Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn
Chương 2: Ly hôn
Tô Hành Nhạc
09/08/2021
Edit: Bông + Ly:v
- -------------------
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, Trình Quý An đi ra, lại nhìn thật lâu, không thể ngờ rằng Ấu San đang đứng trước cửa, ôm di động, đi qua đi lại, tựa như có chút lo âu.
"Ấu San?" Cô nhẹ giọng gọi, có chút nghi hoặc.
Ấu San dường như hoảng sợ, lập tức xoay người, thần sắc cũng trở nên cổ quái. Môi mấp máy, như là muốn nói lại thôi, mày nhíu lại, nhìn cô, trong mắt toàn là do dự cùng có chút không đành lòng.
Cô ấy trước nay luôn luôn hoạt bát mà giờ đây, bộ dáng này cô chưa từng thấy, Trình Quý An vừa tiến lên vừa gọi một tiếng: "Ấu San?"
Ấu San vẫn là không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn cô, trong mắt, sự không đành lòng càng hiện rõ, dần dần biến thành đồng tình cùng thương hại.
Đôi mắt của cô ấy như biết nói, Trình Quý An nhìn ra manh mối, trong lòng liền nhói lên một cái. Tay nắm túi càng khẩn trương, bước chân cũng ngừng lại.
Không khí có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn là Ấu San tiến lên, lôi kéo tay cô hỏi: "An An, vừa rồi, chị cũng gặp phải không?"
Một từ "Cũng" thốt ra như đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
"Ừ." Trình Quý An rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Ban đầu cô cũng không nghĩ đến như vậy sẽ làm ảnh hưởng người khác, nhưng hiện tại chỉ sợ là không có khả năng.
Ấu San kéo tay cô, thanh âm ủy khuất lại mang theo tức giận: "Vừa rồi em từ phòng tìm được chìa khóa, đang muốn xuống dưới tìm chị, ai ngờ lúc qua tới kia hành lang bên này, liền nhìn thấy hai người ở trong góc kia hôn môi, em vốn đang nghĩ cách để đi vòng qua đó, kết quả đến gần vừa thấy, em mới phát hiện là Kỷ Sùng Quân, sợ tới mức em vội vàng liền trốn đi..."
... Trình Quý An ngẩng đầu, ánh mắt đưa qua đưa lại. Thật khó có thể tin được, lớp trang điểm xinh đẹp yếu ớt mà cô dùng để che chắn đã bị đâm thủng.
Chính là, vì sao chuyện này lại thật sự khó tin như vậy? Có đôi có cặp đi ra ngoài cùng nhau còn thân mật ôm hôn tình tứ như thế thì có thể có bao nhiêu khoảng cách?
Bất quá là cho đến bây giờ cô mới được tận mắt chứng kiến mà thôi.
Ấu San chỉ tới chỗ kia, tầm mắt cô cũng liền vừa chạm đến, góc tường nơi đó, ánh đèn không quá ảm đạm mà mê ly, phảng phất mỗi phút mỗi giây đều có thể mờ mịt nhìn ra một mảnh ái muội còn lưu luyến.
Không cần miêu tả, Trình Quý An đều có thể đã tưởng tượng được ra cảnh tượng ngay lúc ấy.
"Lúc ấy em muốn gọi điện thoại cho chị, nói trước với chị một tiếng, biết đâu có thể giúp chị tránh được bọn họ, em biết chị ở dưới tầng rất có khả năng gặp được... Chính là lúc ấy em cũng thật ngốc, không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nói cho chị sợ nhất là chị theo chân bọn họ mà gặp phải, không nói cho chị lại sợ chị sẽ chẳng hay biết gì... Sau lại do dự tới lui em rốt cuộc vẫn không thể tự đưa ra quyết định... Cũng không dám đi xuống, cũng không dám gọi điện thoại cho chị, vì thế chỉ có thể chờ bọn họ đi xuống, chính mình tại đây lo lắng suông... An An, em như vậy có phải hay không là một người bạn tồi? Chị sẽ không trách em chứ?"
"Sẽ không." Trình Quý An lắc lắc đầu, "Chị sẽ không trách em đâu..."
Trình Quý An cười, nhưng chính bản thân cũng cảm giác được mình đang cười đến vô lực.
Ấu San ôm cô đi vào thang máy: "Nhưng mà An An, chị cũng đừng quá thương tâm, đàn ông sao, ai bên người cũng sẽ có mấy người phụ nữ? Tựa như chú của em này, bên ngoài không biết có bao nhiêu tình nhân, huống chi Kỷ Sùng Quân là người đàn ông ưu tú như vậy, chị cũng không biết từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu phụ nữ thích anh ấy đâu... Vợ của chú em cũng vậy, đã sớm biết chuyện, mặc kệ bên ngoài chơi bời như thế nào, chỉ cần trong nhà địa vị của nữ chủ nhân không bị lay chuyển là được, cho nên có một số việc chị cũng không cần phải để ở trong lòng..."
"Nhưng mà dù gì, chị Kiều Vi Vi ấy, chị thật đúng là cần phải cẩn thận, chị ấy cũng không đơn giản đâu..."
Trình Quý An định bước đi nhưng rồi lại dừng lại, nhìn về phía Ấu San.
"Kiều Vi Vi, chính là người vừa rồi cùng Kỷ Sùng Quân hôn môi, chị chắc là chưa thấy qua. Thời điểm chị cùng Kỷ Sùng Quân kết hôn, cô ta không có tới dự hôn lễ mà đang ở Pháp. Nhưng chị chắc chắn biết bác của cô ta, Kiều Lệ Na, chính là người đã chèn ép chị trong buổi gặp mặt lớn của Kỷ gia ấy, bà ta là vậy, Kiều Vi Vi cũng vậy, sẽ không bao giờ thèm bênh vực kẻ yếu đâu. Họ đều là người của Kiều gia, Kiều gia cùng Kỷ gia quan hệ rất tốt, Kiều Vi Vi cùng Kỷ Sùng Quân cũng coi như là lớn lên cùng nhau, nghe nói bọn họ còn đã từng ở bên nhau nữa, người lớn trong nhà cũng nhiều lần muốn tác hợp hai người, muốn họ kết hôn, sau lại không biết vì cái gì liền không tiến tới nữa, sau đó thì chị được gả vào đây, Kỷ gia cũng tự mình đi theo định hướng khác, Kiều Vi Vi cũng không diễn trò nữa. Thời điểm hai anh chị kết hôn, cô ta đi Pháp, mọi người đều đồn rằng chính là chịu không nổi nên muốn tránh đi. Nhưng mà sau lại nghe nói Kỷ Sùng Quân cũng đi qua Pháp, trước kia nói là vì có chuyện công việc, tuy nhiên, hiện tại xem ra hẳn là cũng là đi tìm Kiều Vi Vi... Kiều Vi Vi, người này thật thông minh, không biết đã làm mê đảo bao nhiêu người đàn ông rồi..."
