Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 18: Đặt tên nàng là Lăng Thần (1)
Dao Quang Lân Y
27/02/2019
- Người vừa rồi tâm kế có vẻ không tệ, tại sao ta chưa gặp nàng bao giờ nhỉ, không biết là thuộc gia tộc nào. - Vừa đi Lăng Huyền Phong vừa lẩm bẩm.
Dường như hiểu được tâm sự của thiếu gia, tiểu Hương nói:
- Thiếu gia, nàng ta tỏ ra mình là người biết ứng xử, hơn nữa phong thái lại lịch thiệp nhã nhặn, ắt xuất thân trong nhà gia giáo. Ngài có chú ý bộ đồ nàng đang mặc? Đó không phải tơ lụa bình thường, xuất thân của nàng chắc chắn rất cao, có thể là từ một đại gia tộc, hoặc thậm chí là khuê nữ của Vương Phủ nào đó ở kinh thành.
- Vương phủ? Khả năng này không lớn, tuy nhiên cũng không thể loại trừ. Người này cho ta cảm giác trí tuệ sắc sảo, nhãn quan hơn người. Sau này cần cẩn thận chú ý nàng ta mới được.
Nói xong, Lăng Tam thiếu cũng bỏ qua đầu, nhiệm vụ trước mắt chính là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho.
Cách đó không xa, Kim Tiểu Uyên nói chuyện với nữ tử thần bí:
- Long tỷ, tại sao tỷ không tìm cách chặn hắn lại?
- Vì sao ta phải tìm cách chặn hắn lại? Ta giúp muội cũng chỉ là thuận tay mà thôi, ta cũng không muốn dễ dàng đi đắc tội với Lăng Gia. - Nữ tử họ Long bình thản nói.
- Nhưng mà....!
- Không nói tới chuyện này nữa, dù sao việc của hắn chúng ta đích xác không có quyền ngăn cản. Đi thôi.
Kim Tiểu Uyên khó hiểu, nàng không biết vì sao Long tỷ tỷ này lại không muốn gây chuyện với Lăng Huyền Phong, hơn nữa lời nàng nói có vẻ như là đang nói giúp hắn. Nghĩ không ra, nàng quyết định không để ý tới nữa.
Có một điều mà nữ tử họ Long kia không nói ra. Nàng không muốn đắc tội với Lăng Gia vì nàng không nhìn thấu vị Lăng Tam thiếu kia. Theo như lời truyền miệng thì Lăng Huyền Phong là một phế vật không tu được đấu khí. Nhưng khi nàng quan sát hắt thì hoàn toàn trái ngược. Lăng Huyền Phong cho nàng một cảm giác nhìn không thấu. Trên người hắn có một khí tức khá nguy hiểm như ẩn như hiện, khí thế bất phàm, cơ thể khỏe mạnh, trông không giống một tên quần là áo lượt không có tu vi. Chính vì nhìn không thấu hắn nên nàng mới quyết định không ra tay, vì chính bản thân nàng cũng không nắm chắc có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng. Từ trước tới nay, nàng luôn hành động theo phương châm biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Không nắm chắc, cho dù mục tiêu trước mặt, nàng cũng không ra tay.
- ----------------------------------------------------
Lăng Huyền Phong dẫn theo tiểu Hương về Lăng Phủ. Vừa mới bước vào cửa thì có người chặn hắn lại, sau đó là một cái gõ vào đầu cực mạnh.
Bốp!!!! - Ui da!!!!!!
- Khá lắm tiểu tử thối, bổn tiểu thư mới không có mặt vài ngày thôi mà tiểu tử ngươi đã ra ngoài bắt cóc dân nữ về đây rồi, ngươi giỏi lắm, xem bổn tiểu thư thu thập ngươi như thế nào.
Người vừa chặn hắn lại, giơ nanh múa vuốt... à nhầm, ra tay đánh Lăng Tam thiếu không phải ai khác, chính là đại tiểu thư Vu Thiên Tuyết. 1 tháng qua nàng thường đi ra ngoài với gia gia để làm chút sự tình của Vu gia, ít khi có thời gian đến thăm Lăng Huyền Phong. Đúng một hôm nàng được rảnh muốn đến thăm hắn thì hắn lại chạy ra ngoài. Càng đáng giận hơn nữa là tên này lại giở thói côn đồ, đi bắt dân nữ nhà người khác về làm tì thiếp cho mình, cái này làm cho Vu đại tiểu thư cảm thấy tức giận, cho nên khi mới thấy hắn bước vào cửa, đã lao lên cốc vào đầu biểu đệ yêu quý của mình rồi sau nó cất giọng mắng.
