Chương 54: Cao thủ quán đỉnh
Tân Phong
14/11/2016
oOo
- Lão sư, quán đỉnh này có đau không?
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sợ sệt nhìn Lâm Phàm.
- Không đau, yên tâm đi, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng, đợi lát nữa trò sẽ phát hiện mình có biến hóa về chất.
Lâm Phàm khẽ cười nói, sau đó kéo bàn tay mập mạp của Chu Du, dẫn lên trên bục giảng.
Lâm Phàm nhớ tới mấy bộ phim chưởng trên tivi, khi cao thủ quán đỉnh đều để cho đối phương ngồi khoanh chân, sau đó năm ngón tay xòe ra, đặt lên đỉnh đầu đối phương.
Chính mình thân là lão sư, thứ khác không nói, nhưng quá trình phong cách ấy vẫn nên theo.
- Chu Du, khoanh chân ngồi xuống, khí vận đan điền, lão sư tới đây…
Lâm Phàm hét lớn một tiếng, năm ngón tay xòe ra, ấn lên đỉnh đầu Chu Du, khí thế quả thật không tồi, khiến những đệ tử khác đều sửng sốt há hốc miệng.
- Vâng, lão sư, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, người làm đi.
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt khẩn trương nói.
- Thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng.
- Vâng.
Chúng nó chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không biết “quán đỉnh” mà lão sư nói rốt cuộc là cái gì, hơn nữa nhìn Chu Du hồi hộp ngồi đó lại khiến chúng nó cũng bị hồi hộp lây.
Thế nhưng hơn cả hồi hộp là tò mò, cả đám không biết lát nữa sẽ có chuyện gì phát sinh, từng ánh mắt đều nhìn thẳng tắp lên vật thí nghiệm đầu tiên là Chu Du.
- A, lão sư, Chu Du nôn ra kìa.
Ngay tại lúc chúng nó đang cẩn thận quan sát, đột nhiên phát hiện Chu Du gật đầu một cái, thức ăn buổi sáng trào ra khỏi miệng.
Mà Lâm Phàm đang chuẩn bị quán đỉnh cũng sững sờ:
- Chu Du, trò làm sao vậy?
Lâm Phàm hết nói nổi, còn chưa có quán đỉnh đã phát bệnh rồi?
- Lão sư, người vừa ấn lên đầu ta, ta đã muốn ngất rồi, chóng mặt buồn nôn. Lão sư, chẳng lẽ quán đỉnh khó chịu vậy sao?
Chu Du cảm giác quán đỉnh này thật sự là rất thống khổ.
Lâm Phàm vừa nghe, đảo cặp mắt trắng dã, có chút xấu hổ. Cao thủ trên tivi muốn quán đỉnh đều nắm lấy đầu người ta rồi cánh tay kịch liệt rung lên, tại sao tới mình làm thì khiến đối phương muốn nôn ọe chứ?
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
- Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường, vừa rồi lão sư mới vận công, giờ chính thức bắt đầu, chuẩn bị sẵn sàng nào!
Giờ khắc này Lâm Phàm cũng không tạo dáng nữa, thành thành thật thật mà quán đỉnh cho đệ tử.
“Đinh, xác định quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân?”
- Xác định.
Ngay một khắc này, Chu Du đột nhiên biến sắc, nó cảm giác não mình bỗng nhiên phình lên, lại có chút hơi nóng, giống như là có một luồng khí thông qua bàn tay của lão sư điên cuồng chui vào trong óc của mình.
Mà luồng khí này chuyển động trong đầu một vòng, sau đó lan tràn từ trên xuống ra khắp toàn thân.
“Đinh, quán đỉnh thành công.”
- Được rồi, cảm giác như thế nào?
Lâm Phàm nhìn Chu Du hỏi.
Đám học sinh của hắn cũng đều nhìn Chu Du, rất muốn biết chuyện gì xảy ra.
Mà Chu Du giờ phút này mở to hai mắt, có chút mơ hồ nhìn quanh, sau đó bẻ bẻ cổ:
- Lão sư, trong đầu ta giống như có thêm chút gì đó mà trước kia ta chưa từng biết.
- Ừm, không sai.
Lâm Phàm gật gật đầu, rồi đột nhiên đánh một quyền lên người Chu Du, hù dọa đám đệ tử xung quanh. Chúng nó không biết tại sao lão sư đột nhiên ra tay.
- Thế nào?
Một quyền vừa rồi, Lâm Phàm đã khống chế cường độ. Hắn là muốn thử xem quán đỉnh thành công Thái Cấp Ma Thân sẽ thế nào.
