Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 75: Đến nơi
Dao Quang Lân Y
11/09/2019
- Độc Cô Cửu Kiếm?!! Bà mẹ nó!
Lăng Tam Thiếu hưng phấn đến mức câu nào câu đấy cũng đều chửi thề. Độc Cô Cửu Kiếm! Đây chính là bộ kiếm pháp tối thượng của Độc Cô Cầu Bại lão gia, chân chính ngưu nhân, trong suốt cuộc đời mình phát sầu vì không có đối thủ cho nên mới tự xưng là Cầu Bại (cầu mong 1 lần được bại).
Tư liệu về Độc Cô Cửu Kiếm không nhiều, chủ yếu dựa vào lời miêu tả của Phong Thanh Dương lão đầu trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Tục truyền rằng Độc Cô Cầu Bại dựa vào bộ kiếm pháp này tung hoành giang hồ mà không có địch thủ. Nguyên lý chung của Độc cô cửu kiếm là "con người là sống, chiêu số là chết, bất kỳ chiêu số nào hình thành, thì dù cao thâm đến đâu cũng có sơ hở, muốn đánh bại chỉ cần tấn công vào chỗ sơ hở đó. Người sử dụng kiếm không có chiêu số sẽ không có sơ hở, phải biết sử dụng kiếm biến hóa, linh hoạt như nước chảy mây bay, tiện thế nào dùng như thế, không bị ép vào khuôn phép. Độc cô cửu kiếm không có phòng thủ, mà dùng chính tấn công làm phòng thủ".
Lăng Huyền Phong hưng phấn nhảy dựng lên:
- Há há há! Lão tử học được Độc Cô Cửu Kiếm! Há há há!
Trong thức hải của hắn, hệ thống bỗng nhiên dội một gáo nước lạnh:
- Dừng! Dừng! Dừng lại cho ta! Ngươi hưng phấn cái chim! Chỉ là một giá chiêu mà cũng làm ngươi điên khùng như thế này sao?
- Sao lại không?
- Bình tĩnh lại cho ta! Đây chỉ là một giá chiêu, mang tính phụ trợ, không hơn không kém, nó cũng không có tác dụng chiến đấu nào cả.
Lăng Huyền Phong ngẩn ra, sau đó đọc lại thông tin của Tổng Quát Thức:
*Tổng Quát Thức: Là các quy luật chung, các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công... Các biến hóa trong tổng quát thức dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch với 360 cách biến hóa. Thông qua hệ thống cường hóa, nay Tổng Quát Thức tăng cho người sử dụng khả năng nhìn thấy sơ hở của địch nhân, qua đó làm ra được ứng phó, hơn nữa chỉ có tác dụng với địch nhân có công lực bằng hoặc thấp hơn bản thân.
*
- Ế? Sao chỉ có tác dụng với đối thủ tu vi bằng hoặc thấp hơn vậy?- Đồ đần! Đối thủ tu vi cao hơn ngươi cho dù ngươi nhìn thấy được sơ hở của hắn lúc ra chiêu, ngươi né kịp hả? - Hệ thống không biết nói gì, tên này thần thánh hóa Độc Cô Cửu Kiếm quá rồi mà quên mất mình là ai.
- Ách! Hóa ra là vậy. - Lăng Huyền Phong mặt mũi tiu nghỉu.
- Khụ! Khụ! Cũng không phải là không ứng phó được. Nếu đối phương chỉ cao hơn ngươi trong vòng 3 tiểu cảnh giới thì cũng miễn cưỡng có chỗ sử dụng. Hơn nữa chú em phải biết rằng tu vi càng cao, thì độ chênh lệch giữa các cảnh giới đều cách nhau một trời một vực. Ví dụ thế này nhé:
Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy cũng gật đầu, dù sao 3 tiểu cảnh giới cũng đã đủ, hơn nữa thì hắn không đánh được, trực tiếp bị ăn hành là chính.
- Thôi được rồi! Ngồi vận công tiếp! Sáng hôm sau xuất phát!
- --------------------------------------------------------------------
- Đại ca! Chúng ta đến chưa vậy?
- Còn 1 đoạn ngắn nữa thôi, sắp tới rồi.
- Ách! Câu này anh nói từ trưa hôm qua, đây là lần thứ 6 rồi a!
- Vậy thì chú em đừng hỏi nữa, thắc mắc nhiều mệt hết cả đầu!
