Chương 257: Ác với chính mình
Tân Phong
18/07/2017
Mười chín dây chuyền quy tắc có lẽ đã đủ rồi.
Nhưng Lâm Phàm cũng không dám cam đoan, dù sao đây là lần đầu tiên
dùng cách này, không biết có đủ không, tốt nhất là chuẩn bị phòng ngừa
vạn nhất.
- Phong huynh, bảo khố tông môn ở đâu? Hiện tại lập tức mang ta đi, rất quan trọng.
Lâm Phàm lập tức nói.
Tân Phong tuy không biết Lâm Phàm hỏi bảo khố làm gì, nhưng hắn tin tưởng Lâm Phàm, bởi vậy không nói lời nào, dẫn Lâm Phàm tới bảo khố.
Khi đi ngang qua thi thể các sư đệ, Tân Phong nắm chặt nắm tay.
- Các sư đệ, sư huynh có việc gấp, sau khi trở về nhất định sẽ an táng các đệ thật long trọng.
. . . .
- Lâm huynh, nơi này chính là bảo khố, nhưng nhất định phải do tông chủ tự mình mở ra. Cánh cửa này làm từ huyền thạch từ trên trời rơi xuống, không gì phá nổi...
Tân Phong còn chưa nói hết lời, đã trợn tròn hai mắt mà nhìn một màn trước mắt.
"Kéttttt..."
Hai cánh cửa đá kia rung lên, phát ra những tiếng chói tai, sau đó nổ vang một tiếng, tức thì cả hai cánh cửa làm từ huyền thạch trên trời rơi xuống đã hóa thành mảnh nhỏ, bụi bay mù mịt.
- Phong huynh, huynh vừa mới nói gì?
Lâm Phàm quay đầu hỏi.
- Không có gì.
Tân Phong chỉ biết ngây ngẩn lắc đầu liên tục.
Lâm Phàm đi vào bảo khố. Bên trong vô số tài bảo, chính là tích lũy mấy ngàn năm nay của Cửu Tiêu Tông. Khí tức từ bảo vật cũng đã ngưng tụ thành thực chất, hình thành bảo linh (linh hồn của tất cả các bảo vật).
Giờ phút này, bảo linh xuất hiện dưới hình tượng một ông lão có khí tức suy yếu, giống như là mới chịu thương nặng.
Lâm Phàm chưa bao giờ nhìn thấy bảo linh, nhưng đã từng đọc được trong điển tịch của tông môn.
Mỗi một tông môn có truyền thừa lâu đời, trong bảo khố đều sẽ hình thành bảo linh, là do các loại bảo bối phát ra bảo khí thời gian dài ngưng tụ thành. Bảo linh chỉ có một công hiệu, đó là có thể cất chứa bảo bối.
Mà giờ nhìn bảo linh này, mặt Lâm Phàm hơi đổi sắc, bởi có lẽ bảo khố này đã bị người lấy sạch. Họa chăng có còn có lẽ cũng chỉ còn một chút binh khí và bảo bối cấp bậc không cao lắm.
- Các ngươi là ai?
Bảo linh suy yếu mở miệng.
- Ngươi là bảo linh Cửu Tiêu Tông?
Tân Phong nhìn bảo linh lơ lửng trên không, ngạc nhiên hỏi.
- Khí tức trên người ngươi là tại sao vậy?
- Trên người ngươi có khí tức của mấy người bọn họ.
Bảo linh mở miệng.
- Ta bị tông chủ đánh trọng thương, hắn cầm đi rất nhiều bảo bối, ta có thể cảm nhận khí tức của hắn đã bị tà ác chiếm đoạt rồi.
Lâm Phàm không có thời gian nghe kể chuyện, hiện tại bảo khố bị quét sạch, hắn biết lấy cái gì để hiến tế?
Đúng lúc này, bảo linh quay sang nhìn Lâm Phàm:
- Ta là bảo linh, do bảo khí ngưng tụ, ta có thể nhìn thấu vạn vật, ta biết ngươi cần bảo bối hiến tế, cho ngươi....
Bảo linh bộ dạng ông lão bay đến giữa không trung, há miệng, từng kiện bảo bối được phun ra ngoài.
- Ta chỉ còn bấy nhiêu thôi, còn lại đều bị cướp rồi.
Theo các loại bảo bối chui ra từ miệng bảo linh, tâm tình mất mát của Lâm Phàm cũng được xoa dịu.
- Ta phải nghỉ ngơi, hy vọng các ngươi có thể thành công. Không có bảo bối, bảo linh cũng sẽ tiêu tan.