- Ách.. Biểu tỷ, hiểu nhầm, hiểu nhầm a. Đệ không có bắt cóc nha, trong chuyện này có ẩn tình, nghe đệ giải thích a!
- Còn phải giải thích? Tiểu tử ngươi không phải là thấy con người ta dễ thương nên nổi sắc tâm muốn chiếm đoạt?
- Ặc, biểu tỷ à, không phải như thế đâu a! - Lăng tam thiếu đầu đầy mồ hôi. Biểu tỷ của hắn cái gì cũng tốt, nhưng mà tính cách của nàng thì..... miễn bàn.
Tiểu Hương nhìn thấy thiếu gia mình mới bước vào cửa đã bị người đánh cho một cái, biểu tình chật vật vô cùng. Nhất thời bưng miệng cười, chợt nhận ra mình không nên làm vậy, cho nên mới nín cười, nhưng hai tiếng "hi hi" đã lộ ra ngoài khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Vu Thiên Tuyết quay lại nhìn nàng, thấy nàng cười vui vẻ, không rõ vì sao tiểu cô nương này bị bắt mà còn vui vẻ như thế. Nàng hỏi tiểu Hương:
- Tiểu muội muội, muội là con nhà ai? Có phải tiểu tử thối này cưỡng đoạt muội về đây? Không lo có tỷ tỷ đây bảo vệ cho muội, nếu hắn làm gì sai ta bắt hắn xin lỗi muội là được.
- A! không phải, bẩm tiểu thư, tiểu nữ không phải bị thiếu gia bắt về đây. Mà bởi vì thiếu gia thấy tiểu nữ thân phận đáng thương mới rủ lòng thương mang tiểu nữ về, tiểu nữ không phải bị bắt ép gì cả, mong ngài minh xét.
- Ồ? Không phải bị bắt mà là tự nguyện sao? Biểu đệ à, đây không phải tác phong hàng ngày của ngươi nha!
- Khụ khụ! Thì tỷ đã cho đệ giải thích đâu. Chẳng qua ta đi đường thấy nàng đề biển bán thân cứu phụ mẫu nên muốn giúp một tay, ai dè song thân nàng đều đã tạ thế, ta mới quyết định mang nàng về đây.
Hóa ra là vậy, Vu Thiên Tuyết cảm thấy nàng thật đáng thương, một thiếu nữ tuổi đời còn xuân như vậy mà đã phải hứng chịu nỗi đau mất đi cha mẹ. Nàng nhất thời nhìn biểu đệ mình với ánh mắt khác, không ngờ tiểu tử này cũng biết làm việc thiện. Chẳng lẽ sau lần bị đánh cho suýt chết khiến hắn thay đổi cách suy nghĩ? Cảm thấy cách giải thích này hợp lý, Vu Thiên Tuyết thấy vui vẻ. Biểu đệ mình lãng tử quay đầu, hơn nữa còn biết thương người như vậy, nàng không còn muốn gì hơn nữa.
- Tiểu muội à, nếu hoàn cảnh muội đã như vậy thì hay là muội đi theo ta, làm thị nữ của ta, ta sẽ đối với muội thật tốt.
- Cảm ơn tiểu thư cất nhắc, nhưng tiểu nữ đã thề sẽ đi theo thiếu gia, cho nên tiểu nữ mạn phép xin được từ chối. - Tiểu Hương nhìn nàng nói.
Hả? Không lẽ tiểu tử kia bỏ bùa mê thuốc lú gì hay sao mà nàng quyết định theo hắn vậy? Không phải chứ? Heo mẹ biết leo cây sao? Vu Thiên Tuyết cảm thấy bộ óc thông minh của nàng tới giờ này không đủ dùng, trợn tròn mắt lên nhìn tên khốn kiếp nào đó đang nhe răng cười đắc ý nhìn nàng.
- Hừ! Xú biểu đệ, nếu ta biết ngươi khinh bạc nàng, lúc đó đừng trách biểu tỷ ta ra tay ác động - Vu Thiên Tuyết nghiến răng đe dọa Lăng tam thiếu một hồi rồi nghênh ngang bỏ đi.
