Chương 186: Gặp phải đại Boss
Tân Phong
03/05/2017
Vĩnh Hằng Chi Phủ lại vẽ ra một vệt sáng rực rỡ trong không trung, bổ tới một gã đệ tử bị u tà nhập thân.
U tà kia trợn tròn cặp mắt đen kịt không tròng trắng, há cái miệng bị xé rộng đến gần mang tai, lộ cả hàm răng trắng ởn, rồi phun ra một
luồng khói đen. Trong khói đen phảng phất có một cái mặt quỷ dữ tợn đang mở to cái miệng khổng lồ, muốn cắn nuốt lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Thế nhưng, mặt quỷ vừa mới chạm tới Vĩnh Hằng Chi Phủ, thì lập tức hét thảm một tiếng, rồi tan thành mây khói, không hề có một chút sức phản kháng nào.
"Phập..."
Lâm Phàm thấy vậy thì mừng rơn, tiếp tục thế công, bổ một phủ trúng giữa đầu u tà.
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần trung giai."
"Đinh, exp gia tăng 10 vạn."
Vĩnh Hằng Chi Phủ chính là thần binh của lão tổ khai sơn ra Thánh Tông, có thể chặt đứt cả cái bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời ở trong ảo cảnh kia, uy lực có một không hai thiên hạ, chỉ một u tà nho nhỏ cũng muốn cắn nuốt nó, quả là kẻ ngốc nói mơ.
- Chết cho ta...
Lại một con u tà lao tới Lâm Phàm. Lâm Phàm giơ một ngón tay ra, con u tà lập tức hóa thành bụi phấn.
Đây chính là công pháp mà vị chí tôn kia truyền cho hắn, vô cùng hung mãnh, sơ cấp đã có uy lực như vậy, khiến Lâm Phàm rất chờ mong lúc nó đạt max.
- Thương Thiên Kiếm, đi.
Kiếm ý ngưng tụ thành Thương Thiên Kiếm, mang theo kiếm ý vô thượng, cắt nát hư không phóng đi. Một con u tà tức thì bị kiếm xuyên người mà chết.
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần cao giai."
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần trung giai."
. . . .
Tiếng nhắc nhở tăng exp không ngừng vang lên khiến Lâm Phảm nhảy múa trong lòng. Giờ khắc này, hắn như sói lạc bầy cừu, phủ - kiếm - chỉ không ngừng lần lượt phóng ra.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt đã sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Lâm Phàm.
Lâm Phàm thu liễm khí tức, sau đó nhìn về phía chiếc quan tài cổ cuối cùng.
Trên quan tài, phù văn vẫn còn vận chuyển, tản ra từng đợt khí tức thần thánh. Lâm Phàm đoán, trong đó hẳn cũng là một con u tà.
Hắn có chút lăn tăn, đó là nên thả nó ra rồi giết kiếm exp, hay nên bỏ qua, vì nhỡ đâu u tà này cường đại tới mức mình không phải đối thủ?
Cuối cùng, hắn quyết định lùi bước. Bởi nếu u tà này giống ban nãy, vậy thêm một con hay ít một con cũng chẳng giải quyết điều gì. Mà nếu nó quá mạnh, chẳng phải mình tiêu rồi sao.
Như vậy, tốt nhất chọn bỏ qua!
Sau đó, Lâm Phàm cũng không xem xét thêm, quay đầu chuẩn bị ra ngoài. Thế nhưng hắn vừa mới đi tới cửa lối vào cũ, phía sau chợt truyền tới một giọng nói âm trầm.
- Đứng lại...
Nghe giọng nói này, Lâm Phàm khẽ run lên, không thèm quay lại nhìn mà cất bước định chạy thục mạng.
Nhưng đúng lúc này, một cánh cửa đá bỗng từ đâu xuất hiện, chắn trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm đánh mạnh một quyền, muốn đập vỡ cửa đá, thế nhưng thân thể lại bị phản chấn phải lùi về sau mấy bước.
- Ngươi không đi được.
Giọng nói từ phía sau lại vang lên.
Lâm Phàm quay đầu, chỉ thấy từng luồng khí đen đang không ngừng bốc ra từ thi thể những u tà ban nãy, rồi chậm rãi bay về hướng chiếc quan tài còn nguyên vẹn. Mà giọng nói kia là từ chiếc quan tài đó truyền ra.
