Chương 21: Vòng Quay Rút Thưởng! Hồ Yêu Đắc Kỷ???
Hiệp Xả Đản
26/03/2021
"Đinh! Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được 100 khối nguyên thạch! Đã tạm thời chuyển vào không gian trữ vật, nguyên thạch là tiền tệ giao dịch cao cấp nhất ở Thiên Kình đại lục, thường lưu thông giữa những người tu luyện, công dụng là có thể phụ trợ tu luyện, trợ giúp khôi phục, bày trận, luyện khí,..."
"Ta đi! Đây là?"
Tây Môn Hạo trong lòng hơi động, một khối tinh thể màu trắng, lớn bằng một viên trứng bồ câu và có hình dạng kỳ quái liền xuất hiện ngay trong tay, bên trong ẩn chứa nguyên khí nồng đậm.
Hắn phỏng chừng không cần dùng để phụ trợ tu luyện, nhưng những công năng khác thì về sau có lẽ dùng đến, cái này khẳng định chắc chắn giá trị hơn hoàng kim.
Cất nguyên thạch vào, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm hồng bao còn lại. Rất nhanh đã phát hiện cái cuối cùng đó ngay ở trên tường hành lang khách sạn.
“Ha Ha! Lần này tìm thật dễ dàng, sẽ mở ra cái gì đây?”
Tây Môn Hạo nhìn hồng bao trên tường, sau đó đặt bàn tay lên.
“Đinh! Dị giới hồng bao mở ra! Phát động vòng quay rút thưởng, thời gian rút thưởng: 5 giây! Quá 5 giây, vòng quay rút thưởng sẽ biến mất! Bắt đầu đếm ngược! 5…”
“Má! Lập tức? Đây là cái gì?”
Tây Môn Hạo phát hiện trước mắt xuất hiện một cái vòng quay, ở trên có rất nhiều vật phẩm làm hắn hoa cả mắt, căn bản là xem không hết.
Đương nhiên, hắn cũng không có thời gian xem kỹ từng cái, bởi vì đếm ngược chỉ còn 2 giây.
“Đích..."
Tây Môn Hạo đưa tay chạm vào chữ bắt đầu ở giữa vòng quay, đếm ngược kết thúc, vòng quay chuyển động.
Đại khái qua vài giây đồng hồ, vòng quay trở nên chậm dần, sau đó dừng lại, con trỏ đỏ tươi chỉ vào 1 tấm thẻ bài, trong thẻ bài còn vẽ 1 cái nhân vật nhỏ.
“Ồ? Người này nhìn khá quen thuộc nha!” Tây Môn Hạo nghi ngờ lẩm bẩm một câu.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ! Thu hoạch được vật phẩm hi hữu: 1 tấm thẻ Triệu Hoán! Sau khi sử dụng có thể triệu hoán được nhân vật trên thẻ, đẳng cấp hiện tại sẽ bằng với ký chủ! Đồng thời có thể giết địch lấy kinh nghiệm tự động thăng cấp! Thời gian duy trì: Đến khi tử vong! Sau khi chết, thẻ Triệu Hoán sau 7 ngày có thể tiếp tục triệu hoán! Sau khi triệu hoán sẽ trở về đẳng cấp của lần triệu hoán đầu tiên! Đã tạm thời chuyển vào không gian trữ vật!”
Tây Môn Hạo vội vàng lấy ra thẻ bài, trên đó không có giới thiệu gì, chỉ có hình vẽ một cái nữ hồ yêu mọc ra tai nhọn, một cái đuôi to lông mềm như lụa, dáng người cực kỳ xinh đẹp!!
“Giời ạ! Đắc Kỷ? Vương giả vinh diệu? Đậu phộng! Hệ thống, ngươi thật là biết chơi nha!!”
Không sai, hình ảnh trong thẻ bài chính là Đắc Kỷ của vương giả vinh diệu. Bỗng nhiên hắn lật lại nhìn phía sau thẻ bài.
Nhân vật: Đắc Kỷ
Đẳng cấp: căn cứ đẳng cấp hiện tại của ký chủ.
Kỹ năng: Linh Hồn Trùng Kích, Mỵ Lực Thần Tượng, Nữ Vương Sùng Bái.
Phía sau còn có giới thiệu kỹ năng, giống y đúc Đắc Kỷ trong vương giả vinh diệu! Tuy nhiên chỉ là không có kỹ năng bị động mà thôi. Nhưng là tại trong thế giới này chỉ cần như vậy cũng đủ lợi hại nha!