- Ặc! Thật là dũng mãnh a! - Lăng tam thiếu vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói. Sau đó hắn phân phó Tiểu Tam đưa nàng đi tắm rửa thay quần áo rồi đưa đến trước cửa phòng của hắn.
Dường như hiểu được tâm sự của thiếu gia, tiểu Hương nói:
- Thiếu gia, nàng ta tỏ ra mình là người biết ứng xử, hơn nữa phong thái lại lịch thiệp nhã nhặn, ắt xuất thân trong nhà gia giáo. Ngài có chú ý bộ đồ nàng đang mặc? Đó không phải tơ lụa bình thường, xuất thân của nàng chắc chắn rất cao, có thể là từ một đại gia tộc, hoặc thậm chí là khuê nữ của Vương Phủ nào đó ở kinh thành.
- Vương phủ? Khả năng này không lớn, tuy nhiên cũng không thể loại trừ. Người này cho ta cảm giác trí tuệ sắc sảo, nhãn quan hơn người. Sau này cần cẩn thận chú ý nàng ta mới được.
Nói xong, Lăng Tam thiếu cũng bỏ qua đầu, nhiệm vụ trước mắt chính là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho.
Cách đó không xa, Kim Tiểu Uyên nói chuyện với nữ tử thần bí:
- Long tỷ, tại sao tỷ không tìm cách chặn hắn lại?
- Vì sao ta phải tìm cách chặn hắn lại? Ta giúp muội cũng chỉ là thuận tay mà thôi, ta cũng không muốn dễ dàng đi đắc tội với Lăng Gia. - Nữ tử họ Long bình thản nói.
- Nhưng mà....!
- Không nói tới chuyện này nữa, dù sao việc của hắn chúng ta đích xác không có quyền ngăn cản. Đi thôi.
Kim Tiểu Uyên khó hiểu, nàng không biết vì sao Long tỷ tỷ này lại không muốn gây chuyện với Lăng Huyền Phong, hơn nữa lời nàng nói có vẻ như là đang nói giúp hắn. Nghĩ không ra, nàng quyết định không để ý tới nữa.
Có một điều mà nữ tử họ Long kia không nói ra. Nàng không muốn đắc tội với Lăng Gia vì nàng không nhìn thấu vị Lăng Tam thiếu kia. Theo như lời truyền miệng thì Lăng Huyền Phong là một phế vật không tu được đấu khí. Nhưng khi nàng quan sát hắt thì hoàn toàn trái ngược. Lăng Huyền Phong cho nàng một cảm giác nhìn không thấu. Trên người hắn có một khí tức khá nguy hiểm như ẩn như hiện, khí thế bất phàm, cơ thể khỏe mạnh, trông không giống một tên quần là áo lượt không có tu vi. Chính vì nhìn không thấu hắn nên nàng mới quyết định không ra tay, vì chính bản thân nàng cũng không nắm chắc có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng. Từ trước tới nay, nàng luôn hành động theo phương châm biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Không nắm chắc, cho dù mục tiêu trước mặt, nàng cũng không ra tay.
- ----------------------------------------------------
Lăng Huyền Phong dẫn theo tiểu Hương về Lăng Phủ. Vừa mới bước vào cửa thì có người chặn hắn lại, sau đó là một cái gõ vào đầu cực mạnh.
Bốp!!!! - Ui da!!!!!!
- Khá lắm tiểu tử thối, bổn tiểu thư mới không có mặt vài ngày thôi mà tiểu tử ngươi đã ra ngoài bắt cóc dân nữ về đây rồi, ngươi giỏi lắm, xem bổn tiểu thư thu thập ngươi như thế nào.
Người vừa chặn hắn lại, giơ nanh múa vuốt... à nhầm, ra tay đánh Lăng Tam thiếu không phải ai khác, chính là đại tiểu thư Vu Thiên Tuyết. 1 tháng qua nàng thường đi ra ngoài với gia gia để làm chút sự tình của Vu gia, ít khi có thời gian đến thăm Lăng Huyền Phong. Đúng một hôm nàng được rảnh muốn đến thăm hắn thì hắn lại chạy ra ngoài. Càng đáng giận hơn nữa là tên này lại giở thói côn đồ, đi bắt dân nữ nhà người khác về làm tì thiếp cho mình, cái này làm cho Vu đại tiểu thư cảm thấy tức giận, cho nên khi mới thấy hắn bước vào cửa, đã lao lên cốc vào đầu biểu đệ yêu quý của mình rồi sau nó cất giọng mắng.
