Chương 94: Luyện đan như BUG
Tân Phong
26/11/2016
oOo
Thánh Tông có mười ngọn núi có tên, trong đó một ngọn gọi là Đan Đỉnh phong, thuộc cai quản của thái thượng trưởng lão Viêm Trần.
Nơi này có đệ tử Đan Đỉnh phong luyện dược, cũng có đệ tử ngoại môn hoặc nội môn tới mượn mật thất để tự luyện dược.
Lâm Phàm đi vào Đan Đỉnh phong, mùi thảo dược đã xộc lên mũi. Thi thoảng từ từng dãy phòng san sát lại truyền ra tiếng hét hưng phấn hoặc tiếng kêu than.
- Ta luyện thành, ta luyện thành…
- Khônggggg, cháy hết rồiiiiii…
Lâm Phàm đánh giá chung quanh, đột nhiên một gã đệ tử tóc tai bù xù đang trong tình trạng cực kỳ phấn khởi mà chạy ra khỏi phòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, hiển nhiên là luyện đan quá độ, đã sắp hỏng mất.
Đệ tử này đột ngột rống lên một tiếng phấn khích, làm cho máu cũng bị kích thích dữ dội, phóng theo đường miệng ra ngoài như mưa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cả đệ tử này hưng phấn như điên.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu tiếc hận, luyện đan kiểu này chỉ có thể chê là ngu chưa từng thấy.
Sau đó, Lâm Phàm tự tìm một gian mật thất không người dùng. Bên trong diện tích không lớn, ở giữa có một cái lò luyện đan đồ sộ, ngoài ra không còn gì nữa.
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, giống như là tổng hợp nhiều loại mùi thảo dược vào cùng một chỗ, khá là khó chịu.
Sau đó Lâm Phàm nhìn qua lò luyện đan kia, ngẫm nghĩ, cho rằng hẳn là có thể học được giống như học luyện khí vậy, cứ cầm chùy sắt lên là có thể tự lĩnh ngộ.
Lò luyện này được khắc quanh thân rất nhiều hoa văn kỳ dị, thậm chí còn tự tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hẳn không phải vật phàm. Đương nhiên, có thể dùng để luyện đan thì phải được chế tạo từ vật liệu đặc biệt.
Lâm Phàm cúi người xuống, nhìn xuống đáy lò, dưới đó có một cái lỗ, hẳn là để lửa bốc lên.
Theo như quyển sách mà thái thượng trưởng lão Vô Nhai đưa cho, Lâm Phàm biết được dưới Đan Đỉnh phong là một miệng núi lửa đã có từ lâu đời. Lửa từ núi lửa này là vật tuyệt hảo để luyện đan, có thể khiến thảo dược dung hợp một cách hoàn mỹ.
Lâm Phàm vuốt nhẹ lên thân lò luyện đan, lẩm bẩm.
- Đến đây đi, anh bạn nhỏ của ta.
"Đinh, chúc mừng học được luyện đan."
"Đinh, luyện đan cấp bậc 1."
"Đinh, luyện đan thuật, không gì không luyện, tự do phối hợp, có thể quy ra phương thuốc."
. . . .
Chính là đơn giản như vậy, chính là nhanh chóng như vậy.
Bất kể kỹ năng gì, công pháp gì, đối với Lâm Phàm mà nói, không phải là có học nổi hay không, mà là học được rồi thì cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lên max cấp.
- Luyện đan.
Giờ khắc này, trong thức hải của Lâm Phàm xuất hiện một lò luyện đan tỏa ra hào quang trắng sáng, sương khói quẩn quanh. Một con rồng lửa quấn quanh bên ngoài lò luyện, phun ra nuốt vào ngọn lửa, rất là khí thế.
(*Thức hải: biển ý thức tồn tại trong não, hơi giống như đan điền nhưng chứa tinh thần lực)
Lâm Phàm xoa xoa cằm, đã khai lò, nếu không luyện cái gì đó thì thật có lỗi với chính mình.
Thế nhưng hiện giờ bốn phía không có gì, lấy cái gì để luyện?
Rồi đột nhiên Lâm Phàm nhớ ra, không phải có thể tự do phối hợp sao? Bổn đại gia ngay cả gạch cũng có thể luyện ra thần khí.
Giờ phút này Lâm Phàm cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Đất này không biết là loại gì, có chút giống đất sét nhưng lại không phải.
Chẳng qua kệ.
Lâm Phàm nắm một nắm đất màu đen rồi bỏ vào lò luyện trong thức hải sau đó đậy nắp lò.
Con rồng lửa kia bắt đầu phun ra nuốt vào ngọn lửa hừng hực.
