Chương 90: Dụ được bao nhiêu hay bấy nhiêu
Tân Phong
25/11/2016
oOo
Đi từ Vô Danh phong ra ngoài, Lâm Phàm loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của một số đệ tử Thánh Tông nhìn về phía mình có chút là lạ.
Những đệ tử này túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ với nhau, đến khi Lâm Phàm đi ngang qua thì đều làm bộ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Thế nhưng khi Lâm Phàm đã qua hẳn thì lại túm lại bàn tán.
- Người này chính là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong sao?
- Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, các ngươi nói liệu có phải là con riêng của tông chủ không, ta nghe nói năm xưa tông chủ từng có một đoạn tình sử đấy.
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, nếu bị kẻ nào bẩm báo cho tông chủ thì tha hồ xui xẻo.
- Chẳng qua Vô Danh phong đã rách nát không chịu nổi, quanh năm không có người, muốn xây dựng phân tông ở đó chẳng đơn giản chút nào đâu.
. . . .
Chuyện Lâm Phàm ở Vô Danh phong xây dựng phân tông không phải là bí mật gì. Có đệ tử rất là tò mò với điều, nhưng cũng có đệ tử không hề đặt chuyện này trong lòng, đem tinh lực dồn hết vào việc tu luyện.
Lâm Phàm phát hiện ở Thánh Tông có mấy chỗ tốt, nhất là chức nghiệp phụ hình như rất được hoan nghênh tại đây.
Ví dụ như Luyện khí đường hắn vừa đi qua, nơi đó là từng dãy phòng đóng kín cửa, bên trong truyền ra những tiếng gõ kim loại chát chúa. Lâm Phàm mới đầu định vào xem thử, thế nhưng vừa lúc có một đại hán từ bên trong đi ra, giơ cao một món binh khí rồi hô lớn một tiếng.
- Trường kiếm thượng phẩm, đổi lấy Kim Tủy Đan.
Lâm Phàm biết Kim Tủy Đan, đó là một loại đan dược có thể tăng tốc độ tu luyện cho võ giả có cảnh giới Nhập Thần trở xuống.
Cảnh tượng kế tiếp làm Lâm Phàm há hốc miệng, bởi đám đệ tử đang có mặt bên ngoài Luyện khí đường đột nhiên cùng phát điên mà hò hét ầm lên.
Thậm chí thiếu chút nữa xảy ra xô xát.
Mà Lâm Phàm cũng tra xét thử người bán binh khí kia, tu vi bình thường, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bản sự luyện khí không thấp, lợi hại hơn nhiều đám luyện khí sư ở Thánh Ma Tông.
Sau đó Lâm Phàm lại thấy thêm một ít chức nghiệp phụ nữa, cảnh tượng cũng tương tự.
Xem ra ở đâu thì cũng chỉ có số ít người kiêm tu chức nghiệp phụ, mà những võ giả này đều dùng sản phẩm của mình để đổi lấy đan dược tăng cường tu vi.
Không tồi, không tồi.
Giờ phút này Lâm Phàm có một ít ý tưởng trong đầu.
Hiện tại Vô Danh phong còn đầy cỏ dại chưa được thu dọn, dùng sức một người quá khó khăn.
Nhất định phải kiếm một ít cu li, à không, là thu một ít để tử, đệ bọn họ cùng mình phát dương quang đại tông môn.
Lâm Phàm nhìn thử tu vi của những đệ tử xung quanh, không phải cảnh giới Nhập Thần thì cũng là cảnh giới Tiên Thiên, hiển nhiên bằng tình huống hiện tại của mình rất khó để dụ bọn họ theo.
Nếu muốn dụ, có lẽ phải tìm một ít đệ tử không được coi trọng ở tông môn mới được.
Ví dụ như Tiên Thiên trở xuống.
Có ý tưởng này, Lâm Phàm lập tức bắt đầu hành động.
- Xin chào sư đệ, xin hỏi trong tông môn thì đệ tử cấp bậc nào là không được coi trọng nhất?
Lâm Phàm làm vẻ mặt tươi cười hòa nhã, ngăn một đệ tử đang đi trên đường.
Đệ tử bị ngăn lại nhìn trên dưới đánh giá Lâm Phàm, người này là ai a, sao lại chưa từng thấy qua? Còn gọi mình là sư đệ, chẳng lẽ là người có bối phận cao hơn mình?
Chẳng qua người này bộ dáng đứng đắn, hơn nữa còn có một loại bức khí nhàn nhạt phiêu tán, khiến đệ tử này hơi hơi sợ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử trước mắt, cười khẽ, thu hết biến hóa trên mặt người này vào trong mắt.
