Chương 14: Hai Người Cao Thủ!
Hiệp Xả Đản
26/03/2021
Thiên Khánh thành, hoàng cung, trong thư phòng Hoàng đế.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Tây Môn Phá Thiên đang phê duyệt tấu chương, hai tên cung nữ nhẹ nhàng phe phẩy quạt bồ hương, xua đuổi muỗi.
*kiểu hương đuổi côn trùng
"Bệ hạ, Linh Cáp Doanh lão quỷ phát tới tin tức."
Võ Thánh cong cong thân thể, trong tay còn đang nắm lấy một con bồ câu màu xanh.
"Nói đi." Tây Môn Phá Thiên không ngẩng đầu lên nói.
"Bẩm bệ hạ, lão quỷ truyền đến tin tức, Đại Hoàng tử xuất phát chiều hôm ấy, bị nữ nhi của trấn nam Đại tướng quân, Địch Doanh Doanh chặn đường."
"Ồ! Địch Doanh Doanh, nàng đi làm cái gì?" Tây Môn Phá Thiên nhìn xem tấu chương nhàn nhạt hỏi.
"Không biết, nhưng Đại Hoàng tử. . . sau khi phi lễ nàng, liền tiếp tục đi đường."
Võ Thánh vẻ mặt cổ quái:
"Cái gì? Phi lễ? Này cũng là phù hợp tính tình Đại lang, bất quá đã ăn một lần thua thiệt của Phan Ngân Liên, kém chút chết mà còn không học được bài học, haiz."
Tây Môn Phá Thiên có chút thất vọng thở dài, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương.
"Hết rồi sao?"
"Hôm nay, à không, hẳn là đêm qua, Đại Hoàng tử bị ám sát. 8 tên thích khách, một Ngưng Thần trung kỳ, hai sơ kỳ, năm Thoát Thai tầng chín, bị giết sạch."
"Ba!" Tây Môn Phá Thiên đập tấu chương lên bàn, kinh ngạc hỏi: "Chết hết?"
"Đúng vậy, chết hết."
"Đại lang đâu?"
Tây Môn Phá Thiên ngữ khí khẩn trương, dù sao đó cũng là con của hắn.
"Đại Hoàng tử bị đâm vào ngực, bất quá hắn có chữa thương đan tam phẩm, đã không sao, chỉ là chết bốn tên hộ vệ. Mà lại, tình huống có chút quỷ dị."
"Ồ? Quỷ dị như thế nào?"
Thế là Võ Thánh liền đem chuyện thích khách cầm đầu bỗng nhiên làm phản nói một lần.
Tây Môn Phá Thiên nghe xong chau mày, xong liền lập tức giãn ra, cười.
"Ha ha! Đại lang được a! Quả nhiên còn có bí mật. Xem ra Hoàng hậu không có nói dối, ngày đó nàng xác thực bị khống chế."
Võ Thánh chớp mắt, cung kính hỏi: "Vậy theo bệ hạ chuyện này còn muốn điều tra không?"
"Không cần, cũng chưa chắc có thể điều tra được. Đi thôi, nhìn một chút động tĩnh của Nhị lang, ảnh vệ của hắn thất bại, chắc bây giờ đang rất tức giận nha?"
Tây Môn Phá Thiên như là đang xem kịch, nhìn xem hai đứa con trai mình phân cao thấp, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Vâng, bệ hạ, lão nô cáo lui."
. . .
Thái Tử điện.
"Bành!"
Một kiện đồ sứ tinh xảo trong nháy mắt bị đập nát, một tên người áo đen đang quỳ xuống bị dọa đến giật mình.
"Phế vật! Đều là một đám rác rưởi! Ta hằng năm tiêu bao nhiều tiền cung ứng cho các ngươi, các ngươi lại báo đáp ta như vậy sao? Một tiểu tổ a! Cả một tiểu tổ, vậy mà không còn một ai! Chỉ còn lại một thám tử trong bóng tối báo tin, mẹ nó ta phục rồi!"
Tây Môn Nghiễm tức đến thổ huyết, không nghĩ tới đợt ám sát đầu tiên liền toàn quân bị diệt, đơn giản liền là sỉ nhục!
"Thái Tử điện hạ, ngày đó Đại Hoàng tử sử dụng yêu pháp, khống chế thủ lĩnh tiểu tổ mới đưa đến nhiệm vụ thất bại. Còn xin điện hạ cho ảnh vệ chúng ta một cơ hội! Nhất định sẽ không phung phí điện hạ vun trồng!"