“Lợi hại! Thật lợi hại! Hạo gia thích!”
Tây Môn Hạo nhìn xem thẻ bài triệu hoán trên tay, mặt lộ ra nụ cười hưng phấn. Vật phẩm hi hữu, tuyệt đối không sai!
“Uy! Tây Môn Hạo! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ! Bệnh tâm thần à!”
Hết sức đột ngột, thanh âm của Địch Doanh Doanh vang lên ở phòng bên cạnh.
“Má! Chuồn mau thôi, tiểu ny tử đang đến tháng, tính tình không tốt."
Tây Môn Hạo nhanh chóng vọt vào gian phòng của mình, hiển nhiên hắn vừa hôn người ta, vừa sờ soạng người ta, lại thêm người ta mấy ngày nay tâm tình không tốt, vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Trong phòng, Địch Doanh Doanh không thể nào ngủ được, nhất là vừa nãy nghe được đối phương làm ầm ĩ ở trước của phòng mình, trong lòng thế nhưng lại có chút mong đợi, chờ đối phương đi vào. Thế nhưng tên ghê tởm kia lại chạy mất!!!
“Lưu manh! Vô lại! Người xấu! Lần nào cũng chiếm tiện nghi của người ta! Nếu không phải do ngươi cứu mạng một lần, ta không tha cho ngươi!”
Địch Doanh Doanh nằm trên giường, bắt chéo hai chân, tay nắm lấy chăn mền, dùng sức xé mạnh ra, đem một cái chăn mới tinh xé thành vải rách.
“Người xấu! Sờ ta, hôn ta, ta thế nhưng là một người chung thủy, về sau làm sao ta lấy chồng được đây?”
Địch Doanh Doanh không ngừng nói thầm, gương mặt ủy khuất, còn có một tia thẹn thùng.
Có lẽ do quá hận Tây Môn Hạo nên trong khoảng thời gian này lúc nào cũng nghĩ cách trả thù hắn. Thế nhưng, nàng có lẽ chưa biết được lúc mà một người đã chiếm hết trái tim mình, thì sẽ rất khó để quên.
Tây Môn Hạo không biết rằng có một nha đầu mới biết yêu, đang dần thay đổi từ hận sang yêu, hắn hiện tại đang cầm một bình Đoán Thể dịch, nằm trên giường trừng mắt xem.
Một cái bình thủy tinh có kích cỡ tương đương một bình Khẩu Phục dịch, bên trong chứa chất lỏng sền sệt màu đỏ.
“Bành” nhẹ nhàng mở nắp bình ra, một mùi kinh khủng lập tức chui vào mũi, mùi vị hết sức khó ngửi.
“Trời má! Vũ khí hóa học sao?”
Tây Môn Hạo vội vàng đậy nắp bình lại, cái mùi vị đó thật sự là...
“Hệ thống muội tử, đến đây!”
“Có chuyện gì?”
“Cái này không phải chất hóa học a? Mùi vị thật sự….” Tây Môn Hạo nói ra.
“Kí chủ, xin nhớ kỹ một câu: Thuốc đắng dã tật, giống như nước thuốc này, có thể cải tạo xương cốt, cơ bắp, kinh mạch, chỗ tốt cực lớn, mùi vị đương nhiên khó ngửi một chút.”
“Nhưng cái này cũng quá khó ngửi ! Còn phải bôi lên toàn thân…”
Tây Môn Hạo giật nảy mình, không biết bản thân ngày mai còn có thể ra ngoài được không.
“Được rồi, thứ này ở Thiên Kình đại lục muốn mua cũng không mua được, tranh thủ thời gian đi, đêm nay đột phá, sau đó ngủ một giấc hấp thu dược lực. Ngày mai tiếp tục rèn luyện, tăng nhanh tốc độ hòa tan vào cơ thể. Tin tưởng hệ thống, thuốc này rất tốt.” Hệ thống nói hết sức tự tin.
“Mẹ nó! Ta tin ngươi ta làm chó con! Bích Liên! Lại đây!” Tây Môn Hạo hô.
Rất nhanh, Bích Liên đẩy cửa vào, sợ hãi nói:”Công tử, có việc gì phân phó?”
Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua Bích Liên, tiểu cung nữ này, chẳng lẽ cho rằng Hạo gia kêu nàng thị tẩm hay sao? Không không không ~ Hạo gia ta chính là Đại Hoàng tử, sau này sẽ làm Hoàng đế, chỉ có 'tiểu sư muội' mới xứng với Hạo gia.