Trước mắt Trình Quý An hiện ra thân ảnh người phụ nữ áo đỏ kia, cô ấy thật xinh đẹp, phong tình vạn chủng, đứng bên cạnh Kỷ Sùng Quân, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân*.
*bích nhân (璧人): khen người đẹp như ngọc bích.
Dường như hai người bọn họ mới là tương xứng với nhau, mới nên đứng chung một chỗ.
Không biết khi nào, đã ra tới bên ngoài, gió đêm mát lạnh, chạm lên góc váy, làm mọi giác quan như bừng tỉnh. Người giữ xe đã đem xe lái qua đây, Ấu San đỡ lấy cửa xe muốn vào rồi lại xoay người, không quên dặn dò: "An An, tóm lại, chị không cần nghĩ quá nhiều, Kiều Vi Vi tuy rằng cùng Kỷ Sùng Quân đã từng có gì đó, nhưng hiện tại chị mới là Kỷ phu nhân danh chính ngôn thuận. Huống gì, chị so với cô ta xinh đẹp gấp trăm lần, chị chỉ cần nắm chắc trái tim của Kỷ Sùng Quân là được. Còn nữa, chị mau chóng sinh con đi, có con, địa vị của chị càng không thể lay động!"
"Tóm lại, em sẽ mãi ở bên cạnh chị!" Ấu San nói, lại tiến lên ôm Trình Quý An. Cô ấy vừa vỗ lưng cô, vừa cười, cho cô thêm động lực.
Dừng một chút, lại tiếc nuối nói: "Vốn nghĩ rằng có thể cùng chị đi dạo phố, ai biết đâu mẹ em lại thúc giục em về nhà, vì thế, chỉ có thể đợi lần sau. Vẫn là câu nói kia, không cần suy nghĩ quá nhiều nha. Thôi được rồi, em đi đây, không em quay đầu là lại muốn nói chuyện với chị. Tạm biệt." Nói xong, cô ấy bước lên xe.
Hạ cửa kính xe xuống, phất phất tay, lại lộ ra gương mặt tươi cười, rồi xoay người, đạp chân ga.
"Tạm biệt!" Trình Quý An thở hắt ra một hơi, không có hô thành tiếng, giơ tay cũng chỉ là cứng đờ vẫy vẫy.
"Phu nhân." Lão Chu không biết khi nào xuất hiện ở phía sau.
Trình Quý An quay đầu lại nhìn, lão Chu đã đem xe lái qua đây.
Cô có chút hoảng hốt, vừa rồi hình như mình không có gọi điện thoại cho lão Chu. Nhưng mà cũng không quan trọng.
Lên xe, đem chính mình chìm vào đêm tối.
"Phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái hãy không?" Lão Chu không lập tức lái xe, mà là thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái, lại phá lệ hỏi một câu.
Trình Quý An hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu: "Không có, tôi rất tốt."
"Hiện tại về nhà sao?"
"Vâng."
Lão Chu lại liếc nhìn cô một cái, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hai tay đặt trên vô lăng im lặng lái xe.
Mọi thứ bắt đầu an tĩnh trở lại, Trình Quý An nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Sinh con... Cô cũng nghĩ tới, nhưng chính là, nói thì dễ hơn làm.
Cô cùng Kỷ Sùng Quân chỉ có mấy lần ít ỏi ở là bên nhau, mà trừ bỏ lần đầu tiên, những lần sau, mỗi một lần như vậy anh ấy đều mang bao.
Trình Quý An không rõ nguyên nhân là gì, ngay từ đầu cảm thấy chắc là anh để ý, hiện tại xem ra, bản thân anh ấy không hề muốn cùng cô có con.
Anh có người trong lòng.
Người anh yêu cũng không phải cô.
Mà vài lần kia, trừ bỏ lần đầu tiên, một lần là do uống chút rượu, một lần là do cùng về thăm ông nội, ban đêm phải ngủ cùng nhau, còn có mấy lần không biết nguyên nhân, dù sao cũng là đột nhiên có nhu cầu.
Mỗi một lần, đều giống như chỉ để hoàn thành trách nhiệm, cho dù da thịt thân cận, cũng không cảm giác được một chút độ ấm nào. Cô luôn rùng mình mà nhắm mắt lại, bởi vì thế nên có thể cảm giác được anh ở trên cao nhìn xuống chính mình, ánh mắt trầm mặc lạnh lẽo. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều sẽ không đụng chạm quá thân mật như ôm, hay thậm chí là hôn môi. Không hề có sự ôn nhu nhẹ nhàng. Cho dù là sau khi uống rượu hay không, anh vẫn luôn làm như vậy.
Chưa từng thân thích, cảnh tượng đó cứ như vậy khắc sâu vào tâm can cô, ánh đèn ảm đạm đẹp đẽ ở hành lang kia lại lần nữa hiện lên ở trong đầu, anh hôn môi cô ấy, hoặc là cô ấy hôn môi anh, mà hết thảy việc này, giữa bọn họ đều chưa từng có, chưa từng xảy ra.
Anh không hề yêu cô.
Ban đầu cô không biết điều đó, nhưng hiện tại đều đã nhận ra hết rồi.
Mà lúc trước anh cưới cô, cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy...
Xe hơi nhanh chóng tiến vào khuôn viên của biệt thự Kỷ gia, Trình Quý An tự mở cửa xe, cả người cô lại theo bản năng bước mà xuống. Chủ nhân chưa về, trong nhà đèn vẫn bật sáng, mẹ Ngô cùng A Hương nghe được tiếng ô tô, sớm đã ra đứng đón cô ở cửa.
"Phu nhân đã về rồi." Mẹ Ngô nhìn thấy cô, liền chạy tới phía trước, giúp cô cầm lấy túi xách trong tay.
"Ừ." Trình Quý An nhẹ nhàng đáp lại.
"Phu nhân, có muốn tôi chuẩn bị nước tắm không?" A Hương đi theo cô vào nhà, cũng ân cần hỏi.
Trình Quý An nhìn cô ấy cười cười, "Không cần đâu, tôi tự làm được." Nói xong, cô lập tức đi lên tầng.
Ở dưới cầu thang, mẹ Ngô cùng A Hương dõi theo bóng dáng cô, hai mặt lại nhìn nhau, tuy phu nhân tối nay vẫn là phu nhân của ngày thường, nhưng họ đều cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Trình Quý An trở về phòng mình, rồi từng chút một đóng cửa. Cô đứng lặng người, đầu dựa vào cánh cửa, phảng phất giống như sức lực đều đã bị rút bớt chỉ còn lại một ít cùng kiệt để duy trì. Đến cả sau khi trở tay nắm cửa, cũng là chậm chạp không buông ra.