Người áo đen dập đầu sát sàn nhà, dáng vẻ thấy chết không sờn. Dĩ nhiên nếu như nhiệm vụ thất bại lần nữa, kết cục của hắn vẫn là vô cùng thê thảm.
"Đi! Điều động bốn tổ ảnh vệ còn lại! Ngươi cầm đầu, mai phục tại trên đường đến Đông Lẫm thành, nhớ chọn nơi kín đáo để ẩn nấp. Nếu như thất bại lần nữa. . . Không, không được phép thất bại! Nếu như các ngươi không giết được hắn thì cũng đừng trở về, người nhà sẽ được chôn cùng các ngươi!"
Tây Môn Nghiễm trở nên hung ác, đem vốn liếng mấy năm này của mình bày ra hết, nếu như đối phương còn không chết, cái kia chỉ có thể nói là ý trời.
"Vâng thưa điện hạ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Người áo đen liên tục dập đầu, sau đó lui ra ngoài.
"Hừ! Tây Môn Hạo, ngươi giỏi thật! Để ta chờ xem. Người đâu! Đi lãnh cung gặp Hoàng hậu!"
. . .
"Ầm!"
Đá văng cửa một cái khách sạn vắng vẻ, Lưu đội trưởng nắm chặt đao thép, liếc mắt đánh giá lầu một khách sạn, chỉ có một tên tiểu hỏa kế* bị dọa đến trắng bệch.
*giống như lễ tân trong khách sạn
"A! Cường đạo tới. . ."
"Ầm!" Một thỏi bạc đập trên quầy.
"Đừng la, khách ở trọ."
Lưu đội trưởng phát hiện khách sạn không có gì dị thường, liền quay người thi lễ: "Công tử, mời vào."
Tây Môn Hạo bế Địch Doanh Doanh đang hôn mê đi vào khách sạn, nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người tiểu hỏa kế.
Mà tiểu tử kia đang cầm chặt nén bạc, ngẩn người nhìn một đội người tiến đến.
"Còn phòng trống không?" Tây Môn Hạo nhàn nhạt hỏi.
"Còn... Còn! Vị đại gia này, ngài muốn mấy gian?"
Tiểu hỏa kế thấy không phải ăn cướp, lại còn là người có tiền liền hưng phấn.
"Ngươi mù sao? Không biết tự tính toán à?"
Tây Môn Hạo tâm tình đang không tốt nên rất phiền muộn, lại còn đói khổ lạnh lẽo, coi tiểu hỏa kế thành nơi trút giận.
"Vâng! Đúng vậy! Tiểu nhân mắt mù! Tiểu nhân đi an bài phòng cho ngài ngay." Tiểu hỏa kế cúi đầu khom lưng nói.
"Không vội, mang lên hai bàn rượu thịt, chúng ta đang đói."
Tây Môn Hạo đem Địch Doanh Doanh để trên một cái bàn, sau đó ngồi xuống, cầm lấy ấm trà rót một chén trà lạnh.
Tiểu hỏa kế nhìn thoáng qua Địch Doanh Doanh, lại bị dọa đến mặt trắng bệch, quay sang nhìn thấy bốn cái hộ vệ hung thần ác sát. Vết máu trên quần áo mặc dù bị nước mưa ăn mòn rất nhiều, nhưng vẫn là có thể nhìn ra màu đỏ nhạt, không khỏi chuột rút bắp chân.
"Này! Không nghe thấy công tử nhà ta nói gì sao? Nhanh chân lên!"
Lưu đội trưởng "Bang" một tiếng đập lên bàn, vênh mặt hất cằm mắng một câu. Hắn là đại nội thị vệ hoàng cung, đã quen làm mưa làm gió, làm sao có thể khách khí với một tên tiểu hỏa kế.
"A? Được! Để tiểu nhân đi an bài!"
Tiểu hỏa kế nhanh chân chạy, suýt chút nữa bị dọa tiểu ra quần.
Tiểu hỏa kế rời đi nhưng chưởng quỹ cũng bị tiếng ồn đánh thức.
Cuối cùng vẫn là chưởng quỹ đến an bài mấy gian phòng trọ tốt nhất cho đám người bọn họ, đồng thời phái người đi trông ngựa.
