Chương 1011: Chương 1010: Đào Đường Hầm
Tân Phong
26/08/2018
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Côn Lôn Thần Tông.
- Người này đã bị ta trấn áp, nhưng đáng tiếc, hai trưởng lão kia ta không cứu được.
Thiên Phong Linh lên tiếng.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông gật đầu.
- Chúng ta tiêu hao trăm năm thời gian triển khai thần thông nghịch thiên trấn áp khí vận Thiên Địa Tông, nhưng vẫn không nghĩ tới loại biến cố này, vậy mà để Thiên Địa Tông thu được một tên có thể tăng lên khí vận cho tông môn, bây giờ cũng tốt, tuy rằng không thể chém giết hắn, nhưng trấn áp hắn trăm năm cũng đủ rồi.
- Đây là tự nhiên, trăm năm sau, cảnh còn người mất, dù hắn có lợi hại hơn nữa, nghịch thiên hơn nữa cũng là chuyện vô bổ.
Thiên Phong Linh cười nói.
- Hư không đóng kín, linh khí bị ngăn cách, thần niệm không cách nào truyền đi, những việc này đều không có chút sơ hở nào chứ?
Thái Càn Thiên hỏi.
- Tông chủ có thể yên tâm, lần này tuy chỉ là thần niệm giáng lâm, nhưng ta cũng đã dùng bản thể Côn Lôn Thần Sơn để trấn áp tiểu tử kia, coi như Hàn Quân Thiên đi ngang qua nơi đây, hắn cũng không phát hiện ra đệ tử đắc ý nhất của mình đang bị trấn áp dưới đó đâu.
Thiên Phong Linh tự tin trả lời.
Thái Càn Thiên gật đầu.
- Vậy thì tốt, bây giờ, các lão tổ đang trùng kích Thiên Quân cảnh đến thời khắc mấu chốt, không biết họ có thể thành công hay không.
- Việc này khó càng thêm khó, Thiên Quân cảnh cực kỳ huyền diệu, từ vạn cổ tới nay có không biết bao nhiêu kiêu hùng trùng kích vào nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thiên Phong Linh cảm thán, hắn cũng cực kỳ ngóng trông đối với cảnh giới Thiên Quân kia, đó là cảnh giới tối cao, từ vạn cổ tới nay, chỉ cần đột phá Thiên Quân cảnh, sẽ đạt được vĩnh hằng bất diệt, dù trời long đất lở, nhật nguyệt bị hủy, ta vẫn ung dung tự tại sống trong đất trời.
- Lão tổ đã đi vực ngoại chi giới chém giết Ma Thần luyện Tiên phẩm đại đan, nên cũng có chút chắc chắn để đột phá cảnh giới, chỉ cần Côn Lôn Thần Tông có một vị Thiên Quân tọa trấn, từ nay về sau, Vô Tận đại lục sẽ phải lấy Côn Lôn Thần Tông chúng ta làm đầu, dù không đánh vỡ được bình phong Thiên Quân, thì Côn Lôn Thần Tông cũng phải đè Thiên Địa Tông xuống.
Thái Càn Thiên nói.
- Đây là tự nhiên, gần đây, Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông có đến đây mượn Côn Lôn Thần Hỏa để rèn luyện thần thông, đồng thời đạt thành thỏa thuận với chúng ta, thời điểm bảo tàng mở ra, Côn Lôn Thần Tông ta có thể mang ba đệ tử tiến nhập, ngươi nên cân nhắc một chút những người đi bảo tàng lần này.
Thiên Phong Linh nhắc nhở.
- Aiii, không nghĩ tới Thần Nguyên Tông có thể khai quật ra thiên kiêu như Tần Thánh Quân này, nghe đồn Tần Thánh Quân nắm giữ chìa khoá của bảo tàng lớn nhất Vô Tận đại lục mà vô số người vẫn luôn thèm khát, coi như Thần Nguyên Tông nhìn thấy cũng rất thèm thuồng, chẳng qua hiện nay, Tần Thánh Quân đã có thành tựu, nên Thần Nguyên Tông cũng không dám ép bức, nếu không phải vậy, có thể xảy ra cảnh gà bay trứng vỡ, tổn thất nặng nề.
Thái Càn Thiên nói.
- Tần Thánh Quân tự nhiên biết những điều này, chúng ta đang tranh ăn với hổ vì Tần Thánh Quân không khác gì người đội lốt hổ, nên chúng ta phải gọi mấy tên tông chủ dự bị trở về, để chúng theo Tần Thánh Quân tiến nhập bảo tàng.
Trong lòng Thiên Phong Linh có ý nghĩ này, bởi vì thực lực Tần Thánh Quân không phải bình thường, nếu cho đệ tử bình thường theo vào, rất có khả năng sẽ bị ám hại dẫn đến bỏ mình, bọn họ biết Tần Thánh Quân sẽ không cho họ tiến nhập bảo tàng.
Điều này cũng là lo âu trong lòng Tần Thánh Quân, vì hắn sợ nếu cho nhóm người như Thiên Phong Linh đi vào, hắn sẽ không khống chế được bọn họ.
...
Mà lúc này, bên dưới Côn Lôn Thần Sơn, Lâm Phàm đang gân cổ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, trong lòng hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn muốn sử dụng pháp lực nhưng Thần Sơn này như ẩn chứa huyền diệu nào đó, mỗi lần Lâm Phàm khởi động pháp lực, nó lại áp chế hắn khiến hắn không cách nào phát tiết ra ngoài.
Lực Lượng Nguyên Tuyền dâng trào bạo phát lực lượng bạt núi ngăn sông, nhưng chỉ dựa vào chút khí lực này, ngọn núi kia ngay cả một phản ứng cũng không có, hiển nhiên không thể dùng được.
- Tiên sư nó, cái tên chó chết kia súc sinh mà.
Lâm Phàm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đối phương giở thủ đoạn phong ấn mình thôi.
Mà tình huống hiện giờ này là chuyện Lâm Phàm sợ nhất.
Ngũ hành chi thổ là một môn thần thông rất tốt để chui xuống đất, nhưng lúc này nó cũng không có tác dụng, toàn bộ mặt đất bị một màn sáng bao phủ, hắn không có chỗ xuống tay.
- ** Côn Lôn Thần Tông các ngươi, các ngươi cầu lão tử đừng đi ra ngoài được đi, nếu không, sau này ta quyết ăn thua đủ với các ngươi.
Lâm Phàm ghi hận trong lòng.
Hắn không ngờ mấy người trong Côn Lôn Thần Tông lại vô sỉ như thế, đúng là tiểu nhân chuyên làm việc âm hiểm mà, đường đường là phó tông chủ, lại ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay trấn áp mình, ngay cả một chút do dự hắn cũng không có, chẳng thèm nhiều lời, nói phong ấn là phong ấn, không để cho mình chuẩn bị tâm lý chút nào.
Nếu như hắn nói chuyện với mình một chút, có thể mình đã nghĩ ra một ít biện pháp rồi, nhưng người định không bằng trời định, hết thảy mọi việc đều bi ai.
Hiện tại phải nghĩ biện pháp nhanh chóng ra ngoài, nếu bị phong ấn ở đây trăm năm hoặc lâu hơn, coi như xong đời rồi.
Một đám người ở Cổ Thánh Giới còn đang đợi mình trở lại cứu họ nữa.
Mình cũng không thể trễ nải thêm thời gian.
- Phi Thiên.
Lâm Phàm muốn lấy Thần khí Phi Thiên ra khoan cái Thần Sơn này, mở ra một lỗ hổng để hắn đi ra nhưng có một việc khiến hắn kinh ngạc, Phi Thiên bị kẹt ở nơi đó, không thể động đậy được.
- Côn Lôn Thần Sơn: đồ vật của Thiên Phong Linh đã bị luyện chế thành bản mệnh Tiên khí, phẩm cấp: tuyệt phẩm Tiên khí, có khả năng trấn áp vạn vật, nặng bằng một phương thiên địa.
Lâm Phàm vận dụng hệ thống, kiểm tra ra thuộc tính của Côn Lôn Thần Sơn.
Lâm Phàm biết thần thức mình đã hoàn toàn bị phong tỏa, không thể cầu cứu bên ngoài.
Nhưng hắn không phải người chịu nhận thua, mặc kệ biện pháp gì, hắn cũng phải thử một chút.
Nhất Niệm Thành Đan.
Lúc này, bàn tay Lâm Phàm khẽ động, hắn ngược lại muốn xem cái này có hữu dụng hay không.
Hỏa diễm của Nhất Niệm Thành Đan có thể đốt cháy tất cả, nó với Thiên Địa Dung Lô giống như nhau, đều là đồ vật hệ thống tặng.
Nhưng hỏa diễm này so với thiên địa dung lô thì có chút vô dụng, vì nó không thể rời khỏi thân thể Lâm Phàm, nó chỉ có thể thiêu đốt trong bàn tay hắn thôi, chỉ có tình huống đặc biệt, nó mới có thể tạo thành ảnh hưởng với kẻ địch.