Ở trong Thánh Ma Tông, nhóm bao cát luyện Thái Cấp Ma Thân đều cần chính mình tu luyện, không thể mượn dùng ngoại lực.
Cho nên hiện tại Lâm Phàm muốn thử xem Thái Cấp Ma Thân này có được biến đổi giống của bản thân mình không.
Chu Du chịu một quyền của lão sư, mặt lại toát ra vẻ thoải mái:
- Lão sư, ta cảm giác một quyền vừa rồi của người thật thoải mái, ta có thể cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ khí tức lan đều.
- Hả, Chu Du, lão sư mới đánh ngươi một quyền, ngươi lại thấy thoải mái sao? Lão sư, Chu Du không phải có vấn đề chứ?
Tào Thiên Tiêu ngây ngẩn mặt mày, nhìn Lâm Phàm hỏi.
- Không có vấn đề gì cả, đây là tình huống bình thường. Vừa rồi lão sư quán đỉnh cho Chu Du một công pháp luyện thể, công pháp này rất là thần kỳ, không cần tự mình tu luyện, chỉ cần để người khác đánh sẽ có thể tiến giai. Lát giải thích sau, giờ các trò xếp thành hàng đi, lão sư sẽ quán đỉnh cho từng trò một.
Lâm Phàm nói.
- Vâng…
Đám đệ tử vừa nghe công pháp này lợi hại như thế, hơn nữa có thể nhanh như vậy học được một môn công pháp thì đều hưng phấn vô cùng.
Chúng nó cũng từng cố gắng tu luyện qua, nhưng cho dù là công pháp bất nhập lưu cũng không thể luyện thành.
Nghe lão sư khác nói, hình như là ngộ tính không đủ.
Sau đó Lâm Phàm lại quán đỉnh cho mười hai đệ tử còn lại.
- Được rồi, ta đã đem môn thần công luyện thể này quán đỉnh cho các trò, sau này phải cố gắng tu luyện, không thể làm nhục thanh danh của ta.
Lâm Phàm vì muốn lưu lại ấn tượng càng sâu trong lòng những đệ tử này nên cũng cố gắng làm cho sắc mặt biến thành tái nhợt một chút, khí tức suy yếu một chút.
- Rõ!
Mười ba đệ tử gật đầu thật sâu, sau đó nhìn sắc mặt lão sư có chút tái nhợt mà nước mắt thi nhau chảy xuống. Lão sư vì chúng nó quán đỉnh, chỉ sợ là tổn thương tới thân thể.
Chúng nó tuy rằng kiến thức không nhiều lắm, nhưng lại chưa từng nghe nói có thể mạnh mẽ quán đỉnh công pháp cho người khác, mà hôm nay lão sư làm được, nhất định là phải trả giá rất nhiều.
- Lão sư, cảm tạ ân tái tạo của người, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, mười ba người chúng ta sau này nhất định sẽ không làm nhục thanh danh của lão sư.
Tào Thiên Tiêu đi đầu quỳ xuống.
- Ừ, sau này cố gắng tu luyện, sớm để môn công pháp này tới cảnh giới viên mãn.
Lâm Phàm thoả mãn gật gật đầu.
- Vâng, thưa lão sư.
Mười ba đệ tử đồng loạt hô to.
- Tốt, bây giờ bắt đầu giảng bài.
Lâm Phàm lại chuẩn bị kể một cuốn tiểu thuyết mới để đề cao ngộ tính cho đám đệ tử.
Về phần lựa chọn tiểu thuyết, tự nhiên là phải chọn mô-típ phế vật mới được, dù sao vượt khó vươn lên mới là vương đạo.
- Lão sư, người quán đỉnh cho chúng ta, khẳng định là tổn thương căn nguyên, không bằng người nghỉ ngơi một chút đã.
Tào Thiên Tiêu nói.
Lâm Phàm cười, khoát tay áo:
- Không sao, thân là lão sư, nhất định phải làm đúng chức trách. Mà bây giờ ta cũng chỉ nói một vài sự tích để mở mang nhãn giới cho các trò, sau này nó sẽ trợ giúp cho các trò rất nhiều. Các trò chỉ cần lắng tai nghe là được rồi.
Mười ba người Tào Thiên Tiêu thấy Lâm lão sư sắc mặt tái nhợt, lại vẫn muốn dạy học cho chúng nó thì càng cảm động tới khóc rống lên.
- Tương truyền, ở tỉnh Long Uyên thuộc vương triều Đại Ly có một đệ nhất thế gia gọi là Phương gia, mà cố sự ta muốn nói tới bắt đầu từ một nô lệ của Phương gia có tên là…
-----oo0oo-----
- Lão sư, quán đỉnh này có đau không?
