Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 254: Huyết chiến Chính Dương Quan
Dao Quang Lân Y
24/11/2020
Lăng Huyền Phong cùng với nhân thủ có mặt tại Chính Dương Quan lúc gần xế chiều. Trên đường đi đã trở thành một đám hỗn loạn. Bình dân bá tánh khi nghe thấy Đế Đô bị bao vây liền nhốn nháo hốt hoảng vội vàng chạy về nhà thu xếp đồ đạc, nhu yếu phẩm. Đâu đó vẫn còn vang vọng âm thanh của quân lính:
- Quách Nguyên Soái có lệnh! Bình dân bá tánh phải nhanh chóng rời Triều Ca! Chúng ta phải đi về Ngọa Đương thành! Mọi người đừng nên chậm trễ! Mau chóng về nhà thu dọn đồ đạc, chỉ cần mang theo nhu yếu phẩm! Đừng có ham mang theo tiền tài! Mọi người nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc! Chúng ta phải dời đi ngay!....
Ngẫu nhiên trên đường có thể thấy một vài bách tính, chủ yếu là phụ lão cao tuổi, đang ôm trẻ con khóc lớn, có binh sĩ chạy lại khuyên nhủ:
- Lão bá, đừng ở đây chậm trễ, chúng ta phải dời đi ngay, ta sẽ cùng lão bá mang hành lý cho, nhanh lên!
.........
Khung cảnh là một tràng hỗn loạn, cảnh tượng một vài phụ nhân chỉ còn biết ôm con mà khóc, người người nối đuôi nhau thành những hàng dài, rồng rắn kéo nhau ra khỏi Ngọ Môn Quan xuôi nam tiến về Ngọa Đương Thành. Thỉnh thoảng lại có một số kẻ lợi dụng thời cơ cướp phá, bắt cóc, gian dâm. Lăng Huyền Phong nhìn thấy, không chần chừ lập tức rút kiếm chém đầu, giơ lên binh phù rồi nói to:
- Quân đâu! Theo lệnh bản thiếu! Những kẻ nào lợi dụng thời cơ cướp phá, bắt nạt dân lành, không cần hỏi lý do, trực tiếp chém đầu!
- Rõ!
Binh lính sớm đã thấy ngứa mắt với những kẻ cơ hội này, khi nghe được lệnh của Lăng Huyền Phong, lập tức cao giọng hét, rồi rút đao kiếm đằng đằng sát khí. Chỉ cần thấy có tên nào giở trò, không nói một lời, lập tức chém hắn thành hai nửa. Có những tấm gương vừa rồi, những tên khác tuy rằng có ý đồ xấu nhưng cũng phải rụt cổ lại không dám ho he, tình hình mới đỡ hơn chút đỉnh.
- Lương phó tướng! Tình hình di dời của bách tính sẽ khoảng bao lâu?
Lăng Huyền Phong quay sang hỏi một vị phó tướng mà Quách Vọng Sơn chỉ định cho Lăng Huyền Phong. Tuy rằng có hơi chút không phục vì Lăng Huyền Phong không phải con nhà binh, mà chỉ là một tên đệ tử thế gia, nguyên soái chỉ định người như vậy có vẻ không thích hợp. Nhưng khi thấy Lăng Huyền Phong hành sự quyết đoán, giết người mà mi mắt cũng không chớp một cái, thì Lương phó tướng cũng đã có chút kính nể.
- Hồi công tử! Với tình hình này, chúng ta có thể sẽ di dời toàn bộ dân trong thành đúng theo kế hoạch!
- Không ổn! Kế hoạch đề ra là trong vòng 4 ngày phải di dời hết. Nhưng đấy là trong tình hình thuận lợi. Chiến sự có thể nổ ra bất cứ lúc nào, chiến trường biến đổi liên tục, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể ôm tâm lý may mắn rằng địch nhân sẽ cho đủ 4 ngày được, bằng mọi giá phải tăng tốc lên, cho mọi người sớm rời đi càng nhanh càng tốt!
