Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ
Chương 9: Thất trọng
Hậu Chung Chi Thần
21/02/2019
Lâm Thiên không có ra tay sát phạt, trong lòng bọn họ chỉ thấy hơi không ổn mà thôi nhưng nghĩ đến đệ nhất thi đấu sẽ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, liều một chút có lẽ cũng không sao.
“Ta lên đánh.” Một tên Tứ Trọng đi lên.
“Hừ, một cái Tứ Trọng cũng mạnh mồm.” Lâm Tín cháu trai Lâm Côn tuy rằng sợ hãi Lâm Thiên, nhưng cũng không ngăn cản hắn ý muốn trổ tài trang bức, đi lên đánh tên Tứ Trọng kia văng xuống đài.
Có mở màng, chúng đệ tử cũng thở ra, trong lòng lo lắng Lâm Thiên gây phiền toái gạt bỏ, chú tâm vào thi đầu lần này.
“Lâm Tín, thắng.” Lâm Côn nhìn Tộc Trưởng bị đánh máu me khắp người, bị đệ tử khác khiên đi, trong lòng trầm mặc. Hắn không dám trái ý tên sát tinh này, lỡ phát điên giết hắn cũng chỉ là chết oan mạng, trừ khi lão tổ xuất quan.
“Đúng vậy, chờ lão tổ xuất quan hắn nhất định phải chết, Tôi Thể cùng Linh Nguyên là chênh lệch Trời với Đất, có mạnh hơn nữa hắn cũng phải chết.” Không chỉ Lâm Côn, mà càng nhiều lão tổ điều nghĩ ra, cho nên họ còn cầu mong Lâm Thiên ở lại càng lâu càng tốt nữa mà.
“Lâm Tín, năm ngoài ta thua ngươi, năm nay ta phải đòi lại món nợ đó.” Một tên đệ tử Ngũ Trọng đi lên, nhìn Lâm Tín rất khó chịu.
“Bắt đầu.”
“Mơ tưởng thắng ta.” Lâm Tín tự tin, hắn có ông làm trưởng lão, công pháp, đan dược không thiếu, làm sao có thể thua tôm tép nhãi nhép.
Thực sự đúng như hắn nói, thiếu niên kia mặc dù khá mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Tín đánh bại. Vào việc đó có thể nhìn ra, một số lúc, bối cảnh tương đương với thực lực.
“Lâm Tín thắng.”
“Còn ai, đi lên hết cho ta.” Lâm Tín cười ha ha, kiêu ngạo nói.
“A, vậy để Lâm Nguyên ta lên.” Một tên đệ tử khác đã có Ngũ Trọng hậu kỳ thực lực đi lên, nhìn Lâm Tín cười.
“Hừ, ngươi là thiếu niên xếp hạng thứ năm trong những người thiên tài nhất gia tộc.” Lâm Côn ưu ái cháu của mình, nhìn thấy người khiêu chiến mạnh như vậy, tất nhiên cũng tạo một chút áp lực cho hắn.
Đối với mấy chuyện này, Lâm gia đã thấy nhiều như cơm bữa, không ai bất ngờ lắm.
“Đúng là gia tộc cặn bã, giờ ta hiểu Lãnh U U vì sao ghét nơi này như vậy rồi.” Hắn nhìn Lâm Nguyệt cười.
“Lãnh, Lãnh … ngươi chỉ biết có Lãnh.” Lâm Nguyệt tức giận, quay đầu không thèm nói gì.
“Đậu, ca lại làm sai gì.” Lâm Thiên bó tay, chỉ suy nghĩ có thể là Tới Ngày của nàng cho nên nàng mới gắt vậy, ngoài cái đó ra hắn thực sự không nghĩ nhiều.
Một xử nam mà, nhiều lần bị thính hại thân nên cũng mang giáp gai đầy mình, mọi thứ cảm xúc khác lạ của đám nữ nhân hắn mặc định xem như là không thấy, không hiểu, không tin, dù trong lòng đã có một số ý nghĩ nhưng sẽ không bao giờ xác định.
Lâm Nguyên nghe trưởng lão nói vậy cũng giận tái mặt nhưng không dám phản bác, trưởng lão địa vị không phải một tên đệ tử như hắn có thể khiêu khích, nếu không cũng chẳng ai ra giúp hắn được.
