Chương 315: Chuyện Gì
Tân Phong
25/08/2018
- Tốt, giao dịch thành công, chém giết Thiên Hải Các Các chủ, dễ như ăn cháo.
Lâm Phàm đem cái Chí Tôn Lệnh Bài mảnh vỡ nắm trong tay.
Bốn mảnh, chỉ còn lại hai mảnh, sẽ tụ tập đủ sáu mảnh, liền có thể phá tan ngăn cách, trở lại Thương Linh châu, nghiền ép những tên hung thủ giết chết Thánh Ma Tông.
Mà bên trong mỗi một mảnh lệnh bài, đều có truyền thừa, bất quá lại cần ở cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn mới có thể lĩnh ngộ hàm nghĩa chí cao trong đó.
Đối với Lâm Phàm mà nói, những việc này cũng không vội, hết thảy đều cần chậm rãi nỗ lực.
Hàn Mai đứng ở một bên, một mực nghe hai người đối thoại, trong lòng cũng là kinh hãi vạn phần.
Chém giết Thiên Hải Các Các chủ?
Chuyện này... Này.
Thiên Hải Các Các chủ rất mạnh mẽ, thế nhưng theo Hàn Mai thấy, nếu như người đàn ông trước mắt này xuất thủ, cái kết quả kia tất cả đã định ra rồi, kết cục Thiên Hải Các Các chủ chỉ có một con đường chết.
- Ngươi đáp ứng ta, sẽ không nuốt lời chứ.
Bé gái nhìn cái trang sức đang trong tay của đối phương, trong mắt toát ra vẻ không muốn.
Đó là thứ cuối cùng để nàng nhớ đến người nhà.
Thế nhưng bây giờ chỉ cần có thể báo thù, hết thảy đều đáng giá.
Lâm Phàm nhìn bé gái, cười nhạt:
- Sẽ không, ta nói được là làm được, vậy thì hiện tại liền đi Thiên Hải Các đi.
- Này, ngươi biết Thiên Hải Các ở đâu?
Lâm Phàm nhìn về phía Hàn Mai hỏi.
Thiên Hải Các tuy nói là một cái tông môn, thế nhưng ở Đông Linh châu tông môn không đếm xuể, làm sao có thể nhớ hết những thứ này.
- Biết, biết.
Tâm thần Hàn Mai run lên, ở dưới ánh mắt như nhìn thấu tất cả kia, không có chỗ dám nói sai.
Hàn gia các nàng cùng Thiên Hải Các quan hệ mật thiết, bây giờ nghe ý tứ người này, là muốn đem Các chủ Thiên Hải Các chém giết, làm sao mà không để nội tâm Hàn Mai lo lắng.
Nhưng lo lắng lại có thể thế nào, người trước mắt này cường hãn không giới hạn, chẳng thế có biện pháp gì để ngăn lại mà chỉ có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của chính mình đã là sự tình vạn hạnh.
- Theo phương hướng này đi thêm ngàn dặm, chính là Thiên Hải Các.
Hàn Mai chỉ vào một phương hướng nói ra.
- Tốt, dẫn đường.
Lâm Phàm xé rách hư không, vung tay áo một cái, đem mọi người bọc lại bên trong, sau đó tiến hành hư không dời đi.
Bây giờ Lâm Phàm mặc dù sức chiến đấu vô song, nhưng tu vi vẻn vẹn Đại Thiên Vị cấp thấp, đối với lĩnh ngộ còn chưa đủ thâm hậu, bởi vậy đi qua lại trong hư không tốc độ cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Thế nhưng cũng vội.
...
Không biết qua bao lâu, khi mọi người từ bên trong hư không đi ra, trước mắt là một phiến uông dương đại hải.
Mà ở bên trong đại dương mênh mông, là một dãy núi phiêu phù.
Lâm Phàm đối với vị trí đặt các tông ở Đông Linh châu, cũng không khỏi không khâm phục, đồ sộ cực kỳ a.
