Chương 961: Chương 960: Tình Huống Gì Đây?
Tân Phong
26/08/2018
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đám Thần tử cao cao tại thượng đã sớm bị Lâm Phàm làm dọa sợ choáng váng.
Hỏa trưởng lão bị tên này trấn áp dưới chân, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Thiên Địa Tông thành lập tới giờ, trước đây, dù có đệ tử trấn áp Trưởng lão, nhưng đó cũng chỉ đánh bại người ta thôi.
Cũng giống như Đạo Vấn Thiên trấn áp Thanh Dương Tử vậy, chỉ đánh ra khỏi võ đài, không đạp dưới chân như thế đâu.
Nhưng hôm nay, ngưu nhân mới của Phái không nể tình, triệt để trấn áp.
Thời khắc này, trong lòng bọn họ đang mắng to Lâm Phàm, người này sao bá đạo như vậy, hiện tại huênh hoang đến mức này, còn muốn tìm bọn họ gây sự.
Thạch đầu cứng rắn đều bị hắn đấm bể, giờ còn tìm những quả hồng mềm như bọn họ để bóp làm gì.
Làm người đừng nên cầm thú như vậy chứ?
Nếu nư Hỏa trưởng lão không bị đối phương trấn áp, bọn họ còn kiên cường một chút, nhưng bây giờ, họ sao kiên cường được.
Nhưng nếu giờ nhượng bộ, lại không được.
Hiện tại, tất cả đệ tử tông môn đều ở đây, nếu như chín đại Thần tử bọn họ cúi đầu, e rằng từ nay về sau, sẽ bị người khác chê cười.
Thần tử đứng sau Đạo Vấn Thiên tên là Kiếm Thương Khung, hắn là Thần tử đứng thứ hai trong môn, và xếp thứ hai mươi trên Chân Tiên Dự Bị Bảng.
Giờ khắc này, các Thần tử khác nhìn chăm chú Kiếm Thương Khung, giống như đang chờ hắn nhận phục.
Kiếm Thương Khung nhìn những Thần tử còn lại, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó.
Cái đám chó hoang này, nhìn ta làm gì?
Hắn là Thần tử top hai của tông môn, chỉ đứng sau Đạo Vấn Thiên.
Bình thường cũng cực kỳ kiêu ngạo, nếu như đệ tử bình thường, hỏi hắn có phục hay không, hắn đã sớm nâng kiếm giết chết rồi.
Nhưng bây giờ hắn không dám, đệ tử này ngay cả Hỏa trưởng lão đều trấn áp được, huống chi là mình, nếu giờ mình còn nói những lời càn rỡ, đúng là muốn chết sớm mà.
- Tại sao không trả lời? Vậy có nghĩa là không ai phục, hử?
Trong mắt Lâm Phàm lóe lên tinh quang, sau khi trấn áp Hỏa trưởng lão, hắn cũng không muốn nhiều lời với đám này, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn chúng thường ngày vẫn luôn cao cao tại thượng, tự cho mình là thiên hạ vô song, cho nên, phải chèn ép một chút.
Để bọn họ biết mình lợi hại, sau đó thành thật một chút, đỡ tìm mình gây phiền toái.
- Cũng tốt, đã như vậy, vậy từng người từng người các ngươi tới khiêu chiến đi, người thứ nhất, Linh Võ Tôn.
Lâm Phàm mở miệng gọi.
Linh Võ Tôn vẫn trốn trong đám người, nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó không do dự nói.
- Ta phục.
Linh Võ Tôn lập tức mở miệng.
- Lâm sư huynh trấn áp đệ nhất Thần tử Đạo Vấn Thiên, Linh Võ Tôn ta chịu phục.
Linh Võ Tôn cố ý nhấn mạnh từ đệ nhất này.
Như muốn nói cho các đệ tử khác biết, không phải hắn kinh sợ, mà ngay cả đệ nhất đều bị đánh bại, hắn sao có thể không phục?
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về những Thần tử khác.
- Ta phục.
- Ta cũng phục rồi.
