Chương 795: Chương 794: Đây Là Ai?
Tân Phong
26/08/2018
Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Giờ chúng ta nên làm gì?
Ra khỏi Cự Long tộc, trong lòng Lâm Phàm có hai ý nghĩ, một, trong ngày vạn giới khai mở, đi Thú Doanh thu thập ít đồ. Hai, đi tìm Chí Cao, đánh giết tiện thể thu thêm một vài thứ.
Vì có chút quan hệ với Cự Long tộc, nên nếu ra tay sẽ không ổn lắm, còn những chủng tộc khác không có quan hệ gì nhiều, nên nếu có hãm hại, lừa gạt, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Nhưng đám Chí Cao, bảo bối mang theo không ít, nếu chém giết xong, không chỉ có thể cướp đoạt toàn bộ gia sản của Chí Cao, thử cảm giác thành một tên lưu manh thử xem.
Chờ Thiên Ý thức tỉnh lần nữa, đột nhiên phát hiện mình trở thành một tên lưu manh, cái cảm giác này chắc sẽ rất sảng khoái.
Ngay khi Lâm Phàm do dự không quyết, hư không nhẹ nhàng dao động.
- Ai?
Thần sắc Lâm Phàm cứng lại, gợn sóng này tuy rằng ẩn nấp rất thấp nhưng với thực lực bây giờ của hắn, đã sớm phát hiện ra.
- Nhân tộc Đại Đế không hổ là Nhân tộc Đại Đế, không nghĩ tới ngay cả thuật thời không ẩn giấu cũng không qua được hai mắt của ngươi.
Lúc này, một bóng người mặc áo bào đen xé mở hư không đi ra.
Người này khí tức bất phàm, bước đi mạnh mẽ uy vũ long hành, khói đen quấn quanh dưới chân như ngọn nguồn của thế giới tà ác.
- Ngươi là người của Tà Minh?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
- Không ngờ Nhân tộc Đại Đế còn quan tâm đến Tà Minh, Tà Minh ta rất vinh hạnh.
Người áo đen không khỏi tự hào.
Tà Minh ở Cổ Thánh Giới đã lâu, mặc dù thế lực ngập trời, nhưng có người biết, mà người biết Tà Minh tồn tại cũng đều là cường giả chí cao.
- Nhìn qua người là biết là người của Tà Minh rồi, quanh thân tản ra nhiều tà khí như vậy, không phải Tà Minh còn có thể là ai? Nói đi, tìm bản Đế có chuyện gì, chờ ngươi nói xong, bản Đế sẽ trấn áp ngươi.
Lâm Phàm bây giờ đang rất thiếu Thánh Dương Đan, người áo đen này tu vi không tồi, Thần Thiên Vị tầng thứ chín Bát Hoang Hợp Nhất, nếu như độ hóa rồi ném vào Động Thiên cô đọng Thánh Dương Đan, thật sự không tồi.
Người áo đen hiển nhiên cũng không ngờ Lâm Phàm sẽ nói ra những lời này, lấy tính cách của hắn đã sớm một chưởng đập chết rồi. Nhưng đối phương là Nhân tộc Đại Đế, hắn cũng không dám.
- Ta nghĩ Đại Đế hiểu lầm, Tà Chủ nhà ta muốn gặp người để thương lượng một việc lớn, không biết Đại Đế ngài có dám đi hay không?
Người áo đen áp chế lửa giận, lạnh nhạt nói.
- Há, muốn gặp ta?
Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong lòng suy diễn một vài ý nghĩ.
- Được!
Lâm Phàm không sợ những thứ này, thủ đoạn của mình rất nhiều, Tà Minh này xuất quỷ nhập thần, trước đây một mình đã từng giết một Điện Chủ của nó, không biết Tà Minh này bây giờ muốn thế nào?
- Vậy mời Đại Đế theo ta.
