Chương 13
Mặt trời ^_^
04/08/2023
Lục Phong cứ thế đứng sững người tại chỗ rất lâu. Trong đầu anh bây giờ cứ phát đi phát lại đoạn hồi ức tươi đẹp. Đoạn hồi ức chỉ có duy nhất hai người - anh và Du Hàn.
Những hình ảnh ấy đan xen nhau tạo thành một thước phim vô cùng xinh đẹp, khiến lòng người bồi hồi.
Không chỉ có hình ảnh mới được phát đi phát lại trong tâm trí Lục Phong. Mà ngay cả từng câu, từng chữ của Du Hàn nói lúc đó cũng được anh replay không sót một từ ngữ nào.
Cứ như vậy anh quên mất bản thân mình đứng ở đây để làm gì. Đồng thời anh cũng vô tình quên luôn cả người đã tạo nên hồi ức đẹp kia cho anh, người anh vô cùng trân trọng - Du Hàn, người bây giờ đang ngồi đợi anh.
Một căn phòng, hai con người, hai tâm trạng, hai thế giới.
Trái ngược với hình ảnh Lục Phong đang đứng bất động tại chỗ bên kia thì bên này Du Hàn lại đang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đợi anh đi lấy thước dây.
Lúc nghe Lục Phong nói sẽ đi lấy thước dây, cậu có hơi ngờ ngợ. Trong phòng anh thì làm sao có thước dây được. Muốn lấy thước dây thì phải hỏi dì giúp việc mới đúng chứ. Nhưng thấy Lục Phong lập tức đứng dậy như vậy thì cậu cũng vứt luôn cái thắc mắc đó ra khỏi đầu.
Trong lúc ngồi đợi cậu cũng tranh thủ quan sát phòng Lục Phong.
Chốc chốc cậu lại ngẩn đầu nhìn chăm chú hết thảy đồ vật trong phòng.
Du Hàn choáng ngợp bởi độ sa hoa trong phòng Lục Phong.
Có một mùi thoang thoảng trong không khí - mùi tiền.
Nói thoang thoảng thì có vẻ sai. Không thể dùng từ "thoang thoảng" để định nghĩa mùi tiền quanh cậu được. Mà phải dùng từ "nồng đậm", chỉ có vậy mới có thể diễn tả được trọn vẹn được mùi tiền trong căn phòng này. Bất cứ đồ vật nào cũng óng ánh vàng, nồng đậm mùi tiền.
Xung quanh Du Hàn đều là những đồ vật mắc tiền nhưng lại mong manh dễ vỡ nên cậu có hơi áp lực.
Áp lực là vì cậu sợ mình làm vỡ chúng, cậu không dám đụng hay chạm nhẹ tay vào chúng.
Cũng như cái bình hoa trên bàn này vậy, dù nó rất đẹp, dù cậu có rất muốn chạm vào. Nhưng lí trí mách bảo cậu rằng đừng nên chạm vào thứ đồ mắc tiền thích ăn vạ này. Cậu mà làm vỡ nó thì y như rằng nó sẽ ăn vạ với chủ nhân của nó ngay và liền.
Vì vậy cậu đã cố kiềm chế để bản thân không táy máy tay chân sờ mó cái bình hoa xinh đẹp đó. Bởi Du Hàn sợ làm nó vỡ, sợ nó ăn vạ.
Nếu vỡ thật chắc cậu phải bán bản thân cho Lục Phong mới trả nợ được cái bình.
Du Hàn ngậm ngùi nghĩ: Bây giờ, thế giới của cậu với thế giới của Lục Phong thật khác biệt. Một bên sa hoa, sung túc trên đỉnh kim tự tháp, một bên lại nghèo túng, chật vật dưới đáy kim tự tháp.
Du Hàn cảm thấy hơi tủi thân.
Mặc dù cách biệt xa như vậy, nhưng Lục Phong lại chẳng hề coi khinh cậu. Ngược lại, anh đối xử rất tốt với cậu.
Còn chịu thiệt kí hợp đồng hôn nhân với cậu, cho cậu phí kí hợp đồng rất lớn nữa.
Nghĩ thế nào, cuộc hôn nhân giả này người chịu thiệt nhất cũng là Lục Phong.
Còn cậu là người được lợi lớn nhất. Chẳng tốn công sức gì nhiều mà lại nhận được tiền lương vô cùng hậu hĩnh. Không chỉ dừng lại ở đó, Lục Phong còn giúp em gái cậu làm phẫu thuật.
Càng nghĩ, cậu càng thấy anh thật tốt. Đúng là Lục Phong vẫn tốt như ngày nào.
Tuy nhiên có một điều Du Hàn không biết đó là Lục Phong dù lúc nhỏ hay bây giờ thì đều chỉ đối tốt với một mình cậu.
