Tối Cường Chưởng Môn Hối Đoái Hệ Thống
Chương 17: Trở Về
Thuyền Trường Bất Cật Ngư
16/09/2021
Không nghĩ tới đánh chết tu sĩ còn có thể đạt được điểm tích lũy, Nghiêm Húc sửng sốt, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi nơi thị phi này, mang theo hai đệ tử chạy về Thiên Hạo Tông.
Trở lại môn phái, mặt trời đã lặn từ lâu. Dưới chân núi Thiên Hạo Phong, Thải Điệp, Đặng Ngọc còn coa mấy người Tiền bá, đang chờ Nghiêm Húc trở về.
Tuy rằng chỉ có hai ngày, Nghiêm Húc lại cảm giác rời đi thật lâu, nhìn thấy mọi người ở sơn môn chờ mình, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
"Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng bình an trở về. Nếu ngươi không trở lại, ta còn tính xuống núi đón ngươi."
Thải Điệp chạy tới trước mặt Nghiêm Húc, kéo cánh tay, bĩu môi giả vờ tức giận nói.
Đám người Đặng Ngọc theo sát phía sau nghênh đón, "Sư huynh, ngươi đã trở lại. Sư tỷ lo lắng cho ngươi, đem tai chúng ta mài đến chai lại!"
Nghe được Đặng Ngọc oán giận, Thải Điệp giơ tay doạ, "Ai cho đệ nhiều chuyện!"
"Được rồi, trên đường gặp phải tình huống trì hoãn một chút, đi vào rồi nói sau!" Nghiêm húc mang theo mọi người đi lên núi.
Trở lại đại điện môn phái, Nghiêm Húc ngồi trên ghế chưởng môn, những người còn lại vây quanh bốn phía.
"Sư huynh, trên người ngươi bị thương!? Để ta băng bó lại. "Thải Điệp lúc này mới chú ý quần áo Nghiêm Húc có mấy chỗ rách cùng vết máu, lộ ra miệng vết thương.
Nghiêm húc khoát tay áo, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, vết thương không sâu. Trên đường bị thiếu chưởng môn Tiễn Hoa Tông chặn giết, lúc giao thủ trúng mấy chiêu. "
Tiếp theo, Nghiêm Húc lúc này mới đem chuyện lần này xuống núi kể cho mọi người, từ Thất Bảo Trai đánh chủ ý, gặp phải Điền Phong mai phục, đến chiêu thu đệ tử, cùng với Bạch Vũ Vãn Nương kịch chiến.
Nói đến mấy lần nguy cơ, mấy người nhao nhao siết chặt lòng bàn tay, nghe được Nghiêm Húc hóa hiểm thành an, mới lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Bất kể là Điền Phong hay Bạch Vũ, Nghiêm Húc đều lấy ít đánh nhiều, lấy yếu thắng mạnh, nhất thời, hình tượng uy vũ của chưởng môn trong mắt mọi người lại cao lớn vài phần.
"Không nghĩ tới Điền Phong lại giở thủ đoạn ác độc như vậy, cùng người khác mưu hại sư huynh." Đặng Ngọc vỗ đùi, tức giận bất bình nói.
Thải Điệp ở bên cạnh gật đầu, nói: "Cũng may sư huynh tu vi đại trướng, chẳng những đánh bại âm mưu của Điền Phong, ngay cả Tiễn Hoa Tông thiếu chưởng môn cũng không phải là đối
thủ của huynh."
Nghiêm Húc nhắc nhở, "Việc này không nên nói nhiều, đợi đến khi Tiễn Hoa Tông phát hiện Bạch Vũ bỏ mình, nhất định sẽ truy xét. Hiện tại môn phái thực lực thấp kém, không thể gặp phải phiền toái. Huống hồ, tên tán tu Tề Hải kia tùy thời có thể giết lên núi, chúng ta phải tranh thủ thời gian tu luyện. "
"Tuân lệnh chưởng môn!" Thải Điệp cùng Đặng Ngọc đứng dậy đáp.
"Tử Vân Đông Lai, các ngươi lại đây bái kiến sư phụ." Nghiêm Húc nhìn về phía hai tỷ đệ đứng bên cạnh.
" Đồ nhi bái kiến sư phụ!" Hai tỷ đệ, bưng trà lên, quỳ xuống trước mặt Thải Điệp cùng Đặng Ngọc hành lễ bái sư.