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại cố không để tỏ ra luống cuống.
- Trời cao có đức hiếu sinh, bản tọa niệm tình ngươi tu hành không dễ, muốn tha cho ngươi một đường, ngươi tự nên biết quý trọng.
Lâm Phàm tỏ vẻ bình thản, lạnh nhạt nói, tựa như trong mắt hắn, cái quan tài kia chỉ là con kiến.
Thế nhưng, hắn lại tự biết, lần này có lẽ bi kịch rồi, bởi vì hệ thống đã tra xét được thứ ở bên trong quan tài kia: "Tiểu Thiên Vị sơ giai".
Nếu chỉ có vậy, hắn cũng không cần quá sợ hãi, nhưng mấu chốt là, thực lực kia còn tăng lên, thoáng cái đã thành Tiểu Thiên Vị trung giai, mà đó còn chưa phải là điểm cuối.
- Vạn con lừa trọc phong ấn ta ngàn năm, ngày đêm tra tấn, ngươi sẽ là đồ tế đầu tiên sau khi ta phá phong ấn.
Từ trong quan tài lại truyền ra giọng nói, lần này làm Lâm Phàm run cả người.
- Liều mạng.
Sắc mặt hắn lạnh đi, quyết thừa dịp tồn tại kia còn chưa thoát vây mà diệt trừ trước.
Vĩnh Hằng Chi Phủ, Thương Thiên Kiếm, Nhất Chỉ Tịch Diệt...
- Ha ha, không tệ, không tệ, không ngờ đồ tế đầu tiên của bản vương lại cường đại như thế.
Lâm Phàm xuất ra toàn lực, thế nhưng chiếc quan tài kia lại đột nhiên phát ra một bức màn ánh sáng màu đen, chặn lại toàn bộ công kích của hắn.
Giờ khắc này, Lâm Phàm thật sự khóc không ra nước mắt. Không phải ca chỉ là đánh cướp được một tấm bản đồ sao? Loanh quanh thế nào lại tự đưa thân vào hiểm địa, ca biết làm thế nào bây giờ?
Khí tức trong chiếc quan tài càng ngày càng mạnh, phù văn chớp liên tục rồi tắt ngỏm, một luồng sương đen thoát ra khỏi quan tài, từ từ lan khắp bốn phía.
- Thoát rồi... Rốt cuộc bản vương cũng thoát được rồi...
Sương đen dần ngưng tụ lại thành một hình người, nhưng không phải thân thể thật, tất cả đều hóa từ sương khói.
Sương đen hình người kia dùng đôi mắt lấp loáng tia sáng đen mà nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Lâm Phàm lùi mấy bước về sau, căng thẳng nhìn đối phương, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
- Khặc khặc...
Bóng người kia cười một tiếng quái dị, làm Lâm Phàm sởn hết tóc gáy.
- Ngươi chờ một chút.
Hắn vội vàng lục túi chứa đồ, sau đó lấy ra một chiếc lệnh bài:
- Nhìn thấy gì chưa? Bản tọa chính là phong chủ của ngọn núi thứ mười một trên Thánh Tông, nếu ngươi dám làm gì ta, ngươi chịu không nổi đâu.
Giờ phút này, Lâm Phàm rất muốn khóc. Hắn không ngờ có ngày mình phải khoe khoang thân phận với mục đích thoát thân. Cũng không biết u tà này có sợ hãi mà thả hắn một mạng hay không nữa.
Đáng tiếc...
- Khặc khặc, không ngờ ngươi còn có thân phân như vậy. Nhục thể của ngươi, thân phận của ngươi, tất cả đều phải thuộc về bản vương...
U tà cười lạnh một tiếng, lại tản ra thành sương đen rồi bay nhanh về phía Lâm Phàm.
- Đã cho mặt mũi còn không biết điều, thật coi tiểu gia dễ khi dễ chắc!
Lâm Phàm nổi giận, cũng biết không thể hòa giải với đối phương, vậy thì liều mạng đi.
Hắn vung Vĩnh Hằng Chi Phủ chém tới dải sương đen.