- Nơi này chính là Thiên Hải Các hả.
Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt nói ra.
- Đúng thế.
Hàn Mai gật gật đầu, sau đó vẻ mặt có chút khó khăn:
- Đại nhân, ta có thể rời đi không?
Hàn Mai cảm giác nếu như mình đi lên, thì e sợ sẽ không có một tia chỗ tốt, thậm chí sẽ bị Thiên Hải Các cho mình là đồng mưu.
Nếu đúng là như vậy, thì thật sự quá bi kịch.
- Nếu đến rồi, vậy thì cùng nhau đi thôi, ngươi quen thuộc Thiên Hải Các như thế, sẽ bớt đi chút phiền toái, chẳng lẽ không nguyện ý giúp việc này?
Lâm Phàm cười nói.
Hàn Mai nhìn nụ cười cực kỳ xán lạn ấy nhưng bên trong lại có loại cảm giác làm người ta sợ hãi, cuối cùng Hàn Mai yên lặng gật gật đầu.
- Hàn tiểu thư lần này tới đúng là nhanh a.
Lúc này đệ tử trông coi sơn môn nhìn thấy Hàn Mai, cũng không có ngăn cản, mà sau khi hỏi mấy câu liền đi vào báo cáo.
Dọc theo đường đi, vì có Hàn Mai dẫn đường nên cũng chẳng có ai chặn lại.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hàn Mai cùng Thiên Hải Các quan hệ rất tốt.
Dọc theo đường đi, tiểu cô nương kia một mực xiết chặt nắm đấm, Lâm Phàm có thể cảm nhận được nội tâm bé gái vũ động rất nhanh, phảng phất là cảm giác được cừu nhân càng ngày càng gần.
Bọn Sa Độc Long quan sát bốn phía, đối với Thiên Hải Các biểu hiện ra lòng hiếu kỳ mười phần.
Đối với sa mạc thập tứ phỉ thì tông môn đối với bọn họ rất là mới lạ, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, ngược lại bây giờ lại để trong lòng bọn họ khiếp sợ không thôi.
Dù sao quang cảnh mỗi một cái tông môn đều là rất đồ sộ. Tin tức Hàn Mai dẫn bé gái tới, sớm đã bị truyền đến bên trong Thiên Hải Các.
Bởi vậy thời điểm đám người Lâm Phàm đến Thiên Hải Các cũng đã có người ở bên trong chờ.
Tâm tình Hàn Mai vào giờ khắc này trầm xuống, không biết nên làm thế nào cho phải, hai bên đều không phải là nàng có khả năng trêu chọc, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
- Hàn gia, quả thật là không để cho Bổn các chủ thất vọng, đây là khen thưởng lần này.
Ở phía trước Lâm Phàm là một người đàn ông trung niên, mũi ưng, mắt xanh, dáng dấp đúng là có chút kỳ quái, thời điểm trung niên nam tử nhìn thấy tiểu cô nương kia nhất thời sáng ngời, mừng rỡ trong lòng.
- Tôn các chủ, lần này đến đây, không phải ta tới tìm ngươi, mà là có người tới tìm ngươi.
Hàn Mai trầm mặc một hồi, sau khi tiếp nhận đồ vật, liền đem thả ở trên mặt đất, lui qua một bên.
- Hả?
Tôn các chủ hơi nhướng mày, có chút không vui:
- Ngươi đây là ý gì?
Mà chung quanh một ít trưởng lão cũng lạnh nhạt đứng ở đó.
- Ngươi là hung thủ giết người.
Lúc này bé gái đứng bên cạnh Lâm Phàm, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tôn các chủ, sau đó bức thiết nhìn về phía Lâm Phàm, hi vọng đối phương có thể thực hiện chuyện đã đáp ứng.
Tôn các chủ nhìn thấy tiểu cô nương kia đối với mình gào thét, cũng không thèm để ý chút nào, một đứa bé làm được cái gì.
