Chương 224: Lối vào xuất hiện
Tân Phong
10/06/2017
Táng Hải Yêu Địa nằm ở mặt sau Táng Yêu thành, cách tòa thành này hơn trăm dặm. Nơi đó là một mảnh biển khơi, chẳng có gì khác, tinh mắt mới
nhận ra trên mặt biển có một chút sương máu giống như nước bốc hơi, chậm rãi bay lên.
Nhưng hiện giờ, những người bay tới trên không Táng Hải Yêu Địa lại
đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì trên mặt biển đã xuất hiện một mảnh đất
có đường kính mấy ngàn trượng.
Trong truyền thuyết, Táng Hải Yêu Địa là nơi táng thân của một con hung thú vô cùng cường đại, vung cánh lên có thể che khuất bầu trời, khiến thế gian tối tăm không ánh sáng, mà há mồm hút một hơi thì có thể nuốt hết nước biển.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, có độ tin cậy cũng không cao. Nhưng nếu là thật, vậy thì hung thú kia quá kinh khủng.
Lâm Phàm hạ xuống khiến không ít người nhìn sang, nhưng sau đó thì cùng coi thường không để ý tới nữa, bởi vì có quá nhiều người đến nơi này.
Cột sáng đen kia kéo dài một ngày một đêm, bất kể là ai cũng không thể tới gần. Hôm nay nó biết mất, đương nhiên dẫn rất nhiều người tới.
Lâm Phàm giấu mình trong đám người, không dám để người chú ý.
Nơi này đã xuất hiện mấy đại tông môn không tệ, đều có cao thủ Đại Thiên Vị trấn thủ.
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm tròn mắt, bởi vì hắn nhìn thấy một kẻ đáng lẽ không thể thấy.
Lâm Phàm không ngờ ở chỗ này lại thấy được Trâu Đằng Long, hoàng tử của Tần Thần Vương triều, kẻ đã bị mình giết chết, hơn nữa tu vi của đối phương còn tiến một bước. Lâm Phàm chau mày, trong chuyện này có vấn đề.
Mà nam tử bên cạnh Trâu Đằng Long càng khiến hắn cả kinh.
Tần vương kia rõ ràng chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị, mà hiện giờ lại là Đại Thiên Vị sơ giai.
Không đúng, khí tức của người này hoàn toàn khác ngày đó.
Lâm Phàm đã hoàn toàn bị hai người này làm bối rối, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
. . . .
- Yêu Thiên, mặc dù Táng Yêu thành địa bàn của Yêu gia các ngươi, nhưng Táng Hải Yêu Địa này lại không phải. Hiện giờ có chuyện khác thường, người người đều có cơ hội đi vào tìm tòi bên trong.
Giờ phút này, mấy đại nhân vật trò chuyện với nhau. Bọn họ đều muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất ở Táng Hải Yêu Địa.
- Thanh Hỏa huynh, huynh định làm thế nào?
Yêu Thiên chính là gia chủ hiện tại của Yêu gia. Lão để tâm tới bất thường của Táng Hải Yêu Địa này còn hơn bất cứ kẻ nào. Nếu Yêu gia có thể thu được toàn bộ chỗ tốt, đương nhiên là việc vui bằng trời. Thế nhưng lão biết đây là không thể. Muốn trách thì phải trách cột sáng kia kéo dài quá lâu, không sao giấu giếm nổi. Hiện giờ mấy đại tông môn cùng đến, coi như Yêu gia lợi hại hơn nữa, cũng không thể đối kháng cùng lúc mấy đại tông môn.
- Rất đơn giản, thấy mặt là có phần. Táng Hải Yêu Địa chưa bao giờ có dị tượng này, nhất định là có trọng bảo. Mà hiện giờ phương pháp tiến vào mọi người đều biết, chỉ người dưới cảnh giới Đại Thiên Vị mới vào được, cho nên chúng ta sáu tông cộng với Yêu gia các ngươi chọn lựa đệ tử tiến vào, được chứ?
Nam tử trung niên mặc áo bào xanh nói.
Còn những tán tu kia, đương nhiên cản lại, không cho phép tiến vào. Bảy thế lực lớn tụ hội, sao có thể có phần của tán tu?
- Ngoại trừ người của sáu tông và Yêu gia, toàn bộ đều rời khỏi cho bản tọa.
Giờ khắc này, Thanh Hỏa nhìn thẳng mọi người đang có mặt, lạnh lùng nói.
- Táng Hải Yêu Địa, người tới có phần, dựa vào cái gì không cho chúng ta tiến vào?
