Chương 100: Trốn không thoát
Nam Thần Đô Dĩ Giá
29/12/2022
Edit: Mei A Mei
In its purest form, an act of retribution provides symmetry,the rendering of payment for crimes against the i.But the danger of retaliation lies in furthering the cycle of violeill, it's a risk that must be met when the greater offense is to allow the guilty to go unpunished.
Về bản chất, báo thù là để đòi lại công lý và trả thù những tội ác đã gây ra cho người vô tội. Nhưng sự nguy hiểm của báo thù là báo thù sẽ bị đáp trả, và bạo lực kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, mọi người vẫn phải chấp nhận rủi ro, bởi vì chẳng ai có thể chịu đựng được việc tội phạm không bị trừng phạt.
Trong phòng đơn tại bệnh viện hoàng gia London, cánh cửa đã bị người đàn ông tóc đen nào đó khóa từ lâu, biến cả căn phòng này thành một không gian khép kín.
Vesper cố gắng phớt lờ bầu không khí căng thẳng mập mờ và bắt đầu nói sang chuyện khác, thảo luận về cái gọi là công việc, "Anh định xử lí đô đốc Marcus thế nào?"
Đô đốc Starfleet ủ mưu phát động chiến tranh để trở thành anh hùng. Hiển nhiên cách làm của ông ta đã chọc giận Khan.
Liên Bang ngân hà là một nước cộng hòa đại nghị theo chế độ lập hiến. Hình thái nó mang nhiều nét tương đồng với Hợp chủng quốc Hoa Kì những năm 1860.
Liên Bang ngân hà luôn ủng hộ hòa bình kể từ khi được thành lập tại San Francisco trên Trái Đất vào năm 2154.
Tuy nhiên, không phải tất cả các đế chế hành tinh xung quanh đều thân thiện, chẳng hạn như đế chế Klingon hiếu chiến và đế chế Romulan. Khi Liên Bang dần mở rộng, chiêu mộ nhiều dân tộc hơn, căng thẳng với các hành tinh này cũng tăng cao.
Tướng Marcus, người đã chọc giận bạo chúa kem que 300 tuổi, rõ ràng là kẻ đầu cơ ham chiến.
Vesper thở dài, cố gắng ngó lơ tư thế kém "nghiêm túc" cùng Khan lúc này. Cô hắng giọng, "Dù thế nào đi nữa thì tôi mong rằng năng lực chiến tranh siêu phàm của anh sẽ không bị lợi dụng để phá hoại nền hòa bình và Liên Bang ngân hà."
Có lẽ vì đây là một tác phẩm điện ảnh truyền hình khoa học viễn tưởng nên nó gần như sở hữu cơ chế hoạt động hoàn hảo không tồn tại trong thế giới thực.
Bấy giờ, thế giới tương lai được miêu tả cực kì lạc quan, tươi đẹp và đáng mơ ước để con người cùng nhau vượt qua bệnh tật, khác biệt chủng tộc, nghèo đói, hoang tưởng, chiến tranh giữa tộc ngoài hành tinh.
Trong kí ức của Vesper về thế giới này thì các thành viên Liên Bang ngân hà quản lí công việc nội bộ theo truyền thống và luật lệ của riêng họ, đồng thời cân bằng lợi ích chung giữa thành viên Liên Bang không bị xâm phạm. Từng thế hệ chỉ huy Starfleet luôn dõi theo vũ trụ xa xôi, khám phá thiên hà, kiếm tìm những thế giới mới, phát hiện nền văn minh mới và dũng cảm đi đến nơi chưa ai đặt chân.
Nhưng đô đốc Marcus cùng Khan, kẻ biến đổi gen, hiển nhiên có thể phá hủy nền hòa bình quý giá này mà chẳng cần tốn sức. Điểm giống nhau giữa hai kẻ điên chiến tranh hẳn là bản tính tàn bạo.
Cuộc chiến giữa đô đốc Marcus và Khan chỉ là oan oan tương báo (Người bị oan thì nhất định phải trả thù người đã gây cho mình nỗi oan khuất). Bạo lực sẽ tồn tại mãi mãi. Trừ khi một bên phải trả giá bằng máu để kết thúc trận chiến.
...Mà hiện tại cô như bị buộc phải lên con thuyền hải tặc của kẻ biến đổi gen.
