt nam nữ nhưng sẽ ngăn cách học sinh Power với học sinh Support cùng Spirit.
Tuy được chia ra thành ba dãy nhà nhưng lại chỉ có duy nhất một cánh cổng lớn nằm giữa, dù cho như thế nào thì khi ra vào ký túc xá cũng sẽ chạm mặt nhau, nhà trường làm như vậy để có thể rèn luyện tính tình của các học viên của mình, đối với số lượng học sinh đông đảo nếu như một khi gặp chuyện thì có thể bình tĩnh đối phó hay không hay là chen chúc chạy ra khỏi cửa.
Mà những thứ này Nguyễn Hàn Minh chẳng mấy quan tâm, sau khi đi vào trong cửa ký túc xá cậu liền nhếch môi nở một nụ cười tà tính. Lớp tinh thần lực bên ngoài chắc chắn là do một thầy cô nào đó đã dựng lên để thử thách nhóm tân sinh mới vào trường mà truyện này những học sinh khối trên đều biết được nên hiện tại bọn họ chưa thể về ký túc xá mà vẫn phải tiếp tục ngồi lại trên lớp chờ đơi.
Nguyễn Hàn Minh từ trước đến này không phải người hiền lành, tuy cậu không ra tay giết sạch những kẻ vũ nhục cậu nhưng không có nghĩa cậu không mang thù vì vậy khi đi đến cửa ký túc xá cậu liền thêm tinh thần lực của mình trộn vào tinh thần lực đang chắn ở phía trước cửa, tuy chưa thể điều khiển nó một cách điêu luyện nhưng với phéo thuật cảu mình cậu vẫn có thể che giấu nó đến thần không biết quỷ không thay.
"Chúc các người may mắn nhé." Cậu lạnh lùng cười rồi đi đến phòng trưởng ban ký túc xá để nhận phòng.
Bên trong phòng trưởng ban một người đàn trên mặt có một vết xẹo dài, khuôn mặt âm trầm đang ngồi, ông ta đang đưa tay nhìn vào quang não giống như đang xem thứ gì rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta liền bỏ tay xuống hô: "Vào đi."
Nguyễn Hàn Minh đi vào nhìn thấy người đàn ông liền thản nhiên hỏi: "Tôi đến nhận phòng ạ."
"Cậu chính là Normal kia à." Người đàn ông cau mày ánh mắt đánh giá nhìn khắp người cậu.
Nguyễn Hàn Minh nhún vai, cậu không tỏ vẻ phản đối cũng chẳng nói rằng đúng vậy, vẻ mặt cậu thản nhiên mặc kệ người đàn ông dò xét mình, với một người từng đứng trên đỉnh cao như cậu thì lúc nào chẳng phải nhận lấy rất nhiều ánh mắt của kẻ khác.
Người đàn ông thấy cậu không trả lời thì cũng chẳng hỏi nữa, ông ta đưa tay rút ra một tấm thẻ rồi quăng đến: "Tự nhập nội thông tin vào quang não, bên trên có số phòng."
Nguyễn Hàn Minh chụp lấy rồi gật đầu cảm ơn sau đó xoay người rời khỏi phòng trưởng ban. Đi ra ngoài cậu thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi bên trong cho đến khi cánh cửa phòng hoàn toàn đóng lại.
Người này cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ, giống như đồng tình cũng giống như đang hoài niệm về một chuyện xưa nào đó duy nhất cậu không cảm nhận được bài xích hay chán ghét từ phía ông. Có lẽ ông không giống đa số người chán ghét người Normal, một người có khí chất như vậy đáng ra phải ở trong quân đội chiến đấu để bảo vệ hành tinh nhân loại nhưng hiện tại lại ủy khuất làm một trưởng ban ký túc xá cho một ngôi trường đào tạo quân lính như thế này.
Đúng là người tài bị mai một mà.
Nguyễn Hàn Minh lắc đầu không nghĩ nữa, cậu đưa tấm thẻ lên quang não cảu mình để nó tự xác nhận thông tin sau khi xong cậu liền quăng tấm thẻ vào xọt gỗ đựng thẻ bên ngoài phòng. Mở quang não lên, nhìn thông tin cùng số phòng đã được xác nhận, sau đó hiển thị bản đồ dẫn đến phòng của cậu.
