Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp
Chương 38: Tôi nhớ em
Dạ Bạch Vô Nha
09/05/2023
Mái vòm của quảng trường nhanh chóng kéo ra hết, ánh nắng chiếu vào khoảng sân rộng lớn.
"Chào mừng mọi người đến với lễ khai giảng năm học của trường Quân Đội Đế Đô. Như các vị đã biết mỗi năm trường học đều sẽ tổ chức buổi lễ nhằm thúc đẩy nhiệt huyết trong lòng những mầm non trẻ tuổi trong trường." Bùi Lam từ trên chỗ ngồi của thầy cô giáo trong trường đứng dậy: "Các em học sinh đều là những tương lai chưa được mài giũa của thời đại này, bọn họ chính là bước đi để nhân loại có thể bước vào một kỉ nguyên tự do."
Tiếng nói vừa dứt tiếng vỗ tay vang dội khắp quảng trường.
Bùi Lam đợi khi tiếng vỗ tay nhỏ đi rồi tiếp tục nói: "Tiết mục trong buổi lễ cũng sẽ không có gì khác mỗi năm, tuy nhiên nó không có nghĩa là không đáng để xem, bởi vì mỗi năm sẽ là mỗi học sinh mới, thực lực mới cùng sức mạnh mới."
"Buổi lễ xin được phép bắt đầu."
Bùi Lam dứt lời liền ngồi xuống, bên dưới sân hai khoang mô phỏng được đẩy ra, hai học sinh năm tư đi từ hai bên hông đi vào.
Một học sinh được chọn ra làm người dẫn chương trình đứng ở giữa sân, trên tay cầm thiết bị khuyếch đại âm thanh chậm rãi nói:
"Tiết mục đầu tiên sẽ là đối chiến mô phỏng, sẽ do hai sinh viên năm tư xuất sắc trường Quân Đội thực hiện."
Hai chàng trai bên dưới đi vào khoang mô phỏng, bọn họ trình bày sự mô phỏng về việc trùng tộc vây đánh. Dường như họ đã tập luyện chúng rất nhiều lần nên hoàn toàn không bị gò bó tay chân mà còn rất bài bản cùng hòa hợp khi chiến đấu.
Nguyễn Hàn Minh nhàm chán nhìn xuống dưới sân rồi lại nhìn hai người đang hào hứng nói chuyện với nhau bên cạnh, chỉ một lúc khi buổi lễ chưa bắt đầu cả hai bọn họ còn ra vẻ ngại ngùng vậy mà giờ lại thoăn thoắt nói liên hồi như vậy. Đúng là con người mà.
Cậu thật sự chẳng có chút hứng thú nào với những thứ cứng ngắc như vậy, thời đại phát triển tư tưởng phát triển nhưng họ lại bị gò bó bởi những bài học của những người đi trước, chẳng ai thật sự cố gắng phát triển bản thân cũng vì như thế mà sức mạnh họ sở hữu lại thực vô dụng.
Cứ như thế tiết mục đầu tiên kết thúc, đến tiết mục thứ hai rồi thứ ba, mỗi màn biểu diễn đều theo một khuôn khổ gò bó không sao thoát ra được, nhưng những người xung quanh lại hào hứng vỗ tay không thôi. Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không hiểu những thứ này có gì phải hào hứng như vậy, cậu cảm thấy thật nhàm chán.
Những tiết mục sau đó cậu hoàn toàn không có tâm trạng xem nữa vì vậy cậu quả quyết nhắm mắt lại mà bắt đầu tập luyện.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những âm thanh bên ngoài vẫn như vậy ồn ào, đúng lúc này cậu cảm nhận được một sợi tinh thần lực cực kỳ quen thuộc đang kêu gọi cậu.
Nguyễn Hàn Minh mở mắt ra, hai mắt đầy ý cười mà nhìn xuống dưới sân. Vừa lúc cậu nhìn xuống thì một nhóm người mặc quân trang cùng bốn con robot đi vào sân.
Giọng nói đầy kích động của người dẫn chương trình vang lên:
"Tiết mục cuối cùng là đối chiến cùng buổi diễn tập của quân đoàn Hàng Hải..."
