Chương 521: Học Viện Trị Liệu Của Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương
Tân Phong
25/08/2018
- Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn…
Ngàn vạn quỷ đồng mỗi đứa đọc một câu, oán niệm trong cơ thể liền tiêu tan một chút, vốn những đứa bé toàn thân một màu đen dần dần đã biến thành màu trắng.
Sau đó sự tình càng làm cho Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm lại phát sinh.
Từng cái từng cái bàn học đột nhiên xuất hiện, đồng thời ở bên trên bàn học còn xuất hiện từng quyển sách trên bìa ngoài viết chính là: Tam tự kinh.
- Con mẹ nó đây là tình huống quái gì vậy?
Lúc này Lâm Phàm há hốc mồm sự tình này đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn.
Lĩnh vực của mình đến cùng là xảy ra tình huống gì? lĩnh vực rõ ràng là do mình ngưng luyện ra mà cũng không thể hiểu được chuyện gì xảy ra, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mà sự tình càng làm cho Lâm Phàm bất đắc dĩ còn ở phía sau.
Ngàn vạn quỷ đồng ăn mặc quần áo học sinh thời cổ đại trắng nõn, sau đó ngồi ở trước bàn học tay nâng Tam tự kinh rung đùi đắc ý ghi nhớ.
Mặt mũi dữ tợn dần dần bị tịnh hoá hiện ra vẻ chân thật chất phác.
Đồng thời trên người ngàn vạn quỷ đồng, đột nhiên toả ra từng đạo từng đạo ánh sáng những ánh sáng này hội tụ lại cùng nhau tạo thành một dòng sông dài hướng về phía Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương bay đến.
- Đây là Công Đức.
Lúc này, Hồng Vân tiên tử thật sự chấn kinh rồi, nàng không nghĩ tới thế gian dĩ nhiên thật sự có sức mạnh “Công Đức” thần kỳ này.
“Công Đức?” thần sắc Lâm Phàm cứng lại không hiểu Hồng Vân tiên tử nói như vậy là có ý gì.
- Nghe đồn Cổ Thánh Giới tồn tại từ rất lâu rồi, trải qua vô số kỷ nguyên, vô số văn minh từng tồn tại, Công Đức chính là một loại sức mạnh tồn tại cực kỳ lâu trước đây, nhưng không nghĩ tới lâu như vậy mà nó vẫn tồn tại, coi như hiện tại người Phật Tộc cũng không ai có thể cảm ngộ được Công Đức. Hồng Vân tiên tử khiếp sợ nói nói.
- Làm sao ngươi biết? Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ta từ trong sách nhìn thấy. Hồng Vân tiên tử nhìn Lâm Phàm trả lời.
Lúc này dị biến lại xuất hiện.
Bên trong lĩnh vực đột nhiên hào quang chấn động mạnh, hư không nứt vỡ, mười hai cây nhang công đức đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
Mười hai cây nhang công đức đang cháy tỏa ra
từng luồng mùi hương khiến tâm thần người ta thoải mái.
Trong chớp mắt mười hai cây hương xuất hiện thì cảnh tượng kì dị trong trời đất lại xuất hiện.
Mặt đất nở sen vàng, phật âm vờn quanh, khiến lòng người được thoải mái.
Mà lúc này Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương giống như đột nhiên trở nên rất thần thánh, một đoàn phật quang bảy màu xuất hiện sau đầu
-Vậy mà lại là Bồ Tát giới.
Hồng Vân tiên tử thấy cảnh này tâm thần chấn động mạnh cũng không thể tiếp tục duy trì sự ổn định.
Lúc này đầu óc Lâm Phàm cũng mơ hồ hắn làm sao biết cái gì là Bồ Tát giới.
- Đây là biểu tượng cao nhất của Phật Tộc, đại diện cho tiềm lực vô hạn, trí tuệ vô cùng, tâm linh cảm hoá vô hạn, sức mạnh vô hạn...
Hồng Vân tiên tử nói đây là sự tình chưa bao giờ đã xảy ra.
Lâm Phàm không biết Hồng Vân tiên tử nói vậy là có ý gì thế nhưng có thể đoán là Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương muốn phi thiên rồi.
Lâm Phàm không nghĩ tới Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương sẽ có năng lực như vậy, cái này hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương di chuyển tới giơ lên cánh tay mềm mại, ở trong lĩnh vực một đạo phật quang thoáng hiện một toà học viện rộng lớn cực kỳ xuất hiện.
Mà để Lâm Phàm mặt như mơ là cửa học viện vậy mà treo lên một tấm bảng.