Một lúc lâu qua đi, cô mới có thể hoàn hồn lại.
Ánh mắt nhìn vào vô định, cả căn phòng dường như bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh cùng tối đen như mực.
Cô đưa tay ra bật đèn, nháy mắt cả căn phòng đều đột ngột sáng lên, rồi hết thảy mọi thứ chợt trở nên trống vắng cùng xa lạ. Sô pha, giường, ghế dựa... Mỗi một thứ đều đã từng lưu lại dấu vết sinh hoạt của cô giờ đây lại dường như cách biệt thành hai thế giới, tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể chạm đến.
Cô rốt cuộc là không thuộc về nơi này.
Vòi hoa sen bị vặn mở, dòng nước xối thẳng xuống, làm ướt khuôn mặt cô.
Cô đã từng là một người bình thường như thế, sinh ra tuy không phải là con cái nhà giàu, nhưng cũng chẳng phải là dạng quá mức tầm thường, từng có mộng tưởng, xong lại chưa từng dám khao khát quá xa vời, mỗi ngày ở hiện tại cũng chỉ kiên định suy nghĩ mà sống. Đối với Kỷ thị, cô cũng chỉ toàn nghe được ở trên tin tức, thi thoảng cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, trước nay đều không hề để ý. Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cùng Kỷ thị sẽ liên quan, càng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gả cho người thừa kế của Kỷ thị làm vợ.
Vận mệnh chính là luôn kỳ lạ như vậy.
Vài thập niên trước, lúc ấy, có hai thanh niên trai tráng cùng nhập ngũ, bọn họ không cùng quê, nhưng cuối cùng lại về chung một đội, hơn nữa còn cùng nhau ra mặt trận. Lúc đó, một người là tiểu đội trưởng, người còn lại là chiến sĩ luôn trung thành đi theo tiểu đội trưởng. Hai người họ đã sống chết có nhau với bao niềm vui nỗi buồn, từ đó đã hun đúc nên một tình bạn thắm thiết trong hoàn cảnh chiến tranh cách mạng và giữa sự giành giật của số mệnh. Khi đó, cả hai đều đã lấy vợ, vợ còn đang mang thai, tiểu đội trưởng từng nói đùa rằng: "Đến lúc đó, nếu là một nam một nữ thì hai nhà kết thành thông gia đi."
Chiến trường luôn tàn khốc và nguy hiểm, hai người vượt qua mưa bom bão đạn, dù đã không biết bao nhiêu lần tránh được rủi ro nhưng vẫn có một lần, họ không thể tránh khỏi. Một quả đạn pháo từ trên trời rơi xuống, và tiểu đội trưởng đi phía trước xém bị nghiền nát thành từng mảnh.
Vào thời điểm nguy cấp này, các chiến sĩ còn lại đã rất vất vả mới có thể cứu được anh ta qua cơn nguy kịch. Cuối cùng tiểu đội trưởng may mắn sống sót, nhưng người chiến sĩ ấy bởi quả đạn pháo từ trên trời rơi xuống kia mà đã nửa chân đã bị thương.
Những người bị thương buộc phải rút lui để điều trị, nhưng tiểu đội trưởng phải tiếp tục chiến đấu, và sau đó, hai người họ bị mất liên lạc, kéo dài tận mấy chục năm.
Thời gian sau này, tiểu đội trưởng đã nhiều lần tìm kiếm tung tích của các chiến sĩ nhưng vẫn không có tin tức gì. Tình trạng hỗn loạn liên tục, hồ sơ lộn xộn, địa chỉ không xác định và những thay đổi theo thời gian đều trở thành nguyên nhân của việc đội trưởng không thể tìm thấy người đồng chí năm xưa.
Nhưng tiểu đội trưởng lại không bỏ cuộc, lúc trở về, tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình và khi tập đoàn Kỷ thị đã đứng vững, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người chiến sĩ năm xưa. Đúng là trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng, anh đã tìm thấy người chiến sĩ ấy, người đã không tiếc hy sinh chính mình để cứu anh.
Một tiếng "chào" và một tiếng "tiểu đội trưởng" khiến thời gian như quay trở về thời điểm cách đây hàng chục năm, hai ông già gặp lại nhau mà rơm rớm nước mắt. Và khi nhớ lại quá khứ, câu nói đùa lúc ấy cũng trở thành sự thật.
Tiểu đội trưởng nói: "Năm đó, chúng ta quyết định kết thành thông gia. Ai ngờ đâu vợ anh sinh con trai mà vợ tôi cũng sinh con trai nhưng cũng không sao. Dưới con còn có cháu nội, cháu ngoại, còn có đứa cháu gái của anh hình như cũng chưa kết hôn đúng không? Mau giới thiệu đi, chúng ta lập tức kết thành thông gia!"
Người chiến sĩ chỉ sinh ra một đứa con trai, con ông cũng chỉ sinh ra một đứa con gái, cô gái lúc ấy 23 tuổi, vừa lúc chưa có gả cho ai, tiểu đội trưởng nhìn thoáng qua, liền lập tức đồng ý ngay, "Được!"
Vì thế, một cô gái gia cảnh bình thường, danh chính ngôn thuận liền trở thành đỉnh cấp cháu dâu nhà phú hào.
Vậy lúc trước, là do cô nguyện ý sao?
Không, cô cũng không thật sự nguyện ý.
Cô chỉ có thể đi truy tìm tin tức về Kỷ thị, cùng với tin tức về người mà cô sắp được gả cho, kết quả càng đọc càng sợ hãi, người khác nhìn vào nói cô như chim sẻ hoá phượng hoàng, như một bước mà lên tận trời, nhưng chỉ có cô mới biết rõ rằng dòng dõi của cô so với Kỷ thị thật sự là chênh lệch quá lớn, giữa cô và họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Cho dù hiện tại có ông nội Kỷ che chở, nhưng có thể che chở được bao lâu? Chính ông nội cô cũng không còn nhiều thời gian nữa, tuổi của ông nội Kỷ cũng đã lớn rồi.
Tập đoàn Kỷ thị, một công ty niêm yết với giá trị hàng chục tỷ. Gả cho thiếu gia Kỷ thị là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái. Nhưng cũng chỉ có cô biết rằng, nếu năng lực của bản thân không đủ, cuộc sống sau này sẽ chỉ toàn là gian khổ.
Huống chi, chính cô còn có một vấn đề lớn.
Khi đó, cô đã từ chối, hoàn toàn từ chối.
Nhưng mà, tất cả đều vô dụng.
Mẹ bắt buộc cô phải gả vào Kỷ gia, gả cho Kỷ Sùng Quân, mà chẳng lo lắng cho cô đang mang đầy gông xiềng gánh nặng trên người...
