Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp
Chương 65: Lo lắng
Dạ Bạch Vô Nha
21/07/2023
Trong lúc ba người băn khoăn thì không ngờ nhìn thấy hai mắt đang mở của cậu nhìn về phía bọn họ.
Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn ba người rồi ngồi dậy, cậu gật đầu với bọn họ sau đó chạm vào quang não trên cổ tay.
Màn hình màu trắng hiện lên trước mắt cậu, bên trên hiển thị có một cuộc gọi đến, mà tên được ghi bên trên đúng là cực kỳ quen thuộc. Cậu khẽ cười một tiếng định chạm vào nút nhận cuộc gọi nào ngờ màn hình đã tự động thoát ra ngoài, cuộc gọi cũng biến mất.
Nguyễn Hàn Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình ảo, cậu không rõ tại sao cuộc gọi lại biến mất rồi, chẳng lẽ anh đã tắt máy. Ngơ ngác một hồi cậu cảm thấy trong lòng cực kỳ không vui, bờ môi đang mỉm cười cũng bởi vì vậy mà mím chặt.
Cả người cậu đều trở nên buồn bực không thôi, đang định để tay xuống thì lúc này màn hình lại hiện lên cuộc gọi, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
Cậu nhìn chầm chầm vào màn hình ảo sau khi xác nhận tên bên trên thì tâm trạng không khỏi hay đổi, cả người đều vui vẻ hơn hẳn. Cậu đưa tay bấm vào nút nhận điện thoại sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Phạm Huyền Lân hiện trên màn hình.
Ở bên kia một tinh cầu, nhìn thấy cuộc của mình cuối cùng cũng có người nhận Phạm Huyền Lân liền không khỏi thở phào. Anh gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần rồi nhưng lại không có bất kỳ hồi âm nào. Không những vậy hôm nay cậu còn không ở nhà cũng chẳng ở trường mà là đi thi ở một khu rừng nguy hiểm, cũng bởi vì vậy mà trong lòng anh trở nên cực kỳ lo lắng cùng bồn chồn, anh không biết cậu có bị thương hay không, cậu có bị người nào bắt nạt hay không, cuộc thi của cậu như thế nào rồi, cậu có bị loay hoay trong rừng không xác định được phương hướng hay không.
Vừa gọi đi gọi lại cho cậu tâm trạng anh càng lúc càng không yên, nếu như không phải có nhiệm vụ trong người thì anh có thể xách theo một phi thuyền nhỏ của mình mà ngay lập tức trở về tinh cầu xanh rồi.
Cứ như vậy mà anh lập đi lập lại động tác đến nỗi thuộc hạ của anh muốn khuyên nhủ anh cũng không để ý tới, anh chỉ mong biết được tin tức bình an của cậu là tốt rồi, như vậy anh cũng sẽ yên tâm hơn. Nếu hiện tại anh liên lạc với hiệu trưởng trường thì không hay lắm, dù sao đây cũng là do sự lo lắng không có căn cứ của anh tạo thành.
Sau mười phút gọi đi gọi lại thì cuối cùng anh cũng được nhìn thấy khuôn mặt cậu. Nhìn thấy hai mắt mệt mỏi do thiếu ngủ của cậu khiến anh không khỏi đau lòng mà nhẹ giọng hỏi:
"Có phải tôi làm phiền em rồi không?"
"Ừm." Nguyễn Hàn Minh nhìn anh rồi hài hước gật đầu. Cái người khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc lạnh lùng này vậy mà lại biểu lộ ra khuôn mặt cực kỳ đau lòng, hai mắt tràn đầy lo lắng của anh như muốn lan ra cả màn hình khi nhìn cậu kia khiến cậu không khỏi vui vẻ mà có tâm tình đùa giỡn anh.
Phạm Huyền Lân thấy cậu gật đầu liền không khỏi cứng đờ người sau đó trúc trắc hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Tôi đang chợp mắt một chút."
Nguyễn Hàn Minh khẽ cười khi nhìn khuôn mặt sầu não của anh khi nghe thấy câu trả lời của cậu.
Đúng vậy hiện tại Phạm Huyền Lân không khỏi ảo não vì quyết định của mình, anh không ngờ được bởi vì sự cố chấp của mình mà khiến cậu mất giấc ngủ như thế này dường như cậu đang rất mệt mỏi nên mới ngủ như thế.
