Chương 249: Lý tưởng sống của Lâm Phàm
Tân Phong
09/07/2017
- Bọn ngươi, thiên địa khó chứa, đáng chết...
Một tiếng quát vừa ra, trời đất chấn động, giống như ngày tận thế.
Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cực kỳ hoảng sợ, nhìn kiếm ý sắc bén đầy trời
đang tới.
- Cái quái gì thế?
Đám đệ tử tà khí quấn thân nhìn thấy một màn này thì gầm lên, chân nguyên sôi trào, tạo thành một vòng bảo hộ bao lấy thân thể. Thế nhưng chỉ tích tắc sau, tiếng kêu thảm thiết đã liên tục vang lên.
Vô số kiếm ý bay vọt đến, xuyên thấu thân hình đám đệ tử này.
Cho dù có chân nguyên hộ thể, nháy mắt va chạm với kiếm ý kia cũng sẽ vỡ nát, hóa thành vô vàn điểm sáng.
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, exp gia tăng mười triệu."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn."
"Đinh, exp gia tăng sáu trăm vạn."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị trung giai."
"Đinh, exp gia tăng ba trăm ngàn."
. . .
Giờ phút này, Lâm Phàm lấy hình tượng chúa cứu thế xuất hiện, bộ dạng cao lớn xâm nhập lòng người, khiến đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông không thể tự kiềm chế, tâm hồn thiếu nữ rung động mạnh.
Thực lực cao cường người, có lẽ sẽ được người tôn làm tiền bối.
Nhưng khi thực lực cao cường, xuất hiện đúng lúc, lại vô cùng hoa lệ, như vậy đối với một số cô gái mới biết yêu, đó chính là nam thần từ trên trời giáng xuống, muốn quên cũng không thể nào quên.
Lúc này, một cơn gió mát không biết từ đâu thổi đến, làm tung bay mái tóc dài và tà áo của Lâm Phàm.
Lâm Phàm như tan đi theo gió, tới lúc xuất hiện lại thì đã ở che ở trước mặt các nữ đệ tử của Nguyệt Cung Tông.
Chân không chạm đất, thân thể lơ lửng trên không, sau đó hắn khẽ ngẩng đầu một góc 45 độ, giọng nói bình thản vang vọng:
- Có ta ở đây, trên trời dưới đất, không ai có thể diệt Nguyệt Cung Tông.
Lâm Phàm vừa nói, cả đám nữ đệ tử đã rú lên, thậm chí có người mắt còn hóa thành hình trái tim.
Mà đây cũng là hiệu quả Lâm Phàm muốn.
Giờ phút này, bốn bà lão cũng khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không tin nổi rằng người trẻ tuổi trước mắt này lại mạnh đến vậy, phất tay một cái đã giết sạch đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lao tới.
- Xin hỏi các hạ là ai?
Nguyệt Huyền lão ẩu được một đệ tử nâng dậy, cất giọng hỏi, trong giọng nói có chứa vẻ cung kính.
Người không thể nhìn qua tướng mạo, tuy người trước mắt này tuổi còn chưa lớn, nhưng thực lực kia không thể bị xem nhỏ.
Lâm Phàm không nói gì thêm, hơi xua tay, sau đó nhẹ giọng nói:
- Không cần hỏi nhiều, tiện tay mà thôi.
Nguyệt Huyền lão ẩu hít một hơi lạnh, nam tử này thật bá đạo, biểu cảm nhẹ nhàng thong dong kia giống như không có thứ gì trong trời đất có thể lọt vào mắt người này.
Mà càng như vậy, Nguyệt Huyền lão ẩu lại càng muốn biết người này là ai.
Giờ khắc này, Lâm Phàm ưỡn ngực, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng những bóng người trên hư không.
- Các ngươi biết ta là ai chứ?
