Chương 897: Chương 896: Kẻ Thù Tới Cửa Hay Sao?
Tân Phong
26/08/2018
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đại hoàng tử cùng Thương Khuynh Thành trải qua một tháng tĩnh dưỡng, cảm giác đau đớn trên người đã tiêu tán rất nhiều.
Lúc này hai người lại chạm mặt nhau trong một tửu lâu.
- Tên kia đã bị Phụ hoàng ta trấn áp rồi.
Đại hoàng tử vẫn nhớ sự tình một tháng trước, nếu không phải đau quá bất tiện, phải tiếp tục tĩnh dưỡng, sợ rằng hắn đã sớm mang đại quân đi trấn áp tên kia rồi.
Thương Khuynh Thành không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ giận dữ như cũ, dù cho thời gian trôi qua vẫn không tẩy đi được.
- Ngươi làm sao xác định Phụ hoàng ngươi ra tay rồi?
Thương Khuynh Thành hỏi.
Thương Khuynh Thành cũng chả có bao nhiêu hảm cảm đối với Đại hoàng tử nhưng hiện tại, bọn hắn cũng coi như đồng bệnh tương liên, đều chịu sự dày vò của Lâm Phàm.
- Cái này còn cần hỏi sao? Tôn nghiêm Hoàng thất không thể để một thường dân chà đạp được, coi như hắn có thực lực mạnh mẽ hơn nữa, chẳng lẽ còn đại hơn hoàng quyền hay sao?
Đại hoàng tử tự tin nói.
- Điều này cũng đúng.
Thương Khuynh Thành gật gật đầu, hoàng tử nói vậy có chút đạo lý.
- Ồ, gần đây sao có nhiều ngoại tộc tới đây vậy?
Đại hoàng tử nhìn người đi ngoài đường phố, xuất hiện không ít ngoại tộc, trong những ngoại tộc kia, có một người mặc áo bào đen nhìn qua không bình thường.
- Ha ha, quan tâm chi mấy chuyện cỏn con này! Đi nhìn tên kia xem có bị chỉnh hay chưa đi.
Thương Khuynh Thành nói rằng.
- Điều này cũng đúng, đến nhìn hắn một chút.
Đại hoàng tử nguyên bản muốn đi xem những ngoại tộc kia rốt cuộc tới đây làm gì nhưng vừa nghĩ tới Lâm Phàm, trong lòng tự nhiên bốc lên đoàn lửa giận.
...
Lúc này, Đại hoàng tử và Thương Khuynh Thành lén lén lút lút trốn cách đó không xa nhìn trộm tình huống trong quầy thuốc.
- Ồ, tên kia không có ở đây.
Thương Khuynh Thành lên tiến.
- Hừ, khẳng định do Phụ hoàng ta ra tay, người này còn xuất hiện hay sao chứ.
Đại hoàng tử cười nói.
- Tên kia hình như là nô bộc của hắn thì phải nếu Phụ hoàng ngươi trấn áp cái tên ghê tởm kia, đầy tớ này của hắn sao vẫn còn ở đây?
Thương Khuynh Thành nói rằng.
- Phụ hoàng ta là Quân Vương nhân nghĩa, tự nhiên không thể liên luỵ người khác, xem ra cửa hàng này là do hắn kinh doanh rồi, chúng ta qua xem một chút đi.
Đại hoàng tử quan sát hồi lâu, cuối cùng đi lên trước nhìn tình huống một chút.
Dương Vạn Thiên đang bận rộn trong tiệm, nhưng nghĩ lại cơ duyên của con trai, hắn thật sự rất vui, Dương Vạn Thiên hắn không biết làm gì để báo đáp chủ nhân.
Đời này của hắn trên căn bản đã được định trước, vốn hắn cho rằng cuộc đời con trai mình cũng sẽ như thế, nhưng tình huống bây giờ đã khác, hắn biết cuộc đời nó nhất định sẽ oanh oanh liệt liệt, chuyện này làm Dương Vạn Thiên hưng phấn cực kỳ, mỗi một ngày đều đều tràn đầy động lực sống.
Những chuyện trên giang hồ giờ hắn không muốn hỏi nhiều nữa, chỉ muốn cố gắng báo đáp đại ân của Lâm Phàm thôi.
- Khà khà!
Đại hoàng tử chắp hai tay sau lưng đi vào trong tiệm hỏi.
- Làm sao, ngươi bây giờ là ông chủ của cửa tiệm này hả?
Dương Vạn Thiên vốn cho rằng có khách tới, nhưng khi nhìn người tới, sắc mặt hắn lại cả kinh.
- Đại hoàng tử điện hạ!
Dương Vạn Thiên là cư dân bản địa, tự nhiên biết người đến là Đại hoàng tử.
- Ừm, ngươi phải nhớ kỹ, Phụ hoàng ta long uy cuồn cuộn, tha cho ngươi một mạng, ngươi cần phải cảm ơn nhiều hơn mới được.
Đại hoàng tử mở miệng nói.
Dương Vạn Thiên sững sờ, không hiểu tên này đang nói là ý gì.
Đại hoàng tử nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Vạn Thiên, trong lòng cực kỳ tự hào, tên ghê tởm kia hiển nhiên đã bị Phụ hoàng mình trấn áp.
- Há, xem ra có khách quý đến rồi.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm mang theo nụ cười từ trong phòng đi ra.
Đại hoàng tử cùng Thương Khuynh Thành nghe được âm thanh này, vẻ mặt hai người nhất thời biến đổi, giống như thấy quỷ, cả hai đều cảm thấy khó tin.
- Ngươi... Ngươi.
Hai người bọn họ không ngờ tên này vẫn còn sống, hơn nữa giống như không có xảy ra chuyện, chuyện này... Này…
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Lâm Phàm cười nói.
- Làm sao có khả năng, ngươi sao còn ở đây chứ?
Đại hoàng tử kinh hô, chính Phụ hoàng đã đáp ứng mình trấn áp người này mà, nhưng giờ hắn vẫn còn ở đây.
Chuyện này đến cùng đã xảy ra việc gì rồi?
- Chủ nhân, cái chổi đây.
Không biết từ lúc nào, Dương Bá Thiên ôm cây chổi chạy tới chỗ Lâm Phàm.
- Ân.
Lâm Phàm gật gật đầu, tên tiểu tử này ngược lại không tệ, biết mình muốn làm gì, cũng không uổng công cho hắn một hồi tạo hóa.
Đại hoàng tử và Thương Khuynh Thành nhìn thấy cái chổi, sắc mặt trắng bệch.
Cái chổi như một cái bóng ma quá lớn trong lòng bọn hắn.
Nằm trên giường một tháng, loại cảm giác đó nếu không tự trải nghiệm thì mãi mãi cũng không cảm giác được nó như thế nào.
- Ngươi còn dám đánh ta hay sao...
Đại hoàng tử gầm hét.
- Ha ha, đánh thì đánh rồi, có gì mà dám với không.
Đét... đét!
- A...
Trong chớp mắt, âm thanh thê thảm đột nhiên lan truyền khắp quầy thuốc, Đại hoàng tử bị quất cho nhảy lên nhảy xuống giống như khỉ.
- Dừng tay, mau dừng tay.. A... a!
Đại hoàng tử kêu thảm thiết, tên này nhất định là một đầu cầm thú a.
Hơn nữa, hắn không biết cái tên này làm như thế nào mà đánh hắn đau quá.
Sau khi đánh lên người, dù không có thương thế gì lớn, nhưng cảm giác đau đớn kia lại kéo dài tận một tháng.
- Ngươi đừng tới đây…
Thương Khuynh Thành nhìn thấy Lâm Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khuynh thành tuyệt thế trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Tên này là một tên biến thái, nơi nào không đánh, chỉ chuyên đánh cái mông mình thôi.
Làm hại mình mỗi ngày chỉ có thể nằm sấp mà ngủ, căn bản không thể lật người.