Thiên Địa Ngũ Lôi Chưởng là bắt buộc hắn phải có, nghe nói chính là Thiên giai thượng phẩm công pháp, cũng không biết là thật là giả.
Chung quanh một ít trưởng lão, giờ khắc này cũng là có chút lúng túng, đối với việc diệt một tông nhỏ, bọn họ mặc dù không hề tham dự, thế nhưng cũng biết chuyện này.
Đối với thảm án diệt tông, tuy bọn họ nói làm trái bản tâm, thế nhưng sự tình nếu đã phát sinh hối hận cũng đã vô dụng.
- Ngươi chính là Thiên Hải Các Các chủ?
Lúc này Lâm Phàm lên trước, không hứng thú quá lớn nói.
Tôn các chủ là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn tu vi, bất quá cũng chỉ là ngưng tụ năm cái sợi quy tắc, ở trong mắt Lâm Phàm thì không có nhiều ý tứ lắm.
- Đúng vậy, ngươi là?
Tôn các chủ nhìn về phía Lâm Phàm, hơi hơi nghi ngờ nói ra.
Người trước mắt này khí tức hoàn toàn không có, giống như là người bình thường vậy, thế nhưng ở trong mắt Tôn các chủ, lại có cảm giác gì đó không đúng.
- Ngươi tự sát đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, người như vậy, không có hứng thú để động thủ.
Theo Lâm Phàm, cái Thiên Hải Các này cũng chỉ là một cái môn phái trung đẳng mà thôi, không là gì cả.
- Cái gì?
Tôn các chủ cả kinh, phảng phất như nghe lầm, nhất thời bắt đầu cười lớn, phảng phất như nghe được chuyện cười khôi hài nhất thế gian.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, chỉ tay bắn ra, một đạo kiếm ý đột nhiên xuyên thấu thân thể Tôn các chủ, kiếm ý cuồng bạo tùy ý phá hư thân thể Tôn các chủ.
Trong chớp mắt, Tôn các chủ lúc trước còn cuồng tiếu, nhất thời đã ầm ầm ngã trên mặt đất, khí tức hoàn toàn tắt.
Thời khắc này, chung quanh tất cả mọi người đều quáchấn kinh rồi.
Một chiêu, cũng chỉ là một chiêu.
- Như thế nào, có hài lòng không?
Lâm Phàm nhìn về phía bé gái hỏi.
Bé gái giờ khắc này cũng giống như ngốc trệ vậy, cuối cùng mộc mạc gật gật đầu, nàng không nghĩ tới huyết hải thâm cừu nhanh như vậy đã kết thúc.
- Giết người đoạt bảo, ta không nói nhiều, thế nhưng diệt cả tông môn, chó gà không tha, cũng có chút quá mức, bản tọa phong chủ Vô Danh Phong Thánh Tông, không phục có thể đến Thánh Tông tìm ta, bất quá hậu quả tự chịu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía đám người Sa Độc Long, nhẹ nhàng phất phất tay:
- Đi thôi.
- Đứng lại...
Lúc này, trưởng lão Thiên Hải Các cả người run lên, không tự chủ được mở miệng.
- Chuyện gì?
Lâm Phàm nhìn về phía trưởng lão mở miệng.
Thời gian ánh mắt người trưởng lão kia nhìn Lâm Phàm liền có chút rung động, nội tâm phảng phất bị vạn kiếm đâm thủng.
Vừa đó cũng chỉ là lời nói phản xạ có điều kiện. Nhưng hôm nay lúc nhìn ánh mắt người trước mắt này, thì nội tâm của hắn dĩ nhiên sợ hãi.
Thánh Tông... Đây chính là cái quái vật khổng lồ a.
Đám người Sa Độc Long đối với Lão Đại càng khâm phục không thôi. Đến tông môn người ta, giết cho Các chủ của họ chết khô, lại vẫn hỏi người ta chuyện gì... Quả thật là muốn liều mạng mà.