"Tôi không thể để cái loại hèn mọn ngu xuẩn ấy sống tự do qua ngày..." Nét mặt Khan lạnh lùng nguy hiểm. Dung mạo quyến rũ giờ đây có phần u ám đáng sợ, "Tôi muốn tự tay bóp nát đầu ông ta, nhưng với một anh hùng mua danh chuộc tiếng, giả nhân giả nghĩa thì hẳn thân bại danh liệt sẽ thú vị hơn."
Hắn giấu nhẹm âm mưu rồi cười mỉa Vesper, "Cô tưởng chỉ nói mấy câu đã thoát được tình cảnh này sao?"
Song, Khan lại ôm lấy Vesper buộc hai chân cô quấn quanh eo mình.
Nhưng dường như Khan chưa hài lòng với vị trí hiện tại. Hắn đỡ lưng Vesper bằng cánh tay lực lưỡng, bước đến bên cửa sổ rồi đặt cô lên bệ cửa sổ đá cẩm thạch rộng.
Nhờ thế mà hắn khỏi cần phải ôm eo cô và có thể thỏa thích làm đủ điều quá đáng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng thường thấy ở bệnh viện. Mùi rất nhạt nhưng lâu tan. Người đàn ông cao lớn kéo rèm cửa màu xám bạc. Ánh sáng yếu ớt lọt vào qua khe hở cửa sổ, chập chờn.
Vesper ngồi trên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch, cảm thấy mình giống một con búp bê rách nát mặc cho hắn táy máy. Cô liếm môi, hơi lo lắng, "Thưa anh, hình như chúng ta khác loài..."
Ánh mắt tựa tia Gamma của Khan rà khắp mặt cô. Hắn áp sát Vesper trong tư thế mờ ám. Xung quanh hắn toát lên cảm giác áp bức và nguy hiểm vô tận.
Do phản ứng bản năng trước nguy hiểm, Vesper thực sự có ý muốn chạy trốn.
Hắn nhếch mép, "Đừng vùng vẫy ngu ngốc. Tin tôi đi. Nếu muốn tấn công tôi thì sẽ chỉ làm gãy tay cô thôi."
Vesper không hề nghi ngờ tính xác thực của câu nói này. Bởi toàn thân hắn cứng như thép.
Vesper lẩm bẩm, "Bản tính tàn bạo trong anh sẽ giết tôi mất."
Khan liếc cô một lượt rồi cau mày, "Quả nhiên cô quá yếu."
Hoàng hôn khuất bóng. Màn đêm dần buông xuống. Vesper áp lưng lên tấm kính cửa sổ lạnh lẽo. Bệ cửa sổ đá cẩm thạch bên dưới không còn chút hơi ấm. Cơ hồ chỉ gã đàn ông này mới giữ được sức nóng của mọi vật xung quanh.
Nhưng người ngợm hắn ám mùi máu, tanh tưởi đến đáng sợ. Khuôn mặt tăm tối có thể rà quét hết thảy làm Vesper lạnh sống lưng.
Khan nhìn cô nàng xinh đẹp tuyệt trần phía dưới. Hắn bỗng nâng cằm cô lên rồi ngậm chặt lấy môi cô. Nụ hôn cuồng dại lập tức cuốn phăng điều cô đang nghĩ.
Vesper cảm giác thế giới mình như sụp đổ.
Hắn tìm kiếm hương thơm trong miệng Vesper không chút nể nang. Còn cô chỉ đành biết chấp nhận. Thậm chí âm thanh mập mờ giữa hai đôi môi đang triền miên khiến cô xụi lơ.
Khan lắng nghe tiếng cô gái yếu đuối này thở dốc, nhìn bộ dạng quyến rũ vô ngần ấy, ngọn lửa tà ác bất giác bùng lên nơi đáy lòng hắn. Mẹ kiếp! Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép cô trưng ra bộ dạng đó trước mặt người khác.
Hắn sầm mặt lại. Vesper duỗi tay ôm cổ hắn, "...Đừng ra vẻ như vậy nữa. Hơi đáng sợ đấy."
Giọng cô ngọt lịm đến xiêu lòng. Khan cảm giác cơ thể mình nóng dần. Rõ ràng vì cô gái này nên hắn mới có những thay đổi khó hiểu.
