Chương 21
Tân Phong
05/11/2016
oOo
Đêm qua làm một việc trái với lương tâm, Lâm Phàm cảm giác hơi áy náy, thế nhưng cũng chỉ mang tính nhất thời, bởi đi ra đến cửa cảm giác đó đã hoàn toàn bốc hơi.
Tuy nói hiện giờ ngoại trừ mười đại đệ tử kiệt xuất ra thì ngoại môn không có ai hơn hắn, thế nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt, dù bọn hắn đã không thể tặng được bao nhiêu exp cho Bất Diệt Ma Thể thì nuôi Hầu Tử Thâu Đào vẫn ổn thỏa.
Khi Lâm Phàm vừa tới gần nhà ăn, đôi mắt sáng ngời đảo quanh như laze, không biết hôm nay sẽ đụng chuyện gì đây, thật là hồi hộp.
- A!
Sau đó, Lâm Phàm nhìn thấy đằng trước lại đang có cãi vã, trong lòng vui vẻ, 'cây kinh nghiệm' đang ngoắc mình rồi.
Lâm Phàm tăng tốc, hô lớn:
- Hai vị sư huynh, đừng ầm ĩ, sư đệ tới giúp hai người giải quyết.
Hai đệ tử đang cãi cọ nghe thấy có người tới, ngoảnh đầu nhìn, vừa thấy là Lâm Phàm thì tức thì bị hù đến hồn phi phách tán.
- Đi nhanh lên, là người kia, gần đây rất nhiều sư huynh đệ đều gặp độc thủ của hắn.
Hai người đang tranh cãi tới đỏ mặt tía tai đột nhiên biến thành bằng hữu nhiều ngày không gặp, khoác vai bá cổ mà cùng lùi lại, cũng không đợi Lâm Phàm ở phía sau nói gì thêm đã co cẳng bỏ chạy.
- Fu-ckkkkk….
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, chỉ biết há hốc mồm, chuyện quái gì đây?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, tình huống này làm cho Lâm Phàm có chút trở tay không kịp.
Chẳng qua hắn thuộc nhóm người vô cùng kiên cường, thất bại nhất thời không ngăn cản được cước bộ của Lâm Phàm.
Lâm Phàm tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm cơ hội.
Dưới cái nhìn của Lâm Phàm, nơi ở của đệ tử ngoại môn tuy luôn hài hòa, nhưng mấy chuyện cãi vã tranh đấu vẫn thường xuyên xảy ra, bởi vậy Lâm Phàm cũng không sợ mình không kiếm được chuyện để làm.
Ngay lúc này, Lâm Phàm lại sáng mắt lên lần thứ hai, nhưng lần này khôn hơn, không đánh tiếng mà lặng lẽ tới trước mặt hai người kia.
Thế nhưng tình huống làm Lâm Phàm ‘đau bi’ lại xảy ra.
Hai người kia mới vừa nhìn thấy Lâm Phàm đã biến sắc, giống như là gặp quỷ.
- Thâu Đào Cuồng Ma…
Đệ tử kia buột miệng thốt lên, sau đó cảm giác mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó, vội im bặt, mặt tái nhợt, cuối cùng bất chấp mà co giò chạy.
Lâm Phàm vốn đang hứng trí, nghe được một câu kia diễn cảm trên mặt cũng thay đổi, hiện vẻ không dám tin.
Thâu Đào Cuồng Ma?
Người kia là nói chính mình sao?
- Hố hố hố…
Lâm Phàm thấy rất vui vẻ, mình mới tới ngoại môn bao lâu chứ? Thế mà đã có cả ngoại hiệu, Thâu Đào Cuồng Ma, không tồi, không tồi.
Thế nhưng khi Lâm Phàm muốn mở miệng bắt chuyện, đối phương lại chạy bán sống bán chết như gặp quỷ.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ thanh danh của ca ở ngoại môn vang dội đến thế sao?
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
. . . .
Một ngày qua đi, Lâm Phàm từ hứng trí bừng bừng cũng hóa thành bó tay thở dài.