…
Tất cả Thần tử đều hạ thấp xuống, bọn họ thật phục rồi.
Người này bá đạo đến mức nằm ngoài dự đoán của họ.
Trấn áp Đạo Vấn Thiên không nói, còn trấn áp cả Hỏa trưởng lão.
Thủ đoạn kinh thiên động địa, quỷ thần đều khiếp sợ.
- Ha ha…
Lâm Phàm bắt đầu cười lớn, sau đó, giống như nghĩ tới điều gì.
- Đúng rồi, Hỏa trưởng lão còn bị mình đạp dưới chân nè.
Lúc này, Lâm Phàm mới phản ứng, sau đó một tay nâng Hỏa trưởng lão lên.
Lúc này, Hỏa trưởng lão uy phong không còn, héo rũ như một thây khô.
Đây là biểu hiện tinh huyết tiêu hao quá nhiều, nếu như không có Thiên Địa Thần Đan giúp hắn bù đắp tinh huyết bị tổn thất, thì cả đời này của hắn coi như phế bỏ rồi.
Cổ tay Lâm Phàm hơi động, trực tiếp ném Hỏa trưởng lão xuống đài, sau đó vung tay áo, chắp hai tay sau lưng, đi qua bên cạnh Thanh Dương Tử.
- Thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Lúc này, thương thế Thanh Dương Tử đã khôi phục, nhìn Lâm Phàm, huyết khí quay cuồng, mặt ửng đỏ, hắn rất kích động, vô cùng kích động.
Cơn giận trong lòng được xả ra hết, hắn cảm thấy, tất cả những điều mình làm trước giờ đều đáng giá.
- Tốt! Tốt!
Thanh Dương Tử kích động nói.
Thanh Dương Tử vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, sẽ có một màn như vậy phát sinh.
Đệ tử bên ngoài được mình chọn lựa lại cường hãn như vậy, không chỉ đè tất cả Thần tử xuống, còn trấn áp Hỏa tạp mao.
Thành tựu bực này, đúng là hiếm thấy.
Thời khắc này, bất kể đệ tử nội môn, hay đệ tử ngoại môn, đều biết Thiên Địa Tông có một đệ tử bá đạo số một.
Bên cạnh đó, trận thi đấu nội môn, ngoại môn cũng bị lu mờ sau trận đấu của Lâm Phàm.
Hai trận của Lâm Phàm có thể nói cực kỳ đặc sắc, xem qua hai trận đấu này, bọn họ đều được mở rộng tầm mắt.
Nhìn Thanh Dương Tử lộ ra thần sắc hưng phấn, Lâm Phàm cũng không biết nên nói những gì.
Vù!
Mà ngay lúc này, một đạo cầu vồng đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Thanh âm đầy uy nghiêm vang lên.
- Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Phàm nghe được âm thanh này, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong hào quang soi sáng, một bóng người tựa như thiên nhân đang đứng.
Khi đối phương thấy tình huống phía dưới, cũng lộ vẻ kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Tông chủ…
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Người đứng trên hư không kia là tông chủ, vậy người ngồi chỗ đó là ai?
Nhất thời, có đệ tử phản ứng lại.
- Tông chủ ngồi trên khán đài là con rối thế thân của tông chủ.
- Tông chủ lại thần du thế gian.
Thanh Dương Tử nhìn tất cả những thứ này, trong lòng ngưng lại, sau thông suốt.
Từ lúc thi đấu đến bây giờ, tông chủ mình nhìn thấy đều không phải tông chủ chân chính, người đang đứng trên kia mới thật sự là tông chủ.
Hàn Quân Thiên, tông chủ Thiên Địa Tông, hắn yêu thích thần du bên ngoài, chỉ cần hắn đi thần du, đều an bài con rối thế thân tọa trấn tông môn, lần du lịch này, nghĩ đến chuyện thi đấu tông môn, cho nên mới chạy về.
Nhưng sau khi trở về, lại phát hiện tình huống hiện trường có gì đó không đúng.