Bị chơi tâm lý, Lâm Nguyên chiến lực giảm xuống rõ rệt nhưng vẫn chiếm thượng phong khi giao đấu với Lâm Tín, dù sao thực lực hắn vẫn còn đó, không phải nói chơi.
“Một cái Ngũ Trọng trung kỳ mà thôi, mau mau nhận thua.” Lâm Nguyên khinh thường nói.
“Hừ, để xem ai mới là người thua.” Lâm Tín cao ngạo, trong tay chưởng lực hình hành, một quyền cực nhanh đấm tới.
“Thạch Sơn Quyền.”
“Ai, hắn còn có Nhất Phẩm sơ cấp Thạch Sơn Quyền, Lâm Nguyên thua chắc rồi.” Rất nhiều tộc nhân điều có suy nghĩ như vậy.
Tôi Thể khoảng cách chênh lệch không cao, đánh vượt cấp cũng không khó, điều kiện tiên quyết là ngươi có công pháp hoặc vũ khí tăng cao chiến lực. Rõ ràng Lâm Tín là dùng công pháp chiếm thượng phong, Lâm Nguyên cũng chỉ bất đắc dĩ chịu một quyền chấn động phun máu, hắn đành nhận thua.
“Còn ai.” Lâm Tín tự tin bành trướng.
“Ta lên.” Một giọng nói lãnh lẽo vang lên, mọi người điều kinh ngạc nhìn nàng bước lên sân thi đấu.
“Nàng là muốn chết sau.”
“Đúng vậy, một cái phế vật lên đấy làm gì.”
“Có khi nàng trúng cơn điên, tưởng mình là thiên tài giống Lâm Xung hay Lâm Thiên tiền bối a, nên muốn lên đánh thắng Lâm Tín nha, ha ha.”
“Chí phải chí phải, một lát nữa Lâm Tín nếu không chiến thắng rồi thuận tiện sờ mó nàng thì ta ăn cứt cho ngươi xem, dáng người nuột thế mà.” Một tên là bạn lâu năm với Lâm Tín, cười bỉ ổi.
Một đám đệ tử cười hả hê, trong lòng bọn hắn Lãnh U U chỉ đang lên cơn điên, Lâm Tín đã chứng tỏ thực lực của mình có thể nằm trong nhóm những người mạnh nhất, cả gia tộc thế hệ trẻ mấy ai đánh thắng hắn, Lãnh U U một tên phế vật ư.
“Là tiểu U U sau, ngươi đây là muốn … ” Lâm Tín cười tà, dâm đãng nhìn bộ thân thể điện nước đầy đủ của nàng.
“Cút.” Lãnh U U nhíu mày, quyền phong hàn khí như đông cứng thiên địa, tùy tiện một chưởng đập bay Lâm Tín như đập một con ruồi.
“Cái này …” Không chỉ chúng đệ tử, toàn bộ trưởng lão điều trợn tròn mắt. Trong lòng bọn hắn Lãnh U U là phế vật, phế mạch là không thể tu luyện, làm sao bây giờ nàng không những có thể sử dụng chân khí lạnh lẽo đáng sợ còn tùy tiện một quyền đánh bay Lâm Tín, thế giới điên rồi hay là bọn hắn điên.
“Ặc, làm sao lại mạnh dữ vậy.” Lâm Thiên còn giật mình nói chi là bọn họ.
“Ký chủ không cần ngạc nhiên, nàng tích tụ âm khí lâu hàng chục năm, bây giờ được công pháp khai phá cho nên thăng tiến thần tốc như vậy cũng không có gì là lạ, đương nhiên vẫn hữu nghị nhắc nhở, dựa theo tốc độ này nàng rất nhanh sẽ đuổi kịp ngài.”
Đậu xanh, quả không hổ là thiên tài thần cấp, Lâm Thiên điều cảm thấy một tia áp lực không nhỏ, sư phụ mà bị đệ tử vượt mặt, có nhục hay không chứ.
“Chết tiệt, tìm kiếm Phá Linh Đan đột phá Linh Nguyên mới được.” Hắn thầm nghĩ.
Dưới khán đài.
