Chương 261: Một trận mạnh nhất
Tân Phong
18/07/2017
- Trảm Thiên kiếm thuật.
- Vũ Thần hàng lâm.
- Chưởng trung Phật Quốc.
- Thiên địa chi lực.
. . . .
Giờ khắc này, Mạnh Hạo, Kiếm Vô Địch, Lỗ Viêm, Tông Hận Thiên, Diệt Cùng Kỳ năm người, bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống kia.
- Ta sao có thể mặc mọi người một mình đối mặt? Hôm nay bản Nhị Cẩu có tan hết vốn liếng, cũng phải trợ giúp mọi người một tay.
Máu trong người Trương Nhị Cẩu sôi lên, sau đó vung tay áo, đủ loại đan dược bay lên đầy trời.
Thế nhưng trong một sát na, những đan dược kia va chạm với khí thế của Hàn Vĩnh Nghị thì lập tức nổ tung, không tạo thành chút tác dụng nào.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn, bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng là ta vẫn còn rất phế.
Trương Nhị Cẩu có chút thất vọng.
Nhưng khi nhìn được vẻ sùng bái của các sư đệ, Trương Nhị Cẩu cũng vui lên, sau đó nhìn phương xa. Diệt sư đệ gặp phải nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi tới đây làm gì? Nơi này chỉ cần một mình ta là được.
Diệt Cùng Kỳ có lòng tự trọng rất mạnh, thấy mọi người lại đây hỗ trợ, cũng có chút không vui.
- Diệt sư huynh, lần này tông môn ngộ nạn, cũng không thể để huynh một mình độc chiếm nổi bật.
Mạnh Hạo cố nở nụ cười, nói.
- Còn nói nhiều cái gì, người này quá mạnh mẽ, chúng ta khó mà đối phó.
Kiếm Vô Địch ngưng thần nhìn về hư không.
- Các ngươi đều là đá kê chân của ta, sao có thể chết ở chỗ này.
Lỗ Viêm bá đạo nói.
- Sư đệ, thật can đảm.
Diệt Cùng Kỳ nhìn thoáng qua Lỗ Viêm, cười lạnh.
. . . .
- Hừ, một đám đom đóm, cũng dám so sáng với ánh trăng?
Trong hư không, Hàn Vĩnh Nghị khinh thường nói.
- Hừ, Diệt Cùng Kỳ ta tuy chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng hôm nay muốn xem Đại Thiên Vị ngươi mạnh đến thế nào. Bất Diệt Chi Thể.
Diệt Cùng Kỳ gầm lên, Bất Tử Bất Diệt điên cuồng vận chuyển, một luồng khí thế đồ thiên diệt địa bạo phát ra. Phía sau Diệt Cùng Kỳ bỗng xuất hiện một đạo hư ảnh thượng cổ, chợt quát một tiếng, uy thế vô thượng bộc phát ra.
- Chiến thiên diệt địa.
Kiếm Vô Địch, một kiếm hủy diệt thiên địa, kiếm ý tung hoành ngưng tụ lại, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, phóng lên cao.
- Trấn áp...
Lỗ Viêm quát, toàn thân sáng rực ánh vàng, hư ảnh vô số phật đà chắp tay trước ngực xoay quanh hắn, miệng niệm kinh văn thần bí, lực lượng cuồn cuộn ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống.
. . . .
Lúc này, một chưởng kinh khủng kia lại bị mấy người mạnh mẽ chống đỡ, làm cho các đệ tử Thánh Tông trợn mắt há hốc mồm.
Yến tông chủ thương thế không nhẹ, thấy một màn này thì cũng tươi cười trong lòng. Thánh Tông bất diệt, nhiều đệ tử thiên kiêu như thế, bất kể thế nào, cũng không thể để những đệ tử này chết đi.
- Hừ, phế vật...
Hàn Vĩnh Nghị hừ lạnh một tiếng, uy lực một chưởng kia đột nhiên bạo tăng.
"Ầmmmm..."
Tiếng thét thảm vang lên. Hư ảnh phật đà quanh thân Lỗ Viêm không ngừng vỡ nát, sau đó hắn phun máu tươi như điên, bắn ra ngoài. Mà kiếm ý của Kiếm Vô Địch cũng không ngừng gấp khúc, cuối cùng hóa thành tro tàn.
- Thật mạnh...
Sắc mặt mọi người đại biến, quả thật không hổ là cường giả giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, thât sự quá cường đại.
- Ta liều mạng với ngươi, Vạn Cổ Câu Diệt.
Giờ khắc này, chỉ còn duy nhất Diệt Cùng Kỳ miễn cưỡng chống đỡ được. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ toàn thân, khí tức càng lúc càng mạnh, đạo hư ảnh thượng cổ sau lưng hắn giống như có thể trảm diệt tất cả, chứng vĩnh hằng chi vị.
- Ngươi cũng thú vị đấy, đáng tiếc, uổng phí thời gian.
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh, khí tức lại tăng thêm.
"Phụtttt..."
Đối mặt áp lực đột ngột tăng cường, Diệt Cùng Kỳ hộc máu không dứt, đạo hư ảnh thượng cổ nháy mắt vỡ nát. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả công pháp nghịch thiên đều không có chút tác dụng nào.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhất thời kinh hoảng một tiếng, vội chạy tới đỡ Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ luôn lãnh khốc, lúc này ánh mắt thất thần, giống như lúc nào cũng có thể mất đi ánh sáng.
- Sư huynh, đệ đã tận lực, không có bôi nhọ uy danh Thánh Ma Tông.
- Sư đệ, đệ đừng nói nữa, đệ đã rất lợi hại rồi, cho dù tông chủ có ở đây, cũng tuyệt đối không thể chê trách điều gì.
Trương Nhị Cẩu nhìn vẻ thê thảm của Diệt Cùng Kỳ thì rơi lệ đầy mặt. Tuy sư đệ này luôn lạnh nhạt, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn rất tôn trọng mình.
- Không, tông chủ để đệ bảo vệ Thánh Ma Tông, dù có chết trận, đệ cũng không thể khiến tông chủ thất vọng.
Mà vừa lúc này, đôi mắt đã sắp vô thần của Diệt Cùng Kỳ lại lóe lên hào quang, khí tức toàn thân vốn đã tiêu tán, lại bạo phát đi ra.
- Sư đệ.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn bộ dáng của Diệt Cùng Kỳ, kinh hoảng quát.
- Aaaaaaaaaa...
Diệt Cùng Kỳ trôi nổi tại trong hư không, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:
- Dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông, quyết không để bất luận kẻ nào xâm lấn nửa bước.
- Sư đệ, đủ rồi, đệ đã làm đủ rồi, không cần đi nữa, đệ sẽ chết.
Trương Nhị Cẩu vừa khóc vừa quát.
- Không, dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, đệ cũng phải bảo hộ Thánh Ma Tông an toàn. Vạn Giới Câu Diệtttttt...
Diệt Cùng Kỳ gào thét một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, máu tươi trong cơ thể phóng ra như mưa, tô đỏ cả thiên địa.
- Hừ, không biết sống chết.
Hàn Vĩnh Nghị khinh thường cười lạnh, đánh ra một chưởng còn mãnh liệt hơn chưởng ban nãy.
- Aaaaaa.... Cho dù hồn phi phách tán, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông.
Giờ khắc này, Diệt Cùng Kỳ bạo phát ra lực lượng trước nay chưa từng có.
- Diệt cho ta.
Diệt Cùng Kỳ thiêu đốt lên sinh mệnh, đánh ra một chưởng che khuất bầu trời về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị biến sắc, giống như cảm nhận được cỗ lực lượng kia không thể khinh thường, cũng gầm lên:
- Hám Thiên Chưởng.
Hàn Vĩnh Nghị khí tức cuồng bạo, chân nguyên vặn vẹo, dưới lòng bàn tay của lão, kiến trúc trong Thánh Tông không ngừng vỡ nát.