- Rõ!
Lên trên đại lâu của Chính Dương Quan, sắc mặt Lăng Huyền Phong biến ảo không ngừng. Trước mặt hắn là một rừng lều trại của lang binh, kéo dài mấy chục dặm, nơi nơi đều là ánh lửa, yêu khí tỏa ra ngút trời. Bầu không khí dày đặc một mùi tanh hôi vô cùng khó chịu.
- Lương phó tướng. Chúng ta hiện đang có bao nhiêu binh lực tại Chính Dương Quan?
- Hồi công tử. Tại đây chúng ta có 4 vạn binh sĩ, vừa rồi công tử đem theo 3 vạn binh sĩ cùng với nhân thủ Cái Bang, Phục Ma Hội. Hiện tại tổng binh lực chúng ta đang có là hơn 7 vạn người!
- 7 vạn... 7 vạn...
Lăng Huyền Phong thở dài.
- 7 vạn huynh đệ thủ thành, trong khi bọn chúng có ít nhất 30 vạn binh lực. Không biết chúng ta có thể cầm cự được bao lâu đây... Ài.... Lập tức hạ lệnh, mau chuẩn bị toàn bộ khí giới thủ thành! Kiểm tra lại kho binh khí, chuẩn bị sẵn cung tên, máy bắn đá, thủ nỏ. Nhanh chóng gia cố lại tường thành, công sự, các nơi hiểm yếu, đồng thời cho người bố trí cọc nhọn, bẫy rập dưới tường thành để làm chậm bước tiến của quân thù. Trên tường thành ít nhất phải có 4 hàng cung thủ và 1 hàng giáp sĩ, đề phòng bọn chúng leo lên tường thành. Ở phía dưới thì chấn chỉnh lại sĩ khí, tạm thời chúng ta thủ thành lấy bộ binh làm chủ, truyền lệnh cho hỏa đầu quân nấu cơm! Các anh em phải được ăn no đủ trước khi chiến trận nổ ra!
- Rõ!
- Mộ Dung cô nương, Dương đại hiệp, Đơn Quân Sư, Dương Quá, Long nhi, Cung cô nương! Mọi người nhanh chóng suất lĩnh các huynh đệ trấn thủ các đại lâu và những nơi hiểm yếu, hễ có tên nào vọt lên phải nhanh chóng tiêu diệt, đừng để bọn chúng động vào cung thủ của chúng ta! Độc Cô Tam huynh đệ! Ba người mau chóng dẫn theo một nhóm nhân thủ trấn giữ cổng thành, trong trường hợp xấu nhất là cổng thành bị phá, phải nhanh chóng hỗ trợ binh sĩ ngăn cản, không cho bọn chúng vượt qua. Tứ đệ, Tuyết nhi, Độc Cô Cầu Bại thì theo ta, tùy thời đợi lệnh!
- Tuân mệnh!
Khi mọi người nhận mệnh rời đi, một quân sĩ chạy tới:
- Báo cáo Lăng công tử! Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia đã phái người tới trợ chiến, đồng thời trong số đông bá tánh cũng có rất nhiều thanh niên trai tráng xin ở lại được cùng góp sức chống địch!
- Còn An gia?
- Bẩm... An gia không thấy ai.
- Hừ! Lũ hèn nhát! Có bao nhiêu người?
- Bẩm, Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia tới 100 người, còn thanh niên bình dân bá tánh có 4 vạn người!
- 4 vạn sao? Mau điều một số đi đến Huyền Vũ Môn trợ giúp Quách Nguyên SOái!
- Bẩm công tử! Trước đó cũng đã có 3 vạn người đã tới Huyền Vũ Môn rồi, còn lại là ở tại nơi này!
Lăng Huyền Phong gật đầu. Thêm 4 vạn nhân lực, mặc dù là con số không nhỏ, nhưng hầu hết đều chưa kinh qua chiến tranh, ra ngoài đó thì chỉ có làm dê chờ bị giết mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là lúc cần dùng người, thôi thì chống được bao lâu thì chống vậy. Phi thân lên đài điểm quân, đứng trước 4 vạn người mới tới trợ chiến, Lăng Huyền Phong cao giọng nói:
- Các huynh đệ! Quốc nạn lâm đầu, Triều Ca gặp nguy sớm tối, nay Lăng mỗ gặp có được sự nhiệt tình trợ giúp của các huynh đệ, Lăng mỗ thay mặt các binh sĩ thủ thành cúi đầu cảm ơn!
Nói xong, hắn trực tiếp khom người 90 độ hướng về phía mọi người.
- Lăng công tử không cần khách khí! Đất nước lâm nguy! Thân là nam nhi, không đứng lên bảo vệ quê hương đất nước, thì còn sống làm gì!
- Phải! Đúng đó! Chúng ta tuy rằng chỉ là bình dân, chỉ có một cái túi da này. Chết thì chết, cùng lắm 18 năm sau lão tử lại là 1 trang hảo hán, đúng không?
- Đúng! Chính phải! 18 năm sau lại làm hảo hán!
......
- Các huynh đệ! Nếu như mọi người quyết tâm, Lăng mỗ cũng không khách sáo nữa! Toàn bộ những người khỏe mạnh nhất, mau đến quân nhu nhận vũ khí, còn lại tất cả sẽ làm công tác hậu cần, trợ giúp thương binh, đồng thời làm lực lượng dự bị, điều đi khi cần thiết. Mọi người sẽ được huấn luyện qua về phương pháp chiến đấu. Tuy rằng có chút lửa xém lông mày, nhưng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Sau này khi được lệnh chiến đấu, không được mệnh ai nấy đánh, phải hoàn toàn nghe lệnh chỉ huy! Đánh là đánh, rút là rút! Ai không nghe lệnh, quân pháp xử trảm! Rõ chưa?
- Rõ!
- Lương phó tướng! 4 vạn huynh đệ này giao cho ngươi!
- Tuân lệnh!
Lăng Huyền Phong quay sang các lộ nhân thủ của Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia, dẫn đầu Độc Cô gia chính là Lăng - Vu nhị lão và Độc Cô gia chủ. Còn Thượng Quan gia thì là Thượng Quan Hùng và Thượng Quan Hương.
- Quách Nguyên Soái có lệnh! Bình dân bá tánh phải nhanh chóng rời Triều Ca! Chúng ta phải đi về Ngọa Đương thành! Mọi người đừng nên chậm trễ! Mau chóng về nhà thu dọn đồ đạc, chỉ cần mang theo nhu yếu phẩm! Đừng có ham mang theo tiền tài! Mọi người nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc! Chúng ta phải dời đi ngay!....
Ngẫu nhiên trên đường có thể thấy một vài bách tính, chủ yếu là phụ lão cao tuổi, đang ôm trẻ con khóc lớn, có binh sĩ chạy lại khuyên nhủ:
- Lão bá, đừng ở đây chậm trễ, chúng ta phải dời đi ngay, ta sẽ cùng lão bá mang hành lý cho, nhanh lên!
.........
Khung cảnh là một tràng hỗn loạn, cảnh tượng một vài phụ nhân chỉ còn biết ôm con mà khóc, người người nối đuôi nhau thành những hàng dài, rồng rắn kéo nhau ra khỏi Ngọ Môn Quan xuôi nam tiến về Ngọa Đương Thành. Thỉnh thoảng lại có một số kẻ lợi dụng thời cơ cướp phá, bắt cóc, gian dâm. Lăng Huyền Phong nhìn thấy, không chần chừ lập tức rút kiếm chém đầu, giơ lên binh phù rồi nói to:
- Quân đâu! Theo lệnh bản thiếu! Những kẻ nào lợi dụng thời cơ cướp phá, bắt nạt dân lành, không cần hỏi lý do, trực tiếp chém đầu!
- Rõ!