Lúc ở Hổ Môn Trấn Nghiêm Húc đã tính toán tốt, Thải Điệp thu Tử Vân làm đồ đệ Đặng Ngọc thu Đông Lai làm đồ đệ, an bài như vậy, bất kể là tu luyện hay sinh hoạt đều thuận tiện chiếu cố.
Lúc này, Tiền bá quỳ rạp xuống đất, hai mắt đỏ bừng nói: "Đa tạ ân cứu mạng chưởng
môn!"
Nghiêm Húc vội vàng đỡ hắn dậy, "Tiền bá là người của Thiên Hạo Tông ta, đương nhiên ta phải bảo vệ ngươi chu toàn."
- Chưởng môn đại ân, không có gì để báo. Chỉ có cái thân già này, cống hiến nhiều hơn cho Thiên Hạo Tông.
Tiền bá tiếp tục nói, "mặt khác, có một chuyện, tiểu nhân can đảm cầu xin."
Nghiêm Húc hỏi: "Có chuyện gì Tiền bá cứ nóithẳng. "
" Tôn nhi Tiền Hạo, tư chất bình thường, nguyện vì môn phái mà sống chết, cầu chưởng môn thu làm đệ tử." Nói xong, Tiền bá kéo Tiền Hạo đến bên người, quỳ xuống đất không bái không dậy.
Tiền hạo hiện tại mười hai tuổi, tướng mạo không tốt lắm, nhưng đầu óc rất thông minh. Từ nhỏ cha mẹ đều chết cùng gia gia nương tựa lẫn nhau, từ lúc hiểu chuyện tới nay đều ở trong môn làm chút tạp dịch đơn giản.
Nghiêm Júc trước mắt sáng ngời, mở ra hệ thống giao diện dò xét tư chất.
Tên: tiền hạo
Môn phái: không có
Tư chất: có linh căn
Tu vi: không
Nghiêm Húc không thể tin vào mắt, tại Hổ Môn Trấn kiểm tra hơn sáu trăm người, nếu không phải gặp Tử Vân Đông Lai thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, không nghĩ tới người dưới mí mắt lại thu được người có linh căn.
Nghiêm húc nâng Tiền Hạo gia tôn hai người lên, khuôn mặt hiền lành nói: "Tiền hạo có công lao truyền tin, hơn nữa có tư chất linh căn, thu làm đệ tử chính thức của Thiên Hạo Tông, theo Đặng Ngọc chỉ dạy."-
Tiền Hạo nghe được tin tức này, kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dưới sự nhắc nhở của gia gia, mới nhớ tới lễ bái bái sư, vội vàng bưng trà bái lạy Đặng Ngọc.
Sắc trời đã tối, Nghiêm Húc bảo mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại thương nghị những việc quan trọng.
Trở lại phòng, Nghiêm Húc thay quần áo còn chút vết máu, dùng đan dược nghiền nát bôi lên vết thương, mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, trăng sáng ngoài cửa sổ đã treo cao, ánh trăng màu bạc chiếu vào phòng, Nghiêm Húc cúi đầu, kìm lòng không được nhớ tới kiếp trước, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Từ khi xuyên không, Nghiêm Húc còn chưa kịp tiếp nhận thân phận mới, đột nhiên đã tiếp nhận chức chưởng môn, sự tình từng chuyện từng chuyện, dây đàn căng thẳng trong lòng không có lúc thư giãn qua.
Tiền chưởng môn bị thương mà chết truyền vị trí lại cho mình, ngoài ý muốn mở ra hệ thống chưởng môn, môn hạ đệ tử lưu tán chung quanh, bên trong môn phái tích luỹ yếu, bên ngoài có cường địch nhìn chằm chằm, một đống rối rắm bày ở trước mắt.
Tiếp theo phải tu luyện công pháp, kiến thiết môn phái, trọng chấn sĩ khí, sư muội sư đệ ở chung càng ngày càng hòa hợp, Thiên Hạo Tông dần dần mang đến cho nhà mình cảm giác thân thiết.
Lần đầu tiên bước ra khỏi sơn môn, liền tiếp xúc với mặt tàn khốc nhất của tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, đầu tiên là cùng Điền Phong kịch chiến, sau đó lại bị Bạch Vũ chặn giết, thiết nghĩ được dạy một bài học sinh động.