Sau đó cũng nhìn thấy đám người này một đường đội mưa liền tranh thủ thời gian bảo hậu trù làm xong đồ ăn, nấu nước.
Dù đã nửa đêm nhưng nhân viên trong tiệm vẫn đều bận rộn quá sức.
Bất quá những khách nhân này cũng hào phóng, lại cho một thỏi bạc mười lượng làm chưởng quỹ mừng như điên.
Nhờ sức mạnh của đồng tiền, sau khi bọn họ tắm nước nóng, tiểu nhị cũng đã dọn xong hai bàn đồ ăn.
Mặc dù khách sạn ở tiểu trấn không có gì gọi là sơn hào hải vị, nhưng đối với người đã gặm lương khô mấy ngày mà nói thì thật là không gì bắt bẻ được.
Tây Môn Hạo, Bích Liên, còn có Lưu đội trưởng một bàn, ba tên hộ vệ cùng với phu xe một bàn, Địch Doanh Doanh thì lại bị an bài vào trong phòng khách.
Lúc mọi người đang ăn như gió cuốn, cửa khách sạn bị đẩy ra lần nữa, hai tên nam tử đi vào khách sạn.
Hai người đi vào, phát hiện giờ này còn có người ăn cơm, không khỏi sửng sốt một lát.
Ngay tại lúc đó, mấy người Tây Môn Hạo cũng quay đầu nhìn về phía hai người mới vào kia. Dù sao vừa mới gặp ám sát, phải giữ cảnh giác với người lạ.
"Công tử, là cao thủ." Lưu đội trưởng nói nhỏ bên tai Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo giật mình, trong lòng hơi động, nhìn về phía nam tử áo đen.
Đẳng cấp: Đoán Thần trung kỳ!
"Má! Khó chơi a!"
Tây Môn Hạo mắng một câu trong lòng, sau đó nhìn về nam tử áo trắng.
Đẳng cấp: Đoán Thần đại viên mãn!
"Đ* má! Cũng không dễ chơi nốt!"
Tây Môn Hạo nhìn nam tử áo trắng, nắm chặt Ẩn Thân Phù trong tay.
Đoán Thần kỳ, một cái trung kỳ, một cái đại viên mãn, một người có thể giải quyết bọn hắn! Nếu thật sự không được, liền chuồn đi!
Dưới ánh đèn sáng ngời, Tây Môn Phá Thiên đang phê duyệt tấu chương, hai tên cung nữ nhẹ nhàng phe phẩy quạt bồ hương, xua đuổi muỗi.
*kiểu hương đuổi côn trùng
"Bệ hạ, Linh Cáp Doanh lão quỷ phát tới tin tức."
Võ Thánh cong cong thân thể, trong tay còn đang nắm lấy một con bồ câu màu xanh.
"Nói đi." Tây Môn Phá Thiên không ngẩng đầu lên nói.
"Bẩm bệ hạ, lão quỷ truyền đến tin tức, Đại Hoàng tử xuất phát chiều hôm ấy, bị nữ nhi của trấn nam Đại tướng quân, Địch Doanh Doanh chặn đường."
"Ồ! Địch Doanh Doanh, nàng đi làm cái gì?" Tây Môn Phá Thiên nhìn xem tấu chương nhàn nhạt hỏi.
"Không biết, nhưng Đại Hoàng tử. . . sau khi phi lễ nàng, liền tiếp tục đi đường."
Võ Thánh vẻ mặt cổ quái:
"Cái gì? Phi lễ? Này cũng là phù hợp tính tình Đại lang, bất quá đã ăn một lần thua thiệt của Phan Ngân Liên, kém chút chết mà còn không học được bài học, haiz."
Tây Môn Phá Thiên có chút thất vọng thở dài, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương.
"Hết rồi sao?"
"Hôm nay, à không, hẳn là đêm qua, Đại Hoàng tử bị ám sát. 8 tên thích khách, một Ngưng Thần trung kỳ, hai sơ kỳ, năm Thoát Thai tầng chín, bị giết sạch."
"Ba!" Tây Môn Phá Thiên đập tấu chương lên bàn, kinh ngạc hỏi: "Chết hết?"
"Đúng vậy, chết hết."
"Đại lang đâu?"
Tây Môn Phá Thiên ngữ khí khẩn trương, dù sao đó cũng là con của hắn.