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sợ sệt nhìn Lâm Phàm.
- Không đau, yên tâm đi, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng, đợi lát nữa trò sẽ phát hiện mình có biến hóa về chất.
Lâm Phàm khẽ cười nói, sau đó kéo bàn tay mập mạp của Chu Du, dẫn lên trên bục giảng.
Lâm Phàm nhớ tới mấy bộ phim chưởng trên tivi, khi cao thủ quán đỉnh đều để cho đối phương ngồi khoanh chân, sau đó năm ngón tay xòe ra, đặt lên đỉnh đầu đối phương.
Chính mình thân là lão sư, thứ khác không nói, nhưng quá trình phong cách ấy vẫn nên theo.
- Chu Du, khoanh chân ngồi xuống, khí vận đan điền, lão sư tới đây…
Lâm Phàm hét lớn một tiếng, năm ngón tay xòe ra, ấn lên đỉnh đầu Chu Du, khí thế quả thật không tồi, khiến những đệ tử khác đều sửng sốt há hốc miệng.
- Vâng, lão sư, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, người làm đi.
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt khẩn trương nói.
- Thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng.
- Vâng.
Chúng nó chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không biết “quán đỉnh” mà lão sư nói rốt cuộc là cái gì, hơn nữa nhìn Chu Du hồi hộp ngồi đó lại khiến chúng nó cũng bị hồi hộp lây.
Thế nhưng hơn cả hồi hộp là tò mò, cả đám không biết lát nữa sẽ có chuyện gì phát sinh, từng ánh mắt đều nhìn thẳng tắp lên vật thí nghiệm đầu tiên là Chu Du.
- A, lão sư, Chu Du nôn ra kìa.
Ngay tại lúc chúng nó đang cẩn thận quan sát, đột nhiên phát hiện Chu Du gật đầu một cái, thức ăn buổi sáng trào ra khỏi miệng.
Mà Lâm Phàm đang chuẩn bị quán đỉnh cũng sững sờ:
- Chu Du, trò làm sao vậy?
Lâm Phàm hết nói nổi, còn chưa có quán đỉnh đã phát bệnh rồi?
- Lão sư, người vừa ấn lên đầu ta, ta đã muốn ngất rồi, chóng mặt buồn nôn. Lão sư, chẳng lẽ quán đỉnh khó chịu vậy sao?
Chu Du cảm giác quán đỉnh này thật sự là rất thống khổ.
Lâm Phàm vừa nghe, đảo cặp mắt trắng dã, có chút xấu hổ. Cao thủ trên tivi muốn quán đỉnh đều nắm lấy đầu người ta rồi cánh tay kịch liệt rung lên, tại sao tới mình làm thì khiến đối phương muốn nôn ọe chứ?
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
- Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường, vừa rồi lão sư mới vận công, giờ chính thức bắt đầu, chuẩn bị sẵn sàng nào!
Giờ khắc này Lâm Phàm cũng không tạo dáng nữa, thành thành thật thật mà quán đỉnh cho đệ tử.
“Đinh, xác định quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân?”
- Xác định.
Ngay một khắc này, Chu Du đột nhiên biến sắc, nó cảm giác não mình bỗng nhiên phình lên, lại có chút hơi nóng, giống như là có một luồng khí thông qua bàn tay của lão sư điên cuồng chui vào trong óc của mình.
Mà luồng khí này chuyển động trong đầu một vòng, sau đó lan tràn từ trên xuống ra khắp toàn thân.
“Đinh, quán đỉnh thành công.”
- Được rồi, cảm giác như thế nào?
Lâm Phàm nhìn Chu Du hỏi.
Đám học sinh của hắn cũng đều nhìn Chu Du, rất muốn biết chuyện gì xảy ra.
Mà Chu Du giờ phút này mở to hai mắt, có chút mơ hồ nhìn quanh, sau đó bẻ bẻ cổ:
- Lão sư, trong đầu ta giống như có thêm chút gì đó mà trước kia ta chưa từng biết.
- Ừm, không sai.
Lâm Phàm gật gật đầu, rồi đột nhiên đánh một quyền lên người Chu Du, hù dọa đám đệ tử xung quanh. Chúng nó không biết tại sao lão sư đột nhiên ra tay.
- Thế nào?
Một quyền vừa rồi, Lâm Phàm đã khống chế cường độ. Hắn là muốn thử xem quán đỉnh thành công Thái Cấp Ma Thân sẽ thế nào.