Đám đệ tử Lâm gia điều im lặng, những kẻ mạnh mồm chửi Lãnh U U phế vật nhất bây giờ cũng im ắng, nhất là tên cá cược Lâm Tín chiến thắng, nay đã chạy đâu mất tích, tựa như chưa từng xuất hiện ở đây.Tất cả bọn họ điều đỏ mặt, phải biết trong tất cả bọn họ không có mấy người có thể chiến thắng Lâm Tín nha, chỉ đơn thuần là tìm sự ưu việt tên trên phế vật mà thôi, không ngờ lại bị ba ba đánh mặt, hơn nữa còn bị đánh mặt rất đau, có lẽ từ nay, bọn họ còn không bằng cả phế vật.
“Ngươi, ngươi … dám ám toán ta.” Lâm Tín bị hàn khí xâm nhập cơ thể, mặt mày xanh lét, phẫn nộ nhìn Lãnh U U.
Hắn như phát điên, phẫn nộ nhìn nàng. Hắn không biết rằng lúc này, hàn khí Lãnh U U đánh vào người hắn đang mạt sát hết kinh mạch hắn, trừ khi có nàng hút ra hàn khí hoặc Linh Nguyên cảnh giúp hắn bảo vệ tâm mạch, nếu không trên cơ bản, hắn đánh mất hết tu vì và trở thành một tên phế vật chân chính, mãi mãi không có cách nào quay đầu. Lãnh U U không phải là loại người nói nhiều, Lâm Côn làm những gì hôm này nàng điều ghi nhớ, hôm nay là cháu hắn, ngày sau chính là hắn.
Nàng cũng không đáp lại hắn, trong mắt nàng, Lâm Tín không khác gì một con kiến, ngươi có bao giờ đi giải thích với một con kiến không. Tuy nhiên, có một đều rằng, Lâm gia vẫn có một người, đáng cho nàng chiến đấu một trận nghiêm túc.
“Lãnh U U này không ngờ lại mạnh vậy.” Lâm Xung đứng không xa nhìn thấy Lâm Tín bị đánh bại, trong lòng cũng kinh ngạc nhưng cũng chỉ là kinh ngạc. Lấy tu vi của hắn, một chưởng đánh giết Lâm Tín cũng không khó khăn, nàng chỉ đơn thuần là gây nên sự hiếu kỳ của hắn mà thôi.
“Ồ, muốn đấu với ta.” Hắn cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo thấu tim gan của Lãnh U U nhìn hắn, trong lòng cũng trầm xuống. Lấy suy nghĩ của hắn, là một cái Tôi Thể Bát Trọng duy nhất trong Lâm gia, không một ai dám khiêu khích hắn, nhưng rồi cũng vẫn có một người ngu ngốc đi làm.
“Hừ, một cái Tôi Thể Thất Trọng cũng dám khiêu khích ta, nếu là Lâm Nguyệt muội muội ngươi còn có thể chiến một hai, nhưng với ta, chỉ trong ba quyền.” Hắn bá khí nói.
Lâm Thiên nghe vậy cũng giật mình, lúc này hắn mới phát hiện Lâm Nguyệt đã đột phá Thất Trọng không biết từ lúc nào.
“Làm sao, biết bổn cô nương lại hai chưa.” Lâm Nguyệt ngẩng đầu kiêu ngạo, tựa như một đứa trẻ đang chờ được khen thưởng.
“A.” Bị hắn búng cái trán, nàng rên rỉ trừng mắt hắn.
“Lãnh U U mới tu luyện có một ngày đã bằng ngươi kìa, còn kêu với chả ngạo.” Hắn nhắc nhở.
“Lại lã Lãnh …” Lâm Nguyệt trầm mặc.
Lâm Thiên cuối cùng mới phát hiện mình quá lời, nhìn nàng buồn bã hắn cũng đau lòng a.
“Được rồi, ngươi không cần buồn, Lãnh U U là lâu ngày tích tụ tiềm năng nhất thời bộc phát, tư chất của ngươi không thua gì Lãnh U U, cố gắng tu luyện chưa chắc đã thua nàng.” Lâm Thiên khuyên nhủ.
Thật ra thì hắn chỉ đang nói gạt nàng, dù tư chất của nàng quả thật không thua ai nhưng Lãnh U U có Thần Giai Thể Chất, thanh tựu tuyệt đối không phải nàng có thể so được. Tất nhiên đó là trong trường hợp bình thường, hiện tại hắn đã xem nàng là nội định lão bà, tương lãi hắn sẽ không để nàng quá yếu đuối như vậy đâu, đừng quên hắn còn Hệ Thống.