"Đại Hoàng tử bị đâm vào ngực, bất quá hắn có chữa thương đan tam phẩm, đã không sao, chỉ là chết bốn tên hộ vệ. Mà lại, tình huống có chút quỷ dị."
"Ồ? Quỷ dị như thế nào?"
Thế là Võ Thánh liền đem chuyện thích khách cầm đầu bỗng nhiên làm phản nói một lần.
Tây Môn Phá Thiên nghe xong chau mày, xong liền lập tức giãn ra, cười.
"Ha ha! Đại lang được a! Quả nhiên còn có bí mật. Xem ra Hoàng hậu không có nói dối, ngày đó nàng xác thực bị khống chế."
Võ Thánh chớp mắt, cung kính hỏi: "Vậy theo bệ hạ chuyện này còn muốn điều tra không?"
"Không cần, cũng chưa chắc có thể điều tra được. Đi thôi, nhìn một chút động tĩnh của Nhị lang, ảnh vệ của hắn thất bại, chắc bây giờ đang rất tức giận nha?"
Tây Môn Phá Thiên như là đang xem kịch, nhìn xem hai đứa con trai mình phân cao thấp, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Vâng, bệ hạ, lão nô cáo lui."
. . .
Thái Tử điện.
"Bành!"
Một kiện đồ sứ tinh xảo trong nháy mắt bị đập nát, một tên người áo đen đang quỳ xuống bị dọa đến giật mình.
"Phế vật! Đều là một đám rác rưởi! Ta hằng năm tiêu bao nhiều tiền cung ứng cho các ngươi, các ngươi lại báo đáp ta như vậy sao? Một tiểu tổ a! Cả một tiểu tổ, vậy mà không còn một ai! Chỉ còn lại một thám tử trong bóng tối báo tin, mẹ nó ta phục rồi!"
Tây Môn Nghiễm tức đến thổ huyết, không nghĩ tới đợt ám sát đầu tiên liền toàn quân bị diệt, đơn giản liền là sỉ nhục!
"Thái Tử điện hạ, ngày đó Đại Hoàng tử sử dụng yêu pháp, khống chế thủ lĩnh tiểu tổ mới đưa đến nhiệm vụ thất bại. Còn xin điện hạ cho ảnh vệ chúng ta một cơ hội! Nhất định sẽ không phung phí điện hạ vun trồng!"
Người áo đen dập đầu sát sàn nhà, dáng vẻ thấy chết không sờn. Dĩ nhiên nếu như nhiệm vụ thất bại lần nữa, kết cục của hắn vẫn là vô cùng thê thảm.
"Đi! Điều động bốn tổ ảnh vệ còn lại! Ngươi cầm đầu, mai phục tại trên đường đến Đông Lẫm thành, nhớ chọn nơi kín đáo để ẩn nấp. Nếu như thất bại lần nữa. . . Không, không được phép thất bại! Nếu như các ngươi không giết được hắn thì cũng đừng trở về, người nhà sẽ được chôn cùng các ngươi!"
Tây Môn Nghiễm trở nên hung ác, đem vốn liếng mấy năm này của mình bày ra hết, nếu như đối phương còn không chết, cái kia chỉ có thể nói là ý trời.
"Vâng thưa điện hạ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Người áo đen liên tục dập đầu, sau đó lui ra ngoài.
"Hừ! Tây Môn Hạo, ngươi giỏi thật! Để ta chờ xem. Người đâu! Đi lãnh cung gặp Hoàng hậu!"
. . .
"Ầm!"
Đá văng cửa một cái khách sạn vắng vẻ, Lưu đội trưởng nắm chặt đao thép, liếc mắt đánh giá lầu một khách sạn, chỉ có một tên tiểu hỏa kế* bị dọa đến trắng bệch.
*giống như lễ tân trong khách sạn
"A! Cường đạo tới. . ."
"Ầm!" Một thỏi bạc đập trên quầy.
"Đừng la, khách ở trọ."
Lưu đội trưởng phát hiện khách sạn không có gì dị thường, liền quay người thi lễ: "Công tử, mời vào."
Tây Môn Hạo bế Địch Doanh Doanh đang hôn mê đi vào khách sạn, nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người tiểu hỏa kế.
Mà tiểu tử kia đang cầm chặt nén bạc, ngẩn người nhìn một đội người tiến đến.
"Còn phòng trống không?" Tây Môn Hạo nhàn nhạt hỏi.
"Còn... Còn! Vị đại gia này, ngài muốn mấy gian?"
