Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn

Chương 11: Tôi từng ly hôn

Tô Hành Nhạc

06/09/2021

Giải quyết xong chuyện Ân Húc Đông, Trình Quý An mới nhớ tới giữa trưa hôm nay, học trưởng Đại Phan có gọi tìm cô, vì thế cô vội vàng gọi điện lại. Có người nguyện ý mua tranh của cô với giá cao, thật sự là làm người ta rất ngạc nhiên. Trong cuộc điện thoại với học trưởng, cuối cùng cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Vào buổi trưa hôm nay, có một doanh nhân giàu có đến phòng triển lãm, vốn dĩ ông ta đến đây để mua tranh của Phùng lão sư vì ngưỡng mộ, kết quả lại liếc mắt một cái lại nhìn trúng bức tranh《 Cô gái hoa hướng dương 》treo trên bức tường ở giữa sảnh. Nghe nói ông ta đã đứng nhìn rất lâu, đột nhiên nước mắt chảy xuống, sau đó liền nói muốn mua bức họa này. Sau khi nhân viên công tác báo giá, ông ta lại giơ tay lên nói: "Tôi trả hai triệu tệ để mua bức tranh này!"

Nhân viên công tác đều bị dọa sợ, vội vàng chạy đi hỏi ý kiến của Phan tổng nhà mình, nhưng sau khi dò hỏi một lúc mới biết được, cô gái trong bức tranh giống với cô con gái yêu dấu mất sớm của ông ta.

Con gái ông ta có bệnh về tâm lý vô cùng nghiêm trọng, rất ít khi nói chuyện, không giao tiếp được với người khác, nhưng khi nhìn thấy ông đều gọi ba ba. Mỗi ngày, cô gái ấy đều hái tất cả các bông hoa trong vườn, sau đó cầm chúng trên tay một mình khiêu vũ.

Cuối cùng cô bé ấy tự sát, năm đó cô bé chỉ mới mười sáu tuổi. Truyện Phương Tây

Trước khi chết, ánh mắt cô đờ đẫn, nhưng vẫn cầm tay ông, nói rằng, ba ba, thế giới này quá tăm tối, con muốn đi đến một nơi tươi đẹp ngập tràn hoa cỏ...

Doanh nhân giàu có nói, đôi mắt của cô gái trong tranh vô cùng giống với đôi mắt của cô con gái đáng thương của ông.

Trình Quý An nghe được câu chuyện này, có chút đau lòng, mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất. Nhưng cuối cùng, cô vẫn cự tuyệt yêu cầu của người doanh nhân.

Ông ta nói, ông nhất định phải mua được bức họa này nhưng ông vẫn hy vọng có thể gặp người vẽ bức tranh này một lần. Ông nói người có thể vẽ ra một bức họa như vậy, nhất định cũng có một câu chuyện buồn trong lòng, có thể vẽ ra một bức họa đẹp như vậy, nhất định cũng là một người rất đẹp.

Trình Quý An đương nhiên không đồng ý. Cô không muốn lộ diện, cô càng không muốn liên quan quá nhiều tới chuyện này.

Học trưởng Đại Phan cũng theo lời cô từ chối ông, nhưng chỉ là không chịu nổi những thỉnh cầu lặp đi lặp lại của ông ta, nên mới điện thoại cho cô khuyên cô một chút. Sau khi gọi điện không có người bắt máy, liền có lý do để thoái thác. Tuy nhiên, khi ra về, ông ấy vẫn kiên trì, nói cần phải sắp xếp cho bọn họ gặp nhau một lần, ngày mai ông sẽ tiếp tục đến, hy vọng lúc đó sẽ có tin tức tốt.



Học trưởng Đại Phan cuối cùng nói, nếu như cô không muốn lộ diện, ngày mai anh lại phải từ chối ông ấy.

Trình Quý An gật đầu đồng ý, đồng thời đem toàn quyền xử lý giao cho anh, về giá cả cô không có ý kiến, cuối cùng mang đi quyên góp là được.

Học trưởng Đại Phan cũng đồng ý, có chuyện gì sẽ liên hệ lại cho cô sau.

......

Chờ đến buổi chiều ngày hôm sau, học trưởng Đại Phan gọi đến, vị doanh nhân kia quả nhiên lại tới nữa. Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là dò hỏi về chuyện gặp mặt. Học trưởng Đại Phan lại từ chối lần nữa, nói rằng cô ấy đã nghe điện thoại, nhưng vẫn không đồng ý.

Vị doanh nhân giàu có vô cùng tiếc nuối, rồi lại khẩn cầu học trưởng Đại Phan giúp đỡ, dù làm cách nào cũng mong anh thu xếp cho ông một cuộc gặp mắt với người vẽ tranh, nếu bây giờ không được thì đợi đến sau này cũng được, vô cùng kiên trì. Cuối cùng còn để lại ba thiệp mời, một cái là mời Phùng lão sư, một cái mời học trưởng Đại Phan và một cái cho "Trình tiểu thư", hy vọng bọn họ đều có thể tới tham gia một buổi họp mặt do ông tổ chức trong vài ngày nữa.

Trình Quý An đương nhiên vẫn từ chối, thậm chí thiệp mời kia cũng không cần học trưởng mang đến.