"Em biết mình trốn không thoát mà..." Hắn cúi đầu chạm môi vào cổ Vesper rồi cắn mạnh một cái, thậm chí còn thò tay nắn bóp ngực cô, "Nếu đầu em vẫn giữ được khả năng phân tích thì hãy nhớ kỹ một điều – nếu muốn trốn khỏi tôi, tôi sẽ giết sạch từng người em quen để thể hiện sự quyết tâm."
Rõ ràng nửa tiếng trước, lúc xuất hiện trên sân thượng, hắn còn là một kẻ cấm dục kiêu ngạo và tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này, hắn lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Vesper bất giác rùng mình. Khan cười trí trá, "Lạnh lắm à?"
Chưa kịp dứt lời, bàn tay hắn đã ủ nóng khắp cơ thể cô. Đó là sức mạnh không hề dịu dàng, nhưng lại khiến người ta đê mê.
Nụ hôn thô bạo mà chiếm hữu áp lên môi cô lần nữa. Vesper thấy chóng mặt.
Cơ thể cô như nhũn ra. Cô cố gắng tìm về lý trí, "Ở đây là bệnh viện..."
Khan liếm môi cô mờ ám. Giọng trầm khàn vang vọng, "Thế nên em mới nhạy cảm vậy."
Vesper hoàn toàn không có cơ hội đáp lời. Hắn hôn ngày càng sâu. Thân hình cường tráng hoang dại mà nguy hiểm.
Đó là một loại hormone sinh dục nam cực mạnh, buộc đối phương phải thần phục và đáp lại.
Trên bệ cửa sổ nhỏ hẹp bằng đá cẩm thạch, Khan mặc đồng phục sĩ quan Starfleet, dựa sát cô gái phía dưới. Ngón tay mảnh khảnh nắn eo cô nàng, "Thả lỏng nào. Cơ thể em cứng ngắc rồi."
Chiếc váy nhung ngắn cũn cỡn xốc xếch vì bị hắn sục sạo. Cô thở hổn hển, đỏ mặt và tim đập loạn nhịp trước ham muốn chiếm hữu sẵn sàng của hắn.
Phản ứng ấy càng làm gã đàn ông thỏa mãn. Là một bạo chúa, Khan luôn có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Ngay giây sau, kẻ biến đổi gen mang gương mặt cương nghị lạnh lùng cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện vài phút trước – trực tiếp xé chiếc váy nhung xinh đẹp của cô ra.
Hắn đè Vesper xuống. Môi mỏng phả hơi thở lạnh lẽo u ám, cộng thêm động tác mạnh mẽ và sức hút trí mạng, thực sự rất gợi cảm.
Hắn là bạo chúa trời sinh, tàn nhẫn, ngạo mạn, giết người không chớp mắt, nhưng lại sở hữu sức hút hiếm nhân loại tầm thường nào theo kịp.
Khí chất bá đạo ở Khan như quét qua từ địa ngục. Dáng dấp khôi ngô cao lớn càng thêm lôi cuốn trong bộ đồng phục Starfleet. Phong thái đế vương vô song dọa cho đám hèn mọn phải quỳ rạp dưới chân hắn.
Hắn xé luôn váy Vesper. Tiếng vải vóc rách toạc vang lên trong không khí, vừa thô bạo vừa rủi ro, nhưng lại đầy dục vọng trần trụi.
Ánh mắt hắn nguy hiểm mà cuồng nhiệt. Thần kinh Vesper căng cứng hơn. Cô nghe tim mình hẫng nhịp. Khan áp sát cô đầy nam tính.
Cô thấy mình sắp phát điên. Cảm giác bị chinh phục khiến cô hơi bối rối, tới nỗi cô còn tự hỏi liệu bản thân có khuynh hướng thích bị ngược đãi chăng.
Hắn quá mạnh mẽ, quá nóng bỏng. Vesper ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hẳn về sau tôi sẽ hối hận, nhưng chí ít lúc này –"
Giọng cô lẳng lơ quyến rũ, "Tôi muốn anh."
Đầu cô váng vất. Cô nghe thấy tiếng Khan cởi thắt lưng khe khẽ. Hắn thực sự đã đè cô lên cửa sổ lạnh buốt rồi "tiến quân thần tốc".
"Chúa ơi..." Vesper bấu chặt lưng hắn, thở dốc không chịu nổi.