Tiểu hỏa kế thấy không phải ăn cướp, lại còn là người có tiền liền hưng phấn.
"Ngươi mù sao? Không biết tự tính toán à?"
Tây Môn Hạo tâm tình đang không tốt nên rất phiền muộn, lại còn đói khổ lạnh lẽo, coi tiểu hỏa kế thành nơi trút giận.
"Vâng! Đúng vậy! Tiểu nhân mắt mù! Tiểu nhân đi an bài phòng cho ngài ngay." Tiểu hỏa kế cúi đầu khom lưng nói.
"Không vội, mang lên hai bàn rượu thịt, chúng ta đang đói."
Tây Môn Hạo đem Địch Doanh Doanh để trên một cái bàn, sau đó ngồi xuống, cầm lấy ấm trà rót một chén trà lạnh.
Tiểu hỏa kế nhìn thoáng qua Địch Doanh Doanh, lại bị dọa đến mặt trắng bệch, quay sang nhìn thấy bốn cái hộ vệ hung thần ác sát. Vết máu trên quần áo mặc dù bị nước mưa ăn mòn rất nhiều, nhưng vẫn là có thể nhìn ra màu đỏ nhạt, không khỏi chuột rút bắp chân.
"Này! Không nghe thấy công tử nhà ta nói gì sao? Nhanh chân lên!"
Lưu đội trưởng "Bang" một tiếng đập lên bàn, vênh mặt hất cằm mắng một câu. Hắn là đại nội thị vệ hoàng cung, đã quen làm mưa làm gió, làm sao có thể khách khí với một tên tiểu hỏa kế.
"A? Được! Để tiểu nhân đi an bài!"
Tiểu hỏa kế nhanh chân chạy, suýt chút nữa bị dọa tiểu ra quần.
Tiểu hỏa kế rời đi nhưng chưởng quỹ cũng bị tiếng ồn đánh thức.
Cuối cùng vẫn là chưởng quỹ đến an bài mấy gian phòng trọ tốt nhất cho đám người bọn họ, đồng thời phái người đi trông ngựa.
Sau đó cũng nhìn thấy đám người này một đường đội mưa liền tranh thủ thời gian bảo hậu trù làm xong đồ ăn, nấu nước.
Dù đã nửa đêm nhưng nhân viên trong tiệm vẫn đều bận rộn quá sức.
Bất quá những khách nhân này cũng hào phóng, lại cho một thỏi bạc mười lượng làm chưởng quỹ mừng như điên.
Nhờ sức mạnh của đồng tiền, sau khi bọn họ tắm nước nóng, tiểu nhị cũng đã dọn xong hai bàn đồ ăn.
Mặc dù khách sạn ở tiểu trấn không có gì gọi là sơn hào hải vị, nhưng đối với người đã gặm lương khô mấy ngày mà nói thì thật là không gì bắt bẻ được.
Tây Môn Hạo, Bích Liên, còn có Lưu đội trưởng một bàn, ba tên hộ vệ cùng với phu xe một bàn, Địch Doanh Doanh thì lại bị an bài vào trong phòng khách.
Lúc mọi người đang ăn như gió cuốn, cửa khách sạn bị đẩy ra lần nữa, hai tên nam tử đi vào khách sạn.
Hai người đi vào, phát hiện giờ này còn có người ăn cơm, không khỏi sửng sốt một lát.
Ngay tại lúc đó, mấy người Tây Môn Hạo cũng quay đầu nhìn về phía hai người mới vào kia. Dù sao vừa mới gặp ám sát, phải giữ cảnh giác với người lạ.
"Công tử, là cao thủ." Lưu đội trưởng nói nhỏ bên tai Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo giật mình, trong lòng hơi động, nhìn về phía nam tử áo đen.
Đẳng cấp: Đoán Thần trung kỳ!
"Má! Khó chơi a!"
Tây Môn Hạo mắng một câu trong lòng, sau đó nhìn về nam tử áo trắng.
Đẳng cấp: Đoán Thần đại viên mãn!
"Đ* má! Cũng không dễ chơi nốt!"
Tây Môn Hạo nhìn nam tử áo trắng, nắm chặt Ẩn Thân Phù trong tay.
Đoán Thần kỳ, một cái trung kỳ, một cái đại viên mãn, một người có thể giải quyết bọn hắn! Nếu thật sự không được, liền chuồn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.