Chương 165: Một đêm không thể ngủ
Tân Phong
10/01/2017
oOo
Trời đã rất tối.
Bên ngoài gió rú lên từng chập, thỉnh thoảng lại có bóng lá in lên trên khung cửa giấy trắng.
Vốn tất cả đều chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng giờ đây, trong mắt Vương Dương Lâm, chúng lại hoàn toàn bất thường, khiến hắn không thể không khẩn trương.
Vương Dương Lâm nhíu chặt mày một lúc, sau đó mới bẻ bẻ cổ để mình bình tĩnh lại, rồi không khỏi tự giễu một tiếng.
Trên đời này sao có quỷ được chứ. Huống hồ các sư huynh đệ đều đang ở xung quanh, cho dù là quỷ xuất hiện thì cũng phải bị diệt.
Tiếp đó, Vương Dương Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện.
Bên ngoài bỗng thật im lặng, không có dù chỉ là một tiếng lá rơi.
Thế nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên cảm giác ngoài phòng hình như có vật gì đó, cho nên lập tức mở mắt.
Mà vừa mở mắt, Vương Dương Lâm đã bị dọa đến run cả người. Nhìn từ trong qua lớp cửa sổ dán giấy, giống như là có một bóng người đang đứng yên ở bên ngoài không nhúc nhích…
- Ai…
Vương Dương Lâm trầm giọng quát.
Có điều bóng người kia vẫn không hề lên tiếng, cũng không hề di động.
Vương Dương Lâm hồi hộp hít thở từng ngụm, tim đập thình thịch, cuối cùng cắn răng một cái, lao tới đẩy mạnh cửa phòng ra.
Hắn muốn nhìn rốt cuộc là người nào dám giả thần giả quỷ ở chỗ này.
Thế nhưng bên ngoại lại không có một ai, mà bóng đen hằn lên cửa cũng đã mất tăm.
Vương Dương Lâm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ghé đầu để nhìn cửa sổ từ trong phòng, lại hoảng sợ phát hiện, bóng đen vẫn còn in nguyên trên giấy.
Thậm chí bóng đen kia còn đang di động, phảng phất như là nghiêng cổ rồi vươn cái lưỡi thật dài ra.
- Aaaaa…
Giờ khắc này, Vương Dương Lâm sợ hãi hét lên.
- Sư huynh, làm sao vậy?
Tiếng hét này đã kinh động đến những người khác.
- Không có gì.
Vương Dương Lâm dần dần bình tâm trở lại.
- Sư đệ, chỗ của đệ có cái gì bất thường không?
- Không có a.
Tên đệ tử kia nghi hoặc lắc đầu nói, sau đó đi tới trước mặt Vương Dương Lâm, hỏi:
- Sư huynh, có phải là huynh quá căng thẳng không?
- Không…
Vương Dương Lâm thở phào một cái, cũng nghĩ rằng do mình quá căng thẳng. Thế nhưng vừa lúc đó, hắn trợn to mắt lên, bởi vì ở phía sau lưng sư đệ của hắn bỗng xuất hiện một cái bóng trắng có khuôn mặt bị mái tóc đen dài che khuất.
Vương Dương Lâm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, mở trừng hai mắt, nhưng cái bóng trắng kia lại chợt mất tăm.
- Sư huynh, huynh sao vậy…
Vương Dương Lâm hít thở dồn dập:
- Không có, là ta nhìn lầm thôi, quá căng thẳng…
- À, vậy sư huynh nghỉ ngơi sớm đi, bình tĩnh lại nhé.
- Ừ.
. . . .
Sau khi trở vào phòng đóng cửa lại, Vương Dương Lâm tự rót cho mình một chén trà, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên phát hiện nước trà có màu đỏ như máu.
Vương Dương Lâm run lên, ấm trà rơi xuống, ‘choang’ một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh trên mặt đất.
Mà càng làm cho Vương Dương Lâm hoảng sợ là trên giường của hắn lại xuất hiện mấy chữ màu đỏ tươi.
"Ta chết oan uổng lắm…"
Vương Dương Lâm hoảng hốt lùi về sau, mặt trắng bệch nhìn những việc trước mắt.
Bóng quỷ, trà máu, chữ kêu oan, tất cả khiến trong lòng Vương Dương Lâm không thể nào bình tĩnh nổi.
Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân nhìn thần sắc kinh hoàng của Vương Dương Lâm thì cố lắm mới nhịn được không cười phá lên.
Trò này vui thật, phải tìm người khác chơi tiếp mới được.
Còn Vương Dương Lâm thì trải qua một lần kinh hoàng này nên buổi tối không dám ngủ, luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Một đêm này thật dài, cũng trở thành một đêm kinh tâm động phách với một số đệ tử Cửu Tiêu Tông…
Hôm sau.
Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất chính thức bắt đầu.
Địa điểm diễn ra các trận thi đấu là ở Trung Thiên phong, nơi có đài tỷ võ lớn nhất trong Thánh Tông.
Bốn phía đài tỷ võ đều được thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong tự mình bố trí trận pháp, tránh dư lực trong quá trình quyết đấu trên đài lan ra xung quanh.
Hiện giờ, trên Trung Thiên phong tấp nập những người là người. Quyết đấu thiên kiêu mạnh nhất ba năm mới có một lần, các đệ tử đương nhiên đều rất chờ mong. Họ không chỉ có hy vọng tông môn có thể thắng lợi, càng là muốn nhìn tư thế oai hùng của các sư huynh cùng tông.
Lúc này Lâm Phàm đang bàn bạc vài chuyện cùng với thái thượng trưởng lão Vô Nhai ở một căn phòng kín. Lâm Phàm vốn không muốn tham gia trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này, nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai lại nhất định muốn hắn lên sân đấu.
- Lâm Phàm à, hôm qua đã nói đệ là đệ tử thiên kiêu của tông môn, cho nên lần này chỉ đành để đệ vất vả, lên sân đấu vậy.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.
Lâm Phàm nhìn Vô Nhai:
- Trưởng lão, ngài làm thế này là hóa ám chỉ đã mất hết hy vọng với đệ tử tông môn đấy.
Trưởng lão Vô Nhai híp mắt nhìn Lâm Phàm, ý tứ là: đệ đã biết quá nhiều rồi.
- Người của Cửu Tiêu Tông đến.
Lát sau, đám người nhao nhao lên, tự giác đứng tránh ra một lối đi.
Đoàn người của Cửu Tiêu Tông tiến đến, dẫn đầu là trưởng lão Lương Dịch Sơ.
Thế nhưng khiến đệ tử Thánh Tông có chút kinh ngạc là một vài đệ tử của Cửu Tiêu Tông lại trông giống như mấy ngày không có nghỉ ngơi, vẻ mặt uể oải tiền tuỵ.
- Ô, mọi người xem, sao đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại giống như là mệt sắp chết vậy nhỉ?
- Không biết nữa, mà nhìn bộ dáng đúng là như sắp ngất tới nơi vậy.
. . . .
Vương Dương Lâm cũng ở trong đội ngũ, cả người phờ phạc. Chuyện hôm qua để hắn không thể ngủ được chút nào, cả đêm trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Vương Dương Lâm thì cũng có chút bất đắc dĩ. Hàng này có tu vi không tồi, thế nhưng độ nhát gan lại càng không kém gì tu vi.
Sợ ma? Nói ra có khi khiến người ta cười chết.
Tiếp đến, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, đi tới chỗ của đệ tử thiên kiêu nội môn Thánh Tông.
Tông Hận Thiên đang ngồi không nhúc nhích nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
- Thế nào?
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vai Tông Hận Thiên, hỏi.
- Sư thúc, tạm được ạ.
Tông Hận Thiên hiện giờ cũng có chút căng thẳng, nhất là khi thấy Tân Phong kia khí thế bức người.
. . . .
Trên đài cao tại Trung Thiên phong.
Tông chủ Thánh Tông ngồi ngay ngắn phía trên, nhẹ giọng hỏi:
- Vô Nhai sư đệ, lần này Thánh Tông có hy vọng gì không?
- Yên tâm đi sư huynh. Tối hôm qua đệ đã để khách nghỉ tại Vô Danh phong.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nở một nụ cười khó có thể gọi là lương thiện.
- Ừm…
Yến tông chủ nghe thế thì thỏa mãn gật gật đầu:
- Để bản tọa tự mình nghênh đón, thể hiện tôn trọng với Cửu Tiêu Tông.
. . . .
Vô Nhai trưởng lão đi cạnh tông chủ. Lần tỷ thí này, Thánh Tông nhất định phải thắng. Tuy hiện giờ đệ tử thiên kiêu trong tông không bằng tông người ta, nhưng thắng thua có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào mưu kế.
An bài Cửu Tiêu Tông ở Vô Danh phong, tiểu tử Lâm Phàm kia còn không chiêu đãi “thật tốt” một phen mới lạ!
- Dịch Sơ huynh, đêm qua nghỉ ngơi được không?
Yến tông chủ tự mình tiến đến, Lương Dịch Sơ đương nhiên cũng đủ lễ nghĩa mà đối đãi.
- Làm phiền tông chủ quan tâm, đêm qua mọi chuyện đều tốt.
Lương Dịch Sơ nói, thế nhưng trong lòng lại thắc mắc không hiểu vì sao vài đệ tử của nhà mình lại lờ đờ uể oải, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đệ tử thân truyền của mình bình an, giành được thứ hạng đầu tiên trong trận chiến thiên kiêu mạnh nhất là được.
. . . .
Lâm Phàm chờ đợi ở bên trong nhóm đệ tử thiên kiêu. Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này là rất quan trọng với hai tông, không chỉ vì tuân theo ước định của lão tổ mà còn vì nó đã thành một loại so đấu của đệ tử hai bên.
"Coonggggg…"
Giờ phút này, một tiếng cồng vang lên. Vô Nhai đứng trên đài cao, nói lớn:
- Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000 chính thức bắt đầu. Theo quy tắc cũ, mười đệ tử của Thánh Tông sẽ đấu với mười đệ tử của Cửu Tiêu Tông. Đệ tử mỗi bên sẽ bốc thăm số thứ tự, sau đó lần lượt đệ tử bốc được số 1 của Thánh Tông đấu với đệ tử bốc được số 1 của Cửu Tiêu Tông cho đến hết. Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, không thể tổn thương tính mạng đối phương. Người thắng cuối cùng sẽ được công nhận là thiên kiêu mạnh nhất. Hiện tại bắt đầu bốc thăm.
- Sư thúc, đi bốc số thôi ạ.
Tông Hận Thiên đứng dậy nói.
- Được.
Giữa đài tỷ vỏ có hai cái hộp lớn, đệ tử hai tông lên đài, thò tay vào hộp để bốc số.
Lâm Phàm đi lên trên đài, vẫy vẫy tay với các đệ tử Thánh Tông tới làm khán giả.
- Sư thúc tất thắng…
Vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu phất cao lá cờ mà hắn tự chế tạo đêm qua, lớn giọng cổ vũ, càng khiến các đệ tử khác hưng phấn gào lớn thêm:
- Sư thúc tất thắng…
Năm nay Thánh Tông làm chủ nhà, khí thế mãnh liệt từ cả vạn người như vậy đã áp đảo Cửu Tiêu Tông, làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
Trên đài cao, Yến tông chủ tươi cười nhìn tình cảnh trước mắt.
- Dịch Sơ huynh, huynh thấy đệ tử Thánh Tông có phải là rất có sức sống không?
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai cười hỏi.
Lương Dịch Sơ nhìn thoáng qua Vô Nhai, bất đắc dĩ tặc lưỡi:
- Tạm được.
Lương Dịch Sơ không thể không thừa nhận, thế nhưng cũng ghi nhớ một màn này ở trong lòng, đợi tới lần sau Cửu Tiêu Tông làm chủ nhà, nhất định phải để Thánh Tông biết một chút về sức sống của Cửu Tiêu Tông.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
Trời đã rất tối.
Bên ngoài gió rú lên từng chập, thỉnh thoảng lại có bóng lá in lên trên khung cửa giấy trắng.
Vốn tất cả đều chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng giờ đây, trong mắt Vương Dương Lâm, chúng lại hoàn toàn bất thường, khiến hắn không thể không khẩn trương.
Vương Dương Lâm nhíu chặt mày một lúc, sau đó mới bẻ bẻ cổ để mình bình tĩnh lại, rồi không khỏi tự giễu một tiếng.
Trên đời này sao có quỷ được chứ. Huống hồ các sư huynh đệ đều đang ở xung quanh, cho dù là quỷ xuất hiện thì cũng phải bị diệt.
Tiếp đó, Vương Dương Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện.
Bên ngoài bỗng thật im lặng, không có dù chỉ là một tiếng lá rơi.
Thế nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên cảm giác ngoài phòng hình như có vật gì đó, cho nên lập tức mở mắt.
Mà vừa mở mắt, Vương Dương Lâm đã bị dọa đến run cả người. Nhìn từ trong qua lớp cửa sổ dán giấy, giống như là có một bóng người đang đứng yên ở bên ngoài không nhúc nhích…
- Ai…
Vương Dương Lâm trầm giọng quát.
Có điều bóng người kia vẫn không hề lên tiếng, cũng không hề di động.
Vương Dương Lâm hồi hộp hít thở từng ngụm, tim đập thình thịch, cuối cùng cắn răng một cái, lao tới đẩy mạnh cửa phòng ra.
Hắn muốn nhìn rốt cuộc là người nào dám giả thần giả quỷ ở chỗ này.
Thế nhưng bên ngoại lại không có một ai, mà bóng đen hằn lên cửa cũng đã mất tăm.
Vương Dương Lâm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ghé đầu để nhìn cửa sổ từ trong phòng, lại hoảng sợ phát hiện, bóng đen vẫn còn in nguyên trên giấy.
Thậm chí bóng đen kia còn đang di động, phảng phất như là nghiêng cổ rồi vươn cái lưỡi thật dài ra.
- Aaaaa…
Giờ khắc này, Vương Dương Lâm sợ hãi hét lên.
- Sư huynh, làm sao vậy?
Tiếng hét này đã kinh động đến những người khác.
- Không có gì.
Vương Dương Lâm dần dần bình tâm trở lại.
- Sư đệ, chỗ của đệ có cái gì bất thường không?
- Không có a.
Tên đệ tử kia nghi hoặc lắc đầu nói, sau đó đi tới trước mặt Vương Dương Lâm, hỏi:
- Sư huynh, có phải là huynh quá căng thẳng không?
- Không…
Vương Dương Lâm thở phào một cái, cũng nghĩ rằng do mình quá căng thẳng. Thế nhưng vừa lúc đó, hắn trợn to mắt lên, bởi vì ở phía sau lưng sư đệ của hắn bỗng xuất hiện một cái bóng trắng có khuôn mặt bị mái tóc đen dài che khuất.
Vương Dương Lâm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, mở trừng hai mắt, nhưng cái bóng trắng kia lại chợt mất tăm.
- Sư huynh, huynh sao vậy…
Vương Dương Lâm hít thở dồn dập:
- Không có, là ta nhìn lầm thôi, quá căng thẳng…
- À, vậy sư huynh nghỉ ngơi sớm đi, bình tĩnh lại nhé.
- Ừ.
. . . .
Sau khi trở vào phòng đóng cửa lại, Vương Dương Lâm tự rót cho mình một chén trà, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên phát hiện nước trà có màu đỏ như máu.
Vương Dương Lâm run lên, ấm trà rơi xuống, ‘choang’ một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh trên mặt đất.
Mà càng làm cho Vương Dương Lâm hoảng sợ là trên giường của hắn lại xuất hiện mấy chữ màu đỏ tươi.
"Ta chết oan uổng lắm…"
Vương Dương Lâm hoảng hốt lùi về sau, mặt trắng bệch nhìn những việc trước mắt.
Bóng quỷ, trà máu, chữ kêu oan, tất cả khiến trong lòng Vương Dương Lâm không thể nào bình tĩnh nổi.
Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân nhìn thần sắc kinh hoàng của Vương Dương Lâm thì cố lắm mới nhịn được không cười phá lên.
Trò này vui thật, phải tìm người khác chơi tiếp mới được.
Còn Vương Dương Lâm thì trải qua một lần kinh hoàng này nên buổi tối không dám ngủ, luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Một đêm này thật dài, cũng trở thành một đêm kinh tâm động phách với một số đệ tử Cửu Tiêu Tông…
Hôm sau.
Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất chính thức bắt đầu.
Địa điểm diễn ra các trận thi đấu là ở Trung Thiên phong, nơi có đài tỷ võ lớn nhất trong Thánh Tông.
Bốn phía đài tỷ võ đều được thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong tự mình bố trí trận pháp, tránh dư lực trong quá trình quyết đấu trên đài lan ra xung quanh.
Hiện giờ, trên Trung Thiên phong tấp nập những người là người. Quyết đấu thiên kiêu mạnh nhất ba năm mới có một lần, các đệ tử đương nhiên đều rất chờ mong. Họ không chỉ có hy vọng tông môn có thể thắng lợi, càng là muốn nhìn tư thế oai hùng của các sư huynh cùng tông.
Lúc này Lâm Phàm đang bàn bạc vài chuyện cùng với thái thượng trưởng lão Vô Nhai ở một căn phòng kín. Lâm Phàm vốn không muốn tham gia trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này, nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai lại nhất định muốn hắn lên sân đấu.
- Lâm Phàm à, hôm qua đã nói đệ là đệ tử thiên kiêu của tông môn, cho nên lần này chỉ đành để đệ vất vả, lên sân đấu vậy.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.
Lâm Phàm nhìn Vô Nhai:
- Trưởng lão, ngài làm thế này là hóa ám chỉ đã mất hết hy vọng với đệ tử tông môn đấy.
Trưởng lão Vô Nhai híp mắt nhìn Lâm Phàm, ý tứ là: đệ đã biết quá nhiều rồi.
- Người của Cửu Tiêu Tông đến.
Lát sau, đám người nhao nhao lên, tự giác đứng tránh ra một lối đi.
Đoàn người của Cửu Tiêu Tông tiến đến, dẫn đầu là trưởng lão Lương Dịch Sơ.
Thế nhưng khiến đệ tử Thánh Tông có chút kinh ngạc là một vài đệ tử của Cửu Tiêu Tông lại trông giống như mấy ngày không có nghỉ ngơi, vẻ mặt uể oải tiền tuỵ.
- Ô, mọi người xem, sao đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại giống như là mệt sắp chết vậy nhỉ?
- Không biết nữa, mà nhìn bộ dáng đúng là như sắp ngất tới nơi vậy.
. . . .
Vương Dương Lâm cũng ở trong đội ngũ, cả người phờ phạc. Chuyện hôm qua để hắn không thể ngủ được chút nào, cả đêm trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Vương Dương Lâm thì cũng có chút bất đắc dĩ. Hàng này có tu vi không tồi, thế nhưng độ nhát gan lại càng không kém gì tu vi.
Sợ ma? Nói ra có khi khiến người ta cười chết.
Tiếp đến, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, đi tới chỗ của đệ tử thiên kiêu nội môn Thánh Tông.
Tông Hận Thiên đang ngồi không nhúc nhích nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
- Thế nào?
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vai Tông Hận Thiên, hỏi.
- Sư thúc, tạm được ạ.
Tông Hận Thiên hiện giờ cũng có chút căng thẳng, nhất là khi thấy Tân Phong kia khí thế bức người.
. . . .
Trên đài cao tại Trung Thiên phong.
Tông chủ Thánh Tông ngồi ngay ngắn phía trên, nhẹ giọng hỏi:
- Vô Nhai sư đệ, lần này Thánh Tông có hy vọng gì không?
- Yên tâm đi sư huynh. Tối hôm qua đệ đã để khách nghỉ tại Vô Danh phong.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nở một nụ cười khó có thể gọi là lương thiện.
- Ừm…
Yến tông chủ nghe thế thì thỏa mãn gật gật đầu:
- Để bản tọa tự mình nghênh đón, thể hiện tôn trọng với Cửu Tiêu Tông.
. . . .
Vô Nhai trưởng lão đi cạnh tông chủ. Lần tỷ thí này, Thánh Tông nhất định phải thắng. Tuy hiện giờ đệ tử thiên kiêu trong tông không bằng tông người ta, nhưng thắng thua có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào mưu kế.
An bài Cửu Tiêu Tông ở Vô Danh phong, tiểu tử Lâm Phàm kia còn không chiêu đãi “thật tốt” một phen mới lạ!
- Dịch Sơ huynh, đêm qua nghỉ ngơi được không?
Yến tông chủ tự mình tiến đến, Lương Dịch Sơ đương nhiên cũng đủ lễ nghĩa mà đối đãi.
- Làm phiền tông chủ quan tâm, đêm qua mọi chuyện đều tốt.
Lương Dịch Sơ nói, thế nhưng trong lòng lại thắc mắc không hiểu vì sao vài đệ tử của nhà mình lại lờ đờ uể oải, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đệ tử thân truyền của mình bình an, giành được thứ hạng đầu tiên trong trận chiến thiên kiêu mạnh nhất là được.
. . . .
Lâm Phàm chờ đợi ở bên trong nhóm đệ tử thiên kiêu. Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này là rất quan trọng với hai tông, không chỉ vì tuân theo ước định của lão tổ mà còn vì nó đã thành một loại so đấu của đệ tử hai bên.
"Coonggggg…"
Giờ phút này, một tiếng cồng vang lên. Vô Nhai đứng trên đài cao, nói lớn:
- Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000 chính thức bắt đầu. Theo quy tắc cũ, mười đệ tử của Thánh Tông sẽ đấu với mười đệ tử của Cửu Tiêu Tông. Đệ tử mỗi bên sẽ bốc thăm số thứ tự, sau đó lần lượt đệ tử bốc được số 1 của Thánh Tông đấu với đệ tử bốc được số 1 của Cửu Tiêu Tông cho đến hết. Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, không thể tổn thương tính mạng đối phương. Người thắng cuối cùng sẽ được công nhận là thiên kiêu mạnh nhất. Hiện tại bắt đầu bốc thăm.
- Sư thúc, đi bốc số thôi ạ.
Tông Hận Thiên đứng dậy nói.
- Được.
Giữa đài tỷ vỏ có hai cái hộp lớn, đệ tử hai tông lên đài, thò tay vào hộp để bốc số.
Lâm Phàm đi lên trên đài, vẫy vẫy tay với các đệ tử Thánh Tông tới làm khán giả.
- Sư thúc tất thắng…
Vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu phất cao lá cờ mà hắn tự chế tạo đêm qua, lớn giọng cổ vũ, càng khiến các đệ tử khác hưng phấn gào lớn thêm:
- Sư thúc tất thắng…
Năm nay Thánh Tông làm chủ nhà, khí thế mãnh liệt từ cả vạn người như vậy đã áp đảo Cửu Tiêu Tông, làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
Trên đài cao, Yến tông chủ tươi cười nhìn tình cảnh trước mắt.
- Dịch Sơ huynh, huynh thấy đệ tử Thánh Tông có phải là rất có sức sống không?
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai cười hỏi.
Lương Dịch Sơ nhìn thoáng qua Vô Nhai, bất đắc dĩ tặc lưỡi:
- Tạm được.
Lương Dịch Sơ không thể không thừa nhận, thế nhưng cũng ghi nhớ một màn này ở trong lòng, đợi tới lần sau Cửu Tiêu Tông làm chủ nhà, nhất định phải để Thánh Tông biết một chút về sức sống của Cửu Tiêu Tông.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.