Chương 1009: Chương 1008: Chém Xong, Té Nhanh
Tân Phong
26/08/2018
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm nằm một chỗ không nhúc nhích, nhưng toàn bộ tình huống bên ngoài đều trong bàn tay hắn.
Hai người kia hạ xuống đất, không chút do dự tiến về phía hắn.
Giờ này, khí tức Lâm Phàm đã không tồn tại nữa, giống như hắn thật sự đã chết, đây là chức năng nội liễm khí tức của hệ thống, chứ nếu người thường không thể nào làm được.
- Chết rồi, không ngờ hắn chết thiệt rồi.
- Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng, mau lên nhìn xem hắn có vật gì tốt, vơ vét rồi đi.
Hai người giờ đang hưng phấn cực kỳ, tuy bản thân chúng là Tổ cảnh, không để ý đến một số Tiên khí thông thường, nhưng Lâm Phàm lấy ra Tiên khí lại không giống bình thường, tiên khí kia rất có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.
Một tuyệt phẩm Tiên khí cũng có thể khiến cường giả tranh chấp vỡ đầu chảy máu chứ đừng nói đến việc cây vũ khí kia có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.
Hai người đứng trước mặt Lâm Phàm, cẩn thận liếc mắt dò xét.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, xương cốt trẻ như vậy tu vi thì cao đến mức kinh người, nếu như để hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một tồn tại vô cùng khủng khiếp a.
- Ha ha, dù như vậy thì như thế nào, Vô Tận đại lục to lớn như thế, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tuyệt diễm tồn tại, càng không biết có bao nhiêu người có thể sống đến sau cùng, nhưng tên này xác thực không giống người thường, cho dù là Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông cũng không thể phân cao thấp.
- Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại bị tẩu hỏa nhập ma, nếu Thiên Địa Tông biết việc này không biết họ sẽ có cảm giác gì, chắc đau trứng dữ lắm.
- Mau mau tìm xem có gì tốt không, tiểu tử này thân là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, trên người chắc không ít bảo bối đâu.
Hai người bắt đầu lục lọi thân thể Lâm Phàm.
Trong lòng Lâm Phàm mắng to, thực là ngày chó đẻ, nói lục soát là lục soát, sờ loạn cẩn thận, cọng lông tơ của lão tử cũng chừa, đkm nó chứ.
- Ồ, không biết tiểu tử này giấu đồ vật chỗ nào rồi, tìm mãi cũng không có gì, thật sự kỳ quái?
- Trong nhẫn chứa đồ không có sao?
- Không có, ta vừa nhìn rồi, nhẫn trữ vật của hắn không có thứ gì cả.
- Cẩn thận tìm lại xem.
Hai người ngồi xổm xuống tìm lại, đồng thời buông lỏng cảnh giác, vì theo bọn họ, tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma chết rồi, nên không cần đề phòng.
Lâm Phàm đại hỉ, đến lúc mình ra tay rồi.
- Ân!
Vừa lúc đó, sắc mặt hai người hơi đổi, thần sắc vốn đang hưng phấn trở nên dại ra, cmn, ai đang bóp tiểu đệ ta vậy.
- Khà khà! Bắt được rồi.
Một đạo ma âm lan truyền vào tai hai người.
- Ngươi...
Hai người nhất thời kinh hãi, sắc mặt có chút dữ tợn.
- Đừng nhúc nhích, cẩn thận nổ đó, nếu như nổ tung, cũng không nên trách ta à nha.
Bàn tay nhỏ Lâm Phàm khẽ động, nhưng lực đạo vẫn rất lớn.
- Đau quá! (@_@ lại chụp chym rồi!!)
Sắc mặt hai người tái
nhợt, bọn họ chỉ có cảm giác đau đớn không nhịn được tràn vào trong lòng, loại đau đớn này hành hạ bọn họ, dù họ có pháp lực cao cường cũng không chống đỡ được.
