Chương 188: Bên dưới thần miếu
Tân Phong
08/05/2017
oOo
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà vương Đại Thiên Vị trung giai."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng sáu triệu."
"Đinh, chúc mừng luyện khí thành công."
"Đinh, chúc mừng phát hiện u tà kết tinh."
. . . .
- Hả...
Lâm Phàm há hốc mồm khi nghe được một loạt tiếng nhắc nhở từ hệ thống, sau đó lại cười thật to. Hắn vốn cho rằng luyện hóa u tà không chiếm được cái gì, nào ngờ không chỉ có một đống exp, mà còn luyện khí thành công.
Thật sự là kiếm lời lớn rồi. Hóa ra u tà này cũng không phải chỉ đáng giận, còn sót chút đáng yêu nha.
Nhập Thần sơ giai.
Tuy chưa phải là cao lắm, nhưng sức chiến đấu hiện tại của Lâm Phàm đã có thể so với cảnh giới Tiểu Thiên Vị rồi.
"U tà kết tinh: tạo thành từ bản nguyên của u tà vương, câu thông với vật ở Cửu U giới."
Lâm Phàm xoay xoay viên "U tà kết tinh" lớn bằng lòng bàn tay, mặt ngoài màu tím, trông giống như kim cương trên tay, tự hỏi làm sao để dùng đồ chơi này.
Xem xét mãi không ra cách, hắn cũng lười quản, ném thẳng vào túi chứa đồ.
* * *
Tuy rằng đại Boss đã tiêu, nhưng thần miếu Đà Địa này vẫn ngập tràn cổ quái.
Miếu này đã tồn tại từ lâu, tuyệt đối không phải đến giờ mới có người đến xem xét, vậy tại sao những người đi trước lại không gặp u tà bị phong ấn trong quan tài?
Lâm Phàm nghĩ nghĩ, chợt tiến lên xem thử quan tài trên đầu ngón tay mấy pho tượng.
"Đinh, chúc mừng phát hiện quan tài cổ phong ấn (hư hao)."
Lâm Phàm sờ sờ quan tài, cũng không thấy tác dụng gì, lại còn hư hao. Nhưng bất kể thế nào, trước kia nó cũng là bảo bối a.
Nghĩ vậy, Lâm Phàm không còn do dự, thu lấy vào trong túi chứa đồ, nói không chừng sau này còn có thể sử dụng.
Hắn tiếp tục tìm kiếm trong thần miếu, thế nhưng không còn gì cả. Thần miếu thần bí này có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng xem tình huống hiện giờ, có thể là thời cơ còn chưa tới. Lâm Phàm quyết định rời đi, đợi lần sau quay lại xem có phát sinh biến hóa gì không.
* * *
Đám Sa Độc Long đã chờ bên ngoài suốt một ngày một đêm, thế nhưng Lâm Phàm vẫn chưa đi ra. Bọn hắn bắt đầu sốt ruột, cũng rất lo lắng, bởi vì nơi quỷ quái này thật sự khiến người ta phải liên tục giật mình thon thót. Đúng lúc này, từ bên trong lối vào tối đen kia truyền ra tiếng vang khe khẽ.
Mười bốn sa phỉ biến sắc, Sa Độc Long vội rút loan đao bên hông ra, vẻ mặt căng thẳng. Mà khi thấy rõ bóng người, Sa Độc Long thở phào một hơi, lập tức tiến lên:
- Đại nhân, ngài đã ra rồi.
- Ừm.
Lâm Phàm gật gật đầu, lại nhìn thấy đống lửa trại, hắn có chút bất ngờ:
- Ta đi vào bao lâu rồi?
- Một ngày một đêm rồi ạ.
Lâm Phàm nghe thế, không khỏi tặc lưỡi, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Ở bên trong thần miếu, hắn không có cảm giác ngày đêm gì cả.
- Được rồi, lên đường thôi.
Hắn không muốn nói nhiều về u tà kia, chỉ ra lệnh xuất phát.
Sa Độc Long cũng không hỏi thêm, hô hào huynh đệ, bắt đầu thu dọn đồ đạc
. . . .
Xe ngựa lăn bánh, bỏ lại thần miếu Đà Địa tiếp tục chìm trong bầu không khí âm u. Toàn bộ khu vực này không một tiếng động, thi thoảng mới nghe thấy vài tiếng kêu quái dị đủ khiến người ta dựng đứng lông tóc.