Trước kia chơi trò chơi giết người chỉ là trò chơi kỹ thuật số, hiện tại, lại là máu chảy đầm đìa bày ra trước mắt, nhớ tới mấy lần mạo hiểm, trong lòng Nghiêm Húc ít nhiều có chút sợ hãi, nhưng không hối hận.
Đối với địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân, theo môn phái cường đại, tất nhiên sẽ trêu chọc địch nhân cường đại hơn, nhân từ phụ nhân ( nhân từ sẽ hại mình) chẳng những hại mình, càng sẽ hại cả Thiên Hạo Tông.
Nghiêm Húc tay vịn mép cửa sổ, nhìn minh nguyệt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thở dài: "Kiếp trước rốt cuộc không thể trở về, từ nay về sau, mình là một chưởng môn tiểu phái tu chân ở La Thiên đại lục, đi một con đường tu chân không giống người khác. "
Thanh không chồng chất từ lâu, Nghiêm Húc thét lên một tiếng, cảm giác tu vi lại tinh tiến vài phần.
Xem ra, tu luyện chi đạo này không chỉ khổ luyện công pháp, càng cần tu tâm, mới có thể lĩnh ngộ đại đạo.
Mở bảng điều khiển hệ thống ra, Nghiêm Húc kiểm tra tình huống môn phái.
Tên môn phái: Thiên Hạo Tông
Cấp bậc: bất nhập lưu
Điểm tích luỹ: 121 điểm
Đệ tử: 5 người
Nồng độ linh khí: mỏng manh
Kiến trúc môn phái: đại điện môn phái nhất giai , tàng thư các nhất, linh điền nhất giai
Hộ sơn pháp trận: tạm thời không
Bảo vật trấn phái: tạm không có
Thần thú thủ hộ: tạm thời không
Thế lực đối địch: Tề Hải (tán tu)
Trước khi xuống núi chỉ còn lại 1 điểm tích lũy, ở Hổ Môn Trấn kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh lấy được 60 điểm tích lũy, sau đó đánh chết Bạch Vũ cùng Vãn Nương lại được 60 điểm tích lũy.
Bây giờ được biết đến phương thức để có được điểm tích lũy, có ba loại: làm nhiệm vụ; nộp công pháp; giết chết tu sĩ.
Nhiệm vụ phải chờ hệ thống phát để nhận, mỗi lần nhận được điểm rất nhiều, nhưng không thể lặp lại nhận.
Nộp công pháp, liền có vẻ linh hoạt hơn nhiều, công pháp đẳng cấp càng cao, số lượng càng nhiều, tích lũy tăng nhanh.
Đánh chết tu sĩ cũng là một cách, nhưng Nghiêm Húc cũng không có hy vọng ở đây. Tuy rằng đối với địch nhân sẽ không nương tay, nhưng không muốn vi phạm bản tâm của mình, đi tàn sát người vô tội, Nghiêm Húc lại không làm được, cho nên cái này không thể trở thành thủ đoạn kiếm điểm tích lũy thông thường.
Cẩn thận hồi tưởng lại, Nghiêm Húc cảm thấy lần này xuống núi gặp địch liều mạng, vẫn là hơi lỗ mãng, nếu không phải chưởng môn giới chỉ ở thời khắc nguy hiểm xua tan ảo thuật, chết chỉ sợ là chính mình.
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là từng bước từng bước phát triển thực lực môn phái, chỉ dựa vào chính mình đơn đả độc đấu khó thành khí hậu.
Hiện tại đệ tử trong môn đã đạt tới năm người, ngoại trừ Tiền Hạo là ngũ hệ tạp linh căn, Tử Vân cùng Đông Lai tư chất đều phi thường xuất sắc.
Mặt khác, điều kiện tu vi luyện khí tầng ba chỉ trong thời gian tới liền được. Rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ 'Môn phái tiến giai', thực lực lại có thể lên một tầng.
Nhưng mà, trước mắt nguy cơ của môn phái chẳng những không có giảm bớt, ngược lại tình thế càng nghiêm trọng, tán tu Tề Hải tùy thời không đến ba tháng giết tới, Tiễn Hoa Tông thiếu chưởng môn chết trong tay mình cũng là một quả bom hẹn giờ, vạn nhất chuyện bại lộ sẽ phải thừa nhận hạu quả luyện khí đại viên mãn trả thù.
