Chương 72: Nàng tiên bê tha
Nam Thần Đô Dĩ Giá
16/09/2022
Edit: Mei A Mei
I have met a thousand animals and seen a thousand wonderful things...but all this I did without you. This was my loss. All this I want to do with you. This will be my gain.
Tôi đã từng gặp gỡ nhiều sinh linh như vậy, ngắm qua vô số mĩ cảnh như thế.
Nhưng chưa từng một lần được cùng em ngắm nhìn. Đây là mất mát lớn nhất của tôi.
Tôi muốn kể cho em nghe những điều đẹp đẽ nhất của thiên nhiên mà tôi từng đặt chân qua. Chỉ khi vậy, tất cả những bước chân mới trở nên có ý nghĩa. (Trích thư tình của Gerald Durrell – Người dịch: Ngụy Minh Thư)
Trong phòng ngủ vua Elf sang trọng và tao nhã, chiếc áo choàng màu bạc pha chút nâu tím của Thranduil lộ vẻ lạnh lùng cấm dục. Nhưng cổ áo rộng lại có phần gợi cảm ngây ngất.
Vesper chớp chớp mắt. Chết tiệt. Trông hắn thật cao quý mà nhã nhặn. Không ai sánh được với sự hào hoa đó.
Còn Thranduil thì nhíu mày nắm chặt tay cô, nói giọng lạnh nhạt như vô cảm, "Lẽ nào cô tưởng ta là đám Orc hèn mọn chìm đắm trong ham muốn xác thịt kia sao."
Vesper nhìn mái tóc bạc rũ xuống trước người hắn. Bấy giờ dưới ánh đèn hổ phách, chúng tỏa vầng sáng dịu nhẹ như vì sao quyến rũ nhất giữa màn đêm.
Cô chớp mắt, vòng tay qua cổ Thranduil, "Dĩ nhiên ngài không phải đám sinh vật tà ác kia. Ngài là nốt ruồi chu sa trong lòng ta, là ánh trăng sáng. Tất cả đàn ông trên thế giới đều bị lu mờ trước mặt ngài."
Giờ phút này, hãy để chúng tôi xót thay "hội bạn trai cũ" một giây.
Nhưng một giây đủ rồi. Không thể nhiều hơn. Bởi dù sao thì hiện tại đây là sân nhà của vua Elf uy nghiêm tuấn tú.
Vẻ đẹp mạnh mẽ và nguy hiểm ở hắn làm biết bao con tim ngừng đập.
Bằng cách nào đó, Thranduil đã quen nghe những lời tán tỉnh thốt ra từ miệng cô. Vesper đang ngồi trên đùi hắn. Cái chạm mềm mại mang đến một ý nghĩ khó tả.
Vì tư thế quá đỗi thân mật nên hắn buộc phải đặt ngón tay lạnh ngắt lên eo cô gái nhằm ngăn cô bất ngờ dấn tới lần nữa.
Thranduil bình tĩnh kìm nén gợn sóng đang run rẩy nào đó. Giọng hắn lạnh tanh, nhưng lại trầm ấm như kéo đàn cello. Ánh mắt mang khí chất cao quý và kiêu ngạo, một vẻ đẹp sắc sảo, "Cái điệu bộ thành thạo của cô hoàn toàn không đáng tin."
Vesper:...Hắn nói vớ vẩn gì vậy?
Vua Elf cảm giác cô gái trên người mình mềm mại khó mà tưởng tượng nổi, tựa như một miếng bánh gato mật ong, buộc đàn ông phải đắm chìm trong cơ thể cô. Hắn cố phớt lờ cái chạm này, muốn ném cô xuống đất.
Nhưng Thranduil luôn tỏ ra lạnh lùng và lịch sự, cứ như không thể đẩy cô gái xuống đất vậy, hoặc có lẽ hắn không làm thế.
Cho nên hắn chỉ đành dồn ánh nhìn lên khuôn mặt Vesper để tránh liếc mắt qua chỗ nhấp nhô tuyệt vời kia.
Vua Elf nhìn Vesper chằm chằm mới chợt phát hiện cô hơi khác thường. Ánh mắt cô có phần hưng phấn không dễ dàng nhận ra. Khuôn mặt tái nhợt giờ đỏ ửng. Hiển nhiên sắc hồng đã rõ hơn so với lúc ở căn hầm rượu nhỏ xíu. Lúc này có vẻ như cô lại uống trộm nhiều rượu.
Phòng ngủ chỉ có duy nhất một chỗ giấu rượu ngon.