- Khặc khặc, ngươi chạy không thoát đâu.
U tà né tránh, màn sương lại ngưng tụ thành một khuôn mặt vô cùng dữ tợn, chỉ là khuôn mặt ấy đang cười cười, như là rất vừa lòng với con mồi trước mắt.
- Lãng Triều Kình, thập tam trọng.
Lâm Phàm điên cuồng phóng chân nguyên, một chưởng ẩn chứa mười ba tầng kình lực đánh mạnh về phía u tà.
Thế nhưng, một chưởng này lại không có bất kỳ tác dụng nào. U tà kia xuyên thấu hư không, một trảo đen kịt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
"Đinh, Bất Diệt Ma Thể + 50 vạn exp."
- Thân thể rất cường đại, không tệ, không tệ.
Một trảo trúng đích, ngoại trừ khiến Bất Diệt Ma Thể tăng exp, trên ngực Lâm Phàm cũng nhiều thêm năm vết móng vuốt, máu thịt lẫn lộn, lại chỉ thấy màu đen xì, giống như là bị khí đen lây nhiễm.
Lâm Phàm thở hổn hển, cảnh giác nhìn u tà trước mắt, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.
- Là ngươi bức ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng lên, lần đầu tiên hắn cảm giác bất lực đến thế.
Mà u tà lơ lửng trên không cũng không vội hành động, chỉ dùng cặp mắt đen kịt lóe ra những tia sáng đen như để trêu tức Lâm Phàm.
Lâm Phàm hạ quyết tâm. Mặc dù việc sắp tới sẽ vô cùng đau đớn, nhưng so với tính mạng, chút đau đớn này lại chẳng là gì.
- Liêu Đản Cước...
Lâm Phàm thét lên, chân phải dùng một góc độ quái dị mà tự đá vào chỗ đũng quần của mình.
"Bốp..."
Hắn quỳ trên mặt đất, cảm nhận từng cơn đau đớn từ đũng quần truyền lại.
- Tự sát sao?
U tà bay quanh người Lâm Phàm, cười lên liên tục.
Lâm Phàm cố nén đau đớn, ánh mắt như bốc hỏa nhìn chằm chằm tu tà, sau đó lại lấy ra một viên Đại Phàm Ca rồi nuốt xuống.
Giờ khắc này, Lâm Phàm muốn nổ tung rồi, một cỗ lực lượng vô biên tràn ngập toàn thân hắn, tưởng chừng như đủ lớn để phá cả trời.
- Ồ...
U tà ngạc nhiên hô lên, lão cảm giác được con kiến hôi trước mặt đột nhiên sinh biến hóa.
- Chém...
Hai mắt Lâm Phàm đỏ bừng, chém ra một phủ, tốc độ cực nhanh, khiến u tà phải biến sắc.
"Bụp..."
Sương đen tiêu tán, u tà mất một lúc mới ngưng tụ lại được thân hình, nhưng không còn vẻ thong dong như ban nãy:
- Rốt cuộc ngươi dùng biện pháp gì?
Lâm Phàm sao có thể trả lời, đau đớn đã ngập tràn thần trí hắn, tất cả chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Lại một phủ bổ tới u tà, lực lượng nổ tung, chấn cho hư không nát vụn, toàn bộ đại điện cũng rung lên kịch liệt.
U tà không ngừng ẩn mình vào hư không.
- Khặc khặc, tuy rằng không biết ngươi dùng biện pháp gì khiến thực lực tăng lên, nhưng đáng tiếc là còn chưa đủ.
Tiếng của u tà truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Vẻ kinh ngạc trên mặt lão cũng biến mất, thay vào đó là sự giễu cợt.
Bản thể của lão đã bị hủy cả ngàn năm, hiện giờ cần tìm thân thể thay thế, mà thân thể của người trước mắt này lại quá phù hợp.
- Đến đi, dùng lực lượng mạnh nhất của ngươi. Ở một khắc ấy, nhục thể của ngươi sẽ thuộc về bản vương.
U tà nói, không che giấu được phấn khích.
Mà giờ khắc này, tác dụng buff của Liêu Đản Cước đã biến mất, Đại Phàm Ca cũng tiêu hao hết dược lực. Lâm Phàm buồn bã thở dài, cho rằng mình sẽ chết ở đây.