Hiện tại đệ tử ngoại môn thấy mình như thấy quỷ, vừa nhìn thấy bóng thôi đã lập tức chạy.
Người không chạy thì cẩn thận phòng thủ, chỉ sợ bị mình trộm đào.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra con đường cách mạng của ca không cảm hóa được đệ tử ngoại môn rồi.
Sau này chỉ có thể thay đổi sách lược.
Giờ khắc này Lâm Phàm nghĩ tới mười đệ tử kiệt xuất ngoại môn, xem ra có thời gian phải đi thăm dò một chút.
Nếu như tu vi của đám đệ tử kiệt xuất này quá cao thì Bất Diệt Ma Thể chịu không nổi, còn cần hoãn một chút.
Còn nếu ổn, nhất định phải qua đấy hấp dẫn thù hận một lần.
. . . .
Buổi tối.
Lâm Phàm thần thần bí bí ra cửa, bên ngoài người ở rất thưa thớt, hầu hết đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đây cũng là thời điểm Lâm Phàm ra ngoài bắt đầu nghiệp rèn đúc.
Lúc ban ngày, Lâm Phàm có nghĩ tới một việc, hay là chức nghiệp phụ chỉ trao đổi đồng giá, dù sao dùng tài liệu là viên gạch thì làm thế nào mà ra được thần binh lợi khí chứ?
Cho nên Lâm Phàm chuẩn bị ngày mai sẽ thử nghiệm, còn hôm nay tiếp tục dùng gạch thăng cấp. Chức nghiệp phụ Tượng Sư giờ tới cấp 7 rồi, đêm nay cố gắng chút, có khi thành công thăng lên cấp 8.
Lâm Phàm đi vào một chỗ chưa có người ở, đồng thời cam đoan đêm nay nhất định sẽ chú ý, chỉ phá tường bao chứ không phá nhà.
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn nhão, exp +1.”
. . . .
Exp vẫn chỉ tăng được 1 điểm, tài liệu vẫn chỉ là viên gạch, nhưng Lâm Phàm giờ không gò ép mình nữa, rèn ra cái gì cũng được, tài liệu phế phẩm đương nhiên không ra được thứ tốt.
Trời đêm rất đẹp, chung quanh rất im lặng, Lâm Phàm giờ phút này như một chú ong mật cần cù, không ngừng công tác.
Gạch một viên lại một viên bị Lâm Phàm quẳng vào lò lửa, cứ hết một bức tường vây hắn lại đổi sang chỗ mới.
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
. . . .
Khi trời dần dần chuyển sáng, Lâm Phàm dừng tay, chuẩn bị lặng lẽ rút lui khỏi. Đêm nay tốc độ không tồi, tiêu diệt bốn bức tường vây.
Chức nghiệp phụ “Tượng Sư” cũng đã đạt đến cấp 9, khoảng cách thăng cấp cũng chỉ có một đoạn ngắn.
Trước lúc rời đi, Lâm Phàm tiện tay nhặt một viên gạch cuối cùng. Ngày hôm nay tới đây là chấm dứt, chức nghiệp phụ tuy không giúp gì trong chiến đấu, nhưng Lâm Phàm trước kia hay chơi game, hiểu được chức nghiệp phụ mới là trâu bò nhất, nếu tu được tới max, chính là bỏ mấy phút đủ miểu sát toàn trường.
Lâm Phàm quẳng viên gạch cuối cùng vào trong lò lửa, cũng không để ý tới, đứng dậy rời đi. Dù sao hắn cũng nhận định trăm phần trăm là lại một viên gạch bị sứt mẻ.
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng ‘Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên’.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, Tượng Sư cấp bậc +1.”
“Đinh, chúc mừng Tượng Sư lên cấp 10, tiến giai Tượng Tông.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, exp nhân vật + tám trăm vạn.”
“Đinh, chúc mừng mở ra không gian chứa đồ của nhân vật.”
. . . .
Lâm Phàm vốn đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy nhắc nhở như thế, tức thì ngây dại.
