Chương 118: Lâm Phàm không phục
Tân Phong
06/12/2016
oOo
Sắc trời tối dần, Lâm Phàm cũng đã sớm luyện đan xong, thế nhưng không có ăn hết chỗ thừa mà giữ lại một loại có tác dụng với hai đệ tử của mình.
Bổ Thiên Đan.
Dùng trong thời gian dài có thể bù lại chỗ thiếu hụt trời sinh của võ giả, diệu dụng vô cùng.
Bổ Thiên Đan này có tổng cộng ba phần tài liệu, tuy chỉ là Địa giai hạ phẩm, nhưng lại mang tới chỗ tốt rất lớn cho võ giả.
Nhất là đối với Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác, hai người tu vi thấp, chỗ thiếu hụt còn rất nhiều, có Bổ Thiên Đan này bù đắp thù tu vi sẽ tiến một bước.
Trong khoảng thời gian này, khi có tình huống phù hợp, Lâm Phàm cũng sẽ xoa đầu hai người để giúp hai người tăng lên tư chất. Chức nghiệp phụ lão sư diệu dụng vô cùng, Lâm Phàm biết mình còn chưa dùng được hết tinh túy của chức nghiệp này, nếu không có lẽ còn khủng hơn nữa.
- Tông chủ, ăn cơm thôi.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác bưng một mâm đồ ăn tới.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu. Bình thường một ngày ba bữa, nếu hắn không ra cửa thì hai đệ tử sẽ đưa tới.
- Tông chủ, đây là cá Nguyệt Quế mà đệ tử cùng sư đệ bắt được ở thượng lưu con sông trong tông môn, ngon tuyệt vời.
Trương Nhị Cẩu nói. Hiện tại hắn đã quen với cuộc sống trên Vô Danh phong. Tông chủ đối với bọn hắn không tệ, bản thân hắn thì mỗi ngày tu luyện, tán phét, buồn lại xuống núi dạo chơi, cũng rất là thoải mái.
- Đây là hai viên đan dược, sau khi về phòng thì ăn vào, có rất nhiều chỗ tốt với các ngươi.
Lâm Phàm ném hai viên Bổ Thiên Đan ra.
Trương Nhị Cẩu vui vẻ tiếp lấy đan dược, tưởng đây là Đại Phàm Ca, nhưng khi thẩy rõ là một loại xa lạ thì không khỏi có chút thất vọng.
Đã vài ngày không dùng Đại Phàm Ca, thật sự hơi nhớ nhớ.
Phong Bất Giác có kiến thức hơn xa Trương Nhị Cẩu, vừa nhận đan thì đã cảm nhận được đan khí bàng bạc, biết viên đan dược này tuyệt đối không phải hàng thông thường.
- Cảm tạ, tông chủ.
Phong Bất Giác nói cảm ơn.
- Các ngươi về phòng tu luyện đi.
Lâm Phàm nói.
- Vâng!
Phong Bất Giác gật gật đầu.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, do dự một lát rồi nói:
- Tông chủ, ta đổi viên này lấy Đại Phàm Ca được không? Ngài xem, dạo này đệ tử gầy quá, muốn dùng Đại Phàm Ca để bồi bổ.
Trương Nhị Cẩu thật sự rất hoài niệm cảm giác kia. Tuy đan dược này khẳng định rất bất phàm, nhưng nếu để Trương Nhị Cẩu lựa chọn, hắn sẽ chọn Đại Phàm Ca, bởi vì đó mới là loại đan dược nam nhân nên dùng.
Khí phách, uy vũ, thoải mái.
- Đây là một viên thần đan, có chỗ tốt cực lớn với các ngươi, ngươi xác định đổi?
Lâm Phàm sửng sốt, nhìn sắc mặt khẩn cầu của Trương Nhị Cẩu, không khỏi chửi thầm: Fu-ck, còn hỏi tại sao mà gầy, mặt đất trong phòng các ngươi nhiều lỗ thủng đến nỗi không còn khoảng nào lành lặn mà đặt chân rồi.
Nhưng không ngờ Đại Phàm Ca này lại làm người ta nghiện.
- Vâng vâng, đổi ạ.
Trương Nhị Cẩu không chút do dự gật đầu liên tục.
Phong Bất Giác nhìn nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó lại nhìn nhìn đan dược trong tay, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.
Giờ phút này Lâm Phàm không còn lời nào để nói, bởi hắn cũng thấy cả ánh mắt khao khát của Phong Bất Giác. Chẳng lẽ hai đại đệ tử của tông môn lại trầm mê vào diệu dụng của Đại Phàm Ca?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Bản tông có một câu muốn nói với các ngươi, nếu các ngươi khăng khăng muốn đổi, bản tông sẽ thành toàn.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu gật đầu, hưng phấn nói.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, sau đó mở to đôi mắt thâm thúy nhìn hai người:
- Còn trẻ không biết kiềm chế, tới già nhìn không thể ăn mà rơi lệ.
- Chờ các ngươi suy nghĩ cẩn thận những lời này thì nói cho ta biết có muốn đổi hay không đi.
Lâm Phàm chân tâm thật ý nói. Nếu hai người này không phải đệ tử của hắn, quỷ mới thèm quản.
Không có bạn lữ mà còn cắn nghiện, sau này có bạn lữ rồi lại đến thế nào nữa.
- Tông chủ, đệ tử hiểu rồi, đệ tử xác định muốn đổi.
Lâm Phàm vừa mới dứt lời, Trương Nhị Cẩu đã lập tức nói.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, cuối cùng không khuyên nữa, sau hối hận thì chớ tìm bản tông chủ.
- Lăn cả đi!
Lâm Phàm ném đan dược cho hai người, sau đó đuổi như đuổi tà.
Quá thất vọng. Nếu để người biết bản tông có hai đệ tử ‘uy phong’ nhường này thì không biết giấu mặt vào đâu.
- Tông chủ, ngài chính là người Nhị Cẩu bội phục nhất đời này.
Trương Nhị Cẩu mừng rỡ, lập tức đáp lễ bằng một tràng vỗ mông ngựa.
- Đây là đan dược để mai trả cho bọn họ, hôm nay bản tông đủ mệt rồi, các ngươi mai tự hành động đi.
Lâm Phàm nói.
- Rõ!
Sau đó Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lập tức lui ra ngoài.
- Sư huynh, câu kia của tông chủ là có ý gì nhỉ? Đệ nghĩ mãi chưa ra.
Phong Bất Giác nhớ lại câu tông chủ mới nói, cảm giác lời này ẩn chứa đạo lý tối cao, nhưng lại không sao hiểu rõ.
- Ta biết làm sao được, chỉ rõ một chuyện là tông chủ thật sự quá lợi hại. Đệ xem, đan dược chỉ một ngày đã luyện xong. Còn một câu kia có lẽ là cảm ngộ nhân sinh của tông chủ. Ta nghĩ tông chủ nhất định là người có nhiều chuyện cũ, bằng không sẽ không nói ra được những lời cao thâm như thế.
Trương Nhị Cẩu sáng mắt lên nhìn theo bóng Lâm Phàm, cảm thấy tự hào vì mình có thể dựa vào gốc đại thụ như vậy.
- Vâng.
Phong Bất Giác cảm giác sư huynh nói rất có lý.
. . . .
Trong phòng, Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm vào viên Đại Phàm Ca trong tay. Không biết đan dược này có hiệu quả gì, lại khiến hai đại đệ tử của bản đại gia mê mệt như thế.
Không được, đêm nay bất kể như thế nào bản đại gia cũng phải thử một phen.
Ca cũng không tin lấy ý chí của ca mà còn không khống chế nổi.
Liều mạng, xem ai sợ ai, mi là do bản đại gia luyện chế, chẳng lẽ lại khắc chế được bản đại gia chắc.
Nói làm là làm, Lâm Phàm không chút do dự ném Đại Phàm Ca vào miệng.
Lâm Phàm khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, Đại Phàm Ca vừa qua miệng đã tan, hóa thành một dòng nước ấm lan khắp cơ thể.
- Đến đây đi.
Lâm Phàm hét thầm trong lòng.
. . . .
Không cần chờ quá lâu, từ trong căn nhà gỗ truyền ra tiếng gào.
- Fu-ckkkk, thật sự có độc…
-----oo0oo-----
Sắc trời tối dần, Lâm Phàm cũng đã sớm luyện đan xong, thế nhưng không có ăn hết chỗ thừa mà giữ lại một loại có tác dụng với hai đệ tử của mình.
Bổ Thiên Đan.
Dùng trong thời gian dài có thể bù lại chỗ thiếu hụt trời sinh của võ giả, diệu dụng vô cùng.
Bổ Thiên Đan này có tổng cộng ba phần tài liệu, tuy chỉ là Địa giai hạ phẩm, nhưng lại mang tới chỗ tốt rất lớn cho võ giả.
Nhất là đối với Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác, hai người tu vi thấp, chỗ thiếu hụt còn rất nhiều, có Bổ Thiên Đan này bù đắp thù tu vi sẽ tiến một bước.
Trong khoảng thời gian này, khi có tình huống phù hợp, Lâm Phàm cũng sẽ xoa đầu hai người để giúp hai người tăng lên tư chất. Chức nghiệp phụ lão sư diệu dụng vô cùng, Lâm Phàm biết mình còn chưa dùng được hết tinh túy của chức nghiệp này, nếu không có lẽ còn khủng hơn nữa.
- Tông chủ, ăn cơm thôi.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác bưng một mâm đồ ăn tới.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu. Bình thường một ngày ba bữa, nếu hắn không ra cửa thì hai đệ tử sẽ đưa tới.
- Tông chủ, đây là cá Nguyệt Quế mà đệ tử cùng sư đệ bắt được ở thượng lưu con sông trong tông môn, ngon tuyệt vời.
Trương Nhị Cẩu nói. Hiện tại hắn đã quen với cuộc sống trên Vô Danh phong. Tông chủ đối với bọn hắn không tệ, bản thân hắn thì mỗi ngày tu luyện, tán phét, buồn lại xuống núi dạo chơi, cũng rất là thoải mái.
- Đây là hai viên đan dược, sau khi về phòng thì ăn vào, có rất nhiều chỗ tốt với các ngươi.
Lâm Phàm ném hai viên Bổ Thiên Đan ra.
Trương Nhị Cẩu vui vẻ tiếp lấy đan dược, tưởng đây là Đại Phàm Ca, nhưng khi thẩy rõ là một loại xa lạ thì không khỏi có chút thất vọng.
Đã vài ngày không dùng Đại Phàm Ca, thật sự hơi nhớ nhớ.
Phong Bất Giác có kiến thức hơn xa Trương Nhị Cẩu, vừa nhận đan thì đã cảm nhận được đan khí bàng bạc, biết viên đan dược này tuyệt đối không phải hàng thông thường.
- Cảm tạ, tông chủ.
Phong Bất Giác nói cảm ơn.
- Các ngươi về phòng tu luyện đi.
Lâm Phàm nói.
- Vâng!
Phong Bất Giác gật gật đầu.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, do dự một lát rồi nói:
- Tông chủ, ta đổi viên này lấy Đại Phàm Ca được không? Ngài xem, dạo này đệ tử gầy quá, muốn dùng Đại Phàm Ca để bồi bổ.
Trương Nhị Cẩu thật sự rất hoài niệm cảm giác kia. Tuy đan dược này khẳng định rất bất phàm, nhưng nếu để Trương Nhị Cẩu lựa chọn, hắn sẽ chọn Đại Phàm Ca, bởi vì đó mới là loại đan dược nam nhân nên dùng.
Khí phách, uy vũ, thoải mái.
- Đây là một viên thần đan, có chỗ tốt cực lớn với các ngươi, ngươi xác định đổi?
Lâm Phàm sửng sốt, nhìn sắc mặt khẩn cầu của Trương Nhị Cẩu, không khỏi chửi thầm: Fu-ck, còn hỏi tại sao mà gầy, mặt đất trong phòng các ngươi nhiều lỗ thủng đến nỗi không còn khoảng nào lành lặn mà đặt chân rồi.
Nhưng không ngờ Đại Phàm Ca này lại làm người ta nghiện.
- Vâng vâng, đổi ạ.
Trương Nhị Cẩu không chút do dự gật đầu liên tục.