- Ách.. Biểu tỷ, hiểu nhầm, hiểu nhầm a. Đệ không có bắt cóc nha, trong chuyện này có ẩn tình, nghe đệ giải thích a!
- Còn phải giải thích? Tiểu tử ngươi không phải là thấy con người ta dễ thương nên nổi sắc tâm muốn chiếm đoạt?
- Ặc, biểu tỷ à, không phải như thế đâu a! - Lăng tam thiếu đầu đầy mồ hôi. Biểu tỷ của hắn cái gì cũng tốt, nhưng mà tính cách của nàng thì..... miễn bàn.
Tiểu Hương nhìn thấy thiếu gia mình mới bước vào cửa đã bị người đánh cho một cái, biểu tình chật vật vô cùng. Nhất thời bưng miệng cười, chợt nhận ra mình không nên làm vậy, cho nên mới nín cười, nhưng hai tiếng "hi hi" đã lộ ra ngoài khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Vu Thiên Tuyết quay lại nhìn nàng, thấy nàng cười vui vẻ, không rõ vì sao tiểu cô nương này bị bắt mà còn vui vẻ như thế. Nàng hỏi tiểu Hương:
- Tiểu muội muội, muội là con nhà ai? Có phải tiểu tử thối này cưỡng đoạt muội về đây? Không lo có tỷ tỷ đây bảo vệ cho muội, nếu hắn làm gì sai ta bắt hắn xin lỗi muội là được.
- A! không phải, bẩm tiểu thư, tiểu nữ không phải bị thiếu gia bắt về đây. Mà bởi vì thiếu gia thấy tiểu nữ thân phận đáng thương mới rủ lòng thương mang tiểu nữ về, tiểu nữ không phải bị bắt ép gì cả, mong ngài minh xét.
- Ồ? Không phải bị bắt mà là tự nguyện sao? Biểu đệ à, đây không phải tác phong hàng ngày của ngươi nha!
- Khụ khụ! Thì tỷ đã cho đệ giải thích đâu. Chẳng qua ta đi đường thấy nàng đề biển bán thân cứu phụ mẫu nên muốn giúp một tay, ai dè song thân nàng đều đã tạ thế, ta mới quyết định mang nàng về đây.
Hóa ra là vậy, Vu Thiên Tuyết cảm thấy nàng thật đáng thương, một thiếu nữ tuổi đời còn xuân như vậy mà đã phải hứng chịu nỗi đau mất đi cha mẹ. Nàng nhất thời nhìn biểu đệ mình với ánh mắt khác, không ngờ tiểu tử này cũng biết làm việc thiện. Chẳng lẽ sau lần bị đánh cho suýt chết khiến hắn thay đổi cách suy nghĩ? Cảm thấy cách giải thích này hợp lý, Vu Thiên Tuyết thấy vui vẻ. Biểu đệ mình lãng tử quay đầu, hơn nữa còn biết thương người như vậy, nàng không còn muốn gì hơn nữa.
- Tiểu muội à, nếu hoàn cảnh muội đã như vậy thì hay là muội đi theo ta, làm thị nữ của ta, ta sẽ đối với muội thật tốt.
- Cảm ơn tiểu thư cất nhắc, nhưng tiểu nữ đã thề sẽ đi theo thiếu gia, cho nên tiểu nữ mạn phép xin được từ chối. - Tiểu Hương nhìn nàng nói.
Hả? Không lẽ tiểu tử kia bỏ bùa mê thuốc lú gì hay sao mà nàng quyết định theo hắn vậy? Không phải chứ? Heo mẹ biết leo cây sao? Vu Thiên Tuyết cảm thấy bộ óc thông minh của nàng tới giờ này không đủ dùng, trợn tròn mắt lên nhìn tên khốn kiếp nào đó đang nhe răng cười đắc ý nhìn nàng.
- Hừ! Xú biểu đệ, nếu ta biết ngươi khinh bạc nàng, lúc đó đừng trách biểu tỷ ta ra tay ác động - Vu Thiên Tuyết nghiến răng đe dọa Lăng tam thiếu một hồi rồi nghênh ngang bỏ đi.
- Ặc! Thật là dũng mãnh a! - Lăng tam thiếu vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói. Sau đó hắn phân phó Tiểu Tam đưa nàng đi tắm rửa thay quần áo rồi đưa đến trước cửa phòng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.