Anh mím môi cụp mắt xuống tỏ vẻ hối lỗi, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Không thì em ngủ tiếp đi, đến khi nào em thức tôi lại gọi sau nhé."
Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn vị tướng quân anh dũng trong mắt người khác nhưng hiện tại lại cực kỳ đáng yêu trước mắt cậu đây. Đúng là không có so sánh sẽ không biết một người có thể làm ra hai hành động trái ngược nhau như thế này.
Nhưng dù anh ở trạng thái nào cậu đều cảm thấy không ghét, dù là mặt lạnh như tiền hay đáng yêu cố chấp đều khiến cậu cảm thấy dao động không thôi.
Phạm Huyền Lân nói liền làm, thấy cậu không trả lời liền nhanh chóng cúp máy, dù sao anh cảm thấy cậu nên được nghỉ ngơi đàng hoàng, chắc chắn cả buổi tối hôm qua cậu đã rất mệt mỏi rồi. Không chỉ hôm qua mà buổi tối của hôm nay cũng có thể rút cạn sức lực của cậu.
Dù có là khi rừng được xem là an toàn của hành tinh xanh đi nữa thì bên trong vẫn tồn tại rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng, thứ có thể giết chóc cùng sát hại nhân loại có rất nhiều. Vì vậy không chỉ phải đề phòng trùng tộc mà tất cả những loại sinh vật có nguy cơ gây thương tích cho con người đều phải được chú ý, phải cẩn thận khi đối mặt với những nơi nguy hiểm như là rừng sâu.
Nguyễn Hàn Minh trơ mắt nhìn anh biến mất khỏi màn hình ảo, cậu nhìn chầm chầm màn hình rồi không khỏi bật cười. Chẳng ngờ được người đàn ông lúc mới đầu khi nhìn thấy cậu đã tỏ ra xa cách lạnh lùng này đến hiện tại lại luôn suy nghĩ đến cậu, sẽ thấp thỏm lo sợ khi có bất kỳ nguy hiểm nào đến gần cậu.
Một kẻ mạnh như cậu không cần bất cứ người nào lo lắng cho nhưng lại không chán ghét cũng không ngăn lại hành động này của anh. Đúng là kỳ lạ, hình như kể từ khi gặp anh cậu đã không còn là vị pháp sư vĩ đại của lúc trước nữa rồi.
Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn ba người rồi ngồi dậy, cậu gật đầu với bọn họ sau đó chạm vào quang não trên cổ tay.
Màn hình màu trắng hiện lên trước mắt cậu, bên trên hiển thị có một cuộc gọi đến, mà tên được ghi bên trên đúng là cực kỳ quen thuộc. Cậu khẽ cười một tiếng định chạm vào nút nhận cuộc gọi nào ngờ màn hình đã tự động thoát ra ngoài, cuộc gọi cũng biến mất.
Nguyễn Hàn Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình ảo, cậu không rõ tại sao cuộc gọi lại biến mất rồi, chẳng lẽ anh đã tắt máy. Ngơ ngác một hồi cậu cảm thấy trong lòng cực kỳ không vui, bờ môi đang mỉm cười cũng bởi vì vậy mà mím chặt.
Cả người cậu đều trở nên buồn bực không thôi, đang định để tay xuống thì lúc này màn hình lại hiện lên cuộc gọi, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
Cậu nhìn chầm chầm vào màn hình ảo sau khi xác nhận tên bên trên thì tâm trạng không khỏi hay đổi, cả người đều vui vẻ hơn hẳn. Cậu đưa tay bấm vào nút nhận điện thoại sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Phạm Huyền Lân hiện trên màn hình.
Ở bên kia một tinh cầu, nhìn thấy cuộc của mình cuối cùng cũng có người nhận Phạm Huyền Lân liền không khỏi thở phào. Anh gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần rồi nhưng lại không có bất kỳ hồi âm nào. Không những vậy hôm nay cậu còn không ở nhà cũng chẳng ở trường mà là đi thi ở một khu rừng nguy hiểm, cũng bởi vì vậy mà trong lòng anh trở nên cực kỳ lo lắng cùng bồn chồn, anh không biết cậu có bị thương hay không, cậu có bị người nào bắt nạt hay không, cuộc thi của cậu như thế nào rồi, cậu có bị loay hoay trong rừng không xác định được phương hướng hay không.
