Chương 46: Thần A! Ban Cho Ta Lực Lượng Đi!
Hiệp Xả Đản
27/03/2021
Gần năm mươi tên sát thủ đi tới, bao vây đám người Tây Môn Hạo lại, từng người đều đằng đằng sát khí, tùy thời chờ lệnh, một tiếng liền có thể đồ sát.
Bất quá, mục tiêu dù sao cũng là Đại hoàng tử, Ám Ảnh cũng cảm thấy một Đại hoàng tử đang quật khởi tự nhiên chết như vậy có chút oan, liền muốn cho đối phương nói ra di ngôn cuối cùng trước khi chết.
"Đại điện hạ, trước khi chết có cái gì muốn nói thì nói đi."
Ám ảnh nói xong, rút ra hai thanh đoản kiếm.
"Cũng không có gì để nói cả, nếu như trong các ngươi có người may mắn sống sót, trở về nói cho chủ tử của các ngươi Tây Môn Nghiễm, a đúng, còn có Phan Thế Mỹ. Để cho bọn hắn rửa sạch cái cổ, Hạo gia sẽ đích thân cắt lấy đầu của bọn hắn."
Tây Môn Hạo nói xong chậm rãi giơ Nguyên lực súng lục lên, một tay khác cũng giơ bảo kiếm lên.
Ám ảnh vẻ mặt phát lạnh, trầm giọng nói:
"Giết!"
"Xoạt xoạt xoạt!" Tất cả sát thủ cùng một chỗ xông tới.
"Bành bành!"
Tây Môn Hạo bắn ra hai phát đạn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhét một khối nguyên thạch vào.
Cùng lúc đó, vừa tránh được phát súng thứ nhất, phát súng thứ hai đã tới khiến cho một tên Thoát Thai kỳ xui xẻo bị trúng đạn, ngã lăn ra chết.
Bất quá, mấy chục tên đã tiến đến.
"Giết! Không phải bọn hắn chết! Thì là chúng ta chết!"
Tây Môn Hạo chợt quát một tiếng, một tay nổ súng, một tay sử dụng vô danh kiếm pháp.
"Sùng bái nữ vương của các ngươi đi!"
Đắc Kỷ cũng yêu kiều hô một tiếng, trực tiếp sử dụng đại chiêu, bắn ra năm quả cầu lửa.
"Rầm rầm rầm!"
Quả cầu lửa nổ tung, liền nghe thấy tiếng hét thảm liên tục.
"Giết!"
Lưu Thắng làm đệ nhất hộ vệ, biết hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ, cũng không thèm đếm xỉa, tay nắm yêu đao xông tới.
"Ngao ô! ! !"
Tật Phong lang hét dài một tiếng, thân thể lần nữa biến lớn, trở về nguyên bản, vọt đến đám người.
Mộc Ngự Phong mấy người cũng biết, hôm nay bị Tây Môn Hạo lừa thảm rồi, không giết chúng, thì chúng giết mình, cho nên đám người mắt đều đỏ bừng mà giết ra ngoài.
"Bành!"
"A!"
Một sát thủ bị Nguyên lực súng lục bắn trúng bả vai, trong nháy mắt xuyên qua, hét thảm một tiếng. Thế nhưng, ngay sau đó hàn mang lóe lên, đầu của hắn bay lên. Tây Môn Hạo một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm Nguyên lực súng lục, phảng phất một tôn sát thần!
Nơi này là hạp cốc trong núi tuyết, nên chiến đấu càng đánh càng kịch liệt, vô số cỗ thi thể dưới đất có sát thủ, cũng có người bên Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo đơn giản là gặp thần giết thần, phật cản giết phật, bảo kiếm trong tay bay múa nhẹ nhàng trong tay hắn, không nhìn thấy thân kiếm, chỉ có thể nhìn thấy đạo đạo hào quang kim sắc lấp lánh, còn thỉnh thoảng phát ra một tiếng súng vang.
Như thế chỉ trong chốc lát, đã có ba bốn sát thủ chết dưới kiếm của hắn, hoặc là bị súng hạ.
Bỗng nhiên, trong đám người của Ảnh vệ, có hai tên Đoán thần sơ kỳ đánh tới Tây Môn Hạo, mong muốn giết được hắn.