Người áo đen búng ngón tay một cái, khói đen bốc lên mở ra một con đường trong hư không, mà dọc theo phương hướng này, là một nơi rất xa xôi.
Chưa tiến vào nên không biết nhân vật nào đang đợi.
Lâm Phàm đến gần người mặc áo đen nói.
- Bản Đế không có tý hảo với đối với Tà Minh, nhưng nếu đã mời, bản Đế tự nhiên sẽ đi, có điều gần đây bản Đế thiếu hụt nhân thủ, nhìn ngươi cũng không tồi, như vậy đi, chi bằng ngươi thần phục bản Đế.
Vừa nói, Lâm Phàm đánh ra một chưởng, hoành đoạn hư không, chém chết tất cả.
- Ngươi....
Người áo đen kinh hãi, hắn không ngờ Lâm Phàm đột nhiên ra tay.
Hắn từng mời rất nhiều người, cho dù cự tuyệt cũng không vô duyên vô cố ra tay như vậy a.
Xì xì!
Sức mạnh xuyên, qua người áo đen trực tiếp bị cắt thành hai nửa.
- Nhân tộc Đại Đế, sao ngươi lại làm như vậy?
Người áo đen tức giận gào thét, huyết nhục không ngừng giãy dụa, tức giận ngập trời, đồng thời trong lòng sợ hãi vạn phần, hắn không nghĩ tới Lâm Phàm lại mạnh như vậy.
- Độ hóa!
Ngón tay Lâm Phàm quấn quanh ánh sáng độ hóa, nhẹ nhàng bắn ra, phật quang như dải lụa hướng người áo đen, sau đó bao phủ lấy hắn.
- Ngoan ngoãn thần phục đi.
Độ hóa loại người này, chỉ cần một chiêu đánh cho tàn phế, sau đó độ hóa là được.
Vạn ngàn Phật đà quấn thân, ca tụng kinh văn, người áo đen tức giận gào thét, khói đen quấn quanh huyết nhục như gặp phải thứ gì kinh khủng.
Sau đó truyền đến âm thanh của hệ thống.
- Keng, chúc mừng độ hóa thành công.
- Chủ nhân.
Người áo đen chậm rãi lên tiếng, không còn khí tức tà ác nữa, giờ thay đổi thành ôn hòa, cung kính trước mặt Lâm Phàm.
- Cho bản Đế nhìn mặt ngươi một chút, cả ngày lẫn đêm đều ẩn giấu dưới hắc bào, chẳng lẽ dáng dấp quá tuấn tú, nên không muốn lộ diện sao?
Lâm Phàm ghét nhất loại người ẩn giấu khuôn mặt, chẳng lẽ trang điểm quá đáng sợ, hay quá tuấn tú, sợ bị người khác nhớ mặt?
Nhưng khi đối phương kéo áo bào xuống, sắc mặt Lâm Phàm hơi đổi, giời ạ đây còn là người sao?
Người áo đen trước mặt này không có ngũ quan, cả đầu đều là khói đen, hai mắt như hồng quang, có loại cảm giác âm tà.
- Mẹ kiếp, đây là chủng tộc gì?
Lâm Phàm trợn tròn mắt, hắn đã đọc đủ thứ thư tịch, mặc dù không xem hết chủng tộc Đại Thiên, nhưng ít nhiều vẫn có hiểu biết.
Nhưng hôm nay thấy đồ chơi này, Lâm Phàm thật sự không biết hắn thuộc chủng tộc gì.
- Xem ra, Tà Minh này cũng có chút môn đạo a.
- Được rồi, đưa ta đến Tà Minh.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, ngược lại muốn xem Tà Chủ kia đến cùng là thần thành phương nào.
Lâm Phàm vẫn rất tự tin với bản thân, Tà Minh này mời mình tới, hắn đương nhiên không cự tuyệt.
Trực tiếp đi đánh phá đại bản doanh, đập nát tổ chức tà ác này, cớ sao không làm.
