Chương 242: Chuyện "bi thảm" ở Táng Yêu thành
Tân Phong
30/06/2017
Một mình bước đi trên đường lớn, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, huýt
sáo không ngừng. Lần này tới Táng Hải Yêu Địa, tuy nguy cơ trùng trùng,
nhưng thu hoạch cũng tràn đầy.
"Cánh Tay Tuyên Cổ" không cần nhiều lời rồi, hoàn toàn chính là tồn
tại nghịch thiên. Về phần "Tuyên Cổ Chi Giác", Lâm Phàm còn ít e ngại,
để mặc nó lẳng lặng nằm trong túi chứa đồ.
Lâm Phàm mở bảng thuộc tính cá nhân, hoan hỉ nhìn lên.
Họ tên: Lâm Phàm.
Tu vi: Nhập Thần đại viên mãn.
Exp: (mười triệu/một tỷ rưỡi).
Cường độ thân thể: Đại Thiên Vị sơ giai.
Công pháp thân thể : Tuyên Cổ Bất Diệt tầng 1.
Exp thân thể: (0/một trăm triệu).
Thiên tư: Thăng cấp vô hạn.
Huyết mạch: Không có.
Tâm pháp: Kiếm Điển, Vô Tướng Thiên Ma
Công pháp: Âm dương (Xoay Chuyển Càn Khôn), tăng phúc (Long Hoàng Phách Thế), thuật ẩn thân, Liêu Đản Cước, Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, Côn Bằng Thổ Nạp, Hắc Hổ Đào Tâm, Nhất Chỉ Tịch Diệt, Thương Khung, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ, Thương Thiên Kiếm...
Tinh thông: Luyện khí, luyện đan, Điều Giáo Sư.
Túi chứa đồ: Vĩnh Hằng Chi Phủ, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, Thất Thánh Bảo Đồ, Tuyên Cổ Chi Điểu, vô số đan dược, thi thể của Lương Dịch Sơ.
. . . .
Lâm Phàm vô cùng vui mừng với thành quả hiện tại. Đây là kết quả từ vô số gian nan cùng liều mạng a.
Chỉ có một thứ Lâm Phàm vẫn không sao hiểu được, đó là "máu trời xanh" đã dung nhập vào máu của bản thân. Chuyện này còn cần hắn tiếp tục tìm chân tướng.
- Ò ó o...
Gà Con xoa xoa cái bụng. Xem chừng nó rất hoài niệm cuộc sống được ăn ngon, còn có tiểu cô nương xinh đẹp hầu hạ vừa rồi.
- Gà Con, ba ba thương lượng với mày một việc được không?
Giờ phút này, mắt Lâm Phàm lóe ra ánh sáng khác thường.
Gà Con ngơ ngác, dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phàm.
- Có muốn biến thành càng mạnh hay không? Có muốn trọng chấn hùng phong, trở thành một con gà thần có một không hai thế giới hay không?
Lâm Phàm dụ dỗ, mà sau mỗi từ "hay không", mắt Gà Con lại sáng lên vẻ khát vọng.
Gà Con không khỏi mơ mộng tới cảnh người người cúng bái một con gà thưa thớt lông đang bay lượng giữa đất trời, lại có vô số con gà mái mơ chen chúc chạy tới, vây lấy xung quanh nó...
Gà Con ảo tưởng, càng nghĩ càng tốt đẹp, trong mắt gà hiện rõ sự khát khao vô hạn. Nó ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó rất nghiêm túc gật gật đầu.
Trọng trách bảo vệ thế giới cứ giao cho bản gà đi!
- Gà Con, mày quả nhiên không làm ba ba thất vọng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mày thử cho cái sừng Tuyên Cổ kia dung hợp nhé, dù không biết nó vào bộ phận nào, nhưng nhất định là mạnh đừng hỏi luôn. Có khi vào tiểu JJ thì tha hồ mà đạp mái.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nói rõ âm mưu.
Gà Con vốn đang rất chờ mong, vừa nghe rõ lời kia, lập tức vỗ mạnh hai cánh, ò ó o một tiếng, nhảy từ trên vai Lâm Phàm xuống, rồi co cẳng chạy như điên.
- Ê... Gà Con, chờ đã...
Lâm Phàm sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
- Ò ó o...
Tiếng kêu của Gà Con đã tràn ngập kinh sợ.
Một người một gà cứ như vậy biến mất giữa thiên địa.
. . . .
Trong lúc "cặp đôi hoàn hảo" nháo sự bên ngoài, thì ở Táng Yêu thành lại xảy ra một câu chuyện "bi thảm" đến không thể "bi thảm" hơn.
