Chương 736: Chương 735: Khen Nhiều, Như Nước Thuỷ Triều
Tân Phong
26/08/2018
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Lâm Phàm không lưu tại Thiên Sơn Thành lâu, buổi tối cố gắng hàn huyên tán gẫu cùng Vương Tiểu Lục.
Ngày hôm sau.
Lâm Phàm mang Vương Tiểu Minh tiến vào hư không, sau đó ném thằng cu ở một chỗ cách xa Thiên Sơn Thành.
- Lâm bá bá, người nhất định bảo hộ cho cháu đấy, Vương Tiểu Minh sợ Lâm Phàm quên, hô to nhắc nhở.
- Yên tâm.
Lâm Phàm rời đi, trên mặt lộ ra tiếu ý.
Tên gây hoạ ra khỏi thành, không biết sẽ có bao nhiêu đứa con của số phận bắt đầu bùng nổ đây.
Việc này rất đáng mong chờ.
Vì phòng ngừa Vương Tiểu Minh làm ra chuyện quá đáng, Lâm Phàm để Thiên Ý chiếu cố nó.
Nếu nó muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt con gái nhà lành, tất nhiên sẽ bị sét đánh.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh, Lâm Phàm chính là thần linh của Vương Tiểu Minh.
Nếu Vương Tiểu Minh đã gọi mình một tiếng bá bá, Lâm Phàm sẽ không để nó nhầm đường lạc lối, khi còn trẻ hung hăng một chút cũng không gì to tát, dù sao lúc trước mình cũng như thế.
Chỉ trong nháy mắt phi hành, một thành phố khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phàm.
- Không ngờ Huyền Hoàng Giới lại có thành thị phát triển như vậy, xem ra sau khi giải quyết đám hung thú, cuộc sống của mọi người đã tốt hơn.
Lâm Phàm từ hư không hạ xuống, tiến nhập toà thành.
Hai bên đường, vô số tiếng rao hàng của tiểu thương, rất đông võ giả cất bước trên đường.
Lâm Phàm vừa đi vừa cảm ứng, phát hiện trong đám võ giả này, có nhiều chủng loại, hơn nữa tu vi không tệ.
Hiển nhiên, mấy năm qua không bị quấy nhiễu, phát triển rất vững vàng.
Quán rượu!
Lâm Phàm giống như người bình thường, chọn một chỗ ngồi, gọi một vài món ăn cùng một bình rượu, lẳng lặng nghe người chung quanh kể cố sự.
Một phút buông lỏng, đã rất lâu hắn chưa được hưởng thụ.
Năm năm trước, Huyền Hoàng Giới không thái bình như bây giờ, hung thú hoành hành khắp nơi, thành trì bình yên vô sự hôm nay, nhưng có thể ngày trước đã chịu rất nhiều đợt tấn công của hung thú.
- Hôm nay ta muốn kể về thập tứ Đạo Vương ở sa mạc.
Lúc này, có một ông lão được tiểu cô nương dìu vào tửu lâu, tìm đến vị trí trung tâm, đem quải trượng chống xuống đất, người có chút run run, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, hô to một tiếng.
- Tốt! Vậy thì nói về thập tứ Đạo Vương trong sa mạc.
- Từ lão đầu nói nhanh đi, nói hay tất sẽ có thưởng.
Sa mạc thập tứ Đạo Vương?
Lâm Phàm nghe qua có chút chấn kinh, có mùi người quen nha?
Thập tứ Đạo Vương này không phải đám tiểu đệ của mình thì còn là ai.
Ngẫm lại chuyện mười bốn tên thổ phỉ trong sa mạc, Lâm Phàm có chút hoài niệm, bọn chúng từng làm rất nhiều việc ác trong sa mạc, bị mình hàng phục sau đó toàn tâm toàn ý truy tìm cướp đoạt chi đạo.
Bây giờ, năm năm trôi qua, không biết bọn họ thế nào.
Nghe qua cái tên oách như thế, chắc có chút tiến bộ.
- Sa mạc thập tứ Đạo Vương, có mười bốn người, tu vi mỗi người đều thông thiên, có thể nói, họ chính là đệ nhất Đạo Vương Huyền Hoàng Giới, mà “Đạo” ở đây không phải “Trộm”, bọn họ mặc dù là thổ phỉ nhưng rất có nghĩa khí, gọi anh hùng hảo hán không ngoa.
Từ lão đầu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt kể chuyện, thuộc như lòng bàn tay.
- Lão đầu ngươi nói vậy không đúng, rõ ràng là thổ phỉ, sao lại thành anh hùng hảo hán?
Người trẻ tuổi ngồi bàn sát vách nghi ngờ hỏi. Nhìn bộ dáng giống như mới ra xông xáo giang hồ.
- Tiểu ca chớ nóng vội, nghe ta tỉ mỉ kể lại đã.
Từ lão xua xua tay rồi nói tiếp.
- Nếu như chỉ trộm cướp, vậy không thể xưng là anh hùng hảo hán được, Từ lão đầu ta từng vinh dự gặp mặt Cát Đại đương gia, đứng đầu thập tứ Đạo Vương và có giao lưu một đêm, Cát Đại đương gia sau say rượu, đã nói ra rất nhiều chân lý, cướp sa mạc tuy là thuật đánh cướp nhưng bọn hắn không đi theo lẽ thường, mà truy tìm đánh cướp chi đạo.
- Từ lão đầu, ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi, ngươi cũng đòi giao lưu với Cát Đại đương gia, ha ha.
Có người không tin nói.
Từ lão đầu ho khan hai tiếng, tiếp tục kể chuyện.
- Sa mạc thập tứ Đạo Vương làm việc quái dị, bình thường thổ phỉ cướp tiền, tất nhiên sẽ giết người, nhưng bọn họ mỗi một lần đánh cướp, không chỉ không giết người, mà chỉ thu một mức tiền cố định, đồng thời còn đưa đối phương đến chỗ cần đến, các ngươi nói, có quái dị không?
- Quái dị, đích thật quái dị.
Mọi người đồng thanh đáp.
Từ lão thấy bầu không khí chăm chú, tiếp tục nói.
- Chuyện này, theo lão phu thấy, thập tứ Đạo Vương làm việc tuy khiến người ta khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ, bọn hắn không phải đang làm chuyện tốt hay sao?
- Bây giờ thiên hạ Thái Bình không bị hung thú quấy nhiễu, nhưng thổ phỉ hoành hành, thương nhân vận chuyển hàng, đường xá xa xôi, chắc chắn sẽ bị thổ phỉ nhìn chằm chằm, mất đi tiền tài là chuyện nhỏ, nhưng nếu mất cả mạng thì chuyện lớn rồi.
- Mà thập tứ Đạo Vương tuy cướp tiền, nhưng lại quy định số lượng cố định, tuy là thổ phỉ nhưng không giết người, cướp tiền xong lại giúp thương nhân đến chỗ cần đến. Qua sự quan sát của lão phu, trong thành này có không ít thương nhân không mời hộ vệ, mà cố ý đi vào địa bàn của thập tứ Đạo Vương.
- Nếu thập tứ Đạo Vương không ở đó, những thương nhân này sẽ dựng trại đóng quân, đợi đợi bọn họ đến xong mới đi, các ngươi nói xem, thổ phỉ làm được đến trình độ này, có thể coi là nhân vật anh hùng không?
Từ lão đầu nói.
Lâm Phàm nghe xong, suýt chút phun ra ngụm rượu trong miệng.
Bọn người Cát Độc Long cũng quá biến thái đi, làm việc có thể tới trình độ này. Đánh cướp lại làm ra sự tình gian dối bực này quả thực kinh khủng.
Làm người ta cam tâm tình nguyện chờ đợi để được đánh cước, quả thực có bản lĩnh a.
Trước đây, Lâm Phàm cũng chỉ nói qua loa với bọn hắn về đánh cướp chi đạo, rõ ràng những lời kia hoàn toàn lừa người mà thôi. Ai ngờ, đám người bọn họ thật sự chạm tới đánh cướp chi đạo rồi.
Nhân tài, quả thật là nhân tài.
Lâm Phàm uống xong chén rượu không khỏi cảm thán, xem ra, những người trải qua sự dạy dỗ của mình đều trở thành nhân tài.