Một gã tán tu lạnh lùng nói.
- Đúng vậy...
- Các ngươi không thể ngang ngược như vậy a.
. . . .
Lâm Phàm trốn trong đám người, điệu thấp nhìn lên, nhìn đám người ra mặt làm vật hy sinh này bằng ánh mắt thương cảm, những người này không phải là muốn chết sao?
Quả nhiên, tích tắc sau, Thanh Hỏa nhấc tay, giống như ẩn chứa lực lượng quy tắc vô thượng mà nhấc bổng những người vừa nói lên hư không, rồi phẩy tay một cái nữa.
"Bùm..."
Những tán tu mới lên tiếng tức thì nổ tung thành sương máu.
- Bản tọa nói, tán tu mau rời đi, nếu không đừng trách bản tọa ác độc...
. . . .
Giờ khắc này, đám tán tu biết sợ rồi, kinh hãi nhìn lên Thanh Hỏa. Bọn họ không ngờ người này vừa nói giết là giết, không để cho người ta cả cơ hội nói.
Lâm Phàm nhìn về phía trước, thấy mấy vị đại năng ngăn cửa vào, cũng hết đường xoay sở.
Mạnh mẽ vượt qua là không được rồi, chẳng lẽ thật sự phải rời đi sao?
"Liệt Diễm Tông."
"Thông Thiên Đảo."
"Tiên Linh Tông."
. . . .
Sáu đại tông môn, sáu cường giả Đại Thiên Vị, mà gia chủ Yêu gia tuy chỉ là Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng Lâm Phàm biết, lão tổ Yêu gia nhất định đang ẩn núp ở nơi nào đó trong hư không, lẳng lặng mà nhìn.
Muốn lén vọt vào từ trong tay mấy cường giả Đại Thiên Vị, Lâm Phàm còn chưa tự đại đến mức này.
Đặc biệt là trong đó còn có một Tần Vương có cừu oán với hắn cũng cảnh giới Đại Thiên Vị.
- Ài...
Giờ khắc này, Lâm Phàm đau đầu suy nghĩ, chẳng lẽ đến tận đây rồi mà chẳng chiếm được gì sao.
Chợt hắn nhìn thấy bản đồ trong tay một ít tán tu, tròn mắt sửng sốt.
Thất Thánh Bảo Đồ?
Bất quá bảo đồ này chỉ là một góc, cũng không hoàn chỉnh.
Quả nhiên, trong Táng Yêu thành có nhiều đệ tử tông môn và tán tu như vậy, đều là do Thất Thánh Bảo Đồ a.
Thế nhưng rốt cuộc là ai phân phát đi ra? Chẳng lẽ là Thất Thánh? Tuyệt đối không có khả năng, đã thành xương khô cả rồi thì còn có thể làm gì?
Vậy cột sáng đen kia là thế nào? Chẳng lẽ ngoại trừ bảo tàng của Thất Thánh, còn có đồ vật gì khác nữa hay sao?
- Yêu gia và sáu đại tông môn thật sự là hơi quá đáng.
Đám tán tu nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ không cam lòng cứ thế rời đi, nhưng nếu không đi, lại lo lắng tính mạng.
- Quá đáng thì sao chứ, nếu chúng ta không đi, chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này.
- Ài...
Thanh Hỏa nhìn thấy đám tán tu chần chờ mãi không đi, nhất thời trong lòng giận dữ, hét lên một tiếng như sấm nổ:
- Còn không mau lăn cho bản tọa...
Mọi người nghe được tiếng hét này, tâm thần chấn động. Một tiếng hét của cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị ẩn chứa lực lượng quy tắc, không phải bọn họ có thể ngăn cản.
"Ầm..."
Đúng lúc này, đất rung núi chuyển, Táng Hải Yêu Địa lại sinh biến hóa.
Mọi người biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay một khắc này, mặt đất vàng rắn như sắt kia đột nhiên nứt ra thành một khe hở. Trong cái khe đó nhấp nháy hào quang, một cỗ khí tức thần bí tản ra nhàn nhạt.
Đồng thời tại trong đám người, không biết ai hét lớn một tiếng:
- Đây là thông đạo đi xuống, mọi người mau đi xuống.
Thanh Hỏa tối sầm mặt lại:
- Muốn chết...
Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, cường giả Đại Thiên Vị Thanh Hỏa, muốn một chưởng trấn áp tất cả mọi người.
Một bàn tay khổng lồ ngưng kết trên không trung, che khuất bầu trời, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống.