Trên đường cái, một nam tử mặc áo bào trắng họa tiết xanh dương, cưỡi trên lưng một con chiến mã lông màu trắng như tuyết đang rong ruổi. Nam tử mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, sau lưng có một áo choàng dài màu trắng cùng một thanh trường kiếm. Trông hắn có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng liếc ngang dọc xem phong cảnh bên đường cho đỡ nhàm chán. Người đó không ai khác chính là Lăng Huyền Phong Lăng tam thiếu. Sau khi nội thương khỏi hẳn, hắn tiếp tục hành trình của mình, lần này là đến Mã Dương thôn. Muốn đến được Mã Dương Thôn thì lại phải từ Hướng Dương Pha đi xuống. Từ đây tới Hướng Dương Pha còn khoảng vài tiếng, theo như hệ thống nói vậy.
- Ế! Cái gì kia?Lăng Huyền Phong nhìn về phía xa, ở đó có một ngọn núi cao cao, trên đó lại có mây đen bao phủ, trong khi hôm nay trời quang mây tạnh.
- Sao trên núi kia lại có mây đen nhỉ? Sắp có mưa à?
- Khục! Chú em xem Tây Du Ký chưa? Xem đến tập đi qua Động Kim Đâu chưa? Đoạn Trư Bát Giới đi vào trong mặc áo của yêu quái xong bị bắt ấy. Tình huống bây giờ y như vậy á!
- Ồ? Yêu khí? Thế thì chắc chắn có yêu quái! Lão Tôn... khụ khụ... nhầm kịch bản... bổn thiếu gia đến!
- -------------------------
Dưới chân núi, Lăng Huyền Phong xuống ngựa, đang muốn tìm chỗ buộc dây ngựa, thì hệ thống gọi:
- Làm gì? Ngựa của ta đặc biệt ở chỗ nó có thể biến lại thành thẻ Phong Vật Chí rồi cho vào túi trữ vật, tìm chỗ buộc làm gì mất thời gian?
- Thế á? Cũng hay! Giả dụ nguy cấp phóng ngựa ra chạy cũng là ý kiến không tồi, muốn thu lại làm như thế nào?
- Chạm tay vào nó rồi nói "Thu" là được.
- Thu!!
Bạch mã theo tiếng nói của Lăng Huyền Phong biến thành một luồng sáng, bay thẳng vào trong túi trữ vật.
- Tiện lợi ghê ta!
Xong việc, hắn xoay người đi vào con đường lên trên núi...
Lăng Tam Thiếu hưng phấn đến mức câu nào câu đấy cũng đều chửi thề. Độc Cô Cửu Kiếm! Đây chính là bộ kiếm pháp tối thượng của Độc Cô Cầu Bại lão gia, chân chính ngưu nhân, trong suốt cuộc đời mình phát sầu vì không có đối thủ cho nên mới tự xưng là Cầu Bại (cầu mong 1 lần được bại).
Tư liệu về Độc Cô Cửu Kiếm không nhiều, chủ yếu dựa vào lời miêu tả của Phong Thanh Dương lão đầu trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Tục truyền rằng Độc Cô Cầu Bại dựa vào bộ kiếm pháp này tung hoành giang hồ mà không có địch thủ. Nguyên lý chung của Độc cô cửu kiếm là "con người là sống, chiêu số là chết, bất kỳ chiêu số nào hình thành, thì dù cao thâm đến đâu cũng có sơ hở, muốn đánh bại chỉ cần tấn công vào chỗ sơ hở đó. Người sử dụng kiếm không có chiêu số sẽ không có sơ hở, phải biết sử dụng kiếm biến hóa, linh hoạt như nước chảy mây bay, tiện thế nào dùng như thế, không bị ép vào khuôn phép. Độc cô cửu kiếm không có phòng thủ, mà dùng chính tấn công làm phòng thủ".
Lăng Huyền Phong hưng phấn nhảy dựng lên:
- Há há há! Lão tử học được Độc Cô Cửu Kiếm! Há há há!
Trong thức hải của hắn, hệ thống bỗng nhiên dội một gáo nước lạnh:
- Dừng! Dừng! Dừng lại cho ta! Ngươi hưng phấn cái chim! Chỉ là một giá chiêu mà cũng làm ngươi điên khùng như thế này sao?
- Sao lại không?
- Bình tĩnh lại cho ta! Đây chỉ là một giá chiêu, mang tính phụ trợ, không hơn không kém, nó cũng không có tác dụng chiến đấu nào cả.