- Hừ, không phải chỉ là một đám đạo tặc thôi sao, vậy mà ngươi lại nói thành nhân vật anh hùng, thập tứ Đạo Vương sa mạc qua hôm nay, sẽ không còn tồn tại nữa.
Lúc này, một đám người mặc sắc phục của tông môn đi vào.
Tiểu nhị, dâng rượu!
...
- Mấy vị, sao lại nói lời ấy?
Từ lão đầu nghi ngờ hỏi.
Tên đệ tử cầm đầu rất kiêu ngạo, nói.
-Tâm tình hôm nay của lão tử không tệ, sẽ nói với các ngươi một chút.
- Chúng ta chính là đệ tử Cửu Linh Tông, Hoang Vu thành này sắp trở thành khu vực lệ thuộc Cửu Linh Tông bọn ta, bởi vậy, tất cả đạo phỉ chung quanh sẽ bị diệt trừ, cái gì mà sa mạc thập tứ Đạo Vương, đều trở thành lịch sử mà thôi.
Tên đệ tử này rất cao ngạo, thời điểm nói mình là đệ tử Cửu Linh Tông, vẻ mặt càng thêm tự hào, sau đó bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Cửu Linh Tông?
- Cửu Linh Tông là tông môn mới khai tông lập phái mấy năm trước, nghe nói lúc khai tông, có rất nhiều đại tông môn cùng nhau đến chúc mừng, tràng diện vô cùng hoành tráng.
- Nghe nói, tông chủ Cửu Linh Tông là một cô gái trẻ, tự xưng Cửu Linh Nữ Đế, thực lực ngập trời, võ đạo thâm sâu, không biết có bao nhiêu người chết trong tay nàng.
- Hoang Vu thành sắp trở thành khu vực lệ thuộc Cửu Linh Tông, một việc lớn rồi, nếu như Cửu Linh Tông xuất thủ, vậy sa mạc thập tứ Đạo Vương sẽ rất nguy hiểm.
- Đúng đấy... Đúng đấy.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, nhưng cũng không trêu trọc gì, mà xoay người rời khỏi nơi này.
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Lâm Phàm không lưu tại Thiên Sơn Thành lâu, buổi tối cố gắng hàn huyên tán gẫu cùng Vương Tiểu Lục.
Ngày hôm sau.
Lâm Phàm mang Vương Tiểu Minh tiến vào hư không, sau đó ném thằng cu ở một chỗ cách xa Thiên Sơn Thành.
- Lâm bá bá, người nhất định bảo hộ cho cháu đấy, Vương Tiểu Minh sợ Lâm Phàm quên, hô to nhắc nhở.
- Yên tâm.
Lâm Phàm rời đi, trên mặt lộ ra tiếu ý.
Tên gây hoạ ra khỏi thành, không biết sẽ có bao nhiêu đứa con của số phận bắt đầu bùng nổ đây.
Việc này rất đáng mong chờ.
Vì phòng ngừa Vương Tiểu Minh làm ra chuyện quá đáng, Lâm Phàm để Thiên Ý chiếu cố nó.
Nếu nó muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt con gái nhà lành, tất nhiên sẽ bị sét đánh.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh, Lâm Phàm chính là thần linh của Vương Tiểu Minh.
Nếu Vương Tiểu Minh đã gọi mình một tiếng bá bá, Lâm Phàm sẽ không để nó nhầm đường lạc lối, khi còn trẻ hung hăng một chút cũng không gì to tát, dù sao lúc trước mình cũng như thế.
Chỉ trong nháy mắt phi hành, một thành phố khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phàm.
- Không ngờ Huyền Hoàng Giới lại có thành thị phát triển như vậy, xem ra sau khi giải quyết đám hung thú, cuộc sống của mọi người đã tốt hơn.
Lâm Phàm từ hư không hạ xuống, tiến nhập toà thành.
Hai bên đường, vô số tiếng rao hàng của tiểu thương, rất đông võ giả cất bước trên đường.
Lâm Phàm vừa đi vừa cảm ứng, phát hiện trong đám võ giả này, có nhiều chủng loại, hơn nữa tu vi không tệ.