Tiếng hét chói tai vang lên, tiếng xôn xao ồn ào đầy kích động, cũng có vài tiếng nói khó hiểu cùng ghen ghét. Nhưng tất cả đều chỉ chung một thắc mắc 'Tại sao Phạm Huyền Lân lại chấp nhận lời mời này.'
Trong khi những năm trước cho dù là trường học nào mời anh đều không đồng ý đến, thặm chí còn cảm thấy việc phải làm của quân nhân là bảo vệ đồng bào của mình chứ không phải chạy đến trường học biểu diễn.
Vậy mà lần này anh lại để quân đoàn của mình chạy đến đây biểu diễn. Đúng vậy không ai nghĩ rằng Phạm Huyền Lân sẽ đích thân đến đây, bọn họ chỉ nghĩ do hiệu trưởng trường đích thân mời anh cùng hứa hẹn chuyện gì đó nên anh mới đen.
Mà người đính hôn cùng anh đang học ở trường này thì họ cảm thấy cậu không đủ phân lượng để đem anh đến đây. Hơn hết có rất nhiều người cảm thấy không lâu nữa thì cậu cũng bị anh đá về đúng nơi mà cậu thuộc về, chẳng có lý nào một tướng quân thật sự sẽ kết hôn với người mà chẳng thể giúp ích gì cho họ.
Những điều này Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn chẳng bận tâm bởi vì từ khi quân đoàn Hàng Hải đi vào sân cậu liền đang bận dùng tinh thần lực chơi đùa với tinh thần lực đang không ngừng làm nũng trong đầu cậu. Rõ ràng khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng như thế nhưng mỗi khi dùng tinh thần lực lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Nhóm người bên dưới tách ra hai người bắt đầu đấu tay đôi với nhau, bọn họ là quân nhân khi chiến đấu với nhau vẫn có thể giữ lực khiến cho nhau không bị thương quá nặng vì vậy không giống với học sinh cần khoang mô phỏng hoặc khoang chiến đấu giả lập.
Trận chiến giữa hai người thực lực mạnh diễn ra khiến cả quảng trường sôi sục, nhóm người đứng dậy cổ vũ cho cả hai bọn họ, nhóm học sinh nhiệt huyết sôi trào mà nhìn chăm chú cả hai người.
Đây chính là sức mạnh của quân đoàn Hàng Hải, cho dù chỉ là biểu diễn cũng hết sức nghiêm túc mà đánh với nhau, bọn họ ra chiêu không cần đẹp mắt để mua vui cho người khác nhưng mỗi chiêu thức của họ khiến trong lòng người xem không khỏi khâm phục cùng hâm mộ.
Lúc này đây Nguyễn Hàn Minh mới nghiêm túc mà nhìn xuống sân, cậu hứng thú xem bọn họ áo chiêu với nhau, tuy vẫn còn gò bó bởi chiêu thức mà họ được học nhưng họ vẫn biết sáng tạo cùng luồn lách quy luật của chiêu thức mà ra chiêu.
Thứ không theo quy tắc mới là thứ khiến người khác linh hoạt.
Sau khi so chiêu xong một nhóm người lao vào rồi bắt đầu một cuộc diễn tập, sự hùng hồn cùng nghiêm trang khiến người xem không khỏi hồi hộp cùng sôi sục. Cho dù là những người làm trong quang chức hay làm những công việc bình thường thì trong lòng ai cũng từng có ước mơ làm một quân nhân, vì vậy khi nhìn cảnh diễn tập của quân đội trước mắt họ không khỏi xúc động.
Không chỉ nhóm người lớn mà cả học sinh cũng không giữ bình tĩnh nổi, đây chính là ước mơ của bọn họ là con đường mà bọn họ muốn đi. Ngọn lửa bên trong lòng của bọn họ sáng bừng sự chờ mong với tương lai càng nhiều hơn.
Những con robot bên cạnh đứng lẳng lặng một hồi sau đó hóa thành những con tàu rồi bay vụt lên bầu trời.
Diễn tập kết thúc quân đoàn nhanh chóng rời khỏi sân, lúc này tiếng vỗ tay phá lệ to lớn vang lên, mọi người ai nấy đều kích động mà không ngừng hô hào.