Lão Đại, người có thể hay không đừng bình tĩnh như vậy a.
Lâm Phàm đem cái Chí Tôn Lệnh Bài mảnh vỡ nắm trong tay.
Bốn mảnh, chỉ còn lại hai mảnh, sẽ tụ tập đủ sáu mảnh, liền có thể phá tan ngăn cách, trở lại Thương Linh châu, nghiền ép những tên hung thủ giết chết Thánh Ma Tông.
Mà bên trong mỗi một mảnh lệnh bài, đều có truyền thừa, bất quá lại cần ở cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn mới có thể lĩnh ngộ hàm nghĩa chí cao trong đó.
Đối với Lâm Phàm mà nói, những việc này cũng không vội, hết thảy đều cần chậm rãi nỗ lực.
Hàn Mai đứng ở một bên, một mực nghe hai người đối thoại, trong lòng cũng là kinh hãi vạn phần.
Chém giết Thiên Hải Các Các chủ?
Chuyện này... Này.
Thiên Hải Các Các chủ rất mạnh mẽ, thế nhưng theo Hàn Mai thấy, nếu như người đàn ông trước mắt này xuất thủ, cái kết quả kia tất cả đã định ra rồi, kết cục Thiên Hải Các Các chủ chỉ có một con đường chết.
- Ngươi đáp ứng ta, sẽ không nuốt lời chứ.
Bé gái nhìn cái trang sức đang trong tay của đối phương, trong mắt toát ra vẻ không muốn.
Đó là thứ cuối cùng để nàng nhớ đến người nhà.
Thế nhưng bây giờ chỉ cần có thể báo thù, hết thảy đều đáng giá.
Lâm Phàm nhìn bé gái, cười nhạt:
- Sẽ không, ta nói được là làm được, vậy thì hiện tại liền đi Thiên Hải Các đi.
- Này, ngươi biết Thiên Hải Các ở đâu?
Lâm Phàm nhìn về phía Hàn Mai hỏi.
Thiên Hải Các tuy nói là một cái tông môn, thế nhưng ở Đông Linh châu tông môn không đếm xuể, làm sao có thể nhớ hết những thứ này.
- Biết, biết.
Tâm thần Hàn Mai run lên, ở dưới ánh mắt như nhìn thấu tất cả kia, không có chỗ dám nói sai.
Hàn gia các nàng cùng Thiên Hải Các quan hệ mật thiết, bây giờ nghe ý tứ người này, là muốn đem Các chủ Thiên Hải Các chém giết, làm sao mà không để nội tâm Hàn Mai lo lắng.
Nhưng lo lắng lại có thể thế nào, người trước mắt này cường hãn không giới hạn, chẳng thế có biện pháp gì để ngăn lại mà chỉ có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của chính mình đã là sự tình vạn hạnh.
- Theo phương hướng này đi thêm ngàn dặm, chính là Thiên Hải Các.
Hàn Mai chỉ vào một phương hướng nói ra.
- Tốt, dẫn đường.
Lâm Phàm xé rách hư không, vung tay áo một cái, đem mọi người bọc lại bên trong, sau đó tiến hành hư không dời đi.
Bây giờ Lâm Phàm mặc dù sức chiến đấu vô song, nhưng tu vi vẻn vẹn Đại Thiên Vị cấp thấp, đối với lĩnh ngộ còn chưa đủ thâm hậu, bởi vậy đi qua lại trong hư không tốc độ cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Thế nhưng cũng vội.
...
Không biết qua bao lâu, khi mọi người từ bên trong hư không đi ra, trước mắt là một phiến uông dương đại hải.
Mà ở bên trong đại dương mênh mông, là một dãy núi phiêu phù.
Lâm Phàm đối với vị trí đặt các tông ở Đông Linh châu, cũng không khỏi không khâm phục, đồ sộ cực kỳ a.
- Nơi này chính là Thiên Hải Các hả.
Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt nói ra.