Giọng Thranduil nguy hiểm khiến người ta lạnh sống lưng, "Cô uống trộm rượu khổ ngải trong quyền trượng."
Vesper duỗi tay chạm chiếc vương miện gạc nhọn lộng lẫy của hắn, không chút sợ hãi, "Ai bảo ngài nhét nó vào phòng chứ."
Thranduil nhẩm thần chú. Tức thì cây quyền trượng kim loại đặt trong phòng xuất hiện trên tay hắn.
Quyền trượng của quốc vương đại diện cho phẩm giá tối cao, được làm bằng kim loại và hổ phách với những đường vân quấn quanh mang đầy hơi thở tinh linh. Tay cầm điêu khắc từ gỗ rất tinh xảo. Đặc biệt hơn là đầu quyền trượng có thể xoáy mở. Thranduil đã trữ rượu khổ ngải trong đó.
Rượu khổ ngải chịu tiếng xấu vì nó gây ảo giác khi uống quá liều, thậm chí còn dẫn đến co giật, hành động kỳ quái và mê sảng. Nó có thể khiến người ta sinh ra ý nghĩ, hành vi khác thường thông qua ảnh hưởng não bộ.
Mặc dù thứ rượu bị vương quốc loài người cấm này không có bất kì tác dụng phụ gì đối với vua Elf nghiện rượu, nhưng không phải tinh linh nào cũng kháng lại được tác dụng gây ảo giác của rượu khổ ngải.
Ví dụ như Vesper trên người hắn – ánh mắt cô mông lung, mặt mày say mê.
Thứ rượu xanh lục bí ẩn toát lên sự quyến rũ như tạo ảo giác nhẹ cho cô.
Không phải nói quá, nhưng nó cơ hồ làm cô gợi cảm hơn, mang cảm giác mất kiểm soát và khí chất xinh đẹp. E rằng chẳng ai khước từ được cô.
Vesper ngọt ngào nói, "Ta hơi nóng."
Thranduil cúi đầu nhìn cô. Đập ngay vào mắt hắn là làn da nõn nà của Vesper. Cô chỉ mặc váy ngủ mỏng mà còn kêu nóng thì vua Elf không dám tưởng tượng cô sẽ hạ nhiệt bằng cách nào.
Lúc cô sờ váy ngủ, Thranduil đã kịp thời quẳng cô lên giường rồi dùng gấm lụa bọc lấy cô.
Vesper bực bội nhìn hắn, giãy khỏi chăn gấm, "Ngài làm cái quái gì thế? Ta nóng lắm!"
Thranduil chỉ đành đứng khom người bên giường, bọc cô trong chăn gấm lần nữa, hăm dọa, "Nếu cô thấy phòng ngủ này nóng quá thì chắc ngục tối sẽ hạ nhiệt giúp cô nhanh thôi."
Vesper sẽ không ngồi yên nghe hắn uy hiếp. Ngay lúc vua Elf tiến đến, cô đã kéo tay hắn lên giường.
Thậm chí cô còn xoay lại ngồi luôn lên người Thranduil.
Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu. Vesper gầy yếu biếng nhác lại có thể trấn áp vua Elf cả thể xác lẫn tinh thần dễ như trở bàn tay.
Thế nên – Đây mới thực sự là làm bộ làm tịch!
Theo động tác, mái tóc dài mềm mượt của Vesper rũ xuống xương quai xanh hắn. Cái chạm khiến hồn người rung rinh. Cặp ngươi thâm sâu như màn đêm chăm chú mà nhiệt tình, "Hãy cùng kết thúc kiếp sống trai tân của ngài nào –"
Thranduil ngắm nhìn đường cong lồi lõm quyến rũ của Vesper trong tầm mắt. Quai váy ngủ mỏng màu trắng tuột xuống cánh tay như sắp không che nổi bí mật mềm mại chỉ thuộc về riêng mình cô.
Vua Elf đẹp trai hắng giọng, "...Cái đầu cô vốn rỗng tuếch, chuốc thêm rượu khổ ngải thì lại càng thiếu tỉnh táo. Xuống khỏi người ta nhanh."
Vesper chẳng quan tâm hắn ngoài mạnh trong yếu. Cô giữ nguyên tư thế mập mờ ngồi đè lên người hắn, hôn nồng nhiệt hết lần này đến lần khác làm bộ đồ ngủ ren xộc xệch. Thranduil vội bắt lấy Vesper đang được trùm chăn mỏng, nhẹ nhàng lật người đổi vị trí.