Vì thủ hộ tông môn, Diệt Cùng Kỳ đã muốn chuẩn bị liều chết, bạo phát ra lực lượng cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, Diệt Cùng Kỳ biến sắc, nhìn thấy kiến trúc đang vỡ nát ở phương xa thì vội vàng chuyển hướng, bay về phía xa kia.
Nơi đó là Vô Danh phong, là nơi sư muội mà tông chủ thích nhất, Chỉ Kiều sư muội đang ẩn náu.
. . . .
Ở trong mật thất, Chỉ Kiều rúc vào trong lòng Cung Băng Dạ. Hai người đã nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
- Cung tỷ tỷ, bên ngoài không có sao chứ.
- Không có gì đâu.
Cung Băng Dạ an ủi nói, nhưng là trong lòng nàng cũng không hề chắc chắn.
Thánh Tông chính là đại tông, giờ phút này bị người đánh đến tận cửa, vậy khẳng định là cường địch.
- Không tốt...
Vừa lúc đó, Cung Băng Dạ biến sắc, nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đang đánh úp về phía này.
Mặt Cung Băng Dạ trắng bệch, sau đó cắn chặt răng, đặt Chỉ Kiều nằm bên dưới thân thể mình.
- Cung tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy.
Chỉ Kiều hỏi.
- Đừng sợ.
Cung Băng Dạ môi trắng bệch, thân mình khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, đợi cỗ lực lượng kia giáng xuống.
"Ầmmmmm..."
Trong phút chốc, trời sụp đất nứt, một tiếng hét thảm truyền đến.
Khi Cung Băng Dạ mở to mắt, lại phát hiện Diệt Cùng Kỳ đã đỡ cả lấy cỗ lực lượng kia, giờ đang suy yếu nằm trên mặt đất.
- Diệt Cùng Kỳ...
Cung Băng Dạ vẻ mặt dại ra nhìn lên tất cả chuyện này.
- Bảo hộ... bảo hộ sư... sư muội...
Khí tức của Diệt Cùng Kỳ càng ngày càng yếu, tới lúc nói xong chữ cuối cùng thì không còn nhúc nhích nữa.
Chỉ Kiều nhìn một màn trước mắt, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Sư huynh...
Chỉ Kiều tránh khỏi thân thể Cung Băng Dạ, lập tức chạy đến bên người Diệt Cùng Kỳ, cũng không để ý tới cái túi vải chứa đồ của mình đã rách tan, mảnh vải bay theo gió, mà không ngừng lắc cánh tay Diệt Cùng Kỳ.
- Sư huynh, sư huynh mau tỉnh lại đi...
Đôi mắt thật to của Chỉ Kiều trào ra nước mắt. Ở Thánh Ma Tông, ngoại trừ Lâm Phàm, nàng thích nhất là Trương Nhị Cẩu và Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ tuy rằng lãnh đạm vô cùng, nhưng lại rất yêu thích tiểu sư muội, bởi vậy ở mỗi lần không có người, đều mang tiểu sư muội bay lượn dạo đất trời, nhìn đủ loại sinh vật kỳ quái.
Còn khi có nhiều người, Diệt Cùng Kỳ mới khôi phục thần sắc lãnh đạm, phảng phất là đang nói cho bất luận kẻ nào, ai cũng chớ chọc hắn.
- Sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi mà...
Chỉ Kiều sư muội khóc lớn lên, không ngừng lắc Diệt Cùng Kỳ.
Thế nhưng Diệt Cùng Kỳ giống như đã chết, nằm im không nhúc nhích, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Gràoooo..."
Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhảy khỏi lòng của Chỉ Kiều, chạy về phía xa.
- Tiểu Bạch, đừng chạy...
Thái Chỉ Kiều vội vàng đuổi theo.
- Chỉ Kiều, muội đừng đi ra.
Cung Băng Dạ cuống lên, cũng chạy vội ra theo.
. . . .
- Sao lại vậy, Diệt sư đệ làm sao đột nhiên đổi phương hướng.
Trương Nhị Cẩu nhất thời nghi hoặc vạn phần, mà khi nhìn về phía phương xa, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nơi đó là Vô Danh phong...
- Chưởng trung Phật Quốc.
- Thiên địa chi lực.
. . . .
Giờ khắc này, Mạnh Hạo, Kiếm Vô Địch, Lỗ Viêm, Tông Hận Thiên, Diệt Cùng Kỳ năm người, bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống kia.
- Ta sao có thể mặc mọi người một mình đối mặt? Hôm nay bản Nhị Cẩu có tan hết vốn liếng, cũng phải trợ giúp mọi người một tay.
Máu trong người Trương Nhị Cẩu sôi lên, sau đó vung tay áo, đủ loại đan dược bay lên đầy trời.
Thế nhưng trong một sát na, những đan dược kia va chạm với khí thế của Hàn Vĩnh Nghị thì lập tức nổ tung, không tạo thành chút tác dụng nào.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn, bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng là ta vẫn còn rất phế.
Trương Nhị Cẩu có chút thất vọng.
Nhưng khi nhìn được vẻ sùng bái của các sư đệ, Trương Nhị Cẩu cũng vui lên, sau đó nhìn phương xa. Diệt sư đệ gặp phải nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi tới đây làm gì? Nơi này chỉ cần một mình ta là được.
Diệt Cùng Kỳ có lòng tự trọng rất mạnh, thấy mọi người lại đây hỗ trợ, cũng có chút không vui.
- Diệt sư huynh, lần này tông môn ngộ nạn, cũng không thể để huynh một mình độc chiếm nổi bật.
Mạnh Hạo cố nở nụ cười, nói.
- Còn nói nhiều cái gì, người này quá mạnh mẽ, chúng ta khó mà đối phó.
Kiếm Vô Địch ngưng thần nhìn về hư không.
- Các ngươi đều là đá kê chân của ta, sao có thể chết ở chỗ này.
Lỗ Viêm bá đạo nói.
- Sư đệ, thật can đảm.
Diệt Cùng Kỳ nhìn thoáng qua Lỗ Viêm, cười lạnh.
. . . .
- Hừ, một đám đom đóm, cũng dám so sáng với ánh trăng?
Trong hư không, Hàn Vĩnh Nghị khinh thường nói.
- Hừ, Diệt Cùng Kỳ ta tuy chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng hôm nay muốn xem Đại Thiên Vị ngươi mạnh đến thế nào. Bất Diệt Chi Thể.
Diệt Cùng Kỳ gầm lên, Bất Tử Bất Diệt điên cuồng vận chuyển, một luồng khí thế đồ thiên diệt địa bạo phát ra. Phía sau Diệt Cùng Kỳ bỗng xuất hiện một đạo hư ảnh thượng cổ, chợt quát một tiếng, uy thế vô thượng bộc phát ra.
- Chiến thiên diệt địa.
Kiếm Vô Địch, một kiếm hủy diệt thiên địa, kiếm ý tung hoành ngưng tụ lại, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, phóng lên cao.
- Trấn áp...
Lỗ Viêm quát, toàn thân sáng rực ánh vàng, hư ảnh vô số phật đà chắp tay trước ngực xoay quanh hắn, miệng niệm kinh văn thần bí, lực lượng cuồn cuộn ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống.
. . . .
Lúc này, một chưởng kinh khủng kia lại bị mấy người mạnh mẽ chống đỡ, làm cho các đệ tử Thánh Tông trợn mắt há hốc mồm.
Yến tông chủ thương thế không nhẹ, thấy một màn này thì cũng tươi cười trong lòng. Thánh Tông bất diệt, nhiều đệ tử thiên kiêu như thế, bất kể thế nào, cũng không thể để những đệ tử này chết đi.
- Hừ, phế vật...
Hàn Vĩnh Nghị hừ lạnh một tiếng, uy lực một chưởng kia đột nhiên bạo tăng.
"Ầmmmm..."
Tiếng thét thảm vang lên. Hư ảnh phật đà quanh thân Lỗ Viêm không ngừng vỡ nát, sau đó hắn phun máu tươi như điên, bắn ra ngoài. Mà kiếm ý của Kiếm Vô Địch cũng không ngừng gấp khúc, cuối cùng hóa thành tro tàn.
- Thật mạnh...
Sắc mặt mọi người đại biến, quả thật không hổ là cường giả giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, thât sự quá cường đại.
- Ta liều mạng với ngươi, Vạn Cổ Câu Diệt.
Giờ khắc này, chỉ còn duy nhất Diệt Cùng Kỳ miễn cưỡng chống đỡ được. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ toàn thân, khí tức càng lúc càng mạnh, đạo hư ảnh thượng cổ sau lưng hắn giống như có thể trảm diệt tất cả, chứng vĩnh hằng chi vị.
- Ngươi cũng thú vị đấy, đáng tiếc, uổng phí thời gian.
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh, khí tức lại tăng thêm.
"Phụtttt..."
Đối mặt áp lực đột ngột tăng cường, Diệt Cùng Kỳ hộc máu không dứt, đạo hư ảnh thượng cổ nháy mắt vỡ nát. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả công pháp nghịch thiên đều không có chút tác dụng nào.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhất thời kinh hoảng một tiếng, vội chạy tới đỡ Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ luôn lãnh khốc, lúc này ánh mắt thất thần, giống như lúc nào cũng có thể mất đi ánh sáng.
- Sư huynh, đệ đã tận lực, không có bôi nhọ uy danh Thánh Ma Tông.
- Sư đệ, đệ đừng nói nữa, đệ đã rất lợi hại rồi, cho dù tông chủ có ở đây, cũng tuyệt đối không thể chê trách điều gì.
Trương Nhị Cẩu nhìn vẻ thê thảm của Diệt Cùng Kỳ thì rơi lệ đầy mặt. Tuy sư đệ này luôn lạnh nhạt, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn rất tôn trọng mình.
- Không, tông chủ để đệ bảo vệ Thánh Ma Tông, dù có chết trận, đệ cũng không thể khiến tông chủ thất vọng.
Mà vừa lúc này, đôi mắt đã sắp vô thần của Diệt Cùng Kỳ lại lóe lên hào quang, khí tức toàn thân vốn đã tiêu tán, lại bạo phát đi ra.
- Sư đệ.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn bộ dáng của Diệt Cùng Kỳ, kinh hoảng quát.
- Aaaaaaaaaa...
Diệt Cùng Kỳ trôi nổi tại trong hư không, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:
- Dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông, quyết không để bất luận kẻ nào xâm lấn nửa bước.
- Sư đệ, đủ rồi, đệ đã làm đủ rồi, không cần đi nữa, đệ sẽ chết.
Trương Nhị Cẩu vừa khóc vừa quát.
- Không, dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, đệ cũng phải bảo hộ Thánh Ma Tông an toàn. Vạn Giới Câu Diệtttttt...
Diệt Cùng Kỳ gào thét một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, máu tươi trong cơ thể phóng ra như mưa, tô đỏ cả thiên địa.
- Hừ, không biết sống chết.
Hàn Vĩnh Nghị khinh thường cười lạnh, đánh ra một chưởng còn mãnh liệt hơn chưởng ban nãy.
- Aaaaaa.... Cho dù hồn phi phách tán, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông.
Giờ khắc này, Diệt Cùng Kỳ bạo phát ra lực lượng trước nay chưa từng có.
- Diệt cho ta.
Diệt Cùng Kỳ thiêu đốt lên sinh mệnh, đánh ra một chưởng che khuất bầu trời về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị biến sắc, giống như cảm nhận được cỗ lực lượng kia không thể khinh thường, cũng gầm lên:
- Hám Thiên Chưởng.
Hàn Vĩnh Nghị khí tức cuồng bạo, chân nguyên vặn vẹo, dưới lòng bàn tay của lão, kiến trúc trong Thánh Tông không ngừng vỡ nát.
Vì thủ hộ tông môn, Diệt Cùng Kỳ đã muốn chuẩn bị liều chết, bạo phát ra lực lượng cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, Diệt Cùng Kỳ biến sắc, nhìn thấy kiến trúc đang vỡ nát ở phương xa thì vội vàng chuyển hướng, bay về phía xa kia.
Nơi đó là Vô Danh phong, là nơi sư muội mà tông chủ thích nhất, Chỉ Kiều sư muội đang ẩn náu.
. . . .
Ở trong mật thất, Chỉ Kiều rúc vào trong lòng Cung Băng Dạ. Hai người đã nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
- Cung tỷ tỷ, bên ngoài không có sao chứ.
- Không có gì đâu.
Cung Băng Dạ an ủi nói, nhưng là trong lòng nàng cũng không hề chắc chắn.
Thánh Tông chính là đại tông, giờ phút này bị người đánh đến tận cửa, vậy khẳng định là cường địch.
- Không tốt...
Vừa lúc đó, Cung Băng Dạ biến sắc, nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đang đánh úp về phía này.
Mặt Cung Băng Dạ trắng bệch, sau đó cắn chặt răng, đặt Chỉ Kiều nằm bên dưới thân thể mình.
- Cung tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy.
Chỉ Kiều hỏi.
- Đừng sợ.
Cung Băng Dạ môi trắng bệch, thân mình khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, đợi cỗ lực lượng kia giáng xuống.
"Ầmmmmm..."
Trong phút chốc, trời sụp đất nứt, một tiếng hét thảm truyền đến.
Khi Cung Băng Dạ mở to mắt, lại phát hiện Diệt Cùng Kỳ đã đỡ cả lấy cỗ lực lượng kia, giờ đang suy yếu nằm trên mặt đất.
- Diệt Cùng Kỳ...
Cung Băng Dạ vẻ mặt dại ra nhìn lên tất cả chuyện này.
- Bảo hộ... bảo hộ sư... sư muội...
Khí tức của Diệt Cùng Kỳ càng ngày càng yếu, tới lúc nói xong chữ cuối cùng thì không còn nhúc nhích nữa.
Chỉ Kiều nhìn một màn trước mắt, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Sư huynh...
Chỉ Kiều tránh khỏi thân thể Cung Băng Dạ, lập tức chạy đến bên người Diệt Cùng Kỳ, cũng không để ý tới cái túi vải chứa đồ của mình đã rách tan, mảnh vải bay theo gió, mà không ngừng lắc cánh tay Diệt Cùng Kỳ.
- Sư huynh, sư huynh mau tỉnh lại đi...
Đôi mắt thật to của Chỉ Kiều trào ra nước mắt. Ở Thánh Ma Tông, ngoại trừ Lâm Phàm, nàng thích nhất là Trương Nhị Cẩu và Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ tuy rằng lãnh đạm vô cùng, nhưng lại rất yêu thích tiểu sư muội, bởi vậy ở mỗi lần không có người, đều mang tiểu sư muội bay lượn dạo đất trời, nhìn đủ loại sinh vật kỳ quái.
Còn khi có nhiều người, Diệt Cùng Kỳ mới khôi phục thần sắc lãnh đạm, phảng phất là đang nói cho bất luận kẻ nào, ai cũng chớ chọc hắn.
- Sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi mà...
Chỉ Kiều sư muội khóc lớn lên, không ngừng lắc Diệt Cùng Kỳ.
Thế nhưng Diệt Cùng Kỳ giống như đã chết, nằm im không nhúc nhích, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Gràoooo..."
Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhảy khỏi lòng của Chỉ Kiều, chạy về phía xa.
- Tiểu Bạch, đừng chạy...
Thái Chỉ Kiều vội vàng đuổi theo.
- Chỉ Kiều, muội đừng đi ra.
Cung Băng Dạ cuống lên, cũng chạy vội ra theo.
. . . .
- Sao lại vậy, Diệt sư đệ làm sao đột nhiên đổi phương hướng.
Trương Nhị Cẩu nhất thời nghi hoặc vạn phần, mà khi nhìn về phía phương xa, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nơi đó là Vô Danh phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.