Trình Quý An vùi mình trong chiếc khăn bông trắng, không khỏi suy nghĩ: Nếu như lúc trước, cô khăng khăng từ chối thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào?
Không có nếu như.
Cô đã trở thành Kỷ phu nhân, vợ của Kỷ Sùng Quân, đang từng chút sống một cuộc đời vô vọng.
Cô đã cố gắng, hơn nữa vẫn luôn cố gắng không ngừng. Từ một người ngốc nghếch không hiểu biết gì, cô đã trở thành một người biết tất cả mọi thứ. Không ai dạy cô cả, sống ở đây hai năm, cô đã đọc vô số quyển sách, quan sát mọi thứ xung quanh, âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần, chỉ để làm cho bản thân mình trở nên tốt hơn để phù hợp với thân phận này. Hiện tại, cô đã có thể ứng phó với rất nhiều trường hợp, thậm chí nếu có làm điều gì sai sót, cô cũng sẽ không đỏ mặt hay tay chân luống cuống như trước nữa.
Nhưng vô dụng, tất cả căn bản đều vô dụng, mặc kệ cô có cố gắng, nỗ lực như thế nào, cô vẫn không thích hợp với thế giới này.
Cô không có bạn bè, cũng không thường xuyên giao tiếp với bất kỳ ai. Bởi cô sợ những sai lầm của mình sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của Kỷ thị. Cô cũng không dám có bất cứ yêu cầu gì, cuối cùng, cô cũng chỉ có thể tự nghiêm khắc với chính bản thân mình, sau đó, trải qua từng ngày sống trong biệt thự.
Cô giống như một con chim hoàng yến, nhưng cũng giống như cá trong chậu như chim trong lồng.
Mà chồng của cô, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Cô cũng từng nghĩ anh ấy có thể có một chút gì đó yêu mình, nhưng ngay từ đầu, cô đã biết điều đó là không thể. Cũng giống như việc anh cưới cô, là bởi vì ông nội bắt buộc. Anh cũng chưa từng đối xử tệ với cô, nhưng cũng chỉ bởi vì sự thương hại đối với quá khứ của người lớn.
Cô biết rằng, anh sẽ không chủ động ly hôn với cô, nhưng trong lòng anh, cũng vĩnh viễn sẽ không có vị trí dành cho cô.
Vì trong lòng anh ấy đã có người khác!
Vậy nên, mục đích của việc mãi không ly hôn này là gì?
Trình Quý An từ phòng tắm đi ra, nhìn căn phòng một lần nữa, trong lòng đột nhiên an tĩnh trở lại.
Đúng vậy, việc này có ý nghĩa gì đâu?
Biệt thự dù rộng lớn, căn phòng dù lộng lẫy, hoa lệ đến đâu, nó cũng chỉ là một cái lồng giam.
Vừa làm khổ mình, vừa làm khổ người khác.
Cô không muốn tiếp tục nữa.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, như là có người tới. Trình Quý An bước đến cửa sổ sát đất, tiện tay kéo bức màn lên, là Kỷ Sùng Quân đã trở lại.
Bóng đêm đã xuống, đèn đường đã bật, nhưng lại không thấy rõ được thần sắc của Kỷ Sùng Quân.
Trình Quý An lại ngẩn người nhìn đến có chút tham luyến, cô chưa bao giờ nói với ai rằng ngoại hình của Kỷ Sùng Quân khá phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Cô cũng chưa bao giờ rung động đối với ai, nhưng tại lễ kết hôn, khoảnh khắc Kỷ Sùng Quân đeo nhẫn cho cô, trong nháy mắt, trái tim cô đã không khỏi loạn nhịp.
Nhưng tại sao anh lại quay trở lại vào lúc này? Đêm nay ở đấy có rất nhiều người, hẳn là cũng đủ náo nhiệt.
Là có việc gì sao?
Hay do vợ anh thấy anh đi với người phụ nữ khác, anh muốn quay lại để giải thích cho sự trong sạch của mình?
Lý do này, không có khả năng.
Buông bức màn, trở lại mép giường, bây giờ đã là 9 giờ rưỡi tối.
Bên ngoài đêm khuya tĩnh lặng.
Trình Quý An cầm lấy điện thoại, ấn ấn bàn phím, mở ra danh bạ.
Danh bạ cũng chỉ có ba mươi mấy số điện thoại, phần lớn là sau khi gả vào Kỷ gia, cần số liên lạc của một số người như người giúp việc, tài xế, trợ lí, luật sư, bạn bè, nhưng cũng hơn phân nửa là không thường liên hệ.
Có một dãy số ban đầu là tự tồn tại, nhưng sau này, lại chưa bao giờ liên hệ.
Trình Quý An nhìn tên người kia, ánh mắt chớp chớp, ngón tay do dự, cuối cùng lại vẫn là đè xuống.
Không dám gọi điện thoại, càng không dám trực tiếp đi tìm anh ấy, rốt cuộc cô cũng chỉ đủ dũng cảm để gửi cho anh ấy một tin nhắn.
"Kỷ Sùng Quân,
—— Chúng ta ly hôn đi."
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cô tưởng tượng chắc anh ấy đọc được rồi, mà cô chỉ cần chờ anh trả lời là được.
Thời gian cứ thế trôi qua không biết cụ thể là bao lâu, có lẽ qua mười mấy giây, có lẽ qua một phút, điện thoại truyền đến thông báo.
—— "Được."
Một chữ, tuy ngắn gọn nhưng lại mang nhiều ý tứ.
Trình Quý An nhìn điện thoại một lúc, không tự giác mà bật cười.
Có lẽ anh ấy đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Khẩu khí ở nghẹn lại ngực kia rốt cuộc cũng được phun ra, cô ngồi ở trên giường, ánh mắt không hề do dự, có lẽ từ ngày mai về sau, cuộc sống của cô sẽ càng gian khổ, nhưng quan trọng là cô không cần phải sợ hãi nữa.
Ngoài cửa, Kỷ Sùng Quân nhìn dòng chữ kia trên điện thoại, môi nhẹ nhàng nhấp nháy.
Một lúc lâu sau, anh tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, xoay người rời đi.
Đôi mắt anh thâm trầm, không rõ buồn vui.
Trên tay anh đang cầm một cái hộp nhưng không ai biết đó là cái gì.
Nửa giờ sau, dưới lầu truyền đến âm thanh của ô tô. Trình Quý An nằm ở trên giường nghe, tiếng ô tô ngày càng xa dần...
- -------------------
Tâm sự xíu xiu: Chương này hơn 4000 từ ó mọi người T_T, thương tụi mình thì thả tim nha <3
[Bông]: Sau khi edit xong chương 1, tui đổi biệt danh thành "anti nam chính" luôn. Hông biết là suy nghĩ của mọi người về nam chính có giống tui hông?