Giọng nói trầm thấp của vua Elf hơi khản đặc, "Không tinh linh nào thô lỗ hơn cô."
Vesper lướt ngón tay trắng nõn theo lông mày hắn. Mái tóc dài sáng chói rũ xuống. Ánh sáng đó thực sự quá đẹp. Còn khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì lại cố tình tỏ vẻ nguy hiểm và mạnh mẽ.
Trên thế giới này điều làm người ta bất lực nhất là khí chất trái ngược giữa cấm dục và khêu gợi. Chết tiệt. Lão tiên ngàn năm quyến rũ như thế có khoa học không?!
Vesper khẽ rướn người, in lên cánh môi hồng nhuận kia một nụ hôn. Giọng cô thành kính mà chân thành tha thiết, "Thế giới này điên rồ, mất nhân tính, mục nát; còn ngài thì luôn tỉnh táo, dịu dàng, không nhuốm bụi trần."
Thranduil nín thở. Cặp mắt xanh lam rực rỡ như sao cơ hồ sóng biển dâng trào. Hắn lại nghe thấy giọng Vesper, "Thật mong nhiều năm sau ngài sẽ nhớ tới ta, như nhớ về bông hoa không bao giờ nở lại nữa."
Vesper nhìn vua Elf trước mặt chăm chú. Thoạt trông hắn mạnh mẽ hoang dã, đầy ham muốn chiếm hữu cùng cảm giác nguy hiểm, đẹp mà tàn nhẫn.
Hơi thở Thranduil dần nặng trĩu, hiển nhiên vì cô vừa thể hiện tình yêu thương. Hắn cảm giác mình không nên tin tưởng dù chỉ một chữ, nhưng rõ ràng sự thật không hề giống thế.
Vua Elf bóp chặt eo cô, nhìn vào ánh mắt có phần mê ly của cô gái dưới thân, "Từ giờ không cho cô uống rượu khổ ngải nữa."
Đầu óc Vesper ngày càng choáng váng, thậm chí chẳng còn dư sức để trả lời hắn. Thay vào đó, cô chồm tới và cắn lên môi Thranduil một cái. Lần này nụ hôn của cô được đáp lại mãnh liệt.
Nóng bỏng như nụ hôn Xích Đạo, mãi đến khi sắp ngừng thở mới tách ra.
Vesper lại lật người đè vua Elf xuống dưới. Cánh môi hồng như sắp chạm vào chóp mũi hắn. Hơi thở mang hương thơm phả lên mặt hắn.
Thranduil nhíu hàng mày rậm. Nàng tiên chết giẫm này thật giỏi dụ dỗ người ta, còn định quấy rầy tâm trí hắn nữa.
"Thranduil..." Cô dịu giọng, "Chàng biết không, làm chuyện xấu luôn luôn khiến người ta cảm thấy rất tốt."
Nhìn điệu bộ lành nghề của cô, Thranduil giận không chỗ nào phát tiết. Hắn cau chặt mày, "Sao em lại thành thạo thế."
Vesper lắc lắc cái đầu váng vất. Cô nói những lời ngọt ngào với khuôn mặt ửng hồng, "Chàng biết đấy, điều quý giá nhất không phải việc em không còn lựa chọn nào khác ngoài chàng, mà là dù em có sở hữu cả khu rừng, em cũng vẫn chỉ chọn chàng thôi."
Vesper chống tay lên ngực hắn. Thranduil có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh mẽ. Giọng nói trầm ấm khàn đi, "Chỉ ư?"
"Em tình nguyện từ bỏ tất cả để đổi lấy một giây làm bạn với chàng, đổi lấy nụ cười của chàng, giọng nói của chàng, đôi môi ngất ngây, thân thể cường tráng. Quan trọng nhất là đổi lấy vẻ đẹp tuyệt trần..." Vesper nhoẻn miệng cười, "Chàng là kho báu hấp dẫn của em. Chỉ có em mới được tìm tòi nghiên cứu."
"Thẳng thắn –"
Tiếng tim bỗng đập nhanh là âm thanh cõi lòng lãnh cảm của hắn dao động. Song hắn nghe Vesper càm ràm –
"Nhưng giờ em thấy ngài đang xoay tròn..." Cánh tay cô buông thõng, "Hình như em sắp ngất –"
"Bụp –"
Cô bất tỉnh trên người Thranduil, vùi mặt vào cổ hắn.
Vua Elf còn tỉnh táo: "..."
