Chương 281: Quá mạnh mẽ
Tân Phong
02/08/2017
- Trời ạ... Quá mạnh rồi.
Trong đám tán tu núp đằng xa có một kẻ nhìn tình hình phía Long Uyên hoàng triều bằng kính viễn vọng, lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, ngây ngẩn cả người. - Vương Ngũ, chuyện gì thế, cho ta xem với.
- Đúng vậy, lão Vương, nhanh lên, chúng ta không thấy rõ.
. . . .
- Ồn ào cái gì, ta cũng chưa xem đủ đâu. Vốn cho là Long Uyên hoàng triều bị diệt, nhưng các ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì?
Đại Đao Vương Ngũ giờ phút này còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Xảy ra chuyện gì? Nói mau đi.
Đại Đao Vương Ngũ hít sâu một hơi, sau đó nói bằng vẻ không dám tin:
- Vừa rồi, ta thấy được tiểu tử bị chúng ta chế nhạo búng một ngón tay, đẩy ngược quả cầu kia trở lại.
- Ặc, thật hay đùa thế, lão Vương, ngươi đừng có lừa chúng ta đấy.
- Đúng vậy, sao thế được chứ?
- Lão Vương, Triệu Tiểu Lục ta dùng thương hai mươi năm, có chuyện gì mà chưa thấy, nhưng lời ngươi vừa nói ta không tin. Đưa kính viễn vọng cho ta, để ta nhìn một chút.
. . . .
Giờ phút này, đám người trên tường thành đã hoàn toàn ngây ngẩn. Ánh sáng chói lọi trước mắt chiếu xạ lên mặt bọn họ, cơn gió mãnh liệt kia giống như là bàn tay đang không ngừng tát bôm bốp lên mặt họ.
- Cao nhân, con hung thú kia chết rồi sao?
Mặc lão đầu thở phào một cái, nhìn Lâm Phàm.
- Chưa.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Hả...
Mặc lão đầu vừa nghe, cũng luống cuống, bị một đòn như vậy còn chưa chết? Đồng thời lão chỉ biết đặt mọi hy vọng lên người Lâm Phàm.
- Gràooooo...
Một tiếng rống giận dữ xen lẫn đau đớn vang vọng phía chân trời.
Khi hào quang tiêu tán đi, mọi người thấy rõ, nửa thân hình của hung thú hình người kia đã bị nổ máu thịt mơ hồ, mà hung thú trong phạm vi vài trăm mét quanh nó không còn sót lại chút gì.
Một loạt tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhưng Lâm Phàm không để tâm, bởi vì exp quá ít. Mà hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối khi tinh huyết hung thú cũng bị quả cầu ánh sáng thổi bay không còn, bởi vì hiện giờ Huyết Hải Ma Công đã tới tầng sáu, máu của hung thú bình thường căn bản không mang lại bao nhiêu tác dụng.
Con hung thú kia lại gầm lên, tiếng gầm tràn ngập lửa giận, hung thú xung quanh tiến lên lấp vào khoảng trống, lại một mảng đông nghịt hung thú xông lên, muốn nhất định phải diệt Long Uyên hoàng triều.
- Chư tướng sĩ nghe lệnh, tử thủ tường thành, không thể để hung thú công phá.
Long Uyên hoàng đế ra lệnh. Ông ta đã nhìn thấy được hy vọng qua một màn vừa rồi.
Có điều đối mặt với nhiều hung thú như vậy, chỉ sợ có chống được, cũng sẽ thảm thiết vô cùng.
Nhưng chỉ cần bảo vệ được hoàng triều, mọi sự hy sinh đều đáng.
Long Uyên công chúa nhìn về phía Lâm Phàm, cũng xấu hổ vạn phần. Nàng ta không ngờ cao thủ chân chính ngay trước mắt, còn là người từng bị mình xem thường.
- Không cần phòng thủ, ta đã giao dịch với Long Uyên công chúa rồi, đó là không bị thương người nào. Những thú dữ này tuy đông, nhưng không tạo nổi sóng gió gì đâu.
Lâm Phàm nở nụ cười tự tin.