- Ngươi không phải chết rồi sao? Sao lại thế này…
Thanh âm hai người có chút run rẩy, hàm răng cũng lập cập va vào nhau giống như thấy quỷ.
- Ai nói ta chết, ta chỉ giả chết thôi, Côn Lôn Thần Tông quả nhiên phi phàm nha, dĩ nhiên phái hai cường giả Tổ cảnh sơ kỳ tới tìm ta.
Lâm Phàm cảm thán.
- Ngươi thật hèn hạ...
Hai người cắn răng nghiến lợi, nhưng tiểu đệ đang bị người ta nắm trong tay, bọn họ không dám có một tia phản kháng nào.
- Đê tiện? Ta không phải đê tiện, đây chỉ là một chiêu thường thường ta hay dùng mà thôi, có trách thì trách chỉ số thông minh các ngươi quá thấp.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
Thời khắc này Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng, thanh âm thanh thúy lan truyền trong đất trời, đây là một chiêu hết sức bình thường, nhưng có thể tu luyện nó tới mức độ này chỉ có Lâm Phàm thôi.
Còn hai người giờ cảm thấy thế giới như đã sụp đổ, đại lục chia năm xẻ bảy, thiên địa phá diệt, toàn bộ thế giới hoàn toàn u ám.
- A!
Hai tiếng kêu hư heo bị chọc tiết, thê thảm tuyệt vọng vang lên thảm thiết lan truyền khắp hư không, thanh âm cực kỳ bi thương. (nát cmnr)
- Ngươi thân là một trong những tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, là nhân vật đỉnh thiên lập địa, vậy mà lại sử dụng loại chiêu thức bẩn thỉu, đê tiện, vô liêm sỉ này à...
Hai người tức giận gào thét, bọn họ không ngờ tiểu tử này lại đê tiện như vậy.
Dù gì thì hai người họ cũng là cường giả cấp Tổ cảnh, đặt bên trong Vô Tận đại lục, chính là bá chủ một phương, trong Côn Lôn Thần Tông lại càng quan trọng, vì bọn họ là trưởng lão chiến đấu, coi như phóng tới bên trong các tiểu tông môn, cũng tương đương với vị Tông chủ.
Nhưng bây giờ lại phải chịu biệt khuất như thế này, ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, đã bị đối phương đánh lén, họ không cam lòng chút nào.
Nếu họ bị đối phương dùng thực lực tuyệt đối trấn áp, họ cũng phục, nhưng đối phương lại dùng loại chiêu thức hèn hạ này trấn áp họ, điều này khiến bọn họ không phục.
Lâm Phàm vỗ tay nhìn hai người đang ôm đũng quần, ngồi chồm hổm dưới đất, khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn.
Hắn lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, vung vẩy mấy lần trong không khí.
- Ngươi muốn làm gì?
Hai người hoảng sợ hỏi, họ muốn phản kháng nhưng đũng quần lại truyền tới sự đau đớn để họ không có một chút sức phản kháng nào.
Đau, thật sự quá đau.
Lâm Phàm cười nói.
- Các ngươi nói ta phải làm sao đây?
Hai cường giả Tổ cảnh này đều là kinh nghiệm a, tu vi bản thân có thể tăng lên hay không đều phải dựa vào bọn họ rồi.
Lâm Phàm cũng hơi kinh ngạc, Côn Lôn Thần Tông dĩ nhiên lại cẩn thận như vậy, thật sự phái hai người đến chém giết mình.
Nhưng không sao, đến bao nhiêu người cũng chỉ là đưa kinh nghiệm cho mình mà, việc này để Lâm Phàm hưng phấn.
- Ngươi dám giết chúng ta?
Hai người căm tức nhìn Lâm Phàm, bọn họ có địa vị rất cao trong Côn Lôn Thần Tông, không tin Lâm Phàm dám giết mình.
- Có gì không dám, các ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta lại không thể giết các ngươi?