Trời ạ… Trúng xổ số giải đặc biệt…
Lâm Phàm giờ phút này không dám tin vào tai mình, phảng phất như đang nằm mơ. Hắn vốn đã triệt để thất vọng, dù sao ngươi vĩnh viễn không có khả năng dùng một khối bùn để tạo ra một viên kim cương, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Nhưng hiện giờ Lâm Phàm thật sự rất hưng phấn, tốn bao nhiêu ngày, hủy không biết bao nhiêu viên gạch, giờ phút mình chuẩn bị trở về lại ra một món thần khí, đây là khái niệm gì? Đây là ông trời có mắt a.
Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, áp chế hưng phấn trong lòng, cất bước mà chạy. Bất kể như thế nào cũng phải đi về mới chậm rãi xem xét, nếu ở đây để bị đệ tử ngoại môn nhìn thấy thì không biết giải thích ra sao.
Trở lại trong phòng, Lâm Phàm lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng bỏ giày nhảy lên giường.
Tượng sư 10 cấp là một giai đoạn, giờ tấn thăng làm Tượng Tông, đồng thời còn cho mình tám trăm vạn exp. Rèn ra thần khí còn được nhiều exp hơn cả “Vô Thượng Đan” kia, quả thực làm cho Lâm Phàm không dám tin.
Nếu lại có hơn một trăm vạn exp nữa, chính mình có thể đột phá tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Một khi vào Tiên Thiên tức là đã triệt để bước lên con đường tu luyện, rất nhiều việc không thể, tới cảnh giới Tiên Thiên đều trở thành có thể.
Mà không gian chứa đồ, theo Lâm Phàm nghĩ, hẳn tương tự như túi chứa đồ của nhân vật trong trò chơi, có thể cất chứa lẫn mang theo đồ vật mà không hiện lên người.
Trong mắt Lâm Phàm, tất cả đều là thứ tốt, tiếp đến hắn xoa xoa hai tay, bắt đầu tỉ mỉ mà quan sát thần khí vô thượng.
-----oo0oo-----
Đêm qua làm một việc trái với lương tâm, Lâm Phàm cảm giác hơi áy náy, thế nhưng cũng chỉ mang tính nhất thời, bởi đi ra đến cửa cảm giác đó đã hoàn toàn bốc hơi.
Tuy nói hiện giờ ngoại trừ mười đại đệ tử kiệt xuất ra thì ngoại môn không có ai hơn hắn, thế nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt, dù bọn hắn đã không thể tặng được bao nhiêu exp cho Bất Diệt Ma Thể thì nuôi Hầu Tử Thâu Đào vẫn ổn thỏa.
Khi Lâm Phàm vừa tới gần nhà ăn, đôi mắt sáng ngời đảo quanh như laze, không biết hôm nay sẽ đụng chuyện gì đây, thật là hồi hộp.
- A!
Sau đó, Lâm Phàm nhìn thấy đằng trước lại đang có cãi vã, trong lòng vui vẻ, 'cây kinh nghiệm' đang ngoắc mình rồi.
Lâm Phàm tăng tốc, hô lớn:
- Hai vị sư huynh, đừng ầm ĩ, sư đệ tới giúp hai người giải quyết.
Hai đệ tử đang cãi cọ nghe thấy có người tới, ngoảnh đầu nhìn, vừa thấy là Lâm Phàm thì tức thì bị hù đến hồn phi phách tán.
- Đi nhanh lên, là người kia, gần đây rất nhiều sư huynh đệ đều gặp độc thủ của hắn.
Hai người đang tranh cãi tới đỏ mặt tía tai đột nhiên biến thành bằng hữu nhiều ngày không gặp, khoác vai bá cổ mà cùng lùi lại, cũng không đợi Lâm Phàm ở phía sau nói gì thêm đã co cẳng bỏ chạy.
- Fu-ckkkkk….
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, chỉ biết há hốc mồm, chuyện quái gì đây?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, tình huống này làm cho Lâm Phàm có chút trở tay không kịp.