Ánh mắt hắn đồng thời nhìn thấy hai người đang nằm ở đó.
Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão.
Hàn Quân Thiên đi tới vị trí Tông chủ, thu hồi con rối thế thân, mà đám trưởng lão xung quanh nhìn tông chủ, như muốn để hắn tự mình giải quyết.
- Các vị, có chuyện gì xảy ra? Hai người Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão sao lại bị vậy?
Hàn Quân Thiên nghi ngờ hỏi.
Lúc này, trưởng lão đứng bên cạnh lên tiếng, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Hàn Quân Thiên nghe xong, nhất thời cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng lập tức sụp đổ, tất cả mấy chuyện này đều do con rối thế thân mình gây ra.
Hàn Quân Thiên trách tội rất nhiều trưởng lão, bọn họ vậy mà không ngăn cản chuyện này, để nó phát sinh đến bây giờ.
Đám trưởng lão tự nhiên cũng tìm lý do.
Ai biết đây là con rối thế thân của tông chủ, tông chủ nói không thành vấn đề, bọn họ có thể nói được cái gì.
Sau khi Hàn Quân Thiên nghe đám người kể lể, vẻ mặt không biết gì hơn, cái này cũng quá bẫy người rồi.
Sau đó, hắn nhìn Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão đang thảm không thể thảm hơn, cũng lắc đầu, hai ngón tay bắn ra, một đạo khí tức huyền diệu chữa trị thương thế hai người.
Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng cảm thán, thủ đoạn thật cường hãn.
Sau khi hai người Đạo Vấn Thiên khôi phục, nhất thời nổi cơn giận dữ, muốn tìm Lâm Phàm liều mạng.
- Thứ hỗn trướng, lão phu muốn quyết một trận tử chiến với ngươi.
…
- Được rồi.
Thời khắc này, Hàn Quân Thiên lên tiếng.
Một tiếng truyền ra, không người nào dám phản kháng.
Hỏa trưởng lão nhìn tông chủ, sau đó oán hận nhìn Lâm Phàm, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, đồng thời tích lũy ngày càng sâu.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đám Thần tử cao cao tại thượng đã sớm bị Lâm Phàm làm dọa sợ choáng váng.
Hỏa trưởng lão bị tên này trấn áp dưới chân, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Thiên Địa Tông thành lập tới giờ, trước đây, dù có đệ tử trấn áp Trưởng lão, nhưng đó cũng chỉ đánh bại người ta thôi.
Cũng giống như Đạo Vấn Thiên trấn áp Thanh Dương Tử vậy, chỉ đánh ra khỏi võ đài, không đạp dưới chân như thế đâu.
Nhưng hôm nay, ngưu nhân mới của Phái không nể tình, triệt để trấn áp.
Thời khắc này, trong lòng bọn họ đang mắng to Lâm Phàm, người này sao bá đạo như vậy, hiện tại huênh hoang đến mức này, còn muốn tìm bọn họ gây sự.
Thạch đầu cứng rắn đều bị hắn đấm bể, giờ còn tìm những quả hồng mềm như bọn họ để bóp làm gì.
Làm người đừng nên cầm thú như vậy chứ?
Nếu nư Hỏa trưởng lão không bị đối phương trấn áp, bọn họ còn kiên cường một chút, nhưng bây giờ, họ sao kiên cường được.
Nhưng nếu giờ nhượng bộ, lại không được.
Hiện tại, tất cả đệ tử tông môn đều ở đây, nếu như chín đại Thần tử bọn họ cúi đầu, e rằng từ nay về sau, sẽ bị người khác chê cười.
Thần tử đứng sau Đạo Vấn Thiên tên là Kiếm Thương Khung, hắn là Thần tử đứng thứ hai trong môn, và xếp thứ hai mươi trên Chân Tiên Dự Bị Bảng.
Giờ khắc này, các Thần tử khác nhìn chăm chú Kiếm Thương Khung, giống như đang chờ hắn nhận phục.
Kiếm Thương Khung nhìn những Thần tử còn lại, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó.