"Ùng ục ùng ục…"
Trong phút chốc, cái lò luyện màu trắng nhấp nháy lên ánh sáng chói lòa, giống như sắp có tuyệt thế trân bảo hiện thế.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
"Tốc Nguyên Đan: đan dược Hoàng giai hạ phẩm, sau khi sử dụng sẽ gia tăng tốc độ tu luyện, liên tục trong thời gian một giờ."
"Cách điều chế Tốc Nguyên Đan: cỏ Long Viêm, rễ Hương Mộc."
Giờ khắc này, một viên đan dược màu trắng lấp lánh, lớn cỡ hạt đậu tương lẳng lặng nằm trong tay Lâm Phàm, khiến hắn cũng sửng sốt.
Có đùa không đấy, chỉ một nắm đất đen mà lại hóa chứa hai loại thảo dược sao?
Lâm Phàm lại bốc một nắm đất nữa.
"Đinh, chúc mừng phát hiện bùn đen. Đây vốn là một nắm đất bùn bình thường, bởi vì trải qua quá trình hấp thụ khí tức thảo dược lâu dài khi luyện đan mà dần dần có dược lực."
- Ặc, cả bùn đất cũng thành tinh…
Lâm Phàm giờ phút này không biết nên nói cái gì. Bùn đen này ở trong mắt các luyện đan sư khác khẳng định là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thế nhưng vào tay hắn lại có thể dùng để luyện chế ra đan dược.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cố ổn định tâm thần, tuyệt đối không thể phát điên như gã đệ tử gặp ở ngoài ban nãy.
Dùng bùn đen luyện thành đan dược, kiếm lời không vốn a.
Để chắc ăn, Lâm Phàm lại bốc một nắm đất ném vào lò đan.
"Ùng ục…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
Đồng thời Lâm Phàm phát hiện một vấn đề, sau mỗi lần mình luyện đan thành công, đều sẽ có một dòng khí không biết từ đâu dũng mãnh tràn vào cơ thể mình, tựa như dòng khí ấy là exp đang tăng cường cấp bậc cho chức nghiệp phụ vậy.
Lâm Phàm nhìn đan dược trong tay, muốn thử hiệu quả một chút nên ném vào miệng.
"Đinh, dùng Tốc Nguyên Đan, chuyển hóa thành 10 điểm exp hay sử dụng hiệu quả gia tăng tốc độ tu luyện?"
Lâm Phàm giờ phút này lại càng kinh ngạc, hệ thống sau khi cập nhật càng ngày càng nhân tính hóa.
Trước kia mặc kệ mình cắn thuốc gì thì cũng đều chỉ tăng exp, mà giờ lại cho mình được lựa chọn.
Không tồi, không tồi, không uổng tình cảm thắm thiết mà ca dành cho mi.
- Chuyển hóa exp.
Sau khi tăng thêm 10 exp, Lâm Phàm đã nghĩ ra một ý, đồng thời cũng cảm thán đan dược này ăn ngon, giống như đậu tẩm đường.
Sau đó Lâm Phàm không nói hai lời, mải miết bới đất.
Lúc trước đều là nắm từng nắm bỏ vào lò, giờ trực tiếp ném cả khối vào.
"Ùng ùng ùng…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *10."
Không tồi, không tồi…
Mắt Lâm Phàm tỏa sáng, chỗ đất này đều là bảo bối a.
Tốc Nguyên Đan mặc dù chỉ là đan dược Hoàng giai hạ phẩm, nhưng cũng thuộc loại nổi bật trong Hoàng giai hạ phẩm.
Bởi vì đối với võ giả hiện nay, không có đan dược gia tăng tốc độ thì việc tu luyện cực chậm.
Mà tài liệu luyện chế Tốc Nguyên Đan mặc dù không phải là thứ gì tốt, nhưng có xác suất luyện chế thất bại khá cao. Luyện đan sư bình thường, mười phần tài liệu có thể luyện ra một phần thành công đã là rất không tệ.
Loại luyện đan sư thành công 100% như Lâm Phàm tuyệt đối là BUG, đã không có ngôn ngữ gì để diễn tả.
Rất nhanh, Lâm Phàm bắt đầu chuyên tâm vào bới đất, ném từng khối bùn đất vào trong lò.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng cấp bậc luyện đan tăng lên cấp 2."
. . . .
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm ngồi phệt xuống đất mà thở hổn hển vì mệt.
Nhìn chung quanh, hắn mới phát hiện mặt đất đã bị mình đào thành một cái hố thật to.
- Không thể đào nữa, đào nữa thì mình tự chôn mình mất.
Lâm Phàm nhìn nhìn túi chứa đồ, năm trăm viên Tốc Nguyên Đan lẳng lặng nằm trong đó, tỏa ánh sáng lấp lánh chói mắt.