- Đúng thế.
Hàn Mai gật gật đầu, sau đó vẻ mặt có chút khó khăn:
- Đại nhân, ta có thể rời đi không?
Hàn Mai cảm giác nếu như mình đi lên, thì e sợ sẽ không có một tia chỗ tốt, thậm chí sẽ bị Thiên Hải Các cho mình là đồng mưu.
Nếu đúng là như vậy, thì thật sự quá bi kịch.
- Nếu đến rồi, vậy thì cùng nhau đi thôi, ngươi quen thuộc Thiên Hải Các như thế, sẽ bớt đi chút phiền toái, chẳng lẽ không nguyện ý giúp việc này?
Lâm Phàm cười nói.
Hàn Mai nhìn nụ cười cực kỳ xán lạn ấy nhưng bên trong lại có loại cảm giác làm người ta sợ hãi, cuối cùng Hàn Mai yên lặng gật gật đầu.
- Hàn tiểu thư lần này tới đúng là nhanh a.
Lúc này đệ tử trông coi sơn môn nhìn thấy Hàn Mai, cũng không có ngăn cản, mà sau khi hỏi mấy câu liền đi vào báo cáo.
Dọc theo đường đi, vì có Hàn Mai dẫn đường nên cũng chẳng có ai chặn lại.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hàn Mai cùng Thiên Hải Các quan hệ rất tốt.
Dọc theo đường đi, tiểu cô nương kia một mực xiết chặt nắm đấm, Lâm Phàm có thể cảm nhận được nội tâm bé gái vũ động rất nhanh, phảng phất là cảm giác được cừu nhân càng ngày càng gần.
Bọn Sa Độc Long quan sát bốn phía, đối với Thiên Hải Các biểu hiện ra lòng hiếu kỳ mười phần.
Đối với sa mạc thập tứ phỉ thì tông môn đối với bọn họ rất là mới lạ, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, ngược lại bây giờ lại để trong lòng bọn họ khiếp sợ không thôi.
Dù sao quang cảnh mỗi một cái tông môn đều là rất đồ sộ. Tin tức Hàn Mai dẫn bé gái tới, sớm đã bị truyền đến bên trong Thiên Hải Các.
Bởi vậy thời điểm đám người Lâm Phàm đến Thiên Hải Các cũng đã có người ở bên trong chờ.
Tâm tình Hàn Mai vào giờ khắc này trầm xuống, không biết nên làm thế nào cho phải, hai bên đều không phải là nàng có khả năng trêu chọc, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
- Hàn gia, quả thật là không để cho Bổn các chủ thất vọng, đây là khen thưởng lần này.
Ở phía trước Lâm Phàm là một người đàn ông trung niên, mũi ưng, mắt xanh, dáng dấp đúng là có chút kỳ quái, thời điểm trung niên nam tử nhìn thấy tiểu cô nương kia nhất thời sáng ngời, mừng rỡ trong lòng.
- Tôn các chủ, lần này đến đây, không phải ta tới tìm ngươi, mà là có người tới tìm ngươi.
Hàn Mai trầm mặc một hồi, sau khi tiếp nhận đồ vật, liền đem thả ở trên mặt đất, lui qua một bên.
- Hả?
Tôn các chủ hơi nhướng mày, có chút không vui:
- Ngươi đây là ý gì?
Mà chung quanh một ít trưởng lão cũng lạnh nhạt đứng ở đó.
- Ngươi là hung thủ giết người.
Lúc này bé gái đứng bên cạnh Lâm Phàm, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tôn các chủ, sau đó bức thiết nhìn về phía Lâm Phàm, hi vọng đối phương có thể thực hiện chuyện đã đáp ứng.
Tôn các chủ nhìn thấy tiểu cô nương kia đối với mình gào thét, cũng không thèm để ý chút nào, một đứa bé làm được cái gì.