Cái đám chó hoang này, nhìn ta làm gì?
Hắn là Thần tử top hai của tông môn, chỉ đứng sau Đạo Vấn Thiên.
Bình thường cũng cực kỳ kiêu ngạo, nếu như đệ tử bình thường, hỏi hắn có phục hay không, hắn đã sớm nâng kiếm giết chết rồi.
Nhưng bây giờ hắn không dám, đệ tử này ngay cả Hỏa trưởng lão đều trấn áp được, huống chi là mình, nếu giờ mình còn nói những lời càn rỡ, đúng là muốn chết sớm mà.
- Tại sao không trả lời? Vậy có nghĩa là không ai phục, hử?
Trong mắt Lâm Phàm lóe lên tinh quang, sau khi trấn áp Hỏa trưởng lão, hắn cũng không muốn nhiều lời với đám này, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn chúng thường ngày vẫn luôn cao cao tại thượng, tự cho mình là thiên hạ vô song, cho nên, phải chèn ép một chút.
Để bọn họ biết mình lợi hại, sau đó thành thật một chút, đỡ tìm mình gây phiền toái.
- Cũng tốt, đã như vậy, vậy từng người từng người các ngươi tới khiêu chiến đi, người thứ nhất, Linh Võ Tôn.
Lâm Phàm mở miệng gọi.
Linh Võ Tôn vẫn trốn trong đám người, nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó không do dự nói.
- Ta phục.
Linh Võ Tôn lập tức mở miệng.
- Lâm sư huynh trấn áp đệ nhất Thần tử Đạo Vấn Thiên, Linh Võ Tôn ta chịu phục.
Linh Võ Tôn cố ý nhấn mạnh từ đệ nhất này.
Như muốn nói cho các đệ tử khác biết, không phải hắn kinh sợ, mà ngay cả đệ nhất đều bị đánh bại, hắn sao có thể không phục?
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về những Thần tử khác.
- Ta phục.
- Ta cũng phục rồi.
…
Tất cả Thần tử đều hạ thấp xuống, bọn họ thật phục rồi.
Người này bá đạo đến mức nằm ngoài dự đoán của họ.
Trấn áp Đạo Vấn Thiên không nói, còn trấn áp cả Hỏa trưởng lão.
Thủ đoạn kinh thiên động địa, quỷ thần đều khiếp sợ.
- Ha ha…
Lâm Phàm bắt đầu cười lớn, sau đó, giống như nghĩ tới điều gì.
- Đúng rồi, Hỏa trưởng lão còn bị mình đạp dưới chân nè.
Lúc này, Lâm Phàm mới phản ứng, sau đó một tay nâng Hỏa trưởng lão lên.
Lúc này, Hỏa trưởng lão uy phong không còn, héo rũ như một thây khô.
Đây là biểu hiện tinh huyết tiêu hao quá nhiều, nếu như không có Thiên Địa Thần Đan giúp hắn bù đắp tinh huyết bị tổn thất, thì cả đời này của hắn coi như phế bỏ rồi.
Cổ tay Lâm Phàm hơi động, trực tiếp ném Hỏa trưởng lão xuống đài, sau đó vung tay áo, chắp hai tay sau lưng, đi qua bên cạnh Thanh Dương Tử.
- Thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Lúc này, thương thế Thanh Dương Tử đã khôi phục, nhìn Lâm Phàm, huyết khí quay cuồng, mặt ửng đỏ, hắn rất kích động, vô cùng kích động.
Cơn giận trong lòng được xả ra hết, hắn cảm thấy, tất cả những điều mình làm trước giờ đều đáng giá.
- Tốt! Tốt!
Thanh Dương Tử kích động nói.
Thanh Dương Tử vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, sẽ có một màn như vậy phát sinh.
Đệ tử bên ngoài được mình chọn lựa lại cường hãn như vậy, không chỉ đè tất cả Thần tử xuống, còn trấn áp Hỏa tạp mao.
Thành tựu bực này, đúng là hiếm thấy.