- Khặc khặc...
U tà lại hóa thành sương đen, bao phủ lấy Lâm Phàm, rồi rót từng chút sương đen vào trong mũi trong miệng của Lâm Phàm.
Xong đời...
Thế nhưng, mặt quỷ vừa mới chạm tới Vĩnh Hằng Chi Phủ, thì lập tức hét thảm một tiếng, rồi tan thành mây khói, không hề có một chút sức phản kháng nào.
"Phập..."
Lâm Phàm thấy vậy thì mừng rơn, tiếp tục thế công, bổ một phủ trúng giữa đầu u tà.
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần trung giai."
"Đinh, exp gia tăng 10 vạn."
Vĩnh Hằng Chi Phủ chính là thần binh của lão tổ khai sơn ra Thánh Tông, có thể chặt đứt cả cái bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời ở trong ảo cảnh kia, uy lực có một không hai thiên hạ, chỉ một u tà nho nhỏ cũng muốn cắn nuốt nó, quả là kẻ ngốc nói mơ.
- Chết cho ta...
Lại một con u tà lao tới Lâm Phàm. Lâm Phàm giơ một ngón tay ra, con u tà lập tức hóa thành bụi phấn.
Đây chính là công pháp mà vị chí tôn kia truyền cho hắn, vô cùng hung mãnh, sơ cấp đã có uy lực như vậy, khiến Lâm Phàm rất chờ mong lúc nó đạt max.
- Thương Thiên Kiếm, đi.
Kiếm ý ngưng tụ thành Thương Thiên Kiếm, mang theo kiếm ý vô thượng, cắt nát hư không phóng đi. Một con u tà tức thì bị kiếm xuyên người mà chết.
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần cao giai."
"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà Nhập Thần trung giai."
. . . .
Tiếng nhắc nhở tăng exp không ngừng vang lên khiến Lâm Phảm nhảy múa trong lòng. Giờ khắc này, hắn như sói lạc bầy cừu, phủ - kiếm - chỉ không ngừng lần lượt phóng ra.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt đã sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Lâm Phàm.
Lâm Phàm thu liễm khí tức, sau đó nhìn về phía chiếc quan tài cổ cuối cùng.
Trên quan tài, phù văn vẫn còn vận chuyển, tản ra từng đợt khí tức thần thánh. Lâm Phàm đoán, trong đó hẳn cũng là một con u tà.
Hắn có chút lăn tăn, đó là nên thả nó ra rồi giết kiếm exp, hay nên bỏ qua, vì nhỡ đâu u tà này cường đại tới mức mình không phải đối thủ?
Cuối cùng, hắn quyết định lùi bước. Bởi nếu u tà này giống ban nãy, vậy thêm một con hay ít một con cũng chẳng giải quyết điều gì. Mà nếu nó quá mạnh, chẳng phải mình tiêu rồi sao.
Như vậy, tốt nhất chọn bỏ qua!
Sau đó, Lâm Phàm cũng không xem xét thêm, quay đầu chuẩn bị ra ngoài. Thế nhưng hắn vừa mới đi tới cửa lối vào cũ, phía sau chợt truyền tới một giọng nói âm trầm.
- Đứng lại...
Nghe giọng nói này, Lâm Phàm khẽ run lên, không thèm quay lại nhìn mà cất bước định chạy thục mạng.
Nhưng đúng lúc này, một cánh cửa đá bỗng từ đâu xuất hiện, chắn trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm đánh mạnh một quyền, muốn đập vỡ cửa đá, thế nhưng thân thể lại bị phản chấn phải lùi về sau mấy bước.
- Ngươi không đi được.
Giọng nói từ phía sau lại vang lên.
Lâm Phàm quay đầu, chỉ thấy từng luồng khí đen đang không ngừng bốc ra từ thi thể những u tà ban nãy, rồi chậm rãi bay về hướng chiếc quan tài còn nguyên vẹn. Mà giọng nói kia là từ chiếc quan tài đó truyền ra.
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại cố không để tỏ ra luống cuống.
- Trời cao có đức hiếu sinh, bản tọa niệm tình ngươi tu hành không dễ, muốn tha cho ngươi một đường, ngươi tự nên biết quý trọng.