-----oo0oo-----
Thánh Tông có mười ngọn núi có tên, trong đó một ngọn gọi là Đan Đỉnh phong, thuộc cai quản của thái thượng trưởng lão Viêm Trần.
Nơi này có đệ tử Đan Đỉnh phong luyện dược, cũng có đệ tử ngoại môn hoặc nội môn tới mượn mật thất để tự luyện dược.
Lâm Phàm đi vào Đan Đỉnh phong, mùi thảo dược đã xộc lên mũi. Thi thoảng từ từng dãy phòng san sát lại truyền ra tiếng hét hưng phấn hoặc tiếng kêu than.
- Ta luyện thành, ta luyện thành…
- Khônggggg, cháy hết rồiiiiii…
Lâm Phàm đánh giá chung quanh, đột nhiên một gã đệ tử tóc tai bù xù đang trong tình trạng cực kỳ phấn khởi mà chạy ra khỏi phòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, hiển nhiên là luyện đan quá độ, đã sắp hỏng mất.
Đệ tử này đột ngột rống lên một tiếng phấn khích, làm cho máu cũng bị kích thích dữ dội, phóng theo đường miệng ra ngoài như mưa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cả đệ tử này hưng phấn như điên.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu tiếc hận, luyện đan kiểu này chỉ có thể chê là ngu chưa từng thấy.
Sau đó, Lâm Phàm tự tìm một gian mật thất không người dùng. Bên trong diện tích không lớn, ở giữa có một cái lò luyện đan đồ sộ, ngoài ra không còn gì nữa.
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, giống như là tổng hợp nhiều loại mùi thảo dược vào cùng một chỗ, khá là khó chịu.
Sau đó Lâm Phàm nhìn qua lò luyện đan kia, ngẫm nghĩ, cho rằng hẳn là có thể học được giống như học luyện khí vậy, cứ cầm chùy sắt lên là có thể tự lĩnh ngộ.
Lò luyện này được khắc quanh thân rất nhiều hoa văn kỳ dị, thậm chí còn tự tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hẳn không phải vật phàm. Đương nhiên, có thể dùng để luyện đan thì phải được chế tạo từ vật liệu đặc biệt.
Lâm Phàm cúi người xuống, nhìn xuống đáy lò, dưới đó có một cái lỗ, hẳn là để lửa bốc lên.
Theo như quyển sách mà thái thượng trưởng lão Vô Nhai đưa cho, Lâm Phàm biết được dưới Đan Đỉnh phong là một miệng núi lửa đã có từ lâu đời. Lửa từ núi lửa này là vật tuyệt hảo để luyện đan, có thể khiến thảo dược dung hợp một cách hoàn mỹ.
Lâm Phàm vuốt nhẹ lên thân lò luyện đan, lẩm bẩm.
- Đến đây đi, anh bạn nhỏ của ta.
"Đinh, chúc mừng học được luyện đan."
"Đinh, luyện đan cấp bậc 1."
"Đinh, luyện đan thuật, không gì không luyện, tự do phối hợp, có thể quy ra phương thuốc."
. . . .
Chính là đơn giản như vậy, chính là nhanh chóng như vậy.
Bất kể kỹ năng gì, công pháp gì, đối với Lâm Phàm mà nói, không phải là có học nổi hay không, mà là học được rồi thì cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lên max cấp.
- Luyện đan.
Giờ khắc này, trong thức hải của Lâm Phàm xuất hiện một lò luyện đan tỏa ra hào quang trắng sáng, sương khói quẩn quanh. Một con rồng lửa quấn quanh bên ngoài lò luyện, phun ra nuốt vào ngọn lửa, rất là khí thế.
(*Thức hải: biển ý thức tồn tại trong não, hơi giống như đan điền nhưng chứa tinh thần lực)
Lâm Phàm xoa xoa cằm, đã khai lò, nếu không luyện cái gì đó thì thật có lỗi với chính mình.
Thế nhưng hiện giờ bốn phía không có gì, lấy cái gì để luyện?
Rồi đột nhiên Lâm Phàm nhớ ra, không phải có thể tự do phối hợp sao? Bổn đại gia ngay cả gạch cũng có thể luyện ra thần khí.
Giờ phút này Lâm Phàm cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Đất này không biết là loại gì, có chút giống đất sét nhưng lại không phải.
Chẳng qua kệ.
Lâm Phàm nắm một nắm đất màu đen rồi bỏ vào lò luyện trong thức hải sau đó đậy nắp lò.
Con rồng lửa kia bắt đầu phun ra nuốt vào ngọn lửa hừng hực.