Giọng hắn khàn khàn mê hoặc, "Như em mong muốn, cô gái loài người yếu đuối."
In its purest form, an act of retribution provides symmetry,the rendering of payment for crimes against the i.But the danger of retaliation lies in furthering the cycle of violeill, it's a risk that must be met when the greater offense is to allow the guilty to go unpunished.
Về bản chất, báo thù là để đòi lại công lý và trả thù những tội ác đã gây ra cho người vô tội. Nhưng sự nguy hiểm của báo thù là báo thù sẽ bị đáp trả, và bạo lực kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, mọi người vẫn phải chấp nhận rủi ro, bởi vì chẳng ai có thể chịu đựng được việc tội phạm không bị trừng phạt.
Trong phòng đơn tại bệnh viện hoàng gia London, cánh cửa đã bị người đàn ông tóc đen nào đó khóa từ lâu, biến cả căn phòng này thành một không gian khép kín.
Vesper cố gắng phớt lờ bầu không khí căng thẳng mập mờ và bắt đầu nói sang chuyện khác, thảo luận về cái gọi là công việc, "Anh định xử lí đô đốc Marcus thế nào?"
Đô đốc Starfleet ủ mưu phát động chiến tranh để trở thành anh hùng. Hiển nhiên cách làm của ông ta đã chọc giận Khan.
Liên Bang ngân hà là một nước cộng hòa đại nghị theo chế độ lập hiến. Hình thái nó mang nhiều nét tương đồng với Hợp chủng quốc Hoa Kì những năm 1860.
Liên Bang ngân hà luôn ủng hộ hòa bình kể từ khi được thành lập tại San Francisco trên Trái Đất vào năm 2154.
Tuy nhiên, không phải tất cả các đế chế hành tinh xung quanh đều thân thiện, chẳng hạn như đế chế Klingon hiếu chiến và đế chế Romulan. Khi Liên Bang dần mở rộng, chiêu mộ nhiều dân tộc hơn, căng thẳng với các hành tinh này cũng tăng cao.
Tướng Marcus, người đã chọc giận bạo chúa kem que 300 tuổi, rõ ràng là kẻ đầu cơ ham chiến.
Vesper thở dài, cố gắng ngó lơ tư thế kém "nghiêm túc" cùng Khan lúc này. Cô hắng giọng, "Dù thế nào đi nữa thì tôi mong rằng năng lực chiến tranh siêu phàm của anh sẽ không bị lợi dụng để phá hoại nền hòa bình và Liên Bang ngân hà."
Có lẽ vì đây là một tác phẩm điện ảnh truyền hình khoa học viễn tưởng nên nó gần như sở hữu cơ chế hoạt động hoàn hảo không tồn tại trong thế giới thực.
Bấy giờ, thế giới tương lai được miêu tả cực kì lạc quan, tươi đẹp và đáng mơ ước để con người cùng nhau vượt qua bệnh tật, khác biệt chủng tộc, nghèo đói, hoang tưởng, chiến tranh giữa tộc ngoài hành tinh.
Trong kí ức của Vesper về thế giới này thì các thành viên Liên Bang ngân hà quản lí công việc nội bộ theo truyền thống và luật lệ của riêng họ, đồng thời cân bằng lợi ích chung giữa thành viên Liên Bang không bị xâm phạm. Từng thế hệ chỉ huy Starfleet luôn dõi theo vũ trụ xa xôi, khám phá thiên hà, kiếm tìm những thế giới mới, phát hiện nền văn minh mới và dũng cảm đi đến nơi chưa ai đặt chân.
Nhưng đô đốc Marcus cùng Khan, kẻ biến đổi gen, hiển nhiên có thể phá hủy nền hòa bình quý giá này mà chẳng cần tốn sức. Điểm giống nhau giữa hai kẻ điên chiến tranh hẳn là bản tính tàn bạo.
Cuộc chiến giữa đô đốc Marcus và Khan chỉ là oan oan tương báo (Người bị oan thì nhất định phải trả thù người đã gây cho mình nỗi oan khuất). Bạo lực sẽ tồn tại mãi mãi. Trừ khi một bên phải trả giá bằng máu để kết thúc trận chiến.
...Mà hiện tại cô như bị buộc phải lên con thuyền hải tặc của kẻ biến đổi gen.
