Chương 4
Mặt trời ^_^
04/08/2023
"Đến công ty", giọng nói trầm thấp của Lục Phong vang lên. Nghe vậy tài xế chỉ đáp "Vâng" một tiếng rồi lập tức lái xe đến công ty Hàn Phong.
Lục Phong xuống xe, nhanh chóng tiến lên phòng làm việc ở tầng 15. Vô số người trong công ty chào hỏi anh nhưng anh chỉ gật đầu lấy lệ.
Trong thang máy, Lục Phong trầm tư hồi lâu rồi quay sang trợ lý Chu bên cạnh, anh hỏi: "Hôn lễ, nhẫn cưới, lễ phục chuẩn bị đến đâu rồi?"
Chú Chu - trợ lý chuyên nghiệp lên tiếng: "Chuyện ngài yêu cầu tôi đã làm xong."
Lục Phong nghe vậy hài lòng nhưng anh vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Tốt, tôi không muốn có bất kì sai sót nào làm trì hoãn hôn lễ lần này. Tôi đã đợi quá lâu rồi."
*******************
Vào đến phòng làm việc, Lục Phong ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Mỗi lần mệt mỏi, anh lại lấy ra những tấm ảnh hai người từng chụp chung trong ngăn bàn ra ngắm. Lần này cũng vậy.
Khi nhìn đến tấm ảnh hai người lúc 6 tuổi, Lục Phong bất giác mỉm cười dịu dàng, một đoạn kí ức xẹt qua đầu anh.
Công viên Hoa hướng dương
Lục Phong (6 tuổi ), Du Hàn( 6 tuổi)
Đây là nơi anh và cậu lần đầu gặp nhau. Lúc này vì ba dẫn mẹ kế về nhà nên Lục Phong đã la khóc, làm loạn. Kết quả ba không những không dỗ anh mà còn quá đáng mắng anh một trận. Anh khi đó đương nhiên không phục với cách hành xử như vậy của ba, lòng đầy uất ức. Nên cứ thế chạy ra khỏi nhà trốn tới công viên này khóc một mình.
Trời cứ thế tối dần, mấy cậu bé khác về hết, công viên giờ này chỉ còn một mình anh ngồi khóc bên bồn hoa.
Xung quanh không một bóng người, Lục Phong tủi thân, cô đơn càng muốn khóc to hơn.
Bỗng một cậu bé xinh đẹp, đôi mắt trong veo, trên tay còn ôm một con gấu bông nhỏ chắn ngang tầm mắt của anh.
Anh cứ thế định mặc kệ nhưng cậu bé đó không định rời đi, cậu bước từng bước tới gần anh rồi khẽ lên tiếng hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây khóc một mình?"
Lục Phong thấy cậu càng ngày càng tới gần anh, tay còn định chạm vào anh, giận quá anh định hét lớn "Kệ tôi". Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh va vào ánh mắt trong veo của cậu nên cuối cùng cũng không nỡ chuốc giận lên cậu.
Cuối cùng anh chỉ đành nói: "Trời tối rồi, cậu về đi, đừng quan tâm tôi."
Nhưng cậu bé xinh đẹp ấy lại không rời đi mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau một lúc lâu, trong khoảng không tĩnh lặng, Lục Phong nghe thấy bên tai mình một giọng nói dỗ dành non nớt: "Đừng khóc nữa, cho cậu nè." Cậu vừa nói vừa dúi vào tay hắn một viên kẹo.
Từ khi mẹ mất, đã lâu lắm rồi Lục Phong chưa được người khác dỗ dành mỗi khi khóc. Mỗi lần uất ức chuyện gì anh cũng chỉ có thể khóc một mình. Do vậy khi nghe được giọng điệu dỗ dành non nớt của cậu bé, lòng anh dường như trở nên mềm mại khó tả.
Lục Phong còn đang băn khoăn không biết nên tiếp lời thế nào thì cậu bé xinh đẹp kia đã lên tiếng: "Tớ tên là Du Hàn, cậu tên gì? Chúng ta làm bạn nha."
Du Hàn à, Lục Phong lẩm nhẩm cái tên này hồi lâu, cứ như sợ bản thân sẽ quên mất cái tên này vậy, anh lên tiếng "Tôi tên Lục Phong."
Du Hàn đưa tay lên lau nước mắt cho anh rồi lại hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây khóc một mình, tớ thấy cậu ngồi đây từ chiều đến giờ."
Lục Phong mím môi , sau hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi.....tôi cãi nhau với ba, ba không thương tôi nữa."
Nghe thấy vậy, Du Hàn nghiêng đầu qua nhìn Lục Phong nói: "Tớ cũng hay cãi nhau với ba lắm, nhưng không có chuyện ba tớ sẽ không thương tớ, ba cậu cũng vậy."
"Ba tôi không giống ba cậu, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến tôi, cũng chưa từng ôm tôi hay hôn tôi." Lời nói vừa dứt, Lục Phong không kiềm chế được mà lại bật khóc một lần nữa, lần này khóc còn dữ dội hơn.
Không biết qua bao lâu, Lục Phong bỗng cảm giác có người tiến sát lại anh, ôm anh và rồi còn....còn hôn một cái lên má anh.
Lục Phong bất động hồi lâu, kinh ngạc và khó hiểu.
"Cậu tạm thời coi tớ là ba cậu đi. Như vậy cậu cũng được ba ôm, ba hôn như những người khác rồi", khi anh ngẩng đầu lên chỉ nghe thanh âm trong trẻo ấy của Du Hàn cùng nụ cười rạng rỡ của cậu.
Lòng Lục Phong lúc này không biết phải dùng từ nào để diễn tả, mềm nhũn, ngọt ngào khó tả. Hẳn đã rất lâu lắm rồi mới có người thân cận ôm, hôn, dỗ dành anh như vậy. Anh không biết tiếp theo nên làm gì hay nói gì, đầu anh như rối tung, tim anh thì đập loạn.
Không đợi Lục Phong bối rối xong, Du Hàn liền nói tiếp: "Thế nên cậu đừng khóc nữa, tôi sẽ làm ba cậu."
Lục Phong bất giác hỏi: "Vậy có nghĩa là lần sau cậu cũng sẽ hôn tôi, ôm tôi như hồi nãy đúng chứ?"
Du An nghe vậy đáp lời: "Dĩ nhiên. Nếu cậu không khóc nữa."
Nghe vậy, anh nhẹ giọng đáp: "Được."
Du Hàn thấy mẹ tới đón liền vẫy tay tạm biệt Lục Phong: "Tớ phải về rồi, mẹ tớ tới rồi. Lần sau tớ lại đến chơi với cậu."
Lục Phong nghe vậy mỉm cười đầy mong đợi nói: "Cậu nói phải giữ lời đấy, tôi chờ cậu."
***************
Hơn 14 năm qua, anh vẫn luôn bất giác nhớ lại đoạn hồi ức năm 6 tuổi. Lần nào anh cũng thầm cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp cậu.
Cuộc đời Lục Phong từ khi có sự tham gia của Du Hàn đã không còn đơn điệu, buồn tẻ, cô đơn và lạnh lẽo nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh ấy, Lục Phong dịu dàng ngắm nhìn tấm hình trên tay rồi thoả mãn mỉm cười.
Lục Phong xuống xe, nhanh chóng tiến lên phòng làm việc ở tầng 15. Vô số người trong công ty chào hỏi anh nhưng anh chỉ gật đầu lấy lệ.
Trong thang máy, Lục Phong trầm tư hồi lâu rồi quay sang trợ lý Chu bên cạnh, anh hỏi: "Hôn lễ, nhẫn cưới, lễ phục chuẩn bị đến đâu rồi?"
Chú Chu - trợ lý chuyên nghiệp lên tiếng: "Chuyện ngài yêu cầu tôi đã làm xong."
Lục Phong nghe vậy hài lòng nhưng anh vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Tốt, tôi không muốn có bất kì sai sót nào làm trì hoãn hôn lễ lần này. Tôi đã đợi quá lâu rồi."
*******************
Vào đến phòng làm việc, Lục Phong ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Mỗi lần mệt mỏi, anh lại lấy ra những tấm ảnh hai người từng chụp chung trong ngăn bàn ra ngắm. Lần này cũng vậy.
Khi nhìn đến tấm ảnh hai người lúc 6 tuổi, Lục Phong bất giác mỉm cười dịu dàng, một đoạn kí ức xẹt qua đầu anh.
Công viên Hoa hướng dương
Lục Phong (6 tuổi ), Du Hàn( 6 tuổi)
Đây là nơi anh và cậu lần đầu gặp nhau. Lúc này vì ba dẫn mẹ kế về nhà nên Lục Phong đã la khóc, làm loạn. Kết quả ba không những không dỗ anh mà còn quá đáng mắng anh một trận. Anh khi đó đương nhiên không phục với cách hành xử như vậy của ba, lòng đầy uất ức. Nên cứ thế chạy ra khỏi nhà trốn tới công viên này khóc một mình.
Trời cứ thế tối dần, mấy cậu bé khác về hết, công viên giờ này chỉ còn một mình anh ngồi khóc bên bồn hoa.
Xung quanh không một bóng người, Lục Phong tủi thân, cô đơn càng muốn khóc to hơn.
Bỗng một cậu bé xinh đẹp, đôi mắt trong veo, trên tay còn ôm một con gấu bông nhỏ chắn ngang tầm mắt của anh.
Anh cứ thế định mặc kệ nhưng cậu bé đó không định rời đi, cậu bước từng bước tới gần anh rồi khẽ lên tiếng hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây khóc một mình?"
Lục Phong thấy cậu càng ngày càng tới gần anh, tay còn định chạm vào anh, giận quá anh định hét lớn "Kệ tôi". Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh va vào ánh mắt trong veo của cậu nên cuối cùng cũng không nỡ chuốc giận lên cậu.
Cuối cùng anh chỉ đành nói: "Trời tối rồi, cậu về đi, đừng quan tâm tôi."
Nhưng cậu bé xinh đẹp ấy lại không rời đi mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau một lúc lâu, trong khoảng không tĩnh lặng, Lục Phong nghe thấy bên tai mình một giọng nói dỗ dành non nớt: "Đừng khóc nữa, cho cậu nè." Cậu vừa nói vừa dúi vào tay hắn một viên kẹo.
Từ khi mẹ mất, đã lâu lắm rồi Lục Phong chưa được người khác dỗ dành mỗi khi khóc. Mỗi lần uất ức chuyện gì anh cũng chỉ có thể khóc một mình. Do vậy khi nghe được giọng điệu dỗ dành non nớt của cậu bé, lòng anh dường như trở nên mềm mại khó tả.
Lục Phong còn đang băn khoăn không biết nên tiếp lời thế nào thì cậu bé xinh đẹp kia đã lên tiếng: "Tớ tên là Du Hàn, cậu tên gì? Chúng ta làm bạn nha."
Du Hàn à, Lục Phong lẩm nhẩm cái tên này hồi lâu, cứ như sợ bản thân sẽ quên mất cái tên này vậy, anh lên tiếng "Tôi tên Lục Phong."
Du Hàn đưa tay lên lau nước mắt cho anh rồi lại hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây khóc một mình, tớ thấy cậu ngồi đây từ chiều đến giờ."
Lục Phong mím môi , sau hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi.....tôi cãi nhau với ba, ba không thương tôi nữa."
Nghe thấy vậy, Du Hàn nghiêng đầu qua nhìn Lục Phong nói: "Tớ cũng hay cãi nhau với ba lắm, nhưng không có chuyện ba tớ sẽ không thương tớ, ba cậu cũng vậy."
"Ba tôi không giống ba cậu, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến tôi, cũng chưa từng ôm tôi hay hôn tôi." Lời nói vừa dứt, Lục Phong không kiềm chế được mà lại bật khóc một lần nữa, lần này khóc còn dữ dội hơn.
Không biết qua bao lâu, Lục Phong bỗng cảm giác có người tiến sát lại anh, ôm anh và rồi còn....còn hôn một cái lên má anh.
Lục Phong bất động hồi lâu, kinh ngạc và khó hiểu.
"Cậu tạm thời coi tớ là ba cậu đi. Như vậy cậu cũng được ba ôm, ba hôn như những người khác rồi", khi anh ngẩng đầu lên chỉ nghe thanh âm trong trẻo ấy của Du Hàn cùng nụ cười rạng rỡ của cậu.
Lòng Lục Phong lúc này không biết phải dùng từ nào để diễn tả, mềm nhũn, ngọt ngào khó tả. Hẳn đã rất lâu lắm rồi mới có người thân cận ôm, hôn, dỗ dành anh như vậy. Anh không biết tiếp theo nên làm gì hay nói gì, đầu anh như rối tung, tim anh thì đập loạn.
Không đợi Lục Phong bối rối xong, Du Hàn liền nói tiếp: "Thế nên cậu đừng khóc nữa, tôi sẽ làm ba cậu."
Lục Phong bất giác hỏi: "Vậy có nghĩa là lần sau cậu cũng sẽ hôn tôi, ôm tôi như hồi nãy đúng chứ?"
Du An nghe vậy đáp lời: "Dĩ nhiên. Nếu cậu không khóc nữa."
Nghe vậy, anh nhẹ giọng đáp: "Được."
Du Hàn thấy mẹ tới đón liền vẫy tay tạm biệt Lục Phong: "Tớ phải về rồi, mẹ tớ tới rồi. Lần sau tớ lại đến chơi với cậu."
Lục Phong nghe vậy mỉm cười đầy mong đợi nói: "Cậu nói phải giữ lời đấy, tôi chờ cậu."
***************
Hơn 14 năm qua, anh vẫn luôn bất giác nhớ lại đoạn hồi ức năm 6 tuổi. Lần nào anh cũng thầm cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp cậu.
Cuộc đời Lục Phong từ khi có sự tham gia của Du Hàn đã không còn đơn điệu, buồn tẻ, cô đơn và lạnh lẽo nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh ấy, Lục Phong dịu dàng ngắm nhìn tấm hình trên tay rồi thoả mãn mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.