- U ah, cái mông to lên không ít nha.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm cái mông Thương Khuynh Thành, miệng cười tiện tiện.
- Ngươi đừng tới đây...
Bây giờ, Lâm Phàm trong mắt nàng đã trở thành một tên ác ma.
- Khà khà...
- A!
- Cứu mạng a...
Một tiếng kêu rên kinh thiên động địa, làm người ta run như cầy sấy vang lên.
Thời điểm Lâm Phàm giáo huấn hai người này, phương xa có hai bóng người đang đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau.
- Ngô hoàng, người trẻ tuổi này quả thật là cường giả tuyệt thế.
Thương gia gia chủ.
- Ừm.
...
Lại một tháng nữa trôi qua.
Lâm Phàm vì muốn mỗi ngày mình không bị tẻ nhạt, nên không để cho Thương Khuynh Thành và Đại hoàng tử chịu loại cảm giác đau đớn kia, mà để cho bọn họ càng chiến càng hăng, mỗi ngày đều lại đây chơi với chính mình, đúng hơn là bị mình đánh cho một trận.
Trong Động Thiên, thương thế của Đại Thánh đã từ từ khôi phục.
Nhưng đẳng cấp Lực Lượng Nguyên Tuyền vẫn chỉ là cấp 2, khoảng cách tới đẳng cấp tiếp theo vẫn còn một chút chênh lệch.
Lâm Phàm tính toán, việc rời Lập Thiên Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Sau khi thương thế Đại Thánh khôi phục, chính là lúc hắn chinh chiến.
Lấy tính cách của Đại Thánh, tất nhiên hắn sẽ đi báo thù.
Vù!
Vừa lúc đó, lông mày Lâm Phàm ngưng lại, một đoàn tinh lực che ngợp bầu trời trực tiếp bao phủ Lập Thiên Thành.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trong hư không có một đạo ánh sáng màu đỏ bao phủ Lập Thiên Thành, trên màn ánh đỏ lập loè vô số phù văn giống như một loại trận pháp.
Biển máu ngập trời, một mùi máu tanh phả vào mặt, khiến người ta rất không thoải mái.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đại hoàng tử cùng Thương Khuynh Thành trải qua một tháng tĩnh dưỡng, cảm giác đau đớn trên người đã tiêu tán rất nhiều.
Lúc này hai người lại chạm mặt nhau trong một tửu lâu.
- Tên kia đã bị Phụ hoàng ta trấn áp rồi.
Đại hoàng tử vẫn nhớ sự tình một tháng trước, nếu không phải đau quá bất tiện, phải tiếp tục tĩnh dưỡng, sợ rằng hắn đã sớm mang đại quân đi trấn áp tên kia rồi.
Thương Khuynh Thành không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ giận dữ như cũ, dù cho thời gian trôi qua vẫn không tẩy đi được.
- Ngươi làm sao xác định Phụ hoàng ngươi ra tay rồi?
Thương Khuynh Thành hỏi.
Thương Khuynh Thành cũng chả có bao nhiêu hảm cảm đối với Đại hoàng tử nhưng hiện tại, bọn hắn cũng coi như đồng bệnh tương liên, đều chịu sự dày vò của Lâm Phàm.
- Cái này còn cần hỏi sao? Tôn nghiêm Hoàng thất không thể để một thường dân chà đạp được, coi như hắn có thực lực mạnh mẽ hơn nữa, chẳng lẽ còn đại hơn hoàng quyền hay sao?
Đại hoàng tử tự tin nói.
- Điều này cũng đúng.
Thương Khuynh Thành gật gật đầu, hoàng tử nói vậy có chút đạo lý.
- Ồ, gần đây sao có nhiều ngoại tộc tới đây vậy?
Đại hoàng tử nhìn người đi ngoài đường phố, xuất hiện không ít ngoại tộc, trong những ngoại tộc kia, có một người mặc áo bào đen nhìn qua không bình thường.
- Ha ha, quan tâm chi mấy chuyện cỏn con này! Đi nhìn tên kia xem có bị chỉnh hay chưa đi.