Đắc Kỷ lần này sao có thể để cho sát thủ phách lối, vung tay ra một đạo ánh sáng, ngay lập tức sử dụng thần tượng mị lực.
"Bành!" Hai cái Ảnh vệ đồng thời bị trúng chiêu, mê muội.
"Ha ha ha! Lợi hại!"
Tây Môn Hạo cười lớn một tiếng, nhắm chuẩn hai Ảnh vệ Đoán Thần sơ kỳ này mà bắn hết tất cả đạn, trực tiếp biến thân thể của đối phương thành cái sàng.
Bất quá, thần khí cấp một, đối phó với Đoán Thần kỳ vẫn còn có chút áp lực, mê muội qua đi, người kia phát ra một tiếng kêu thảm, cũng không khác tử vong là mấy.
"Thương thương thương!"
Tây Môn Hạo thu Nguyên lực súng lục, trong tay nhẹ nhàng nhanh chóng hướng thẳng đến tên Ảnh vệ sát thủ kia.
Một tên Ảnh vệ sát thủ Đoán Thần kỳ khác khôi phục nhanh chóng, vừa muốn xuất thủ, lại bị Đắc Kỷ dùng một cái linh hồn trùng kích chém vào trên cổ.
"Vù!" Một đầu Đoán Thần Sơ kỳ bay lên, đến chết hắn đều không rõ, vừa rồi đạo ánh sáng là cái gì .
"Phốc!"
"Ách!"
Bảo kiếm Tây Môn Hạo cũng đâm vào tên sát thủ chưa chết kia, muốn lấy tính mạng đối phương trong nháy mắt.
"Chủ nhân cẩn thận!"
"XÌ... Á!"
"Thảo!"
Tây Môn Hạo chỉ cảm thấy sau lưng đau rát, nguyên lai là mười tên sát thủ áo trắng toàn bộ đều hướng về phía mình mà đánh tới. Cũng đúng, nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là lấy tính mạng của mình.
"Hạo gia nổ chết các ngươi!"
Tây Môn Hạo lấy ra một viên lựu đạn, dùng miệng mở chốt ra.
"Tê. . ." Một đám khói trắng bốc lên.
Tây Môn Hạo đem lựu đạn hướng đám người ném, ngay lập tức lôi Đắc Kỷ chạy ra xa.
Mà những sát thủ kia đang tiến tới, không rõ đó là ý gì, nhịn không được tò mò nhìn xuống.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn, chấn động đến hai bên trên tuyết sơn tuyết đọng mảnh lớn mảnh nhỏ rơi xuống, chấn động khiến cho tất cả mọi người sững sờ, cùng nhau nhìn lại.
"A! Con mắt của ta!"
"Tay của ta không có á!"
"Đây là cái gì a? Chân của ta a!"
Những tên sát thủ áo trắng xui xẻo kia, còn có một số Ảnh vệ sát thủ, bị lựu đạn phát nổ làm cho bị thương không khỏi kêu rên liên tục.
"Ha ha ha! Ha ha ha! Cùng Hạo gia chơi? Hạo gia chơi chết các ngươi!"
Tây Môn Hạo ngang nhiên cười lớn, lựu đạn trên tay này so sánh với trên TV thì sát thương cao hơn nhiều.
"Giết! Cùng tiến lên! Giết hắn!"
Ám ảnh không nghĩ tới Tây Môn Hạo khó chơi như vậy, thủ đoạn nhiều như vậy! Ngoại trừ ám khí quỷ quái kia, lại còn có vũ khí sát thương dạng này.
Mà lúc này đoàn đội đã chết mấy người, chỉ có lão quỷ kia cảm thấy nha đầu Bích Liên không tệ, mang theo đối phương đứng bên ngoài vòng, nhìn cuộc chiến.
Tật Phong lang vết thương chằng chịt, bảo hộ lấy Cơ Vô Bệnh sắc mặt đang tái nhợt, đối phương cũng đã sử dụng tấm phù kim quang tráo kia.
Bốn tên hộ vệ chỉ còn lại Lưu Thắng đang bị thương nặng, còn lại đều chết hết! Đám người thuê cũng chỉ còn vợ chồng Mộc Ngự Phong sống sót, mà xem dáng vẻ của hai người, đoán chừng rất có thể muốn chạy trốn.