Buổi lễ khai giảng chính thức kết thúc sau lời nói tổng kết của hiệu trưởng trường. Những người bên trong quảng trường lần lượt đi ra ngoài.
Bùi Lam nhìn vào người trong nhóm phụ huynh sau đó ra hiệu cho người bên cạnh mình, rồi cũng xoay người ra khỏi quảng trường.
"Chúng ta đi thôi." Phạm Văn đứng dậy nói. Buổi lễ đúng là khiến cậu ta soi sục ý chí.
"Chúng ta đến phòng hiệu trưởng." Phạm Tuy đứng khỏi ghế rồi nói, ông đã được Phạm Huyền Lân kể về việc sắp xảy ra vì vậy hôm nay ông tới đây không chỉ đến nhìn Nguyễn Hàn Minh mà còn vì chuyện này.
"Vậy cháu xin đi trước." Đỗ Phàm Nhân tuy khó hiểu nhưng không hỏi, ông ta gật đầu định cùng con mình rời đi trước.
Nhưng Phạm Tuy đã cản lại rồi cười tủm tỉm: "Cậu cũng đi đi, việc này có thể giúp đứa nhỏ kia lấy lại được công đạo."
"Sao ạ." Đỗ Phàm Nhân cùng Đỗ Kỳ Khanh đồng thanh nói tỏ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.
Phạm Văn bên cạnh cũng không hiểu gì, cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Sao phải đến phòng hiệu trưởng, sao lại lấy lại công đạo cho Đỗ Kỳ Khanh.
Nguyễn Hàn Minh đứng dậy không cùng bọn họ nói chuyện, cậu ta đi xuống sân, đi theo sự chỉ dẫn của tinh thần lực sau đó nhìn thấy một dáng người cao lớn, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng cùng uy nghiêm, bên cạnh anh là vài người mặc quân trang đang cùng nhau nói gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu Phạm Huyền Lân liền xoay người, đôi mắt trở nên dịu dàng, anh giang tay ra nhìn cậu chằm chằm.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không có ý định chạy lại ôm anh nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong mắt anh cậu liền không khỏi mềm lòng mà đi lại xà vào vòng tay của anh.
"Tôi nhớ em."
"Chào mừng mọi người đến với lễ khai giảng năm học của trường Quân Đội Đế Đô. Như các vị đã biết mỗi năm trường học đều sẽ tổ chức buổi lễ nhằm thúc đẩy nhiệt huyết trong lòng những mầm non trẻ tuổi trong trường." Bùi Lam từ trên chỗ ngồi của thầy cô giáo trong trường đứng dậy: "Các em học sinh đều là những tương lai chưa được mài giũa của thời đại này, bọn họ chính là bước đi để nhân loại có thể bước vào một kỉ nguyên tự do."
Tiếng nói vừa dứt tiếng vỗ tay vang dội khắp quảng trường.
Bùi Lam đợi khi tiếng vỗ tay nhỏ đi rồi tiếp tục nói: "Tiết mục trong buổi lễ cũng sẽ không có gì khác mỗi năm, tuy nhiên nó không có nghĩa là không đáng để xem, bởi vì mỗi năm sẽ là mỗi học sinh mới, thực lực mới cùng sức mạnh mới."
"Buổi lễ xin được phép bắt đầu."
Bùi Lam dứt lời liền ngồi xuống, bên dưới sân hai khoang mô phỏng được đẩy ra, hai học sinh năm tư đi từ hai bên hông đi vào.
Một học sinh được chọn ra làm người dẫn chương trình đứng ở giữa sân, trên tay cầm thiết bị khuyếch đại âm thanh chậm rãi nói:
"Tiết mục đầu tiên sẽ là đối chiến mô phỏng, sẽ do hai sinh viên năm tư xuất sắc trường Quân Đội thực hiện."
Hai chàng trai bên dưới đi vào khoang mô phỏng, bọn họ trình bày sự mô phỏng về việc trùng tộc vây đánh. Dường như họ đã tập luyện chúng rất nhiều lần nên hoàn toàn không bị gò bó tay chân mà còn rất bài bản cùng hòa hợp khi chiến đấu.