"Tôi không thể để cái loại hèn mọn ngu xuẩn ấy sống tự do qua ngày..." Nét mặt Khan lạnh lùng nguy hiểm. Dung mạo quyến rũ giờ đây có phần u ám đáng sợ, "Tôi muốn tự tay bóp nát đầu ông ta, nhưng với một anh hùng mua danh chuộc tiếng, giả nhân giả nghĩa thì hẳn thân bại danh liệt sẽ thú vị hơn."
Hắn giấu nhẹm âm mưu rồi cười mỉa Vesper, "Cô tưởng chỉ nói mấy câu đã thoát được tình cảnh này sao?"
Song, Khan lại ôm lấy Vesper buộc hai chân cô quấn quanh eo mình.
Nhưng dường như Khan chưa hài lòng với vị trí hiện tại. Hắn đỡ lưng Vesper bằng cánh tay lực lưỡng, bước đến bên cửa sổ rồi đặt cô lên bệ cửa sổ đá cẩm thạch rộng.
Nhờ thế mà hắn khỏi cần phải ôm eo cô và có thể thỏa thích làm đủ điều quá đáng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng thường thấy ở bệnh viện. Mùi rất nhạt nhưng lâu tan. Người đàn ông cao lớn kéo rèm cửa màu xám bạc. Ánh sáng yếu ớt lọt vào qua khe hở cửa sổ, chập chờn.
Vesper ngồi trên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch, cảm thấy mình giống một con búp bê rách nát mặc cho hắn táy máy. Cô liếm môi, hơi lo lắng, "Thưa anh, hình như chúng ta khác loài..."
Ánh mắt tựa tia Gamma của Khan rà khắp mặt cô. Hắn áp sát Vesper trong tư thế mờ ám. Xung quanh hắn toát lên cảm giác áp bức và nguy hiểm vô tận.
Do phản ứng bản năng trước nguy hiểm, Vesper thực sự có ý muốn chạy trốn.
Hắn nhếch mép, "Đừng vùng vẫy ngu ngốc. Tin tôi đi. Nếu muốn tấn công tôi thì sẽ chỉ làm gãy tay cô thôi."
Vesper không hề nghi ngờ tính xác thực của câu nói này. Bởi toàn thân hắn cứng như thép.
Vesper lẩm bẩm, "Bản tính tàn bạo trong anh sẽ giết tôi mất."
Khan liếc cô một lượt rồi cau mày, "Quả nhiên cô quá yếu."
Hoàng hôn khuất bóng. Màn đêm dần buông xuống. Vesper áp lưng lên tấm kính cửa sổ lạnh lẽo. Bệ cửa sổ đá cẩm thạch bên dưới không còn chút hơi ấm. Cơ hồ chỉ gã đàn ông này mới giữ được sức nóng của mọi vật xung quanh.
Nhưng người ngợm hắn ám mùi máu, tanh tưởi đến đáng sợ. Khuôn mặt tăm tối có thể rà quét hết thảy làm Vesper lạnh sống lưng.
Khan nhìn cô nàng xinh đẹp tuyệt trần phía dưới. Hắn bỗng nâng cằm cô lên rồi ngậm chặt lấy môi cô. Nụ hôn cuồng dại lập tức cuốn phăng điều cô đang nghĩ.
Vesper cảm giác thế giới mình như sụp đổ.
Hắn tìm kiếm hương thơm trong miệng Vesper không chút nể nang. Còn cô chỉ đành biết chấp nhận. Thậm chí âm thanh mập mờ giữa hai đôi môi đang triền miên khiến cô xụi lơ.
Khan lắng nghe tiếng cô gái yếu đuối này thở dốc, nhìn bộ dạng quyến rũ vô ngần ấy, ngọn lửa tà ác bất giác bùng lên nơi đáy lòng hắn. Mẹ kiếp! Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép cô trưng ra bộ dạng đó trước mặt người khác.
Hắn sầm mặt lại. Vesper duỗi tay ôm cổ hắn, "...Đừng ra vẻ như vậy nữa. Hơi đáng sợ đấy."
Giọng cô ngọt lịm đến xiêu lòng. Khan cảm giác cơ thể mình nóng dần. Rõ ràng vì cô gái này nên hắn mới có những thay đổi khó hiểu.
"Em biết mình trốn không thoát mà..." Hắn cúi đầu chạm môi vào cổ Vesper rồi cắn mạnh một cái, thậm chí còn thò tay nắn bóp ngực cô, "Nếu đầu em vẫn giữ được khả năng phân tích thì hãy nhớ kỹ một điều – nếu muốn trốn khỏi tôi, tôi sẽ giết sạch từng người em quen để thể hiện sự quyết tâm."
Rõ ràng nửa tiếng trước, lúc xuất hiện trên sân thượng, hắn còn là một kẻ cấm dục kiêu ngạo và tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này, hắn lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Vesper bất giác rùng mình. Khan cười trí trá, "Lạnh lắm à?"
Chưa kịp dứt lời, bàn tay hắn đã ủ nóng khắp cơ thể cô. Đó là sức mạnh không hề dịu dàng, nhưng lại khiến người ta đê mê.
Nụ hôn thô bạo mà chiếm hữu áp lên môi cô lần nữa. Vesper thấy chóng mặt.
Cơ thể cô như nhũn ra. Cô cố gắng tìm về lý trí, "Ở đây là bệnh viện..."
Khan liếm môi cô mờ ám. Giọng trầm khàn vang vọng, "Thế nên em mới nhạy cảm vậy."
Vesper hoàn toàn không có cơ hội đáp lời. Hắn hôn ngày càng sâu. Thân hình cường tráng hoang dại mà nguy hiểm.
Đó là một loại hormone sinh dục nam cực mạnh, buộc đối phương phải thần phục và đáp lại.
Trên bệ cửa sổ nhỏ hẹp bằng đá cẩm thạch, Khan mặc đồng phục sĩ quan Starfleet, dựa sát cô gái phía dưới. Ngón tay mảnh khảnh nắn eo cô nàng, "Thả lỏng nào. Cơ thể em cứng ngắc rồi."
Chiếc váy nhung ngắn cũn cỡn xốc xếch vì bị hắn sục sạo. Cô thở hổn hển, đỏ mặt và tim đập loạn nhịp trước ham muốn chiếm hữu sẵn sàng của hắn.
Phản ứng ấy càng làm gã đàn ông thỏa mãn. Là một bạo chúa, Khan luôn có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Ngay giây sau, kẻ biến đổi gen mang gương mặt cương nghị lạnh lùng cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện vài phút trước – trực tiếp xé chiếc váy nhung xinh đẹp của cô ra.
Hắn đè Vesper xuống. Môi mỏng phả hơi thở lạnh lẽo u ám, cộng thêm động tác mạnh mẽ và sức hút trí mạng, thực sự rất gợi cảm.
Hắn là bạo chúa trời sinh, tàn nhẫn, ngạo mạn, giết người không chớp mắt, nhưng lại sở hữu sức hút hiếm nhân loại tầm thường nào theo kịp.
Khí chất bá đạo ở Khan như quét qua từ địa ngục. Dáng dấp khôi ngô cao lớn càng thêm lôi cuốn trong bộ đồng phục Starfleet. Phong thái đế vương vô song dọa cho đám hèn mọn phải quỳ rạp dưới chân hắn.
Hắn xé luôn váy Vesper. Tiếng vải vóc rách toạc vang lên trong không khí, vừa thô bạo vừa rủi ro, nhưng lại đầy dục vọng trần trụi.
Ánh mắt hắn nguy hiểm mà cuồng nhiệt. Thần kinh Vesper căng cứng hơn. Cô nghe tim mình hẫng nhịp. Khan áp sát cô đầy nam tính.
Cô thấy mình sắp phát điên. Cảm giác bị chinh phục khiến cô hơi bối rối, tới nỗi cô còn tự hỏi liệu bản thân có khuynh hướng thích bị ngược đãi chăng.
Hắn quá mạnh mẽ, quá nóng bỏng. Vesper ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hẳn về sau tôi sẽ hối hận, nhưng chí ít lúc này –"
Giọng cô lẳng lơ quyến rũ, "Tôi muốn anh."
Đầu cô váng vất. Cô nghe thấy tiếng Khan cởi thắt lưng khe khẽ. Hắn thực sự đã đè cô lên cửa sổ lạnh buốt rồi "tiến quân thần tốc".
"Chúa ơi..." Vesper bấu chặt lưng hắn, thở dốc không chịu nổi.
Giọng hắn khàn khàn mê hoặc, "Như em mong muốn, cô gái loài người yếu đuối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.