Vậy, rốt cuộc tại sao hắn lại muốn mang nhóc phản diện này về?
I have met a thousand animals and seen a thousand wonderful things...but all this I did without you. This was my loss. All this I want to do with you. This will be my gain.
Tôi đã từng gặp gỡ nhiều sinh linh như vậy, ngắm qua vô số mĩ cảnh như thế.
Nhưng chưa từng một lần được cùng em ngắm nhìn. Đây là mất mát lớn nhất của tôi.
Tôi muốn kể cho em nghe những điều đẹp đẽ nhất của thiên nhiên mà tôi từng đặt chân qua. Chỉ khi vậy, tất cả những bước chân mới trở nên có ý nghĩa. (Trích thư tình của Gerald Durrell – Người dịch: Ngụy Minh Thư)
Trong phòng ngủ vua Elf sang trọng và tao nhã, chiếc áo choàng màu bạc pha chút nâu tím của Thranduil lộ vẻ lạnh lùng cấm dục. Nhưng cổ áo rộng lại có phần gợi cảm ngây ngất.
Vesper chớp chớp mắt. Chết tiệt. Trông hắn thật cao quý mà nhã nhặn. Không ai sánh được với sự hào hoa đó.
Còn Thranduil thì nhíu mày nắm chặt tay cô, nói giọng lạnh nhạt như vô cảm, "Lẽ nào cô tưởng ta là đám Orc hèn mọn chìm đắm trong ham muốn xác thịt kia sao."
Vesper nhìn mái tóc bạc rũ xuống trước người hắn. Bấy giờ dưới ánh đèn hổ phách, chúng tỏa vầng sáng dịu nhẹ như vì sao quyến rũ nhất giữa màn đêm.
Cô chớp mắt, vòng tay qua cổ Thranduil, "Dĩ nhiên ngài không phải đám sinh vật tà ác kia. Ngài là nốt ruồi chu sa trong lòng ta, là ánh trăng sáng. Tất cả đàn ông trên thế giới đều bị lu mờ trước mặt ngài."
Giờ phút này, hãy để chúng tôi xót thay "hội bạn trai cũ" một giây.
Nhưng một giây đủ rồi. Không thể nhiều hơn. Bởi dù sao thì hiện tại đây là sân nhà của vua Elf uy nghiêm tuấn tú.
Vẻ đẹp mạnh mẽ và nguy hiểm ở hắn làm biết bao con tim ngừng đập.
Bằng cách nào đó, Thranduil đã quen nghe những lời tán tỉnh thốt ra từ miệng cô. Vesper đang ngồi trên đùi hắn. Cái chạm mềm mại mang đến một ý nghĩ khó tả.
Vì tư thế quá đỗi thân mật nên hắn buộc phải đặt ngón tay lạnh ngắt lên eo cô gái nhằm ngăn cô bất ngờ dấn tới lần nữa.
Thranduil bình tĩnh kìm nén gợn sóng đang run rẩy nào đó. Giọng hắn lạnh tanh, nhưng lại trầm ấm như kéo đàn cello. Ánh mắt mang khí chất cao quý và kiêu ngạo, một vẻ đẹp sắc sảo, "Cái điệu bộ thành thạo của cô hoàn toàn không đáng tin."
Vesper:...Hắn nói vớ vẩn gì vậy?
Vua Elf cảm giác cô gái trên người mình mềm mại khó mà tưởng tượng nổi, tựa như một miếng bánh gato mật ong, buộc đàn ông phải đắm chìm trong cơ thể cô. Hắn cố phớt lờ cái chạm này, muốn ném cô xuống đất.
Nhưng Thranduil luôn tỏ ra lạnh lùng và lịch sự, cứ như không thể đẩy cô gái xuống đất vậy, hoặc có lẽ hắn không làm thế.
Cho nên hắn chỉ đành dồn ánh nhìn lên khuôn mặt Vesper để tránh liếc mắt qua chỗ nhấp nhô tuyệt vời kia.
Vua Elf nhìn Vesper chằm chằm mới chợt phát hiện cô hơi khác thường. Ánh mắt cô có phần hưng phấn không dễ dàng nhận ra. Khuôn mặt tái nhợt giờ đỏ ửng. Hiển nhiên sắc hồng đã rõ hơn so với lúc ở căn hầm rượu nhỏ xíu. Lúc này có vẻ như cô lại uống trộm nhiều rượu.
Phòng ngủ chỉ có duy nhất một chỗ giấu rượu ngon.