Thiên Địa Ngũ Lôi Chưởng là bắt buộc hắn phải có, nghe nói chính là Thiên giai thượng phẩm công pháp, cũng không biết là thật là giả.
Chung quanh một ít trưởng lão, giờ khắc này cũng là có chút lúng túng, đối với việc diệt một tông nhỏ, bọn họ mặc dù không hề tham dự, thế nhưng cũng biết chuyện này.
Đối với thảm án diệt tông, tuy bọn họ nói làm trái bản tâm, thế nhưng sự tình nếu đã phát sinh hối hận cũng đã vô dụng.
- Ngươi chính là Thiên Hải Các Các chủ?
Lúc này Lâm Phàm lên trước, không hứng thú quá lớn nói.
Tôn các chủ là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn tu vi, bất quá cũng chỉ là ngưng tụ năm cái sợi quy tắc, ở trong mắt Lâm Phàm thì không có nhiều ý tứ lắm.
- Đúng vậy, ngươi là?
Tôn các chủ nhìn về phía Lâm Phàm, hơi hơi nghi ngờ nói ra.
Người trước mắt này khí tức hoàn toàn không có, giống như là người bình thường vậy, thế nhưng ở trong mắt Tôn các chủ, lại có cảm giác gì đó không đúng.
- Ngươi tự sát đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, người như vậy, không có hứng thú để động thủ.
Theo Lâm Phàm, cái Thiên Hải Các này cũng chỉ là một cái môn phái trung đẳng mà thôi, không là gì cả.
- Cái gì?
Tôn các chủ cả kinh, phảng phất như nghe lầm, nhất thời bắt đầu cười lớn, phảng phất như nghe được chuyện cười khôi hài nhất thế gian.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, chỉ tay bắn ra, một đạo kiếm ý đột nhiên xuyên thấu thân thể Tôn các chủ, kiếm ý cuồng bạo tùy ý phá hư thân thể Tôn các chủ.
Trong chớp mắt, Tôn các chủ lúc trước còn cuồng tiếu, nhất thời đã ầm ầm ngã trên mặt đất, khí tức hoàn toàn tắt.
Thời khắc này, chung quanh tất cả mọi người đều quáchấn kinh rồi.
Một chiêu, cũng chỉ là một chiêu.
- Như thế nào, có hài lòng không?
Lâm Phàm nhìn về phía bé gái hỏi.
Bé gái giờ khắc này cũng giống như ngốc trệ vậy, cuối cùng mộc mạc gật gật đầu, nàng không nghĩ tới huyết hải thâm cừu nhanh như vậy đã kết thúc.
- Giết người đoạt bảo, ta không nói nhiều, thế nhưng diệt cả tông môn, chó gà không tha, cũng có chút quá mức, bản tọa phong chủ Vô Danh Phong Thánh Tông, không phục có thể đến Thánh Tông tìm ta, bất quá hậu quả tự chịu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía đám người Sa Độc Long, nhẹ nhàng phất phất tay:
- Đi thôi.
- Đứng lại...
Lúc này, trưởng lão Thiên Hải Các cả người run lên, không tự chủ được mở miệng.
- Chuyện gì?
Lâm Phàm nhìn về phía trưởng lão mở miệng.
Thời gian ánh mắt người trưởng lão kia nhìn Lâm Phàm liền có chút rung động, nội tâm phảng phất bị vạn kiếm đâm thủng.
Vừa đó cũng chỉ là lời nói phản xạ có điều kiện. Nhưng hôm nay lúc nhìn ánh mắt người trước mắt này, thì nội tâm của hắn dĩ nhiên sợ hãi.
Thánh Tông... Đây chính là cái quái vật khổng lồ a.
Đám người Sa Độc Long đối với Lão Đại càng khâm phục không thôi. Đến tông môn người ta, giết cho Các chủ của họ chết khô, lại vẫn hỏi người ta chuyện gì... Quả thật là muốn liều mạng mà.
Lão Đại, người có thể hay không đừng bình tĩnh như vậy a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.