Yêu Vô Tà hân hoan trở về, những tưởng từ nay sẽ sống tốt hơn ở Yêu gia, ai ngờ vừa đến cửa đã thấy Đại Cáp đầm đìa máu, luôn miệng hét bảo gã phải chạy trốn, vì đại thiếu gia muốn giết gã. Tiếp đó, Đại Cáp nằm lại trong vũng máu, Nhị Cáp và Tam Cáp hộ tống gã chạy đi, rồi cũng lần lượt ngã xuống, câu cuối cùng là mong thiếu gia hãy báo thù giúp mình.
Yêu Vô Tà thoát được, mặt đầy nước mắt, thề rằng sẽ giết đại ca Yêu Thánh Thiên, báo thù cho ba cận vệ.
Mà sự thật là thế nào?
Tất cả đều là màn kịch. Ba người Đại, Nhị, Tam Cáp được Yêu Thiên và lão tổ Yêu gia lệnh cho diễn kịch, chỉ hy vọng Yêu Vô Tà chịu chút khổ, lấy báo thù làm động lực, sẽ chân chính trưởng thành lên.
Còn Yêu Thánh Thiên, đối tượng chịu cừu hận, được đền bù bằng vị trí gia chủ tương lai.
Trong mắt Yêu Thiên và lão tổ, vị trí gia chủ Yêu gia tuy rất trọng yếu, nhưng nếu Yêu Vô Tà thật sự có thể trở thành tồn tại như lời cao nhân nói, như vậy vị trí kia cũng không cần thiết.
. . . .
Giờ phút này, bên trong thành.
- Tốt, ba người các ngươi làm rất tốt. Từ nay về sau, các ngươi được bỏ thân nô bộc, đời đời đều là tộc nhân ngoại hệ của Yêu gia.
Yêu Thiên nói với ba người Đại Cáp, Nhị Cáp, Trương Cáp.
Lúc này, bọn họ mặc dù có thương tích, nhưng mặt vẫn rạng rỡ. Bởi vì một là bỏ được thân phận nô lệ, hai là bọn họ thật sự hy vọng thiếu gia có thể lớn lên.
- Phái người đuổi theo Vô Tà, nhớ kỹ chỉ có thể tạo áo lực, không được tổn thương tính mạng.
Lão tổ Yêu gia ra lệnh. Màn kịch phải tiếp tục, để đảm bảo Yêu Vô Tà lột xác thành công.
Bố cục lần này có thể nói là sơ hở chồng chất, nhưng đối với kẻ não toàn cơ bắp như Yêu Vô Tà thì chuyện này quá chân thật, mà gã có thể chạy thoát, đều là kết quả từ việc ba người Đại Cáp liều mạng...
Lâm Phàm mở bảng thuộc tính cá nhân, hoan hỉ nhìn lên.
Họ tên: Lâm Phàm.
Tu vi: Nhập Thần đại viên mãn.
Exp: (mười triệu/một tỷ rưỡi).
Cường độ thân thể: Đại Thiên Vị sơ giai.
Công pháp thân thể : Tuyên Cổ Bất Diệt tầng 1.
Exp thân thể: (0/một trăm triệu).
Thiên tư: Thăng cấp vô hạn.
Huyết mạch: Không có.
Tâm pháp: Kiếm Điển, Vô Tướng Thiên Ma
Công pháp: Âm dương (Xoay Chuyển Càn Khôn), tăng phúc (Long Hoàng Phách Thế), thuật ẩn thân, Liêu Đản Cước, Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, Côn Bằng Thổ Nạp, Hắc Hổ Đào Tâm, Nhất Chỉ Tịch Diệt, Thương Khung, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ, Thương Thiên Kiếm...
Tinh thông: Luyện khí, luyện đan, Điều Giáo Sư.
Túi chứa đồ: Vĩnh Hằng Chi Phủ, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, Thất Thánh Bảo Đồ, Tuyên Cổ Chi Điểu, vô số đan dược, thi thể của Lương Dịch Sơ.
. . . .
Lâm Phàm vô cùng vui mừng với thành quả hiện tại. Đây là kết quả từ vô số gian nan cùng liều mạng a.
Chỉ có một thứ Lâm Phàm vẫn không sao hiểu được, đó là "máu trời xanh" đã dung nhập vào máu của bản thân. Chuyện này còn cần hắn tiếp tục tìm chân tướng.
- Ò ó o...
Gà Con xoa xoa cái bụng. Xem chừng nó rất hoài niệm cuộc sống được ăn ngon, còn có tiểu cô nương xinh đẹp hầu hạ vừa rồi.
- Gà Con, ba ba thương lượng với mày một việc được không?
Giờ phút này, mắt Lâm Phàm lóe ra ánh sáng khác thường.