"121 điểm tích lũy, trước tiên xây dựng kiến trúc môn phái, chỉ là cái nào trướ mới tốt?" Nghiêm Húc mở hệ thống ra, lẩm bẩm 'Kiến trúc môn phái'.
Trở lại môn phái, mặt trời đã lặn từ lâu. Dưới chân núi Thiên Hạo Phong, Thải Điệp, Đặng Ngọc còn coa mấy người Tiền bá, đang chờ Nghiêm Húc trở về.
Tuy rằng chỉ có hai ngày, Nghiêm Húc lại cảm giác rời đi thật lâu, nhìn thấy mọi người ở sơn môn chờ mình, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
"Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng bình an trở về. Nếu ngươi không trở lại, ta còn tính xuống núi đón ngươi."
Thải Điệp chạy tới trước mặt Nghiêm Húc, kéo cánh tay, bĩu môi giả vờ tức giận nói.
Đám người Đặng Ngọc theo sát phía sau nghênh đón, "Sư huynh, ngươi đã trở lại. Sư tỷ lo lắng cho ngươi, đem tai chúng ta mài đến chai lại!"
Nghe được Đặng Ngọc oán giận, Thải Điệp giơ tay doạ, "Ai cho đệ nhiều chuyện!"
"Được rồi, trên đường gặp phải tình huống trì hoãn một chút, đi vào rồi nói sau!" Nghiêm húc mang theo mọi người đi lên núi.
Trở lại đại điện môn phái, Nghiêm Húc ngồi trên ghế chưởng môn, những người còn lại vây quanh bốn phía.
"Sư huynh, trên người ngươi bị thương!? Để ta băng bó lại. "Thải Điệp lúc này mới chú ý quần áo Nghiêm Húc có mấy chỗ rách cùng vết máu, lộ ra miệng vết thương.
Nghiêm húc khoát tay áo, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, vết thương không sâu. Trên đường bị thiếu chưởng môn Tiễn Hoa Tông chặn giết, lúc giao thủ trúng mấy chiêu. "
Tiếp theo, Nghiêm Húc lúc này mới đem chuyện lần này xuống núi kể cho mọi người, từ Thất Bảo Trai đánh chủ ý, gặp phải Điền Phong mai phục, đến chiêu thu đệ tử, cùng với Bạch Vũ Vãn Nương kịch chiến.
Nói đến mấy lần nguy cơ, mấy người nhao nhao siết chặt lòng bàn tay, nghe được Nghiêm Húc hóa hiểm thành an, mới lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Bất kể là Điền Phong hay Bạch Vũ, Nghiêm Húc đều lấy ít đánh nhiều, lấy yếu thắng mạnh, nhất thời, hình tượng uy vũ của chưởng môn trong mắt mọi người lại cao lớn vài phần.
"Không nghĩ tới Điền Phong lại giở thủ đoạn ác độc như vậy, cùng người khác mưu hại sư huynh." Đặng Ngọc vỗ đùi, tức giận bất bình nói.
Thải Điệp ở bên cạnh gật đầu, nói: "Cũng may sư huynh tu vi đại trướng, chẳng những đánh bại âm mưu của Điền Phong, ngay cả Tiễn Hoa Tông thiếu chưởng môn cũng không phải là đối
thủ của huynh."
Nghiêm Húc nhắc nhở, "Việc này không nên nói nhiều, đợi đến khi Tiễn Hoa Tông phát hiện Bạch Vũ bỏ mình, nhất định sẽ truy xét. Hiện tại môn phái thực lực thấp kém, không thể gặp phải phiền toái. Huống hồ, tên tán tu Tề Hải kia tùy thời có thể giết lên núi, chúng ta phải tranh thủ thời gian tu luyện. "
"Tuân lệnh chưởng môn!" Thải Điệp cùng Đặng Ngọc đứng dậy đáp.
"Tử Vân Đông Lai, các ngươi lại đây bái kiến sư phụ." Nghiêm Húc nhìn về phía hai tỷ đệ đứng bên cạnh.
" Đồ nhi bái kiến sư phụ!" Hai tỷ đệ, bưng trà lên, quỳ xuống trước mặt Thải Điệp cùng Đặng Ngọc hành lễ bái sư.
Lúc ở Hổ Môn Trấn Nghiêm Húc đã tính toán tốt, Thải Điệp thu Tử Vân làm đồ đệ Đặng Ngọc thu Đông Lai làm đồ đệ, an bài như vậy, bất kể là tu luyện hay sinh hoạt đều thuận tiện chiếu cố.