Phong Bất Giác nhìn nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó lại nhìn nhìn đan dược trong tay, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.
Giờ phút này Lâm Phàm không còn lời nào để nói, bởi hắn cũng thấy cả ánh mắt khao khát của Phong Bất Giác. Chẳng lẽ hai đại đệ tử của tông môn lại trầm mê vào diệu dụng của Đại Phàm Ca?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Bản tông có một câu muốn nói với các ngươi, nếu các ngươi khăng khăng muốn đổi, bản tông sẽ thành toàn.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu gật đầu, hưng phấn nói.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, sau đó mở to đôi mắt thâm thúy nhìn hai người:
- Còn trẻ không biết kiềm chế, tới già nhìn không thể ăn mà rơi lệ.
- Chờ các ngươi suy nghĩ cẩn thận những lời này thì nói cho ta biết có muốn đổi hay không đi.
Lâm Phàm chân tâm thật ý nói. Nếu hai người này không phải đệ tử của hắn, quỷ mới thèm quản.
Không có bạn lữ mà còn cắn nghiện, sau này có bạn lữ rồi lại đến thế nào nữa.
- Tông chủ, đệ tử hiểu rồi, đệ tử xác định muốn đổi.
Lâm Phàm vừa mới dứt lời, Trương Nhị Cẩu đã lập tức nói.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, cuối cùng không khuyên nữa, sau hối hận thì chớ tìm bản tông chủ.
- Lăn cả đi!
Lâm Phàm ném đan dược cho hai người, sau đó đuổi như đuổi tà.
Quá thất vọng. Nếu để người biết bản tông có hai đệ tử ‘uy phong’ nhường này thì không biết giấu mặt vào đâu.
- Tông chủ, ngài chính là người Nhị Cẩu bội phục nhất đời này.
Trương Nhị Cẩu mừng rỡ, lập tức đáp lễ bằng một tràng vỗ mông ngựa.
- Đây là đan dược để mai trả cho bọn họ, hôm nay bản tông đủ mệt rồi, các ngươi mai tự hành động đi.
Lâm Phàm nói.
- Rõ!
Sau đó Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lập tức lui ra ngoài.
- Sư huynh, câu kia của tông chủ là có ý gì nhỉ? Đệ nghĩ mãi chưa ra.
Phong Bất Giác nhớ lại câu tông chủ mới nói, cảm giác lời này ẩn chứa đạo lý tối cao, nhưng lại không sao hiểu rõ.
- Ta biết làm sao được, chỉ rõ một chuyện là tông chủ thật sự quá lợi hại. Đệ xem, đan dược chỉ một ngày đã luyện xong. Còn một câu kia có lẽ là cảm ngộ nhân sinh của tông chủ. Ta nghĩ tông chủ nhất định là người có nhiều chuyện cũ, bằng không sẽ không nói ra được những lời cao thâm như thế.
Trương Nhị Cẩu sáng mắt lên nhìn theo bóng Lâm Phàm, cảm thấy tự hào vì mình có thể dựa vào gốc đại thụ như vậy.
- Vâng.
Phong Bất Giác cảm giác sư huynh nói rất có lý.
. . . .
Trong phòng, Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm vào viên Đại Phàm Ca trong tay. Không biết đan dược này có hiệu quả gì, lại khiến hai đại đệ tử của bản đại gia mê mệt như thế.
Không được, đêm nay bất kể như thế nào bản đại gia cũng phải thử một phen.
Ca cũng không tin lấy ý chí của ca mà còn không khống chế nổi.
Liều mạng, xem ai sợ ai, mi là do bản đại gia luyện chế, chẳng lẽ lại khắc chế được bản đại gia chắc.
Nói làm là làm, Lâm Phàm không chút do dự ném Đại Phàm Ca vào miệng.
Lâm Phàm khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, Đại Phàm Ca vừa qua miệng đã tan, hóa thành một dòng nước ấm lan khắp cơ thể.
- Đến đây đi.
Lâm Phàm hét thầm trong lòng.
. . . .
Không cần chờ quá lâu, từ trong căn nhà gỗ truyền ra tiếng gào.
- Fu-ckkkk, thật sự có độc…
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.