Một đêm này có trăng sáng, nhưng ánh trăng lại không xuyên được qua những tán lá rập rạp để chiếu vào miếu, khiến cả tòa thần miếu càng thêm ảm đạm âm trầm.
Chợt có một luồng sáng xẹt qua trời đêm.
Một con quạ đen, toàn thân đầy tử khí, đang vỗ cánh bay từ xa tới. Hai tròng mắt nó đỏ rực, giống như có thể mê hoặc tâm thần người ta.
Quạ đen bay qua cửa vào thần miếu, thẳng một đường tới tận trong đại điện.
Nó dừng lại ở pho tượng khổng lồ chính giữa, cặp mắt đỏ rực lóe lên từng tia sáng đỏ, cánh chim đột nhiên không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ cả bộ lông đen.
Quạ đen kêu rít lên từng đợt, cuối cùng hóa thành một cái xác khô, rồi tan thành mây khói.
Mà số máu chảy ra từ cơ thể nó lại giống như có sinh mạng, không ngừng chảy dọc theo pho tượng, cuối cùng chảy lên mặt đất, thẩm thấu qua nền đất mà đi tiếp xuống sâu nữa, sâu nữa...
Một chiếc quan tài đá màu đen, lẳng lặng nằm sâu bên dưới thần miếu Đà Địa, lại bị một sợi xích sắt thật dài quấn quanh. Bên trên quan tài đá là một bộ xương màu vàng ngồi xếp bằng, tản ra khí tức rất cổ xưa, hiển nhiên khi còn sống phải là một người có thực lực thông thiên.
Mà vách tường xung quanh quan tài thì được khắc vô số phù văn.
Lúc này, một dải sương mù màu đỏ chậm rãi tràn ra từ trong quan tài đá kia, nhưng chưa ra được bao xa, đã bị quầng sáng phát ra từ phù văn trên vách tường đẩy trở lại quan tài.
Từng giọt máu quạ đỏ tươi thẩm thấu từ phía trên mặt đất đã tới nơi này, sau đó nhỏ từng giọt lên trên bộ xương màu vàng.
Mỗi khi có một giọt máu nhỏ tới, màu vàng trên bộ xương kia lại mờ đi một chút.
Còn phù văn trên vách tường, cũng bắt đầu biến mất từng chữ một...
* * *
Gió nổi, cả núi rừng bị phủ trong đám bụi, cát bụi uốn lượn giống như giao long bay lên không.
Tại một con đường không lớn không nhỏ nằm giữa hai bên vách núi, trên vách cây cối rậm rạp, chốc chốc lại có tiếng chim hót véo von, quả là cảnh đẹp nhân gian.
Lúc này, trên con đường kia, một đoàn người đang từ từ tiến lên.
- Sư huynh, lần này lịch lãm sao tông môn không dùng chiến thuyền nhỉ? Nhiều ngày trôi qua như vậy, chân của muội sắp rộp nước hết rồi này.
Một thiếu nữ trong đám người mặc quần áo màu lam đậm cất tiếng kêu than trước mặt sư huynh của mình.
- Sư muội, đi bộ lướt qua sông núi cũng là một loại tu luyện. Tuy chiến thuyền tiện thật, nhưng đoạn đường này, tu vi của muội đã tăng một cấp, các sư đệ cũng đều có tiến bộ. Nếu đi bằng chiến thuyền, còn có thể có kỳ ngộ vậy sao?
Thanh niên dẫn đầu nói. Người này có đôi mắt sắc như kiếm, dáng người cao ngất, tuy nói rất từ tốn điềm đạm, nhưng trên mặt lại có vẻ cao ngạo.
Cô gái mới lên tiếng cũng gật gật đầu:
- Sư huynh, Địa Ngục Hỏa Diễm kia hình như rất kinh khủng, liệu chúng ta có gặp nguy hiểm không? Còn nữa, nghe nói hung thú thần bí kia lại xuất hiện, có khi nào đụng phải nó không?
Lôi Hằng Phong dừng bước:
- Sư muội, hành trình lần này, chúng ta không phải đến du lịch. Địa Ngục Hỏa Diễm chính là nơi rèn luyện, đầy nguy hiểm, kể cả nơi này còn cách Địa Ngục Hỏa Diễm một đoạn, cũng nhất định không thể sơ ý.
