Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 116: Thiên Vương truyền thừa
Dao Quang Lân Y
23/10/2019
- Nhớ kỹ! Hài tử! Bằng mọi giá ngươi phải tiêu diệt Trụ Vương! Ngươi chắc chắn sẽ làm được, bởi vì ngươi là người hắn đã chọn!
Lăng Huyền Phong cười khổ. Đúng là ta đã được chọn, nhưng cái chính là bây giờ ta quá yếu a! Đi tìm bọn hắn khác nào tìm chết?
Dường như cảm thấy sự lo âu của hắn, Lăng Hi Trì trấn an:
- Đừng lo! Theo như tính toán của ta, ít nhất trong vòng 5 năm tới Văn Trọng sẽ không hồi sinh được Trụ Vương, bởi vì tam phách của hắn chưa hấp thu đủ linh khí. Đây chính là cơ hội của ngươi! Nâng cao thực lực của mình, đối đầu với bọn hắn! Thôi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, rất nhanh ta sẽ biến mất. Truyền thừa của hắn, lát nữa sẽ được đưa tới cho ngươi, hãy tận dụng nó thật tốt!
Thân ảnh của Lăng Hi Trì mờ dần, cuối cùng biến mất. Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi có một lực hút cưỡng ép đẩy hắn ra khỏi huyễn cảnh.
................
- Bịch!!!!!
Ngã xuống một bãi cỏ, Lăng Huyền Phong mở mắt. Trước mắt hắn chính là gương mặt thân thuộc của Lăng Phiêu, bên cạnh còn có Lăng Phiên Hùng đang lo lắng nhìn hắn.
- Ra rồi! Tất cả đã ra rồi!
Lăng Bạo chấn kinh. Lần này nhanh hơn so với những lần trước! Trước đây, phải tốn ít nhất 3 ngày mới ra hết, nhưng không ngờ, chỉ nửa ngày, tất cả đám người trẻ tuổi đi vào đều bị đẩy ra đồng loạt. Hơn nữa, mặt mày tên nào tên nấy đều ủ rũ như gà trống bại trận. Chẳng lẽ... thất bại rồi??
- Haizz! Lại một lần thất bại, xem ra vẫn chưa tìm được người đó. - Lăng Bạo nghĩ thầm, sau đó quát lớn:
- Tất cả nghe đây! Lần khảo nghiệm này đã kết thúc, xem ra.... ài... ta rất tiếc phải thông báo rằng các ngươi đã đánh mất cơ hội một đời này.... - Càng nói giọng lão càng lúc càng không đành lòng nhìn đám đệ tử.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xấu hổ, chỉ có Lăng Huyền Phong dõng dạc đứng dậy:
- Hừ! Thất bại thì thất bại! Gia gia! Lăng gia chúng ta đã chứng minh: Không cần truyền thừa, đệ tử Lăng gia vẫn là giỏi nhất!
- Đúng! Lăng gia là số một!
- Tam thiếu nói đúng!
- .......
Các đệ tử khác phấn chấn tinh thần. Đúng vậy! Dù không có truyền thừa, Lăng gia ta vẫn là số một, còn sợ bố con thằng nào? Lăng lão gia tử trong mắt hiện ra một tia hài lòng:
- Được! Không hổ là con cháu Lăng gia chúng ta! Thắng không kiêu, bại không nản! Tất cả theo ta về! Hôm nay lão phu mở yến tiệc mừng các ngươi!
Trong tiếng reo hò, mọi người lục đục kéo nhau về, chỉ có Lăng Huyền Phong đứng nhìn vào vách núi, Lăng Phiêu thấy vậy khuyên nhủ:
- Nhi tử, ngươi đừng buồn! Cho dù không đạt được truyền thừa, nhưng...
- Phụ thân, không phải vậy, ta đang suy nghĩ về những điều tổ nãi nãi nói!
- Tổ nãi nãi? Ý ngươi nói là Lăng Hi Trì lão tổ tông? Nhi tử! Chẳng lẽ.... - Hình như đoán ra được cái gì, Lăng Phiêu cảm thấy chấn động.