- Học viện trị liệu Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Những người bạn nhỏ hướng tới quang minh, hướng tới thời đại mới, đi vào học viện tiếp thu giáo dục của bản Pháp Vương đi.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương uy nghiêm nói.
- Vâng, Pháp Vương. Một vài bạn nhỏ thiện lương ngây thơ cầm lấy sách vở cùng bàn học bị cảm hóa đi vào trong học viện.
Mà lúc này Lâm Phàm lại phát hiện một khắc Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương xoay người đó, miệng nhếch lên dĩ nhiên lộ ra nụ cười đắc ý. Chuyện này... Này.
Lâm Phàm đã không dám tưởng tượng, những đứa bé này sau khi tiến vào học viện thần bí này sẽ phải gánh chịu sự giáo dục như thế nào.
- Làm sao có khả năng, vạn đồng làm sao lại thoát khỏi sự khống chế của ta.
Giờ khắc này, hai con mắt Vạn Vô Quân đỏ chót gầm thét lên hắn không thể tin được tất cả những thứ trước mắt này.
Trong chớp mắt vạn đồng rời đi, hắn liền phát hiện lĩnh vực chính mình bởi vì mất đi những đứa trẻ kia cho nên không còn có bất kỳ tác dụng nào.
Cái tên này đến cùng là ai? Tia sáng kia đến cùng là cái gì?
Lúc này, trái tim Vạn Vô Quân tan, lĩnh vực mà hắn nhọc nhằn khổ sở ngưng luyện thành lại bị một cái đứa nhỏ đầu trọc không biết từ đâu đến làm hỏng, điều này khiến cho hắn làm sao có thể nhịn.
- Con cừu nhỏ lạc lối, ngươi có nguyện ý tiếp thu nền giáo dục của bản Pháp Vương?
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vừa mới chuẩn bị tiến vào học viện, liền dừng bước xoay người nhìn về phía Vạn Vô Quân nói.
Thấy vậy Vạn Vô Quân nổi giận dữ tợn gào thét.
- Đáng ghét, đáng ghét. Ta muốn giết ngươi...
Lâm Phàm nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt, hắn cảm giác mình cũng không cần làm cái gì nữa, từ đầu tới đuôi đều giao cho Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đi.
Lúc này, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương uy nghiêm lắc lắc đầu.
- Ai, ta không vào địa ngục thì ai vào, ngươi nếu muốn giết ta vậy bản Pháp Vương sẽ để ngươi giết, chỉ hy vọng ngươi lạc đường có thể biết quay lại đừng ở trong cái vực sâu địa ngục lạc lối nữa.
- Tìm về chính mình, tìm về tâm tính, tìm về lương thiện, oán hận trong lòng ngươi, tất cả đều để bản Pháp Vương đến gánh chịu đi.
Lâm Phàm nghe Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nói lời này, mí mắt cũng nhảy nhảy động tác này quả thật quá là....không còn gì để nói.
- Ngươi cướp vạn Đồng của ta, lĩnh vực của ta, ta muốn giết ngươi.
Trong chớp mắt, Vạn Vô Quân rít gào một tiếng đột nhiên hướng về Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương chém giết.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nhìn Vạn Vô Quân mặt không biến sắc hai tay tạo thành chữ thập phật quang hiện ra.
Một tia phật quang chiếu rọi vào lĩnh vực, sau đó bao phủ trên người Vạn Vô Quân.
Lúc này Vạn Vô Quân đột nhiên phát hiện đứa nhỏ trọc đầu trước mắt này đột nhiên biến thành cao to trở nên thần thánh.
Cái vẻ hung lệ trong lòng đột nhiên bị cái gì đó xua tan đi không còn tồn tại nữa.
Lâm Phàm nhíu chặt mày, cái tên này lại muốn giở trò quỷ gì.
Nhưng trong nháy mắt một màn phát sinh làm Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm.
Vạn Vô Quân đang khí thế hùng hổ xông tới trước mặt Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương thế nhưng lại đột nhiên biến sắc giống như nội tâm tràn ngập sự hối hận.
Rầm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Pháp Vương, ta nghiệp chướng nặng nề, ta đồng ý tiếp thu ái tâm giáo dục vĩ đại của ngài.
Lúc này Vạn Vô Quân bái phục ở dưới chân Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vóc dáng tiều tụy đang sám hối.
Lúc này Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vuốt đầu Vạn Vô Quân xoa xoa rất là nhẹ nhàng.
- Vào học viện của Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương ta, ta sẽ để ngươi tốt đẹp hẳn lên một lần nữa làm người, theo ta chỉ dẫn đến đây đi.
- Vâng.
...