Người áo đen khôi phục dáng dấp vốn có, hơi thở thay đổi trở nên tà ác, Lâm Phàm đi sau lưng hắn, vào trong thông đạo.
Lối đi này có chút thần kỳ, giống như xuyên qua vậy, lưu quang xung quanh giống như dải lụa, kéo rất dài rất dài.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm phát hiện cảnh vật chung quanh có sự thay đổi.
Vùng thế giới này trở nên có chút không giống.
Thiên địa tối tăm, đỏ như máu, như vực sâu Địa ngục.
- Đây là một vùng thế giới được mở ra.
Lâm Phàm dò xét một phen, trong lòng chắc chắn.
- Hoan nghênh Nhân tộc Đại Đế giáng lâm Tà Minh ta, kính xin tiến vào.
Lúc này, một âm thanh âm trầm, khàn khàn truyền đến, một cánh cửa đá màu đỏ to lớn ở xa xa ầm ầm mở ra, cửa đá vừa mở, vạn sợi khí tức tà ác tràn ra, tràn ngập thiên địa.
- Ngươi chính là Tà Chủ?
Lâm Phàm hô to một tiếng, tùy tùy tiện tiện, không chút lo lắng đi về phía trước.
- Ha ha, mời vào.
- Hừ, ta muốn xem đến cùng, ngươi sẽ giở trò quỷ gì, cứ thích thần thần bí bí.
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào.
Sau khi đi vào sau cửa đá, thiên địa lần nữa biến hóa, lần biến hóa này để Lâm Phàm thấy được một vật kỳ quái.
Một tế đàn khổng lồ sừng sững ở phương xa, tế đàn bát phương, từng đạo ánh sáng xông thẳng đến chân trời, rót vào hư không xa xôi, không biết đi đến nơi nào.
Mà trung tâm tế đàn, có một bóng người ngồi trên bảo tọa, dưới bảo tọa, từng người từng người áo đen đứng ở đó, khí tức vững vàng, thu hút tâm thần.
- Chuyện gì, nói đi!
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu hỏi.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Giờ chúng ta nên làm gì?
Ra khỏi Cự Long tộc, trong lòng Lâm Phàm có hai ý nghĩ, một, trong ngày vạn giới khai mở, đi Thú Doanh thu thập ít đồ. Hai, đi tìm Chí Cao, đánh giết tiện thể thu thêm một vài thứ.
Vì có chút quan hệ với Cự Long tộc, nên nếu ra tay sẽ không ổn lắm, còn những chủng tộc khác không có quan hệ gì nhiều, nên nếu có hãm hại, lừa gạt, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Nhưng đám Chí Cao, bảo bối mang theo không ít, nếu chém giết xong, không chỉ có thể cướp đoạt toàn bộ gia sản của Chí Cao, thử cảm giác thành một tên lưu manh thử xem.
Chờ Thiên Ý thức tỉnh lần nữa, đột nhiên phát hiện mình trở thành một tên lưu manh, cái cảm giác này chắc sẽ rất sảng khoái.
Ngay khi Lâm Phàm do dự không quyết, hư không nhẹ nhàng dao động.
- Ai?
Thần sắc Lâm Phàm cứng lại, gợn sóng này tuy rằng ẩn nấp rất thấp nhưng với thực lực bây giờ của hắn, đã sớm phát hiện ra.
- Nhân tộc Đại Đế không hổ là Nhân tộc Đại Đế, không nghĩ tới ngay cả thuật thời không ẩn giấu cũng không qua được hai mắt của ngươi.
Lúc này, một bóng người mặc áo bào đen xé mở hư không đi ra.
Người này khí tức bất phàm, bước đi mạnh mẽ uy vũ long hành, khói đen quấn quanh dưới chân như ngọn nguồn của thế giới tà ác.
- Ngươi là người của Tà Minh?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
- Không ngờ Nhân tộc Đại Đế còn quan tâm đến Tà Minh, Tà Minh ta rất vinh hạnh.