Hắn biệt đệ tử trước mặt đã bị bức khí của mình trấn áp rồi.
- Chào sư huynh, không được coi trọng nhất hẳn là đệ tử tạp dịch đó.
Tuy trong lòng đệ tử này có chút hoài nghi với người trước mắt, nhưng thần sắc hờ hững của đối phương lại làm cho hắn có một cảm giác áp lực khó hiểu.
- Ra vậy, xin hỏi sư đệ họ ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Đi thẳng về hướng Đông, qua một con đường nhỏ, chỗ giữa sườn núi chính là nơi ở của đệ tử tạp dịch.
Đệ tử này nói rất chi tiết.
- Đa tạ sư đệ!
Lâm Phàm thỏa mãn vỗ vỗ vai đệ tử này, sau đó chắp hai tay sau lưng, khoan thai đi theo hướng được chỉ, phong thái hoàn toàn giống một cao nhân.
- Xin hỏi quý tính của sư huynh?
Đệ tử này hô lớn nói.
- Sau này có thể gọi ta là Lâm sư huynh.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, từ tốn nói.
- Họ Lâm?
Đệ tử này gật gật đầu, đợi lát nữa về sẽ hỏi thăm một phen, xem vị sư huynh này rốt cuộc là đại nhân vật nào, không chừng còn có thể ôm lấy bắp đùi.
. . . .
Theo lời chỉ dẫn của tên đệ tử kia, không quá bao lâu, Lâm Phàm đã tìm được chỗ ở của các đệ tử tạp dịch.
Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán. Nơi này thật không hổ là đại tông, chỉ là đệ tử tạp dịch thôi đã có đãi ngộ không kém đệ tử ngoại môn ở Thánh Ma Tông bao nhiêu.
- Vị sư huynh này khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết đến từ trong nội môn, không biết là có chuyện gì cần hỗ trợ không?
Lâm Phàm đang tặc lưỡi cảm thán thì chợt có một gã đệ tử tạp dịch mặt mày gian giảo chạy tới, vẻ mặt lấy lòng nói.
Lâm Phàm cười cười, nhìn người này:
- Ừm, cũng tốt, ngươi kêu tất cả các đệ tử tạp dịch lại đây, bản tọa muốn chọn mấy người theo ta về núi.
Trương Nhị Cẩu nhìn sư huynh trước mắt, vốn cho rằng đây là đệ tử nội môn, muốn nịnh bợ cho khéo một phen, có khi lại được chút ưu đãi.
Giờ phút này vừa nghe đối phương tự xưng bản tọa, gương mặt tam giác vốn đã hơi hồng lên vì kích động của Trương Nhị Cẩu lập tức biến sang đỏ gay như đít khỉ.
Bản tọa?
Đây chính là cách tự xưng chỉ có đại nhân vật trong tông môn mới có thể dùng a.
Cái này…
Trương Nhị Cẩu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tin tức gì ở Thánh Tông hắn cũng biết, tuy không rõ đại nhân vật trước mắt này rốt cuộc là vị nào, nhưng lại cho rằng đại nhân vật này quanh năm bế quan, hiện tại xuất quan nên đến chọn một ít đệ tử cũng không chừng.
Huống hồ vừa rồi còn nhắc tới ‘về núi’?
Ở Thánh Tông, có thể có ngọn núi của riêng mình đều là nhân vật cấp bậc thái thượng trưởng lão a.
- Được được, xin chờ một chút, đệ tử sẽ đi gọi người ngay.
Trương Nhị Cẩu đột nhiên phát hiện hôm nay mình có khả năng sẽ phát tài. Hắn không ngờ tùy ý đi lên chào một câu lại quen được một đại nhân vật.
Nếu như có thể theo đối phương về núi, còn không phải là gà rừng biến phượng hoàng, từ nay về sau đã là người của một ‘phong’.
Có điều không biết đối phương là Trung Thiên phong, hay là Kình Thiên phong, hay lại là…
Trương Nhị Cẩu đã không dám tưởng tượng, vừa nghĩ thoáng một cái đã kích động đến cả người run rẩy.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài một cái. Nhân sinh a, không ra vẻ cao thâm một chút, thần bí một chút thì đúng là khó sống.
Thế nhưng lời lúc nãy mình nói cũng không sai.
Chính mình thân là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tuy tu vi chưa cao, nhưng tự xưng là bản tọa vẫn hoàn toàn phù hợp.
Tình huống hiện tại, có thể dụ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước hết phải kiếm người lên núi dọn cỏ dại đã.