[Ly]: Hông:)))
- -------------------
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, Trình Quý An đi ra, lại nhìn thật lâu, không thể ngờ rằng Ấu San đang đứng trước cửa, ôm di động, đi qua đi lại, tựa như có chút lo âu.
"Ấu San?" Cô nhẹ giọng gọi, có chút nghi hoặc.
Ấu San dường như hoảng sợ, lập tức xoay người, thần sắc cũng trở nên cổ quái. Môi mấp máy, như là muốn nói lại thôi, mày nhíu lại, nhìn cô, trong mắt toàn là do dự cùng có chút không đành lòng.
Cô ấy trước nay luôn luôn hoạt bát mà giờ đây, bộ dáng này cô chưa từng thấy, Trình Quý An vừa tiến lên vừa gọi một tiếng: "Ấu San?"
Ấu San vẫn là không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn cô, trong mắt, sự không đành lòng càng hiện rõ, dần dần biến thành đồng tình cùng thương hại.
Đôi mắt của cô ấy như biết nói, Trình Quý An nhìn ra manh mối, trong lòng liền nhói lên một cái. Tay nắm túi càng khẩn trương, bước chân cũng ngừng lại.
Không khí có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn là Ấu San tiến lên, lôi kéo tay cô hỏi: "An An, vừa rồi, chị cũng gặp phải không?"
Một từ "Cũng" thốt ra như đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
"Ừ." Trình Quý An rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Ban đầu cô cũng không nghĩ đến như vậy sẽ làm ảnh hưởng người khác, nhưng hiện tại chỉ sợ là không có khả năng.
Ấu San kéo tay cô, thanh âm ủy khuất lại mang theo tức giận: "Vừa rồi em từ phòng tìm được chìa khóa, đang muốn xuống dưới tìm chị, ai ngờ lúc qua tới kia hành lang bên này, liền nhìn thấy hai người ở trong góc kia hôn môi, em vốn đang nghĩ cách để đi vòng qua đó, kết quả đến gần vừa thấy, em mới phát hiện là Kỷ Sùng Quân, sợ tới mức em vội vàng liền trốn đi..."
... Trình Quý An ngẩng đầu, ánh mắt đưa qua đưa lại. Thật khó có thể tin được, lớp trang điểm xinh đẹp yếu ớt mà cô dùng để che chắn đã bị đâm thủng.
Chính là, vì sao chuyện này lại thật sự khó tin như vậy? Có đôi có cặp đi ra ngoài cùng nhau còn thân mật ôm hôn tình tứ như thế thì có thể có bao nhiêu khoảng cách?
Bất quá là cho đến bây giờ cô mới được tận mắt chứng kiến mà thôi.
Ấu San chỉ tới chỗ kia, tầm mắt cô cũng liền vừa chạm đến, góc tường nơi đó, ánh đèn không quá ảm đạm mà mê ly, phảng phất mỗi phút mỗi giây đều có thể mờ mịt nhìn ra một mảnh ái muội còn lưu luyến.
Không cần miêu tả, Trình Quý An đều có thể đã tưởng tượng được ra cảnh tượng ngay lúc ấy.
"Lúc ấy em muốn gọi điện thoại cho chị, nói trước với chị một tiếng, biết đâu có thể giúp chị tránh được bọn họ, em biết chị ở dưới tầng rất có khả năng gặp được... Chính là lúc ấy em cũng thật ngốc, không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nói cho chị sợ nhất là chị theo chân bọn họ mà gặp phải, không nói cho chị lại sợ chị sẽ chẳng hay biết gì... Sau lại do dự tới lui em rốt cuộc vẫn không thể tự đưa ra quyết định... Cũng không dám đi xuống, cũng không dám gọi điện thoại cho chị, vì thế chỉ có thể chờ bọn họ đi xuống, chính mình tại đây lo lắng suông... An An, em như vậy có phải hay không là một người bạn tồi? Chị sẽ không trách em chứ?"
"Sẽ không." Trình Quý An lắc lắc đầu, "Chị sẽ không trách em đâu..."
Trình Quý An cười, nhưng chính bản thân cũng cảm giác được mình đang cười đến vô lực.
Ấu San ôm cô đi vào thang máy: "Nhưng mà An An, chị cũng đừng quá thương tâm, đàn ông sao, ai bên người cũng sẽ có mấy người phụ nữ? Tựa như chú của em này, bên ngoài không biết có bao nhiêu tình nhân, huống chi Kỷ Sùng Quân là người đàn ông ưu tú như vậy, chị cũng không biết từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu phụ nữ thích anh ấy đâu... Vợ của chú em cũng vậy, đã sớm biết chuyện, mặc kệ bên ngoài chơi bời như thế nào, chỉ cần trong nhà địa vị của nữ chủ nhân không bị lay chuyển là được, cho nên có một số việc chị cũng không cần phải để ở trong lòng..."
"Nhưng mà dù gì, chị Kiều Vi Vi ấy, chị thật đúng là cần phải cẩn thận, chị ấy cũng không đơn giản đâu..."
Trình Quý An định bước đi nhưng rồi lại dừng lại, nhìn về phía Ấu San.
"Kiều Vi Vi, chính là người vừa rồi cùng Kỷ Sùng Quân hôn môi, chị chắc là chưa thấy qua. Thời điểm chị cùng Kỷ Sùng Quân kết hôn, cô ta không có tới dự hôn lễ mà đang ở Pháp. Nhưng chị chắc chắn biết bác của cô ta, Kiều Lệ Na, chính là người đã chèn ép chị trong buổi gặp mặt lớn của Kỷ gia ấy, bà ta là vậy, Kiều Vi Vi cũng vậy, sẽ không bao giờ thèm bênh vực kẻ yếu đâu. Họ đều là người của Kiều gia, Kiều gia cùng Kỷ gia quan hệ rất tốt, Kiều Vi Vi cùng Kỷ Sùng Quân cũng coi như là lớn lên cùng nhau, nghe nói bọn họ còn đã từng ở bên nhau nữa, người lớn trong nhà cũng nhiều lần muốn tác hợp hai người, muốn họ kết hôn, sau lại không biết vì cái gì liền không tiến tới nữa, sau đó thì chị được gả vào đây, Kỷ gia cũng tự mình đi theo định hướng khác, Kiều Vi Vi cũng không diễn trò nữa. Thời điểm hai anh chị kết hôn, cô ta đi Pháp, mọi người đều đồn rằng chính là chịu không nổi nên muốn tránh đi. Nhưng mà sau lại nghe nói Kỷ Sùng Quân cũng đi qua Pháp, trước kia nói là vì có chuyện công việc, tuy nhiên, hiện tại xem ra hẳn là cũng là đi tìm Kiều Vi Vi... Kiều Vi Vi, người này thật thông minh, không biết đã làm mê đảo bao nhiêu người đàn ông rồi..."
Trước mắt Trình Quý An hiện ra thân ảnh người phụ nữ áo đỏ kia, cô ấy thật xinh đẹp, phong tình vạn chủng, đứng bên cạnh Kỷ Sùng Quân, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân*.
*bích nhân (璧人): khen người đẹp như ngọc bích.
Dường như hai người bọn họ mới là tương xứng với nhau, mới nên đứng chung một chỗ.
Không biết khi nào, đã ra tới bên ngoài, gió đêm mát lạnh, chạm lên góc váy, làm mọi giác quan như bừng tỉnh. Người giữ xe đã đem xe lái qua đây, Ấu San đỡ lấy cửa xe muốn vào rồi lại xoay người, không quên dặn dò: "An An, tóm lại, chị không cần nghĩ quá nhiều, Kiều Vi Vi tuy rằng cùng Kỷ Sùng Quân đã từng có gì đó, nhưng hiện tại chị mới là Kỷ phu nhân danh chính ngôn thuận. Huống gì, chị so với cô ta xinh đẹp gấp trăm lần, chị chỉ cần nắm chắc trái tim của Kỷ Sùng Quân là được. Còn nữa, chị mau chóng sinh con đi, có con, địa vị của chị càng không thể lay động!"
"Tóm lại, em sẽ mãi ở bên cạnh chị!" Ấu San nói, lại tiến lên ôm Trình Quý An. Cô ấy vừa vỗ lưng cô, vừa cười, cho cô thêm động lực.
Dừng một chút, lại tiếc nuối nói: "Vốn nghĩ rằng có thể cùng chị đi dạo phố, ai biết đâu mẹ em lại thúc giục em về nhà, vì thế, chỉ có thể đợi lần sau. Vẫn là câu nói kia, không cần suy nghĩ quá nhiều nha. Thôi được rồi, em đi đây, không em quay đầu là lại muốn nói chuyện với chị. Tạm biệt." Nói xong, cô ấy bước lên xe.
Hạ cửa kính xe xuống, phất phất tay, lại lộ ra gương mặt tươi cười, rồi xoay người, đạp chân ga.
"Tạm biệt!" Trình Quý An thở hắt ra một hơi, không có hô thành tiếng, giơ tay cũng chỉ là cứng đờ vẫy vẫy.
"Phu nhân." Lão Chu không biết khi nào xuất hiện ở phía sau.
Trình Quý An quay đầu lại nhìn, lão Chu đã đem xe lái qua đây.
Cô có chút hoảng hốt, vừa rồi hình như mình không có gọi điện thoại cho lão Chu. Nhưng mà cũng không quan trọng.
Lên xe, đem chính mình chìm vào đêm tối.
"Phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái hãy không?" Lão Chu không lập tức lái xe, mà là thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái, lại phá lệ hỏi một câu.
Trình Quý An hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu: "Không có, tôi rất tốt."
"Hiện tại về nhà sao?"
"Vâng."
Lão Chu lại liếc nhìn cô một cái, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hai tay đặt trên vô lăng im lặng lái xe.
Mọi thứ bắt đầu an tĩnh trở lại, Trình Quý An nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Sinh con... Cô cũng nghĩ tới, nhưng chính là, nói thì dễ hơn làm.
Cô cùng Kỷ Sùng Quân chỉ có mấy lần ít ỏi ở là bên nhau, mà trừ bỏ lần đầu tiên, những lần sau, mỗi một lần như vậy anh ấy đều mang bao.
Trình Quý An không rõ nguyên nhân là gì, ngay từ đầu cảm thấy chắc là anh để ý, hiện tại xem ra, bản thân anh ấy không hề muốn cùng cô có con.
Anh có người trong lòng.
Người anh yêu cũng không phải cô.
Mà vài lần kia, trừ bỏ lần đầu tiên, một lần là do uống chút rượu, một lần là do cùng về thăm ông nội, ban đêm phải ngủ cùng nhau, còn có mấy lần không biết nguyên nhân, dù sao cũng là đột nhiên có nhu cầu.
Mỗi một lần, đều giống như chỉ để hoàn thành trách nhiệm, cho dù da thịt thân cận, cũng không cảm giác được một chút độ ấm nào. Cô luôn rùng mình mà nhắm mắt lại, bởi vì thế nên có thể cảm giác được anh ở trên cao nhìn xuống chính mình, ánh mắt trầm mặc lạnh lẽo. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều sẽ không đụng chạm quá thân mật như ôm, hay thậm chí là hôn môi. Không hề có sự ôn nhu nhẹ nhàng. Cho dù là sau khi uống rượu hay không, anh vẫn luôn làm như vậy.
Chưa từng thân thích, cảnh tượng đó cứ như vậy khắc sâu vào tâm can cô, ánh đèn ảm đạm đẹp đẽ ở hành lang kia lại lần nữa hiện lên ở trong đầu, anh hôn môi cô ấy, hoặc là cô ấy hôn môi anh, mà hết thảy việc này, giữa bọn họ đều chưa từng có, chưa từng xảy ra.
Anh không hề yêu cô.
Ban đầu cô không biết điều đó, nhưng hiện tại đều đã nhận ra hết rồi.
Mà lúc trước anh cưới cô, cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy...
Xe hơi nhanh chóng tiến vào khuôn viên của biệt thự Kỷ gia, Trình Quý An tự mở cửa xe, cả người cô lại theo bản năng bước mà xuống. Chủ nhân chưa về, trong nhà đèn vẫn bật sáng, mẹ Ngô cùng A Hương nghe được tiếng ô tô, sớm đã ra đứng đón cô ở cửa.
"Phu nhân đã về rồi." Mẹ Ngô nhìn thấy cô, liền chạy tới phía trước, giúp cô cầm lấy túi xách trong tay.
"Ừ." Trình Quý An nhẹ nhàng đáp lại.
"Phu nhân, có muốn tôi chuẩn bị nước tắm không?" A Hương đi theo cô vào nhà, cũng ân cần hỏi.
Trình Quý An nhìn cô ấy cười cười, "Không cần đâu, tôi tự làm được." Nói xong, cô lập tức đi lên tầng.
Ở dưới cầu thang, mẹ Ngô cùng A Hương dõi theo bóng dáng cô, hai mặt lại nhìn nhau, tuy phu nhân tối nay vẫn là phu nhân của ngày thường, nhưng họ đều cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Trình Quý An trở về phòng mình, rồi từng chút một đóng cửa. Cô đứng lặng người, đầu dựa vào cánh cửa, phảng phất giống như sức lực đều đã bị rút bớt chỉ còn lại một ít cùng kiệt để duy trì. Đến cả sau khi trở tay nắm cửa, cũng là chậm chạp không buông ra.