Ào ào ào!
Hỏa diễm bắt đầu bốc lên, thời điểm nó chạm đến Thần Sơn, một sự tình để hắn hưng phấn xảy ra, Thần Sơn lại bị thiêu đốt ra một cái hố to như lòng bàn tay.
- Mịa nó, cuối cùng cũng có biện pháp.
Lâm Phàm mừng rỡ.
- Ha ha, cẩu vật, chỉ sợ ngươi cũng không nghĩ đến việc lão tử sẽ có loại thần vật bực này.
- Nhanh cháy đi, thiêu đốt mạnh một chút.
Lâm Phàm hưng phấn.
Tay phải đã đốt ra một chút không gian, nên hắn đổi bên tiếp tục đốt.
Giờ khắc này, ở nơi sâu xa trong Côn Lôn Thần Sơn, một khí linh đang nằm ngủ như chết, nó cũng không cảm giác được bản thân đang có chuyện gì xảy ra.
Một nơi nào đó trong Côn Lôn Thần Tông, Thiên Phong Linh hơi nhướng mày, trong lòng hắn có một loại rung động nhỏ, hắn thấy lạ nên nhắm hai mắt lại, xuyên thấu thời không vô tận nhìn xuống ngọn thần sơn đang trấn áp Lâm Phàm kia.
Lúc này, Thần Sơn vẫn không có biến hóa gì, tên đệ tử Thiên Địa Tông vẫn bị trấn áp ở đó.
- Rốt cuộc là tình huống thế nào? Sao ta có cảm giác rung động vừa rồi?
Thiên Phong Linh nghi ngờ.
Côn Lôn Thần Sơn to lớn không biết bao nhiêu mà kể, giờ Lâm Phàm mới chỉ đốt được một điểm nhỏ thôi, nên không gây ra chú ý cho Thiên Phong Linh.
- Khà khà...
Giờ khắc này, Lâm Phàm cười cười, tên kia dám trấn áp lão tử tại đây, đợi lát nữa ta chạy thoát, tuyệt đối không để hắn dễ chịu đâu, nhất định phải khiến hắn thổ huyết mới được.
Lâm Phàm lại lần nữa đắm chìm vào công việc đào hầm của mình.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Côn Lôn Thần Tông.
- Người này đã bị ta trấn áp, nhưng đáng tiếc, hai trưởng lão kia ta không cứu được.
Thiên Phong Linh lên tiếng.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông gật đầu.
- Chúng ta tiêu hao trăm năm thời gian triển khai thần thông nghịch thiên trấn áp khí vận Thiên Địa Tông, nhưng vẫn không nghĩ tới loại biến cố này, vậy mà để Thiên Địa Tông thu được một tên có thể tăng lên khí vận cho tông môn, bây giờ cũng tốt, tuy rằng không thể chém giết hắn, nhưng trấn áp hắn trăm năm cũng đủ rồi.
- Đây là tự nhiên, trăm năm sau, cảnh còn người mất, dù hắn có lợi hại hơn nữa, nghịch thiên hơn nữa cũng là chuyện vô bổ.
Thiên Phong Linh cười nói.
- Hư không đóng kín, linh khí bị ngăn cách, thần niệm không cách nào truyền đi, những việc này đều không có chút sơ hở nào chứ?
Thái Càn Thiên hỏi.
- Tông chủ có thể yên tâm, lần này tuy chỉ là thần niệm giáng lâm, nhưng ta cũng đã dùng bản thể Côn Lôn Thần Sơn để trấn áp tiểu tử kia, coi như Hàn Quân Thiên đi ngang qua nơi đây, hắn cũng không phát hiện ra đệ tử đắc ý nhất của mình đang bị trấn áp dưới đó đâu.
Thiên Phong Linh tự tin trả lời.
Thái Càn Thiên gật đầu.
- Vậy thì tốt, bây giờ, các lão tổ đang trùng kích Thiên Quân cảnh đến thời khắc mấu chốt, không biết họ có thể thành công hay không.
- Việc này khó càng thêm khó, Thiên Quân cảnh cực kỳ huyền diệu, từ vạn cổ tới nay có không biết bao nhiêu kiêu hùng trùng kích vào nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thiên Phong Linh cảm thán, hắn cũng cực kỳ ngóng trông đối với cảnh giới Thiên Quân kia, đó là cảnh giới tối cao, từ vạn cổ tới nay, chỉ cần đột phá Thiên Quân cảnh, sẽ đạt được vĩnh hằng bất diệt, dù trời long đất lở, nhật nguyệt bị hủy, ta vẫn ung dung tự tại sống trong đất trời.