-----oo0oo-----
Đi từ Vô Danh phong ra ngoài, Lâm Phàm loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của một số đệ tử Thánh Tông nhìn về phía mình có chút là lạ.
Những đệ tử này túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ với nhau, đến khi Lâm Phàm đi ngang qua thì đều làm bộ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Thế nhưng khi Lâm Phàm đã qua hẳn thì lại túm lại bàn tán.
- Người này chính là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong sao?
- Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, các ngươi nói liệu có phải là con riêng của tông chủ không, ta nghe nói năm xưa tông chủ từng có một đoạn tình sử đấy.
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, nếu bị kẻ nào bẩm báo cho tông chủ thì tha hồ xui xẻo.
- Chẳng qua Vô Danh phong đã rách nát không chịu nổi, quanh năm không có người, muốn xây dựng phân tông ở đó chẳng đơn giản chút nào đâu.
. . . .
Chuyện Lâm Phàm ở Vô Danh phong xây dựng phân tông không phải là bí mật gì. Có đệ tử rất là tò mò với điều, nhưng cũng có đệ tử không hề đặt chuyện này trong lòng, đem tinh lực dồn hết vào việc tu luyện.
Lâm Phàm phát hiện ở Thánh Tông có mấy chỗ tốt, nhất là chức nghiệp phụ hình như rất được hoan nghênh tại đây.
Ví dụ như Luyện khí đường hắn vừa đi qua, nơi đó là từng dãy phòng đóng kín cửa, bên trong truyền ra những tiếng gõ kim loại chát chúa. Lâm Phàm mới đầu định vào xem thử, thế nhưng vừa lúc có một đại hán từ bên trong đi ra, giơ cao một món binh khí rồi hô lớn một tiếng.
- Trường kiếm thượng phẩm, đổi lấy Kim Tủy Đan.
Lâm Phàm biết Kim Tủy Đan, đó là một loại đan dược có thể tăng tốc độ tu luyện cho võ giả có cảnh giới Nhập Thần trở xuống.
Cảnh tượng kế tiếp làm Lâm Phàm há hốc miệng, bởi đám đệ tử đang có mặt bên ngoài Luyện khí đường đột nhiên cùng phát điên mà hò hét ầm lên.
Thậm chí thiếu chút nữa xảy ra xô xát.
Mà Lâm Phàm cũng tra xét thử người bán binh khí kia, tu vi bình thường, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bản sự luyện khí không thấp, lợi hại hơn nhiều đám luyện khí sư ở Thánh Ma Tông.
Sau đó Lâm Phàm lại thấy thêm một ít chức nghiệp phụ nữa, cảnh tượng cũng tương tự.
Xem ra ở đâu thì cũng chỉ có số ít người kiêm tu chức nghiệp phụ, mà những võ giả này đều dùng sản phẩm của mình để đổi lấy đan dược tăng cường tu vi.
Không tồi, không tồi.
Giờ phút này Lâm Phàm có một ít ý tưởng trong đầu.
Hiện tại Vô Danh phong còn đầy cỏ dại chưa được thu dọn, dùng sức một người quá khó khăn.
Nhất định phải kiếm một ít cu li, à không, là thu một ít để tử, đệ bọn họ cùng mình phát dương quang đại tông môn.
Lâm Phàm nhìn thử tu vi của những đệ tử xung quanh, không phải cảnh giới Nhập Thần thì cũng là cảnh giới Tiên Thiên, hiển nhiên bằng tình huống hiện tại của mình rất khó để dụ bọn họ theo.
Nếu muốn dụ, có lẽ phải tìm một ít đệ tử không được coi trọng ở tông môn mới được.
Ví dụ như Tiên Thiên trở xuống.
Có ý tưởng này, Lâm Phàm lập tức bắt đầu hành động.
- Xin chào sư đệ, xin hỏi trong tông môn thì đệ tử cấp bậc nào là không được coi trọng nhất?
Lâm Phàm làm vẻ mặt tươi cười hòa nhã, ngăn một đệ tử đang đi trên đường.
Đệ tử bị ngăn lại nhìn trên dưới đánh giá Lâm Phàm, người này là ai a, sao lại chưa từng thấy qua? Còn gọi mình là sư đệ, chẳng lẽ là người có bối phận cao hơn mình?
Chẳng qua người này bộ dáng đứng đắn, hơn nữa còn có một loại bức khí nhàn nhạt phiêu tán, khiến đệ tử này hơi hơi sợ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử trước mắt, cười khẽ, thu hết biến hóa trên mặt người này vào trong mắt.