Lôi Hằng Phong cũng có chút bất đắc dĩ với vị sư muội này. Tuy nàng mới nhập tông không lâu, nhưng có thiên tư cực cao, ngắn ngủi tám năm, tu vi đã đạt tới Nhập Thần trung giai. Thế nhưng tính cách của nàng lại làm Lôi Hằng Phong phải đau đầu. Nếu chăm chỉ chịu khó, lấy thiên phú này, há lại chỉ là trung giai, cho dù là cảnh giới đại viên mãn cũng không phải không thể.
- Rõ, nhưng có sư huynh ở đây, đâu dễ dàng có nguy hiểm gì chứ. Huống chi phong cảnh nơi này đẹp như vậy, làm sao có thể có nguy hiểm đây?
Tinh Nguyệt Vũ lè lưỡi nói. Sư huynh suốt ngày chỉ biết càm ràm, một chút cũng không đáng yêu.
- Cái gì càng đẹp, thì sẽ càng nguy hiểm, sư muội phải nhớ kỹ trong lòng.
Lôi Hằng Phong lắc đầu, nói.
Y không biết mình mang theo sư muội là đúng hay sai. Mục đích tới Địa Ngục Hỏa Diễm lần này, tuy nói là để các sư đệ lịch lãm, nhưng quan trọng hơn là muốn dò xét tình huống trong đó.
Hiện giờ, phạm vi thiêu đốt của Địa Ngục Hỏa Diễm càng lúc càng rộng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, thật muốn nhìn xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
- Muội không tin, nơi xinh đẹp như vậy, sao có thể nguy hiểm chứ? Muội thấy sư huynh quá cẩn thận rồi đó, không biết hưởng thụ gì cả.
Tinh Nguyệt Vũ cười khẽ, nói.
Những đệ tử xung quanh cũng cười cười. Bọn hắn đều rất yêu thích sư muội lí lắc đáng yêu này.
Mà đúng là sư huynh cẩn thận hơi thái quá thật.
. . . .
- Tiểu sư muội, sư huynh của muội nói đúng, phàm cái gì càng đẹp đẽ, thì sẽ càng nguy hiểm.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm trầm truyền tới từ phía trước, khiến đám đệ tử mặc áo lam sẫm kinh hãi biến sắc.
Lôi Hằng Phong nghiêm mặt lại, Tinh Nguyệt Vũ thì lùi về sau, đứng cùng một chỗ với các sư huynh khác.
- Ai, đi ra!
Lôi Hằng Phong lạnh lùng nói.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới, còn mười bốn sa phỉ thì theo sát phía sau.
- Các vị không cần căng thẳng, bọn ta cũng không có ác ý, chỉ là đánh cướp chút xíu mà thôi.
Lâm Phàm bình thản đi tới, mặt còn nở nụ cười thân thiện, nhưng miệng lại nói là mình đang muốn cướp của người.
* * *
Nửa tháng trước.
Đám người Lâm Phàm ngẫu nhiên gặp thú triều, vô số hung thú chạy chồm qua, khiến trời đất cũng muốn rung lên bần bật.
Ban đầu, Lâm Phàm rất kích động. Hắn nghĩ rất đẹp, đó là xử lý toàn bộ hung thú trong thú triều, vậy thì exp gia tăng đến mức độ nào cơ chứ?
Nhưng khi hắn nhìn thấy trong thú triều có mấy con hung thú cảnh giới Đại Thiên Vị, thì lập tức ném bay cái ý tưởng này ra sau đầu.
Cuối cùng, hắn thành thành thật thật mang theo đám Sa Độc Long chạy đi, nhưng không kịp xử lý xe ngựa, kết quả là nó tan nát trong thú triều.
Bởi vậy, đoạn đường hơn mười ngày này, bọn hắn chỉ có thể đi bộ, lương thực vơ theo được cũng sớm đã cạn, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau cỏ dại trong núi (bởi thú vật đã chạy sạch theo cái thú triều kia), thảm vô cùng.
Mà hiện giờ, khoảng cách tới Địa Ngục Hỏa Diễm càng ngày càng gần, Lâm Phàm chuẩn bị kiểm tra địa điểm được đánh dấu trên Thất Thánh Bảo Đồ, sau đó tìm một thành thị, nghỉ ngơi bù cho bõ. Nào ngờ, Sa Diệt Hung đang lang thang đi trước bỗng chạy về, nói phát hiện một đám người.
