Chương 764: Chương 763: Ngươi Đánh Chết Ta Đi
Tân Phong
26/08/2018
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Nguồn:
Lâm Phàm nhìn Cổ Thánh Giới bao la vô tận, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu, điều này chứng tỏ, thực lực bản thân hắn tiến bộ rất lớn.
Bây giờ, cường độ thân thể của hắn đã là Thần Thiên Vị tầng mười, đạt đến đỉnh cao, nhưng con đường tiến bộ này, vĩnh viễn không có điểm dừng, hệ thống cũng không nhắc nhở, có khả năng vẫn còn có thể nâng cao.
Hiện tại Lâm Phàm có chút lâng lâng, một tay chống nạnh, một tay chỉ trời.
- Cmn Thiên Ý, lần này ông đây dẫn theo không ít trợ thủ trở về, để ông xem ngươi đấu với ông thế nào?
Lâm Phàm biết, Thiên Ý bây giờ còn đang ngủ say, thỉnh thoảng có thể tỉnh một lát, cho nên sức mạnh còn rất hạn chế.
Cũng bởi vì như vậy, Lâm Phàm không úy kỵ Thiên Ý, còn chờ khi hắn tỉnh lại, sẽ xảy ra chuyện gì, sau này rồi tính.
Hiện tại, Lâm Phàm chỉ có hai cái ý nghĩ, tìm Chí Cao lạc đàn, rồi làm thịt, cướp đoạt tất cả bảo bối của hắn, nâng cao thực lực tự thân.
Cổ Thánh Tế Đàn đến giờ không có biến hóa gì, nếu có cơ hội, phải nghiên cứu một phen mới được.
Lúc này, Lâm Phàm muốn đi Thủ Hộ Chi Địa một chuyến, kéo “Kiệt” trở về, sau đó cùng Tuyên Cổ tạo thành một tiểu đội, bắt đầu đánh giết Chí Cao.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, thiên địa đột nhiên phát sinh ra biến hóa.
- Ồ, tình huống quái quỷ gì đây? Chẳng lẽ trời sắp mưa?
Chỉ thấy trong hư không, lôi đình lấp loé, mây đen nằm dày đặc, uy lực vô tận.
Bùm bùm!
- Ai da, lôi đình này có chút đáng sợ nha.
Lâm Phàm run run, cảm giác có chút không ổn, lôi đình này thô lỗ như rồng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, phảng phất như dưới một đạo lôi đình, đều có thể đánh chết Lâm Phàm.
- Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn và Vĩnh Hằng Chi Vị ra đây.
Lúc này, một thanh âm vô tận, từ hư không truyền đến, mênh mông cuồn cuộn, khiến tâm can Lâm Phàm ùm ùm nhảy lên.
- Thiên Ý.
Nghe âm thanh này, Lâm Phàm liền biết là ai.
Bên trong Cổ Thánh Giới, Thiên Ý chính là chưởng khống giả, bất quá lấy tình huống trước mắt, Lâm Phàm cũng không sợ Thiên Ý này, bởi vì Thiên Ý chưa hoàn toàn khôi phục.
Sau đó, Lâm Phàm giang hai tay ra.
- Thiên Ý, ngươi đừng quá làm càn, ông đây vừa lên, ngươi đã tới gây phiền phức, ngươi có thù oán với ông sao?
Lâm Phàm thì thầm nói, dù trong lòng hơi căng thẳng, nhưng ngược lại cũng không sợ lắm.
Tinh tướng thì cứ tinh tướng thôi.
Nếu hiện tại, Thiên Ý Cổ Thánh Giới trâu bò, tuyệt đối sẽ không cằn nhằn lẩm bẩm đến giờ, mà là trực tiếp hành động, bắt Lâm Phàm nắm trong lòng bàn tay, khẽ dùng sức một chút, là có thể bóp chết hắn.
- Giao Cổ Thánh Tế Đàn và Vĩnh Hằng Chi Vị ra đây.
Thanh âm lần thứ hai giống như làn sóng, cuồn cuộn mà tới.
- Thiên Ý, ngươi đừng bố láo, bản Đế không giao đây, ngươi có gan thì giết bản Đế đi, nếu bản Đế nhíu mày một cái...
Ầm ầm!
Lâm Phàm chưa kịp nói hết lời, trên trời cao, một đạo lôi đình đột nhiên oanh xuống, xé rách thiên địa.