Mà bọn sát thủ, lúc này ít nhất còn có ba mươi người, trận chiến đấu này, đã không có cách nào đánh.
"Giết! Không cần quản những người khác!" Ám ảnh lần nữa hạ lệnh.
"Giết a!"
Tất cả sát thủ từ bỏ những người khác, toàn bộ xông về phía Tây Môn Hạo.
"Chạy!"
Lưu thị thấy cảnh này, liền kéo Mộc Ngự Phòng chạy. Bọn hắn đã hết lòng, không muốn đi chịu chết.
"Đại Cẩu! Bảo hộ Hạo huynh!"
Cơ Vô Bệnh thấy Tây Môn Hạo sắp lâm vào vây công, vội vàng mệnh lệnh cho Tật Phong lang đi bảo hộ.
"Công tử!"
Lưu Thắng khóe mắt muốn nứt, kéo theo thân thể mệt mỏi không thể tả vọt tới.
"Công tử! Ô ô ô!"
Bích Liên bị lão quỷ kéo cánh tay, đứng ở đằng xa, cất tiếng khóc lớn, lại không có một biện pháp nào.
Vết thương sau lưng Tây Môn Hạo lúc này đã cầm máu, nắm bảo kiếm trong tay, nhìn mười mấy tên sát thủ giống như mấy tên điên vọt tới, không khỏi cười.
"Xoạt!" Một tấm bùa chú xuất hiện trong tay. Đúng là thỉnh thần phù.
"Thần a! Ban cho ta lực lượng đi!"
"Ba!" Thỉnh thần phù kề ở sát ngực.
"Xoạt!" Tình cảnh biến đổi, Tây Môn Hạo lần nữa tiến nhập tình trạng phong bế không gian, trước mắt là bộ "Hoa quả cơ" to lớn.
"Tút tút tút. . ."
Hắn không chút do dự mà chạm, con trỏ phía trên nhanh chóng chuyển động.
Con trỏ càng ngày càng chậm, Tây Môn Hạo đang chăm chú nhìn chằm chằm con trỏ, lúc chuyển tới chân dung của Tôn Ngộ Không, hắn hơi kích động một chút, thế nhưng đã đi qua...
Cuối cùng, con trỏ dừng ở một nhân vật không đầu.
Bất quá, mục tiêu dù sao cũng là Đại hoàng tử, Ám Ảnh cũng cảm thấy một Đại hoàng tử đang quật khởi tự nhiên chết như vậy có chút oan, liền muốn cho đối phương nói ra di ngôn cuối cùng trước khi chết.
"Đại điện hạ, trước khi chết có cái gì muốn nói thì nói đi."
Ám ảnh nói xong, rút ra hai thanh đoản kiếm.
"Cũng không có gì để nói cả, nếu như trong các ngươi có người may mắn sống sót, trở về nói cho chủ tử của các ngươi Tây Môn Nghiễm, a đúng, còn có Phan Thế Mỹ. Để cho bọn hắn rửa sạch cái cổ, Hạo gia sẽ đích thân cắt lấy đầu của bọn hắn."
Tây Môn Hạo nói xong chậm rãi giơ Nguyên lực súng lục lên, một tay khác cũng giơ bảo kiếm lên.
Ám ảnh vẻ mặt phát lạnh, trầm giọng nói:
"Giết!"
"Xoạt xoạt xoạt!" Tất cả sát thủ cùng một chỗ xông tới.
"Bành bành!"
Tây Môn Hạo bắn ra hai phát đạn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhét một khối nguyên thạch vào.
Cùng lúc đó, vừa tránh được phát súng thứ nhất, phát súng thứ hai đã tới khiến cho một tên Thoát Thai kỳ xui xẻo bị trúng đạn, ngã lăn ra chết.
Bất quá, mấy chục tên đã tiến đến.
"Giết! Không phải bọn hắn chết! Thì là chúng ta chết!"
Tây Môn Hạo chợt quát một tiếng, một tay nổ súng, một tay sử dụng vô danh kiếm pháp.
"Sùng bái nữ vương của các ngươi đi!"
Đắc Kỷ cũng yêu kiều hô một tiếng, trực tiếp sử dụng đại chiêu, bắn ra năm quả cầu lửa.
