Chương 80: Đại loạn sắp tới
Tân Phong
22/11/2016
Dịch & biên: †Ares†
- Sư huynh, huynh nghĩ tông chủ có tin lời đệ không?
Sau khi bị tông chủ đuổi về, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nhìn Mạnh sư huynh.
Mạnh Dương Tuyền lúc này tâm không bình tĩnh, tràn đầy lo âu với nguy cơ sắp đến.
- Tin.
Mạnh Dương Tuyền gật đầu nói.
- Vậy tại sao tông chủ lại không nói gì cả? Đáng lẽ phải hợp lực tất cả mọi người mới có thể vượt qua đại nạn chứ?
Lâm Phàm nói.
- Sư đệ!
- Dạ?
Lâm Phàm mờ mịt nhìn Mạnh sư huynh, không biết Mạnh sư huynh muốn nói gì.
- Kỳ thật, tông chủ hiểu, bất kể là đoàn kết hay không cũng đều không có tác dụng. Lần này đông đảo tông môn tấn công Thánh Ma Tông, những kẻ tới hẳn đều là cao thủ cảnh giới Nhập Thần trở lên, như thế đệ tử ngoại môn, thậm chí đệ tử nội môn có cảnh giới Tiên Thiên cũng không dùng được, có nhiều người hơn cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Chênh lệch đại cảnh giới, không phải đoàn kết có thể bù đắp.
Mạnh Dương Tuyền lo âu nói.
Thánh Ma Tông nếu xét riêng từng tông thì cường đại hơn đại đa số tông môn.
Nhưng bị đông đảo tông môn liên hợp lại thì chỉ có thể sụp đổ.
- Lại như thế sao!
Lâm Phàm tuy đã ở thế giới này khá lâu, nhưng chưa tìm hiểu được bao nhiêu.
Một cao thủ cảnh giới Nhập Thần có thể quét ngang mấy trăm, mấy ngàn cao thủ Tiên Thiên.
Đây là biến hóa về chất giữa các đại cảnh giới, dùng số lượng người không bù đắp nổi.
Lâm Phàm cảnh giới Tiên Thiên từng muốn giết chết Mặc Dật Hiên cảnh giới Nhập Thần, nhưng lại không thể xé rách được da thịt đối phương.
Đây là chênh lệch cảnh giới.
Nếu muốn bù lại, chỉ có thể dùng binh khí Huyền giai.
- Một lát nữa tông chủ hẳn là sẽ thông báo cho toàn tông rõ.
Mạnh Dương Tuyền nói.
- Sư huynh, như vậy sao được, thông báo cho toàn tông, nếu có nội gián bên trong, chẳng phải để đám Yến hoàng biết được sao?
Lâm Phàm nói.
Mạnh Dương Tuyền lắc lắc đầu:
- Mặc kệ biết hay không cũng không sao cả, bởi bọn chúng biết chắc tông chủ sẽ không rời khỏi Thánh Ma Tông.
- Sư huynh, giữ được núi xanh lo gì không có củi đun, tại sao tông chủ không dẫn dắt toàn tông tránh đi, đợi sau này mạnh lên thì trở lại báo thù.
Lâm Phàm khó hiểu hỏi.
Đánh không lại thì trốn, đánh thắng thì xông lên, như vậy mới tốt nhất.
Lúc này vẻ mặt Mạnh Dương Tuyền nghiêm túc hẳn lên:
- Sư đệ, vinh quang truyền thừa đại tông không thể bị vứt bỏ, nhớ kỹ, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Được rồi, đệ đi tìm đám Nghê sư đệ, cùng nhau thu thập một phen rồi sớm rời khỏi tông đi.
- Sư huynh, vậy còn huynh?
Phàm thấy sắc mặt u ám của Mạnh sư huynh, không khỏi lo lắng theo.
- Ta vốn là đệ tử nội môn, hai tuổi đã được tông môn nhận nuôi, tông còn người còn, tông mất người mất, ta sẽ tồn vong cùng tông môn.
Mạnh Dương Tuyền kiên định nói.
- Sư huynh…
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Mạnh Dương Tuyền rời đi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Giờ khắc này Lâm Phàm cảm giác bầu trời như sắp sập xuống, để cho người ta hít thở không thông.
....
Quả nhiên theo như lời Mạnh sư huynh nói, tông chủ hạ lệnh, đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống toàn bộ rời khỏi tông môn.
Khi biết được tin này, các đệ tử đều kinh ngạc vạn phần, cho rằng tông môn muốn vứt bỏ bọn họ.
Thế nhưng khi biết được Thánh Ma Tông sắp bị đông đảo tông môn tấn công, mọi người trầm mặc.
Một ít đệ tử cảnh giới dưới Nhập Thần yên lặng không nói, trở lại phòng thu thập quần áo, mà số còn lại thì không chịu rời đi, muốn tồn vong cùng tông môn.
- Nghê sư huynh, Doãn sư huynh, các huynh định thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Doãn Mạch Thần lắc lắc đầu:
- Rời khỏi đây rồi đi đâu được chứ, Thánh Ma Tông sớm đã trở thành nhà của ta, ta sẽ ở lại Thánh Ma Tông, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
- Mạnh sư huynh không đi, ta cũng sẽ không đi. Từ khi ta nhập tông môn, luôn là Mạnh sư huynh dìu dắt ta, ta muốn ở lại bảo vệ Mạnh sư huynh đến giây phút cuối cùng.
- Lâm sư đệ, đệ đi đi, đệ có thể báo tin tức này về tông môn đã là công lao cực lớn rồi, không cần mất mạng ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm do dự chốc lát, mình rốt cuộc nên đi hay ở đây? Mỗi người chỉ có một cái mạng, có sợ chết không? Lâm Phàm đương nhiên sợ.
Nhưng đôi khi có những chuyện nhất định phải làm.
- Sư huynh, các huynh không đi, đệ cũng không đi.
Lâm Phàm quả quyết nói.
- Sư đệ, đệ đi đi, hai chúng ta là vì không nỡ rời xa nơi có quá nhiều kỷ niệm này, còn đệ chỉ mới nhập tông không lâu thôi. Dù đệ đi rồi, các sư huynh cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng cả, bởi vì chúng ta đều hy vọng đệ có thể sống sót.
Nghê Minh Dương nói.
Lần này nếu các tông môn thật sự tấn công Thánh Ma Tông, như vậy người còn lưu lại chỉ sợ thập tử vô sinh.
Ngay cả một tia hy vọng cũng không có.
- Không nói nữa, người chết trym hướng lên trời, bất tử trăm triệu năm. Con người ai mà không phải chết chứ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, huống hồ không cần bi ai như vậy, có lẽ tông chủ có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm là một người có tình có nghĩa, hắn hiểu được tông chủ hạ lệnh cho đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống rời đi là hạ cho các đệ tử này một bậc thang. Dù sao thời điểm tông môn gặp nạn, nhất định sẽ có đệ tử muốn chạy, thế nhưng bỏ tông mà chạy sẽ gặp rất nhiều tai tiếng, cho nên tông chủ hạ lệnh để cho các đệ tử này cảm giác mình là quang minh chính đại rời đi.
- Sư đệ…
Hai người Nghê Minh Dương sư huynh nhìn Lâm Phàm, vỗ vỗ bả vai hắn, ngôn vạn ngữ đều hàm chứa ở trong đó.
....
Thanh Tâm Các.
- Mộc sư muội, muội cùng các sư huynh đệ khác rời đi thôi.
Mạnh Dương Tuyền dùng ánh mắt dịu dàng xen chút không muốn nhìn Mộc Thần Vũ.
Hiện giờ tông môn sắp gặp phải hạo kiếp, hắn đã không đủ sức giữ sư muội lại bên người, chỉ có thể để sư muội sớm rời khỏi tông môn, giữ lại tính mạng.
- Sư huynh, huynh lại tin lời vớ vẩn kia sao, tất cả chỉ là lừa gạt thôi. Sư huynh, muội muốn cùng huynh ra ngoài xem phong cảnh núi sông, có lẽ huynh sẽ không lo nghĩ vẩn vơ thế nữa.
Mộc Thần Vũ nói, đồng thời trong lòng thầm hận Lâm Phàm.
- Sư muội, đừng làm loạn, muội ra khỏi tông đi, nếu ta còn sống, ta sẽ tới tìm muội.
Mạnh Dương Tuyền cùng Mộc Thần Vũ quen nhau từ thật lâu trước kia.
Ngay từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy Mộc Thần Vũ, Mạnh Dương Tuyền đã bắt đầu lưu ý đến sư muội này. Sau đó Mạnh Dương Tuyền rời khỏi nội môn để trở lại ngoại môn, vốn tưởng rằng chỉ tán tỉnh vui vẻ một thời gian, lại không ngờ, ở một ngày nào đó, sư muội xuất hiện phía sau mình, hỏi chính mình một vấn đề…
Đó chính là một cái bắt đầu, tới hôm nay, chỉ sợ đã tới điểm kết thúc.
- Sư huynh, huynh không đi muội cũng không đi.
Mộc Thần Vũ lắc đầu nói.
- Cút!
Lúc này Mạnh Dương Tuyền biến sắc, phẫn nộ và dữ tợn mắng.
Mộc Thần Vũ sửng sốt, bị chuyển biến của Mạnh Dương Tuyền làm sợ hãi.
- Sư huynh, huynh… huynh nói cái gì?
Mộc Thần Vũ không dám tin nhìn Mạnh Dương Tuyền.