Lâm Phàm giơ Vĩnh Hằng Thần Phủ lên, chuẩn bị cho mỗi người một búa.
Nhưng vừa lúc đó, hư không khẽ run.
- Dừng tay...
Một đạo tiếng nổ ầm ầm truyền đến, khi nghe âm thanh này có thể thấy nó giống như đến từ chỗ rất xa.
Hai người nghe được thanh âm này, nhất thời đại hỉ.
- Phó tông chủ...
Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, mặc dù người còn chưa tới, nhưng mình phải tăng tốc độ lên mới được.
Tay giơ, búa xuống.
Xoạt xoạt!
Máu tươi phân tán.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hai người không ngờ Lâm Phàm thật sự dám động thủ.
Trong mắt Lâm Phàm lập loè vẻ điên cuồng, thời điểm này rồi, sao hắn nương tay được, kinh nghiệm đang ở trước mắt, nếu như bỏ qua, chẳng phải thua thiệt lớn rồi.
Hắn mặc kệ tất cả, bất kể là ai đến, chỉ có kết cục duy nhất, chém giết mà thôi.
“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”
“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”
“Keng, chúc mừng tu vi tăng lên: Kim Tiên hậu kỳ.”
Lâm Phàm không chút do dự, thu lại nhẫn trữ vật của hai người, sau đó hướng về hư không rít gào.
- Dừng tay cái em gái ngươi ấy, có gan đuổi theo ta này.
Xèo!
Một đạo ánh sáng như cầu vồng tiến vào hư không vô tận, hắn chém giết người xong, bắt đầu chạy trốn, cảm giác này thật sự quá thoải mái.
- Đáng ghét, ngươi muốn chết.
Phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông gào thét liên tục, âm thanh lan truyền toàn bộ hư không.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn phía sau, rồi cảm thán!
Tên này não bị úng nước hay sao mà ngu vậy, Nguyên Thần giáng lâm mà cứ tưởng rằng bản thể, ngươi muốn ngăn lão tử lại, nhất định là nằm mơ rồi.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm nằm một chỗ không nhúc nhích, nhưng toàn bộ tình huống bên ngoài đều trong bàn tay hắn.
Hai người kia hạ xuống đất, không chút do dự tiến về phía hắn.
Giờ này, khí tức Lâm Phàm đã không tồn tại nữa, giống như hắn thật sự đã chết, đây là chức năng nội liễm khí tức của hệ thống, chứ nếu người thường không thể nào làm được.
- Chết rồi, không ngờ hắn chết thiệt rồi.
- Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng, mau lên nhìn xem hắn có vật gì tốt, vơ vét rồi đi.
Hai người giờ đang hưng phấn cực kỳ, tuy bản thân chúng là Tổ cảnh, không để ý đến một số Tiên khí thông thường, nhưng Lâm Phàm lấy ra Tiên khí lại không giống bình thường, tiên khí kia rất có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.
Một tuyệt phẩm Tiên khí cũng có thể khiến cường giả tranh chấp vỡ đầu chảy máu chứ đừng nói đến việc cây vũ khí kia có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.
Hai người đứng trước mặt Lâm Phàm, cẩn thận liếc mắt dò xét.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, xương cốt trẻ như vậy tu vi thì cao đến mức kinh người, nếu như để hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một tồn tại vô cùng khủng khiếp a.
- Ha ha, dù như vậy thì như thế nào, Vô Tận đại lục to lớn như thế, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tuyệt diễm tồn tại, càng không biết có bao nhiêu người có thể sống đến sau cùng, nhưng tên này xác thực không giống người thường, cho dù là Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông cũng không thể phân cao thấp.
- Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại bị tẩu hỏa nhập ma, nếu Thiên Địa Tông biết việc này không biết họ sẽ có cảm giác gì, chắc đau trứng dữ lắm.
- Mau mau tìm xem có gì tốt không, tiểu tử này thân là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, trên người chắc không ít bảo bối đâu.