"Ùng ục ùng ục…"
Trong phút chốc, cái lò luyện màu trắng nhấp nháy lên ánh sáng chói lòa, giống như sắp có tuyệt thế trân bảo hiện thế.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
"Tốc Nguyên Đan: đan dược Hoàng giai hạ phẩm, sau khi sử dụng sẽ gia tăng tốc độ tu luyện, liên tục trong thời gian một giờ."
"Cách điều chế Tốc Nguyên Đan: cỏ Long Viêm, rễ Hương Mộc."
Giờ khắc này, một viên đan dược màu trắng lấp lánh, lớn cỡ hạt đậu tương lẳng lặng nằm trong tay Lâm Phàm, khiến hắn cũng sửng sốt.
Có đùa không đấy, chỉ một nắm đất đen mà lại hóa chứa hai loại thảo dược sao?
Lâm Phàm lại bốc một nắm đất nữa.
"Đinh, chúc mừng phát hiện bùn đen. Đây vốn là một nắm đất bùn bình thường, bởi vì trải qua quá trình hấp thụ khí tức thảo dược lâu dài khi luyện đan mà dần dần có dược lực."
- Ặc, cả bùn đất cũng thành tinh…
Lâm Phàm giờ phút này không biết nên nói cái gì. Bùn đen này ở trong mắt các luyện đan sư khác khẳng định là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thế nhưng vào tay hắn lại có thể dùng để luyện chế ra đan dược.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cố ổn định tâm thần, tuyệt đối không thể phát điên như gã đệ tử gặp ở ngoài ban nãy.
Dùng bùn đen luyện thành đan dược, kiếm lời không vốn a.
Để chắc ăn, Lâm Phàm lại bốc một nắm đất ném vào lò đan.
"Ùng ục…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
Đồng thời Lâm Phàm phát hiện một vấn đề, sau mỗi lần mình luyện đan thành công, đều sẽ có một dòng khí không biết từ đâu dũng mãnh tràn vào cơ thể mình, tựa như dòng khí ấy là exp đang tăng cường cấp bậc cho chức nghiệp phụ vậy.
Lâm Phàm nhìn đan dược trong tay, muốn thử hiệu quả một chút nên ném vào miệng.
"Đinh, dùng Tốc Nguyên Đan, chuyển hóa thành 10 điểm exp hay sử dụng hiệu quả gia tăng tốc độ tu luyện?"
Lâm Phàm giờ phút này lại càng kinh ngạc, hệ thống sau khi cập nhật càng ngày càng nhân tính hóa.
Trước kia mặc kệ mình cắn thuốc gì thì cũng đều chỉ tăng exp, mà giờ lại cho mình được lựa chọn.
Không tồi, không tồi, không uổng tình cảm thắm thiết mà ca dành cho mi.
- Chuyển hóa exp.
Sau khi tăng thêm 10 exp, Lâm Phàm đã nghĩ ra một ý, đồng thời cũng cảm thán đan dược này ăn ngon, giống như đậu tẩm đường.
Sau đó Lâm Phàm không nói hai lời, mải miết bới đất.
Lúc trước đều là nắm từng nắm bỏ vào lò, giờ trực tiếp ném cả khối vào.
"Ùng ùng ùng…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *10."
Không tồi, không tồi…
Mắt Lâm Phàm tỏa sáng, chỗ đất này đều là bảo bối a.
Tốc Nguyên Đan mặc dù chỉ là đan dược Hoàng giai hạ phẩm, nhưng cũng thuộc loại nổi bật trong Hoàng giai hạ phẩm.
Bởi vì đối với võ giả hiện nay, không có đan dược gia tăng tốc độ thì việc tu luyện cực chậm.
Mà tài liệu luyện chế Tốc Nguyên Đan mặc dù không phải là thứ gì tốt, nhưng có xác suất luyện chế thất bại khá cao. Luyện đan sư bình thường, mười phần tài liệu có thể luyện ra một phần thành công đã là rất không tệ.
Loại luyện đan sư thành công 100% như Lâm Phàm tuyệt đối là BUG, đã không có ngôn ngữ gì để diễn tả.
Rất nhanh, Lâm Phàm bắt đầu chuyên tâm vào bới đất, ném từng khối bùn đất vào trong lò.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng cấp bậc luyện đan tăng lên cấp 2."
. . . .
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm ngồi phệt xuống đất mà thở hổn hển vì mệt.
Nhìn chung quanh, hắn mới phát hiện mặt đất đã bị mình đào thành một cái hố thật to.
- Không thể đào nữa, đào nữa thì mình tự chôn mình mất.
Lâm Phàm nhìn nhìn túi chứa đồ, năm trăm viên Tốc Nguyên Đan lẳng lặng nằm trong đó, tỏa ánh sáng lấp lánh chói mắt.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.