Binh lính sớm đã thấy ngứa mắt với những kẻ cơ hội này, khi nghe được lệnh của Lăng Huyền Phong, lập tức cao giọng hét, rồi rút đao kiếm đằng đằng sát khí. Chỉ cần thấy có tên nào giở trò, không nói một lời, lập tức chém hắn thành hai nửa. Có những tấm gương vừa rồi, những tên khác tuy rằng có ý đồ xấu nhưng cũng phải rụt cổ lại không dám ho he, tình hình mới đỡ hơn chút đỉnh.
- Lương phó tướng! Tình hình di dời của bách tính sẽ khoảng bao lâu?
Lăng Huyền Phong quay sang hỏi một vị phó tướng mà Quách Vọng Sơn chỉ định cho Lăng Huyền Phong. Tuy rằng có hơi chút không phục vì Lăng Huyền Phong không phải con nhà binh, mà chỉ là một tên đệ tử thế gia, nguyên soái chỉ định người như vậy có vẻ không thích hợp. Nhưng khi thấy Lăng Huyền Phong hành sự quyết đoán, giết người mà mi mắt cũng không chớp một cái, thì Lương phó tướng cũng đã có chút kính nể.
- Hồi công tử! Với tình hình này, chúng ta có thể sẽ di dời toàn bộ dân trong thành đúng theo kế hoạch!
- Không ổn! Kế hoạch đề ra là trong vòng 4 ngày phải di dời hết. Nhưng đấy là trong tình hình thuận lợi. Chiến sự có thể nổ ra bất cứ lúc nào, chiến trường biến đổi liên tục, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể ôm tâm lý may mắn rằng địch nhân sẽ cho đủ 4 ngày được, bằng mọi giá phải tăng tốc lên, cho mọi người sớm rời đi càng nhanh càng tốt!
- Rõ!
Lên trên đại lâu của Chính Dương Quan, sắc mặt Lăng Huyền Phong biến ảo không ngừng. Trước mặt hắn là một rừng lều trại của lang binh, kéo dài mấy chục dặm, nơi nơi đều là ánh lửa, yêu khí tỏa ra ngút trời. Bầu không khí dày đặc một mùi tanh hôi vô cùng khó chịu.
- Lương phó tướng. Chúng ta hiện đang có bao nhiêu binh lực tại Chính Dương Quan?
- Hồi công tử. Tại đây chúng ta có 4 vạn binh sĩ, vừa rồi công tử đem theo 3 vạn binh sĩ cùng với nhân thủ Cái Bang, Phục Ma Hội. Hiện tại tổng binh lực chúng ta đang có là hơn 7 vạn người!
- 7 vạn... 7 vạn...
Lăng Huyền Phong thở dài.
- 7 vạn huynh đệ thủ thành, trong khi bọn chúng có ít nhất 30 vạn binh lực. Không biết chúng ta có thể cầm cự được bao lâu đây... Ài.... Lập tức hạ lệnh, mau chuẩn bị toàn bộ khí giới thủ thành! Kiểm tra lại kho binh khí, chuẩn bị sẵn cung tên, máy bắn đá, thủ nỏ. Nhanh chóng gia cố lại tường thành, công sự, các nơi hiểm yếu, đồng thời cho người bố trí cọc nhọn, bẫy rập dưới tường thành để làm chậm bước tiến của quân thù. Trên tường thành ít nhất phải có 4 hàng cung thủ và 1 hàng giáp sĩ, đề phòng bọn chúng leo lên tường thành. Ở phía dưới thì chấn chỉnh lại sĩ khí, tạm thời chúng ta thủ thành lấy bộ binh làm chủ, truyền lệnh cho hỏa đầu quân nấu cơm! Các anh em phải được ăn no đủ trước khi chiến trận nổ ra!
- Rõ!