Vừa gọi đi gọi lại cho cậu tâm trạng anh càng lúc càng không yên, nếu như không phải có nhiệm vụ trong người thì anh có thể xách theo một phi thuyền nhỏ của mình mà ngay lập tức trở về tinh cầu xanh rồi.
Cứ như vậy mà anh lập đi lập lại động tác đến nỗi thuộc hạ của anh muốn khuyên nhủ anh cũng không để ý tới, anh chỉ mong biết được tin tức bình an của cậu là tốt rồi, như vậy anh cũng sẽ yên tâm hơn. Nếu hiện tại anh liên lạc với hiệu trưởng trường thì không hay lắm, dù sao đây cũng là do sự lo lắng không có căn cứ của anh tạo thành.
Sau mười phút gọi đi gọi lại thì cuối cùng anh cũng được nhìn thấy khuôn mặt cậu. Nhìn thấy hai mắt mệt mỏi do thiếu ngủ của cậu khiến anh không khỏi đau lòng mà nhẹ giọng hỏi:
"Có phải tôi làm phiền em rồi không?"
"Ừm." Nguyễn Hàn Minh nhìn anh rồi hài hước gật đầu. Cái người khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc lạnh lùng này vậy mà lại biểu lộ ra khuôn mặt cực kỳ đau lòng, hai mắt tràn đầy lo lắng của anh như muốn lan ra cả màn hình khi nhìn cậu kia khiến cậu không khỏi vui vẻ mà có tâm tình đùa giỡn anh.
Phạm Huyền Lân thấy cậu gật đầu liền không khỏi cứng đờ người sau đó trúc trắc hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Tôi đang chợp mắt một chút."
Nguyễn Hàn Minh khẽ cười khi nhìn khuôn mặt sầu não của anh khi nghe thấy câu trả lời của cậu.
Đúng vậy hiện tại Phạm Huyền Lân không khỏi ảo não vì quyết định của mình, anh không ngờ được bởi vì sự cố chấp của mình mà khiến cậu mất giấc ngủ như thế này dường như cậu đang rất mệt mỏi nên mới ngủ như thế.
Anh mím môi cụp mắt xuống tỏ vẻ hối lỗi, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Không thì em ngủ tiếp đi, đến khi nào em thức tôi lại gọi sau nhé."
Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn vị tướng quân anh dũng trong mắt người khác nhưng hiện tại lại cực kỳ đáng yêu trước mắt cậu đây. Đúng là không có so sánh sẽ không biết một người có thể làm ra hai hành động trái ngược nhau như thế này.
Nhưng dù anh ở trạng thái nào cậu đều cảm thấy không ghét, dù là mặt lạnh như tiền hay đáng yêu cố chấp đều khiến cậu cảm thấy dao động không thôi.
Phạm Huyền Lân nói liền làm, thấy cậu không trả lời liền nhanh chóng cúp máy, dù sao anh cảm thấy cậu nên được nghỉ ngơi đàng hoàng, chắc chắn cả buổi tối hôm qua cậu đã rất mệt mỏi rồi. Không chỉ hôm qua mà buổi tối của hôm nay cũng có thể rút cạn sức lực của cậu.
Dù có là khi rừng được xem là an toàn của hành tinh xanh đi nữa thì bên trong vẫn tồn tại rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng, thứ có thể giết chóc cùng sát hại nhân loại có rất nhiều. Vì vậy không chỉ phải đề phòng trùng tộc mà tất cả những loại sinh vật có nguy cơ gây thương tích cho con người đều phải được chú ý, phải cẩn thận khi đối mặt với những nơi nguy hiểm như là rừng sâu.
Nguyễn Hàn Minh trơ mắt nhìn anh biến mất khỏi màn hình ảo, cậu nhìn chầm chầm màn hình rồi không khỏi bật cười. Chẳng ngờ được người đàn ông lúc mới đầu khi nhìn thấy cậu đã tỏ ra xa cách lạnh lùng này đến hiện tại lại luôn suy nghĩ đến cậu, sẽ thấp thỏm lo sợ khi có bất kỳ nguy hiểm nào đến gần cậu.
Một kẻ mạnh như cậu không cần bất cứ người nào lo lắng cho nhưng lại không chán ghét cũng không ngăn lại hành động này của anh. Đúng là kỳ lạ, hình như kể từ khi gặp anh cậu đã không còn là vị pháp sư vĩ đại của lúc trước nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.