Tối Cường Hệ Thống

Chương 16: Mở ra chức nghiệp phụ

Tân Phong

04/11/2016

oOo

Hôm sau.

Lâm Phàm đi dạo một vòng trong phạm vi hoạt động dành cho đệ tử ngoại môn. Hôm nay là ngày sát hạch để đệ tử bên ngoài tiến vào ngoại môn, cũng xem như chuyện khá trọng đại với Thánh Ma Tông, rất nhiều sư huynh đệ ngoại môn cũng tiến đến hiện trường quan sát, muốn xem xem sẽ có những người nào trở thành sư đệ sư muội.

Nhưng việc này không có tí quan hệ nào với Lâm Phàm, đại bộ phận sư huynh đệ ngoại môn đều đi xem chuyện vui, còn có ai bồi chính mình chơi đùa đây.

- Ài…

Lâm Phàm thở dài một tiếng:

- Thật là nhàm chán.

Không biết là đi tới nơi nào, Lâm Phàm chỉ cảm thấy chỗ này có mùi than đá thật nồng.

“Choeng choeng. . . .”

Lâm Phàm nghe được tiếng rèn sắt thép, phóng mắt mà nhìn theo, chỉ thấy một dãy những ngôi nhà nhỏ nằm san sát nhau, thi thoảng qua mấy nhà lại thấy có ống khói nhô lên từ nóc, ở đó bốc ra khói đen kịt.

Lâm Phàm nhíu mày, đúng là một đám phá hoại mô trường.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lâm Phàm vẫn hăm hở tiến lên. Đây là nơi rèn đúc binh khí cho đệ tử ngoại môn.

Mỗi một đệ tử ngoại môn ở mỗi tháng đều có một lần được lĩnh một món trang bị hoàn toàn mới.

Mà thợ rèn làm việc này đều là các nhân tài tông mông đặc biệt bồi dưỡng.

Một cái tông môn, ngoại trừ vũ lực phải mạnh mẽ thì nhất định còn phải có nhân tài ở các phương diện khác, thợ rèn chính là một trong số đó.

Đương nhiên vũ khí mà đệ tử ngoại môn dùng đều chỉ có cấp bậc khá thấp, nhưng cái khá thấp này mà đặt ra thế giới phàm nhân thì cũng là vũ khí hàng đầu.

Chém sắt như chém bùn, tóc sượt qua là đứt, không hề tệ chút nào.

Đi vào tông môn đã có một đoạn thời gian, đến bây giờ ngay cả nửa món vũ khí cũng không có, nếu đã đến đây, tự nhiên là phải lựa chọn tốt một phen.

Lâm Phàm đứng ngơ ngẩn ngoài cửa, không khỏi mơ mộng.

Sau này xuất môn làm xằng làm bậy, phì, là hành hiệp trượng nghĩa.

Phía sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tóc dài xõa tung như thác, trường bào tung bay, tự tay đâm kẻ xấu, làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật là một chuyện quá hay ho.

“Choeng choeng. . . .”

Tiếng búa gõ lên kim loại truyền tới đánh thức Lâm Phàm từ trong ảo tưởng. Hắn vội vàng xách mông tiến vào bên trong.

Vào tới trong, Lâm Phàm nhìn thấy có một đại hán đang một tay cầm búa sắt, một tay giữ thanh thép, không ngừng gõ xuống.

Cơ bắp cuồn cuộn kia khiến Lâm Phàm nhìn mà hết hồn.

Lợi hại, thật sự là thật lợi hại, hoàn toàn chính là cự thú hình người mà.

Thợ rèn kia phát hiện có người tiến vào, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Phàm, thấy lệnh bài trên hông hắn thì nói:

- Muốn lấy binh khí gì thì tự mình chọn đi.



Giọng của thợ rèn hơi khàn khàn, song cũng rất tự nhiên, tựa hồ đã thấy vô số người như Lâm Phàm đến đây.

Lâm Phàm nhìn thợ rèn, mỉm cười:

- Vũ khí ta muốn, ở nơi của ngươi không có, mà ngươi cũng không rèn nổi.

Vốn thợ rèn còn rất bình thường, nghe được lời này, cánh tay chắc nịch khẽ run lên, sau đó dừng búa.

- Ngươi đến gây sự?

Thợ rèn rất không vui nhìn Lâm Phàm hỏi.

- Không, ăn ngay nói thật mà thôi.

Lâm Phàm nói.

- Hừ, ta chưa từng gặp đệ tử ngoại môn nào ăn nói lung tung như ngươi. Được, ngươi tới, nếu ngươi có thể rèn ra một thanh vũ khí ta chưa thấy bao giờ, ta sẽ cho ngươi một bảo vật.

Thợ rèn bực bội nói.

Đệ tử ngoại môn huênh hoang như vậy, đúng là hắn chưa thấy qua bao giờ. Hắn đã ở Thánh Ma Tông mấy chục năm, rèn không biết bao nhiêu vũ khí, binh khí trăm nhà rõ như lòng bàn tay, giờ lại có người nói mình không rèn nổi, điều này làm thợ rèn rất là khó chịu.

- Tốt.

Lâm Phàm cười cười, hơi liếc thợ rèn một cái, chẳng lẽ còn phải nói cho đối phương biết, trước kia mình thích nhất là làm nghề nguội sao?

Thợ rèn bỏ búa sắt lại, sau đó đứng tránh khỏi vị trí, ý tứ rất rõ, ngươi ngon làm thử xem.

Lâm Phàm cũng tiến lên, cầm lấy cái búa nặng tới trăm cân.

- Ha ha, ngay cả cầm búa cũng không biết còn nói cái gì rèn vũ khí, quả thực là làm trò cười.

Người trong nghề vừa ra tay đã biết khá hay không, Lâm Phàm chỉ nhấc búa lên đã khiến thợ rèn cười nhạo.

Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã nhìn sang:

- Đây là bí phương gia truyền, hiểu không hả?

- Hừ, loại người như ngươi hoàn toàn là tân thủ, rèn là một môn nghệ thuật, không có mười mấy năm tôi luyện căn bản không thể tinh thông. Ngươi như vậy thì ngay cả con dao cùn cũng không rèn nổi, đừng nói…

Thợ rèn cứ thế mà lảm nhảm, không cần biết Lâm Phàm có nghe hay không.

Giờ phút này hắn cứ thao thao bất tuyệt mà giảng giải, tựa như muốn khoe khoang kiến thức trước mặt Lâm Phàm.

Đối với người như vậy, Lâm Phàm rất xem thường. Loại người luôn thích khoe khoang bản thân ở bất cứ đâu, không hề biết khiêm tốn chút nào thật là rất đáng hận.

“Đinh, mở ra chức nghiệp phụ, Tượng Sư.”

“Đinh, Tượng Sư cấp 1 (0/10).”

“Tượng Sư: thế gian vạn vật, bất kỳ thứ gì thấy được đều có thể dùng đôi tay rèn đúc thành những vũ khí khác nhau.”

Lâm Phàm ngẩn người, đây là chuyện gì? Chức nghiệp phụ là sao? Vừa cầm búa lên, nghe thợ rèn thích khoe khoang này tùy tiện nói mấy câu, bản thân đã mở ra chức nghiệp phụ, chuyện này…



Giờ phút này Lâm Phàm không biết nói gì thêm, có cảm giác vừa trúng giải độc đắc.- Đi đi…, tự mình chọn một món vũ khí rồi nhanh chóng ra khỏi đây đi.

Thợ rèn thấy Lâm Phàm hoàn toàn là một tân thủ, cũng không muốn nhiều lời, đuổi hắn đi.

- Ta sẽ rèn.

Lâm Phàm thấy mình đã trở thành Tượng Sư, lập tức không phục phản bác nói.

- Mau đi đi, đừng quấy rầy ta.

Thợ rèn lại cầm lấy búa mà tiếp tục gõ, không để ý tới Lâm Phàm nữa.

- Hừ, nhìn ta làm ra một tuyệt thế thần binh đi.

Lâm Phàm bĩu môi nói.

- Ha ha, bằng ngươi…

Thợ rèn rất là khinh thường nói.

Lâm Phàm liếc nhìn thợ rèn một cái, không nói thêm.

Sau khi rời khỏi nơi này, Lâm Phàm cũng không la cà nữa mà trở về thẳng phòng của mình.Lâm Phàm đang rất tò mò với chức nghiệp phụ vừa sinh ra kia, chưa rõ tự nhiên thành Tượng Sư là tình huống gì.

Hay là chỉ cần có người ở bên cạnh giảng giải cho mình một phen thì mình sẽ có thể học tập một chức nghiệp phụ nào đó?

Chuyện này… Ừm…

Lâm Phàm lắc lắc đầu, tập trung về việc thử nghiệm chức năng mới. Hắn mở ra chức nghiệp phụ Tượng Sư, tức thì một lò lửa lớn xuất hiện ở trong đầu.

Đồ chơi này…

Lâm Phàm sờ lên cằm, cảm giác cần phải hảo hảo nghiên cứu một phen mới được.

Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được tài liệu gì tốt.

À há…

Sau đó, Lâm Phàm phát hiện ở một góc nhà có ít gạch bỏ không, vội vàng chạy tới nhặt lên rồi ném một viên vào trong lò lửa.

“Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn bỏ đi, exp +1.”

Giờ phút này trong tay Lâm Phàm nắm một đống bùn đen sền sệt, nhất thời nở nụ cười, rèn gạch cũng có thể thăng cấp. Tiếp đến, Lâm Phàm lại chậm rãi ném vào lò một viên nữa.

“Đinh, chúc mừng rèn một viên gạch không trọn vẹn, exp +1.”

“Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn bỏ đi, exp +1.”

. . . .

“Đinh, chúc mừng thăng cấp, Tượng Sư cấp 2 (0/50).”

“Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch hơi sứt mẻ, exp +1.”

-----oo0oo-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook