Chương 129: Là thật tâm
Tân Phong
10/12/2016
Dịch & Biên: †Ares†
Yến tông chủ nhìn về phía Lâm Phàm, vẻ mặt có chút cổ quái. Ba người bọn họ đã sớm xuất hiện trong hư không ở Vô Danh phong, yêu lặng quan sát tình huống phía dưới.
Bọn họ đều có nghe chuyện xảy ra ở ngoại môn gần đây, hôm nay vốn định tới ngăn cản Đan Đỉnh phong náo loạn Vô Danh phong, cũng muốn xem thuật luyện đan của Lâm Phàm là như thế nào.
Mà màn Lâm Phàm lật tay luyện đan đã làm ba người bọn họ kinh ngạc vạn phần, miệng há hốc.
Đây là thủ pháp luyện đan cao nhất, "Nhất niệm thành đan".
Thủ pháp này, tên như ý nghĩa, chỉ một ý nghĩ lửa đã cháy, đan đã thành, không cần tới lò luyện đan.
Chuyện này có yêu cầu thật lớn về đẳng cấp của luyện đan sư, cho dù là thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong cũng không có bản sự này. Thánh Tông từng xuất hiện người có bản lĩnh như vậy, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Thánh Tông.
Bởi vì một tông sư luyện đan không chỉ đại biểu cho đan dược, mà còn đại biểu cho rất nhiều mặt liên hệ trong tông.
Không ngờ người nắm giữ phương pháp luyện đan này lại lần nữa xuất hiện ở Thánh Tông.
Ánh mắt Yến tông chủ nhìn về Lâm Phàm hiện vẻ vui mừng cực độ. Đây chính là tông môn chi bảo.
Mà ánh mắt của thái thượng trưởng lão Vô Nhai cũng trở nên có chút kỳ quái, cuối cùng biến thành thân thiết hơn nhiều.
Bọn họ cứu Lâm Phàm từ bên bờ cõi chết, cho rằng hắn đã vỡ nát thiên tư, thành tựu sau này chỉ có hạn, lại không ngờ Lâm Phàm có thuật luyện đan bậc này.
- Tông chủ, thái thượng trưởng lão, các ngài nhất định phải làm chủ cho chúng đệ tử, hắn khinh người quá đáng…
Lý Thuận giờ phút này quỳ rạp xuống đất, khóc lóc tố cáo.
Lý Thuận liếc trộm Lâm Phàm một cái, mắt lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa. Hiện thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho bọn hắn.
- Im miệng.
Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong quát lên:
- Ta đã nghe rõ ràng những lời kia của Lâm Phàm, thật không ngờ các ngươi dám chèn ép đệ tử ngoại môn, tội không thể tha.
Lâm Phàm cười khẽ, nhìn kịch vui trước mắt. Bằng ngươi cũng dám tố cáo bản đại gia, quả thực là muốn chết.
Sau đó Lâm Phàm lại nhìn về thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong, gật gật đầu. Thái thượng trưởng lão này không tồi, biết phân rõ phải trái.
- Oan uổng, chúng ta thật sự oan uổng.
Đám Lý Thuận sợ đến choáng váng, bọn hắn không ngờ thái thượng trưởng lão lại không giúp mình.
- Hừ, mười phần tài liệu chỉ có thể ra một lò, lại còn lấy đi sáu thành, quả thật… Quả thật…
Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong tức tới run người, râu tóc bạc dựng đứng cả lên.
Thanh danh của Đan Đỉnh phong đều bị đám súc sinh này hủy hết a.
Lý Thuận này cũng cũng coi như đệ tử của mình, không ngờ lại biến chất đến mức thế này.
Vị thái thượng trưởng lão này rất ít hỏi đến việc ở ngoại môn, không nghĩ tới sẽ biến thành như hiện tại.
Giờ phút này đám người Lý Thuận run rẩy cúi đầu. Bọn hắn có thể cảm nhận được lửa giận của thái thượng trưởng lão lớn đến cỡ nào, cũng không dám nói thêm một câu, thế nhưng lòng oán hận với Lâm Phàm càng thêm sâu đậm.
. . . .
Lúc này, ba người trên hư không đã hạ xuống. Yến tông chủ gọi Lâm Phàm:
- Theo chúng ta lại đây.
Lâm Phàm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt của tông chủ hiện rõ vẻ vui sướng, hẳn là bị một màn luyện đan vừa rồi tác động.
Sau đó Lâm Phàm đi theo ba người tông chủ về căn nhà gỗ của mình.
Trương Nhị Cẩu lúc này dụi dụi mắt:
- Sư đệ, không phải ta đang nằm mơ chứ?
Phong Bất Giác lúc này cũng ngây người:
- Hẳn là không phải đâu.
Đối với hai người bọn họ, tất cả chuyện này giống như là nằm mơ, thế nhưng lại chân thật phát sinh ở trước mắt.
Nhìn sang đám người Đan Đỉnh phong ai nấy mặt như đưa đám, Trương Nhị Cẩu cười phá lên.
- Ha ha, các ngươi rõ rồi chứ, dám đến Vô Danh phong làm loạn, nhất định phải chịu bi kịch.
Đệ tử Đan Đỉnh phong thấy Trương Nhị Cẩu chế giễu mình thì tức giận không thôi, nhưng nhớ tới sắc mặt phẫn nộ của thái thượng trưởng lão thì chỉ biết cúi đầu. Không biết sau khi trở về, bọn hắn sẽ phải chịu hình phạt như thế nào nữa.
Cổ trưởng lão giờ vẫn nằm co giật trên mặt đất nhưng không có ai thèm quan tâm. Bọn hắn chỉ quan tâm lúc trở về mình sẽ như thế nào.
Trong phòng.
Lâm Phàm nhìn ba người, cười hỏi:
- Tông chủ, có chuyện gì vậy?
Lúc này Yến tông chủ xoay người, thần sắc nghiêm túc:
- Ngươi là chân tâm thật ý với Thánh Tông sao?
Lâm Phàm không hiểu những lời này có ý gì, nhưng thấy Yến tông chủ nghiêm túc như vậy, hắn cũng thu hồi vẻ cười cợt.
- Thánh Ma Tông là phân tông của Thánh Tông, đệ tử lại là người duy nhất còn sót lại của Thánh Ma Tông, đương nhiên chân tâm thật ý, tuyệt sẽ không phản bội Thánh Tông, có vinh cùng vinh, có họa cùng họa.
Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Thánh Ma Tông là tất cả của Lâm Phàm hiện giờ. Thánh Tông là bản tông, chỉ cần Thánh Tông không phụ hắn, hắn tuyệt sẽ không phụ Thánh Tông.
- Tốt.
Yến tông chủ gật đầu, sau đó ba người xé hư không mà đi, rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại một mình Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.
Cái quái gì đây, tới nơi này chỉ để hỏi mình một câu như vậy?
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, sau đó thở dài một tiếng. Cao thủ chính là cao thủ, nghĩ những gì không ai đoán ra nổi.
Nhưng mà việc còn chưa giải quyết xong, lại đi đâu cả rồi, mình biết thu xếp thế nào đây?
Đúng lúc này, một tiếng nói từ hư không vọng ra.
- Nghiệt đồ, cút trở về cho bản tọa.
Giọng nói này hình như là của thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong.
Lâm Phàm đẩy cửa mà ra, nhìn thấy đám đệ tử Đan Đỉnh phong sắc mặt trắng bệch thì không kìm được cười lên.
- Một đám tiện nhân, trở về quỳ đi thôi.
Trương Nhị Cẩu cũng ở phía sau lớn tiếng cười nhạo, sau đó đuổi như đuổi tà:
- Cút nhanh lên, còn dám tới Vô Danh phong càn rỡ, thật sự là không muốn sống.
- Khụ khụ…
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, tay chắp sau lưng, mặt mỉm cười, từ từ đi tới.
- Tông chủ vạn tuế.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu hô to một tiếng.
- Lâm sư thúc vạn tuế.
Đệ tử ngoại môn cũng hưng phấn hô to lên.
Bọn họ đều cho rằng lần này Lâm sư thúc sẽ bị Đan Đỉnh phong khi dễ, không ai ngờ được chuyện sẽ biến thành như vậy, quả là hả lòng hả dạ.
Lâm Phàm nhìn mọi người, nở một nụ cười hiền từ, giọng trầm trầm đáng tin nói:
- Nhớ kỹ, tà bất thắng chính, thắng lợi vĩnh viễn đứng về phe chính nghĩa.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về hư không, tinh thần chính nghĩa tỏa ra khiến cả trời đất cũng phải cảm động.
Ánh mắt của vô số đệ tử ngoại môn nhìn về Lâm Phàm đều biến thành sùng bái vô cùng, chỉ thiếu chút nữa hóa thành fan cuồng.
Chỉ cần có một tia cơ duyên là sẽ tiến hóa.
Yến tông chủ nhìn về phía Lâm Phàm, vẻ mặt có chút cổ quái. Ba người bọn họ đã sớm xuất hiện trong hư không ở Vô Danh phong, yêu lặng quan sát tình huống phía dưới.
Bọn họ đều có nghe chuyện xảy ra ở ngoại môn gần đây, hôm nay vốn định tới ngăn cản Đan Đỉnh phong náo loạn Vô Danh phong, cũng muốn xem thuật luyện đan của Lâm Phàm là như thế nào.
Mà màn Lâm Phàm lật tay luyện đan đã làm ba người bọn họ kinh ngạc vạn phần, miệng há hốc.
Đây là thủ pháp luyện đan cao nhất, "Nhất niệm thành đan".
Thủ pháp này, tên như ý nghĩa, chỉ một ý nghĩ lửa đã cháy, đan đã thành, không cần tới lò luyện đan.
Chuyện này có yêu cầu thật lớn về đẳng cấp của luyện đan sư, cho dù là thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong cũng không có bản sự này. Thánh Tông từng xuất hiện người có bản lĩnh như vậy, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Thánh Tông.
Bởi vì một tông sư luyện đan không chỉ đại biểu cho đan dược, mà còn đại biểu cho rất nhiều mặt liên hệ trong tông.
Không ngờ người nắm giữ phương pháp luyện đan này lại lần nữa xuất hiện ở Thánh Tông.
Ánh mắt Yến tông chủ nhìn về Lâm Phàm hiện vẻ vui mừng cực độ. Đây chính là tông môn chi bảo.
Mà ánh mắt của thái thượng trưởng lão Vô Nhai cũng trở nên có chút kỳ quái, cuối cùng biến thành thân thiết hơn nhiều.
Bọn họ cứu Lâm Phàm từ bên bờ cõi chết, cho rằng hắn đã vỡ nát thiên tư, thành tựu sau này chỉ có hạn, lại không ngờ Lâm Phàm có thuật luyện đan bậc này.
- Tông chủ, thái thượng trưởng lão, các ngài nhất định phải làm chủ cho chúng đệ tử, hắn khinh người quá đáng…
Lý Thuận giờ phút này quỳ rạp xuống đất, khóc lóc tố cáo.
Lý Thuận liếc trộm Lâm Phàm một cái, mắt lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa. Hiện thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho bọn hắn.
- Im miệng.
Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong quát lên:
- Ta đã nghe rõ ràng những lời kia của Lâm Phàm, thật không ngờ các ngươi dám chèn ép đệ tử ngoại môn, tội không thể tha.
Lâm Phàm cười khẽ, nhìn kịch vui trước mắt. Bằng ngươi cũng dám tố cáo bản đại gia, quả thực là muốn chết.
Sau đó Lâm Phàm lại nhìn về thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong, gật gật đầu. Thái thượng trưởng lão này không tồi, biết phân rõ phải trái.
- Oan uổng, chúng ta thật sự oan uổng.
Đám Lý Thuận sợ đến choáng váng, bọn hắn không ngờ thái thượng trưởng lão lại không giúp mình.
- Hừ, mười phần tài liệu chỉ có thể ra một lò, lại còn lấy đi sáu thành, quả thật… Quả thật…
Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong tức tới run người, râu tóc bạc dựng đứng cả lên.
Thanh danh của Đan Đỉnh phong đều bị đám súc sinh này hủy hết a.
Lý Thuận này cũng cũng coi như đệ tử của mình, không ngờ lại biến chất đến mức thế này.
Vị thái thượng trưởng lão này rất ít hỏi đến việc ở ngoại môn, không nghĩ tới sẽ biến thành như hiện tại.
Giờ phút này đám người Lý Thuận run rẩy cúi đầu. Bọn hắn có thể cảm nhận được lửa giận của thái thượng trưởng lão lớn đến cỡ nào, cũng không dám nói thêm một câu, thế nhưng lòng oán hận với Lâm Phàm càng thêm sâu đậm.
. . . .
Lúc này, ba người trên hư không đã hạ xuống. Yến tông chủ gọi Lâm Phàm:
- Theo chúng ta lại đây.
Lâm Phàm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt của tông chủ hiện rõ vẻ vui sướng, hẳn là bị một màn luyện đan vừa rồi tác động.
Sau đó Lâm Phàm đi theo ba người tông chủ về căn nhà gỗ của mình.
Trương Nhị Cẩu lúc này dụi dụi mắt:
- Sư đệ, không phải ta đang nằm mơ chứ?
Phong Bất Giác lúc này cũng ngây người:
- Hẳn là không phải đâu.
Đối với hai người bọn họ, tất cả chuyện này giống như là nằm mơ, thế nhưng lại chân thật phát sinh ở trước mắt.
Nhìn sang đám người Đan Đỉnh phong ai nấy mặt như đưa đám, Trương Nhị Cẩu cười phá lên.
- Ha ha, các ngươi rõ rồi chứ, dám đến Vô Danh phong làm loạn, nhất định phải chịu bi kịch.
Đệ tử Đan Đỉnh phong thấy Trương Nhị Cẩu chế giễu mình thì tức giận không thôi, nhưng nhớ tới sắc mặt phẫn nộ của thái thượng trưởng lão thì chỉ biết cúi đầu. Không biết sau khi trở về, bọn hắn sẽ phải chịu hình phạt như thế nào nữa.
Cổ trưởng lão giờ vẫn nằm co giật trên mặt đất nhưng không có ai thèm quan tâm. Bọn hắn chỉ quan tâm lúc trở về mình sẽ như thế nào.
Trong phòng.
Lâm Phàm nhìn ba người, cười hỏi:
- Tông chủ, có chuyện gì vậy?
Lúc này Yến tông chủ xoay người, thần sắc nghiêm túc:
- Ngươi là chân tâm thật ý với Thánh Tông sao?
Lâm Phàm không hiểu những lời này có ý gì, nhưng thấy Yến tông chủ nghiêm túc như vậy, hắn cũng thu hồi vẻ cười cợt.
- Thánh Ma Tông là phân tông của Thánh Tông, đệ tử lại là người duy nhất còn sót lại của Thánh Ma Tông, đương nhiên chân tâm thật ý, tuyệt sẽ không phản bội Thánh Tông, có vinh cùng vinh, có họa cùng họa.
Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Thánh Ma Tông là tất cả của Lâm Phàm hiện giờ. Thánh Tông là bản tông, chỉ cần Thánh Tông không phụ hắn, hắn tuyệt sẽ không phụ Thánh Tông.
- Tốt.
Yến tông chủ gật đầu, sau đó ba người xé hư không mà đi, rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại một mình Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.
Cái quái gì đây, tới nơi này chỉ để hỏi mình một câu như vậy?
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, sau đó thở dài một tiếng. Cao thủ chính là cao thủ, nghĩ những gì không ai đoán ra nổi.
Nhưng mà việc còn chưa giải quyết xong, lại đi đâu cả rồi, mình biết thu xếp thế nào đây?
Đúng lúc này, một tiếng nói từ hư không vọng ra.
- Nghiệt đồ, cút trở về cho bản tọa.
Giọng nói này hình như là của thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong.
Lâm Phàm đẩy cửa mà ra, nhìn thấy đám đệ tử Đan Đỉnh phong sắc mặt trắng bệch thì không kìm được cười lên.
- Một đám tiện nhân, trở về quỳ đi thôi.
Trương Nhị Cẩu cũng ở phía sau lớn tiếng cười nhạo, sau đó đuổi như đuổi tà:
- Cút nhanh lên, còn dám tới Vô Danh phong càn rỡ, thật sự là không muốn sống.
- Khụ khụ…
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, tay chắp sau lưng, mặt mỉm cười, từ từ đi tới.
- Tông chủ vạn tuế.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu hô to một tiếng.
- Lâm sư thúc vạn tuế.
Đệ tử ngoại môn cũng hưng phấn hô to lên.
Bọn họ đều cho rằng lần này Lâm sư thúc sẽ bị Đan Đỉnh phong khi dễ, không ai ngờ được chuyện sẽ biến thành như vậy, quả là hả lòng hả dạ.
Lâm Phàm nhìn mọi người, nở một nụ cười hiền từ, giọng trầm trầm đáng tin nói:
- Nhớ kỹ, tà bất thắng chính, thắng lợi vĩnh viễn đứng về phe chính nghĩa.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về hư không, tinh thần chính nghĩa tỏa ra khiến cả trời đất cũng phải cảm động.
Ánh mắt của vô số đệ tử ngoại môn nhìn về Lâm Phàm đều biến thành sùng bái vô cùng, chỉ thiếu chút nữa hóa thành fan cuồng.
Chỉ cần có một tia cơ duyên là sẽ tiến hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.