“Ta lên đánh.” Một tên Tứ Trọng đi lên.
“Hừ, một cái Tứ Trọng cũng mạnh mồm.” Lâm Tín cháu trai Lâm Côn tuy rằng sợ hãi Lâm Thiên, nhưng cũng không ngăn cản hắn ý muốn trổ tài trang bức, đi lên đánh tên Tứ Trọng kia văng xuống đài.
Có mở màng, chúng đệ tử cũng thở ra, trong lòng lo lắng Lâm Thiên gây phiền toái gạt bỏ, chú tâm vào thi đầu lần này.
“Lâm Tín, thắng.” Lâm Côn nhìn Tộc Trưởng bị đánh máu me khắp người, bị đệ tử khác khiên đi, trong lòng trầm mặc. Hắn không dám trái ý tên sát tinh này, lỡ phát điên giết hắn cũng chỉ là chết oan mạng, trừ khi lão tổ xuất quan.
“Đúng vậy, chờ lão tổ xuất quan hắn nhất định phải chết, Tôi Thể cùng Linh Nguyên là chênh lệch Trời với Đất, có mạnh hơn nữa hắn cũng phải chết.” Không chỉ Lâm Côn, mà càng nhiều lão tổ điều nghĩ ra, cho nên họ còn cầu mong Lâm Thiên ở lại càng lâu càng tốt nữa mà.
“Lâm Tín, năm ngoài ta thua ngươi, năm nay ta phải đòi lại món nợ đó.” Một tên đệ tử Ngũ Trọng đi lên, nhìn Lâm Tín rất khó chịu.
“Bắt đầu.”
“Mơ tưởng thắng ta.” Lâm Tín tự tin, hắn có ông làm trưởng lão, công pháp, đan dược không thiếu, làm sao có thể thua tôm tép nhãi nhép.
Thực sự đúng như hắn nói, thiếu niên kia mặc dù khá mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Tín đánh bại. Vào việc đó có thể nhìn ra, một số lúc, bối cảnh tương đương với thực lực.
“Lâm Tín thắng.”
“Còn ai, đi lên hết cho ta.” Lâm Tín cười ha ha, kiêu ngạo nói.
“A, vậy để Lâm Nguyên ta lên.” Một tên đệ tử khác đã có Ngũ Trọng hậu kỳ thực lực đi lên, nhìn Lâm Tín cười.
“Hừ, ngươi là thiếu niên xếp hạng thứ năm trong những người thiên tài nhất gia tộc.” Lâm Côn ưu ái cháu của mình, nhìn thấy người khiêu chiến mạnh như vậy, tất nhiên cũng tạo một chút áp lực cho hắn.
Đối với mấy chuyện này, Lâm gia đã thấy nhiều như cơm bữa, không ai bất ngờ lắm.
“Đúng là gia tộc cặn bã, giờ ta hiểu Lãnh U U vì sao ghét nơi này như vậy rồi.” Hắn nhìn Lâm Nguyệt cười.
“Lãnh, Lãnh … ngươi chỉ biết có Lãnh.” Lâm Nguyệt tức giận, quay đầu không thèm nói gì.
“Đậu, ca lại làm sai gì.” Lâm Thiên bó tay, chỉ suy nghĩ có thể là Tới Ngày của nàng cho nên nàng mới gắt vậy, ngoài cái đó ra hắn thực sự không nghĩ nhiều.
Một xử nam mà, nhiều lần bị thính hại thân nên cũng mang giáp gai đầy mình, mọi thứ cảm xúc khác lạ của đám nữ nhân hắn mặc định xem như là không thấy, không hiểu, không tin, dù trong lòng đã có một số ý nghĩ nhưng sẽ không bao giờ xác định.
Lâm Nguyên nghe trưởng lão nói vậy cũng giận tái mặt nhưng không dám phản bác, trưởng lão địa vị không phải một tên đệ tử như hắn có thể khiêu khích, nếu không cũng chẳng ai ra giúp hắn được.
Bị chơi tâm lý, Lâm Nguyên chiến lực giảm xuống rõ rệt nhưng vẫn chiếm thượng phong khi giao đấu với Lâm Tín, dù sao thực lực hắn vẫn còn đó, không phải nói chơi.