Đùng!
- Mẹ nó.
Thiên Ý này thật quá càn rỡ rồi, vẫn chưa nói hết câu, nói đánh là đánh, hoàn toàn không để ta vào mắt mà.
Lúc này, thân thể Lâm Phàm đột nhiên run lên, lôi đình tràn đầy sức mạnh hủy diệt đánh thẳng vào người hắn.
Bùm bùm!
Thân thể Lâm Phàm xuất hiện, điện lưu chạy khắp cơ thể.
- Ai da, có chút lợi hại đó.
Sau đó, một hố sâu xuất hiện, toàn thân Lâm Phàm đen thui, pháp lực trong cơ thể chấn động một phen, lại khôi phục như thường.
- Keng, chúc mừng ký chủ, kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu đã tăng thêm 50000.
Đúng lúc này, thần sắc Lâm Phàm cứng lại, giống như phát hiện ra đại lục mới.
- Cái quái gì đây? Bây giờ vẫn còn có thể tăng thêm nhiều kinh nghiệm như vậy?
Lâm Phàm không nghĩ tới, đạo lôi đình này bổ xuống, thân thể hắn lại tăng thêm kinh nghiệm, điều này làm hắn có chút kinh ngạc.
Dù là Tuyên Cổ đánh mình, cũng không tăng được nhiều kinh nghiệm như thế.
Nhưng chỉ một đạo lôi đình này, lại tăng cho hắn 50 ngàn kinh nghiệm, khó tin thật.
Lúc này, Lâm Phàm hét dài một tiếng, thân thể run lên, lực lượng sinh mệnh bao phủ toàn thân, sau đó, làn da màu đen kia khôi phục như thường, tràn đầy lực lượng sinh mệnh.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Vốn cho rằng, sau khi cơ thể mình đạt đến tầng mười đã là cực hạn.
Dù là Chí Cao, cũng không thể cho mình tăng kinh nghiệm lên nữa.
Nhưng giờ khắc này, đạo lôi đình của Thiên Ý lại có thể gia tăng không ít kinh nghiệm, cái này cũng được tính là một phương thức tu luyện nha.
- Ngươi, sao có thể...
Lúc Thiên Ý phát hiện Nhân tộc này lại hoàn hảo, không chút tổn thương, lộ vẻ khiếp sợ, không thể tin được.
- Không được, ngàn vạn lần không để Thiên Ý cảm giác lôi đình của hắn không có tác dụng với mình, nếu vậy thì kinh nghiệm ở đâu ra nữa.
Lâm Phàm xưa nay không bỏ qua bất kỳ cơ hội tăng thực lực nào.
Mà Thiên Ý, nếu có thể giúp hắn tăng lên, tự nhiên sẽ không thể bỏ qua.
- Ai u, đau quá.
Lâm Phàm giờ diễn kịch có thể ngang với ảnh đế, đặc biệt là vẻ mặt giả chết, biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm dại ra, một tay che ngực, giống như bị trọng thương, thân thể nghiêng ngả, ánh mắt cũng trở nên mê ly, một tay giơ lên trời, như đang bắt lấy cái gì đó.
- Ai u! Đau! Đau quá...
- Phù phù!
Lâm Phàm nằm trên đất, miễn cưỡng đứng lên, nhưng đứng dậy, lại giống như bị thương nặng, ngã lần nữa.
Trong mắt của Thiên Ý, bộ dáng nửa sống nửa chết của Lâm Phàm lúc này làm hắn rất hài lòng gật đầu.
- Phải như thế này mới đúng, sao có khả năng không có chuyện gì đây?
Theo Thiên Ý, sau khi hứng chịu lôi đình của mình, đối phương không có chuyện gì sao được, phải có biểu hiện như Lâm Phàm hiện giờ mới đúng.
Mà có cái gì không đúng nha? Đáng lẽ đối phương nên bị đánh chết mới đúng?
Mà thằng kia vẫn chưa chết, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu à.
- Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây.
- Còn Vĩnh Hằng Chi Vị nữa.
Âm thanh Thiên Ý lần thứ hai truyền đến.
- Không giao, ngươi có gan thì đánh chết ta đi.
Lâm Phàm hô to, nằm trên đất, trái phải lăn lộn, kêu rên không ngừng, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tình huống xung quanh.