- Phụ thân, việc này không nên nói ở đây.
- Đúng đúng, về nhà rồi nói!
- ------------------------------------------------
Sau yến tiệc, Lăng Phiêu kéo theo Lăng Phiên Hùng đi tìm Lăng Huyền Phong, sau khi đuổi hết hạ nhân ra ngoài, hắn mới hỏi:
- Nhi tử! Có phải ngươi đã nhận được truyền thừa?
Nghe Lăng Phiêu hỏi mà Lăng Phiên Hùng suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
- Cái gì? Phong nhi? Ngươi đã nhận được truyền thừa? - Lăng Phiên Hùng hai mắt trợn trừng như 2 con ốc nhồi, nhìn chất nhi của hắn với vẻ không tưởng tược được.
Lăng Huyền Phong trả lời:
- Đúng thế, con đã nhận được, hơn nữa lại còn biết được một bí mật kinh thiên!
Thế là hắn kể cho 2 người nghe lại những gì Lăng Hi Trì đã nói. Nghe xong, 2 người sắc mặt trầm xuống.
- Xem ra, đại lục sắp lâm vào hạo kiếp. Nhưng chỉ có một mình Lăng Gia ta làm gì được cơ chứ?
- Đại bá! Không phải chỉ có Lăng Gia. Chuyến này, ta sẽ cố gắng tập hợp giang hồ hào kiệt, cùng giúp ta vượt qua tràng cảnh này.
- Nhưng mà.. bọn hắn có tin ngươi hay không?
- Người yên tâm! Đừng quản ta, hãy để ta phóng tay làm một lần. Về phần 2 người, cố gắng âm thầm tích súc lực lượng, với đệ tử Lăng Gia làm nòng cốt. Đến lúc đó, cho dù không thắng được, cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng! - Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói.
2 huynh đệ nhìn nhau, rốt cục thở dài. Xem ra chỉ còn cách đó mà thôi.
- Đúng rồi, nhi tử! Vậy còn truyền thừa?
- Đang ở đây!
Lăng Huyền Phong nói, rồi giơ ra trước mặt 2 người một quyển sách...
Lăng Huyền Phong cười khổ. Đúng là ta đã được chọn, nhưng cái chính là bây giờ ta quá yếu a! Đi tìm bọn hắn khác nào tìm chết?
Dường như cảm thấy sự lo âu của hắn, Lăng Hi Trì trấn an:
- Đừng lo! Theo như tính toán của ta, ít nhất trong vòng 5 năm tới Văn Trọng sẽ không hồi sinh được Trụ Vương, bởi vì tam phách của hắn chưa hấp thu đủ linh khí. Đây chính là cơ hội của ngươi! Nâng cao thực lực của mình, đối đầu với bọn hắn! Thôi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, rất nhanh ta sẽ biến mất. Truyền thừa của hắn, lát nữa sẽ được đưa tới cho ngươi, hãy tận dụng nó thật tốt!
Thân ảnh của Lăng Hi Trì mờ dần, cuối cùng biến mất. Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi có một lực hút cưỡng ép đẩy hắn ra khỏi huyễn cảnh.
................
- Bịch!!!!!
Ngã xuống một bãi cỏ, Lăng Huyền Phong mở mắt. Trước mắt hắn chính là gương mặt thân thuộc của Lăng Phiêu, bên cạnh còn có Lăng Phiên Hùng đang lo lắng nhìn hắn.
- Ra rồi! Tất cả đã ra rồi!
Lăng Bạo chấn kinh. Lần này nhanh hơn so với những lần trước! Trước đây, phải tốn ít nhất 3 ngày mới ra hết, nhưng không ngờ, chỉ nửa ngày, tất cả đám người trẻ tuổi đi vào đều bị đẩy ra đồng loạt. Hơn nữa, mặt mày tên nào tên nấy đều ủ rũ như gà trống bại trận. Chẳng lẽ... thất bại rồi??