- Ta nói cút!
- Sư huynh, huynh nghĩ tông chủ có tin lời đệ không?
Sau khi bị tông chủ đuổi về, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nhìn Mạnh sư huynh.
Mạnh Dương Tuyền lúc này tâm không bình tĩnh, tràn đầy lo âu với nguy cơ sắp đến.
- Tin.
Mạnh Dương Tuyền gật đầu nói.
- Vậy tại sao tông chủ lại không nói gì cả? Đáng lẽ phải hợp lực tất cả mọi người mới có thể vượt qua đại nạn chứ?
Lâm Phàm nói.
- Sư đệ!
- Dạ?
Lâm Phàm mờ mịt nhìn Mạnh sư huynh, không biết Mạnh sư huynh muốn nói gì.
- Kỳ thật, tông chủ hiểu, bất kể là đoàn kết hay không cũng đều không có tác dụng. Lần này đông đảo tông môn tấn công Thánh Ma Tông, những kẻ tới hẳn đều là cao thủ cảnh giới Nhập Thần trở lên, như thế đệ tử ngoại môn, thậm chí đệ tử nội môn có cảnh giới Tiên Thiên cũng không dùng được, có nhiều người hơn cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Chênh lệch đại cảnh giới, không phải đoàn kết có thể bù đắp.
Mạnh Dương Tuyền lo âu nói.
Thánh Ma Tông nếu xét riêng từng tông thì cường đại hơn đại đa số tông môn.
Nhưng bị đông đảo tông môn liên hợp lại thì chỉ có thể sụp đổ.
- Lại như thế sao!
Lâm Phàm tuy đã ở thế giới này khá lâu, nhưng chưa tìm hiểu được bao nhiêu.
Một cao thủ cảnh giới Nhập Thần có thể quét ngang mấy trăm, mấy ngàn cao thủ Tiên Thiên.
Đây là biến hóa về chất giữa các đại cảnh giới, dùng số lượng người không bù đắp nổi.
Lâm Phàm cảnh giới Tiên Thiên từng muốn giết chết Mặc Dật Hiên cảnh giới Nhập Thần, nhưng lại không thể xé rách được da thịt đối phương.
Đây là chênh lệch cảnh giới.
Nếu muốn bù lại, chỉ có thể dùng binh khí Huyền giai.
- Một lát nữa tông chủ hẳn là sẽ thông báo cho toàn tông rõ.
Mạnh Dương Tuyền nói.
- Sư huynh, như vậy sao được, thông báo cho toàn tông, nếu có nội gián bên trong, chẳng phải để đám Yến hoàng biết được sao?
Lâm Phàm nói.
Mạnh Dương Tuyền lắc lắc đầu:
- Mặc kệ biết hay không cũng không sao cả, bởi bọn chúng biết chắc tông chủ sẽ không rời khỏi Thánh Ma Tông.
- Sư huynh, giữ được núi xanh lo gì không có củi đun, tại sao tông chủ không dẫn dắt toàn tông tránh đi, đợi sau này mạnh lên thì trở lại báo thù.
Lâm Phàm khó hiểu hỏi.
Đánh không lại thì trốn, đánh thắng thì xông lên, như vậy mới tốt nhất.
Lúc này vẻ mặt Mạnh Dương Tuyền nghiêm túc hẳn lên:
- Sư đệ, vinh quang truyền thừa đại tông không thể bị vứt bỏ, nhớ kỹ, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Được rồi, đệ đi tìm đám Nghê sư đệ, cùng nhau thu thập một phen rồi sớm rời khỏi tông đi.
- Sư huynh, vậy còn huynh?
Phàm thấy sắc mặt u ám của Mạnh sư huynh, không khỏi lo lắng theo.
- Ta vốn là đệ tử nội môn, hai tuổi đã được tông môn nhận nuôi, tông còn người còn, tông mất người mất, ta sẽ tồn vong cùng tông môn.
Mạnh Dương Tuyền kiên định nói.
- Sư huynh…
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Mạnh Dương Tuyền rời đi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Giờ khắc này Lâm Phàm cảm giác bầu trời như sắp sập xuống, để cho người ta hít thở không thông.
....
Quả nhiên theo như lời Mạnh sư huynh nói, tông chủ hạ lệnh, đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống toàn bộ rời khỏi tông môn.
Khi biết được tin này, các đệ tử đều kinh ngạc vạn phần, cho rằng tông môn muốn vứt bỏ bọn họ.
Thế nhưng khi biết được Thánh Ma Tông sắp bị đông đảo tông môn tấn công, mọi người trầm mặc.
Một ít đệ tử cảnh giới dưới Nhập Thần yên lặng không nói, trở lại phòng thu thập quần áo, mà số còn lại thì không chịu rời đi, muốn tồn vong cùng tông môn.
- Nghê sư huynh, Doãn sư huynh, các huynh định thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Doãn Mạch Thần lắc lắc đầu:
- Rời khỏi đây rồi đi đâu được chứ, Thánh Ma Tông sớm đã trở thành nhà của ta, ta sẽ ở lại Thánh Ma Tông, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
- Mạnh sư huynh không đi, ta cũng sẽ không đi. Từ khi ta nhập tông môn, luôn là Mạnh sư huynh dìu dắt ta, ta muốn ở lại bảo vệ Mạnh sư huynh đến giây phút cuối cùng.
- Lâm sư đệ, đệ đi đi, đệ có thể báo tin tức này về tông môn đã là công lao cực lớn rồi, không cần mất mạng ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm do dự chốc lát, mình rốt cuộc nên đi hay ở đây? Mỗi người chỉ có một cái mạng, có sợ chết không? Lâm Phàm đương nhiên sợ.
Nhưng đôi khi có những chuyện nhất định phải làm.
- Sư huynh, các huynh không đi, đệ cũng không đi.
Lâm Phàm quả quyết nói.
- Sư đệ, đệ đi đi, hai chúng ta là vì không nỡ rời xa nơi có quá nhiều kỷ niệm này, còn đệ chỉ mới nhập tông không lâu thôi. Dù đệ đi rồi, các sư huynh cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng cả, bởi vì chúng ta đều hy vọng đệ có thể sống sót.
Nghê Minh Dương nói.
Lần này nếu các tông môn thật sự tấn công Thánh Ma Tông, như vậy người còn lưu lại chỉ sợ thập tử vô sinh.
Ngay cả một tia hy vọng cũng không có.
- Không nói nữa, người chết trym hướng lên trời, bất tử trăm triệu năm. Con người ai mà không phải chết chứ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, huống hồ không cần bi ai như vậy, có lẽ tông chủ có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm là một người có tình có nghĩa, hắn hiểu được tông chủ hạ lệnh cho đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống rời đi là hạ cho các đệ tử này một bậc thang. Dù sao thời điểm tông môn gặp nạn, nhất định sẽ có đệ tử muốn chạy, thế nhưng bỏ tông mà chạy sẽ gặp rất nhiều tai tiếng, cho nên tông chủ hạ lệnh để cho các đệ tử này cảm giác mình là quang minh chính đại rời đi.
- Sư đệ…
Hai người Nghê Minh Dương sư huynh nhìn Lâm Phàm, vỗ vỗ bả vai hắn, ngôn vạn ngữ đều hàm chứa ở trong đó.
....
Thanh Tâm Các.
- Mộc sư muội, muội cùng các sư huynh đệ khác rời đi thôi.
Mạnh Dương Tuyền dùng ánh mắt dịu dàng xen chút không muốn nhìn Mộc Thần Vũ.
Hiện giờ tông môn sắp gặp phải hạo kiếp, hắn đã không đủ sức giữ sư muội lại bên người, chỉ có thể để sư muội sớm rời khỏi tông môn, giữ lại tính mạng.
- Sư huynh, huynh lại tin lời vớ vẩn kia sao, tất cả chỉ là lừa gạt thôi. Sư huynh, muội muốn cùng huynh ra ngoài xem phong cảnh núi sông, có lẽ huynh sẽ không lo nghĩ vẩn vơ thế nữa.
Mộc Thần Vũ nói, đồng thời trong lòng thầm hận Lâm Phàm.
- Sư muội, đừng làm loạn, muội ra khỏi tông đi, nếu ta còn sống, ta sẽ tới tìm muội.
Mạnh Dương Tuyền cùng Mộc Thần Vũ quen nhau từ thật lâu trước kia.
Ngay từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy Mộc Thần Vũ, Mạnh Dương Tuyền đã bắt đầu lưu ý đến sư muội này. Sau đó Mạnh Dương Tuyền rời khỏi nội môn để trở lại ngoại môn, vốn tưởng rằng chỉ tán tỉnh vui vẻ một thời gian, lại không ngờ, ở một ngày nào đó, sư muội xuất hiện phía sau mình, hỏi chính mình một vấn đề…
Đó chính là một cái bắt đầu, tới hôm nay, chỉ sợ đã tới điểm kết thúc.
- Sư huynh, huynh không đi muội cũng không đi.
Mộc Thần Vũ lắc đầu nói.
- Cút!
Lúc này Mạnh Dương Tuyền biến sắc, phẫn nộ và dữ tợn mắng.
Mộc Thần Vũ sửng sốt, bị chuyển biến của Mạnh Dương Tuyền làm sợ hãi.
- Sư huynh, huynh… huynh nói cái gì?
Mộc Thần Vũ không dám tin nhìn Mạnh Dương Tuyền.
- Ta nói cút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.