Lâm Phàm tỏ vẻ bình thản, lạnh nhạt nói, tựa như trong mắt hắn, cái quan tài kia chỉ là con kiến.
Thế nhưng, hắn lại tự biết, lần này có lẽ bi kịch rồi, bởi vì hệ thống đã tra xét được thứ ở bên trong quan tài kia: "Tiểu Thiên Vị sơ giai".
Nếu chỉ có vậy, hắn cũng không cần quá sợ hãi, nhưng mấu chốt là, thực lực kia còn tăng lên, thoáng cái đã thành Tiểu Thiên Vị trung giai, mà đó còn chưa phải là điểm cuối.
- Vạn con lừa trọc phong ấn ta ngàn năm, ngày đêm tra tấn, ngươi sẽ là đồ tế đầu tiên sau khi ta phá phong ấn.
Từ trong quan tài lại truyền ra giọng nói, lần này làm Lâm Phàm run cả người.
- Liều mạng.
Sắc mặt hắn lạnh đi, quyết thừa dịp tồn tại kia còn chưa thoát vây mà diệt trừ trước.
Vĩnh Hằng Chi Phủ, Thương Thiên Kiếm, Nhất Chỉ Tịch Diệt...
- Ha ha, không tệ, không tệ, không ngờ đồ tế đầu tiên của bản vương lại cường đại như thế.
Lâm Phàm xuất ra toàn lực, thế nhưng chiếc quan tài kia lại đột nhiên phát ra một bức màn ánh sáng màu đen, chặn lại toàn bộ công kích của hắn.
Giờ khắc này, Lâm Phàm thật sự khóc không ra nước mắt. Không phải ca chỉ là đánh cướp được một tấm bản đồ sao? Loanh quanh thế nào lại tự đưa thân vào hiểm địa, ca biết làm thế nào bây giờ?
Khí tức trong chiếc quan tài càng ngày càng mạnh, phù văn chớp liên tục rồi tắt ngỏm, một luồng sương đen thoát ra khỏi quan tài, từ từ lan khắp bốn phía.
- Thoát rồi... Rốt cuộc bản vương cũng thoát được rồi...
Sương đen dần ngưng tụ lại thành một hình người, nhưng không phải thân thể thật, tất cả đều hóa từ sương khói.
Sương đen hình người kia dùng đôi mắt lấp loáng tia sáng đen mà nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Lâm Phàm lùi mấy bước về sau, căng thẳng nhìn đối phương, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
- Khặc khặc...
Bóng người kia cười một tiếng quái dị, làm Lâm Phàm sởn hết tóc gáy.
- Ngươi chờ một chút.
Hắn vội vàng lục túi chứa đồ, sau đó lấy ra một chiếc lệnh bài:
- Nhìn thấy gì chưa? Bản tọa chính là phong chủ của ngọn núi thứ mười một trên Thánh Tông, nếu ngươi dám làm gì ta, ngươi chịu không nổi đâu.
Giờ phút này, Lâm Phàm rất muốn khóc. Hắn không ngờ có ngày mình phải khoe khoang thân phận với mục đích thoát thân. Cũng không biết u tà này có sợ hãi mà thả hắn một mạng hay không nữa.
Đáng tiếc...
- Khặc khặc, không ngờ ngươi còn có thân phân như vậy. Nhục thể của ngươi, thân phận của ngươi, tất cả đều phải thuộc về bản vương...
U tà cười lạnh một tiếng, lại tản ra thành sương đen rồi bay nhanh về phía Lâm Phàm.
- Đã cho mặt mũi còn không biết điều, thật coi tiểu gia dễ khi dễ chắc!
Lâm Phàm nổi giận, cũng biết không thể hòa giải với đối phương, vậy thì liều mạng đi.
Hắn vung Vĩnh Hằng Chi Phủ chém tới dải sương đen.
- Khặc khặc, ngươi chạy không thoát đâu.
U tà né tránh, màn sương lại ngưng tụ thành một khuôn mặt vô cùng dữ tợn, chỉ là khuôn mặt ấy đang cười cười, như là rất vừa lòng với con mồi trước mắt.