Số phòng của cậu là 303, đi đến dãy nhà dành cho Support cậu đi vào thang máy đợi khi nó chạy lên tầng ba rồi mở cửa ra cậu liền ra ngoài nhìn ngó xung quanh, phòng của cậu cách thang máy hai căn phòng. Chậm rãi đi đến trước cửa phòng cậu nhìn vào bản tên được dán bên hông cánh cửa.
Bên trên tường dán hai cái tên, một là tên của cậu còn lại cái tên cậu chưa từng nghe thấy có lẽ không phải là học sinh cùng lớp với mình. Nguyễn Hàn Minh cũng không quan tâm cho lắm, dù sao ở cùng ai cũng như vậy chỉ cần đừng làm phiền cậu thì cậu cũng chẳng làm phiền đến người đó, cậu đư tay lên để quan não đến gần ổ khóa phòng.
Cạch. Tiếng mở khóa vang lên cậu đưa tay đẩy phòng ra.
Căn phòng trong ký túc xá không quá to, bên trong phòng có một cái giường hai tầng, đối diện là hai cái bàn học, nhà vệ sinh cũng khá rộng tại, thiết bị bên trong phòng cũng đầy đủ, nếu đối với một học sinh chưa biết gì nhiều về máy mốc của thời đại này giống như cậy thì nơi này dùng để sinh hoạt cũng khá tốt rồi.
Tuy nhiên Nguyễn Hàn Minh nhìn giường hai tầng bên trong lại không quá vui vẻ, cậu thật sự không muốn đến quá gần cái tên cùng phòng này, dù sao thái độ của người thời đại này đối với cậu cũng không phải là tốt lành gì. Cậu đi vào phòng đóng cửa lại rồi ngồi vào một trong hai cái ghế trong phòng, đúng lúc này quang não của cậu đổ chuông, nhìn cái tên bên trong cậu liền híp mắt cười sau đó bắt máy.
Khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc của Phạm Huyền Lân hiện lên màn hình ảo, anh nhìn cậu ánh mắt lạnh lùng từ từ dịu dàng hẳn rồi lên tiếng: "Ngày đầu tiên học trường mới em thấy thế nào."
"Khá ổn." Nguyễn Hàn Minh nói.
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền gật đầu: "Có chuyện gì em cứ tìm thằng nhóc kia."
"Không ai có thể bắt nạt tôi." Nguyễn Hàn Minh mỉm cười tỏ vẻ, cậu không bắt nạt người ta thì thôi, làm sao có thể để người khác bắt nạt cậu. Nghĩ như vậy cậu liền chột dạ mím môi nhỏ giọng nói: "Huyền Lân, khi nãy tôi đưa tinh thần lực vào trong tinh thần lực chắn trước cửa, như vậy có được không."
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền cau mày, hình như anh nhớ tân sinh của trường quân đội vừa mới vào trường sẽ gặp một lá chắn tinh thần ở trước cửa ký túc xá, đây là quy định của hiệu trưởng của rất lâu về trước, đến hiện tại vẫn còn giữ thói quen này. Những học sinh mới vào trường chưa hoàn toàn thành thục khống chế tinh thần lực cảu mình vì vậy thử thách này nhằm rèn luyện cho tân sinh điều chỉnh được tinh thần lực để mở ra con đường có thể đi vào trong ký túc xá.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh cau mày mà không nói lời nào liền lạnh mặt tắt máy, nhìn thấy khuôn mặt anh biến mất bên trong màn hình cậu liền không cảm thấy vui vẻ, có phải anh không đồng ý cách làm của cậu không. Một quân nhân như anh chắc không thể chấp nhận được việc làm của cậu.
Trong lúc cậu buồn bực không vui thì quang não lại kêu lên, lần này cậu không thèm bắt máy mà trực tiếp ngắt nó đi, vừa ngắt xong nó lại vang lên. Cuối cùng cậu cảm thấy nó quá phiền liền bắt máy.