Hai người bắt đầu lục lọi thân thể Lâm Phàm.
Trong lòng Lâm Phàm mắng to, thực là ngày chó đẻ, nói lục soát là lục soát, sờ loạn cẩn thận, cọng lông tơ của lão tử cũng chừa, đkm nó chứ.
- Ồ, không biết tiểu tử này giấu đồ vật chỗ nào rồi, tìm mãi cũng không có gì, thật sự kỳ quái?
- Trong nhẫn chứa đồ không có sao?
- Không có, ta vừa nhìn rồi, nhẫn trữ vật của hắn không có thứ gì cả.
- Cẩn thận tìm lại xem.
Hai người ngồi xổm xuống tìm lại, đồng thời buông lỏng cảnh giác, vì theo bọn họ, tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma chết rồi, nên không cần đề phòng.
Lâm Phàm đại hỉ, đến lúc mình ra tay rồi.
- Ân!
Vừa lúc đó, sắc mặt hai người hơi đổi, thần sắc vốn đang hưng phấn trở nên dại ra, cmn, ai đang bóp tiểu đệ ta vậy.
- Khà khà! Bắt được rồi.
Một đạo ma âm lan truyền vào tai hai người.
- Ngươi...
Hai người nhất thời kinh hãi, sắc mặt có chút dữ tợn.
- Đừng nhúc nhích, cẩn thận nổ đó, nếu như nổ tung, cũng không nên trách ta à nha.
Bàn tay nhỏ Lâm Phàm khẽ động, nhưng lực đạo vẫn rất lớn.
- Đau quá! (@_@ lại chụp chym rồi!!)
Sắc mặt hai người tái
nhợt, bọn họ chỉ có cảm giác đau đớn không nhịn được tràn vào trong lòng, loại đau đớn này hành hạ bọn họ, dù họ có pháp lực cao cường cũng không chống đỡ được.
- Ngươi không phải chết rồi sao? Sao lại thế này…
Thanh âm hai người có chút run rẩy, hàm răng cũng lập cập va vào nhau giống như thấy quỷ.
- Ai nói ta chết, ta chỉ giả chết thôi, Côn Lôn Thần Tông quả nhiên phi phàm nha, dĩ nhiên phái hai cường giả Tổ cảnh sơ kỳ tới tìm ta.
Lâm Phàm cảm thán.
- Ngươi thật hèn hạ...
Hai người cắn răng nghiến lợi, nhưng tiểu đệ đang bị người ta nắm trong tay, bọn họ không dám có một tia phản kháng nào.
- Đê tiện? Ta không phải đê tiện, đây chỉ là một chiêu thường thường ta hay dùng mà thôi, có trách thì trách chỉ số thông minh các ngươi quá thấp.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
Thời khắc này Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng, thanh âm thanh thúy lan truyền trong đất trời, đây là một chiêu hết sức bình thường, nhưng có thể tu luyện nó tới mức độ này chỉ có Lâm Phàm thôi.
Còn hai người giờ cảm thấy thế giới như đã sụp đổ, đại lục chia năm xẻ bảy, thiên địa phá diệt, toàn bộ thế giới hoàn toàn u ám.
- A!
Hai tiếng kêu hư heo bị chọc tiết, thê thảm tuyệt vọng vang lên thảm thiết lan truyền khắp hư không, thanh âm cực kỳ bi thương. (nát cmnr)
- Ngươi thân là một trong những tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, là nhân vật đỉnh thiên lập địa, vậy mà lại sử dụng loại chiêu thức bẩn thỉu, đê tiện, vô liêm sỉ này à...
Hai người tức giận gào thét, bọn họ không ngờ tiểu tử này lại đê tiện như vậy.
Dù gì thì hai người họ cũng là cường giả cấp Tổ cảnh, đặt bên trong Vô Tận đại lục, chính là bá chủ một phương, trong Côn Lôn Thần Tông lại càng quan trọng, vì bọn họ là trưởng lão chiến đấu, coi như phóng tới bên trong các tiểu tông môn, cũng tương đương với vị Tông chủ.