Lâm Phàm trợn mắt nhìn chuyện đã diễn ra.
Ngàn vạn quỷ đồng mỗi đứa đọc một câu, oán niệm trong cơ thể liền tiêu tan một chút, vốn những đứa bé toàn thân một màu đen dần dần đã biến thành màu trắng.
Sau đó sự tình càng làm cho Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm lại phát sinh.
Từng cái từng cái bàn học đột nhiên xuất hiện, đồng thời ở bên trên bàn học còn xuất hiện từng quyển sách trên bìa ngoài viết chính là: Tam tự kinh.
- Con mẹ nó đây là tình huống quái gì vậy?
Lúc này Lâm Phàm há hốc mồm sự tình này đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn.
Lĩnh vực của mình đến cùng là xảy ra tình huống gì? lĩnh vực rõ ràng là do mình ngưng luyện ra mà cũng không thể hiểu được chuyện gì xảy ra, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mà sự tình càng làm cho Lâm Phàm bất đắc dĩ còn ở phía sau.
Ngàn vạn quỷ đồng ăn mặc quần áo học sinh thời cổ đại trắng nõn, sau đó ngồi ở trước bàn học tay nâng Tam tự kinh rung đùi đắc ý ghi nhớ.
Mặt mũi dữ tợn dần dần bị tịnh hoá hiện ra vẻ chân thật chất phác.
Đồng thời trên người ngàn vạn quỷ đồng, đột nhiên toả ra từng đạo từng đạo ánh sáng những ánh sáng này hội tụ lại cùng nhau tạo thành một dòng sông dài hướng về phía Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương bay đến.
- Đây là Công Đức.
Lúc này, Hồng Vân tiên tử thật sự chấn kinh rồi, nàng không nghĩ tới thế gian dĩ nhiên thật sự có sức mạnh “Công Đức” thần kỳ này.
“Công Đức?” thần sắc Lâm Phàm cứng lại không hiểu Hồng Vân tiên tử nói như vậy là có ý gì.
- Nghe đồn Cổ Thánh Giới tồn tại từ rất lâu rồi, trải qua vô số kỷ nguyên, vô số văn minh từng tồn tại, Công Đức chính là một loại sức mạnh tồn tại cực kỳ lâu trước đây, nhưng không nghĩ tới lâu như vậy mà nó vẫn tồn tại, coi như hiện tại người Phật Tộc cũng không ai có thể cảm ngộ được Công Đức. Hồng Vân tiên tử khiếp sợ nói nói.
- Làm sao ngươi biết? Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ta từ trong sách nhìn thấy. Hồng Vân tiên tử nhìn Lâm Phàm trả lời.
Lúc này dị biến lại xuất hiện.
Bên trong lĩnh vực đột nhiên hào quang chấn động mạnh, hư không nứt vỡ, mười hai cây nhang công đức đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
Mười hai cây nhang công đức đang cháy tỏa ra
từng luồng mùi hương khiến tâm thần người ta thoải mái.
Trong chớp mắt mười hai cây hương xuất hiện thì cảnh tượng kì dị trong trời đất lại xuất hiện.
Mặt đất nở sen vàng, phật âm vờn quanh, khiến lòng người được thoải mái.
Mà lúc này Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương giống như đột nhiên trở nên rất thần thánh, một đoàn phật quang bảy màu xuất hiện sau đầu
-Vậy mà lại là Bồ Tát giới.
Hồng Vân tiên tử thấy cảnh này tâm thần chấn động mạnh cũng không thể tiếp tục duy trì sự ổn định.
Lúc này đầu óc Lâm Phàm cũng mơ hồ hắn làm sao biết cái gì là Bồ Tát giới.
- Đây là biểu tượng cao nhất của Phật Tộc, đại diện cho tiềm lực vô hạn, trí tuệ vô cùng, tâm linh cảm hoá vô hạn, sức mạnh vô hạn...
Hồng Vân tiên tử nói đây là sự tình chưa bao giờ đã xảy ra.
Lâm Phàm không biết Hồng Vân tiên tử nói vậy là có ý gì thế nhưng có thể đoán là Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương muốn phi thiên rồi.
Lâm Phàm không nghĩ tới Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương sẽ có năng lực như vậy, cái này hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương di chuyển tới giơ lên cánh tay mềm mại, ở trong lĩnh vực một đạo phật quang thoáng hiện một toà học viện rộng lớn cực kỳ xuất hiện.
Mà để Lâm Phàm mặt như mơ là cửa học viện vậy mà treo lên một tấm bảng.
- Học viện trị liệu Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Những người bạn nhỏ hướng tới quang minh, hướng tới thời đại mới, đi vào học viện tiếp thu giáo dục của bản Pháp Vương đi.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương uy nghiêm nói.
- Vâng, Pháp Vương. Một vài bạn nhỏ thiện lương ngây thơ cầm lấy sách vở cùng bàn học bị cảm hóa đi vào trong học viện.
Mà lúc này Lâm Phàm lại phát hiện một khắc Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương xoay người đó, miệng nhếch lên dĩ nhiên lộ ra nụ cười đắc ý. Chuyện này... Này.
Lâm Phàm đã không dám tưởng tượng, những đứa bé này sau khi tiến vào học viện thần bí này sẽ phải gánh chịu sự giáo dục như thế nào.
- Làm sao có khả năng, vạn đồng làm sao lại thoát khỏi sự khống chế của ta.
Giờ khắc này, hai con mắt Vạn Vô Quân đỏ chót gầm thét lên hắn không thể tin được tất cả những thứ trước mắt này.
Trong chớp mắt vạn đồng rời đi, hắn liền phát hiện lĩnh vực chính mình bởi vì mất đi những đứa trẻ kia cho nên không còn có bất kỳ tác dụng nào.
Cái tên này đến cùng là ai? Tia sáng kia đến cùng là cái gì?
Lúc này, trái tim Vạn Vô Quân tan, lĩnh vực mà hắn nhọc nhằn khổ sở ngưng luyện thành lại bị một cái đứa nhỏ đầu trọc không biết từ đâu đến làm hỏng, điều này khiến cho hắn làm sao có thể nhịn.
- Con cừu nhỏ lạc lối, ngươi có nguyện ý tiếp thu nền giáo dục của bản Pháp Vương?
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vừa mới chuẩn bị tiến vào học viện, liền dừng bước xoay người nhìn về phía Vạn Vô Quân nói.
Thấy vậy Vạn Vô Quân nổi giận dữ tợn gào thét.
- Đáng ghét, đáng ghét. Ta muốn giết ngươi...
Lâm Phàm nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt, hắn cảm giác mình cũng không cần làm cái gì nữa, từ đầu tới đuôi đều giao cho Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đi.
Lúc này, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương uy nghiêm lắc lắc đầu.
- Ai, ta không vào địa ngục thì ai vào, ngươi nếu muốn giết ta vậy bản Pháp Vương sẽ để ngươi giết, chỉ hy vọng ngươi lạc đường có thể biết quay lại đừng ở trong cái vực sâu địa ngục lạc lối nữa.
- Tìm về chính mình, tìm về tâm tính, tìm về lương thiện, oán hận trong lòng ngươi, tất cả đều để bản Pháp Vương đến gánh chịu đi.
Lâm Phàm nghe Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nói lời này, mí mắt cũng nhảy nhảy động tác này quả thật quá là....không còn gì để nói.
- Ngươi cướp vạn Đồng của ta, lĩnh vực của ta, ta muốn giết ngươi.
Trong chớp mắt, Vạn Vô Quân rít gào một tiếng đột nhiên hướng về Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương chém giết.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nhìn Vạn Vô Quân mặt không biến sắc hai tay tạo thành chữ thập phật quang hiện ra.
Một tia phật quang chiếu rọi vào lĩnh vực, sau đó bao phủ trên người Vạn Vô Quân.
Lúc này Vạn Vô Quân đột nhiên phát hiện đứa nhỏ trọc đầu trước mắt này đột nhiên biến thành cao to trở nên thần thánh.
Cái vẻ hung lệ trong lòng đột nhiên bị cái gì đó xua tan đi không còn tồn tại nữa.
Lâm Phàm nhíu chặt mày, cái tên này lại muốn giở trò quỷ gì.
Nhưng trong nháy mắt một màn phát sinh làm Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm.
Vạn Vô Quân đang khí thế hùng hổ xông tới trước mặt Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương thế nhưng lại đột nhiên biến sắc giống như nội tâm tràn ngập sự hối hận.
Rầm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Pháp Vương, ta nghiệp chướng nặng nề, ta đồng ý tiếp thu ái tâm giáo dục vĩ đại của ngài.
Lúc này Vạn Vô Quân bái phục ở dưới chân Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vóc dáng tiều tụy đang sám hối.
Lúc này Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vuốt đầu Vạn Vô Quân xoa xoa rất là nhẹ nhàng.
- Vào học viện của Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương ta, ta sẽ để ngươi tốt đẹp hẳn lên một lần nữa làm người, theo ta chỉ dẫn đến đây đi.
- Vâng.
...
Lâm Phàm trợn mắt nhìn chuyện đã diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.