Lâm Phàm bình thản mở miệng, thế nhưng truyền vào tai người khác lại giống như tiếng sấm nổ vang.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông chưa xông lên ngưng thần nhìn lại, nhất thời có người kinh hô một tiếng.
- Đó là Lâm sư huynh...
- Lâm sư huynh nào?
- Đó là Lâm sư huynh của Thánh Tông, người đoạt ngôi đầu trong giải đấu thiên kiêu mạnh nhất, là thiên kiêu chi tử nổi danh khắp hai tông.
- Hả, tuyệt thế cường giả này chính là Lâm sư huynh sao?
. . . .
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông trên hư không xì xào to nhỏ, âm thanh càng lúc càng lớn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mà Lâm Phàm chỉ đứng im nơi đó, thế nhưng trong lòng đã cười tươi như hoa nở. Đây chính là cảm giác hắn muốn, loại cảm giác được muôn người dõi nhìn.
Sống trên đời, nếu không trang bức, vậy thì có khác nào ăn thịt mà không có muối, nhạt nhẽo sao kể xiết.
Có thực lực cao thâm, còn muốn lặng yên vô danh, vậy còn tu võ đạo làm gì?
Giờ khắc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng nghe được tiếng kinh hô của đám đệ tử Cửu Tiêu Tông.
- Hắn chính là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông?
- Mặc dù ccó nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua, quả nhiên là người trong mộng của ta.
- Rất đẹp trai, thực lực cao cường, còn là đệ tử đại tông danh môn.
- Chỉ một chiêu đã diệt sạch đám tặc tử kia, thật sự là quá xuất sắc rồi.
- Một mình chặn trước Lý Nguyên Kỳ ma đầu kia, không hề có một chút sợ hãi nào, phần can đảm kia, làm cho người khác tự cảm thấy hổ thẹn... Ài...
Nguyệt Huyền lão ẩu nghe nói cũng là bội phục không thôi.
. . . .
Lâm Phàm đứng im nơi đó, không nói gì, hắn còn đang đợi "combo" lời khen chấm dứt.
Lát sau, Lâm Phàm cảm giác thời điểm đã tới, bá đạo vung ống tay áo, bay lên, nhìn thẳng về phía các đệ tử Cửu Tiêu Tông
- Hừ, đã biết ta là ai, tại sao còn nối giáo cho giặc? Bản sư huynh biết trong tâm các ngươi không muốn làm việc này, cho nên sẽ không tổn thương các ngươi. Các ngươi đứng sang một bên, chờ bản sư huynh trấn áp kẻ này, sẽ mang các ngươi hồi tông, giáp mặt chất vấn Hàn Vĩnh Nghị Hàn Tông chủ, vì sao phải làm ra chuyện người người oán trách nhường này.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông cùng khẽ biến sắc, trong lòng cũng muốn làm theo lời Lâm sư huynh, nhưng Lý Nguyên Kỳ còn ở đây, bọn họ cũng không dám có hành động gì khác thường.
Mà đệ tử Nguyệt Cung Tông nghe như vậy thì càng cảm khái, Thánh Tông không hổ là danh môn, bồi dưỡng ra đệ tử cương trực công chính đến thế, làm cho người ta bội phục từ tận đáy lòng.
- Hừ, làm càn, cho dù ngươi là thiên kiêu của Thánh Tông, nhìn thấy bản tọa cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Hiện giờ ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy, chờ bản tọa thu thần hồn của ngươi, tra tấn mãi mãi đi.
Lý Nguyên Kỳ nổi giận, biển máu quay cuồng trên không trung.
- Ngươi mới là làm càn.
Lâm Phàm quát lên, tay cầm ra một cái lệnh bài.
- Bản tọa chính là phong chủ Vô Danh phong của Thánh Tông, tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, vai vế tương đương với một thái thượng trưởng lão của Thánh Tông, địa vị ngang bằng tông chủ. Trưởng lão nho nhỏ như ngươi, nhìn thấy bản tọa, cũng phải gọi một tiếng sư huynh, giờ lại phạm thượng, tội không thể tha, còn không mau đền tội ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, trời đất như muốn nổ tung...
- Cái quái gì thế?
Đám đệ tử tà khí quấn thân nhìn thấy một màn này thì gầm lên, chân nguyên sôi trào, tạo thành một vòng bảo hộ bao lấy thân thể. Thế nhưng chỉ tích tắc sau, tiếng kêu thảm thiết đã liên tục vang lên.
Vô số kiếm ý bay vọt đến, xuyên thấu thân hình đám đệ tử này.
Cho dù có chân nguyên hộ thể, nháy mắt va chạm với kiếm ý kia cũng sẽ vỡ nát, hóa thành vô vàn điểm sáng.
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, exp gia tăng mười triệu."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn."
"Đinh, exp gia tăng sáu trăm vạn."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị trung giai."
"Đinh, exp gia tăng ba trăm ngàn."
. . .
Giờ phút này, Lâm Phàm lấy hình tượng chúa cứu thế xuất hiện, bộ dạng cao lớn xâm nhập lòng người, khiến đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông không thể tự kiềm chế, tâm hồn thiếu nữ rung động mạnh.
Thực lực cao cường người, có lẽ sẽ được người tôn làm tiền bối.
Nhưng khi thực lực cao cường, xuất hiện đúng lúc, lại vô cùng hoa lệ, như vậy đối với một số cô gái mới biết yêu, đó chính là nam thần từ trên trời giáng xuống, muốn quên cũng không thể nào quên.
Lúc này, một cơn gió mát không biết từ đâu thổi đến, làm tung bay mái tóc dài và tà áo của Lâm Phàm.
Lâm Phàm như tan đi theo gió, tới lúc xuất hiện lại thì đã ở che ở trước mặt các nữ đệ tử của Nguyệt Cung Tông.
Chân không chạm đất, thân thể lơ lửng trên không, sau đó hắn khẽ ngẩng đầu một góc 45 độ, giọng nói bình thản vang vọng:
- Có ta ở đây, trên trời dưới đất, không ai có thể diệt Nguyệt Cung Tông.
Lâm Phàm vừa nói, cả đám nữ đệ tử đã rú lên, thậm chí có người mắt còn hóa thành hình trái tim.
Mà đây cũng là hiệu quả Lâm Phàm muốn.
Giờ phút này, bốn bà lão cũng khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không tin nổi rằng người trẻ tuổi trước mắt này lại mạnh đến vậy, phất tay một cái đã giết sạch đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lao tới.
- Xin hỏi các hạ là ai?
Nguyệt Huyền lão ẩu được một đệ tử nâng dậy, cất giọng hỏi, trong giọng nói có chứa vẻ cung kính.
Người không thể nhìn qua tướng mạo, tuy người trước mắt này tuổi còn chưa lớn, nhưng thực lực kia không thể bị xem nhỏ.
Lâm Phàm không nói gì thêm, hơi xua tay, sau đó nhẹ giọng nói:
- Không cần hỏi nhiều, tiện tay mà thôi.
Nguyệt Huyền lão ẩu hít một hơi lạnh, nam tử này thật bá đạo, biểu cảm nhẹ nhàng thong dong kia giống như không có thứ gì trong trời đất có thể lọt vào mắt người này.
Mà càng như vậy, Nguyệt Huyền lão ẩu lại càng muốn biết người này là ai.
Giờ khắc này, Lâm Phàm ưỡn ngực, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng những bóng người trên hư không.
- Các ngươi biết ta là ai chứ?
Lâm Phàm bình thản mở miệng, thế nhưng truyền vào tai người khác lại giống như tiếng sấm nổ vang.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông chưa xông lên ngưng thần nhìn lại, nhất thời có người kinh hô một tiếng.
- Đó là Lâm sư huynh...