“Một cái Ngũ Trọng trung kỳ mà thôi, mau mau nhận thua.” Lâm Nguyên khinh thường nói.
“Hừ, để xem ai mới là người thua.” Lâm Tín cao ngạo, trong tay chưởng lực hình hành, một quyền cực nhanh đấm tới.
“Thạch Sơn Quyền.”
“Ai, hắn còn có Nhất Phẩm sơ cấp Thạch Sơn Quyền, Lâm Nguyên thua chắc rồi.” Rất nhiều tộc nhân điều có suy nghĩ như vậy.
Tôi Thể khoảng cách chênh lệch không cao, đánh vượt cấp cũng không khó, điều kiện tiên quyết là ngươi có công pháp hoặc vũ khí tăng cao chiến lực. Rõ ràng Lâm Tín là dùng công pháp chiếm thượng phong, Lâm Nguyên cũng chỉ bất đắc dĩ chịu một quyền chấn động phun máu, hắn đành nhận thua.
“Còn ai.” Lâm Tín tự tin bành trướng.
“Ta lên.” Một giọng nói lãnh lẽo vang lên, mọi người điều kinh ngạc nhìn nàng bước lên sân thi đấu.
“Nàng là muốn chết sau.”
“Đúng vậy, một cái phế vật lên đấy làm gì.”
“Có khi nàng trúng cơn điên, tưởng mình là thiên tài giống Lâm Xung hay Lâm Thiên tiền bối a, nên muốn lên đánh thắng Lâm Tín nha, ha ha.”
“Chí phải chí phải, một lát nữa Lâm Tín nếu không chiến thắng rồi thuận tiện sờ mó nàng thì ta ăn cứt cho ngươi xem, dáng người nuột thế mà.” Một tên là bạn lâu năm với Lâm Tín, cười bỉ ổi.
Một đám đệ tử cười hả hê, trong lòng bọn hắn Lãnh U U chỉ đang lên cơn điên, Lâm Tín đã chứng tỏ thực lực của mình có thể nằm trong nhóm những người mạnh nhất, cả gia tộc thế hệ trẻ mấy ai đánh thắng hắn, Lãnh U U một tên phế vật ư.
“Là tiểu U U sau, ngươi đây là muốn … ” Lâm Tín cười tà, dâm đãng nhìn bộ thân thể điện nước đầy đủ của nàng.
“Cút.” Lãnh U U nhíu mày, quyền phong hàn khí như đông cứng thiên địa, tùy tiện một chưởng đập bay Lâm Tín như đập một con ruồi.
“Cái này …” Không chỉ chúng đệ tử, toàn bộ trưởng lão điều trợn tròn mắt. Trong lòng bọn hắn Lãnh U U là phế vật, phế mạch là không thể tu luyện, làm sao bây giờ nàng không những có thể sử dụng chân khí lạnh lẽo đáng sợ còn tùy tiện một quyền đánh bay Lâm Tín, thế giới điên rồi hay là bọn hắn điên.
“Ặc, làm sao lại mạnh dữ vậy.” Lâm Thiên còn giật mình nói chi là bọn họ.
“Ký chủ không cần ngạc nhiên, nàng tích tụ âm khí lâu hàng chục năm, bây giờ được công pháp khai phá cho nên thăng tiến thần tốc như vậy cũng không có gì là lạ, đương nhiên vẫn hữu nghị nhắc nhở, dựa theo tốc độ này nàng rất nhanh sẽ đuổi kịp ngài.”
Đậu xanh, quả không hổ là thiên tài thần cấp, Lâm Thiên điều cảm thấy một tia áp lực không nhỏ, sư phụ mà bị đệ tử vượt mặt, có nhục hay không chứ.
“Chết tiệt, tìm kiếm Phá Linh Đan đột phá Linh Nguyên mới được.” Hắn thầm nghĩ.
Dưới khán đài.