Thời khắc này, bất kể đệ tử nội môn, hay đệ tử ngoại môn, đều biết Thiên Địa Tông có một đệ tử bá đạo số một.
Bên cạnh đó, trận thi đấu nội môn, ngoại môn cũng bị lu mờ sau trận đấu của Lâm Phàm.
Hai trận của Lâm Phàm có thể nói cực kỳ đặc sắc, xem qua hai trận đấu này, bọn họ đều được mở rộng tầm mắt.
Nhìn Thanh Dương Tử lộ ra thần sắc hưng phấn, Lâm Phàm cũng không biết nên nói những gì.
Vù!
Mà ngay lúc này, một đạo cầu vồng đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Thanh âm đầy uy nghiêm vang lên.
- Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Phàm nghe được âm thanh này, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong hào quang soi sáng, một bóng người tựa như thiên nhân đang đứng.
Khi đối phương thấy tình huống phía dưới, cũng lộ vẻ kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Tông chủ…
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Người đứng trên hư không kia là tông chủ, vậy người ngồi chỗ đó là ai?
Nhất thời, có đệ tử phản ứng lại.
- Tông chủ ngồi trên khán đài là con rối thế thân của tông chủ.
- Tông chủ lại thần du thế gian.
Thanh Dương Tử nhìn tất cả những thứ này, trong lòng ngưng lại, sau thông suốt.
Từ lúc thi đấu đến bây giờ, tông chủ mình nhìn thấy đều không phải tông chủ chân chính, người đang đứng trên kia mới thật sự là tông chủ.
Hàn Quân Thiên, tông chủ Thiên Địa Tông, hắn yêu thích thần du bên ngoài, chỉ cần hắn đi thần du, đều an bài con rối thế thân tọa trấn tông môn, lần du lịch này, nghĩ đến chuyện thi đấu tông môn, cho nên mới chạy về.
Nhưng sau khi trở về, lại phát hiện tình huống hiện trường có gì đó không đúng.
Ánh mắt hắn đồng thời nhìn thấy hai người đang nằm ở đó.
Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão.
Hàn Quân Thiên đi tới vị trí Tông chủ, thu hồi con rối thế thân, mà đám trưởng lão xung quanh nhìn tông chủ, như muốn để hắn tự mình giải quyết.
- Các vị, có chuyện gì xảy ra? Hai người Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão sao lại bị vậy?
Hàn Quân Thiên nghi ngờ hỏi.
Lúc này, trưởng lão đứng bên cạnh lên tiếng, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Hàn Quân Thiên nghe xong, nhất thời cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng lập tức sụp đổ, tất cả mấy chuyện này đều do con rối thế thân mình gây ra.
Hàn Quân Thiên trách tội rất nhiều trưởng lão, bọn họ vậy mà không ngăn cản chuyện này, để nó phát sinh đến bây giờ.
Đám trưởng lão tự nhiên cũng tìm lý do.
Ai biết đây là con rối thế thân của tông chủ, tông chủ nói không thành vấn đề, bọn họ có thể nói được cái gì.
Sau khi Hàn Quân Thiên nghe đám người kể lể, vẻ mặt không biết gì hơn, cái này cũng quá bẫy người rồi.
Sau đó, hắn nhìn Đạo Vấn Thiên và Hỏa trưởng lão đang thảm không thể thảm hơn, cũng lắc đầu, hai ngón tay bắn ra, một đạo khí tức huyền diệu chữa trị thương thế hai người.
Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng cảm thán, thủ đoạn thật cường hãn.
Sau khi hai người Đạo Vấn Thiên khôi phục, nhất thời nổi cơn giận dữ, muốn tìm Lâm Phàm liều mạng.
- Thứ hỗn trướng, lão phu muốn quyết một trận tử chiến với ngươi.
…
- Được rồi.
Thời khắc này, Hàn Quân Thiên lên tiếng.
Một tiếng truyền ra, không người nào dám phản kháng.
Hỏa trưởng lão nhìn tông chủ, sau đó oán hận nhìn Lâm Phàm, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, đồng thời tích lũy ngày càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.