Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 66: Đại Tây Dương dậy sóng

Nam Thần Đô Dĩ Giá

15/08/2022

Giữa mùa đông lạnh giá, Vesper đứng trước Tòa án hình sự trung ương, một tòa án lâu đời nhất nước Anh. Dưới bóng cây xanh mát, những khu nhà cổ kính trang trọng mà tao nhã, nặng nề mà kiên cố toát lên khí thế uy nghiêm.

Sáu tuần trước

...

Moriarty bóp cằm cô, in lên môi cô một nụ hôn rồi vui vẻ nói -

"Dù sao thì trò hay sắp diễn ra."

Vesper nhìn thẳng vào mắt hắn. Ác ý dâng trào trong mắt hắn như muốn nhấn chìm cả thế giới, "Nếu em không chọn được, hãy để tôi đưa ra lựa chọn thú vị giúp em nhé, bé cưng."

"Bùm -"

Bức tường kính cường lực một mặt vỡ tan. Dung mạo xám xịt của hai ngài Sherlock Holmes xuất hiện trước mắt Vesper.

Moriarty ôm eo cô, tay còn lại giơ chiếc BlackBerry của mình lên. Vài giây trước hắn đã nhấn vào ba biểu tượng. Và trong khoảnh khắc đó, hệ thống an ninh tại tháp London, ngân hàng Anh, nhà tù Bentonville lập tức bị tê liệt. Khắp London nổ như pháo hoa, điên cuồng hỗn loạn.

Napoléon giới tội phạm bĩu môi bất mãn, "Không vội."

Hắn như một nghệ sĩ phạm tội loạn trí. Tội lỗi ngập tràn cùng sự thần kinh biến hắn thành vị vua làm người ta tin phục.

Chiếc BlackBerry trong tay hắn bị một đặc công da đen chộp lấy. Moriarty không khó chịu chút nào, thậm chí còn mỉm cười khuyên, "Tốt hơn cậu nên vứt nó đi. Bằng không thì lát nữa tay cậu sẽ bị nổ tung đấy."

"Cái gì -"

"Đùng -"

Chiếc điện thoại kia bắt đầu bốc khói cháy đúng lúc đặc vụ da đen mở miệng rồi nổ tanh bành ngay khi vừa bị ném xuống nền đất trống. Vị đặc vụ vô tội kia may lắm mới thoát nạn.

Vesper: "...Đây là Blackberry hay Samsung vậy?"

Hãy tha thứ cho cô, ở thế giới Joker trước, Samsung đã lao đao bởi hơn 30 vụ nổ và tai nạn cháy do pin trên toàn cầu. Phát ngôn viên của Southwest Airlines nói thêm: người ta phàn nàn rằng một đám cháy đã bùng phát trên chuyến bay của hãng do khói từ điện thoại di động Samsung.

Thế nên, khi loại điện thoại này phát nổ, điều đầu tiên cô nghĩ đến là thương hiệu Samsung...

Xét về mặt nào đó, mạch não nữ chính chúng ta thực sự vô phương cứu chữa...

Chính Phủ Anh lườm cô hăm dọa, lạnh lùng nói với Moriarty, "Giáo sư Moriarty, anh đã phô diễn tài năng phi thường của mình trước thế giới như ý nguyện. Nhưng đồng thời, ngục giam tối cao cũng mở toang cửa vì anh."

Scotland Yard đang tất bật vì ba địa điểm được bảo vệ nghiêm ngặt nhất vừa bị xâm nhập. Moriarty sắp bị bắt quy án, chờ phê duyệt.

Nhưng Moriarty thoạt nhìn chẳng hề lo cho số phận của mình. Hắn ngoảnh đầu bất an, "Chết dở. Số lượng tù nhân ở Anh và xứ Wales gần đây đã đạt mức cao nhất mọi thời đại. Các phòng giam chật kín hết rồi."

Chính Phủ Anh nói giọng chuẩn trường công thanh lịch, không chút cảm xúc, "Và nửa số vụ phạm tội gần đây là của anh."

Moriarty nhún vai, "Tôi là chuyên gia, hiểu chưa?"

Song hắn nhìn về phía Vesper, "Cục cưng à, e rằng mấy tuần sau tôi mới được gặp lại em tại tòa. Đừng lo lắng. Những phe công lý tầm thường này không thể làm gì nổi tôi đâu. Hay em đợi tôi trắng án rồi cùng đến Pháp vào lễ Giáng Sinh nhé?"

Vesper: "...Anh tôn trọng cơ quan tư pháp nước Anh chút được không?"

Hắn đã dính phải vụ án thế kỷ, bị giam chờ xét xử mà chẳng khác gì đi dạo công viên Hyde.

Moriarty mỉm cười, "Bé cưng, lẽ nào em quên lời tôi từng nói sao? Trong thế giới của căn phòng khóa kín, tôi giữ chìa khóa -"

"Em sẽ thấy tôi đội vương miện."

...

Sáu tuần sau, ngày 24 tháng 12, khi nhiều người đang chuẩn bị cho bữa tối đêm Giáng Sinh thì họ cũng không quên theo dõi phiên tòa cuối cùng - vụ án thế kỉ - sắp được xét xử vào sáng nay tại Tòa án hình sự trung ương Anh.

Sáu tuần trước, Moriarty đã hạ lệnh cho người của mình đột nhập thành công tháp London, ngân hàng Anh và nhà tù Bentonville. Không ai biết bằng cách nào hay tại sao, hệt như ma thuật vậy. Hệ thống an ninh trên thế giới hoàn toàn vô dụng với hắn.

Trên băng ghế thẩm phán trong phiên tòa xét xử của Tòa án hình sự tối cao, công tố viên ngồi nghiêm trang ở phía dưới bên trái, bên phải là ghế luật sư bào chữa. Sau lưng họ, bị cáo Moriarty ngồi giữa khu vực được bao quanh bởi một lớp kính trong suốt, cộng thêm hai cảnh sát trông coi.

Vesper ngồi tại ghế tham dự. Anh em nhà Sherlock Holmes ngồi hai bên cạnh cô phía trên toàn bộ phòng xử án, nơi cao nhất có thể bao quát được cả phiên tòa.

Sherlock liếc quanh tòa một vòng rồi nhíu mày, "Mười hai vị bồi thẩm viên này chọn rất bố láo. Thậm chí có người còn lừa dối lẫn nhau, kể cả đồng giới."

"Ai? Mau chỉ tôi xem." Vesper hăm hở hỏi anh ta.

Ô đen nhỏ của Chính Phủ Anh gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang, "Hai vị, ở đây là tòa án cổ nhất nước Anh chứ không phải Sun Gossip Weekly."

Vesper nhún vai, "Tôi chỉ đang giảm bớt căng thẳng và lo lắng thôi."

Đúng vậy, bầu không khí căng thẳng. Giờ phiên tòa cuối cùng sắp được công bố, Moriarty từ bỏ việc biện hộ, nhưng nụ cười bất hảo trên mặt hắn lại làm người ta lo nghĩ.

Sherlock quay sang nhìn Vesper chằm chằm, "Quý cô chó săn, cô căng thẳng lo lắng thật à?"

"Tôi là công dân nước Anh mẫu mực, thưa ngài thám tử." Vesper tỏ vẻ vô tội.

Sherlock chậm rãi nhếch mép, "Tôi biết cô và Mycroft đang giở trò gì rồi đấy."



Vesper nghiêng đầu vào vai Chính Phủ Anh, ngạc nhiên hỏi, "Chẳng lẽ ngài phát hiện ra tôi với ngài Sherlock Holmes có tình cảm sao?"

Chính Phủ Anh:... Ai có tình cảm với cô?!

Sherlock im lặng một giây mới tìm về tiếng nói của mình: "...Ngày trước hệ thống an ninh bị xâm nhập ở ba địa điểm đã bí mật tăng cường cơ sở phòng vệ để chúng không gây nhiều thiệt hại trong quá trình mất kiểm soát."

"Chẳng phải Moriarty biết cách xếp nội gián vào như thế nào sao?" Thủ lĩnh MI6 điềm tĩnh, "Một đặc vụ ngầm bên tôi đã tìm ra vài manh mối nhỏ, ví dụ Moriarty hết sức hứng thú với ba địa điểm này."

Sherlock liếc tên trùm tội phạm trên ghế bị cáo, "Cho nên anh tương kế tựu kế, dùng hắn để tóm nội gián trong MI6? Anh lệnh Sébastien Moran bước vào phòng thẩm vấn dĩ nhiên không phải trùng hợp. Mọi thứ phát triển theo ý Moriarty muốn, chỉ nhằm chứng minh mã thực sự tồn tại."

"Sau cuộc khủng hoảng tài chính, Nội các Anh đã cạnh tranh không ngừng. Bây giờ cần một kẻ thù nguy hiểm để khiến cung điện Westminster đoàn kết, chĩa mũi dùi về một phía." Mycroft Sherlock Holmes lạnh lùng nói, "Mà Moriarty chính là ứng cử viên đứng mũi chịu sào."

Sherlock vô cảm, "Em không nghĩ rằng một tên trùm tội phạm xâm nhập tháp London sẽ bó tay chịu trói trước mười hai bồi thẩm viên cá vàng kia. Xác xuất hắn trắng án cao tới 87,49%."

Chính Phủ Anh mỉm cười, "Hẳn hắn có thể ra khỏi Tòa án hình sự trung ương, nhưng từ nay hắn sẽ trở thành kẻ thù công khai của các cơ quan nhà nước, chí ít là ở Anh. Sự nghiệp phạm tội của Moriarty sẽ bị tiêu diệt."

Vesper chớp chớp mắt, xen ngang, "Nói thật, tôi nghĩ Moriarty không quá quan tâm chuyện này đâu. Mặc dù sự nghiệp phạm tội ở Anh bị tổn hại, nhưng e rằng trên toàn thế giới, các đảng tự do, cơ quan tình báo cùng tổ chức khủng bố sẽ điên cuồng tranh giành hắn. Xét về mặt nào đó, điều này thỏa mãn yêu cầu của hắn ta."

Mycroft Sherlock Holmes liếc xéo cô, "Trong vòng ba năm, tôi cùng Sherlock sẽ phá bỏ hết đế chế tội phạm của hắn."

- - Vì vậy những gì xảy ra với tháp London vô tội đã trở thành ngòi nổ cho cuộc chiến hết sức căng thẳng giữa Chính Phủ Anh và Napoléon giới tội phạm

Lúc này, tòa án xét xử rốt cuộc đã đến thời khắc mấu chốt cuối cùng.

- - "Mời bồi thẩm đoàn tuyên bố phán quyết nhất trí."

Nét mặt đại diện bồi thẩm đoàn khoảng bốn mươi tuổi hơi quái dị. Ông ta thoáng nhìn Moriarty bằng ánh mắt ái ngại.

Song, Vesper nghe thấy tuyên bố trắng án như dự tính.

Bấy giờ, Moriarty trở thành kẻ được nhắc đến nhiều nhất trong giới tội phạm.

Đồng thời, Mycroft Sherlock Holmes nhận thỏa thuận cuối cùng được cung điện Westminster nhất trí thông qua để chống lại đế chế tội phạm của Moriarty.

Moriarty không hề mừng rỡ khi trắng án. Lúc thẩm phán tuyên bố trả tự do cho hắn trước tòa, Moriarty nhẹ nhàng bước tới khu ghế dự, thản nhiên nói với anh em nhà Sherlock Holmes, "Truyện cổ tích nào cũng phải có sự bại hoại lạc hậu, đúng không?"

Mycroft Sherlock Holmes vịn lấy cây dù đen, nở nụ cười thận trọng mà quyến rũ, "Một phút trước, vài câu lạc bộ ngầm của anh ở London đã bị phong tỏa."

Moriarty thờ ơ nhún vai, "Tôi chẳng bao giờ quan tâm đến việc bỏ rơi những kẻ vô giá trị."

"Ví dụ như đại tá Sébastien Moran?"

Tay súng số 1 quân đội Anh vì hết tác dụng nên gánh tội thay Moriarty và sẽ phải đối mặt với hình phạt chung thân.

Mycroft cau mày, "Hy vọng lúc đơn độc anh cũng nghĩ vậy."

"Đơn độc?" Moriarty như vừa nghe một câu chuyện cười hài hước nào đó, "Anh thực sự nên đọc những bức thư mời mà đám đảng tự do gửi cho tôi. Họ muốn quỳ dưới chân tôi, tranh cướp bể đầu để trở thành khách hàng của tôi. Thật thú vị."

Rồi hắn nhìn về phía Vesper, "Cục cưng, máy bay trực thăng EC130 đang đậu trên bãi cỏ cách chỗ này 300 feet. Chúng ta hãy bắt đầu chuyến lễ Nô-en ở Paris thôi."

Vesper chớp chớp mắt, "Ai đồng ý đi Paris cùng anh chứ?"