Đám đệ tử Lâm gia điều im lặng, những kẻ mạnh mồm chửi Lãnh U U phế vật nhất bây giờ cũng im ắng, nhất là tên cá cược Lâm Tín chiến thắng, nay đã chạy đâu mất tích, tựa như chưa từng xuất hiện ở đây.Tất cả bọn họ điều đỏ mặt, phải biết trong tất cả bọn họ không có mấy người có thể chiến thắng Lâm Tín nha, chỉ đơn thuần là tìm sự ưu việt tên trên phế vật mà thôi, không ngờ lại bị ba ba đánh mặt, hơn nữa còn bị đánh mặt rất đau, có lẽ từ nay, bọn họ còn không bằng cả phế vật.
“Ngươi, ngươi … dám ám toán ta.” Lâm Tín bị hàn khí xâm nhập cơ thể, mặt mày xanh lét, phẫn nộ nhìn Lãnh U U.
Hắn như phát điên, phẫn nộ nhìn nàng. Hắn không biết rằng lúc này, hàn khí Lãnh U U đánh vào người hắn đang mạt sát hết kinh mạch hắn, trừ khi có nàng hút ra hàn khí hoặc Linh Nguyên cảnh giúp hắn bảo vệ tâm mạch, nếu không trên cơ bản, hắn đánh mất hết tu vì và trở thành một tên phế vật chân chính, mãi mãi không có cách nào quay đầu. Lãnh U U không phải là loại người nói nhiều, Lâm Côn làm những gì hôm này nàng điều ghi nhớ, hôm nay là cháu hắn, ngày sau chính là hắn.
Nàng cũng không đáp lại hắn, trong mắt nàng, Lâm Tín không khác gì một con kiến, ngươi có bao giờ đi giải thích với một con kiến không. Tuy nhiên, có một đều rằng, Lâm gia vẫn có một người, đáng cho nàng chiến đấu một trận nghiêm túc.
“Lãnh U U này không ngờ lại mạnh vậy.” Lâm Xung đứng không xa nhìn thấy Lâm Tín bị đánh bại, trong lòng cũng kinh ngạc nhưng cũng chỉ là kinh ngạc. Lấy tu vi của hắn, một chưởng đánh giết Lâm Tín cũng không khó khăn, nàng chỉ đơn thuần là gây nên sự hiếu kỳ của hắn mà thôi.
“Ồ, muốn đấu với ta.” Hắn cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo thấu tim gan của Lãnh U U nhìn hắn, trong lòng cũng trầm xuống. Lấy suy nghĩ của hắn, là một cái Tôi Thể Bát Trọng duy nhất trong Lâm gia, không một ai dám khiêu khích hắn, nhưng rồi cũng vẫn có một người ngu ngốc đi làm.
“Hừ, một cái Tôi Thể Thất Trọng cũng dám khiêu khích ta, nếu là Lâm Nguyệt muội muội ngươi còn có thể chiến một hai, nhưng với ta, chỉ trong ba quyền.” Hắn bá khí nói.
Lâm Thiên nghe vậy cũng giật mình, lúc này hắn mới phát hiện Lâm Nguyệt đã đột phá Thất Trọng không biết từ lúc nào.
“Làm sao, biết bổn cô nương lại hai chưa.” Lâm Nguyệt ngẩng đầu kiêu ngạo, tựa như một đứa trẻ đang chờ được khen thưởng.
“A.” Bị hắn búng cái trán, nàng rên rỉ trừng mắt hắn.
“Lãnh U U mới tu luyện có một ngày đã bằng ngươi kìa, còn kêu với chả ngạo.” Hắn nhắc nhở.
“Lại lã Lãnh …” Lâm Nguyệt trầm mặc.
Lâm Thiên cuối cùng mới phát hiện mình quá lời, nhìn nàng buồn bã hắn cũng đau lòng a.
“Được rồi, ngươi không cần buồn, Lãnh U U là lâu ngày tích tụ tiềm năng nhất thời bộc phát, tư chất của ngươi không thua gì Lãnh U U, cố gắng tu luyện chưa chắc đã thua nàng.” Lâm Thiên khuyên nhủ.
Thật ra thì hắn chỉ đang nói gạt nàng, dù tư chất của nàng quả thật không thua ai nhưng Lãnh U U có Thần Giai Thể Chất, thanh tựu tuyệt đối không phải nàng có thể so được. Tất nhiên đó là trong trường hợp bình thường, hiện tại hắn đã xem nàng là nội định lão bà, tương lãi hắn sẽ không để nàng quá yếu đuối như vậy đâu, đừng quên hắn còn Hệ Thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.