Lâm Phàm vừa nhìn, trong lòng căng thẳng, không chạy chính là chết.
Hắn vội vàng nhảy xuống khe hở kia, mà đông đảo tán tu cũng ào ào làm tương tự. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hiểm địa loại này, tuy nguy hiểm, nhưng ưu đãi trong đó đủ làm cho người ta quên đi tất cả.
Trong truyền thuyết, Táng Hải Yêu Địa là nơi táng thân của một con hung thú vô cùng cường đại, vung cánh lên có thể che khuất bầu trời, khiến thế gian tối tăm không ánh sáng, mà há mồm hút một hơi thì có thể nuốt hết nước biển.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, có độ tin cậy cũng không cao. Nhưng nếu là thật, vậy thì hung thú kia quá kinh khủng.
Lâm Phàm hạ xuống khiến không ít người nhìn sang, nhưng sau đó thì cùng coi thường không để ý tới nữa, bởi vì có quá nhiều người đến nơi này.
Cột sáng đen kia kéo dài một ngày một đêm, bất kể là ai cũng không thể tới gần. Hôm nay nó biết mất, đương nhiên dẫn rất nhiều người tới.
Lâm Phàm giấu mình trong đám người, không dám để người chú ý.
Nơi này đã xuất hiện mấy đại tông môn không tệ, đều có cao thủ Đại Thiên Vị trấn thủ.
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm tròn mắt, bởi vì hắn nhìn thấy một kẻ đáng lẽ không thể thấy.
Lâm Phàm không ngờ ở chỗ này lại thấy được Trâu Đằng Long, hoàng tử của Tần Thần Vương triều, kẻ đã bị mình giết chết, hơn nữa tu vi của đối phương còn tiến một bước. Lâm Phàm chau mày, trong chuyện này có vấn đề.
Mà nam tử bên cạnh Trâu Đằng Long càng khiến hắn cả kinh.
Tần vương kia rõ ràng chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị, mà hiện giờ lại là Đại Thiên Vị sơ giai.
Không đúng, khí tức của người này hoàn toàn khác ngày đó.
Lâm Phàm đã hoàn toàn bị hai người này làm bối rối, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
. . . .
- Yêu Thiên, mặc dù Táng Yêu thành địa bàn của Yêu gia các ngươi, nhưng Táng Hải Yêu Địa này lại không phải. Hiện giờ có chuyện khác thường, người người đều có cơ hội đi vào tìm tòi bên trong.
Giờ phút này, mấy đại nhân vật trò chuyện với nhau. Bọn họ đều muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất ở Táng Hải Yêu Địa.
- Thanh Hỏa huynh, huynh định làm thế nào?
Yêu Thiên chính là gia chủ hiện tại của Yêu gia. Lão để tâm tới bất thường của Táng Hải Yêu Địa này còn hơn bất cứ kẻ nào. Nếu Yêu gia có thể thu được toàn bộ chỗ tốt, đương nhiên là việc vui bằng trời. Thế nhưng lão biết đây là không thể. Muốn trách thì phải trách cột sáng kia kéo dài quá lâu, không sao giấu giếm nổi. Hiện giờ mấy đại tông môn cùng đến, coi như Yêu gia lợi hại hơn nữa, cũng không thể đối kháng cùng lúc mấy đại tông môn.
- Rất đơn giản, thấy mặt là có phần. Táng Hải Yêu Địa chưa bao giờ có dị tượng này, nhất định là có trọng bảo. Mà hiện giờ phương pháp tiến vào mọi người đều biết, chỉ người dưới cảnh giới Đại Thiên Vị mới vào được, cho nên chúng ta sáu tông cộng với Yêu gia các ngươi chọn lựa đệ tử tiến vào, được chứ?
Nam tử trung niên mặc áo bào xanh nói.
Còn những tán tu kia, đương nhiên cản lại, không cho phép tiến vào. Bảy thế lực lớn tụ hội, sao có thể có phần của tán tu?
- Ngoại trừ người của sáu tông và Yêu gia, toàn bộ đều rời khỏi cho bản tọa.
Giờ khắc này, Thanh Hỏa nhìn thẳng mọi người đang có mặt, lạnh lùng nói.
- Táng Hải Yêu Địa, người tới có phần, dựa vào cái gì không cho chúng ta tiến vào?
Một gã tán tu lạnh lùng nói.
- Đúng vậy...
- Các ngươi không thể ngang ngược như vậy a.
. . . .
Lâm Phàm trốn trong đám người, điệu thấp nhìn lên, nhìn đám người ra mặt làm vật hy sinh này bằng ánh mắt thương cảm, những người này không phải là muốn chết sao?