"Rầm rầm rầm!"
Quả cầu lửa nổ tung, liền nghe thấy tiếng hét thảm liên tục.
"Giết!"
Lưu Thắng làm đệ nhất hộ vệ, biết hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ, cũng không thèm đếm xỉa, tay nắm yêu đao xông tới.
"Ngao ô! ! !"
Tật Phong lang hét dài một tiếng, thân thể lần nữa biến lớn, trở về nguyên bản, vọt đến đám người.
Mộc Ngự Phong mấy người cũng biết, hôm nay bị Tây Môn Hạo lừa thảm rồi, không giết chúng, thì chúng giết mình, cho nên đám người mắt đều đỏ bừng mà giết ra ngoài.
"Bành!"
"A!"
Một sát thủ bị Nguyên lực súng lục bắn trúng bả vai, trong nháy mắt xuyên qua, hét thảm một tiếng. Thế nhưng, ngay sau đó hàn mang lóe lên, đầu của hắn bay lên. Tây Môn Hạo một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm Nguyên lực súng lục, phảng phất một tôn sát thần!
Nơi này là hạp cốc trong núi tuyết, nên chiến đấu càng đánh càng kịch liệt, vô số cỗ thi thể dưới đất có sát thủ, cũng có người bên Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo đơn giản là gặp thần giết thần, phật cản giết phật, bảo kiếm trong tay bay múa nhẹ nhàng trong tay hắn, không nhìn thấy thân kiếm, chỉ có thể nhìn thấy đạo đạo hào quang kim sắc lấp lánh, còn thỉnh thoảng phát ra một tiếng súng vang.
Như thế chỉ trong chốc lát, đã có ba bốn sát thủ chết dưới kiếm của hắn, hoặc là bị súng hạ.
Bỗng nhiên, trong đám người của Ảnh vệ, có hai tên Đoán thần sơ kỳ đánh tới Tây Môn Hạo, mong muốn giết được hắn.
Đắc Kỷ lần này sao có thể để cho sát thủ phách lối, vung tay ra một đạo ánh sáng, ngay lập tức sử dụng thần tượng mị lực.
"Bành!" Hai cái Ảnh vệ đồng thời bị trúng chiêu, mê muội.
"Ha ha ha! Lợi hại!"
Tây Môn Hạo cười lớn một tiếng, nhắm chuẩn hai Ảnh vệ Đoán Thần sơ kỳ này mà bắn hết tất cả đạn, trực tiếp biến thân thể của đối phương thành cái sàng.
Bất quá, thần khí cấp một, đối phó với Đoán Thần kỳ vẫn còn có chút áp lực, mê muội qua đi, người kia phát ra một tiếng kêu thảm, cũng không khác tử vong là mấy.
"Thương thương thương!"
Tây Môn Hạo thu Nguyên lực súng lục, trong tay nhẹ nhàng nhanh chóng hướng thẳng đến tên Ảnh vệ sát thủ kia.
Một tên Ảnh vệ sát thủ Đoán Thần kỳ khác khôi phục nhanh chóng, vừa muốn xuất thủ, lại bị Đắc Kỷ dùng một cái linh hồn trùng kích chém vào trên cổ.
"Vù!" Một đầu Đoán Thần Sơ kỳ bay lên, đến chết hắn đều không rõ, vừa rồi đạo ánh sáng là cái gì .
"Phốc!"
"Ách!"
Bảo kiếm Tây Môn Hạo cũng đâm vào tên sát thủ chưa chết kia, muốn lấy tính mạng đối phương trong nháy mắt.
"Chủ nhân cẩn thận!"
"XÌ... Á!"
"Thảo!"
Tây Môn Hạo chỉ cảm thấy sau lưng đau rát, nguyên lai là mười tên sát thủ áo trắng toàn bộ đều hướng về phía mình mà đánh tới. Cũng đúng, nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là lấy tính mạng của mình.
"Hạo gia nổ chết các ngươi!"
Tây Môn Hạo lấy ra một viên lựu đạn, dùng miệng mở chốt ra.
"Tê. . ." Một đám khói trắng bốc lên.
Tây Môn Hạo đem lựu đạn hướng đám người ném, ngay lập tức lôi Đắc Kỷ chạy ra xa.