Giọng Thranduil nguy hiểm khiến người ta lạnh sống lưng, "Cô uống trộm rượu khổ ngải trong quyền trượng."
Vesper duỗi tay chạm chiếc vương miện gạc nhọn lộng lẫy của hắn, không chút sợ hãi, "Ai bảo ngài nhét nó vào phòng chứ."
Thranduil nhẩm thần chú. Tức thì cây quyền trượng kim loại đặt trong phòng xuất hiện trên tay hắn.
Quyền trượng của quốc vương đại diện cho phẩm giá tối cao, được làm bằng kim loại và hổ phách với những đường vân quấn quanh mang đầy hơi thở tinh linh. Tay cầm điêu khắc từ gỗ rất tinh xảo. Đặc biệt hơn là đầu quyền trượng có thể xoáy mở. Thranduil đã trữ rượu khổ ngải trong đó.
Rượu khổ ngải chịu tiếng xấu vì nó gây ảo giác khi uống quá liều, thậm chí còn dẫn đến co giật, hành động kỳ quái và mê sảng. Nó có thể khiến người ta sinh ra ý nghĩ, hành vi khác thường thông qua ảnh hưởng não bộ.
Mặc dù thứ rượu bị vương quốc loài người cấm này không có bất kì tác dụng phụ gì đối với vua Elf nghiện rượu, nhưng không phải tinh linh nào cũng kháng lại được tác dụng gây ảo giác của rượu khổ ngải.
Ví dụ như Vesper trên người hắn – ánh mắt cô mông lung, mặt mày say mê.
Thứ rượu xanh lục bí ẩn toát lên sự quyến rũ như tạo ảo giác nhẹ cho cô.
Không phải nói quá, nhưng nó cơ hồ làm cô gợi cảm hơn, mang cảm giác mất kiểm soát và khí chất xinh đẹp. E rằng chẳng ai khước từ được cô.
Vesper ngọt ngào nói, "Ta hơi nóng."
Thranduil cúi đầu nhìn cô. Đập ngay vào mắt hắn là làn da nõn nà của Vesper. Cô chỉ mặc váy ngủ mỏng mà còn kêu nóng thì vua Elf không dám tưởng tượng cô sẽ hạ nhiệt bằng cách nào.
Lúc cô sờ váy ngủ, Thranduil đã kịp thời quẳng cô lên giường rồi dùng gấm lụa bọc lấy cô.
Vesper bực bội nhìn hắn, giãy khỏi chăn gấm, "Ngài làm cái quái gì thế? Ta nóng lắm!"
Thranduil chỉ đành đứng khom người bên giường, bọc cô trong chăn gấm lần nữa, hăm dọa, "Nếu cô thấy phòng ngủ này nóng quá thì chắc ngục tối sẽ hạ nhiệt giúp cô nhanh thôi."
Vesper sẽ không ngồi yên nghe hắn uy hiếp. Ngay lúc vua Elf tiến đến, cô đã kéo tay hắn lên giường.
Thậm chí cô còn xoay lại ngồi luôn lên người Thranduil.
Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu. Vesper gầy yếu biếng nhác lại có thể trấn áp vua Elf cả thể xác lẫn tinh thần dễ như trở bàn tay.
Thế nên – Đây mới thực sự là làm bộ làm tịch!
Theo động tác, mái tóc dài mềm mượt của Vesper rũ xuống xương quai xanh hắn. Cái chạm khiến hồn người rung rinh. Cặp ngươi thâm sâu như màn đêm chăm chú mà nhiệt tình, "Hãy cùng kết thúc kiếp sống trai tân của ngài nào –"
Thranduil ngắm nhìn đường cong lồi lõm quyến rũ của Vesper trong tầm mắt. Quai váy ngủ mỏng màu trắng tuột xuống cánh tay như sắp không che nổi bí mật mềm mại chỉ thuộc về riêng mình cô.
Vua Elf đẹp trai hắng giọng, "...Cái đầu cô vốn rỗng tuếch, chuốc thêm rượu khổ ngải thì lại càng thiếu tỉnh táo. Xuống khỏi người ta nhanh."
Vesper chẳng quan tâm hắn ngoài mạnh trong yếu. Cô giữ nguyên tư thế mập mờ ngồi đè lên người hắn, hôn nồng nhiệt hết lần này đến lần khác làm bộ đồ ngủ ren xộc xệch. Thranduil vội bắt lấy Vesper đang được trùm chăn mỏng, nhẹ nhàng lật người đổi vị trí.