Quả nhiên, tích tắc sau, Thanh Hỏa nhấc tay, giống như ẩn chứa lực lượng quy tắc vô thượng mà nhấc bổng những người vừa nói lên hư không, rồi phẩy tay một cái nữa.
"Bùm..."
Những tán tu mới lên tiếng tức thì nổ tung thành sương máu.
- Bản tọa nói, tán tu mau rời đi, nếu không đừng trách bản tọa ác độc...
. . . .
Giờ khắc này, đám tán tu biết sợ rồi, kinh hãi nhìn lên Thanh Hỏa. Bọn họ không ngờ người này vừa nói giết là giết, không để cho người ta cả cơ hội nói.
Lâm Phàm nhìn về phía trước, thấy mấy vị đại năng ngăn cửa vào, cũng hết đường xoay sở.
Mạnh mẽ vượt qua là không được rồi, chẳng lẽ thật sự phải rời đi sao?
"Liệt Diễm Tông."
"Thông Thiên Đảo."
"Tiên Linh Tông."
. . . .
Sáu đại tông môn, sáu cường giả Đại Thiên Vị, mà gia chủ Yêu gia tuy chỉ là Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng Lâm Phàm biết, lão tổ Yêu gia nhất định đang ẩn núp ở nơi nào đó trong hư không, lẳng lặng mà nhìn.
Muốn lén vọt vào từ trong tay mấy cường giả Đại Thiên Vị, Lâm Phàm còn chưa tự đại đến mức này.
Đặc biệt là trong đó còn có một Tần Vương có cừu oán với hắn cũng cảnh giới Đại Thiên Vị.
- Ài...
Giờ khắc này, Lâm Phàm đau đầu suy nghĩ, chẳng lẽ đến tận đây rồi mà chẳng chiếm được gì sao.
Chợt hắn nhìn thấy bản đồ trong tay một ít tán tu, tròn mắt sửng sốt.
Thất Thánh Bảo Đồ?
Bất quá bảo đồ này chỉ là một góc, cũng không hoàn chỉnh.
Quả nhiên, trong Táng Yêu thành có nhiều đệ tử tông môn và tán tu như vậy, đều là do Thất Thánh Bảo Đồ a.
Thế nhưng rốt cuộc là ai phân phát đi ra? Chẳng lẽ là Thất Thánh? Tuyệt đối không có khả năng, đã thành xương khô cả rồi thì còn có thể làm gì?
Vậy cột sáng đen kia là thế nào? Chẳng lẽ ngoại trừ bảo tàng của Thất Thánh, còn có đồ vật gì khác nữa hay sao?
- Yêu gia và sáu đại tông môn thật sự là hơi quá đáng.
Đám tán tu nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ không cam lòng cứ thế rời đi, nhưng nếu không đi, lại lo lắng tính mạng.
- Quá đáng thì sao chứ, nếu chúng ta không đi, chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này.
- Ài...
Thanh Hỏa nhìn thấy đám tán tu chần chờ mãi không đi, nhất thời trong lòng giận dữ, hét lên một tiếng như sấm nổ:
- Còn không mau lăn cho bản tọa...
Mọi người nghe được tiếng hét này, tâm thần chấn động. Một tiếng hét của cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị ẩn chứa lực lượng quy tắc, không phải bọn họ có thể ngăn cản.
"Ầm..."
Đúng lúc này, đất rung núi chuyển, Táng Hải Yêu Địa lại sinh biến hóa.
Mọi người biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay một khắc này, mặt đất vàng rắn như sắt kia đột nhiên nứt ra thành một khe hở. Trong cái khe đó nhấp nháy hào quang, một cỗ khí tức thần bí tản ra nhàn nhạt.
Đồng thời tại trong đám người, không biết ai hét lớn một tiếng:
- Đây là thông đạo đi xuống, mọi người mau đi xuống.
Thanh Hỏa tối sầm mặt lại:
- Muốn chết...
Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, cường giả Đại Thiên Vị Thanh Hỏa, muốn một chưởng trấn áp tất cả mọi người.
Một bàn tay khổng lồ ngưng kết trên không trung, che khuất bầu trời, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống.
Lâm Phàm vừa nhìn, trong lòng căng thẳng, không chạy chính là chết.
Hắn vội vàng nhảy xuống khe hở kia, mà đông đảo tán tu cũng ào ào làm tương tự. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hiểm địa loại này, tuy nguy hiểm, nhưng ưu đãi trong đó đủ làm cho người ta quên đi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.