Phạm Huyền Lân hoàn toàn không biết cậu tại sao tắt máy, rồi không chịu nhận cuộc gọi của mình, anh cau chặt mày tiếp tục bấm nút gọi, đến khi màn hình hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của cậu, chân mày của anh mới thoáng dãn ra, anh thở dài bất đắc dĩ hỏi:
"Tôi làm gì sai à."
"Không anh không sai, tôi sai." Nguyễn Hàn Minh hừ lạnh nói.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu sau đó nhớ đến chuyện khi nãy cậu vừa nói với anh, có lẽ nhìn thấy anh cau mày nên cậu nghĩ rằng anh không vui vì hành động của cậu. Anh mềm lòng mà dịu dàng nói: "Tôi không có giận em."
Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền bậm bậm môi rồi nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ chửi tôi cả ngày hôm nay, tôi không vui nên tôi trả thù."
"Anh không cho tôi giết họ, vì vậy tôi chỉ làm khó họ mà thôi."
"Ừ, em làm rất tốt. Cứ chơi đùa đi tôi bảo vệ cho em, miễn đừng gây hại đến tính mạng họ là được." Phạm Huyền Lân thấy cậu như vậy liền đâu lòng, nhưng anh không thể để cậu giét người bừa bãi được: "Nếu như kẻ nào uy hiếp tới tính mạng cảu em thì em mới có thể phản kháng, tôi mong em hiểu cái gì là ném đá giấu tay."
"Tôi biết, tôi sẽ âm thầm làm không để ai phát hiện ra." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền cười híp mắt cam đoan, cậu không ngờ vì cậu mà anh có thể làm đến bước này, có lẽ mỗi khi muốn làm gì đó thì cậu nên hỏi ý của anh trước vậy.
"Ừ, tôi là chỗ dựa vững chắc cho em." Phạm Huyền Lân nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu trong màn hình mà bất giác cong môi, vợ của anh đúng là đáng yêu quá.
Hai người cứ như vậy mà tán gẫu với nhau cho đến khi hai mắt cảu cậu híp lại, vẻ mặt đầy mơ màng thì Phạm Huyền Lân mới kêu cậu đi ngủ rồi cụp máy. Nguyễn Hàn Minh cũng không định thức đợi bạn cùng phòng vì vậy cậu leo lên giường trên rồi nằm xuống từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Tuy được chia ra thành ba dãy nhà nhưng lại chỉ có duy nhất một cánh cổng lớn nằm giữa, dù cho như thế nào thì khi ra vào ký túc xá cũng sẽ chạm mặt nhau, nhà trường làm như vậy để có thể rèn luyện tính tình của các học viên của mình, đối với số lượng học sinh đông đảo nếu như một khi gặp chuyện thì có thể bình tĩnh đối phó hay không hay là chen chúc chạy ra khỏi cửa.
Mà những thứ này Nguyễn Hàn Minh chẳng mấy quan tâm, sau khi đi vào trong cửa ký túc xá cậu liền nhếch môi nở một nụ cười tà tính. Lớp tinh thần lực bên ngoài chắc chắn là do một thầy cô nào đó đã dựng lên để thử thách nhóm tân sinh mới vào trường mà truyện này những học sinh khối trên đều biết được nên hiện tại bọn họ chưa thể về ký túc xá mà vẫn phải tiếp tục ngồi lại trên lớp chờ đơi.
Nguyễn Hàn Minh từ trước đến này không phải người hiền lành, tuy cậu không ra tay giết sạch những kẻ vũ nhục cậu nhưng không có nghĩa cậu không mang thù vì vậy khi đi đến cửa ký túc xá cậu liền thêm tinh thần lực của mình trộn vào tinh thần lực đang chắn ở phía trước cửa, tuy chưa thể điều khiển nó một cách điêu luyện nhưng với phéo thuật cảu mình cậu vẫn có thể che giấu nó đến thần không biết quỷ không thay.
"Chúc các người may mắn nhé." Cậu lạnh lùng cười rồi đi đến phòng trưởng ban ký túc xá để nhận phòng.
Bên trong phòng trưởng ban một người đàn trên mặt có một vết xẹo dài, khuôn mặt âm trầm đang ngồi, ông ta đang đưa tay nhìn vào quang não giống như đang xem thứ gì rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta liền bỏ tay xuống hô: "Vào đi."