- Haizz! Lại một lần thất bại, xem ra vẫn chưa tìm được người đó. - Lăng Bạo nghĩ thầm, sau đó quát lớn:
- Tất cả nghe đây! Lần khảo nghiệm này đã kết thúc, xem ra.... ài... ta rất tiếc phải thông báo rằng các ngươi đã đánh mất cơ hội một đời này.... - Càng nói giọng lão càng lúc càng không đành lòng nhìn đám đệ tử.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xấu hổ, chỉ có Lăng Huyền Phong dõng dạc đứng dậy:
- Hừ! Thất bại thì thất bại! Gia gia! Lăng gia chúng ta đã chứng minh: Không cần truyền thừa, đệ tử Lăng gia vẫn là giỏi nhất!
- Đúng! Lăng gia là số một!
- Tam thiếu nói đúng!
- .......
Các đệ tử khác phấn chấn tinh thần. Đúng vậy! Dù không có truyền thừa, Lăng gia ta vẫn là số một, còn sợ bố con thằng nào? Lăng lão gia tử trong mắt hiện ra một tia hài lòng:
- Được! Không hổ là con cháu Lăng gia chúng ta! Thắng không kiêu, bại không nản! Tất cả theo ta về! Hôm nay lão phu mở yến tiệc mừng các ngươi!
Trong tiếng reo hò, mọi người lục đục kéo nhau về, chỉ có Lăng Huyền Phong đứng nhìn vào vách núi, Lăng Phiêu thấy vậy khuyên nhủ:
- Nhi tử, ngươi đừng buồn! Cho dù không đạt được truyền thừa, nhưng...
- Phụ thân, không phải vậy, ta đang suy nghĩ về những điều tổ nãi nãi nói!
- Tổ nãi nãi? Ý ngươi nói là Lăng Hi Trì lão tổ tông? Nhi tử! Chẳng lẽ.... - Hình như đoán ra được cái gì, Lăng Phiêu cảm thấy chấn động.
- Phụ thân, việc này không nên nói ở đây.
- Đúng đúng, về nhà rồi nói!
- ------------------------------------------------
Sau yến tiệc, Lăng Phiêu kéo theo Lăng Phiên Hùng đi tìm Lăng Huyền Phong, sau khi đuổi hết hạ nhân ra ngoài, hắn mới hỏi:
- Nhi tử! Có phải ngươi đã nhận được truyền thừa?
Nghe Lăng Phiêu hỏi mà Lăng Phiên Hùng suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
- Cái gì? Phong nhi? Ngươi đã nhận được truyền thừa? - Lăng Phiên Hùng hai mắt trợn trừng như 2 con ốc nhồi, nhìn chất nhi của hắn với vẻ không tưởng tược được.
Lăng Huyền Phong trả lời:
- Đúng thế, con đã nhận được, hơn nữa lại còn biết được một bí mật kinh thiên!
Thế là hắn kể cho 2 người nghe lại những gì Lăng Hi Trì đã nói. Nghe xong, 2 người sắc mặt trầm xuống.
- Xem ra, đại lục sắp lâm vào hạo kiếp. Nhưng chỉ có một mình Lăng Gia ta làm gì được cơ chứ?
- Đại bá! Không phải chỉ có Lăng Gia. Chuyến này, ta sẽ cố gắng tập hợp giang hồ hào kiệt, cùng giúp ta vượt qua tràng cảnh này.
- Nhưng mà.. bọn hắn có tin ngươi hay không?
- Người yên tâm! Đừng quản ta, hãy để ta phóng tay làm một lần. Về phần 2 người, cố gắng âm thầm tích súc lực lượng, với đệ tử Lăng Gia làm nòng cốt. Đến lúc đó, cho dù không thắng được, cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng! - Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói.
2 huynh đệ nhìn nhau, rốt cục thở dài. Xem ra chỉ còn cách đó mà thôi.
- Đúng rồi, nhi tử! Vậy còn truyền thừa?
- Đang ở đây!
Lăng Huyền Phong nói, rồi giơ ra trước mặt 2 người một quyển sách...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.