- Mộ Dung cô nương, Dương đại hiệp, Đơn Quân Sư, Dương Quá, Long nhi, Cung cô nương! Mọi người nhanh chóng suất lĩnh các huynh đệ trấn thủ các đại lâu và những nơi hiểm yếu, hễ có tên nào vọt lên phải nhanh chóng tiêu diệt, đừng để bọn chúng động vào cung thủ của chúng ta! Độc Cô Tam huynh đệ! Ba người mau chóng dẫn theo một nhóm nhân thủ trấn giữ cổng thành, trong trường hợp xấu nhất là cổng thành bị phá, phải nhanh chóng hỗ trợ binh sĩ ngăn cản, không cho bọn chúng vượt qua. Tứ đệ, Tuyết nhi, Độc Cô Cầu Bại thì theo ta, tùy thời đợi lệnh!
- Tuân mệnh!
Khi mọi người nhận mệnh rời đi, một quân sĩ chạy tới:
- Báo cáo Lăng công tử! Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia đã phái người tới trợ chiến, đồng thời trong số đông bá tánh cũng có rất nhiều thanh niên trai tráng xin ở lại được cùng góp sức chống địch!
- Còn An gia?
- Bẩm... An gia không thấy ai.
- Hừ! Lũ hèn nhát! Có bao nhiêu người?
- Bẩm, Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia tới 100 người, còn thanh niên bình dân bá tánh có 4 vạn người!
- 4 vạn sao? Mau điều một số đi đến Huyền Vũ Môn trợ giúp Quách Nguyên SOái!
- Bẩm công tử! Trước đó cũng đã có 3 vạn người đã tới Huyền Vũ Môn rồi, còn lại là ở tại nơi này!
Lăng Huyền Phong gật đầu. Thêm 4 vạn nhân lực, mặc dù là con số không nhỏ, nhưng hầu hết đều chưa kinh qua chiến tranh, ra ngoài đó thì chỉ có làm dê chờ bị giết mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là lúc cần dùng người, thôi thì chống được bao lâu thì chống vậy. Phi thân lên đài điểm quân, đứng trước 4 vạn người mới tới trợ chiến, Lăng Huyền Phong cao giọng nói:
- Các huynh đệ! Quốc nạn lâm đầu, Triều Ca gặp nguy sớm tối, nay Lăng mỗ gặp có được sự nhiệt tình trợ giúp của các huynh đệ, Lăng mỗ thay mặt các binh sĩ thủ thành cúi đầu cảm ơn!
Nói xong, hắn trực tiếp khom người 90 độ hướng về phía mọi người.
- Lăng công tử không cần khách khí! Đất nước lâm nguy! Thân là nam nhi, không đứng lên bảo vệ quê hương đất nước, thì còn sống làm gì!
- Phải! Đúng đó! Chúng ta tuy rằng chỉ là bình dân, chỉ có một cái túi da này. Chết thì chết, cùng lắm 18 năm sau lão tử lại là 1 trang hảo hán, đúng không?
- Đúng! Chính phải! 18 năm sau lại làm hảo hán!
......
- Các huynh đệ! Nếu như mọi người quyết tâm, Lăng mỗ cũng không khách sáo nữa! Toàn bộ những người khỏe mạnh nhất, mau đến quân nhu nhận vũ khí, còn lại tất cả sẽ làm công tác hậu cần, trợ giúp thương binh, đồng thời làm lực lượng dự bị, điều đi khi cần thiết. Mọi người sẽ được huấn luyện qua về phương pháp chiến đấu. Tuy rằng có chút lửa xém lông mày, nhưng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Sau này khi được lệnh chiến đấu, không được mệnh ai nấy đánh, phải hoàn toàn nghe lệnh chỉ huy! Đánh là đánh, rút là rút! Ai không nghe lệnh, quân pháp xử trảm! Rõ chưa?
- Rõ!
- Lương phó tướng! 4 vạn huynh đệ này giao cho ngươi!
- Tuân lệnh!
Lăng Huyền Phong quay sang các lộ nhân thủ của Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia, dẫn đầu Độc Cô gia chính là Lăng - Vu nhị lão và Độc Cô gia chủ. Còn Thượng Quan gia thì là Thượng Quan Hùng và Thượng Quan Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.