Giọng nói trầm thấp của vua Elf hơi khản đặc, "Không tinh linh nào thô lỗ hơn cô."
Vesper lướt ngón tay trắng nõn theo lông mày hắn. Mái tóc dài sáng chói rũ xuống. Ánh sáng đó thực sự quá đẹp. Còn khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì lại cố tình tỏ vẻ nguy hiểm và mạnh mẽ.
Trên thế giới này điều làm người ta bất lực nhất là khí chất trái ngược giữa cấm dục và khêu gợi. Chết tiệt. Lão tiên ngàn năm quyến rũ như thế có khoa học không?!
Vesper khẽ rướn người, in lên cánh môi hồng nhuận kia một nụ hôn. Giọng cô thành kính mà chân thành tha thiết, "Thế giới này điên rồ, mất nhân tính, mục nát; còn ngài thì luôn tỉnh táo, dịu dàng, không nhuốm bụi trần."
Thranduil nín thở. Cặp mắt xanh lam rực rỡ như sao cơ hồ sóng biển dâng trào. Hắn lại nghe thấy giọng Vesper, "Thật mong nhiều năm sau ngài sẽ nhớ tới ta, như nhớ về bông hoa không bao giờ nở lại nữa."
Vesper nhìn vua Elf trước mặt chăm chú. Thoạt trông hắn mạnh mẽ hoang dã, đầy ham muốn chiếm hữu cùng cảm giác nguy hiểm, đẹp mà tàn nhẫn.
Hơi thở Thranduil dần nặng trĩu, hiển nhiên vì cô vừa thể hiện tình yêu thương. Hắn cảm giác mình không nên tin tưởng dù chỉ một chữ, nhưng rõ ràng sự thật không hề giống thế.
Vua Elf bóp chặt eo cô, nhìn vào ánh mắt có phần mê ly của cô gái dưới thân, "Từ giờ không cho cô uống rượu khổ ngải nữa."
Đầu óc Vesper ngày càng choáng váng, thậm chí chẳng còn dư sức để trả lời hắn. Thay vào đó, cô chồm tới và cắn lên môi Thranduil một cái. Lần này nụ hôn của cô được đáp lại mãnh liệt.
Nóng bỏng như nụ hôn Xích Đạo, mãi đến khi sắp ngừng thở mới tách ra.
Vesper lại lật người đè vua Elf xuống dưới. Cánh môi hồng như sắp chạm vào chóp mũi hắn. Hơi thở mang hương thơm phả lên mặt hắn.
Thranduil nhíu hàng mày rậm. Nàng tiên chết giẫm này thật giỏi dụ dỗ người ta, còn định quấy rầy tâm trí hắn nữa.
"Thranduil..." Cô dịu giọng, "Chàng biết không, làm chuyện xấu luôn luôn khiến người ta cảm thấy rất tốt."
Nhìn điệu bộ lành nghề của cô, Thranduil giận không chỗ nào phát tiết. Hắn cau chặt mày, "Sao em lại thành thạo thế."
Vesper lắc lắc cái đầu váng vất. Cô nói những lời ngọt ngào với khuôn mặt ửng hồng, "Chàng biết đấy, điều quý giá nhất không phải việc em không còn lựa chọn nào khác ngoài chàng, mà là dù em có sở hữu cả khu rừng, em cũng vẫn chỉ chọn chàng thôi."
Vesper chống tay lên ngực hắn. Thranduil có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh mẽ. Giọng nói trầm ấm khàn đi, "Chỉ ư?"
"Em tình nguyện từ bỏ tất cả để đổi lấy một giây làm bạn với chàng, đổi lấy nụ cười của chàng, giọng nói của chàng, đôi môi ngất ngây, thân thể cường tráng. Quan trọng nhất là đổi lấy vẻ đẹp tuyệt trần..." Vesper nhoẻn miệng cười, "Chàng là kho báu hấp dẫn của em. Chỉ có em mới được tìm tòi nghiên cứu."
"Thẳng thắn –"
Tiếng tim bỗng đập nhanh là âm thanh cõi lòng lãnh cảm của hắn dao động. Song hắn nghe Vesper càm ràm –
"Nhưng giờ em thấy ngài đang xoay tròn..." Cánh tay cô buông thõng, "Hình như em sắp ngất –"
"Bụp –"
Cô bất tỉnh trên người Thranduil, vùi mặt vào cổ hắn.
Vua Elf còn tỉnh táo: "..."
Vậy, rốt cuộc tại sao hắn lại muốn mang nhóc phản diện này về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.