Lúc này, Tiền bá quỳ rạp xuống đất, hai mắt đỏ bừng nói: "Đa tạ ân cứu mạng chưởng
môn!"
Nghiêm Húc vội vàng đỡ hắn dậy, "Tiền bá là người của Thiên Hạo Tông ta, đương nhiên ta phải bảo vệ ngươi chu toàn."
- Chưởng môn đại ân, không có gì để báo. Chỉ có cái thân già này, cống hiến nhiều hơn cho Thiên Hạo Tông.
Tiền bá tiếp tục nói, "mặt khác, có một chuyện, tiểu nhân can đảm cầu xin."
Nghiêm Húc hỏi: "Có chuyện gì Tiền bá cứ nóithẳng. "
" Tôn nhi Tiền Hạo, tư chất bình thường, nguyện vì môn phái mà sống chết, cầu chưởng môn thu làm đệ tử." Nói xong, Tiền bá kéo Tiền Hạo đến bên người, quỳ xuống đất không bái không dậy.
Tiền hạo hiện tại mười hai tuổi, tướng mạo không tốt lắm, nhưng đầu óc rất thông minh. Từ nhỏ cha mẹ đều chết cùng gia gia nương tựa lẫn nhau, từ lúc hiểu chuyện tới nay đều ở trong môn làm chút tạp dịch đơn giản.
Nghiêm Júc trước mắt sáng ngời, mở ra hệ thống giao diện dò xét tư chất.
Tên: tiền hạo
Môn phái: không có
Tư chất: có linh căn
Tu vi: không
Nghiêm Húc không thể tin vào mắt, tại Hổ Môn Trấn kiểm tra hơn sáu trăm người, nếu không phải gặp Tử Vân Đông Lai thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, không nghĩ tới người dưới mí mắt lại thu được người có linh căn.
Nghiêm húc nâng Tiền Hạo gia tôn hai người lên, khuôn mặt hiền lành nói: "Tiền hạo có công lao truyền tin, hơn nữa có tư chất linh căn, thu làm đệ tử chính thức của Thiên Hạo Tông, theo Đặng Ngọc chỉ dạy."-
Tiền Hạo nghe được tin tức này, kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dưới sự nhắc nhở của gia gia, mới nhớ tới lễ bái bái sư, vội vàng bưng trà bái lạy Đặng Ngọc.
Sắc trời đã tối, Nghiêm Húc bảo mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại thương nghị những việc quan trọng.
Trở lại phòng, Nghiêm Húc thay quần áo còn chút vết máu, dùng đan dược nghiền nát bôi lên vết thương, mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, trăng sáng ngoài cửa sổ đã treo cao, ánh trăng màu bạc chiếu vào phòng, Nghiêm Húc cúi đầu, kìm lòng không được nhớ tới kiếp trước, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Từ khi xuyên không, Nghiêm Húc còn chưa kịp tiếp nhận thân phận mới, đột nhiên đã tiếp nhận chức chưởng môn, sự tình từng chuyện từng chuyện, dây đàn căng thẳng trong lòng không có lúc thư giãn qua.
Tiền chưởng môn bị thương mà chết truyền vị trí lại cho mình, ngoài ý muốn mở ra hệ thống chưởng môn, môn hạ đệ tử lưu tán chung quanh, bên trong môn phái tích luỹ yếu, bên ngoài có cường địch nhìn chằm chằm, một đống rối rắm bày ở trước mắt.
Tiếp theo phải tu luyện công pháp, kiến thiết môn phái, trọng chấn sĩ khí, sư muội sư đệ ở chung càng ngày càng hòa hợp, Thiên Hạo Tông dần dần mang đến cho nhà mình cảm giác thân thiết.
Lần đầu tiên bước ra khỏi sơn môn, liền tiếp xúc với mặt tàn khốc nhất của tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, đầu tiên là cùng Điền Phong kịch chiến, sau đó lại bị Bạch Vũ chặn giết, thiết nghĩ được dạy một bài học sinh động.
Trước kia chơi trò chơi giết người chỉ là trò chơi kỹ thuật số, hiện tại, lại là máu chảy đầm đìa bày ra trước mắt, nhớ tới mấy lần mạo hiểm, trong lòng Nghiêm Húc ít nhiều có chút sợ hãi, nhưng không hối hận.