Người áo đen không khỏi tự hào.
Tà Minh ở Cổ Thánh Giới đã lâu, mặc dù thế lực ngập trời, nhưng có người biết, mà người biết Tà Minh tồn tại cũng đều là cường giả chí cao.
- Nhìn qua người là biết là người của Tà Minh rồi, quanh thân tản ra nhiều tà khí như vậy, không phải Tà Minh còn có thể là ai? Nói đi, tìm bản Đế có chuyện gì, chờ ngươi nói xong, bản Đế sẽ trấn áp ngươi.
Lâm Phàm bây giờ đang rất thiếu Thánh Dương Đan, người áo đen này tu vi không tồi, Thần Thiên Vị tầng thứ chín Bát Hoang Hợp Nhất, nếu như độ hóa rồi ném vào Động Thiên cô đọng Thánh Dương Đan, thật sự không tồi.
Người áo đen hiển nhiên cũng không ngờ Lâm Phàm sẽ nói ra những lời này, lấy tính cách của hắn đã sớm một chưởng đập chết rồi. Nhưng đối phương là Nhân tộc Đại Đế, hắn cũng không dám.
- Ta nghĩ Đại Đế hiểu lầm, Tà Chủ nhà ta muốn gặp người để thương lượng một việc lớn, không biết Đại Đế ngài có dám đi hay không?
Người áo đen áp chế lửa giận, lạnh nhạt nói.
- Há, muốn gặp ta?
Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong lòng suy diễn một vài ý nghĩ.
- Được!
Lâm Phàm không sợ những thứ này, thủ đoạn của mình rất nhiều, Tà Minh này xuất quỷ nhập thần, trước đây một mình đã từng giết một Điện Chủ của nó, không biết Tà Minh này bây giờ muốn thế nào?
- Vậy mời Đại Đế theo ta.
Người áo đen búng ngón tay một cái, khói đen bốc lên mở ra một con đường trong hư không, mà dọc theo phương hướng này, là một nơi rất xa xôi.
Chưa tiến vào nên không biết nhân vật nào đang đợi.
Lâm Phàm đến gần người mặc áo đen nói.
- Bản Đế không có tý hảo với đối với Tà Minh, nhưng nếu đã mời, bản Đế tự nhiên sẽ đi, có điều gần đây bản Đế thiếu hụt nhân thủ, nhìn ngươi cũng không tồi, như vậy đi, chi bằng ngươi thần phục bản Đế.
Vừa nói, Lâm Phàm đánh ra một chưởng, hoành đoạn hư không, chém chết tất cả.
- Ngươi....
Người áo đen kinh hãi, hắn không ngờ Lâm Phàm đột nhiên ra tay.
Hắn từng mời rất nhiều người, cho dù cự tuyệt cũng không vô duyên vô cố ra tay như vậy a.
Xì xì!
Sức mạnh xuyên, qua người áo đen trực tiếp bị cắt thành hai nửa.
- Nhân tộc Đại Đế, sao ngươi lại làm như vậy?
Người áo đen tức giận gào thét, huyết nhục không ngừng giãy dụa, tức giận ngập trời, đồng thời trong lòng sợ hãi vạn phần, hắn không nghĩ tới Lâm Phàm lại mạnh như vậy.
- Độ hóa!
Ngón tay Lâm Phàm quấn quanh ánh sáng độ hóa, nhẹ nhàng bắn ra, phật quang như dải lụa hướng người áo đen, sau đó bao phủ lấy hắn.
- Ngoan ngoãn thần phục đi.
Độ hóa loại người này, chỉ cần một chiêu đánh cho tàn phế, sau đó độ hóa là được.
Vạn ngàn Phật đà quấn thân, ca tụng kinh văn, người áo đen tức giận gào thét, khói đen quấn quanh huyết nhục như gặp phải thứ gì kinh khủng.
Sau đó truyền đến âm thanh của hệ thống.