Lâm Phàm vừa nghe thấy thế thì mắt sáng lên. Thịt béo đưa tới cửa, nếu không quý trọng, thì phải chịu trời phạt mất.
Từ lúc đi theo Lâm Phàm, đám Sa Độc Long đã không còn ý tưởng đánh cướp. Nhưng nghề cũ sao quên, thấy đại nhân chuẩn bị dẫn bọn mình đi "tác nghiệp", cả đám đều thấy vô cùng phấn chấn.
* * *
- Sư huynh, đây là sơn phỉ sao? Nhìn bộ dáng, chắc bọn hắn còn không biết chúng ta là ai đó.
Giờ phút này, Tinh Nguyệt Vũ không hề có vẻ gì lo lắng, ngược lại còn cười thật tươi.
Thế nhưng Lôi Hằng Phong lại cảnh giác nhìn đám Lâm Phàm.
Trong mười bốn sa phỉ, Sa Độc Long tu vi cao nhất, là Nhập Thần trung giai, khí tức nhàn nhạt, Lôi Hằng Phong đương nhiên có thể phát hiện. Nếu chỉ thế, Lôi Hằng Phong đã không cần căng thẳng. Nhưng y lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm, bởi y hoàn toàn không cảm giác được tu vi của Lâm Phàm, dù chỉ là một tia khí tức.
- Các ngươi là ai?
Lôi Hằng Phong chắn trước người sư muội, sau đó mở miệng hỏi.
- Là ai không quan trọng, quan trọng là, hiện tại cảm phiền các vị đứng yên, không nên lộn xộn, chúng ta chỉ cướp tài vật, không cướp mạng.
Lâm Phàm tự đặt ra ba quy tắc đánh cướp: không cướp mạng, không cướp sắc, chỉ cướp tiền.
- Làm càn, chúng ta là đệ tử Đạo Chủng Sơn mà các ngươi cũng dám đánh cướp sao!
Giờ phút này, một gã đệ tử quát lớn.
Loại tình huống này, thật đúng là trước đây chưa từng gặp. Nếu nói cho sư huynh đệ trong tông môn, nhóm người mình ra ngoài rèn luyện, bị một đám sơn phỉ chặn đường đánh cướp, còn không phải bị cười đến rớt răng hàm.
- Các ngươi không nghe thấy đại nhân của chúng ta nói sao? Đừng chống cự, lấy hết những thứ giá trị ra đây.
Sa Diệt Hung làm sa phỉ thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đánh cướp vui vẻ nhất của hắn. Theo đại nhân, đánh cướp cũng phong cách như vậy, "tác nghiệp" cả với đám đệ tử tông môn cao cao tại thượng.
- Sư huynh, đừng nói nhảm với bọn chúng nữa, giết đi.
Lại một gã đệ tử lên tiếng.
Lôi Hằng Phong vẫn do dự chưa quyết định được. Người trước mắt tạo cho y một cảm giác rất nguy hiểm.
- Ha ha, Lôi Hằng Phong, không ngờ Đạo Chủng Sơn các ngươi cũng có lúc bị cướp.
Vừa lúc đó, một giọng nói nam giới, nhưng lại hơi the thé yểu điệu truyền tới từ đằng xa.
Một thanh niên áo trắng, tóc dài phiêu dật, hai chân đứng trên một thanh trường kiếm, lơ lửng trên không, khuôn mặt anh tuấn kia hình như lại được thoa chút phấn son, nhưng phối với vẻ mặt cao ngạo, lại khiến gã giống như kiếm thần duy nhất trên thế gian, làm cho người ta phải cảm thấy tự ti.
- Lưu Lăng Phong.
Lôi Hằng Phong vừa nhìn người đến, lập tức biến sắc, trong lòng có chút không vui.
- Đám sơn phỉ này tu vi không tệ, đáng tiếc còn xa mới đủ. Không bằng để ta xuất một kiếm đưa bọn chúng về Tây Thiên đi.
Lưu Lăng Phong cao ngạo cười, trường kiếm mang theo thân thể gã xoay một vòng hoa lệ trên không, sau đó mời tà tà đáp xuống mặt đất, lại đợi chủ nhân bước xuống mới quay trở về vỏ kiếm sau lưng gã.
Áo trắng như tuyết, hành động tiêu sái, mặt hoa da phấn có đánh son, quả là một tuyệt thế pê-đê.
Lâm Phàm quan sát đối phương, không ngừng gật gật đầu.