Nguyễn Hàn Minh nhàm chán nhìn xuống dưới sân rồi lại nhìn hai người đang hào hứng nói chuyện với nhau bên cạnh, chỉ một lúc khi buổi lễ chưa bắt đầu cả hai bọn họ còn ra vẻ ngại ngùng vậy mà giờ lại thoăn thoắt nói liên hồi như vậy. Đúng là con người mà.
Cậu thật sự chẳng có chút hứng thú nào với những thứ cứng ngắc như vậy, thời đại phát triển tư tưởng phát triển nhưng họ lại bị gò bó bởi những bài học của những người đi trước, chẳng ai thật sự cố gắng phát triển bản thân cũng vì như thế mà sức mạnh họ sở hữu lại thực vô dụng.
Cứ như thế tiết mục đầu tiên kết thúc, đến tiết mục thứ hai rồi thứ ba, mỗi màn biểu diễn đều theo một khuôn khổ gò bó không sao thoát ra được, nhưng những người xung quanh lại hào hứng vỗ tay không thôi. Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không hiểu những thứ này có gì phải hào hứng như vậy, cậu cảm thấy thật nhàm chán.
Những tiết mục sau đó cậu hoàn toàn không có tâm trạng xem nữa vì vậy cậu quả quyết nhắm mắt lại mà bắt đầu tập luyện.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những âm thanh bên ngoài vẫn như vậy ồn ào, đúng lúc này cậu cảm nhận được một sợi tinh thần lực cực kỳ quen thuộc đang kêu gọi cậu.
Nguyễn Hàn Minh mở mắt ra, hai mắt đầy ý cười mà nhìn xuống dưới sân. Vừa lúc cậu nhìn xuống thì một nhóm người mặc quân trang cùng bốn con robot đi vào sân.
Giọng nói đầy kích động của người dẫn chương trình vang lên:
"Tiết mục cuối cùng là đối chiến cùng buổi diễn tập của quân đoàn Hàng Hải..."
Tiếng hét chói tai vang lên, tiếng xôn xao ồn ào đầy kích động, cũng có vài tiếng nói khó hiểu cùng ghen ghét. Nhưng tất cả đều chỉ chung một thắc mắc 'Tại sao Phạm Huyền Lân lại chấp nhận lời mời này.'
Trong khi những năm trước cho dù là trường học nào mời anh đều không đồng ý đến, thặm chí còn cảm thấy việc phải làm của quân nhân là bảo vệ đồng bào của mình chứ không phải chạy đến trường học biểu diễn.
Vậy mà lần này anh lại để quân đoàn của mình chạy đến đây biểu diễn. Đúng vậy không ai nghĩ rằng Phạm Huyền Lân sẽ đích thân đến đây, bọn họ chỉ nghĩ do hiệu trưởng trường đích thân mời anh cùng hứa hẹn chuyện gì đó nên anh mới đen.
Mà người đính hôn cùng anh đang học ở trường này thì họ cảm thấy cậu không đủ phân lượng để đem anh đến đây. Hơn hết có rất nhiều người cảm thấy không lâu nữa thì cậu cũng bị anh đá về đúng nơi mà cậu thuộc về, chẳng có lý nào một tướng quân thật sự sẽ kết hôn với người mà chẳng thể giúp ích gì cho họ.
Những điều này Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn chẳng bận tâm bởi vì từ khi quân đoàn Hàng Hải đi vào sân cậu liền đang bận dùng tinh thần lực chơi đùa với tinh thần lực đang không ngừng làm nũng trong đầu cậu. Rõ ràng khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng như thế nhưng mỗi khi dùng tinh thần lực lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Nhóm người bên dưới tách ra hai người bắt đầu đấu tay đôi với nhau, bọn họ là quân nhân khi chiến đấu với nhau vẫn có thể giữ lực khiến cho nhau không bị thương quá nặng vì vậy không giống với học sinh cần khoang mô phỏng hoặc khoang chiến đấu giả lập.
Trận chiến giữa hai người thực lực mạnh diễn ra khiến cả quảng trường sôi sục, nhóm người đứng dậy cổ vũ cho cả hai bọn họ, nhóm học sinh nhiệt huyết sôi trào mà nhìn chăm chú cả hai người.