Đối với địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân, theo môn phái cường đại, tất nhiên sẽ trêu chọc địch nhân cường đại hơn, nhân từ phụ nhân ( nhân từ sẽ hại mình) chẳng những hại mình, càng sẽ hại cả Thiên Hạo Tông.
Nghiêm Húc tay vịn mép cửa sổ, nhìn minh nguyệt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thở dài: "Kiếp trước rốt cuộc không thể trở về, từ nay về sau, mình là một chưởng môn tiểu phái tu chân ở La Thiên đại lục, đi một con đường tu chân không giống người khác. "
Thanh không chồng chất từ lâu, Nghiêm Húc thét lên một tiếng, cảm giác tu vi lại tinh tiến vài phần.
Xem ra, tu luyện chi đạo này không chỉ khổ luyện công pháp, càng cần tu tâm, mới có thể lĩnh ngộ đại đạo.
Mở bảng điều khiển hệ thống ra, Nghiêm Húc kiểm tra tình huống môn phái.
Tên môn phái: Thiên Hạo Tông
Cấp bậc: bất nhập lưu
Điểm tích luỹ: 121 điểm
Đệ tử: 5 người
Nồng độ linh khí: mỏng manh
Kiến trúc môn phái: đại điện môn phái nhất giai , tàng thư các nhất, linh điền nhất giai
Hộ sơn pháp trận: tạm thời không
Bảo vật trấn phái: tạm không có
Thần thú thủ hộ: tạm thời không
Thế lực đối địch: Tề Hải (tán tu)
Trước khi xuống núi chỉ còn lại 1 điểm tích lũy, ở Hổ Môn Trấn kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh lấy được 60 điểm tích lũy, sau đó đánh chết Bạch Vũ cùng Vãn Nương lại được 60 điểm tích lũy.
Bây giờ được biết đến phương thức để có được điểm tích lũy, có ba loại: làm nhiệm vụ; nộp công pháp; giết chết tu sĩ.
Nhiệm vụ phải chờ hệ thống phát để nhận, mỗi lần nhận được điểm rất nhiều, nhưng không thể lặp lại nhận.
Nộp công pháp, liền có vẻ linh hoạt hơn nhiều, công pháp đẳng cấp càng cao, số lượng càng nhiều, tích lũy tăng nhanh.
Đánh chết tu sĩ cũng là một cách, nhưng Nghiêm Húc cũng không có hy vọng ở đây. Tuy rằng đối với địch nhân sẽ không nương tay, nhưng không muốn vi phạm bản tâm của mình, đi tàn sát người vô tội, Nghiêm Húc lại không làm được, cho nên cái này không thể trở thành thủ đoạn kiếm điểm tích lũy thông thường.
Cẩn thận hồi tưởng lại, Nghiêm Húc cảm thấy lần này xuống núi gặp địch liều mạng, vẫn là hơi lỗ mãng, nếu không phải chưởng môn giới chỉ ở thời khắc nguy hiểm xua tan ảo thuật, chết chỉ sợ là chính mình.
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là từng bước từng bước phát triển thực lực môn phái, chỉ dựa vào chính mình đơn đả độc đấu khó thành khí hậu.
Hiện tại đệ tử trong môn đã đạt tới năm người, ngoại trừ Tiền Hạo là ngũ hệ tạp linh căn, Tử Vân cùng Đông Lai tư chất đều phi thường xuất sắc.
Mặt khác, điều kiện tu vi luyện khí tầng ba chỉ trong thời gian tới liền được. Rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ 'Môn phái tiến giai', thực lực lại có thể lên một tầng.
Nhưng mà, trước mắt nguy cơ của môn phái chẳng những không có giảm bớt, ngược lại tình thế càng nghiêm trọng, tán tu Tề Hải tùy thời không đến ba tháng giết tới, Tiễn Hoa Tông thiếu chưởng môn chết trong tay mình cũng là một quả bom hẹn giờ, vạn nhất chuyện bại lộ sẽ phải thừa nhận hạu quả luyện khí đại viên mãn trả thù.
"121 điểm tích lũy, trước tiên xây dựng kiến trúc môn phái, chỉ là cái nào trướ mới tốt?" Nghiêm Húc mở hệ thống ra, lẩm bẩm 'Kiến trúc môn phái'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.