Gà Con ngơ ngác, dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phàm.
- Có muốn biến thành càng mạnh hay không? Có muốn trọng chấn hùng phong, trở thành một con gà thần có một không hai thế giới hay không?
Lâm Phàm dụ dỗ, mà sau mỗi từ "hay không", mắt Gà Con lại sáng lên vẻ khát vọng.
Gà Con không khỏi mơ mộng tới cảnh người người cúng bái một con gà thưa thớt lông đang bay lượng giữa đất trời, lại có vô số con gà mái mơ chen chúc chạy tới, vây lấy xung quanh nó...
Gà Con ảo tưởng, càng nghĩ càng tốt đẹp, trong mắt gà hiện rõ sự khát khao vô hạn. Nó ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó rất nghiêm túc gật gật đầu.
Trọng trách bảo vệ thế giới cứ giao cho bản gà đi!
- Gà Con, mày quả nhiên không làm ba ba thất vọng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mày thử cho cái sừng Tuyên Cổ kia dung hợp nhé, dù không biết nó vào bộ phận nào, nhưng nhất định là mạnh đừng hỏi luôn. Có khi vào tiểu JJ thì tha hồ mà đạp mái.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nói rõ âm mưu.
Gà Con vốn đang rất chờ mong, vừa nghe rõ lời kia, lập tức vỗ mạnh hai cánh, ò ó o một tiếng, nhảy từ trên vai Lâm Phàm xuống, rồi co cẳng chạy như điên.
- Ê... Gà Con, chờ đã...
Lâm Phàm sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
- Ò ó o...
Tiếng kêu của Gà Con đã tràn ngập kinh sợ.
Một người một gà cứ như vậy biến mất giữa thiên địa.
. . . .
Trong lúc "cặp đôi hoàn hảo" nháo sự bên ngoài, thì ở Táng Yêu thành lại xảy ra một câu chuyện "bi thảm" đến không thể "bi thảm" hơn.
Yêu Vô Tà hân hoan trở về, những tưởng từ nay sẽ sống tốt hơn ở Yêu gia, ai ngờ vừa đến cửa đã thấy Đại Cáp đầm đìa máu, luôn miệng hét bảo gã phải chạy trốn, vì đại thiếu gia muốn giết gã. Tiếp đó, Đại Cáp nằm lại trong vũng máu, Nhị Cáp và Tam Cáp hộ tống gã chạy đi, rồi cũng lần lượt ngã xuống, câu cuối cùng là mong thiếu gia hãy báo thù giúp mình.
Yêu Vô Tà thoát được, mặt đầy nước mắt, thề rằng sẽ giết đại ca Yêu Thánh Thiên, báo thù cho ba cận vệ.
Mà sự thật là thế nào?
Tất cả đều là màn kịch. Ba người Đại, Nhị, Tam Cáp được Yêu Thiên và lão tổ Yêu gia lệnh cho diễn kịch, chỉ hy vọng Yêu Vô Tà chịu chút khổ, lấy báo thù làm động lực, sẽ chân chính trưởng thành lên.
Còn Yêu Thánh Thiên, đối tượng chịu cừu hận, được đền bù bằng vị trí gia chủ tương lai.
Trong mắt Yêu Thiên và lão tổ, vị trí gia chủ Yêu gia tuy rất trọng yếu, nhưng nếu Yêu Vô Tà thật sự có thể trở thành tồn tại như lời cao nhân nói, như vậy vị trí kia cũng không cần thiết.
. . . .
Giờ phút này, bên trong thành.
- Tốt, ba người các ngươi làm rất tốt. Từ nay về sau, các ngươi được bỏ thân nô bộc, đời đời đều là tộc nhân ngoại hệ của Yêu gia.
Yêu Thiên nói với ba người Đại Cáp, Nhị Cáp, Trương Cáp.
Lúc này, bọn họ mặc dù có thương tích, nhưng mặt vẫn rạng rỡ. Bởi vì một là bỏ được thân phận nô lệ, hai là bọn họ thật sự hy vọng thiếu gia có thể lớn lên.
- Phái người đuổi theo Vô Tà, nhớ kỹ chỉ có thể tạo áo lực, không được tổn thương tính mạng.
Lão tổ Yêu gia ra lệnh. Màn kịch phải tiếp tục, để đảm bảo Yêu Vô Tà lột xác thành công.
Bố cục lần này có thể nói là sơ hở chồng chất, nhưng đối với kẻ não toàn cơ bắp như Yêu Vô Tà thì chuyện này quá chân thật, mà gã có thể chạy thoát, đều là kết quả từ việc ba người Đại Cáp liều mạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.