- Keng, chúc mừng độ hóa thành công.
- Chủ nhân.
Người áo đen chậm rãi lên tiếng, không còn khí tức tà ác nữa, giờ thay đổi thành ôn hòa, cung kính trước mặt Lâm Phàm.
- Cho bản Đế nhìn mặt ngươi một chút, cả ngày lẫn đêm đều ẩn giấu dưới hắc bào, chẳng lẽ dáng dấp quá tuấn tú, nên không muốn lộ diện sao?
Lâm Phàm ghét nhất loại người ẩn giấu khuôn mặt, chẳng lẽ trang điểm quá đáng sợ, hay quá tuấn tú, sợ bị người khác nhớ mặt?
Nhưng khi đối phương kéo áo bào xuống, sắc mặt Lâm Phàm hơi đổi, giời ạ đây còn là người sao?
Người áo đen trước mặt này không có ngũ quan, cả đầu đều là khói đen, hai mắt như hồng quang, có loại cảm giác âm tà.
- Mẹ kiếp, đây là chủng tộc gì?
Lâm Phàm trợn tròn mắt, hắn đã đọc đủ thứ thư tịch, mặc dù không xem hết chủng tộc Đại Thiên, nhưng ít nhiều vẫn có hiểu biết.
Nhưng hôm nay thấy đồ chơi này, Lâm Phàm thật sự không biết hắn thuộc chủng tộc gì.
- Xem ra, Tà Minh này cũng có chút môn đạo a.
- Được rồi, đưa ta đến Tà Minh.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, ngược lại muốn xem Tà Chủ kia đến cùng là thần thành phương nào.
Lâm Phàm vẫn rất tự tin với bản thân, Tà Minh này mời mình tới, hắn đương nhiên không cự tuyệt.
Trực tiếp đi đánh phá đại bản doanh, đập nát tổ chức tà ác này, cớ sao không làm.
Người áo đen khôi phục dáng dấp vốn có, hơi thở thay đổi trở nên tà ác, Lâm Phàm đi sau lưng hắn, vào trong thông đạo.
Lối đi này có chút thần kỳ, giống như xuyên qua vậy, lưu quang xung quanh giống như dải lụa, kéo rất dài rất dài.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm phát hiện cảnh vật chung quanh có sự thay đổi.
Vùng thế giới này trở nên có chút không giống.
Thiên địa tối tăm, đỏ như máu, như vực sâu Địa ngục.
- Đây là một vùng thế giới được mở ra.
Lâm Phàm dò xét một phen, trong lòng chắc chắn.
- Hoan nghênh Nhân tộc Đại Đế giáng lâm Tà Minh ta, kính xin tiến vào.
Lúc này, một âm thanh âm trầm, khàn khàn truyền đến, một cánh cửa đá màu đỏ to lớn ở xa xa ầm ầm mở ra, cửa đá vừa mở, vạn sợi khí tức tà ác tràn ra, tràn ngập thiên địa.
- Ngươi chính là Tà Chủ?
Lâm Phàm hô to một tiếng, tùy tùy tiện tiện, không chút lo lắng đi về phía trước.
- Ha ha, mời vào.
- Hừ, ta muốn xem đến cùng, ngươi sẽ giở trò quỷ gì, cứ thích thần thần bí bí.
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào.
Sau khi đi vào sau cửa đá, thiên địa lần nữa biến hóa, lần biến hóa này để Lâm Phàm thấy được một vật kỳ quái.
Một tế đàn khổng lồ sừng sững ở phương xa, tế đàn bát phương, từng đạo ánh sáng xông thẳng đến chân trời, rót vào hư không xa xôi, không biết đi đến nơi nào.
Mà trung tâm tế đàn, có một bóng người ngồi trên bảo tọa, dưới bảo tọa, từng người từng người áo đen đứng ở đó, khí tức vững vàng, thu hút tâm thần.
- Chuyện gì, nói đi!
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.