Nhưng bây giờ lại phải chịu biệt khuất như thế này, ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, đã bị đối phương đánh lén, họ không cam lòng chút nào.
Nếu họ bị đối phương dùng thực lực tuyệt đối trấn áp, họ cũng phục, nhưng đối phương lại dùng loại chiêu thức hèn hạ này trấn áp họ, điều này khiến bọn họ không phục.
Lâm Phàm vỗ tay nhìn hai người đang ôm đũng quần, ngồi chồm hổm dưới đất, khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn.
Hắn lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, vung vẩy mấy lần trong không khí.
- Ngươi muốn làm gì?
Hai người hoảng sợ hỏi, họ muốn phản kháng nhưng đũng quần lại truyền tới sự đau đớn để họ không có một chút sức phản kháng nào.
Đau, thật sự quá đau.
Lâm Phàm cười nói.
- Các ngươi nói ta phải làm sao đây?
Hai cường giả Tổ cảnh này đều là kinh nghiệm a, tu vi bản thân có thể tăng lên hay không đều phải dựa vào bọn họ rồi.
Lâm Phàm cũng hơi kinh ngạc, Côn Lôn Thần Tông dĩ nhiên lại cẩn thận như vậy, thật sự phái hai người đến chém giết mình.
Nhưng không sao, đến bao nhiêu người cũng chỉ là đưa kinh nghiệm cho mình mà, việc này để Lâm Phàm hưng phấn.
- Ngươi dám giết chúng ta?
Hai người căm tức nhìn Lâm Phàm, bọn họ có địa vị rất cao trong Côn Lôn Thần Tông, không tin Lâm Phàm dám giết mình.
- Có gì không dám, các ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta lại không thể giết các ngươi?
Lâm Phàm giơ Vĩnh Hằng Thần Phủ lên, chuẩn bị cho mỗi người một búa.
Nhưng vừa lúc đó, hư không khẽ run.
- Dừng tay...
Một đạo tiếng nổ ầm ầm truyền đến, khi nghe âm thanh này có thể thấy nó giống như đến từ chỗ rất xa.
Hai người nghe được thanh âm này, nhất thời đại hỉ.
- Phó tông chủ...
Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, mặc dù người còn chưa tới, nhưng mình phải tăng tốc độ lên mới được.
Tay giơ, búa xuống.
Xoạt xoạt!
Máu tươi phân tán.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hai người không ngờ Lâm Phàm thật sự dám động thủ.
Trong mắt Lâm Phàm lập loè vẻ điên cuồng, thời điểm này rồi, sao hắn nương tay được, kinh nghiệm đang ở trước mắt, nếu như bỏ qua, chẳng phải thua thiệt lớn rồi.
Hắn mặc kệ tất cả, bất kể là ai đến, chỉ có kết cục duy nhất, chém giết mà thôi.
“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”
“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”
“Keng, chúc mừng tu vi tăng lên: Kim Tiên hậu kỳ.”
Lâm Phàm không chút do dự, thu lại nhẫn trữ vật của hai người, sau đó hướng về hư không rít gào.
- Dừng tay cái em gái ngươi ấy, có gan đuổi theo ta này.
Xèo!
Một đạo ánh sáng như cầu vồng tiến vào hư không vô tận, hắn chém giết người xong, bắt đầu chạy trốn, cảm giác này thật sự quá thoải mái.
- Đáng ghét, ngươi muốn chết.
Phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông gào thét liên tục, âm thanh lan truyền toàn bộ hư không.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn phía sau, rồi cảm thán!
Tên này não bị úng nước hay sao mà ngu vậy, Nguyên Thần giáng lâm mà cứ tưởng rằng bản thể, ngươi muốn ngăn lão tử lại, nhất định là nằm mơ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.