Nguyễn Hàn Minh đi vào nhìn thấy người đàn ông liền thản nhiên hỏi: "Tôi đến nhận phòng ạ."
"Cậu chính là Normal kia à." Người đàn ông cau mày ánh mắt đánh giá nhìn khắp người cậu.
Nguyễn Hàn Minh nhún vai, cậu không tỏ vẻ phản đối cũng chẳng nói rằng đúng vậy, vẻ mặt cậu thản nhiên mặc kệ người đàn ông dò xét mình, với một người từng đứng trên đỉnh cao như cậu thì lúc nào chẳng phải nhận lấy rất nhiều ánh mắt của kẻ khác.
Người đàn ông thấy cậu không trả lời thì cũng chẳng hỏi nữa, ông ta đưa tay rút ra một tấm thẻ rồi quăng đến: "Tự nhập nội thông tin vào quang não, bên trên có số phòng."
Nguyễn Hàn Minh chụp lấy rồi gật đầu cảm ơn sau đó xoay người rời khỏi phòng trưởng ban. Đi ra ngoài cậu thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi bên trong cho đến khi cánh cửa phòng hoàn toàn đóng lại.
Người này cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ, giống như đồng tình cũng giống như đang hoài niệm về một chuyện xưa nào đó duy nhất cậu không cảm nhận được bài xích hay chán ghét từ phía ông. Có lẽ ông không giống đa số người chán ghét người Normal, một người có khí chất như vậy đáng ra phải ở trong quân đội chiến đấu để bảo vệ hành tinh nhân loại nhưng hiện tại lại ủy khuất làm một trưởng ban ký túc xá cho một ngôi trường đào tạo quân lính như thế này.
Đúng là người tài bị mai một mà.
Nguyễn Hàn Minh lắc đầu không nghĩ nữa, cậu đưa tấm thẻ lên quang não cảu mình để nó tự xác nhận thông tin sau khi xong cậu liền quăng tấm thẻ vào xọt gỗ đựng thẻ bên ngoài phòng. Mở quang não lên, nhìn thông tin cùng số phòng đã được xác nhận, sau đó hiển thị bản đồ dẫn đến phòng của cậu.
Số phòng của cậu là 303, đi đến dãy nhà dành cho Support cậu đi vào thang máy đợi khi nó chạy lên tầng ba rồi mở cửa ra cậu liền ra ngoài nhìn ngó xung quanh, phòng của cậu cách thang máy hai căn phòng. Chậm rãi đi đến trước cửa phòng cậu nhìn vào bản tên được dán bên hông cánh cửa.
Bên trên tường dán hai cái tên, một là tên của cậu còn lại cái tên cậu chưa từng nghe thấy có lẽ không phải là học sinh cùng lớp với mình. Nguyễn Hàn Minh cũng không quan tâm cho lắm, dù sao ở cùng ai cũng như vậy chỉ cần đừng làm phiền cậu thì cậu cũng chẳng làm phiền đến người đó, cậu đư tay lên để quan não đến gần ổ khóa phòng.
Cạch. Tiếng mở khóa vang lên cậu đưa tay đẩy phòng ra.
Căn phòng trong ký túc xá không quá to, bên trong phòng có một cái giường hai tầng, đối diện là hai cái bàn học, nhà vệ sinh cũng khá rộng tại, thiết bị bên trong phòng cũng đầy đủ, nếu đối với một học sinh chưa biết gì nhiều về máy mốc của thời đại này giống như cậy thì nơi này dùng để sinh hoạt cũng khá tốt rồi.
Tuy nhiên Nguyễn Hàn Minh nhìn giường hai tầng bên trong lại không quá vui vẻ, cậu thật sự không muốn đến quá gần cái tên cùng phòng này, dù sao thái độ của người thời đại này đối với cậu cũng không phải là tốt lành gì. Cậu đi vào phòng đóng cửa lại rồi ngồi vào một trong hai cái ghế trong phòng, đúng lúc này quang não của cậu đổ chuông, nhìn cái tên bên trong cậu liền híp mắt cười sau đó bắt máy.
Khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc của Phạm Huyền Lân hiện lên màn hình ảo, anh nhìn cậu ánh mắt lạnh lùng từ từ dịu dàng hẳn rồi lên tiếng: "Ngày đầu tiên học trường mới em thấy thế nào."