"Không lẽ em định đi ăn tiệc Giáng Sinh với Sherlock Holmes?" Moriarty bất mãn nhìn cô.

Vesper nhún vai, "Rõ ràng ngài ấy không mời em."

"Coi kìa, Sherlock Holmes quá bận rộn trước quốc gia yêu quý tới mức chẳng quan tâm em chút nào." Moriarty rất giỏi sinh sự vô cớ.

Chính Phủ Anh nhíu mày, "Tôi chưa từng chúc mừng lễ Giáng Sinh."

Vesper đương định mở miệng thì lại nghe thấy giọng NPC hệ thống Lestat, "Xin hãy chấp nhận lời mời của Moriarty."

Được thôi, ai bảo đây là hệ thống nhân vật phản diện chứ.

"Đại lộ Champs-Élysées vào dịp Giáng Sinh cũng không tồi." Vesper đáp.

Dường như Mycroft không hài lòng với quyết định này của cô, "Cô Lynd, cô cần phải chỉnh lý văn kiện Bộ tài chính vào dịp Giáng Sinh."

Vesper lạnh lùng nhìn anh ta, "...Anh xứng đáng sống cô độc hết quãng đời còn lại."

Nói xong bực bội xoay người rời đi, Sherlock nhìn thoáng qua Chính Phủ Anh, tặc lưỡi, "Về phương diện lấy lòng quý cô chó săn, Moriarty thắng áp đảo anh."

Mycroft nhìn bóng lưng Vesper biến mất ở cuối phiên tòa, "Kiểm soát không quân London sẽ từ chối đơn xin bay của Moriarty. Nếu anh ta muốn cất cánh thì sẽ bị bỏ tù một lần nữa vì vi phạm pháp luật."

Sherlock nhíu mày, "Khôn."

"Đinh -"

Một tin nhắn được gửi đến chiếc Blackberry Mycroft mang theo bên người -

"Sébastien Moran vượt ngục trốn thoát, sợ rằng sẽ gây ra mối đe dọa cho Moriarty."



Mycroft Sherlock Holmes lập tức giận tái mặt, "Vesper gặp nguy hiểm."

Anh cố gắng gọi Vesper, nhưng cuộc gọi không hồi đáp khiến khuôn mặt anh mất hết biểu cảm.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Trên bãi đất trống, chiếc trực thăng EC130 màu đen đang đậu. Cánh quạt đuôi ống khói cùng khoang hành khách rộng rãi vừa đắt tiền lại vừa thoải mái dễ chịu.

Về mặt nào đó, nhân vật phản diện thật giàu có và tự do.

Cánh quạt máy bay trực thăng cuốn gió cất cánh với tốc độ tối đa. Moriarty điều khiển thành thạo như thể không thèm xin Cục hàng không bay.

Tuy nhiên nó rất không hợp với phong cách di chuyển chậm rãi của liên bang Anh. Các nhân viên cảnh sát đã nhanh chóng lái xe truy đuổi họ trên mặt đất.

Moriarty nhìn trực thăng quân dụng phía sau, "Chà, tôi suýt quên Mycroft Sherlock Holmes xuất thân là không quân."

Giữa tiếng ồn từ cánh quạt, Vesper nghe thấy giọng nói khá quen thuộc đằng sau -

"Giáo sư Moriarty, ngài tàn nhẫn bỏ rơi đám thuộc hạ chúng tôi. Lẽ nào ngài tưởng mình có thể ung dung trải qua kì nghỉ Giáng Sinh ngọt ngào cùng mỹ nhân xảo trá này sao?"

Sébastien Moran gí khẩu súng đen vào đầu Vesper.

Sau khi vượt ngục thành công, gã đã trốn trong khoang máy bay để gặp ông vua tội phạm mà gã từng đi theo.

Vesper bất đắc dĩ, "...Đại tá Moran, ngài thầm mến Moriarty hả? Chứ không thì sao lại nhắm vào tôi."

Ở đất nước Anh Quốc thối nát này, cô đang chọc tức ai? Moriarty lợi dụng làm gã phải cõng nồi thì liên quan gì tới cô?

Moriarty bình tĩnh lái máy bay vượt biển, "Moran, nếu Vesper chết vì cậu, dù tôi có để yên, e rằng Mycroft Sherlock Holmes sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Moran cười gằn đầy mỉa mai. Gã đẩy cửa khoang lái máy bay trực thăng, rồi một tay kẹp Vesper, phơi thân thể cô trên không trung, "Dẫu sao thì tôi cũng sẽ không được kết cục tốt, có cô nàng xinh đẹp này bầu bạn không tồi đầu. Cô ta lại rất giỏi chơi trò tình cảm với ngài và Sherlock Holmes nữa chứ."

