Tôi Cùng Tình Cũ Ràng Buộc Hôn Nhân
Chương 7: Yêu
Lean
15/04/2022
Hai ngày sau chuyến cậu cùng Trì Sương đến sân bay,ở đây tấp nập người đi lại rất nhộn nhịp,những cuộc chia ly vì rời đi những hạnh phúc khi đoàn tụ,những cái ôm ấp áp cùng lời động viên an ủi,những giọt nước mắt mặn chát vì hạnh phúc cũng có khi là nỗi buồn,những cái hôn vội trên môi.Trì Vũ cầm cuốc sách lên cao che đi khuôn mặc mệt nhọc của bản thân,Trì Sương ngồi bên cạnh mệt nhọc ngáp một hơi dài nằm xuống bắp đùi ngay ngắn của cậu.
Nhìn chị gái mệ đến quầng thâm mắt đã dày đến mức thấy rõ,vuốt nhẹ ngọn tóc dính trên khuôn mặt thư thái ân cần hỏi thăm.
-Mệt như vậy còn phải làm bảo tiêu cho em,sao không ở lại nghỉ ngơi,làm giám đốc mệt thật nhỉ?
Trì Sương méo mó kể khổ cho em trai nghe,dặn em trai đừng bị lừa như mình,trước kia nhận chức giám đốc của công ty gia đình cũng vì bị cha,cậu nhỏ và cổ đông lừa.Bọn họ nói chỉ cần làm bù nhìn tất cả mọi thứ để Trì lão gia cùng cổ đông lo liệu,chú ba cũng rót thêm lời ngon ngọt vài tai khiến Trì Sương thật lòng thật dạ tin theo đến sái cổ.
Nhắc đến cậu nhỏ cũng đã hai năm cậu không gặp lại người,người cậu này chỉ lớn hơn cậu 8 tuổi nhưng lại trẻ con vô cùng,không thích bị gò bó với công việc lẫn hôn nhân,xuất hiện đột ngột cũng rời đi trong im lặng không ai hay.Nhưng từ khi một năm trước cậu nhỏ đột nhiên kết hôn với một người xa lạ,chuyển đến thành phố F sống cùng người đó,người trong gia tộc cũng chỉ gặp người đó đúng một lần,đẹp như tiên tử vậy đến cậu cũng phải cảm thán vì nét đẹp ấy.
Nhớ đến ngày cậu nhỏ kết hôn cậu có gặp nói chuyện riêng với người,hỏi tại sao lại chọn người ấy không phải cậu nhỏ không thích bị gò bó bởi hôn nhân sao?Lúc ấy,cậu nhỏ chỉ cười một cách sảng khoái hút một điếu thuốc nhìn đến người mình thương đang chào hỏi quan khách dưới tầng.
-Vì sao lại chọn lựa kết hôn trong khi mình không muốn ư vì tìm được đúng người chứ sao nữa,trước kia chúng ta chỉ là một mối quan hệ mập mờ giống làn sương mỏng vậy chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào,nhưng đến một lúc nào đó con sẽ vì người đó mà trưởng thành,vì người đó mà thành tấm bia chắn sự xấu xa của cuộc sống chật chội này,cũng vì người đó mà phá vỡ quy tắc của bản thân,khi gặp được người ấy hãy dũng cảm mà tiến lên đừng rụt rè mà đánh mất hạnh phúc bản thân.
Ngày hôm ấy người ấy cười rất tươi nắm tay người bạn đời vui vẻ hôn nhau dưới sự chúc phúc của gia đình Trì gia,sau đó cũng biết rằng người ấy là cô nhi bị bỏ rơi khi mới lọt lòng,người thân bạn bè không chỉ có cậu nhỏ của Trì Vũ là người thân duy nhất người ấy có.Thật ngưỡng mộ tình yêu của họ,một người vì người kia mà thay đổi còn người kia lại đem người còn lại thành tín ngưỡng của bản thân.
Mãi mê suy nghĩ không nhận thấy trước mắt một thân ảnh cao đang nhìn ngắm mình,Chu Kỳ khẽ lên tiếng nhỏ nhẹ gọi Trì Vũ cùng Trì Sương.Nhìn lên đã thấy ba người Phong Thiết,Trùng Cương cùng Chu Kỳ đứng đợi,Trì Sương nhăn mày khó chịu khi nhìn thấy đại thiếu gia Phong gia.Lấy lại phong độ đứng lên lạnh lùng nhìn thẳng hắn,đưa tay ra theo một cách lịch sự mà chào hỏi.
Hắn cũng đáp lại,nhìn con người đang ngơ ngác chưa hiểu mọi chuyện thực đáng yêu,đôi mắt to tròn hiếu kì nhìn lấy mình,môi chúm chím nước da trắng hồng,bất giác Phong Thiết cười lên đầy vẻ cưng nựng.Trì Sương nhăn mày khó chịu ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lấy em trai mình gằn giọng hỏi thăm.
-Không biết ngọn gió nào đưa Phong đại thiếu đến nơi này,hình như cậu đang tính đi du lịch một vali lớn như vậy mà.
-Cũng không dấu gì Trì đại tiểu thư đây,quả thực là đi du lịch cùng bạn,còn điểm đến là thành phố F cũng hay nghe được thông tin hai người cũng đến thành phố F có thể đi chung một chuyến bay như vậy đúng là có duyên.
Trì Sương nhìn nhóc con ngây thơ Chu Kỳ đang ôm ấp người yêu,đúng là đồ ngốc vẫn hoàn đồ ngốc không thể thay đổi được mà.Trì Sương cười đến méo mó khuôn mặt,tay bóp chặt lấy tay Phong Thiết còn đang nắm,"duyên cái khỉ mốc" trong đầu cô liền hiện lên bốn chữ vừa nãy.