Chẳng qua hắn thuộc nhóm người vô cùng kiên cường, thất bại nhất thời không ngăn cản được cước bộ của Lâm Phàm.
Lâm Phàm tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm cơ hội.
Dưới cái nhìn của Lâm Phàm, nơi ở của đệ tử ngoại môn tuy luôn hài hòa, nhưng mấy chuyện cãi vã tranh đấu vẫn thường xuyên xảy ra, bởi vậy Lâm Phàm cũng không sợ mình không kiếm được chuyện để làm.
Ngay lúc này, Lâm Phàm lại sáng mắt lên lần thứ hai, nhưng lần này khôn hơn, không đánh tiếng mà lặng lẽ tới trước mặt hai người kia.
Thế nhưng tình huống làm Lâm Phàm ‘đau bi’ lại xảy ra.
Hai người kia mới vừa nhìn thấy Lâm Phàm đã biến sắc, giống như là gặp quỷ.
- Thâu Đào Cuồng Ma…
Đệ tử kia buột miệng thốt lên, sau đó cảm giác mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó, vội im bặt, mặt tái nhợt, cuối cùng bất chấp mà co giò chạy.
Lâm Phàm vốn đang hứng trí, nghe được một câu kia diễn cảm trên mặt cũng thay đổi, hiện vẻ không dám tin.
Thâu Đào Cuồng Ma?
Người kia là nói chính mình sao?
- Hố hố hố…
Lâm Phàm thấy rất vui vẻ, mình mới tới ngoại môn bao lâu chứ? Thế mà đã có cả ngoại hiệu, Thâu Đào Cuồng Ma, không tồi, không tồi.
Thế nhưng khi Lâm Phàm muốn mở miệng bắt chuyện, đối phương lại chạy bán sống bán chết như gặp quỷ.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ thanh danh của ca ở ngoại môn vang dội đến thế sao?
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
. . . .
Một ngày qua đi, Lâm Phàm từ hứng trí bừng bừng cũng hóa thành bó tay thở dài.
Hiện tại đệ tử ngoại môn thấy mình như thấy quỷ, vừa nhìn thấy bóng thôi đã lập tức chạy.
Người không chạy thì cẩn thận phòng thủ, chỉ sợ bị mình trộm đào.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra con đường cách mạng của ca không cảm hóa được đệ tử ngoại môn rồi.
Sau này chỉ có thể thay đổi sách lược.
Giờ khắc này Lâm Phàm nghĩ tới mười đệ tử kiệt xuất ngoại môn, xem ra có thời gian phải đi thăm dò một chút.
Nếu như tu vi của đám đệ tử kiệt xuất này quá cao thì Bất Diệt Ma Thể chịu không nổi, còn cần hoãn một chút.
Còn nếu ổn, nhất định phải qua đấy hấp dẫn thù hận một lần.
. . . .
Buổi tối.
Lâm Phàm thần thần bí bí ra cửa, bên ngoài người ở rất thưa thớt, hầu hết đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đây cũng là thời điểm Lâm Phàm ra ngoài bắt đầu nghiệp rèn đúc.
Lúc ban ngày, Lâm Phàm có nghĩ tới một việc, hay là chức nghiệp phụ chỉ trao đổi đồng giá, dù sao dùng tài liệu là viên gạch thì làm thế nào mà ra được thần binh lợi khí chứ?
Cho nên Lâm Phàm chuẩn bị ngày mai sẽ thử nghiệm, còn hôm nay tiếp tục dùng gạch thăng cấp. Chức nghiệp phụ Tượng Sư giờ tới cấp 7 rồi, đêm nay cố gắng chút, có khi thành công thăng lên cấp 8.
Lâm Phàm đi vào một chỗ chưa có người ở, đồng thời cam đoan đêm nay nhất định sẽ chú ý, chỉ phá tường bao chứ không phá nhà.
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn nhão, exp +1.”
. . . .