Nếu nhận xét anh là người tốt thì hoàn toàn sai. Nhưng nói anh là người rất tốt với Du Hàn thì lại hoàn toàn đúng.
Lục Phong chỉ là người tốt khi đối phương là Du Hàn.
Du Hàn thì không biết điều đó nên cậu cứ chìm đắm trong khẳng định chắc chắn của bản thân rằng Lục Phong là một người rất tốt. Nên vì lẽ đó cậu càng muốn cảm ơn anh thêm lần nữa.
Du Hàn định đợi Lục Phong quay lại sẽ ôm anh thật chặt rồi chân thành nói cảm ơn anh.
Nhưng cậu đợi rất lâu, rất lâu cũng không thấy bóng dáng Lục Phong quay lại.
Vì lòng đã rất nôn nóng nói một tiếng cảm ơn chân thành với anh nên Du Hàn quyết định quay đầu tìm Lục Phong.
Đoạn nghĩ xong cậu liền di chuyển cái đầu nhỏ của mình khắp phòng tìm anh.
Cuối cùng cậu tìm được bóng dáng Lục Phong đứng trước cái tủ đầu giường.
Nhưng dáng vẻ anh trông không giống thường ngày, trông có vẻ như người mất hồn vậy.
Không chỉ dừng lại ở đó, chốc sau cậu còn thấy Lục Phong cười. Nụ cười này dịu dàng, vui vẻ khó có thể dùng một từ ngữ nào để diễn tả trọn vẹn.
"Không biết Lục Phong đang nghĩ gì mà cười vui thế?" Cậu thắc mắc tự hỏi.
Du Hàn cứ vậy ngồi nhìn Lục Phong rất lâu, nhìn chăm chú cái dáng vẻ dịu dàng kia của anh.
Hẳn điều anh đang nghĩ tới cũng dịu dàng như dáng vẻ anh bây giờ.
Mãi một lúc sau, cậu cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng gọi Lục Phong: "Lục Phong, cậu nghĩ gì mà sững người thế?"
Giọng nói quen thuộc, trong trẻo kia vừa vang lên liền đánh thức tâm trí Lục Phong, kéo anh trở về lại với thực tại.
Lục Phong quay đầu nhìn Du Hàn rồi mới lên tiếng trả lời: "Ừm, cũng không có nghĩ gì. Chỉ là, chỉ là nhớ đến một số chuyện."
Đoạn nói xong, Lục Phong liền cười. Nụ cười dịu dàng, chân thành như được xuất phát từ tận sâu thẳm bên trong trái tim anh.
Những hình ảnh ấy đan xen nhau tạo thành một thước phim vô cùng xinh đẹp, khiến lòng người bồi hồi.
Không chỉ có hình ảnh mới được phát đi phát lại trong tâm trí Lục Phong. Mà ngay cả từng câu, từng chữ của Du Hàn nói lúc đó cũng được anh replay không sót một từ ngữ nào.
Cứ như vậy anh quên mất bản thân mình đứng ở đây để làm gì. Đồng thời anh cũng vô tình quên luôn cả người đã tạo nên hồi ức đẹp kia cho anh, người anh vô cùng trân trọng - Du Hàn, người bây giờ đang ngồi đợi anh.
Một căn phòng, hai con người, hai tâm trạng, hai thế giới.
Trái ngược với hình ảnh Lục Phong đang đứng bất động tại chỗ bên kia thì bên này Du Hàn lại đang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đợi anh đi lấy thước dây.
Lúc nghe Lục Phong nói sẽ đi lấy thước dây, cậu có hơi ngờ ngợ. Trong phòng anh thì làm sao có thước dây được. Muốn lấy thước dây thì phải hỏi dì giúp việc mới đúng chứ. Nhưng thấy Lục Phong lập tức đứng dậy như vậy thì cậu cũng vứt luôn cái thắc mắc đó ra khỏi đầu.
Trong lúc ngồi đợi cậu cũng tranh thủ quan sát phòng Lục Phong.
Chốc chốc cậu lại ngẩn đầu nhìn chăm chú hết thảy đồ vật trong phòng.
Du Hàn choáng ngợp bởi độ sa hoa trong phòng Lục Phong.
Có một mùi thoang thoảng trong không khí - mùi tiền.
Nói thoang thoảng thì có vẻ sai. Không thể dùng từ "thoang thoảng" để định nghĩa mùi tiền quanh cậu được. Mà phải dùng từ "nồng đậm", chỉ có vậy mới có thể diễn tả được trọn vẹn được mùi tiền trong căn phòng này. Bất cứ đồ vật nào cũng óng ánh vàng, nồng đậm mùi tiền.
Xung quanh Du Hàn đều là những đồ vật mắc tiền nhưng lại mong manh dễ vỡ nên cậu có hơi áp lực.