Hắn biệt đệ tử trước mặt đã bị bức khí của mình trấn áp rồi.
- Chào sư huynh, không được coi trọng nhất hẳn là đệ tử tạp dịch đó.
Tuy trong lòng đệ tử này có chút hoài nghi với người trước mắt, nhưng thần sắc hờ hững của đối phương lại làm cho hắn có một cảm giác áp lực khó hiểu.
- Ra vậy, xin hỏi sư đệ họ ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Đi thẳng về hướng Đông, qua một con đường nhỏ, chỗ giữa sườn núi chính là nơi ở của đệ tử tạp dịch.
Đệ tử này nói rất chi tiết.
- Đa tạ sư đệ!
Lâm Phàm thỏa mãn vỗ vỗ vai đệ tử này, sau đó chắp hai tay sau lưng, khoan thai đi theo hướng được chỉ, phong thái hoàn toàn giống một cao nhân.
- Xin hỏi quý tính của sư huynh?
Đệ tử này hô lớn nói.
- Sau này có thể gọi ta là Lâm sư huynh.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, từ tốn nói.
- Họ Lâm?
Đệ tử này gật gật đầu, đợi lát nữa về sẽ hỏi thăm một phen, xem vị sư huynh này rốt cuộc là đại nhân vật nào, không chừng còn có thể ôm lấy bắp đùi.
. . . .
Theo lời chỉ dẫn của tên đệ tử kia, không quá bao lâu, Lâm Phàm đã tìm được chỗ ở của các đệ tử tạp dịch.
Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán. Nơi này thật không hổ là đại tông, chỉ là đệ tử tạp dịch thôi đã có đãi ngộ không kém đệ tử ngoại môn ở Thánh Ma Tông bao nhiêu.
- Vị sư huynh này khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết đến từ trong nội môn, không biết là có chuyện gì cần hỗ trợ không?
Lâm Phàm đang tặc lưỡi cảm thán thì chợt có một gã đệ tử tạp dịch mặt mày gian giảo chạy tới, vẻ mặt lấy lòng nói.
Lâm Phàm cười cười, nhìn người này:
- Ừm, cũng tốt, ngươi kêu tất cả các đệ tử tạp dịch lại đây, bản tọa muốn chọn mấy người theo ta về núi.
Trương Nhị Cẩu nhìn sư huynh trước mắt, vốn cho rằng đây là đệ tử nội môn, muốn nịnh bợ cho khéo một phen, có khi lại được chút ưu đãi.
Giờ phút này vừa nghe đối phương tự xưng bản tọa, gương mặt tam giác vốn đã hơi hồng lên vì kích động của Trương Nhị Cẩu lập tức biến sang đỏ gay như đít khỉ.
Bản tọa?
Đây chính là cách tự xưng chỉ có đại nhân vật trong tông môn mới có thể dùng a.
Cái này…
Trương Nhị Cẩu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tin tức gì ở Thánh Tông hắn cũng biết, tuy không rõ đại nhân vật trước mắt này rốt cuộc là vị nào, nhưng lại cho rằng đại nhân vật này quanh năm bế quan, hiện tại xuất quan nên đến chọn một ít đệ tử cũng không chừng.
Huống hồ vừa rồi còn nhắc tới ‘về núi’?
Ở Thánh Tông, có thể có ngọn núi của riêng mình đều là nhân vật cấp bậc thái thượng trưởng lão a.
- Được được, xin chờ một chút, đệ tử sẽ đi gọi người ngay.
Trương Nhị Cẩu đột nhiên phát hiện hôm nay mình có khả năng sẽ phát tài. Hắn không ngờ tùy ý đi lên chào một câu lại quen được một đại nhân vật.
Nếu như có thể theo đối phương về núi, còn không phải là gà rừng biến phượng hoàng, từ nay về sau đã là người của một ‘phong’.
Có điều không biết đối phương là Trung Thiên phong, hay là Kình Thiên phong, hay lại là…
Trương Nhị Cẩu đã không dám tưởng tượng, vừa nghĩ thoáng một cái đã kích động đến cả người run rẩy.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài một cái. Nhân sinh a, không ra vẻ cao thâm một chút, thần bí một chút thì đúng là khó sống.
Thế nhưng lời lúc nãy mình nói cũng không sai.
Chính mình thân là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tuy tu vi chưa cao, nhưng tự xưng là bản tọa vẫn hoàn toàn phù hợp.
Tình huống hiện tại, có thể dụ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước hết phải kiếm người lên núi dọn cỏ dại đã.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.