- Lão tổ đã đi vực ngoại chi giới chém giết Ma Thần luyện Tiên phẩm đại đan, nên cũng có chút chắc chắn để đột phá cảnh giới, chỉ cần Côn Lôn Thần Tông có một vị Thiên Quân tọa trấn, từ nay về sau, Vô Tận đại lục sẽ phải lấy Côn Lôn Thần Tông chúng ta làm đầu, dù không đánh vỡ được bình phong Thiên Quân, thì Côn Lôn Thần Tông cũng phải đè Thiên Địa Tông xuống.
Thái Càn Thiên nói.
- Đây là tự nhiên, gần đây, Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông có đến đây mượn Côn Lôn Thần Hỏa để rèn luyện thần thông, đồng thời đạt thành thỏa thuận với chúng ta, thời điểm bảo tàng mở ra, Côn Lôn Thần Tông ta có thể mang ba đệ tử tiến nhập, ngươi nên cân nhắc một chút những người đi bảo tàng lần này.
Thiên Phong Linh nhắc nhở.
- Aiii, không nghĩ tới Thần Nguyên Tông có thể khai quật ra thiên kiêu như Tần Thánh Quân này, nghe đồn Tần Thánh Quân nắm giữ chìa khoá của bảo tàng lớn nhất Vô Tận đại lục mà vô số người vẫn luôn thèm khát, coi như Thần Nguyên Tông nhìn thấy cũng rất thèm thuồng, chẳng qua hiện nay, Tần Thánh Quân đã có thành tựu, nên Thần Nguyên Tông cũng không dám ép bức, nếu không phải vậy, có thể xảy ra cảnh gà bay trứng vỡ, tổn thất nặng nề.
Thái Càn Thiên nói.
- Tần Thánh Quân tự nhiên biết những điều này, chúng ta đang tranh ăn với hổ vì Tần Thánh Quân không khác gì người đội lốt hổ, nên chúng ta phải gọi mấy tên tông chủ dự bị trở về, để chúng theo Tần Thánh Quân tiến nhập bảo tàng.
Trong lòng Thiên Phong Linh có ý nghĩ này, bởi vì thực lực Tần Thánh Quân không phải bình thường, nếu cho đệ tử bình thường theo vào, rất có khả năng sẽ bị ám hại dẫn đến bỏ mình, bọn họ biết Tần Thánh Quân sẽ không cho họ tiến nhập bảo tàng.
Điều này cũng là lo âu trong lòng Tần Thánh Quân, vì hắn sợ nếu cho nhóm người như Thiên Phong Linh đi vào, hắn sẽ không khống chế được bọn họ.
...
Mà lúc này, bên dưới Côn Lôn Thần Sơn, Lâm Phàm đang gân cổ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, trong lòng hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn muốn sử dụng pháp lực nhưng Thần Sơn này như ẩn chứa huyền diệu nào đó, mỗi lần Lâm Phàm khởi động pháp lực, nó lại áp chế hắn khiến hắn không cách nào phát tiết ra ngoài.
Lực Lượng Nguyên Tuyền dâng trào bạo phát lực lượng bạt núi ngăn sông, nhưng chỉ dựa vào chút khí lực này, ngọn núi kia ngay cả một phản ứng cũng không có, hiển nhiên không thể dùng được.
- Tiên sư nó, cái tên chó chết kia súc sinh mà.
Lâm Phàm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đối phương giở thủ đoạn phong ấn mình thôi.
Mà tình huống hiện giờ này là chuyện Lâm Phàm sợ nhất.
Ngũ hành chi thổ là một môn thần thông rất tốt để chui xuống đất, nhưng lúc này nó cũng không có tác dụng, toàn bộ mặt đất bị một màn sáng bao phủ, hắn không có chỗ xuống tay.
- ** Côn Lôn Thần Tông các ngươi, các ngươi cầu lão tử đừng đi ra ngoài được đi, nếu không, sau này ta quyết ăn thua đủ với các ngươi.
Lâm Phàm ghi hận trong lòng.
Hắn không ngờ mấy người trong Côn Lôn Thần Tông lại vô sỉ như thế, đúng là tiểu nhân chuyên làm việc âm hiểm mà, đường đường là phó tông chủ, lại ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay trấn áp mình, ngay cả một chút do dự hắn cũng không có, chẳng thèm nhiều lời, nói phong ấn là phong ấn, không để cho mình chuẩn bị tâm lý chút nào.
Nếu như hắn nói chuyện với mình một chút, có thể mình đã nghĩ ra một ít biện pháp rồi, nhưng người định không bằng trời định, hết thảy mọi việc đều bi ai.
Hiện tại phải nghĩ biện pháp nhanh chóng ra ngoài, nếu bị phong ấn ở đây trăm năm hoặc lâu hơn, coi như xong đời rồi.
Một đám người ở Cổ Thánh Giới còn đang đợi mình trở lại cứu họ nữa.
Mình cũng không thể trễ nải thêm thời gian.
- Phi Thiên.
Lâm Phàm muốn lấy Thần khí Phi Thiên ra khoan cái Thần Sơn này, mở ra một lỗ hổng để hắn đi ra nhưng có một việc khiến hắn kinh ngạc, Phi Thiên bị kẹt ở nơi đó, không thể động đậy được.
- Côn Lôn Thần Sơn: đồ vật của Thiên Phong Linh đã bị luyện chế thành bản mệnh Tiên khí, phẩm cấp: tuyệt phẩm Tiên khí, có khả năng trấn áp vạn vật, nặng bằng một phương thiên địa.
Lâm Phàm vận dụng hệ thống, kiểm tra ra thuộc tính của Côn Lôn Thần Sơn.
Lâm Phàm biết thần thức mình đã hoàn toàn bị phong tỏa, không thể cầu cứu bên ngoài.
Nhưng hắn không phải người chịu nhận thua, mặc kệ biện pháp gì, hắn cũng phải thử một chút.
Nhất Niệm Thành Đan.
Lúc này, bàn tay Lâm Phàm khẽ động, hắn ngược lại muốn xem cái này có hữu dụng hay không.
Hỏa diễm của Nhất Niệm Thành Đan có thể đốt cháy tất cả, nó với Thiên Địa Dung Lô giống như nhau, đều là đồ vật hệ thống tặng.
Nhưng hỏa diễm này so với thiên địa dung lô thì có chút vô dụng, vì nó không thể rời khỏi thân thể Lâm Phàm, nó chỉ có thể thiêu đốt trong bàn tay hắn thôi, chỉ có tình huống đặc biệt, nó mới có thể tạo thành ảnh hưởng với kẻ địch.
Ào ào ào!
Hỏa diễm bắt đầu bốc lên, thời điểm nó chạm đến Thần Sơn, một sự tình để hắn hưng phấn xảy ra, Thần Sơn lại bị thiêu đốt ra một cái hố to như lòng bàn tay.
- Mịa nó, cuối cùng cũng có biện pháp.
Lâm Phàm mừng rỡ.
- Ha ha, cẩu vật, chỉ sợ ngươi cũng không nghĩ đến việc lão tử sẽ có loại thần vật bực này.
- Nhanh cháy đi, thiêu đốt mạnh một chút.
Lâm Phàm hưng phấn.
Tay phải đã đốt ra một chút không gian, nên hắn đổi bên tiếp tục đốt.
Giờ khắc này, ở nơi sâu xa trong Côn Lôn Thần Sơn, một khí linh đang nằm ngủ như chết, nó cũng không cảm giác được bản thân đang có chuyện gì xảy ra.
Một nơi nào đó trong Côn Lôn Thần Tông, Thiên Phong Linh hơi nhướng mày, trong lòng hắn có một loại rung động nhỏ, hắn thấy lạ nên nhắm hai mắt lại, xuyên thấu thời không vô tận nhìn xuống ngọn thần sơn đang trấn áp Lâm Phàm kia.
Lúc này, Thần Sơn vẫn không có biến hóa gì, tên đệ tử Thiên Địa Tông vẫn bị trấn áp ở đó.
- Rốt cuộc là tình huống thế nào? Sao ta có cảm giác rung động vừa rồi?
Thiên Phong Linh nghi ngờ.
Côn Lôn Thần Sơn to lớn không biết bao nhiêu mà kể, giờ Lâm Phàm mới chỉ đốt được một điểm nhỏ thôi, nên không gây ra chú ý cho Thiên Phong Linh.
- Khà khà...
Giờ khắc này, Lâm Phàm cười cười, tên kia dám trấn áp lão tử tại đây, đợi lát nữa ta chạy thoát, tuyệt đối không để hắn dễ chịu đâu, nhất định phải khiến hắn thổ huyết mới được.
Lâm Phàm lại lần nữa đắm chìm vào công việc đào hầm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.