Bảo linh bộ dạng ông lão buồn bã nói, rồi biến mất ở một góc xa.
Lâm Phàm nhìn theo, cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Phong huynh, chúng ta mau chóng đi thôi.
- Được.
Tân Phong gật gật đầu, sau đó nhìn về phía bảo linh vừa biến mất:
- Bảo linh tiền bối bảo trọng, đợi chúng ta trở về.
. . . .
Ra đến bên ngoài đại điện, Lâm Phàm mới nhìn những bảo bối vừa lấy được. Những bảo bối này, xuất ra một món thôi cũng là vô giá, đối với bất kỳ võ giả nào, cũng là vật trân quý.
Các đệ tử Cửu Tiên Tông đều nhìn về Lâm sư huynh đang ở trung tâm, không biết Lâm sư huynh muốn làm gì.
Mà Tân Phong cũng nghi hoặc, không biết Lâm huynh rốt cuộc muốn tế hiến cái gì?
Y biết tế hiến, đây là một loại bí pháp đổi vật lấy vật.
Lâm Phàm cũng không để mọi người phải đoán thêm, mở miệng:
- Tế hiến.
- Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, côn bằng thực thể.
Lâm Phàm hét lên, khí tức toàn thân tăng vọt, chân nguyên thiên địa rung chuyển.
- Mười chín dây chuyền quy tắc, tế hiến.
Tức thì mười chín dây chuyền quy tắc được Lâm Phàm quăng ra, những sợi dây chuyền này lấp lóe hào quang, mỗi sợi đều tràn ngập uy lực vô thượng.
Mà giờ khắc này, mười chín sợi dây chuyền giống như mười chín con rồng uốn lượn rồi xé hư không ra thành một khe hở, chìm vào trong đó.
"Gràooo..."
Tiếng dã thú kêu vang vang vọng hư không.
Sắc mặt mỗi đệ tử Cửu Tiêu Tông đều đại biến, bởi cái khí tức lan ra từ khe nứt đang hình thành trên không kia thật sự quá mạnh mẽ, phảng phất như có quái vật gì muốn từ trong đó chui ra.
Tiếp đến, một cái đầu thật lớn theo khe nứt kia xuất hiện.
Đây là giống chim gì?
Mọi người vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, cái đầu chim kia dài tới mấy ngàn trượng, che khuất cả bầu trời, bao trùm trọn cả Cửu Tiêu Tông.
Lâm Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy côn bằng, cũng bị cảnh tượng đồ sộ này làm sợ ngây người.
Thế nhưng đây không phải thời khắc thưởng thức. Giờ phút này côn bằng mới lộ ra chừng một phần ba thân thể, còn xa mới hiện chân hình.
- Vô số bảo bối, tế hiến.
Những bảo bối chất chồng trên mặt đất trực tiếp bay lên hư không. Lâm Phàm có thể cảm nhận được liên hệ với tồn tại trong tối tăm kia càng thêm mãnh liệt.
- Đó là tinh thần thạch.
Một đệ tử tinh mắt nhìn rõ một kiện bảo bối, nhất thời cực kỳ hoảng sợ. Nghe đồn tinh thần thạch vốn là ngôi sao trên bầu trời, sau rơi xuống hóa thành tảng đá, bên trong ẩn chứa lực lượng ánh sao.
- Đó là Thiên Vị quả, ba trăm năm mới có thể kết trái, ăn vào lập tức có được cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
. . . .
Từng kiện bảo bối làm người ta phải hoa mắt chìm cả vào trong hư không.
Những đệ tử bên dưới không ngừng chảy máu trong lòng, mỗi kiện bảo bối kia là chí bảo a. Nhưng bọn họ biết Lâm sư huynh triệu hoán quái vật có tác dụng rất lớn, nên bọn họ chỉ có thể cố nén tiếng hô tiếc nuối.
Âm thanh của côn bằng càng ngày càng mãnh liệt.
- Quécccccc...
Thiên địa giống như bị xé mở, một đôi cánh khổng lồ đen xì chui ra khỏi khe nứt kia, vươn dài mãi không hết.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông triệt để trợn tròn mắt. Cánh này không biết rộng bao nhiêu, mênh mông vô bờ, giống như có thể che kín toàn bộ bầu trời.
- Làm sao có thể chứ...
Lâm Phàm hoảng hốt, nhiều bảo bối như thế, lại vẫn không triệu hoán ra được.
Làm sao bây giờ?
Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, Côn Bằng thực thể này sẽ vì bị thời gian hạn chế mà trở về.
Tân Phong ở một bên nhìn, cũng cuống lên, quát.
- Lâm huynh, ta còn sáu dây chuyền quy tắc ở đây.
Thân hình Tân Phong run lên, sáu dây chuyền quy tắc bay ra. Đây là lực lượng cuối cùng của mấy vị thái thượng trưởng lão.
- Lâm huynh, sáu dây chuyền quy tắc này là các trưởng lão truyền cho ta, ta có lưu lại thì cũng không phải là vật tự thân, sẽ ảnh hưởng tới phát triển sau này, tốt nhất là để huynh tế hiến.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong một cái, cảm kích gật gật đầu.
- Sáu dây chuyền quy tắc, tế hiến.
Trong một sát na, thân hình côn bằng lại đi ra thêm một bộ phận lớn.
- Quéccccc....
Một tiếng kêu to vang lên. Thân hình côn bằng gần như đã xuất hiện toàn bộ, chỉ còn một phần nhỏ cuối cùng vẫn ở trong khe hở.
- Sao lại như vậy chứ...
Tân Phong nhìn hư không, cũng triệt để bối rối. Tiêu hao nhiều bảo bối như thế, sao vẫn không thể triệu hoán hoàn toàn?
Lâm Phàm cũng tối sầm mặt xuống, sau đó cắn chặt răng. Mẹ nó, liều mạng.
- Cánh tay trái, tế hiến.
Xẹtttt...
Trong một sát na, cánh tay trái của Lâm Phàm bỗng rời khỏi cơ thể, máu văng tung tóe.
Liều mạng tàn nhẫn? Lâm Phàm có thể thề, thế gian này không có ai tàn nhẫn với bản thân hơn so với hắn.
- Lâm huynh...
Tân Phong trợn tròn mắt, y không ngờ Lâm huynh lại dùng thân thể của mình để tế hiến. Chuyện này...
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng đờ đẫn ra như phát mộng.
"Uỳnh...."
Giờ khắc này, côn bằng khổng lồ đã hoàn toàn xuất hiện.
Sinh vật đồ sộ trôi nổi trong hư không.
- Phong huynh, chúng ta đi...
Lâm Phàm thét to, rồi bay về phía lưng côn bằng.
- Đoạn chi trọng sinh.
Lâm Phàm kết nối Ngô đồng thần thụ, chuẩn bị Đoạn Chi Trọng Sinh. Thế nhưng trong một sát na, hắn nheo mắt, hay là trước hết đừng mọc tay vội. Lần này đối với chính mình ác như vậy, nếu không để tông môn cấp chút bồi thường, vậy thật quá xin lỗi bản thân mình rồi.
- Phong huynh, bảo khố tông môn ở đâu? Hiện tại lập tức mang ta đi, rất quan trọng.
Lâm Phàm lập tức nói.
Tân Phong tuy không biết Lâm Phàm hỏi bảo khố làm gì, nhưng hắn tin tưởng Lâm Phàm, bởi vậy không nói lời nào, dẫn Lâm Phàm tới bảo khố.
Khi đi ngang qua thi thể các sư đệ, Tân Phong nắm chặt nắm tay.
- Các sư đệ, sư huynh có việc gấp, sau khi trở về nhất định sẽ an táng các đệ thật long trọng.
. . . .
- Lâm huynh, nơi này chính là bảo khố, nhưng nhất định phải do tông chủ tự mình mở ra. Cánh cửa này làm từ huyền thạch từ trên trời rơi xuống, không gì phá nổi...
Tân Phong còn chưa nói hết lời, đã trợn tròn hai mắt mà nhìn một màn trước mắt.
"Kéttttt..."
Hai cánh cửa đá kia rung lên, phát ra những tiếng chói tai, sau đó nổ vang một tiếng, tức thì cả hai cánh cửa làm từ huyền thạch trên trời rơi xuống đã hóa thành mảnh nhỏ, bụi bay mù mịt.
- Phong huynh, huynh vừa mới nói gì?
Lâm Phàm quay đầu hỏi.
- Không có gì.
Tân Phong chỉ biết ngây ngẩn lắc đầu liên tục.
Lâm Phàm đi vào bảo khố. Bên trong vô số tài bảo, chính là tích lũy mấy ngàn năm nay của Cửu Tiêu Tông. Khí tức từ bảo vật cũng đã ngưng tụ thành thực chất, hình thành bảo linh (linh hồn của tất cả các bảo vật).
Giờ phút này, bảo linh xuất hiện dưới hình tượng một ông lão có khí tức suy yếu, giống như là mới chịu thương nặng.
Lâm Phàm chưa bao giờ nhìn thấy bảo linh, nhưng đã từng đọc được trong điển tịch của tông môn.
Mỗi một tông môn có truyền thừa lâu đời, trong bảo khố đều sẽ hình thành bảo linh, là do các loại bảo bối phát ra bảo khí thời gian dài ngưng tụ thành. Bảo linh chỉ có một công hiệu, đó là có thể cất chứa bảo bối.
Mà giờ nhìn bảo linh này, mặt Lâm Phàm hơi đổi sắc, bởi có lẽ bảo khố này đã bị người lấy sạch. Họa chăng có còn có lẽ cũng chỉ còn một chút binh khí và bảo bối cấp bậc không cao lắm.
- Các ngươi là ai?
Bảo linh suy yếu mở miệng.
- Ngươi là bảo linh Cửu Tiêu Tông?
Tân Phong nhìn bảo linh lơ lửng trên không, ngạc nhiên hỏi.
- Khí tức trên người ngươi là tại sao vậy?
- Trên người ngươi có khí tức của mấy người bọn họ.
Bảo linh mở miệng.
- Ta bị tông chủ đánh trọng thương, hắn cầm đi rất nhiều bảo bối, ta có thể cảm nhận khí tức của hắn đã bị tà ác chiếm đoạt rồi.
Lâm Phàm không có thời gian nghe kể chuyện, hiện tại bảo khố bị quét sạch, hắn biết lấy cái gì để hiến tế?
Đúng lúc này, bảo linh quay sang nhìn Lâm Phàm:
- Ta là bảo linh, do bảo khí ngưng tụ, ta có thể nhìn thấu vạn vật, ta biết ngươi cần bảo bối hiến tế, cho ngươi....
Bảo linh bộ dạng ông lão bay đến giữa không trung, há miệng, từng kiện bảo bối được phun ra ngoài.
- Ta chỉ còn bấy nhiêu thôi, còn lại đều bị cướp rồi.
Theo các loại bảo bối chui ra từ miệng bảo linh, tâm tình mất mát của Lâm Phàm cũng được xoa dịu.
- Ta phải nghỉ ngơi, hy vọng các ngươi có thể thành công. Không có bảo bối, bảo linh cũng sẽ tiêu tan.
Bảo linh bộ dạng ông lão buồn bã nói, rồi biến mất ở một góc xa.
Lâm Phàm nhìn theo, cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Phong huynh, chúng ta mau chóng đi thôi.
- Được.
Tân Phong gật gật đầu, sau đó nhìn về phía bảo linh vừa biến mất:
- Bảo linh tiền bối bảo trọng, đợi chúng ta trở về.
. . . .
Ra đến bên ngoài đại điện, Lâm Phàm mới nhìn những bảo bối vừa lấy được. Những bảo bối này, xuất ra một món thôi cũng là vô giá, đối với bất kỳ võ giả nào, cũng là vật trân quý.
Các đệ tử Cửu Tiên Tông đều nhìn về Lâm sư huynh đang ở trung tâm, không biết Lâm sư huynh muốn làm gì.
Mà Tân Phong cũng nghi hoặc, không biết Lâm huynh rốt cuộc muốn tế hiến cái gì?
Y biết tế hiến, đây là một loại bí pháp đổi vật lấy vật.
Lâm Phàm cũng không để mọi người phải đoán thêm, mở miệng:
- Tế hiến.
- Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, côn bằng thực thể.
Lâm Phàm hét lên, khí tức toàn thân tăng vọt, chân nguyên thiên địa rung chuyển.
- Mười chín dây chuyền quy tắc, tế hiến.
Tức thì mười chín dây chuyền quy tắc được Lâm Phàm quăng ra, những sợi dây chuyền này lấp lóe hào quang, mỗi sợi đều tràn ngập uy lực vô thượng.
Mà giờ khắc này, mười chín sợi dây chuyền giống như mười chín con rồng uốn lượn rồi xé hư không ra thành một khe hở, chìm vào trong đó.
"Gràooo..."
Tiếng dã thú kêu vang vang vọng hư không.
Sắc mặt mỗi đệ tử Cửu Tiêu Tông đều đại biến, bởi cái khí tức lan ra từ khe nứt đang hình thành trên không kia thật sự quá mạnh mẽ, phảng phất như có quái vật gì muốn từ trong đó chui ra.
Tiếp đến, một cái đầu thật lớn theo khe nứt kia xuất hiện.
Đây là giống chim gì?
Mọi người vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, cái đầu chim kia dài tới mấy ngàn trượng, che khuất cả bầu trời, bao trùm trọn cả Cửu Tiêu Tông.
Lâm Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy côn bằng, cũng bị cảnh tượng đồ sộ này làm sợ ngây người.
Thế nhưng đây không phải thời khắc thưởng thức. Giờ phút này côn bằng mới lộ ra chừng một phần ba thân thể, còn xa mới hiện chân hình.
- Vô số bảo bối, tế hiến.
Những bảo bối chất chồng trên mặt đất trực tiếp bay lên hư không. Lâm Phàm có thể cảm nhận được liên hệ với tồn tại trong tối tăm kia càng thêm mãnh liệt.
- Đó là tinh thần thạch.
Một đệ tử tinh mắt nhìn rõ một kiện bảo bối, nhất thời cực kỳ hoảng sợ. Nghe đồn tinh thần thạch vốn là ngôi sao trên bầu trời, sau rơi xuống hóa thành tảng đá, bên trong ẩn chứa lực lượng ánh sao.
- Đó là Thiên Vị quả, ba trăm năm mới có thể kết trái, ăn vào lập tức có được cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
. . . .
Từng kiện bảo bối làm người ta phải hoa mắt chìm cả vào trong hư không.
Những đệ tử bên dưới không ngừng chảy máu trong lòng, mỗi kiện bảo bối kia là chí bảo a. Nhưng bọn họ biết Lâm sư huynh triệu hoán quái vật có tác dụng rất lớn, nên bọn họ chỉ có thể cố nén tiếng hô tiếc nuối.
Âm thanh của côn bằng càng ngày càng mãnh liệt.
- Quécccccc...
Thiên địa giống như bị xé mở, một đôi cánh khổng lồ đen xì chui ra khỏi khe nứt kia, vươn dài mãi không hết.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông triệt để trợn tròn mắt. Cánh này không biết rộng bao nhiêu, mênh mông vô bờ, giống như có thể che kín toàn bộ bầu trời.
- Làm sao có thể chứ...
Lâm Phàm hoảng hốt, nhiều bảo bối như thế, lại vẫn không triệu hoán ra được.
Làm sao bây giờ?
Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, Côn Bằng thực thể này sẽ vì bị thời gian hạn chế mà trở về.
Tân Phong ở một bên nhìn, cũng cuống lên, quát.
- Lâm huynh, ta còn sáu dây chuyền quy tắc ở đây.
Thân hình Tân Phong run lên, sáu dây chuyền quy tắc bay ra. Đây là lực lượng cuối cùng của mấy vị thái thượng trưởng lão.
- Lâm huynh, sáu dây chuyền quy tắc này là các trưởng lão truyền cho ta, ta có lưu lại thì cũng không phải là vật tự thân, sẽ ảnh hưởng tới phát triển sau này, tốt nhất là để huynh tế hiến.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong một cái, cảm kích gật gật đầu.
- Sáu dây chuyền quy tắc, tế hiến.
Trong một sát na, thân hình côn bằng lại đi ra thêm một bộ phận lớn.
- Quéccccc....
Một tiếng kêu to vang lên. Thân hình côn bằng gần như đã xuất hiện toàn bộ, chỉ còn một phần nhỏ cuối cùng vẫn ở trong khe hở.
- Sao lại như vậy chứ...
Tân Phong nhìn hư không, cũng triệt để bối rối. Tiêu hao nhiều bảo bối như thế, sao vẫn không thể triệu hoán hoàn toàn?
Lâm Phàm cũng tối sầm mặt xuống, sau đó cắn chặt răng. Mẹ nó, liều mạng.
- Cánh tay trái, tế hiến.
Xẹtttt...
Trong một sát na, cánh tay trái của Lâm Phàm bỗng rời khỏi cơ thể, máu văng tung tóe.
Liều mạng tàn nhẫn? Lâm Phàm có thể thề, thế gian này không có ai tàn nhẫn với bản thân hơn so với hắn.
- Lâm huynh...
Tân Phong trợn tròn mắt, y không ngờ Lâm huynh lại dùng thân thể của mình để tế hiến. Chuyện này...
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng đờ đẫn ra như phát mộng.
"Uỳnh...."
Giờ khắc này, côn bằng khổng lồ đã hoàn toàn xuất hiện.
Sinh vật đồ sộ trôi nổi trong hư không.
- Phong huynh, chúng ta đi...
Lâm Phàm thét to, rồi bay về phía lưng côn bằng.
- Đoạn chi trọng sinh.
Lâm Phàm kết nối Ngô đồng thần thụ, chuẩn bị Đoạn Chi Trọng Sinh. Thế nhưng trong một sát na, hắn nheo mắt, hay là trước hết đừng mọc tay vội. Lần này đối với chính mình ác như vậy, nếu không để tông môn cấp chút bồi thường, vậy thật quá xin lỗi bản thân mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.