Cô buông tay hắn ra ngồi xuống cạnh Trì Vũ đang dương mắt nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt,trong lòng bất giác có điện chạy qua thân thể,mặt cũng đỏ hồng lên một mảng,con tim chạy loạn xạ không ngừng nghỉ.Có lẽ đây là yêu?
Nhìn chị gái mệ đến quầng thâm mắt đã dày đến mức thấy rõ,vuốt nhẹ ngọn tóc dính trên khuôn mặt thư thái ân cần hỏi thăm.
-Mệt như vậy còn phải làm bảo tiêu cho em,sao không ở lại nghỉ ngơi,làm giám đốc mệt thật nhỉ?
Trì Sương méo mó kể khổ cho em trai nghe,dặn em trai đừng bị lừa như mình,trước kia nhận chức giám đốc của công ty gia đình cũng vì bị cha,cậu nhỏ và cổ đông lừa.Bọn họ nói chỉ cần làm bù nhìn tất cả mọi thứ để Trì lão gia cùng cổ đông lo liệu,chú ba cũng rót thêm lời ngon ngọt vài tai khiến Trì Sương thật lòng thật dạ tin theo đến sái cổ.
Nhắc đến cậu nhỏ cũng đã hai năm cậu không gặp lại người,người cậu này chỉ lớn hơn cậu 8 tuổi nhưng lại trẻ con vô cùng,không thích bị gò bó với công việc lẫn hôn nhân,xuất hiện đột ngột cũng rời đi trong im lặng không ai hay.Nhưng từ khi một năm trước cậu nhỏ đột nhiên kết hôn với một người xa lạ,chuyển đến thành phố F sống cùng người đó,người trong gia tộc cũng chỉ gặp người đó đúng một lần,đẹp như tiên tử vậy đến cậu cũng phải cảm thán vì nét đẹp ấy.
Nhớ đến ngày cậu nhỏ kết hôn cậu có gặp nói chuyện riêng với người,hỏi tại sao lại chọn người ấy không phải cậu nhỏ không thích bị gò bó bởi hôn nhân sao?Lúc ấy,cậu nhỏ chỉ cười một cách sảng khoái hút một điếu thuốc nhìn đến người mình thương đang chào hỏi quan khách dưới tầng.
-Vì sao lại chọn lựa kết hôn trong khi mình không muốn ư vì tìm được đúng người chứ sao nữa,trước kia chúng ta chỉ là một mối quan hệ mập mờ giống làn sương mỏng vậy chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào,nhưng đến một lúc nào đó con sẽ vì người đó mà trưởng thành,vì người đó mà thành tấm bia chắn sự xấu xa của cuộc sống chật chội này,cũng vì người đó mà phá vỡ quy tắc của bản thân,khi gặp được người ấy hãy dũng cảm mà tiến lên đừng rụt rè mà đánh mất hạnh phúc bản thân.
Ngày hôm ấy người ấy cười rất tươi nắm tay người bạn đời vui vẻ hôn nhau dưới sự chúc phúc của gia đình Trì gia,sau đó cũng biết rằng người ấy là cô nhi bị bỏ rơi khi mới lọt lòng,người thân bạn bè không chỉ có cậu nhỏ của Trì Vũ là người thân duy nhất người ấy có.Thật ngưỡng mộ tình yêu của họ,một người vì người kia mà thay đổi còn người kia lại đem người còn lại thành tín ngưỡng của bản thân.
Mãi mê suy nghĩ không nhận thấy trước mắt một thân ảnh cao đang nhìn ngắm mình,Chu Kỳ khẽ lên tiếng nhỏ nhẹ gọi Trì Vũ cùng Trì Sương.Nhìn lên đã thấy ba người Phong Thiết,Trùng Cương cùng Chu Kỳ đứng đợi,Trì Sương nhăn mày khó chịu khi nhìn thấy đại thiếu gia Phong gia.Lấy lại phong độ đứng lên lạnh lùng nhìn thẳng hắn,đưa tay ra theo một cách lịch sự mà chào hỏi.
Hắn cũng đáp lại,nhìn con người đang ngơ ngác chưa hiểu mọi chuyện thực đáng yêu,đôi mắt to tròn hiếu kì nhìn lấy mình,môi chúm chím nước da trắng hồng,bất giác Phong Thiết cười lên đầy vẻ cưng nựng.Trì Sương nhăn mày khó chịu ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lấy em trai mình gằn giọng hỏi thăm.
-Không biết ngọn gió nào đưa Phong đại thiếu đến nơi này,hình như cậu đang tính đi du lịch một vali lớn như vậy mà.
-Cũng không dấu gì Trì đại tiểu thư đây,quả thực là đi du lịch cùng bạn,còn điểm đến là thành phố F cũng hay nghe được thông tin hai người cũng đến thành phố F có thể đi chung một chuyến bay như vậy đúng là có duyên.
Trì Sương nhìn nhóc con ngây thơ Chu Kỳ đang ôm ấp người yêu,đúng là đồ ngốc vẫn hoàn đồ ngốc không thể thay đổi được mà.Trì Sương cười đến méo mó khuôn mặt,tay bóp chặt lấy tay Phong Thiết còn đang nắm,"duyên cái khỉ mốc" trong đầu cô liền hiện lên bốn chữ vừa nãy.
Cô buông tay hắn ra ngồi xuống cạnh Trì Vũ đang dương mắt nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt,trong lòng bất giác có điện chạy qua thân thể,mặt cũng đỏ hồng lên một mảng,con tim chạy loạn xạ không ngừng nghỉ.Có lẽ đây là yêu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.