- Lâm sư huynh nào?
- Đó là Lâm sư huynh của Thánh Tông, người đoạt ngôi đầu trong giải đấu thiên kiêu mạnh nhất, là thiên kiêu chi tử nổi danh khắp hai tông.
- Hả, tuyệt thế cường giả này chính là Lâm sư huynh sao?
. . . .
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông trên hư không xì xào to nhỏ, âm thanh càng lúc càng lớn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mà Lâm Phàm chỉ đứng im nơi đó, thế nhưng trong lòng đã cười tươi như hoa nở. Đây chính là cảm giác hắn muốn, loại cảm giác được muôn người dõi nhìn.
Sống trên đời, nếu không trang bức, vậy thì có khác nào ăn thịt mà không có muối, nhạt nhẽo sao kể xiết.
Có thực lực cao thâm, còn muốn lặng yên vô danh, vậy còn tu võ đạo làm gì?
Giờ khắc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng nghe được tiếng kinh hô của đám đệ tử Cửu Tiêu Tông.
- Hắn chính là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông?
- Mặc dù ccó nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua, quả nhiên là người trong mộng của ta.
- Rất đẹp trai, thực lực cao cường, còn là đệ tử đại tông danh môn.
- Chỉ một chiêu đã diệt sạch đám tặc tử kia, thật sự là quá xuất sắc rồi.
- Một mình chặn trước Lý Nguyên Kỳ ma đầu kia, không hề có một chút sợ hãi nào, phần can đảm kia, làm cho người khác tự cảm thấy hổ thẹn... Ài...
Nguyệt Huyền lão ẩu nghe nói cũng là bội phục không thôi.
. . . .
Lâm Phàm đứng im nơi đó, không nói gì, hắn còn đang đợi "combo" lời khen chấm dứt.
Lát sau, Lâm Phàm cảm giác thời điểm đã tới, bá đạo vung ống tay áo, bay lên, nhìn thẳng về phía các đệ tử Cửu Tiêu Tông
- Hừ, đã biết ta là ai, tại sao còn nối giáo cho giặc? Bản sư huynh biết trong tâm các ngươi không muốn làm việc này, cho nên sẽ không tổn thương các ngươi. Các ngươi đứng sang một bên, chờ bản sư huynh trấn áp kẻ này, sẽ mang các ngươi hồi tông, giáp mặt chất vấn Hàn Vĩnh Nghị Hàn Tông chủ, vì sao phải làm ra chuyện người người oán trách nhường này.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông cùng khẽ biến sắc, trong lòng cũng muốn làm theo lời Lâm sư huynh, nhưng Lý Nguyên Kỳ còn ở đây, bọn họ cũng không dám có hành động gì khác thường.
Mà đệ tử Nguyệt Cung Tông nghe như vậy thì càng cảm khái, Thánh Tông không hổ là danh môn, bồi dưỡng ra đệ tử cương trực công chính đến thế, làm cho người ta bội phục từ tận đáy lòng.
- Hừ, làm càn, cho dù ngươi là thiên kiêu của Thánh Tông, nhìn thấy bản tọa cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Hiện giờ ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy, chờ bản tọa thu thần hồn của ngươi, tra tấn mãi mãi đi.
Lý Nguyên Kỳ nổi giận, biển máu quay cuồng trên không trung.
- Ngươi mới là làm càn.
Lâm Phàm quát lên, tay cầm ra một cái lệnh bài.
- Bản tọa chính là phong chủ Vô Danh phong của Thánh Tông, tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, vai vế tương đương với một thái thượng trưởng lão của Thánh Tông, địa vị ngang bằng tông chủ. Trưởng lão nho nhỏ như ngươi, nhìn thấy bản tọa, cũng phải gọi một tiếng sư huynh, giờ lại phạm thượng, tội không thể tha, còn không mau đền tội ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, trời đất như muốn nổ tung...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.