Dù có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng vị doanh nhân kia vẫn mua bức họa của cô, còn là lấy giá cả hai triệu tệ như cũ. Không chỉ như thế, ông còn mua thêm bốn bức tranh của lão sư, hơn nữa đều lấy giá cao hơn giá ban đầu.

......

Trình Quý An bắt đầu chuyên tâm làm việc, Ân Húc Đông không đến tìm cô nữa, chuyện này làm cô vô cùng cảm kích. Cô nghĩ ai làm người cũng đều có lòng tự trọng, đồng thời cô cũng tự trách mình vì sao không làm như vậy ngay từ đầu.



Cũng có người hỏi cô về chuyện bó hoa kia, cô chỉ cười, nói chắc là có người muốn trêu chọc cô, đến bay giờ cô cũng không biết là ai. Phong ba dần dần qua đi.

Tối hôm đó, khi sắp đến giờ tan tầm, viện trưởng đột nhiên gọi cho cô, cô không biết có chuyện gì, chỉ thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng chạy đi.

Lúc đi vào liền thấy Chiêm Minh cũng có mặt, đang ngồi trên sô pha cùng viện trưởng nói cái gì đó, bầu không khí rất thoải mái.

"Tiểu Trình tới rồi, mau ngồi xuống." Viện trưởng Uông nhìn thấy cô, vô cùng cao hứng, nhiệt tình bảo cô ngồi xuống.

"Viện trưởng, ngài tìm cháu có chuyện gì vậy ạ?" Trình Quý An ở Chiêm Minh bên cạnh ngồi xuống, nghi hoặc hỏi.

"Là chuyện này này," Viện trưởng Uông trả lời, "Ta nghe nói có một buổi họp mặt nhỏ do các nhà sưu tập Hoa Kiều tổ chức để trưng bày một số bộ sưu tập của họ cho mọi người cùng xem, họ làm vậy vì muốn bảo vệ thêm nhiều cổ vật, cũng như muốn đóng góp một phần nào đó cho quê hương của mình. Trong đó, có một người chuẩn bị mang một số cổ vật tặng miễn phí cho Bảo tàng Hoa Đô của chúng ta, còn hỗ trợ thêm về tài chính cho bảo tàng nữa. Lần gặp mặt này, người đó cũng có mời chúng ta tham dự..."

Viện trưởng Uông từ trên bàn lấy ra một tấm thiệp mời được làm vô cùng tinh xảo mang nét duyên dáng của ngày xưa, rồi nói thêm: "Vốn dĩ, ta định sắp xếp phó viện trưởng Thi cùng Chiêm Minh tham gia, phó viện trưởng Thi của tụi cháu nhìn thấy dòng chữ "đi cùng bạn nhảy" trên thiệp mời liền không vui, nói rằng bữa tiệc là phải ăn uống nhưng nếu có khiêu vũ thì sẽ không đi, làm ta phải đi tìm người khác. Ha ha, Tiểu Trình, cháu làm việc ở đây được một thời gian, chắc cháu cũng biết phó viện trưởng Thi là người như thế nào, học vấn thì rất cao, nhưng lại không thích đến những nơi náo nhiệt.

Sau đó còn bảo ta hãy đi tìm cháu, cháu ăn nói khéo léo, học vấn tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, đứng cùng Tiểu Chiêm đúng là một cặp đôi vô cùng đẹp, so với ông ấy thích hợp hơn nhiều, bảo ta đem cơ hội cho một người trẻ tuổi. Ta nghĩ, nếu chỉ về tính chất học thuật thì phó viện trưởng Thi đúng là rất phù hợp, nhưng nếu là bữa tiệc mang tính chất vũ hội, vẫn là những người trẻ tuổi bọn cháu thích hợp hơn. Vậy nên, ta mới gọi điện thoại kêu cháu tới đây. Mặt khác, ta cũng nghĩ rồi, ai cũng cho rằng viện bảo tàng toàn những ông bà già, ta muốn cho bọn họ nhìn xem, viện bảo tàng chúng ta cũng có tuấn nam mỹ nữ!" Nói xong, viện trưởng Uông lại đắc ý nở nụ cười.

Trình Quý An trả lời: "Cảm ơn viện trưởng cùng phó viện trưởng đã tin tưởng cháu, nhưng sợ là cháu khó có thể đảm nhiệm được..."

Cô có chút thấp thỏm, cô đúng là chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Hơn nữa, cô một lòng chỉ muốn yên ổn sống nhẹ nhàng qua ngày, cũng chưa từng nghĩ muốn đi đi lại lại trước mặt người khác.

"Tiểu Trình, cháu không cần khiêm tốn, tất cả chúng ta đều nhìn thấy được năng lực của cháu mà." Viện trưởng Uông lại nói, "Cháu cũng không cần phải áp lực gì cả, thật ra việc quà tặng cũng như liên hệ với các nhà tài trợ đã sớm có bàn bạc, vẫn do Chiêm Minh phụ trách, tuy rằng không chắc chắn lắm nhưng cháu cứ yên tâm. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một bữa tiệc nhỏ, không có nhiều người lắm. Lần này, cháu đi đi, cứ thả lỏng, coi như là đi để giải khuây thôi. Hơn nữa, nếu như cháu không đi, ta cũng tìm không ra ai mới là người thích hợp đi cùng với Chiêm Minh..." Viện trưởng Uông nói, lại nở nụ cười, đúng thật như vậy, trong viện, chỉ có mỗi mình cô là chưa lập gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook