Chương 59: Đau đớn giống như sóng biển, từng đợt nối từng đợt
Tân Phong
15/11/2016
oOo
Đám binh lính hoàng triều Đại Yến đều lấy làm vẻ vang với chức trách của mình. Có thể bảo hộ an nguy của Yến hoàng cùng hoàng hậu là chuyện vinh hạnh nhất trong đời của bọn hắn.
Yến hoàng là đệ nhất cao thủ ở hoàng triều Đại Yến, cho dù những trưởng lão tông môn cao không thể với kia, khi đi vào hoàng triều Đại Yến, muốn gặp Yến hoàng cũng đều phải cung kính chờ đợi.
Vinh quang này, những hoàng triều khác không thể nào có được.
Bởi vì Yến hoàng có thực lực tuyệt đối.
Bọn hắn tin tưởng hoàng triều Đại Yến dưới sự dẫn dắt của Yến hoàng sẽ đi tới đỉnh cao. Cho dù hiện giờ hoàng triều Đại Yến lệ thuộc tông môn, nhưng bọn hắn tin nhất định có một ngày Yến hoàng sẽ dẫn dắt hoàng triều thoát khỏi khốn cảnh, tái hiện vinh quang từng có.
- Có thích khách…
Đúng lúc này, bọn hắn nghe được từ trong căn phòng đang được mình canh gác bảo vệ ở ngoài có tiếng hét lớn, cả đám đều kinh hãi biến sắc.
- Có thích khách, bảo hộ Yến hoàng cùng hoàng hậu.
Binh lính giáp vàng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lao về phía căn phòng.
“Rầm…”
Vì an nguy của Yến hoàng, bọn hắn không thể không thất lễ đạp cửa mà vào. Thích khách dám can đảm ám sát Yến hoàng trong lòng bọn hắn, nhất định phải tóm lấy, lăng trì xử tử.
Mà ngay tích tắc cửa bị mở toang ra, Lâm Phàm cũng nhân cơ hội chạy trốn.
Giờ khắc này, đám binh lính giáp vàng nhìn thấy tình huống trong phòng, vẻ mặt khẩn trương ban đầu đột nhiên dại ra.
Trời vẫn trong xanh, thế nhưng lại giống như có từng đám mây đen che ở đỉnh đầu.
- A…
Đám binh lính giáp vàng thấy Yến hoàng cùng hoàng hậu đang làm ra tư thế khiến người ta xấu hổ như vậy, nội tâm bỗng như có tiếng nứt gãy, hình tượng vị thần chí cao vô thượng trong lòng đột nhiên rơi thẳng từ trời cao xuống địa ngục.
Nhất là trong miệng Yến hoàng còn đang ngậm cái gì đó, từng giọt nước miếng trong suốt lấp lánh theo cái quả cầu tròn kia nhỏ xuống.
Chuyện này…
Đám binh lính nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời bọn hắn cũng phát hiện Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, có vẻ có chút quái dị.
Bọn hắn biết Yến hoàng cùng hoàng hậu tu vi cao cường, căn bản không có khả năng thích khách tới mà trốn được không một vết tích, có lẽ vừa rồi bọn hắn nghe lầm.
Mà hiện giờ Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ đang tu luyện công pháp gì đó, cần dùng tư thế đặc biệt?
- Mau, đóng cửa, trở lại vị trí, coi như không biết.
Một thị vệ giáp vàng tỉnh ra, vội nói. Loại tình huống này nếu để cho Yến hoàng biết được, có lẽ bọn hắn ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Tuy rằng chuyện này không quan hệ tới bọn hắn, nhưng Yến hoàng tuyệt đối không tha cho kẻ nào nhìn thấy.
. . . .
Đám binh lính trở lại vị trí của mình, nhưng mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, một màn lọt vào mắt hôm nay quả thực quá sức chịu đựng của bọn hắn.
Yến hoàng cùng hoàng hậu thế lại làm ra tư thế mất thể thống như vậy.
Không đúng, nhất định là Yến hoàng cùng hoàng hậu đang tu luyện công pháp thâm ảo gì đó mới như vậy.
Đám binh lính bắt đầu cố gắng tự tìm cái cớ cho những gì mình thấy, bọn hắn sao có thể chấp nhận thần trong lòng của mình như vậy.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm ẩn thân, vận chuyển Mê Huyễn Thân Pháp chạy như điên về cái phòng nhỏ của mình, sau đó phi lên giường, kéo chăn chùm qua đầu.
Ngày hôm nay hành động thật sự là rất kích thích. Về phần hai cái nhẫn trữ vật kia, Lâm Phàm cũng không xem vội, trước hết phải cẩn thận xóa dấu vết đã.
Mà ở trong phòng Yến hoàng.
Hai người vẫn luôn duy trì tư thế đặc biệt kia, thời gian một phút nhanh chóng trôi qua.
- Ưm…
Hoàng hậu khẽ rên rỉ một tiếng, cảm giác mình có chút là lạ.
Khi hoàng hậu nhìn thấy một màn trước mắt thì bị hù đến giật nảy mình, đại đao trong tay rơi trên mặt đất.
- Yến hoàng…
Hoàng hậu không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cảm giác một cơn đau đớn không ngừng truyền tới.
Sắc mặt vốn hồng nhuận lập tức biến thành vô cùng tái nhợt.
- Cái này…
Khi hoàng hậu nhìn thấy tình huống chỗ bộ ngực của mình, tâm thần hỗn loạn, phụt ra một ngụm máu.
Mà lúc này Yến hoàng cũng khôi phục tri giác, khi phát hiện mình trần trụi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt cũng biến thành xanh mét. Khi Yến hoàng chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện đũng quần mình sưng to lên, một cảm giác đau đớn đánh sâu vào tâm thần.
Yến hoàng phun dị vật trong miệng ra, đau đớn quỳ trên mặt đất, cái trán nổi đầy gân xanh dữ tợn, cố để không hét lên.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ là có cao thủ tới đây?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, chính mình Tiểu Thiên Vị cấp bảy, cho dù là Đại Thiên Vị chí tôn đến, cũng tuyệt đối không thể khiến mình không hề hay biết thế này được.
Như vậy rốt cuộc là ai?
- Aaaa…
Đúng lúc này, hoàng hậu nhịn không được đau đớn, hét lên phát tiết ra.
- Hoàng hậu, nàng…
Yến hoàng nhìn thấy hoàng hậu y phục không chỉnh tề, nhất là chỗ trước ngực giờ muốn căng nứt ra thì cũng kinh ngạc không thôi.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra!
Binh lính ngoài cửa nghe thấy tiếng của hoàng hậu, nhìn nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, lập tức muốn đi vào.
- Không cần tiến vào, tất cả lui ra.
Yến hoàng lúc này còn không biết binh lính giáp vào đã từng vào, nhưng tình huống hiện giờ sao hắn có thể để cho người biết.
- Rõ!
Đám binh lính gật đầu, sau đó trở lại vị trí.
- Hoàng hậu, nhịn xuống.
Yến hoàng run rẩy nói, vừa rồi hắn đã thử qua vận chuyển chân nguyên cắt cơn đau, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn thật không ngờ cảm giác đau đớn này lại coi thường chân nguyên, chỉ có thể dựa vào ý chí để đối kháng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Yến hoàng cùng hoàng hậu mà nói, một phút bằng một năm, cảm giác đau đớn như là làn sóng tràn đến từng đợt từng đợt, thổi quét toàn thân của cả hai.
Đây rốt cuộc là công pháp gì mới có thể có hiệu quả như vậy? Tới cùng là dạng cao thủ gì, có thể phá cả Chân Long Hoàng Thể của hắn?
- Yến hoàng, Phượng Giới của thiếp mất rồi!
Hoàng hậu đau đớn muốn ngất đi, lại kinh hoảng phát hiện Phượng Giới trên ngón tay đã không còn.
- Cái gì?
Yến hoàng cả kinh, Phượng Giới cùng Chân Long Giới chính là một đôi quốc bảo của hoàng triều Đại Yến, giờ lại không thấy, như vậy đồ vật bên trong chẳng phải là cũng bị mất.
- Chân Long Giới của ta?
Lúc này Yến hoàng phát hiện Chân Long Giới trên ngón tay của mình cũng không còn, thần sắc biến thành u ám vô cùng.
- Rốt cuộc là ai, to gan lớn mật, trộm Chân Long Giới của bổn hoàng.
Yến hoàng giờ phút này chảy máu trong lòng, Chân Long Giới mất cũng không sao, mấu chốt là đồ vật cất giữ bên trong.
Đây chính là chí bảo mình nhiều năm qua vất vả góp nhặt, sao có thể cứ thế không còn?
Yến hoàng giận đến muốn điên, muốn thi triển thần thông lục soát tìm manh mối, thế nhưng vừa đứng lên, chỗ đũng quần mập mạp lại truyền tới một đợt đau kinh khủng khác.
Loại đau đớn này đủ khiến cả cao thủ như Yến hoàng cảm thấy sống không bằng chết.
- Hoàng hậu, chúng ta hồi triều, chuyện này ta nhất định thi triển vô thượng thần thông, truy tra kẻ này.
Thân mình Yến hoàng run rẩy, tay xé hư không, kéo hoàng hậu theo vào trong đó.
- Bãi giá hồi triều.
Trong tích tắc Yến hoàng biến mất, toàn bộ học viện Thiên Phủ đều truyền tới âm thanh run rẩy kia.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ vốn đang hưng phấn chuẩn bị theo lịch trình tiếp của Yến hoàng cùng hoàng hậu, nghe được tiếng này, nhất thời ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Sao Yến hoàng lại trở về? Chẳng lẽ là học viện Thiên Phủ có vấn đề sao?
Mà Lâm Phàm ở trong phòng nhỏ lập tức xốc chăn lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn kiểu này là Yến hoàng tìm không thấy mình.
Như vậy xem như mình qua được kiếp này, có điều về sau nhất định phải cẩn thận.
Cao thủ Tiểu Thiên Vị cấp bảy không phải đơn giản như mình nghĩ, cũng không biết có bao nhiêu thủ đoạn, cẩn thận là hơn.
-----oo0oo-----
Đám binh lính hoàng triều Đại Yến đều lấy làm vẻ vang với chức trách của mình. Có thể bảo hộ an nguy của Yến hoàng cùng hoàng hậu là chuyện vinh hạnh nhất trong đời của bọn hắn.
Yến hoàng là đệ nhất cao thủ ở hoàng triều Đại Yến, cho dù những trưởng lão tông môn cao không thể với kia, khi đi vào hoàng triều Đại Yến, muốn gặp Yến hoàng cũng đều phải cung kính chờ đợi.
Vinh quang này, những hoàng triều khác không thể nào có được.
Bởi vì Yến hoàng có thực lực tuyệt đối.
Bọn hắn tin tưởng hoàng triều Đại Yến dưới sự dẫn dắt của Yến hoàng sẽ đi tới đỉnh cao. Cho dù hiện giờ hoàng triều Đại Yến lệ thuộc tông môn, nhưng bọn hắn tin nhất định có một ngày Yến hoàng sẽ dẫn dắt hoàng triều thoát khỏi khốn cảnh, tái hiện vinh quang từng có.
- Có thích khách…
Đúng lúc này, bọn hắn nghe được từ trong căn phòng đang được mình canh gác bảo vệ ở ngoài có tiếng hét lớn, cả đám đều kinh hãi biến sắc.
- Có thích khách, bảo hộ Yến hoàng cùng hoàng hậu.
Binh lính giáp vàng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lao về phía căn phòng.
“Rầm…”
Vì an nguy của Yến hoàng, bọn hắn không thể không thất lễ đạp cửa mà vào. Thích khách dám can đảm ám sát Yến hoàng trong lòng bọn hắn, nhất định phải tóm lấy, lăng trì xử tử.
Mà ngay tích tắc cửa bị mở toang ra, Lâm Phàm cũng nhân cơ hội chạy trốn.
Giờ khắc này, đám binh lính giáp vàng nhìn thấy tình huống trong phòng, vẻ mặt khẩn trương ban đầu đột nhiên dại ra.
Trời vẫn trong xanh, thế nhưng lại giống như có từng đám mây đen che ở đỉnh đầu.
- A…
Đám binh lính giáp vàng thấy Yến hoàng cùng hoàng hậu đang làm ra tư thế khiến người ta xấu hổ như vậy, nội tâm bỗng như có tiếng nứt gãy, hình tượng vị thần chí cao vô thượng trong lòng đột nhiên rơi thẳng từ trời cao xuống địa ngục.
Nhất là trong miệng Yến hoàng còn đang ngậm cái gì đó, từng giọt nước miếng trong suốt lấp lánh theo cái quả cầu tròn kia nhỏ xuống.
Chuyện này…
Đám binh lính nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời bọn hắn cũng phát hiện Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, có vẻ có chút quái dị.
Bọn hắn biết Yến hoàng cùng hoàng hậu tu vi cao cường, căn bản không có khả năng thích khách tới mà trốn được không một vết tích, có lẽ vừa rồi bọn hắn nghe lầm.
Mà hiện giờ Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ đang tu luyện công pháp gì đó, cần dùng tư thế đặc biệt?
- Mau, đóng cửa, trở lại vị trí, coi như không biết.
Một thị vệ giáp vàng tỉnh ra, vội nói. Loại tình huống này nếu để cho Yến hoàng biết được, có lẽ bọn hắn ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Tuy rằng chuyện này không quan hệ tới bọn hắn, nhưng Yến hoàng tuyệt đối không tha cho kẻ nào nhìn thấy.
. . . .
Đám binh lính trở lại vị trí của mình, nhưng mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, một màn lọt vào mắt hôm nay quả thực quá sức chịu đựng của bọn hắn.
Yến hoàng cùng hoàng hậu thế lại làm ra tư thế mất thể thống như vậy.
Không đúng, nhất định là Yến hoàng cùng hoàng hậu đang tu luyện công pháp thâm ảo gì đó mới như vậy.
Đám binh lính bắt đầu cố gắng tự tìm cái cớ cho những gì mình thấy, bọn hắn sao có thể chấp nhận thần trong lòng của mình như vậy.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm ẩn thân, vận chuyển Mê Huyễn Thân Pháp chạy như điên về cái phòng nhỏ của mình, sau đó phi lên giường, kéo chăn chùm qua đầu.
Ngày hôm nay hành động thật sự là rất kích thích. Về phần hai cái nhẫn trữ vật kia, Lâm Phàm cũng không xem vội, trước hết phải cẩn thận xóa dấu vết đã.
Mà ở trong phòng Yến hoàng.
Hai người vẫn luôn duy trì tư thế đặc biệt kia, thời gian một phút nhanh chóng trôi qua.
- Ưm…
Hoàng hậu khẽ rên rỉ một tiếng, cảm giác mình có chút là lạ.
Khi hoàng hậu nhìn thấy một màn trước mắt thì bị hù đến giật nảy mình, đại đao trong tay rơi trên mặt đất.
- Yến hoàng…
Hoàng hậu không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cảm giác một cơn đau đớn không ngừng truyền tới.
Sắc mặt vốn hồng nhuận lập tức biến thành vô cùng tái nhợt.
- Cái này…
Khi hoàng hậu nhìn thấy tình huống chỗ bộ ngực của mình, tâm thần hỗn loạn, phụt ra một ngụm máu.
Mà lúc này Yến hoàng cũng khôi phục tri giác, khi phát hiện mình trần trụi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt cũng biến thành xanh mét. Khi Yến hoàng chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện đũng quần mình sưng to lên, một cảm giác đau đớn đánh sâu vào tâm thần.
Yến hoàng phun dị vật trong miệng ra, đau đớn quỳ trên mặt đất, cái trán nổi đầy gân xanh dữ tợn, cố để không hét lên.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ là có cao thủ tới đây?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, chính mình Tiểu Thiên Vị cấp bảy, cho dù là Đại Thiên Vị chí tôn đến, cũng tuyệt đối không thể khiến mình không hề hay biết thế này được.
Như vậy rốt cuộc là ai?
- Aaaa…
Đúng lúc này, hoàng hậu nhịn không được đau đớn, hét lên phát tiết ra.
- Hoàng hậu, nàng…
Yến hoàng nhìn thấy hoàng hậu y phục không chỉnh tề, nhất là chỗ trước ngực giờ muốn căng nứt ra thì cũng kinh ngạc không thôi.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra!
Binh lính ngoài cửa nghe thấy tiếng của hoàng hậu, nhìn nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, lập tức muốn đi vào.
- Không cần tiến vào, tất cả lui ra.
Yến hoàng lúc này còn không biết binh lính giáp vào đã từng vào, nhưng tình huống hiện giờ sao hắn có thể để cho người biết.
- Rõ!
Đám binh lính gật đầu, sau đó trở lại vị trí.
- Hoàng hậu, nhịn xuống.
Yến hoàng run rẩy nói, vừa rồi hắn đã thử qua vận chuyển chân nguyên cắt cơn đau, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn thật không ngờ cảm giác đau đớn này lại coi thường chân nguyên, chỉ có thể dựa vào ý chí để đối kháng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Yến hoàng cùng hoàng hậu mà nói, một phút bằng một năm, cảm giác đau đớn như là làn sóng tràn đến từng đợt từng đợt, thổi quét toàn thân của cả hai.
Đây rốt cuộc là công pháp gì mới có thể có hiệu quả như vậy? Tới cùng là dạng cao thủ gì, có thể phá cả Chân Long Hoàng Thể của hắn?
- Yến hoàng, Phượng Giới của thiếp mất rồi!
Hoàng hậu đau đớn muốn ngất đi, lại kinh hoảng phát hiện Phượng Giới trên ngón tay đã không còn.
- Cái gì?
Yến hoàng cả kinh, Phượng Giới cùng Chân Long Giới chính là một đôi quốc bảo của hoàng triều Đại Yến, giờ lại không thấy, như vậy đồ vật bên trong chẳng phải là cũng bị mất.
- Chân Long Giới của ta?
Lúc này Yến hoàng phát hiện Chân Long Giới trên ngón tay của mình cũng không còn, thần sắc biến thành u ám vô cùng.
- Rốt cuộc là ai, to gan lớn mật, trộm Chân Long Giới của bổn hoàng.
Yến hoàng giờ phút này chảy máu trong lòng, Chân Long Giới mất cũng không sao, mấu chốt là đồ vật cất giữ bên trong.
Đây chính là chí bảo mình nhiều năm qua vất vả góp nhặt, sao có thể cứ thế không còn?
Yến hoàng giận đến muốn điên, muốn thi triển thần thông lục soát tìm manh mối, thế nhưng vừa đứng lên, chỗ đũng quần mập mạp lại truyền tới một đợt đau kinh khủng khác.
Loại đau đớn này đủ khiến cả cao thủ như Yến hoàng cảm thấy sống không bằng chết.
- Hoàng hậu, chúng ta hồi triều, chuyện này ta nhất định thi triển vô thượng thần thông, truy tra kẻ này.
Thân mình Yến hoàng run rẩy, tay xé hư không, kéo hoàng hậu theo vào trong đó.
- Bãi giá hồi triều.
Trong tích tắc Yến hoàng biến mất, toàn bộ học viện Thiên Phủ đều truyền tới âm thanh run rẩy kia.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ vốn đang hưng phấn chuẩn bị theo lịch trình tiếp của Yến hoàng cùng hoàng hậu, nghe được tiếng này, nhất thời ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Sao Yến hoàng lại trở về? Chẳng lẽ là học viện Thiên Phủ có vấn đề sao?
Mà Lâm Phàm ở trong phòng nhỏ lập tức xốc chăn lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn kiểu này là Yến hoàng tìm không thấy mình.
Như vậy xem như mình qua được kiếp này, có điều về sau nhất định phải cẩn thận.
Cao thủ Tiểu Thiên Vị cấp bảy không phải đơn giản như mình nghĩ, cũng không biết có bao nhiêu thủ đoạn, cẩn thận là hơn.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.