Hiển nhiên, mấy năm qua không bị quấy nhiễu, phát triển rất vững vàng.
Quán rượu!
Lâm Phàm giống như người bình thường, chọn một chỗ ngồi, gọi một vài món ăn cùng một bình rượu, lẳng lặng nghe người chung quanh kể cố sự.
Một phút buông lỏng, đã rất lâu hắn chưa được hưởng thụ.
Năm năm trước, Huyền Hoàng Giới không thái bình như bây giờ, hung thú hoành hành khắp nơi, thành trì bình yên vô sự hôm nay, nhưng có thể ngày trước đã chịu rất nhiều đợt tấn công của hung thú.
- Hôm nay ta muốn kể về thập tứ Đạo Vương ở sa mạc.
Lúc này, có một ông lão được tiểu cô nương dìu vào tửu lâu, tìm đến vị trí trung tâm, đem quải trượng chống xuống đất, người có chút run run, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, hô to một tiếng.
- Tốt! Vậy thì nói về thập tứ Đạo Vương trong sa mạc.
- Từ lão đầu nói nhanh đi, nói hay tất sẽ có thưởng.
Sa mạc thập tứ Đạo Vương?
Lâm Phàm nghe qua có chút chấn kinh, có mùi người quen nha?
Thập tứ Đạo Vương này không phải đám tiểu đệ của mình thì còn là ai.
Ngẫm lại chuyện mười bốn tên thổ phỉ trong sa mạc, Lâm Phàm có chút hoài niệm, bọn chúng từng làm rất nhiều việc ác trong sa mạc, bị mình hàng phục sau đó toàn tâm toàn ý truy tìm cướp đoạt chi đạo.
Bây giờ, năm năm trôi qua, không biết bọn họ thế nào.
Nghe qua cái tên oách như thế, chắc có chút tiến bộ.
- Sa mạc thập tứ Đạo Vương, có mười bốn người, tu vi mỗi người đều thông thiên, có thể nói, họ chính là đệ nhất Đạo Vương Huyền Hoàng Giới, mà “Đạo” ở đây không phải “Trộm”, bọn họ mặc dù là thổ phỉ nhưng rất có nghĩa khí, gọi anh hùng hảo hán không ngoa.
Từ lão đầu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt kể chuyện, thuộc như lòng bàn tay.
- Lão đầu ngươi nói vậy không đúng, rõ ràng là thổ phỉ, sao lại thành anh hùng hảo hán?
Người trẻ tuổi ngồi bàn sát vách nghi ngờ hỏi. Nhìn bộ dáng giống như mới ra xông xáo giang hồ.
- Tiểu ca chớ nóng vội, nghe ta tỉ mỉ kể lại đã.
Từ lão xua xua tay rồi nói tiếp.
- Nếu như chỉ trộm cướp, vậy không thể xưng là anh hùng hảo hán được, Từ lão đầu ta từng vinh dự gặp mặt Cát Đại đương gia, đứng đầu thập tứ Đạo Vương và có giao lưu một đêm, Cát Đại đương gia sau say rượu, đã nói ra rất nhiều chân lý, cướp sa mạc tuy là thuật đánh cướp nhưng bọn hắn không đi theo lẽ thường, mà truy tìm đánh cướp chi đạo.
- Từ lão đầu, ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi, ngươi cũng đòi giao lưu với Cát Đại đương gia, ha ha.
Có người không tin nói.
Từ lão đầu ho khan hai tiếng, tiếp tục kể chuyện.
- Sa mạc thập tứ Đạo Vương làm việc quái dị, bình thường thổ phỉ cướp tiền, tất nhiên sẽ giết người, nhưng bọn họ mỗi một lần đánh cướp, không chỉ không giết người, mà chỉ thu một mức tiền cố định, đồng thời còn đưa đối phương đến chỗ cần đến, các ngươi nói, có quái dị không?
- Quái dị, đích thật quái dị.
Mọi người đồng thanh đáp.
Từ lão thấy bầu không khí chăm chú, tiếp tục nói.
- Chuyện này, theo lão phu thấy, thập tứ Đạo Vương làm việc tuy khiến người ta khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ, bọn hắn không phải đang làm chuyện tốt hay sao?