Thương Khuynh Thành nói rằng.
- Điều này cũng đúng, đến nhìn hắn một chút.
Đại hoàng tử nguyên bản muốn đi xem những ngoại tộc kia rốt cuộc tới đây làm gì nhưng vừa nghĩ tới Lâm Phàm, trong lòng tự nhiên bốc lên đoàn lửa giận.
...
Lúc này, Đại hoàng tử và Thương Khuynh Thành lén lén lút lút trốn cách đó không xa nhìn trộm tình huống trong quầy thuốc.
- Ồ, tên kia không có ở đây.
Thương Khuynh Thành lên tiến.
- Hừ, khẳng định do Phụ hoàng ta ra tay, người này còn xuất hiện hay sao chứ.
Đại hoàng tử cười nói.
- Tên kia hình như là nô bộc của hắn thì phải nếu Phụ hoàng ngươi trấn áp cái tên ghê tởm kia, đầy tớ này của hắn sao vẫn còn ở đây?
Thương Khuynh Thành nói rằng.
- Phụ hoàng ta là Quân Vương nhân nghĩa, tự nhiên không thể liên luỵ người khác, xem ra cửa hàng này là do hắn kinh doanh rồi, chúng ta qua xem một chút đi.
Đại hoàng tử quan sát hồi lâu, cuối cùng đi lên trước nhìn tình huống một chút.
Dương Vạn Thiên đang bận rộn trong tiệm, nhưng nghĩ lại cơ duyên của con trai, hắn thật sự rất vui, Dương Vạn Thiên hắn không biết làm gì để báo đáp chủ nhân.
Đời này của hắn trên căn bản đã được định trước, vốn hắn cho rằng cuộc đời con trai mình cũng sẽ như thế, nhưng tình huống bây giờ đã khác, hắn biết cuộc đời nó nhất định sẽ oanh oanh liệt liệt, chuyện này làm Dương Vạn Thiên hưng phấn cực kỳ, mỗi một ngày đều đều tràn đầy động lực sống.
Những chuyện trên giang hồ giờ hắn không muốn hỏi nhiều nữa, chỉ muốn cố gắng báo đáp đại ân của Lâm Phàm thôi.
- Khà khà!
Đại hoàng tử chắp hai tay sau lưng đi vào trong tiệm hỏi.
- Làm sao, ngươi bây giờ là ông chủ của cửa tiệm này hả?
Dương Vạn Thiên vốn cho rằng có khách tới, nhưng khi nhìn người tới, sắc mặt hắn lại cả kinh.
- Đại hoàng tử điện hạ!
Dương Vạn Thiên là cư dân bản địa, tự nhiên biết người đến là Đại hoàng tử.
- Ừm, ngươi phải nhớ kỹ, Phụ hoàng ta long uy cuồn cuộn, tha cho ngươi một mạng, ngươi cần phải cảm ơn nhiều hơn mới được.
Đại hoàng tử mở miệng nói.
Dương Vạn Thiên sững sờ, không hiểu tên này đang nói là ý gì.
Đại hoàng tử nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Vạn Thiên, trong lòng cực kỳ tự hào, tên ghê tởm kia hiển nhiên đã bị Phụ hoàng mình trấn áp.
- Há, xem ra có khách quý đến rồi.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm mang theo nụ cười từ trong phòng đi ra.
Đại hoàng tử cùng Thương Khuynh Thành nghe được âm thanh này, vẻ mặt hai người nhất thời biến đổi, giống như thấy quỷ, cả hai đều cảm thấy khó tin.
- Ngươi... Ngươi.
Hai người bọn họ không ngờ tên này vẫn còn sống, hơn nữa giống như không có xảy ra chuyện, chuyện này... Này…
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Lâm Phàm cười nói.
- Làm sao có khả năng, ngươi sao còn ở đây chứ?
Đại hoàng tử kinh hô, chính Phụ hoàng đã đáp ứng mình trấn áp người này mà, nhưng giờ hắn vẫn còn ở đây.
Chuyện này đến cùng đã xảy ra việc gì rồi?