Một lúc lâu qua đi, cô mới có thể hoàn hồn lại.
Ánh mắt nhìn vào vô định, cả căn phòng dường như bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh cùng tối đen như mực.
Cô đưa tay ra bật đèn, nháy mắt cả căn phòng đều đột ngột sáng lên, rồi hết thảy mọi thứ chợt trở nên trống vắng cùng xa lạ. Sô pha, giường, ghế dựa... Mỗi một thứ đều đã từng lưu lại dấu vết sinh hoạt của cô giờ đây lại dường như cách biệt thành hai thế giới, tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể chạm đến.
Cô rốt cuộc là không thuộc về nơi này.
Vòi hoa sen bị vặn mở, dòng nước xối thẳng xuống, làm ướt khuôn mặt cô.
Cô đã từng là một người bình thường như thế, sinh ra tuy không phải là con cái nhà giàu, nhưng cũng chẳng phải là dạng quá mức tầm thường, từng có mộng tưởng, xong lại chưa từng dám khao khát quá xa vời, mỗi ngày ở hiện tại cũng chỉ kiên định suy nghĩ mà sống. Đối với Kỷ thị, cô cũng chỉ toàn nghe được ở trên tin tức, thi thoảng cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, trước nay đều không hề để ý. Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cùng Kỷ thị sẽ liên quan, càng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gả cho người thừa kế của Kỷ thị làm vợ.
Vận mệnh chính là luôn kỳ lạ như vậy.
Vài thập niên trước, lúc ấy, có hai thanh niên trai tráng cùng nhập ngũ, bọn họ không cùng quê, nhưng cuối cùng lại về chung một đội, hơn nữa còn cùng nhau ra mặt trận. Lúc đó, một người là tiểu đội trưởng, người còn lại là chiến sĩ luôn trung thành đi theo tiểu đội trưởng. Hai người họ đã sống chết có nhau với bao niềm vui nỗi buồn, từ đó đã hun đúc nên một tình bạn thắm thiết trong hoàn cảnh chiến tranh cách mạng và giữa sự giành giật của số mệnh. Khi đó, cả hai đều đã lấy vợ, vợ còn đang mang thai, tiểu đội trưởng từng nói đùa rằng: "Đến lúc đó, nếu là một nam một nữ thì hai nhà kết thành thông gia đi."
Chiến trường luôn tàn khốc và nguy hiểm, hai người vượt qua mưa bom bão đạn, dù đã không biết bao nhiêu lần tránh được rủi ro nhưng vẫn có một lần, họ không thể tránh khỏi. Một quả đạn pháo từ trên trời rơi xuống, và tiểu đội trưởng đi phía trước xém bị nghiền nát thành từng mảnh.
Vào thời điểm nguy cấp này, các chiến sĩ còn lại đã rất vất vả mới có thể cứu được anh ta qua cơn nguy kịch. Cuối cùng tiểu đội trưởng may mắn sống sót, nhưng người chiến sĩ ấy bởi quả đạn pháo từ trên trời rơi xuống kia mà đã nửa chân đã bị thương.
Những người bị thương buộc phải rút lui để điều trị, nhưng tiểu đội trưởng phải tiếp tục chiến đấu, và sau đó, hai người họ bị mất liên lạc, kéo dài tận mấy chục năm.
Thời gian sau này, tiểu đội trưởng đã nhiều lần tìm kiếm tung tích của các chiến sĩ nhưng vẫn không có tin tức gì. Tình trạng hỗn loạn liên tục, hồ sơ lộn xộn, địa chỉ không xác định và những thay đổi theo thời gian đều trở thành nguyên nhân của việc đội trưởng không thể tìm thấy người đồng chí năm xưa.
Nhưng tiểu đội trưởng lại không bỏ cuộc, lúc trở về, tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình và khi tập đoàn Kỷ thị đã đứng vững, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người chiến sĩ năm xưa. Đúng là trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng, anh đã tìm thấy người chiến sĩ ấy, người đã không tiếc hy sinh chính mình để cứu anh.
Một tiếng "chào" và một tiếng "tiểu đội trưởng" khiến thời gian như quay trở về thời điểm cách đây hàng chục năm, hai ông già gặp lại nhau mà rơm rớm nước mắt. Và khi nhớ lại quá khứ, câu nói đùa lúc ấy cũng trở thành sự thật.
Tiểu đội trưởng nói: "Năm đó, chúng ta quyết định kết thành thông gia. Ai ngờ đâu vợ anh sinh con trai mà vợ tôi cũng sinh con trai nhưng cũng không sao. Dưới con còn có cháu nội, cháu ngoại, còn có đứa cháu gái của anh hình như cũng chưa kết hôn đúng không? Mau giới thiệu đi, chúng ta lập tức kết thành thông gia!"
Người chiến sĩ chỉ sinh ra một đứa con trai, con ông cũng chỉ sinh ra một đứa con gái, cô gái lúc ấy 23 tuổi, vừa lúc chưa có gả cho ai, tiểu đội trưởng nhìn thoáng qua, liền lập tức đồng ý ngay, "Được!"
Vì thế, một cô gái gia cảnh bình thường, danh chính ngôn thuận liền trở thành đỉnh cấp cháu dâu nhà phú hào.
Vậy lúc trước, là do cô nguyện ý sao?
Không, cô cũng không thật sự nguyện ý.
Cô chỉ có thể đi truy tìm tin tức về Kỷ thị, cùng với tin tức về người mà cô sắp được gả cho, kết quả càng đọc càng sợ hãi, người khác nhìn vào nói cô như chim sẻ hoá phượng hoàng, như một bước mà lên tận trời, nhưng chỉ có cô mới biết rõ rằng dòng dõi của cô so với Kỷ thị thật sự là chênh lệch quá lớn, giữa cô và họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Cho dù hiện tại có ông nội Kỷ che chở, nhưng có thể che chở được bao lâu? Chính ông nội cô cũng không còn nhiều thời gian nữa, tuổi của ông nội Kỷ cũng đã lớn rồi.
Tập đoàn Kỷ thị, một công ty niêm yết với giá trị hàng chục tỷ. Gả cho thiếu gia Kỷ thị là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái. Nhưng cũng chỉ có cô biết rằng, nếu năng lực của bản thân không đủ, cuộc sống sau này sẽ chỉ toàn là gian khổ.
Huống chi, chính cô còn có một vấn đề lớn.
Khi đó, cô đã từ chối, hoàn toàn từ chối.
Nhưng mà, tất cả đều vô dụng.
Mẹ bắt buộc cô phải gả vào Kỷ gia, gả cho Kỷ Sùng Quân, mà chẳng lo lắng cho cô đang mang đầy gông xiềng gánh nặng trên người...