Đây chính là sức mạnh của quân đoàn Hàng Hải, cho dù chỉ là biểu diễn cũng hết sức nghiêm túc mà đánh với nhau, bọn họ ra chiêu không cần đẹp mắt để mua vui cho người khác nhưng mỗi chiêu thức của họ khiến trong lòng người xem không khỏi khâm phục cùng hâm mộ.
Lúc này đây Nguyễn Hàn Minh mới nghiêm túc mà nhìn xuống sân, cậu hứng thú xem bọn họ áo chiêu với nhau, tuy vẫn còn gò bó bởi chiêu thức mà họ được học nhưng họ vẫn biết sáng tạo cùng luồn lách quy luật của chiêu thức mà ra chiêu.
Thứ không theo quy tắc mới là thứ khiến người khác linh hoạt.
Sau khi so chiêu xong một nhóm người lao vào rồi bắt đầu một cuộc diễn tập, sự hùng hồn cùng nghiêm trang khiến người xem không khỏi hồi hộp cùng sôi sục. Cho dù là những người làm trong quang chức hay làm những công việc bình thường thì trong lòng ai cũng từng có ước mơ làm một quân nhân, vì vậy khi nhìn cảnh diễn tập của quân đội trước mắt họ không khỏi xúc động.
Không chỉ nhóm người lớn mà cả học sinh cũng không giữ bình tĩnh nổi, đây chính là ước mơ của bọn họ là con đường mà bọn họ muốn đi. Ngọn lửa bên trong lòng của bọn họ sáng bừng sự chờ mong với tương lai càng nhiều hơn.
Những con robot bên cạnh đứng lẳng lặng một hồi sau đó hóa thành những con tàu rồi bay vụt lên bầu trời.
Diễn tập kết thúc quân đoàn nhanh chóng rời khỏi sân, lúc này tiếng vỗ tay phá lệ to lớn vang lên, mọi người ai nấy đều kích động mà không ngừng hô hào.
Buổi lễ khai giảng chính thức kết thúc sau lời nói tổng kết của hiệu trưởng trường. Những người bên trong quảng trường lần lượt đi ra ngoài.
Bùi Lam nhìn vào người trong nhóm phụ huynh sau đó ra hiệu cho người bên cạnh mình, rồi cũng xoay người ra khỏi quảng trường.
"Chúng ta đi thôi." Phạm Văn đứng dậy nói. Buổi lễ đúng là khiến cậu ta soi sục ý chí.
"Chúng ta đến phòng hiệu trưởng." Phạm Tuy đứng khỏi ghế rồi nói, ông đã được Phạm Huyền Lân kể về việc sắp xảy ra vì vậy hôm nay ông tới đây không chỉ đến nhìn Nguyễn Hàn Minh mà còn vì chuyện này.
"Vậy cháu xin đi trước." Đỗ Phàm Nhân tuy khó hiểu nhưng không hỏi, ông ta gật đầu định cùng con mình rời đi trước.
Nhưng Phạm Tuy đã cản lại rồi cười tủm tỉm: "Cậu cũng đi đi, việc này có thể giúp đứa nhỏ kia lấy lại được công đạo."
"Sao ạ." Đỗ Phàm Nhân cùng Đỗ Kỳ Khanh đồng thanh nói tỏ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.
Phạm Văn bên cạnh cũng không hiểu gì, cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Sao phải đến phòng hiệu trưởng, sao lại lấy lại công đạo cho Đỗ Kỳ Khanh.
Nguyễn Hàn Minh đứng dậy không cùng bọn họ nói chuyện, cậu ta đi xuống sân, đi theo sự chỉ dẫn của tinh thần lực sau đó nhìn thấy một dáng người cao lớn, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng cùng uy nghiêm, bên cạnh anh là vài người mặc quân trang đang cùng nhau nói gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu Phạm Huyền Lân liền xoay người, đôi mắt trở nên dịu dàng, anh giang tay ra nhìn cậu chằm chằm.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không có ý định chạy lại ôm anh nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong mắt anh cậu liền không khỏi mềm lòng mà đi lại xà vào vòng tay của anh.
"Tôi nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.