Vesper, "...Anh không thấy tôi vô tội lắm sao?"

Moran nhíu mày, "Trên đời này những người chết đều vô tội."

Vài chiếc trực thăng không quân đã đuổi theo xung quanh EC130. Nhiều đặc vụ đang nhắm súng bắn tỉa vào máy bay trực thăng.

Mycoft đưa ra chỉ thị cho máy bay quân sự qua loa phóng thanh. Giọng anh ta hơi lo lắng -

"Đừng bắn Vesper Lynd -"

"Nhắc lại, đừng bắn Vesper Lynd -"

Anh trông thấy mái tóc đen dài của Vesper bù xù giữa cơn cuồng phong cuộn lên từ chiếc trực thăng. Cơ thể gầy yếu như sắp rơi xuống.

Moriarty mở chế độ lái tự động. Lúc hắn đánh Moran một cú làm rơi khẩu súng trên tay gã, Vesper mới biết hắn cũng giỏi võ thuật.

Moriarty chĩa khẩu Beretta 92F sản xuất tại Ý vào Moran, uy hiếp, "Thả cô ấy ra, đổi lại tôi sẽ xóa tội danh cho cậu."

Sébastien Moran nhất quyết giữ chặt con tin Vesper, nét mặt điên cuồng, "Tôi thực sự đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cô gái này trong lòng ngài."

Chưa kịp dứt lời, hắn lại đẩy Vesper ra phía ngoài. Tức thì, nhịp tim Moriarty như biến mất.

Mái tóc đen dài đang bay giữa không trung. Sắc mặt cô tái nhợt.

Rồi hắn nghe thấy giọng Sébastien Moran, "Tiếc thay, tôi muốn nhìn ngài mất đi người yêu hơn."

Gã cười quái gở, đương đẩy Vesper ra khỏi trực thăng. Cùng lúc đó, Moriarty lập tức quyết định bóp cò bắn chết Moran, đồng thời nhào về phía cửa khoang đang mở, giữ Vesper bằng một tay trong tư thế cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng điều tồi tệ hơn là Sébastien vừa bị trúng đạn vẫn cố nén cơn đau trí mạng, ôm Vesper lơ lửng giữa bầu trời, rất quyết tâm kéo cô xuống địa ngục cùng một chỗ.

Cả thân thể cô đung đưa trong không trung. Moriarty phải vật lộn cứu lấy cô giữa cơn cuồng phong và sức lực của Moran.

Bởi vì Moran ở quá gần Vesper nên các đặc vụ trên máy bay quân sự khó mà đảm bảo rằng họ sẽ không vô tình ngộ thương cô khi bắn gã. Hiển nhiên tàu cứu hộ trên biển tạm thời chưa thể đến vùng biển này. Tất cả mọi thứ như rơi vào vòng lặp vô hạn.

Nếu trong vòng một phút Moriarty không buông tay ra thì hắn sẽ bị sức nặng này kéo xuống biển.

Vesper cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn, "Em đoán cái mã kia là giả. Chẳng qua chỉ là một bản hòa tấu vĩ cầm của Bach mà thôi."

Vesper nhìn áo khoác đen của hắn bay lên trong gió. Hắn nhoài nửa người ra giữa không trung. Cô khó khăn cười với hắn, "Em giấu Sherlock Holmes chuyện này đấy. Sau hôm nay, anh vẫn sẽ là Napoléon giới tội phạm không ai sánh bằng."

Ngón tay cô giật giật, cố gắng thoát khỏi tay Moriarty.

"-Vesper!" Moriarty giận dữ kêu.

Cô vẫn mỉm cười, "Em không thể chấp nhận việc Moriarty yêu điên cuồng."

Cuối cùng cô thoát được hắn, rơi xuống mặt nước trước sự ngỡ ngàng của Moriarty.

Chưa đến một giây, Vesper đã lập tức bị thủy triều bao phủ cùng "kẻ nguy hiểm thứ hai London", đại tá Moran.

Khoảnh khắc mất đi ý thức, cô thầm nghĩ - Lestat chết tiệt lại lừa cô rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook