Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên, Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn
Chương 13:
Trường An Lệ Chi
16/08/2024
“Để tôi xem, hôm nay là ai muốn đi theo tôi.”
“Giáo viên” kia đột nhiên uốn ngón tay làm Lan Hoa Chỉ, búng búng bài thi trong tay, thuận miệng báo một cái tên: "Cao Thân, trò thích WC như vậy, vậy theo thầy đi WC đi.”
Một người học sinh bị điểm danh đến đột nhiên đứng dậy, thẳng tắp mà đi đến chỗ “giáo viên” kia. Giang Yến kinh ngạc phát hiện, càng tới gần “giáo viên” kia thân thể học sinh sẽ càng trong suốt, cuối cùng thế nhưng thẳng tắp mà xuyên vào thân thể “giáo viên”, không thấy gì nữa.
Giang Yến sởn tóc gáy.
“Reng reng reng......”
Tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, một luồng lực mạnh đánh úp lại đẩy Giang Yến ngã về phía sau.
Cảm giác đau đớn trong dự liệu vẫn chưa xuất hiện, cảm xúc dưới thân khá mềm mại.
Giang Yến mở to mắt phát hiện mình thế nhưng ngã ở cửa phòng Tống Thần Anh, thân thể đang nằm ở trên người Tống Thần An.
“Ưm.”
Trong cổ họng Tống Thần An vang lên tiếng kêu đau đớn.
"Cô có thể đứng lên khỏi người tôi trước không?"
Giang Yến vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò dậy khỏi người anh.
Giang Yến xấu hổ kéo Tống Thần An lên, nhỏ giọng hỏi tiến triển của Minh Kính.
Đột nhiên, Tống Thần Anh vốn ngồi ngay ngắn trước bàn học lại đứng lên đi về phía giường, ngã đầu là ngủ.
Kim đồng hồ báo thức bên cạnh vừa vặn chỉ hướng mười hai giờ.
Mà Minh Kính trong thức hải vẫn chưa đáp lại nghi vấn của Giang Yến.
Tống Thần An xấu hổ sờ sờ sống mũi, phá vỡ cục diện bế tắc mở miệng hỏi: "Cô có thể nhìn ra cái gì không ổn không?"
Lời này làm khó Giang Yến.
Chính mình chỉ có thể nhìn ra "giáo viên" kia cực kỳ không ổn, nhưng đến tột cùng không ổn chỗ nào, làm thế nào phá giải cái không ổn này, chính mình thế nhưng là không có đầu mối gì cả!
Minh Kính đâu rồi, sao đột nhiên không lên tiếng?
Cô giật giật khóe miệng, hắng giọng ra vẻ huyền bí nói: "Thời gian đã đến, tôi nên trở về phòng tĩnh dưỡng. Chuyện xảy ra đêm nay, ngàn vạn lần đừng tiết lộ với bất cứ ai.”
Cô không dám ở lâu vì sợ bị nhìn ra sơ hở, bước đi vội vàng rời khỏi Tống gia.
Đêm khuya hành lang yên tĩnh âm u, gió lùa vù vù rung động.
Giang Yến chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng ngược, nổi da gà trải rộng toàn thân, căn bản không dám nhìn kỹ chỗ sâu trong hành lang có đứng thứ gì hay không.
Cô nhanh chóng đóng cửa chính rồi mở tất cả đèn trong nhà, sau đó cắm đầu vào trong sô pha dùng thảm che kín mình, sợ mình lộ ra bất cứ bộ phận nào bị thứ gì sờ tới.
“Giáo viên” kia đột nhiên uốn ngón tay làm Lan Hoa Chỉ, búng búng bài thi trong tay, thuận miệng báo một cái tên: "Cao Thân, trò thích WC như vậy, vậy theo thầy đi WC đi.”
Một người học sinh bị điểm danh đến đột nhiên đứng dậy, thẳng tắp mà đi đến chỗ “giáo viên” kia. Giang Yến kinh ngạc phát hiện, càng tới gần “giáo viên” kia thân thể học sinh sẽ càng trong suốt, cuối cùng thế nhưng thẳng tắp mà xuyên vào thân thể “giáo viên”, không thấy gì nữa.
Giang Yến sởn tóc gáy.
“Reng reng reng......”
Tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, một luồng lực mạnh đánh úp lại đẩy Giang Yến ngã về phía sau.
Cảm giác đau đớn trong dự liệu vẫn chưa xuất hiện, cảm xúc dưới thân khá mềm mại.
Giang Yến mở to mắt phát hiện mình thế nhưng ngã ở cửa phòng Tống Thần Anh, thân thể đang nằm ở trên người Tống Thần An.
“Ưm.”
Trong cổ họng Tống Thần An vang lên tiếng kêu đau đớn.
"Cô có thể đứng lên khỏi người tôi trước không?"
Giang Yến vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò dậy khỏi người anh.
Giang Yến xấu hổ kéo Tống Thần An lên, nhỏ giọng hỏi tiến triển của Minh Kính.
Đột nhiên, Tống Thần Anh vốn ngồi ngay ngắn trước bàn học lại đứng lên đi về phía giường, ngã đầu là ngủ.
Kim đồng hồ báo thức bên cạnh vừa vặn chỉ hướng mười hai giờ.
Mà Minh Kính trong thức hải vẫn chưa đáp lại nghi vấn của Giang Yến.
Tống Thần An xấu hổ sờ sờ sống mũi, phá vỡ cục diện bế tắc mở miệng hỏi: "Cô có thể nhìn ra cái gì không ổn không?"
Lời này làm khó Giang Yến.
Chính mình chỉ có thể nhìn ra "giáo viên" kia cực kỳ không ổn, nhưng đến tột cùng không ổn chỗ nào, làm thế nào phá giải cái không ổn này, chính mình thế nhưng là không có đầu mối gì cả!
Minh Kính đâu rồi, sao đột nhiên không lên tiếng?
Cô giật giật khóe miệng, hắng giọng ra vẻ huyền bí nói: "Thời gian đã đến, tôi nên trở về phòng tĩnh dưỡng. Chuyện xảy ra đêm nay, ngàn vạn lần đừng tiết lộ với bất cứ ai.”
Cô không dám ở lâu vì sợ bị nhìn ra sơ hở, bước đi vội vàng rời khỏi Tống gia.
Đêm khuya hành lang yên tĩnh âm u, gió lùa vù vù rung động.
Giang Yến chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng ngược, nổi da gà trải rộng toàn thân, căn bản không dám nhìn kỹ chỗ sâu trong hành lang có đứng thứ gì hay không.
Cô nhanh chóng đóng cửa chính rồi mở tất cả đèn trong nhà, sau đó cắm đầu vào trong sô pha dùng thảm che kín mình, sợ mình lộ ra bất cứ bộ phận nào bị thứ gì sờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.