"Khá ổn." Nguyễn Hàn Minh nói.
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền gật đầu: "Có chuyện gì em cứ tìm thằng nhóc kia."
"Không ai có thể bắt nạt tôi." Nguyễn Hàn Minh mỉm cười tỏ vẻ, cậu không bắt nạt người ta thì thôi, làm sao có thể để người khác bắt nạt cậu. Nghĩ như vậy cậu liền chột dạ mím môi nhỏ giọng nói: "Huyền Lân, khi nãy tôi đưa tinh thần lực vào trong tinh thần lực chắn trước cửa, như vậy có được không."
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền cau mày, hình như anh nhớ tân sinh của trường quân đội vừa mới vào trường sẽ gặp một lá chắn tinh thần ở trước cửa ký túc xá, đây là quy định của hiệu trưởng của rất lâu về trước, đến hiện tại vẫn còn giữ thói quen này. Những học sinh mới vào trường chưa hoàn toàn thành thục khống chế tinh thần lực cảu mình vì vậy thử thách này nhằm rèn luyện cho tân sinh điều chỉnh được tinh thần lực để mở ra con đường có thể đi vào trong ký túc xá.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh cau mày mà không nói lời nào liền lạnh mặt tắt máy, nhìn thấy khuôn mặt anh biến mất bên trong màn hình cậu liền không cảm thấy vui vẻ, có phải anh không đồng ý cách làm của cậu không. Một quân nhân như anh chắc không thể chấp nhận được việc làm của cậu.
Trong lúc cậu buồn bực không vui thì quang não lại kêu lên, lần này cậu không thèm bắt máy mà trực tiếp ngắt nó đi, vừa ngắt xong nó lại vang lên. Cuối cùng cậu cảm thấy nó quá phiền liền bắt máy.
Phạm Huyền Lân hoàn toàn không biết cậu tại sao tắt máy, rồi không chịu nhận cuộc gọi của mình, anh cau chặt mày tiếp tục bấm nút gọi, đến khi màn hình hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của cậu, chân mày của anh mới thoáng dãn ra, anh thở dài bất đắc dĩ hỏi:
"Tôi làm gì sai à."
"Không anh không sai, tôi sai." Nguyễn Hàn Minh hừ lạnh nói.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu sau đó nhớ đến chuyện khi nãy cậu vừa nói với anh, có lẽ nhìn thấy anh cau mày nên cậu nghĩ rằng anh không vui vì hành động của cậu. Anh mềm lòng mà dịu dàng nói: "Tôi không có giận em."
Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền bậm bậm môi rồi nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ chửi tôi cả ngày hôm nay, tôi không vui nên tôi trả thù."
"Anh không cho tôi giết họ, vì vậy tôi chỉ làm khó họ mà thôi."
"Ừ, em làm rất tốt. Cứ chơi đùa đi tôi bảo vệ cho em, miễn đừng gây hại đến tính mạng họ là được." Phạm Huyền Lân thấy cậu như vậy liền đâu lòng, nhưng anh không thể để cậu giét người bừa bãi được: "Nếu như kẻ nào uy hiếp tới tính mạng cảu em thì em mới có thể phản kháng, tôi mong em hiểu cái gì là ném đá giấu tay."
"Tôi biết, tôi sẽ âm thầm làm không để ai phát hiện ra." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền cười híp mắt cam đoan, cậu không ngờ vì cậu mà anh có thể làm đến bước này, có lẽ mỗi khi muốn làm gì đó thì cậu nên hỏi ý của anh trước vậy.
"Ừ, tôi là chỗ dựa vững chắc cho em." Phạm Huyền Lân nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu trong màn hình mà bất giác cong môi, vợ của anh đúng là đáng yêu quá.
Hai người cứ như vậy mà tán gẫu với nhau cho đến khi hai mắt cảu cậu híp lại, vẻ mặt đầy mơ màng thì Phạm Huyền Lân mới kêu cậu đi ngủ rồi cụp máy. Nguyễn Hàn Minh cũng không định thức đợi bạn cùng phòng vì vậy cậu leo lên giường trên rồi nằm xuống từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.