- Bây giờ thiên hạ Thái Bình không bị hung thú quấy nhiễu, nhưng thổ phỉ hoành hành, thương nhân vận chuyển hàng, đường xá xa xôi, chắc chắn sẽ bị thổ phỉ nhìn chằm chằm, mất đi tiền tài là chuyện nhỏ, nhưng nếu mất cả mạng thì chuyện lớn rồi.
- Mà thập tứ Đạo Vương tuy cướp tiền, nhưng lại quy định số lượng cố định, tuy là thổ phỉ nhưng không giết người, cướp tiền xong lại giúp thương nhân đến chỗ cần đến. Qua sự quan sát của lão phu, trong thành này có không ít thương nhân không mời hộ vệ, mà cố ý đi vào địa bàn của thập tứ Đạo Vương.
- Nếu thập tứ Đạo Vương không ở đó, những thương nhân này sẽ dựng trại đóng quân, đợi đợi bọn họ đến xong mới đi, các ngươi nói xem, thổ phỉ làm được đến trình độ này, có thể coi là nhân vật anh hùng không?
Từ lão đầu nói.
Lâm Phàm nghe xong, suýt chút phun ra ngụm rượu trong miệng.
Bọn người Cát Độc Long cũng quá biến thái đi, làm việc có thể tới trình độ này. Đánh cướp lại làm ra sự tình gian dối bực này quả thực kinh khủng.
Làm người ta cam tâm tình nguyện chờ đợi để được đánh cước, quả thực có bản lĩnh a.
Trước đây, Lâm Phàm cũng chỉ nói qua loa với bọn hắn về đánh cướp chi đạo, rõ ràng những lời kia hoàn toàn lừa người mà thôi. Ai ngờ, đám người bọn họ thật sự chạm tới đánh cướp chi đạo rồi.
Nhân tài, quả thật là nhân tài.
Lâm Phàm uống xong chén rượu không khỏi cảm thán, xem ra, những người trải qua sự dạy dỗ của mình đều trở thành nhân tài.
- Hừ, không phải chỉ là một đám đạo tặc thôi sao, vậy mà ngươi lại nói thành nhân vật anh hùng, thập tứ Đạo Vương sa mạc qua hôm nay, sẽ không còn tồn tại nữa.
Lúc này, một đám người mặc sắc phục của tông môn đi vào.
Tiểu nhị, dâng rượu!
...
- Mấy vị, sao lại nói lời ấy?
Từ lão đầu nghi ngờ hỏi.
Tên đệ tử cầm đầu rất kiêu ngạo, nói.
-Tâm tình hôm nay của lão tử không tệ, sẽ nói với các ngươi một chút.
- Chúng ta chính là đệ tử Cửu Linh Tông, Hoang Vu thành này sắp trở thành khu vực lệ thuộc Cửu Linh Tông bọn ta, bởi vậy, tất cả đạo phỉ chung quanh sẽ bị diệt trừ, cái gì mà sa mạc thập tứ Đạo Vương, đều trở thành lịch sử mà thôi.
Tên đệ tử này rất cao ngạo, thời điểm nói mình là đệ tử Cửu Linh Tông, vẻ mặt càng thêm tự hào, sau đó bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Cửu Linh Tông?
- Cửu Linh Tông là tông môn mới khai tông lập phái mấy năm trước, nghe nói lúc khai tông, có rất nhiều đại tông môn cùng nhau đến chúc mừng, tràng diện vô cùng hoành tráng.
- Nghe nói, tông chủ Cửu Linh Tông là một cô gái trẻ, tự xưng Cửu Linh Nữ Đế, thực lực ngập trời, võ đạo thâm sâu, không biết có bao nhiêu người chết trong tay nàng.
- Hoang Vu thành sắp trở thành khu vực lệ thuộc Cửu Linh Tông, một việc lớn rồi, nếu như Cửu Linh Tông xuất thủ, vậy sa mạc thập tứ Đạo Vương sẽ rất nguy hiểm.
- Đúng đấy... Đúng đấy.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, nhưng cũng không trêu trọc gì, mà xoay người rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.