Mà những sát thủ kia đang tiến tới, không rõ đó là ý gì, nhịn không được tò mò nhìn xuống.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn, chấn động đến hai bên trên tuyết sơn tuyết đọng mảnh lớn mảnh nhỏ rơi xuống, chấn động khiến cho tất cả mọi người sững sờ, cùng nhau nhìn lại.
"A! Con mắt của ta!"
"Tay của ta không có á!"
"Đây là cái gì a? Chân của ta a!"
Những tên sát thủ áo trắng xui xẻo kia, còn có một số Ảnh vệ sát thủ, bị lựu đạn phát nổ làm cho bị thương không khỏi kêu rên liên tục.
"Ha ha ha! Ha ha ha! Cùng Hạo gia chơi? Hạo gia chơi chết các ngươi!"
Tây Môn Hạo ngang nhiên cười lớn, lựu đạn trên tay này so sánh với trên TV thì sát thương cao hơn nhiều.
"Giết! Cùng tiến lên! Giết hắn!"
Ám ảnh không nghĩ tới Tây Môn Hạo khó chơi như vậy, thủ đoạn nhiều như vậy! Ngoại trừ ám khí quỷ quái kia, lại còn có vũ khí sát thương dạng này.
Mà lúc này đoàn đội đã chết mấy người, chỉ có lão quỷ kia cảm thấy nha đầu Bích Liên không tệ, mang theo đối phương đứng bên ngoài vòng, nhìn cuộc chiến.
Tật Phong lang vết thương chằng chịt, bảo hộ lấy Cơ Vô Bệnh sắc mặt đang tái nhợt, đối phương cũng đã sử dụng tấm phù kim quang tráo kia.
Bốn tên hộ vệ chỉ còn lại Lưu Thắng đang bị thương nặng, còn lại đều chết hết! Đám người thuê cũng chỉ còn vợ chồng Mộc Ngự Phong sống sót, mà xem dáng vẻ của hai người, đoán chừng rất có thể muốn chạy trốn.
Mà bọn sát thủ, lúc này ít nhất còn có ba mươi người, trận chiến đấu này, đã không có cách nào đánh.
"Giết! Không cần quản những người khác!" Ám ảnh lần nữa hạ lệnh.
"Giết a!"
Tất cả sát thủ từ bỏ những người khác, toàn bộ xông về phía Tây Môn Hạo.
"Chạy!"
Lưu thị thấy cảnh này, liền kéo Mộc Ngự Phòng chạy. Bọn hắn đã hết lòng, không muốn đi chịu chết.
"Đại Cẩu! Bảo hộ Hạo huynh!"
Cơ Vô Bệnh thấy Tây Môn Hạo sắp lâm vào vây công, vội vàng mệnh lệnh cho Tật Phong lang đi bảo hộ.
"Công tử!"
Lưu Thắng khóe mắt muốn nứt, kéo theo thân thể mệt mỏi không thể tả vọt tới.
"Công tử! Ô ô ô!"
Bích Liên bị lão quỷ kéo cánh tay, đứng ở đằng xa, cất tiếng khóc lớn, lại không có một biện pháp nào.
Vết thương sau lưng Tây Môn Hạo lúc này đã cầm máu, nắm bảo kiếm trong tay, nhìn mười mấy tên sát thủ giống như mấy tên điên vọt tới, không khỏi cười.
"Xoạt!" Một tấm bùa chú xuất hiện trong tay. Đúng là thỉnh thần phù.
"Thần a! Ban cho ta lực lượng đi!"
"Ba!" Thỉnh thần phù kề ở sát ngực.
"Xoạt!" Tình cảnh biến đổi, Tây Môn Hạo lần nữa tiến nhập tình trạng phong bế không gian, trước mắt là bộ "Hoa quả cơ" to lớn.
"Tút tút tút. . ."
Hắn không chút do dự mà chạm, con trỏ phía trên nhanh chóng chuyển động.
Con trỏ càng ngày càng chậm, Tây Môn Hạo đang chăm chú nhìn chằm chằm con trỏ, lúc chuyển tới chân dung của Tôn Ngộ Không, hắn hơi kích động một chút, thế nhưng đã đi qua...
Cuối cùng, con trỏ dừng ở một nhân vật không đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.