Exp vẫn chỉ tăng được 1 điểm, tài liệu vẫn chỉ là viên gạch, nhưng Lâm Phàm giờ không gò ép mình nữa, rèn ra cái gì cũng được, tài liệu phế phẩm đương nhiên không ra được thứ tốt.
Trời đêm rất đẹp, chung quanh rất im lặng, Lâm Phàm giờ phút này như một chú ong mật cần cù, không ngừng công tác.
Gạch một viên lại một viên bị Lâm Phàm quẳng vào lò lửa, cứ hết một bức tường vây hắn lại đổi sang chỗ mới.
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1.”
. . . .
Khi trời dần dần chuyển sáng, Lâm Phàm dừng tay, chuẩn bị lặng lẽ rút lui khỏi. Đêm nay tốc độ không tồi, tiêu diệt bốn bức tường vây.
Chức nghiệp phụ “Tượng Sư” cũng đã đạt đến cấp 9, khoảng cách thăng cấp cũng chỉ có một đoạn ngắn.
Trước lúc rời đi, Lâm Phàm tiện tay nhặt một viên gạch cuối cùng. Ngày hôm nay tới đây là chấm dứt, chức nghiệp phụ tuy không giúp gì trong chiến đấu, nhưng Lâm Phàm trước kia hay chơi game, hiểu được chức nghiệp phụ mới là trâu bò nhất, nếu tu được tới max, chính là bỏ mấy phút đủ miểu sát toàn trường.
Lâm Phàm quẳng viên gạch cuối cùng vào trong lò lửa, cũng không để ý tới, đứng dậy rời đi. Dù sao hắn cũng nhận định trăm phần trăm là lại một viên gạch bị sứt mẻ.
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng ‘Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên’.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, Tượng Sư cấp bậc +1.”
“Đinh, chúc mừng Tượng Sư lên cấp 10, tiến giai Tượng Tông.”
“Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, exp nhân vật + tám trăm vạn.”
“Đinh, chúc mừng mở ra không gian chứa đồ của nhân vật.”
. . . .
Lâm Phàm vốn đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy nhắc nhở như thế, tức thì ngây dại.
Trời ạ… Trúng xổ số giải đặc biệt…
Lâm Phàm giờ phút này không dám tin vào tai mình, phảng phất như đang nằm mơ. Hắn vốn đã triệt để thất vọng, dù sao ngươi vĩnh viễn không có khả năng dùng một khối bùn để tạo ra một viên kim cương, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Nhưng hiện giờ Lâm Phàm thật sự rất hưng phấn, tốn bao nhiêu ngày, hủy không biết bao nhiêu viên gạch, giờ phút mình chuẩn bị trở về lại ra một món thần khí, đây là khái niệm gì? Đây là ông trời có mắt a.
Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, áp chế hưng phấn trong lòng, cất bước mà chạy. Bất kể như thế nào cũng phải đi về mới chậm rãi xem xét, nếu ở đây để bị đệ tử ngoại môn nhìn thấy thì không biết giải thích ra sao.
Trở lại trong phòng, Lâm Phàm lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng bỏ giày nhảy lên giường.
Tượng sư 10 cấp là một giai đoạn, giờ tấn thăng làm Tượng Tông, đồng thời còn cho mình tám trăm vạn exp. Rèn ra thần khí còn được nhiều exp hơn cả “Vô Thượng Đan” kia, quả thực làm cho Lâm Phàm không dám tin.
Nếu lại có hơn một trăm vạn exp nữa, chính mình có thể đột phá tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Một khi vào Tiên Thiên tức là đã triệt để bước lên con đường tu luyện, rất nhiều việc không thể, tới cảnh giới Tiên Thiên đều trở thành có thể.
Mà không gian chứa đồ, theo Lâm Phàm nghĩ, hẳn tương tự như túi chứa đồ của nhân vật trong trò chơi, có thể cất chứa lẫn mang theo đồ vật mà không hiện lên người.
Trong mắt Lâm Phàm, tất cả đều là thứ tốt, tiếp đến hắn xoa xoa hai tay, bắt đầu tỉ mỉ mà quan sát thần khí vô thượng.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.