- Chủ nhân, cái chổi đây.
Không biết từ lúc nào, Dương Bá Thiên ôm cây chổi chạy tới chỗ Lâm Phàm.
- Ân.
Lâm Phàm gật gật đầu, tên tiểu tử này ngược lại không tệ, biết mình muốn làm gì, cũng không uổng công cho hắn một hồi tạo hóa.
Đại hoàng tử và Thương Khuynh Thành nhìn thấy cái chổi, sắc mặt trắng bệch.
Cái chổi như một cái bóng ma quá lớn trong lòng bọn hắn.
Nằm trên giường một tháng, loại cảm giác đó nếu không tự trải nghiệm thì mãi mãi cũng không cảm giác được nó như thế nào.
- Ngươi còn dám đánh ta hay sao...
Đại hoàng tử gầm hét.
- Ha ha, đánh thì đánh rồi, có gì mà dám với không.
Đét... đét!
- A...
Trong chớp mắt, âm thanh thê thảm đột nhiên lan truyền khắp quầy thuốc, Đại hoàng tử bị quất cho nhảy lên nhảy xuống giống như khỉ.
- Dừng tay, mau dừng tay.. A... a!
Đại hoàng tử kêu thảm thiết, tên này nhất định là một đầu cầm thú a.
Hơn nữa, hắn không biết cái tên này làm như thế nào mà đánh hắn đau quá.
Sau khi đánh lên người, dù không có thương thế gì lớn, nhưng cảm giác đau đớn kia lại kéo dài tận một tháng.
- Ngươi đừng tới đây…
Thương Khuynh Thành nhìn thấy Lâm Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khuynh thành tuyệt thế trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Tên này là một tên biến thái, nơi nào không đánh, chỉ chuyên đánh cái mông mình thôi.
Làm hại mình mỗi ngày chỉ có thể nằm sấp mà ngủ, căn bản không thể lật người.
- U ah, cái mông to lên không ít nha.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm cái mông Thương Khuynh Thành, miệng cười tiện tiện.
- Ngươi đừng tới đây...
Bây giờ, Lâm Phàm trong mắt nàng đã trở thành một tên ác ma.
- Khà khà...
- A!
- Cứu mạng a...
Một tiếng kêu rên kinh thiên động địa, làm người ta run như cầy sấy vang lên.
Thời điểm Lâm Phàm giáo huấn hai người này, phương xa có hai bóng người đang đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau.
- Ngô hoàng, người trẻ tuổi này quả thật là cường giả tuyệt thế.
Thương gia gia chủ.
- Ừm.
...
Lại một tháng nữa trôi qua.
Lâm Phàm vì muốn mỗi ngày mình không bị tẻ nhạt, nên không để cho Thương Khuynh Thành và Đại hoàng tử chịu loại cảm giác đau đớn kia, mà để cho bọn họ càng chiến càng hăng, mỗi ngày đều lại đây chơi với chính mình, đúng hơn là bị mình đánh cho một trận.
Trong Động Thiên, thương thế của Đại Thánh đã từ từ khôi phục.
Nhưng đẳng cấp Lực Lượng Nguyên Tuyền vẫn chỉ là cấp 2, khoảng cách tới đẳng cấp tiếp theo vẫn còn một chút chênh lệch.
Lâm Phàm tính toán, việc rời Lập Thiên Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Sau khi thương thế Đại Thánh khôi phục, chính là lúc hắn chinh chiến.
Lấy tính cách của Đại Thánh, tất nhiên hắn sẽ đi báo thù.
Vù!
Vừa lúc đó, lông mày Lâm Phàm ngưng lại, một đoàn tinh lực che ngợp bầu trời trực tiếp bao phủ Lập Thiên Thành.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trong hư không có một đạo ánh sáng màu đỏ bao phủ Lập Thiên Thành, trên màn ánh đỏ lập loè vô số phù văn giống như một loại trận pháp.
Biển máu ngập trời, một mùi máu tanh phả vào mặt, khiến người ta rất không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.