Kẻ này có thể dạy dỗ một phen.
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà vương Đại Thiên Vị trung giai."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng sáu triệu."
"Đinh, chúc mừng luyện khí thành công."
"Đinh, chúc mừng phát hiện u tà kết tinh."
. . . .
- Hả...
Lâm Phàm há hốc mồm khi nghe được một loạt tiếng nhắc nhở từ hệ thống, sau đó lại cười thật to. Hắn vốn cho rằng luyện hóa u tà không chiếm được cái gì, nào ngờ không chỉ có một đống exp, mà còn luyện khí thành công.
Thật sự là kiếm lời lớn rồi. Hóa ra u tà này cũng không phải chỉ đáng giận, còn sót chút đáng yêu nha.
Nhập Thần sơ giai.
Tuy chưa phải là cao lắm, nhưng sức chiến đấu hiện tại của Lâm Phàm đã có thể so với cảnh giới Tiểu Thiên Vị rồi.
"U tà kết tinh: tạo thành từ bản nguyên của u tà vương, câu thông với vật ở Cửu U giới."
Lâm Phàm xoay xoay viên "U tà kết tinh" lớn bằng lòng bàn tay, mặt ngoài màu tím, trông giống như kim cương trên tay, tự hỏi làm sao để dùng đồ chơi này.
Xem xét mãi không ra cách, hắn cũng lười quản, ném thẳng vào túi chứa đồ.
* * *
Tuy rằng đại Boss đã tiêu, nhưng thần miếu Đà Địa này vẫn ngập tràn cổ quái.
Miếu này đã tồn tại từ lâu, tuyệt đối không phải đến giờ mới có người đến xem xét, vậy tại sao những người đi trước lại không gặp u tà bị phong ấn trong quan tài?
Lâm Phàm nghĩ nghĩ, chợt tiến lên xem thử quan tài trên đầu ngón tay mấy pho tượng.
"Đinh, chúc mừng phát hiện quan tài cổ phong ấn (hư hao)."
Lâm Phàm sờ sờ quan tài, cũng không thấy tác dụng gì, lại còn hư hao. Nhưng bất kể thế nào, trước kia nó cũng là bảo bối a.
Nghĩ vậy, Lâm Phàm không còn do dự, thu lấy vào trong túi chứa đồ, nói không chừng sau này còn có thể sử dụng.
Hắn tiếp tục tìm kiếm trong thần miếu, thế nhưng không còn gì cả. Thần miếu thần bí này có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng xem tình huống hiện giờ, có thể là thời cơ còn chưa tới. Lâm Phàm quyết định rời đi, đợi lần sau quay lại xem có phát sinh biến hóa gì không.
* * *
Đám Sa Độc Long đã chờ bên ngoài suốt một ngày một đêm, thế nhưng Lâm Phàm vẫn chưa đi ra. Bọn hắn bắt đầu sốt ruột, cũng rất lo lắng, bởi vì nơi quỷ quái này thật sự khiến người ta phải liên tục giật mình thon thót. Đúng lúc này, từ bên trong lối vào tối đen kia truyền ra tiếng vang khe khẽ.
Mười bốn sa phỉ biến sắc, Sa Độc Long vội rút loan đao bên hông ra, vẻ mặt căng thẳng. Mà khi thấy rõ bóng người, Sa Độc Long thở phào một hơi, lập tức tiến lên:
- Đại nhân, ngài đã ra rồi.
- Ừm.
Lâm Phàm gật gật đầu, lại nhìn thấy đống lửa trại, hắn có chút bất ngờ:
- Ta đi vào bao lâu rồi?
- Một ngày một đêm rồi ạ.
Lâm Phàm nghe thế, không khỏi tặc lưỡi, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Ở bên trong thần miếu, hắn không có cảm giác ngày đêm gì cả.
- Được rồi, lên đường thôi.
Hắn không muốn nói nhiều về u tà kia, chỉ ra lệnh xuất phát.
Sa Độc Long cũng không hỏi thêm, hô hào huynh đệ, bắt đầu thu dọn đồ đạc
. . . .
Xe ngựa lăn bánh, bỏ lại thần miếu Đà Địa tiếp tục chìm trong bầu không khí âm u. Toàn bộ khu vực này không một tiếng động, thi thoảng mới nghe thấy vài tiếng kêu quái dị đủ khiến người ta dựng đứng lông tóc.
Một đêm này có trăng sáng, nhưng ánh trăng lại không xuyên được qua những tán lá rập rạp để chiếu vào miếu, khiến cả tòa thần miếu càng thêm ảm đạm âm trầm.
Chợt có một luồng sáng xẹt qua trời đêm.
Một con quạ đen, toàn thân đầy tử khí, đang vỗ cánh bay từ xa tới. Hai tròng mắt nó đỏ rực, giống như có thể mê hoặc tâm thần người ta.
Quạ đen bay qua cửa vào thần miếu, thẳng một đường tới tận trong đại điện.
Nó dừng lại ở pho tượng khổng lồ chính giữa, cặp mắt đỏ rực lóe lên từng tia sáng đỏ, cánh chim đột nhiên không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ cả bộ lông đen.
Quạ đen kêu rít lên từng đợt, cuối cùng hóa thành một cái xác khô, rồi tan thành mây khói.
Mà số máu chảy ra từ cơ thể nó lại giống như có sinh mạng, không ngừng chảy dọc theo pho tượng, cuối cùng chảy lên mặt đất, thẩm thấu qua nền đất mà đi tiếp xuống sâu nữa, sâu nữa...
Một chiếc quan tài đá màu đen, lẳng lặng nằm sâu bên dưới thần miếu Đà Địa, lại bị một sợi xích sắt thật dài quấn quanh. Bên trên quan tài đá là một bộ xương màu vàng ngồi xếp bằng, tản ra khí tức rất cổ xưa, hiển nhiên khi còn sống phải là một người có thực lực thông thiên.
Mà vách tường xung quanh quan tài thì được khắc vô số phù văn.
Lúc này, một dải sương mù màu đỏ chậm rãi tràn ra từ trong quan tài đá kia, nhưng chưa ra được bao xa, đã bị quầng sáng phát ra từ phù văn trên vách tường đẩy trở lại quan tài.
Từng giọt máu quạ đỏ tươi thẩm thấu từ phía trên mặt đất đã tới nơi này, sau đó nhỏ từng giọt lên trên bộ xương màu vàng.
Mỗi khi có một giọt máu nhỏ tới, màu vàng trên bộ xương kia lại mờ đi một chút.
Còn phù văn trên vách tường, cũng bắt đầu biến mất từng chữ một...
* * *
Gió nổi, cả núi rừng bị phủ trong đám bụi, cát bụi uốn lượn giống như giao long bay lên không.
Tại một con đường không lớn không nhỏ nằm giữa hai bên vách núi, trên vách cây cối rậm rạp, chốc chốc lại có tiếng chim hót véo von, quả là cảnh đẹp nhân gian.
Lúc này, trên con đường kia, một đoàn người đang từ từ tiến lên.
- Sư huynh, lần này lịch lãm sao tông môn không dùng chiến thuyền nhỉ? Nhiều ngày trôi qua như vậy, chân của muội sắp rộp nước hết rồi này.
Một thiếu nữ trong đám người mặc quần áo màu lam đậm cất tiếng kêu than trước mặt sư huynh của mình.
- Sư muội, đi bộ lướt qua sông núi cũng là một loại tu luyện. Tuy chiến thuyền tiện thật, nhưng đoạn đường này, tu vi của muội đã tăng một cấp, các sư đệ cũng đều có tiến bộ. Nếu đi bằng chiến thuyền, còn có thể có kỳ ngộ vậy sao?
Thanh niên dẫn đầu nói. Người này có đôi mắt sắc như kiếm, dáng người cao ngất, tuy nói rất từ tốn điềm đạm, nhưng trên mặt lại có vẻ cao ngạo.
Cô gái mới lên tiếng cũng gật gật đầu:
- Sư huynh, Địa Ngục Hỏa Diễm kia hình như rất kinh khủng, liệu chúng ta có gặp nguy hiểm không? Còn nữa, nghe nói hung thú thần bí kia lại xuất hiện, có khi nào đụng phải nó không?
Lôi Hằng Phong dừng bước:
- Sư muội, hành trình lần này, chúng ta không phải đến du lịch. Địa Ngục Hỏa Diễm chính là nơi rèn luyện, đầy nguy hiểm, kể cả nơi này còn cách Địa Ngục Hỏa Diễm một đoạn, cũng nhất định không thể sơ ý.
Lôi Hằng Phong cũng có chút bất đắc dĩ với vị sư muội này. Tuy nàng mới nhập tông không lâu, nhưng có thiên tư cực cao, ngắn ngủi tám năm, tu vi đã đạt tới Nhập Thần trung giai. Thế nhưng tính cách của nàng lại làm Lôi Hằng Phong phải đau đầu. Nếu chăm chỉ chịu khó, lấy thiên phú này, há lại chỉ là trung giai, cho dù là cảnh giới đại viên mãn cũng không phải không thể.
- Rõ, nhưng có sư huynh ở đây, đâu dễ dàng có nguy hiểm gì chứ. Huống chi phong cảnh nơi này đẹp như vậy, làm sao có thể có nguy hiểm đây?
Tinh Nguyệt Vũ lè lưỡi nói. Sư huynh suốt ngày chỉ biết càm ràm, một chút cũng không đáng yêu.
- Cái gì càng đẹp, thì sẽ càng nguy hiểm, sư muội phải nhớ kỹ trong lòng.
Lôi Hằng Phong lắc đầu, nói.
Y không biết mình mang theo sư muội là đúng hay sai. Mục đích tới Địa Ngục Hỏa Diễm lần này, tuy nói là để các sư đệ lịch lãm, nhưng quan trọng hơn là muốn dò xét tình huống trong đó.
Hiện giờ, phạm vi thiêu đốt của Địa Ngục Hỏa Diễm càng lúc càng rộng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, thật muốn nhìn xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
- Muội không tin, nơi xinh đẹp như vậy, sao có thể nguy hiểm chứ? Muội thấy sư huynh quá cẩn thận rồi đó, không biết hưởng thụ gì cả.
Tinh Nguyệt Vũ cười khẽ, nói.
Những đệ tử xung quanh cũng cười cười. Bọn hắn đều rất yêu thích sư muội lí lắc đáng yêu này.
Mà đúng là sư huynh cẩn thận hơi thái quá thật.
. . . .
- Tiểu sư muội, sư huynh của muội nói đúng, phàm cái gì càng đẹp đẽ, thì sẽ càng nguy hiểm.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm trầm truyền tới từ phía trước, khiến đám đệ tử mặc áo lam sẫm kinh hãi biến sắc.
Lôi Hằng Phong nghiêm mặt lại, Tinh Nguyệt Vũ thì lùi về sau, đứng cùng một chỗ với các sư huynh khác.
- Ai, đi ra!
Lôi Hằng Phong lạnh lùng nói.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới, còn mười bốn sa phỉ thì theo sát phía sau.
- Các vị không cần căng thẳng, bọn ta cũng không có ác ý, chỉ là đánh cướp chút xíu mà thôi.
Lâm Phàm bình thản đi tới, mặt còn nở nụ cười thân thiện, nhưng miệng lại nói là mình đang muốn cướp của người.
* * *
Nửa tháng trước.
Đám người Lâm Phàm ngẫu nhiên gặp thú triều, vô số hung thú chạy chồm qua, khiến trời đất cũng muốn rung lên bần bật.
Ban đầu, Lâm Phàm rất kích động. Hắn nghĩ rất đẹp, đó là xử lý toàn bộ hung thú trong thú triều, vậy thì exp gia tăng đến mức độ nào cơ chứ?
Nhưng khi hắn nhìn thấy trong thú triều có mấy con hung thú cảnh giới Đại Thiên Vị, thì lập tức ném bay cái ý tưởng này ra sau đầu.
Cuối cùng, hắn thành thành thật thật mang theo đám Sa Độc Long chạy đi, nhưng không kịp xử lý xe ngựa, kết quả là nó tan nát trong thú triều.
Bởi vậy, đoạn đường hơn mười ngày này, bọn hắn chỉ có thể đi bộ, lương thực vơ theo được cũng sớm đã cạn, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau cỏ dại trong núi (bởi thú vật đã chạy sạch theo cái thú triều kia), thảm vô cùng.
Mà hiện giờ, khoảng cách tới Địa Ngục Hỏa Diễm càng ngày càng gần, Lâm Phàm chuẩn bị kiểm tra địa điểm được đánh dấu trên Thất Thánh Bảo Đồ, sau đó tìm một thành thị, nghỉ ngơi bù cho bõ. Nào ngờ, Sa Diệt Hung đang lang thang đi trước bỗng chạy về, nói phát hiện một đám người.
Lâm Phàm vừa nghe thấy thế thì mắt sáng lên. Thịt béo đưa tới cửa, nếu không quý trọng, thì phải chịu trời phạt mất.
Từ lúc đi theo Lâm Phàm, đám Sa Độc Long đã không còn ý tưởng đánh cướp. Nhưng nghề cũ sao quên, thấy đại nhân chuẩn bị dẫn bọn mình đi "tác nghiệp", cả đám đều thấy vô cùng phấn chấn.
* * *
- Sư huynh, đây là sơn phỉ sao? Nhìn bộ dáng, chắc bọn hắn còn không biết chúng ta là ai đó.
Giờ phút này, Tinh Nguyệt Vũ không hề có vẻ gì lo lắng, ngược lại còn cười thật tươi.
Thế nhưng Lôi Hằng Phong lại cảnh giác nhìn đám Lâm Phàm.
Trong mười bốn sa phỉ, Sa Độc Long tu vi cao nhất, là Nhập Thần trung giai, khí tức nhàn nhạt, Lôi Hằng Phong đương nhiên có thể phát hiện. Nếu chỉ thế, Lôi Hằng Phong đã không cần căng thẳng. Nhưng y lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm, bởi y hoàn toàn không cảm giác được tu vi của Lâm Phàm, dù chỉ là một tia khí tức.
- Các ngươi là ai?
Lôi Hằng Phong chắn trước người sư muội, sau đó mở miệng hỏi.
- Là ai không quan trọng, quan trọng là, hiện tại cảm phiền các vị đứng yên, không nên lộn xộn, chúng ta chỉ cướp tài vật, không cướp mạng.
Lâm Phàm tự đặt ra ba quy tắc đánh cướp: không cướp mạng, không cướp sắc, chỉ cướp tiền.
- Làm càn, chúng ta là đệ tử Đạo Chủng Sơn mà các ngươi cũng dám đánh cướp sao!
Giờ phút này, một gã đệ tử quát lớn.
Loại tình huống này, thật đúng là trước đây chưa từng gặp. Nếu nói cho sư huynh đệ trong tông môn, nhóm người mình ra ngoài rèn luyện, bị một đám sơn phỉ chặn đường đánh cướp, còn không phải bị cười đến rớt răng hàm.
- Các ngươi không nghe thấy đại nhân của chúng ta nói sao? Đừng chống cự, lấy hết những thứ giá trị ra đây.
Sa Diệt Hung làm sa phỉ thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đánh cướp vui vẻ nhất của hắn. Theo đại nhân, đánh cướp cũng phong cách như vậy, "tác nghiệp" cả với đám đệ tử tông môn cao cao tại thượng.
- Sư huynh, đừng nói nhảm với bọn chúng nữa, giết đi.
Lại một gã đệ tử lên tiếng.
Lôi Hằng Phong vẫn do dự chưa quyết định được. Người trước mắt tạo cho y một cảm giác rất nguy hiểm.
- Ha ha, Lôi Hằng Phong, không ngờ Đạo Chủng Sơn các ngươi cũng có lúc bị cướp.
Vừa lúc đó, một giọng nói nam giới, nhưng lại hơi the thé yểu điệu truyền tới từ đằng xa.
Một thanh niên áo trắng, tóc dài phiêu dật, hai chân đứng trên một thanh trường kiếm, lơ lửng trên không, khuôn mặt anh tuấn kia hình như lại được thoa chút phấn son, nhưng phối với vẻ mặt cao ngạo, lại khiến gã giống như kiếm thần duy nhất trên thế gian, làm cho người ta phải cảm thấy tự ti.
- Lưu Lăng Phong.
Lôi Hằng Phong vừa nhìn người đến, lập tức biến sắc, trong lòng có chút không vui.
- Đám sơn phỉ này tu vi không tệ, đáng tiếc còn xa mới đủ. Không bằng để ta xuất một kiếm đưa bọn chúng về Tây Thiên đi.
Lưu Lăng Phong cao ngạo cười, trường kiếm mang theo thân thể gã xoay một vòng hoa lệ trên không, sau đó mời tà tà đáp xuống mặt đất, lại đợi chủ nhân bước xuống mới quay trở về vỏ kiếm sau lưng gã.
Áo trắng như tuyết, hành động tiêu sái, mặt hoa da phấn có đánh son, quả là một tuyệt thế pê-đê.
Lâm Phàm quan sát đối phương, không ngừng gật gật đầu.
Kẻ này có thể dạy dỗ một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.