Áp lực là vì cậu sợ mình làm vỡ chúng, cậu không dám đụng hay chạm nhẹ tay vào chúng.
Cũng như cái bình hoa trên bàn này vậy, dù nó rất đẹp, dù cậu có rất muốn chạm vào. Nhưng lí trí mách bảo cậu rằng đừng nên chạm vào thứ đồ mắc tiền thích ăn vạ này. Cậu mà làm vỡ nó thì y như rằng nó sẽ ăn vạ với chủ nhân của nó ngay và liền.
Vì vậy cậu đã cố kiềm chế để bản thân không táy máy tay chân sờ mó cái bình hoa xinh đẹp đó. Bởi Du Hàn sợ làm nó vỡ, sợ nó ăn vạ.
Nếu vỡ thật chắc cậu phải bán bản thân cho Lục Phong mới trả nợ được cái bình.
Du Hàn ngậm ngùi nghĩ: Bây giờ, thế giới của cậu với thế giới của Lục Phong thật khác biệt. Một bên sa hoa, sung túc trên đỉnh kim tự tháp, một bên lại nghèo túng, chật vật dưới đáy kim tự tháp.
Du Hàn cảm thấy hơi tủi thân.
Mặc dù cách biệt xa như vậy, nhưng Lục Phong lại chẳng hề coi khinh cậu. Ngược lại, anh đối xử rất tốt với cậu.
Còn chịu thiệt kí hợp đồng hôn nhân với cậu, cho cậu phí kí hợp đồng rất lớn nữa.
Nghĩ thế nào, cuộc hôn nhân giả này người chịu thiệt nhất cũng là Lục Phong.
Còn cậu là người được lợi lớn nhất. Chẳng tốn công sức gì nhiều mà lại nhận được tiền lương vô cùng hậu hĩnh. Không chỉ dừng lại ở đó, Lục Phong còn giúp em gái cậu làm phẫu thuật.
Càng nghĩ, cậu càng thấy anh thật tốt. Đúng là Lục Phong vẫn tốt như ngày nào.
Tuy nhiên có một điều Du Hàn không biết đó là Lục Phong dù lúc nhỏ hay bây giờ thì đều chỉ đối tốt với một mình cậu.
Nếu nhận xét anh là người tốt thì hoàn toàn sai. Nhưng nói anh là người rất tốt với Du Hàn thì lại hoàn toàn đúng.
Lục Phong chỉ là người tốt khi đối phương là Du Hàn.
Du Hàn thì không biết điều đó nên cậu cứ chìm đắm trong khẳng định chắc chắn của bản thân rằng Lục Phong là một người rất tốt. Nên vì lẽ đó cậu càng muốn cảm ơn anh thêm lần nữa.
Du Hàn định đợi Lục Phong quay lại sẽ ôm anh thật chặt rồi chân thành nói cảm ơn anh.
Nhưng cậu đợi rất lâu, rất lâu cũng không thấy bóng dáng Lục Phong quay lại.
Vì lòng đã rất nôn nóng nói một tiếng cảm ơn chân thành với anh nên Du Hàn quyết định quay đầu tìm Lục Phong.
Đoạn nghĩ xong cậu liền di chuyển cái đầu nhỏ của mình khắp phòng tìm anh.
Cuối cùng cậu tìm được bóng dáng Lục Phong đứng trước cái tủ đầu giường.
Nhưng dáng vẻ anh trông không giống thường ngày, trông có vẻ như người mất hồn vậy.
Không chỉ dừng lại ở đó, chốc sau cậu còn thấy Lục Phong cười. Nụ cười này dịu dàng, vui vẻ khó có thể dùng một từ ngữ nào để diễn tả trọn vẹn.
"Không biết Lục Phong đang nghĩ gì mà cười vui thế?" Cậu thắc mắc tự hỏi.
Du Hàn cứ vậy ngồi nhìn Lục Phong rất lâu, nhìn chăm chú cái dáng vẻ dịu dàng kia của anh.
Hẳn điều anh đang nghĩ tới cũng dịu dàng như dáng vẻ anh bây giờ.
Mãi một lúc sau, cậu cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng gọi Lục Phong: "Lục Phong, cậu nghĩ gì mà sững người thế?"
Giọng nói quen thuộc, trong trẻo kia vừa vang lên liền đánh thức tâm trí Lục Phong, kéo anh trở về lại với thực tại.
Lục Phong quay đầu nhìn Du Hàn rồi mới lên tiếng trả lời: "Ừm, cũng không có nghĩ gì. Chỉ là, chỉ là nhớ đến một số chuyện."
Đoạn nói xong, Lục Phong liền cười. Nụ cười dịu dàng, chân thành như được xuất phát từ tận sâu thẳm bên trong trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.