Ở trong Thánh Ma Tông, nhóm bao cát luyện Thái Cấp Ma Thân đều cần chính mình tu luyện, không thể mượn dùng ngoại lực.
Cho nên hiện tại Lâm Phàm muốn thử xem Thái Cấp Ma Thân này có được biến đổi giống của bản thân mình không.
Chu Du chịu một quyền của lão sư, mặt lại toát ra vẻ thoải mái:
- Lão sư, ta cảm giác một quyền vừa rồi của người thật thoải mái, ta có thể cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ khí tức lan đều.
- Hả, Chu Du, lão sư mới đánh ngươi một quyền, ngươi lại thấy thoải mái sao? Lão sư, Chu Du không phải có vấn đề chứ?
Tào Thiên Tiêu ngây ngẩn mặt mày, nhìn Lâm Phàm hỏi.
- Không có vấn đề gì cả, đây là tình huống bình thường. Vừa rồi lão sư quán đỉnh cho Chu Du một công pháp luyện thể, công pháp này rất là thần kỳ, không cần tự mình tu luyện, chỉ cần để người khác đánh sẽ có thể tiến giai. Lát giải thích sau, giờ các trò xếp thành hàng đi, lão sư sẽ quán đỉnh cho từng trò một.
Lâm Phàm nói.
- Vâng…
Đám đệ tử vừa nghe công pháp này lợi hại như thế, hơn nữa có thể nhanh như vậy học được một môn công pháp thì đều hưng phấn vô cùng.
Chúng nó cũng từng cố gắng tu luyện qua, nhưng cho dù là công pháp bất nhập lưu cũng không thể luyện thành.
Nghe lão sư khác nói, hình như là ngộ tính không đủ.
Sau đó Lâm Phàm lại quán đỉnh cho mười hai đệ tử còn lại.
- Được rồi, ta đã đem môn thần công luyện thể này quán đỉnh cho các trò, sau này phải cố gắng tu luyện, không thể làm nhục thanh danh của ta.
Lâm Phàm vì muốn lưu lại ấn tượng càng sâu trong lòng những đệ tử này nên cũng cố gắng làm cho sắc mặt biến thành tái nhợt một chút, khí tức suy yếu một chút.
- Rõ!
Mười ba đệ tử gật đầu thật sâu, sau đó nhìn sắc mặt lão sư có chút tái nhợt mà nước mắt thi nhau chảy xuống. Lão sư vì chúng nó quán đỉnh, chỉ sợ là tổn thương tới thân thể.
Chúng nó tuy rằng kiến thức không nhiều lắm, nhưng lại chưa từng nghe nói có thể mạnh mẽ quán đỉnh công pháp cho người khác, mà hôm nay lão sư làm được, nhất định là phải trả giá rất nhiều.
- Lão sư, cảm tạ ân tái tạo của người, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, mười ba người chúng ta sau này nhất định sẽ không làm nhục thanh danh của lão sư.
Tào Thiên Tiêu đi đầu quỳ xuống.
- Ừ, sau này cố gắng tu luyện, sớm để môn công pháp này tới cảnh giới viên mãn.
Lâm Phàm thoả mãn gật gật đầu.
- Vâng, thưa lão sư.
Mười ba đệ tử đồng loạt hô to.
- Tốt, bây giờ bắt đầu giảng bài.
Lâm Phàm lại chuẩn bị kể một cuốn tiểu thuyết mới để đề cao ngộ tính cho đám đệ tử.
Về phần lựa chọn tiểu thuyết, tự nhiên là phải chọn mô-típ phế vật mới được, dù sao vượt khó vươn lên mới là vương đạo.
- Lão sư, người quán đỉnh cho chúng ta, khẳng định là tổn thương căn nguyên, không bằng người nghỉ ngơi một chút đã.
Tào Thiên Tiêu nói.
Lâm Phàm cười, khoát tay áo:
- Không sao, thân là lão sư, nhất định phải làm đúng chức trách. Mà bây giờ ta cũng chỉ nói một vài sự tích để mở mang nhãn giới cho các trò, sau này nó sẽ trợ giúp cho các trò rất nhiều. Các trò chỉ cần lắng tai nghe là được rồi.
Mười ba người Tào Thiên Tiêu thấy Lâm lão sư sắc mặt tái nhợt, lại vẫn muốn dạy học cho chúng nó thì càng cảm động tới khóc rống lên.
- Tương truyền, ở tỉnh Long Uyên thuộc vương triều Đại Ly có một đệ nhất thế gia gọi là Phương gia, mà cố sự ta muốn nói tới bắt đầu từ một nô lệ của Phương gia có tên là…
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.