Trình Quý An vùi mình trong chiếc khăn bông trắng, không khỏi suy nghĩ: Nếu như lúc trước, cô khăng khăng từ chối thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào?
Không có nếu như.
Cô đã trở thành Kỷ phu nhân, vợ của Kỷ Sùng Quân, đang từng chút sống một cuộc đời vô vọng.
Cô đã cố gắng, hơn nữa vẫn luôn cố gắng không ngừng. Từ một người ngốc nghếch không hiểu biết gì, cô đã trở thành một người biết tất cả mọi thứ. Không ai dạy cô cả, sống ở đây hai năm, cô đã đọc vô số quyển sách, quan sát mọi thứ xung quanh, âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần, chỉ để làm cho bản thân mình trở nên tốt hơn để phù hợp với thân phận này. Hiện tại, cô đã có thể ứng phó với rất nhiều trường hợp, thậm chí nếu có làm điều gì sai sót, cô cũng sẽ không đỏ mặt hay tay chân luống cuống như trước nữa.
Nhưng vô dụng, tất cả căn bản đều vô dụng, mặc kệ cô có cố gắng, nỗ lực như thế nào, cô vẫn không thích hợp với thế giới này.
Cô không có bạn bè, cũng không thường xuyên giao tiếp với bất kỳ ai. Bởi cô sợ những sai lầm của mình sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của Kỷ thị. Cô cũng không dám có bất cứ yêu cầu gì, cuối cùng, cô cũng chỉ có thể tự nghiêm khắc với chính bản thân mình, sau đó, trải qua từng ngày sống trong biệt thự.
Cô giống như một con chim hoàng yến, nhưng cũng giống như cá trong chậu như chim trong lồng.
Mà chồng của cô, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Cô cũng từng nghĩ anh ấy có thể có một chút gì đó yêu mình, nhưng ngay từ đầu, cô đã biết điều đó là không thể. Cũng giống như việc anh cưới cô, là bởi vì ông nội bắt buộc. Anh cũng chưa từng đối xử tệ với cô, nhưng cũng chỉ bởi vì sự thương hại đối với quá khứ của người lớn.
Cô biết rằng, anh sẽ không chủ động ly hôn với cô, nhưng trong lòng anh, cũng vĩnh viễn sẽ không có vị trí dành cho cô.
Vì trong lòng anh ấy đã có người khác!
Vậy nên, mục đích của việc mãi không ly hôn này là gì?
Trình Quý An từ phòng tắm đi ra, nhìn căn phòng một lần nữa, trong lòng đột nhiên an tĩnh trở lại.
Đúng vậy, việc này có ý nghĩa gì đâu?
Biệt thự dù rộng lớn, căn phòng dù lộng lẫy, hoa lệ đến đâu, nó cũng chỉ là một cái lồng giam.
Vừa làm khổ mình, vừa làm khổ người khác.
Cô không muốn tiếp tục nữa.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, như là có người tới. Trình Quý An bước đến cửa sổ sát đất, tiện tay kéo bức màn lên, là Kỷ Sùng Quân đã trở lại.
Bóng đêm đã xuống, đèn đường đã bật, nhưng lại không thấy rõ được thần sắc của Kỷ Sùng Quân.
Trình Quý An lại ngẩn người nhìn đến có chút tham luyến, cô chưa bao giờ nói với ai rằng ngoại hình của Kỷ Sùng Quân khá phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Cô cũng chưa bao giờ rung động đối với ai, nhưng tại lễ kết hôn, khoảnh khắc Kỷ Sùng Quân đeo nhẫn cho cô, trong nháy mắt, trái tim cô đã không khỏi loạn nhịp.
Nhưng tại sao anh lại quay trở lại vào lúc này? Đêm nay ở đấy có rất nhiều người, hẳn là cũng đủ náo nhiệt.
Là có việc gì sao?
Hay do vợ anh thấy anh đi với người phụ nữ khác, anh muốn quay lại để giải thích cho sự trong sạch của mình?
Lý do này, không có khả năng.
Buông bức màn, trở lại mép giường, bây giờ đã là 9 giờ rưỡi tối.
Bên ngoài đêm khuya tĩnh lặng.
Trình Quý An cầm lấy điện thoại, ấn ấn bàn phím, mở ra danh bạ.
Danh bạ cũng chỉ có ba mươi mấy số điện thoại, phần lớn là sau khi gả vào Kỷ gia, cần số liên lạc của một số người như người giúp việc, tài xế, trợ lí, luật sư, bạn bè, nhưng cũng hơn phân nửa là không thường liên hệ.
Có một dãy số ban đầu là tự tồn tại, nhưng sau này, lại chưa bao giờ liên hệ.
Trình Quý An nhìn tên người kia, ánh mắt chớp chớp, ngón tay do dự, cuối cùng lại vẫn là đè xuống.
Không dám gọi điện thoại, càng không dám trực tiếp đi tìm anh ấy, rốt cuộc cô cũng chỉ đủ dũng cảm để gửi cho anh ấy một tin nhắn.
"Kỷ Sùng Quân,
—— Chúng ta ly hôn đi."
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cô tưởng tượng chắc anh ấy đọc được rồi, mà cô chỉ cần chờ anh trả lời là được.
Thời gian cứ thế trôi qua không biết cụ thể là bao lâu, có lẽ qua mười mấy giây, có lẽ qua một phút, điện thoại truyền đến thông báo.
—— "Được."
Một chữ, tuy ngắn gọn nhưng lại mang nhiều ý tứ.
Trình Quý An nhìn điện thoại một lúc, không tự giác mà bật cười.
Có lẽ anh ấy đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Khẩu khí ở nghẹn lại ngực kia rốt cuộc cũng được phun ra, cô ngồi ở trên giường, ánh mắt không hề do dự, có lẽ từ ngày mai về sau, cuộc sống của cô sẽ càng gian khổ, nhưng quan trọng là cô không cần phải sợ hãi nữa.
Ngoài cửa, Kỷ Sùng Quân nhìn dòng chữ kia trên điện thoại, môi nhẹ nhàng nhấp nháy.
Một lúc lâu sau, anh tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, xoay người rời đi.
Đôi mắt anh thâm trầm, không rõ buồn vui.
Trên tay anh đang cầm một cái hộp nhưng không ai biết đó là cái gì.
Nửa giờ sau, dưới lầu truyền đến âm thanh của ô tô. Trình Quý An nằm ở trên giường nghe, tiếng ô tô ngày càng xa dần...
- -------------------
Tâm sự xíu xiu: Chương này hơn 4000 từ ó mọi người T_T, thương tụi mình thì thả tim nha <3
[Bông]: Sau khi edit xong chương 1, tui đổi biệt danh thành "anti nam chính" luôn. Hông biết là suy nghĩ của mọi người về nam chính có giống tui hông?
[Ly]: Hông:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.