“Công tử? Công tử?” Bích Liên thấy Tây Môn Hạo thất thần liền kêu nhẹ vài tiếng.
“A! A! Đi chuẩn bị cho ta một bồn nước sạch.” Tây Môn Hạo phân phó nói.
“Vâng, công tử.” Bích Liên nhẹ nhàng thưa, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sau khi Bích Liên ra ngoài Tây Môn Hạo liền cởi sạch đồ. Nhìn xem thân thể trơn bóng của mình, thầm mắng: Thiên Kình đại lục tại sao không có quần lót!
Trầm ngâm một chút hắn liền xé một khối vải giường, bọc lại bộ phận mấu chốt, suy nghĩ ngày mai phải kêu Bích Liên mua một ít kim khâu và một cái bố thuần cotton, may cho bản thân một cái quần lót.
Bích Liên mang một chậu nước sạch vào phòng, liền phát hiện Tây Môn Hạo đang trần truồng nằm trên giường, chỉ có đúng 1 tấm vải dầu để che thân.
Mặc dù tại đêm mà đối phương tỉnh dậy, mình cũng đã xem hết sạch sành sanh, nhưng bây giờ cũng vẫn giật cả mình, ngượng ngùng vô cùng.
“Đem nước để ở bên giường.”
Tây Môn Hạo cố gắng để cho bản thân không nghĩ lung tung, mặc dù tiểu cung nữ rất đáng yêu nhưng hiện tại mình đang làm chính sự.
Bích Liên mắc cỡ đỏ mặt đi tới, xách chậu đồng đặt ngay bên giường, sau đó liền xoa tay không ngừng. Dù biết cung nữ sẽ có 1 ngày như thế, nhưng nói thật, nàng cũng sợ.
“Bích Liên, chuyện đêm nay, ta hy vọng ngươi không cần nói với người khác, biết chưa?” Tây Môn Hạo nghiêm mặt nói.
“Vâng! Nô tỳ hiểu được. Nô tỳ chỉ hy vọng rằng một lát công tử nhẹ nhàng thôi! Nô tỳ đây là lần đầu tiên.” Bích Liên đỏ bừng cả mặt, chỉ biết cúi đầu.
“Cái gì? Ta đi! Ngươi nghĩ gì thế? Cầm lấy rồi đem nó bôi lên khắp người ta mau.”
Tây Môn Hạo xạm mặt, cầm Đoán Thể dịch đưa cho Bích Liên, thầm nghĩ: Hạo gia ta nhìn không lẽ đói khát tới thế sao? Vội vã như thế?
"Ta đi! Đây là?"
Tây Môn Hạo trong lòng hơi động, một khối tinh thể màu trắng, lớn bằng một viên trứng bồ câu và có hình dạng kỳ quái liền xuất hiện ngay trong tay, bên trong ẩn chứa nguyên khí nồng đậm.
Hắn phỏng chừng không cần dùng để phụ trợ tu luyện, nhưng những công năng khác thì về sau có lẽ dùng đến, cái này khẳng định chắc chắn giá trị hơn hoàng kim.
Cất nguyên thạch vào, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm hồng bao còn lại. Rất nhanh đã phát hiện cái cuối cùng đó ngay ở trên tường hành lang khách sạn.
“Ha Ha! Lần này tìm thật dễ dàng, sẽ mở ra cái gì đây?”
Tây Môn Hạo nhìn hồng bao trên tường, sau đó đặt bàn tay lên.
“Đinh! Dị giới hồng bao mở ra! Phát động vòng quay rút thưởng, thời gian rút thưởng: 5 giây! Quá 5 giây, vòng quay rút thưởng sẽ biến mất! Bắt đầu đếm ngược! 5…”
“Má! Lập tức? Đây là cái gì?”
Tây Môn Hạo phát hiện trước mắt xuất hiện một cái vòng quay, ở trên có rất nhiều vật phẩm làm hắn hoa cả mắt, căn bản là xem không hết.
Đương nhiên, hắn cũng không có thời gian xem kỹ từng cái, bởi vì đếm ngược chỉ còn 2 giây.
“Đích..."
Tây Môn Hạo đưa tay chạm vào chữ bắt đầu ở giữa vòng quay, đếm ngược kết thúc, vòng quay chuyển động.
Đại khái qua vài giây đồng hồ, vòng quay trở nên chậm dần, sau đó dừng lại, con trỏ đỏ tươi chỉ vào 1 tấm thẻ bài, trong thẻ bài còn vẽ 1 cái nhân vật nhỏ.