- Lãng Triều Kình, thập tam trọng.
Lâm Phàm điên cuồng phóng chân nguyên, một chưởng ẩn chứa mười ba tầng kình lực đánh mạnh về phía u tà.
Thế nhưng, một chưởng này lại không có bất kỳ tác dụng nào. U tà kia xuyên thấu hư không, một trảo đen kịt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
"Đinh, Bất Diệt Ma Thể + 50 vạn exp."
- Thân thể rất cường đại, không tệ, không tệ.
Một trảo trúng đích, ngoại trừ khiến Bất Diệt Ma Thể tăng exp, trên ngực Lâm Phàm cũng nhiều thêm năm vết móng vuốt, máu thịt lẫn lộn, lại chỉ thấy màu đen xì, giống như là bị khí đen lây nhiễm.
Lâm Phàm thở hổn hển, cảnh giác nhìn u tà trước mắt, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.
- Là ngươi bức ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng lên, lần đầu tiên hắn cảm giác bất lực đến thế.
Mà u tà lơ lửng trên không cũng không vội hành động, chỉ dùng cặp mắt đen kịt lóe ra những tia sáng đen như để trêu tức Lâm Phàm.
Lâm Phàm hạ quyết tâm. Mặc dù việc sắp tới sẽ vô cùng đau đớn, nhưng so với tính mạng, chút đau đớn này lại chẳng là gì.
- Liêu Đản Cước...
Lâm Phàm thét lên, chân phải dùng một góc độ quái dị mà tự đá vào chỗ đũng quần của mình.
"Bốp..."
Hắn quỳ trên mặt đất, cảm nhận từng cơn đau đớn từ đũng quần truyền lại.
- Tự sát sao?
U tà bay quanh người Lâm Phàm, cười lên liên tục.
Lâm Phàm cố nén đau đớn, ánh mắt như bốc hỏa nhìn chằm chằm tu tà, sau đó lại lấy ra một viên Đại Phàm Ca rồi nuốt xuống.
Giờ khắc này, Lâm Phàm muốn nổ tung rồi, một cỗ lực lượng vô biên tràn ngập toàn thân hắn, tưởng chừng như đủ lớn để phá cả trời.
- Ồ...
U tà ngạc nhiên hô lên, lão cảm giác được con kiến hôi trước mặt đột nhiên sinh biến hóa.
- Chém...
Hai mắt Lâm Phàm đỏ bừng, chém ra một phủ, tốc độ cực nhanh, khiến u tà phải biến sắc.
"Bụp..."
Sương đen tiêu tán, u tà mất một lúc mới ngưng tụ lại được thân hình, nhưng không còn vẻ thong dong như ban nãy:
- Rốt cuộc ngươi dùng biện pháp gì?
Lâm Phàm sao có thể trả lời, đau đớn đã ngập tràn thần trí hắn, tất cả chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Lại một phủ bổ tới u tà, lực lượng nổ tung, chấn cho hư không nát vụn, toàn bộ đại điện cũng rung lên kịch liệt.
U tà không ngừng ẩn mình vào hư không.
- Khặc khặc, tuy rằng không biết ngươi dùng biện pháp gì khiến thực lực tăng lên, nhưng đáng tiếc là còn chưa đủ.
Tiếng của u tà truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Vẻ kinh ngạc trên mặt lão cũng biến mất, thay vào đó là sự giễu cợt.
Bản thể của lão đã bị hủy cả ngàn năm, hiện giờ cần tìm thân thể thay thế, mà thân thể của người trước mắt này lại quá phù hợp.
- Đến đi, dùng lực lượng mạnh nhất của ngươi. Ở một khắc ấy, nhục thể của ngươi sẽ thuộc về bản vương.
U tà nói, không che giấu được phấn khích.
Mà giờ khắc này, tác dụng buff của Liêu Đản Cước đã biến mất, Đại Phàm Ca cũng tiêu hao hết dược lực. Lâm Phàm buồn bã thở dài, cho rằng mình sẽ chết ở đây.
- Khặc khặc...
U tà lại hóa thành sương đen, bao phủ lấy Lâm Phàm, rồi rót từng chút sương đen vào trong mũi trong miệng của Lâm Phàm.
Xong đời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.