Dù sao tạo hình hiện giờ, có chút tổn hại mặt mũi a.
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Nguồn:
Lâm Phàm nhìn Cổ Thánh Giới bao la vô tận, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu, điều này chứng tỏ, thực lực bản thân hắn tiến bộ rất lớn.
Bây giờ, cường độ thân thể của hắn đã là Thần Thiên Vị tầng mười, đạt đến đỉnh cao, nhưng con đường tiến bộ này, vĩnh viễn không có điểm dừng, hệ thống cũng không nhắc nhở, có khả năng vẫn còn có thể nâng cao.
Hiện tại Lâm Phàm có chút lâng lâng, một tay chống nạnh, một tay chỉ trời.
- Cmn Thiên Ý, lần này ông đây dẫn theo không ít trợ thủ trở về, để ông xem ngươi đấu với ông thế nào?
Lâm Phàm biết, Thiên Ý bây giờ còn đang ngủ say, thỉnh thoảng có thể tỉnh một lát, cho nên sức mạnh còn rất hạn chế.
Cũng bởi vì như vậy, Lâm Phàm không úy kỵ Thiên Ý, còn chờ khi hắn tỉnh lại, sẽ xảy ra chuyện gì, sau này rồi tính.
Hiện tại, Lâm Phàm chỉ có hai cái ý nghĩ, tìm Chí Cao lạc đàn, rồi làm thịt, cướp đoạt tất cả bảo bối của hắn, nâng cao thực lực tự thân.
Cổ Thánh Tế Đàn đến giờ không có biến hóa gì, nếu có cơ hội, phải nghiên cứu một phen mới được.
Lúc này, Lâm Phàm muốn đi Thủ Hộ Chi Địa một chuyến, kéo “Kiệt” trở về, sau đó cùng Tuyên Cổ tạo thành một tiểu đội, bắt đầu đánh giết Chí Cao.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, thiên địa đột nhiên phát sinh ra biến hóa.
- Ồ, tình huống quái quỷ gì đây? Chẳng lẽ trời sắp mưa?
Chỉ thấy trong hư không, lôi đình lấp loé, mây đen nằm dày đặc, uy lực vô tận.
Bùm bùm!
- Ai da, lôi đình này có chút đáng sợ nha.
Lâm Phàm run run, cảm giác có chút không ổn, lôi đình này thô lỗ như rồng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, phảng phất như dưới một đạo lôi đình, đều có thể đánh chết Lâm Phàm.
- Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn và Vĩnh Hằng Chi Vị ra đây.
Lúc này, một thanh âm vô tận, từ hư không truyền đến, mênh mông cuồn cuộn, khiến tâm can Lâm Phàm ùm ùm nhảy lên.
- Thiên Ý.
Nghe âm thanh này, Lâm Phàm liền biết là ai.
Bên trong Cổ Thánh Giới, Thiên Ý chính là chưởng khống giả, bất quá lấy tình huống trước mắt, Lâm Phàm cũng không sợ Thiên Ý này, bởi vì Thiên Ý chưa hoàn toàn khôi phục.
Sau đó, Lâm Phàm giang hai tay ra.
- Thiên Ý, ngươi đừng quá làm càn, ông đây vừa lên, ngươi đã tới gây phiền phức, ngươi có thù oán với ông sao?
Lâm Phàm thì thầm nói, dù trong lòng hơi căng thẳng, nhưng ngược lại cũng không sợ lắm.
Tinh tướng thì cứ tinh tướng thôi.
Nếu hiện tại, Thiên Ý Cổ Thánh Giới trâu bò, tuyệt đối sẽ không cằn nhằn lẩm bẩm đến giờ, mà là trực tiếp hành động, bắt Lâm Phàm nắm trong lòng bàn tay, khẽ dùng sức một chút, là có thể bóp chết hắn.
- Giao Cổ Thánh Tế Đàn và Vĩnh Hằng Chi Vị ra đây.
Thanh âm lần thứ hai giống như làn sóng, cuồn cuộn mà tới.
- Thiên Ý, ngươi đừng bố láo, bản Đế không giao đây, ngươi có gan thì giết bản Đế đi, nếu bản Đế nhíu mày một cái...
Ầm ầm!
Lâm Phàm chưa kịp nói hết lời, trên trời cao, một đạo lôi đình đột nhiên oanh xuống, xé rách thiên địa.
Đùng!
- Mẹ nó.
Thiên Ý này thật quá càn rỡ rồi, vẫn chưa nói hết câu, nói đánh là đánh, hoàn toàn không để ta vào mắt mà.
Lúc này, thân thể Lâm Phàm đột nhiên run lên, lôi đình tràn đầy sức mạnh hủy diệt đánh thẳng vào người hắn.
Bùm bùm!
Thân thể Lâm Phàm xuất hiện, điện lưu chạy khắp cơ thể.
- Ai da, có chút lợi hại đó.
Sau đó, một hố sâu xuất hiện, toàn thân Lâm Phàm đen thui, pháp lực trong cơ thể chấn động một phen, lại khôi phục như thường.
- Keng, chúc mừng ký chủ, kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu đã tăng thêm 50000.
Đúng lúc này, thần sắc Lâm Phàm cứng lại, giống như phát hiện ra đại lục mới.
- Cái quái gì đây? Bây giờ vẫn còn có thể tăng thêm nhiều kinh nghiệm như vậy?
Lâm Phàm không nghĩ tới, đạo lôi đình này bổ xuống, thân thể hắn lại tăng thêm kinh nghiệm, điều này làm hắn có chút kinh ngạc.
Dù là Tuyên Cổ đánh mình, cũng không tăng được nhiều kinh nghiệm như thế.
Nhưng chỉ một đạo lôi đình này, lại tăng cho hắn 50 ngàn kinh nghiệm, khó tin thật.
Lúc này, Lâm Phàm hét dài một tiếng, thân thể run lên, lực lượng sinh mệnh bao phủ toàn thân, sau đó, làn da màu đen kia khôi phục như thường, tràn đầy lực lượng sinh mệnh.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Vốn cho rằng, sau khi cơ thể mình đạt đến tầng mười đã là cực hạn.
Dù là Chí Cao, cũng không thể cho mình tăng kinh nghiệm lên nữa.
Nhưng giờ khắc này, đạo lôi đình của Thiên Ý lại có thể gia tăng không ít kinh nghiệm, cái này cũng được tính là một phương thức tu luyện nha.
- Ngươi, sao có thể...
Lúc Thiên Ý phát hiện Nhân tộc này lại hoàn hảo, không chút tổn thương, lộ vẻ khiếp sợ, không thể tin được.
- Không được, ngàn vạn lần không để Thiên Ý cảm giác lôi đình của hắn không có tác dụng với mình, nếu vậy thì kinh nghiệm ở đâu ra nữa.
Lâm Phàm xưa nay không bỏ qua bất kỳ cơ hội tăng thực lực nào.
Mà Thiên Ý, nếu có thể giúp hắn tăng lên, tự nhiên sẽ không thể bỏ qua.
- Ai u, đau quá.
Lâm Phàm giờ diễn kịch có thể ngang với ảnh đế, đặc biệt là vẻ mặt giả chết, biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm dại ra, một tay che ngực, giống như bị trọng thương, thân thể nghiêng ngả, ánh mắt cũng trở nên mê ly, một tay giơ lên trời, như đang bắt lấy cái gì đó.
- Ai u! Đau! Đau quá...
- Phù phù!
Lâm Phàm nằm trên đất, miễn cưỡng đứng lên, nhưng đứng dậy, lại giống như bị thương nặng, ngã lần nữa.
Trong mắt của Thiên Ý, bộ dáng nửa sống nửa chết của Lâm Phàm lúc này làm hắn rất hài lòng gật đầu.
- Phải như thế này mới đúng, sao có khả năng không có chuyện gì đây?
Theo Thiên Ý, sau khi hứng chịu lôi đình của mình, đối phương không có chuyện gì sao được, phải có biểu hiện như Lâm Phàm hiện giờ mới đúng.
Mà có cái gì không đúng nha? Đáng lẽ đối phương nên bị đánh chết mới đúng?
Mà thằng kia vẫn chưa chết, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu à.
- Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây.
- Còn Vĩnh Hằng Chi Vị nữa.
Âm thanh Thiên Ý lần thứ hai truyền đến.
- Không giao, ngươi có gan thì đánh chết ta đi.
Lâm Phàm hô to, nằm trên đất, trái phải lăn lộn, kêu rên không ngừng, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tình huống xung quanh.
Dù sao tạo hình hiện giờ, có chút tổn hại mặt mũi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.