Lăng Huyền Phong ngẩn ra, sau đó đọc lại thông tin của Tổng Quát Thức:
*Tổng Quát Thức: Là các quy luật chung, các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công... Các biến hóa trong tổng quát thức dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch với 360 cách biến hóa. Thông qua hệ thống cường hóa, nay Tổng Quát Thức tăng cho người sử dụng khả năng nhìn thấy sơ hở của địch nhân, qua đó làm ra được ứng phó, hơn nữa chỉ có tác dụng với địch nhân có công lực bằng hoặc thấp hơn bản thân.
*
- Ế? Sao chỉ có tác dụng với đối thủ tu vi bằng hoặc thấp hơn vậy?- Đồ đần! Đối thủ tu vi cao hơn ngươi cho dù ngươi nhìn thấy được sơ hở của hắn lúc ra chiêu, ngươi né kịp hả? - Hệ thống không biết nói gì, tên này thần thánh hóa Độc Cô Cửu Kiếm quá rồi mà quên mất mình là ai.
- Ách! Hóa ra là vậy. - Lăng Huyền Phong mặt mũi tiu nghỉu.
- Khụ! Khụ! Cũng không phải là không ứng phó được. Nếu đối phương chỉ cao hơn ngươi trong vòng 3 tiểu cảnh giới thì cũng miễn cưỡng có chỗ sử dụng. Hơn nữa chú em phải biết rằng tu vi càng cao, thì độ chênh lệch giữa các cảnh giới đều cách nhau một trời một vực. Ví dụ thế này nhé:
Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy cũng gật đầu, dù sao 3 tiểu cảnh giới cũng đã đủ, hơn nữa thì hắn không đánh được, trực tiếp bị ăn hành là chính.
- Thôi được rồi! Ngồi vận công tiếp! Sáng hôm sau xuất phát!
- --------------------------------------------------------------------
- Đại ca! Chúng ta đến chưa vậy?
- Còn 1 đoạn ngắn nữa thôi, sắp tới rồi.
- Ách! Câu này anh nói từ trưa hôm qua, đây là lần thứ 6 rồi a!
- Vậy thì chú em đừng hỏi nữa, thắc mắc nhiều mệt hết cả đầu!
Trên đường cái, một nam tử mặc áo bào trắng họa tiết xanh dương, cưỡi trên lưng một con chiến mã lông màu trắng như tuyết đang rong ruổi. Nam tử mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, sau lưng có một áo choàng dài màu trắng cùng một thanh trường kiếm. Trông hắn có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng liếc ngang dọc xem phong cảnh bên đường cho đỡ nhàm chán. Người đó không ai khác chính là Lăng Huyền Phong Lăng tam thiếu. Sau khi nội thương khỏi hẳn, hắn tiếp tục hành trình của mình, lần này là đến Mã Dương thôn. Muốn đến được Mã Dương Thôn thì lại phải từ Hướng Dương Pha đi xuống. Từ đây tới Hướng Dương Pha còn khoảng vài tiếng, theo như hệ thống nói vậy.
- Ế! Cái gì kia?Lăng Huyền Phong nhìn về phía xa, ở đó có một ngọn núi cao cao, trên đó lại có mây đen bao phủ, trong khi hôm nay trời quang mây tạnh.
- Sao trên núi kia lại có mây đen nhỉ? Sắp có mưa à?
- Khục! Chú em xem Tây Du Ký chưa? Xem đến tập đi qua Động Kim Đâu chưa? Đoạn Trư Bát Giới đi vào trong mặc áo của yêu quái xong bị bắt ấy. Tình huống bây giờ y như vậy á!
- Ồ? Yêu khí? Thế thì chắc chắn có yêu quái! Lão Tôn... khụ khụ... nhầm kịch bản... bổn thiếu gia đến!
- -------------------------
Dưới chân núi, Lăng Huyền Phong xuống ngựa, đang muốn tìm chỗ buộc dây ngựa, thì hệ thống gọi:
- Làm gì? Ngựa của ta đặc biệt ở chỗ nó có thể biến lại thành thẻ Phong Vật Chí rồi cho vào túi trữ vật, tìm chỗ buộc làm gì mất thời gian?
- Thế á? Cũng hay! Giả dụ nguy cấp phóng ngựa ra chạy cũng là ý kiến không tồi, muốn thu lại làm như thế nào?
- Chạm tay vào nó rồi nói "Thu" là được.
- Thu!!
Bạch mã theo tiếng nói của Lăng Huyền Phong biến thành một luồng sáng, bay thẳng vào trong túi trữ vật.
- Tiện lợi ghê ta!
Xong việc, hắn xoay người đi vào con đường lên trên núi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.