“Ồ? Người này nhìn khá quen thuộc nha!” Tây Môn Hạo nghi ngờ lẩm bẩm một câu.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ! Thu hoạch được vật phẩm hi hữu: 1 tấm thẻ Triệu Hoán! Sau khi sử dụng có thể triệu hoán được nhân vật trên thẻ, đẳng cấp hiện tại sẽ bằng với ký chủ! Đồng thời có thể giết địch lấy kinh nghiệm tự động thăng cấp! Thời gian duy trì: Đến khi tử vong! Sau khi chết, thẻ Triệu Hoán sau 7 ngày có thể tiếp tục triệu hoán! Sau khi triệu hoán sẽ trở về đẳng cấp của lần triệu hoán đầu tiên! Đã tạm thời chuyển vào không gian trữ vật!”
Tây Môn Hạo vội vàng lấy ra thẻ bài, trên đó không có giới thiệu gì, chỉ có hình vẽ một cái nữ hồ yêu mọc ra tai nhọn, một cái đuôi to lông mềm như lụa, dáng người cực kỳ xinh đẹp!!
“Giời ạ! Đắc Kỷ? Vương giả vinh diệu? Đậu phộng! Hệ thống, ngươi thật là biết chơi nha!!”
Không sai, hình ảnh trong thẻ bài chính là Đắc Kỷ của vương giả vinh diệu. Bỗng nhiên hắn lật lại nhìn phía sau thẻ bài.
Nhân vật: Đắc Kỷ
Đẳng cấp: căn cứ đẳng cấp hiện tại của ký chủ.
Kỹ năng: Linh Hồn Trùng Kích, Mỵ Lực Thần Tượng, Nữ Vương Sùng Bái.
Phía sau còn có giới thiệu kỹ năng, giống y đúc Đắc Kỷ trong vương giả vinh diệu! Tuy nhiên chỉ là không có kỹ năng bị động mà thôi. Nhưng là tại trong thế giới này chỉ cần như vậy cũng đủ lợi hại nha!
“Lợi hại! Thật lợi hại! Hạo gia thích!”
Tây Môn Hạo nhìn xem thẻ bài triệu hoán trên tay, mặt lộ ra nụ cười hưng phấn. Vật phẩm hi hữu, tuyệt đối không sai!
“Uy! Tây Môn Hạo! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ! Bệnh tâm thần à!”
Hết sức đột ngột, thanh âm của Địch Doanh Doanh vang lên ở phòng bên cạnh.
“Má! Chuồn mau thôi, tiểu ny tử đang đến tháng, tính tình không tốt."
Tây Môn Hạo nhanh chóng vọt vào gian phòng của mình, hiển nhiên hắn vừa hôn người ta, vừa sờ soạng người ta, lại thêm người ta mấy ngày nay tâm tình không tốt, vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Trong phòng, Địch Doanh Doanh không thể nào ngủ được, nhất là vừa nãy nghe được đối phương làm ầm ĩ ở trước của phòng mình, trong lòng thế nhưng lại có chút mong đợi, chờ đối phương đi vào. Thế nhưng tên ghê tởm kia lại chạy mất!!!
“Lưu manh! Vô lại! Người xấu! Lần nào cũng chiếm tiện nghi của người ta! Nếu không phải do ngươi cứu mạng một lần, ta không tha cho ngươi!”
Địch Doanh Doanh nằm trên giường, bắt chéo hai chân, tay nắm lấy chăn mền, dùng sức xé mạnh ra, đem một cái chăn mới tinh xé thành vải rách.
“Người xấu! Sờ ta, hôn ta, ta thế nhưng là một người chung thủy, về sau làm sao ta lấy chồng được đây?”
Địch Doanh Doanh không ngừng nói thầm, gương mặt ủy khuất, còn có một tia thẹn thùng.
Có lẽ do quá hận Tây Môn Hạo nên trong khoảng thời gian này lúc nào cũng nghĩ cách trả thù hắn. Thế nhưng, nàng có lẽ chưa biết được lúc mà một người đã chiếm hết trái tim mình, thì sẽ rất khó để quên.
Tây Môn Hạo không biết rằng có một nha đầu mới biết yêu, đang dần thay đổi từ hận sang yêu, hắn hiện tại đang cầm một bình Đoán Thể dịch, nằm trên giường trừng mắt xem.
Một cái bình thủy tinh có kích cỡ tương đương một bình Khẩu Phục dịch, bên trong chứa chất lỏng sền sệt màu đỏ.
“Bành” nhẹ nhàng mở nắp bình ra, một mùi kinh khủng lập tức chui vào mũi, mùi vị hết sức khó ngửi.
“Trời má! Vũ khí hóa học sao?”
Tây Môn Hạo vội vàng đậy nắp bình lại, cái mùi vị đó thật sự là...
“Hệ thống muội tử, đến đây!”
“Có chuyện gì?”
“Cái này không phải chất hóa học a? Mùi vị thật sự….” Tây Môn Hạo nói ra.
“Kí chủ, xin nhớ kỹ một câu: Thuốc đắng dã tật, giống như nước thuốc này, có thể cải tạo xương cốt, cơ bắp, kinh mạch, chỗ tốt cực lớn, mùi vị đương nhiên khó ngửi một chút.”
“Nhưng cái này cũng quá khó ngửi ! Còn phải bôi lên toàn thân…”
Tây Môn Hạo giật nảy mình, không biết bản thân ngày mai còn có thể ra ngoài được không.
“Được rồi, thứ này ở Thiên Kình đại lục muốn mua cũng không mua được, tranh thủ thời gian đi, đêm nay đột phá, sau đó ngủ một giấc hấp thu dược lực. Ngày mai tiếp tục rèn luyện, tăng nhanh tốc độ hòa tan vào cơ thể. Tin tưởng hệ thống, thuốc này rất tốt.” Hệ thống nói hết sức tự tin.
“Mẹ nó! Ta tin ngươi ta làm chó con! Bích Liên! Lại đây!” Tây Môn Hạo hô.
Rất nhanh, Bích Liên đẩy cửa vào, sợ hãi nói:”Công tử, có việc gì phân phó?”
Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua Bích Liên, tiểu cung nữ này, chẳng lẽ cho rằng Hạo gia kêu nàng thị tẩm hay sao? Không không không ~ Hạo gia ta chính là Đại Hoàng tử, sau này sẽ làm Hoàng đế, chỉ có 'tiểu sư muội' mới xứng với Hạo gia.
“Công tử? Công tử?” Bích Liên thấy Tây Môn Hạo thất thần liền kêu nhẹ vài tiếng.
“A! A! Đi chuẩn bị cho ta một bồn nước sạch.” Tây Môn Hạo phân phó nói.
“Vâng, công tử.” Bích Liên nhẹ nhàng thưa, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sau khi Bích Liên ra ngoài Tây Môn Hạo liền cởi sạch đồ. Nhìn xem thân thể trơn bóng của mình, thầm mắng: Thiên Kình đại lục tại sao không có quần lót!
Trầm ngâm một chút hắn liền xé một khối vải giường, bọc lại bộ phận mấu chốt, suy nghĩ ngày mai phải kêu Bích Liên mua một ít kim khâu và một cái bố thuần cotton, may cho bản thân một cái quần lót.
Bích Liên mang một chậu nước sạch vào phòng, liền phát hiện Tây Môn Hạo đang trần truồng nằm trên giường, chỉ có đúng 1 tấm vải dầu để che thân.
Mặc dù tại đêm mà đối phương tỉnh dậy, mình cũng đã xem hết sạch sành sanh, nhưng bây giờ cũng vẫn giật cả mình, ngượng ngùng vô cùng.
“Đem nước để ở bên giường.”
Tây Môn Hạo cố gắng để cho bản thân không nghĩ lung tung, mặc dù tiểu cung nữ rất đáng yêu nhưng hiện tại mình đang làm chính sự.
Bích Liên mắc cỡ đỏ mặt đi tới, xách chậu đồng đặt ngay bên giường, sau đó liền xoa tay không ngừng. Dù biết cung nữ sẽ có 1 ngày như thế, nhưng nói thật, nàng cũng sợ.
“Bích Liên, chuyện đêm nay, ta hy vọng ngươi không cần nói với người khác, biết chưa?” Tây Môn Hạo nghiêm mặt nói.
“Vâng! Nô tỳ hiểu được. Nô tỳ chỉ hy vọng rằng một lát công tử nhẹ nhàng thôi! Nô tỳ đây là lần đầu tiên.” Bích Liên đỏ bừng cả mặt, chỉ biết cúi đầu.
“Cái gì? Ta đi! Ngươi nghĩ gì thế? Cầm lấy rồi đem nó bôi lên khắp người ta mau.”
Tây Môn Hạo xạm mặt, cầm Đoán Thể dịch đưa cho Bích Liên, thầm nghĩ: Hạo gia ta nhìn không lẽ đói khát tới thế sao? Vội vã như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.