Long Uyên hoàng đế trợn tròn mắt, muốn cầu Lâm Phàm đi diệt con hung thú cầm đầu kia, nhưng lời đến miệng chưa kịp nói đã phải vội vàng nuốt xuống.
Bởi vì giờ phút này, khí tức của người trẻ tuổi trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên sắc bén vô cùng, giống như một thanh kiếm sắc còn chưa ra khỏi vỏ đã có thể cắt nát thân thể của bọn họ.
Trường bào màu trắng phiêu đãng theo gió, tóc dài bay bay.
Ở trong mắt mọi người, bóng người kia chợt trở nên vô cùng cao lớn.
Lâm Phàm bay lên không trung.
- Thương Thiên Kiếm.
- Nhân Nghĩa Kiếm.
. . . .
- Trời ạ! Kiếm ý thật mạnh, chỉ nhìn thôi mắt đã thấy đau rồi.
Mặc lão đầu vừa ngẩng lên nhìn đã vội nhắm mắt, kiếm ý kia quá mạnh, cho dù lão là cường giả Đại Thiên Vị cũng không chịu nổi.
Mà Long Uyên công chúa càng không thể nhìn thẳng, bộ ngực căng tròn cũng vì kích động quá mức, rung lên kịch liệt.
- Vô Tướng Thiên Ma.
Giờ khắc này, pháp thân ba đầu sáu tay và hai loại kiếm ý trôi nổi sau lưng hắn.
Gần đây Lâm Phàm mới phát hiện một công năng mới của Vô Tướng Thiên Ma, hắn muốn thử nghiệm:
- Vô tướng vô giới, vô pháp vô thiên... Phân tách!
Tức thì, pháp tướng phía sau Lâm Phàm không ngừng phân chia, một thành hai, hai thành bốn... Trong hư không nháy mắt bị bao phủ bởi vô số pháp tướng.
Chưa hết, một màn khiến đám Mặc lão đầu càng thêm khiếp sợ lại xảy ra ngay sau đó.
Hai loại kiếm ý xông tận trời kia cũng không ngừng phân tách, vô số thanh trường kiếm do kiếm ý ngưng tụ ra xuất hiện trên bầu trời.
- Điều này sao có thể... Con người sao tạo ra được kiếm ý cường đại đến thế...
Mặc lão đầu đã hoàn toàn thất thần. Lão vốn cho rằng mình lên cấp Đại Thiên Vị đã đủ mạnh, nhưng so với người trước mắt, sợ là ngay cả con kiến cũng không bằng.
- Mặc lão, người này rốt cuộc là đến từ tông môn nào?
Long Uyên hoàng đế khiếp sợ hỏi.
- Không biết, không biết...
Mặc lão đầu lắc đầu nói.
Mà đám võ giả tán tu, nhìn thấy một màn trong hư không, cũng kinh ngạc đến muốn ngã lăn ra mặt đất.
Tất cả mọi thứ thật sự quá kinh khủng.
. . . .
- Vốn định một chưởng tiêu diệt các ngươi, nhưng thôi, máu của các ngươi còn có chút tác dụng.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Một câu này truyền tới trong tay đám Mặc lão càng khiến người ta há hốc miệng.
Một chưởng tiêu diệt?
- Diệt...
Lâm Phàm phất tay, kiếm ý phô thiên cái địa cùng pháp tướng che trời mãnh liệt lao về phía thú triều....
Giờ khắc này, con hung thú hình người kinh run lên, nó cảm thấy có một luồng ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình.
Trong đám tán tu núp đằng xa có một kẻ nhìn tình hình phía Long Uyên hoàng triều bằng kính viễn vọng, lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, ngây ngẩn cả người. - Vương Ngũ, chuyện gì thế, cho ta xem với.
- Đúng vậy, lão Vương, nhanh lên, chúng ta không thấy rõ.
. . . .
- Ồn ào cái gì, ta cũng chưa xem đủ đâu. Vốn cho là Long Uyên hoàng triều bị diệt, nhưng các ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì?
Đại Đao Vương Ngũ giờ phút này còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Xảy ra chuyện gì? Nói mau đi.
Đại Đao Vương Ngũ hít sâu một hơi, sau đó nói bằng vẻ không dám tin:
- Vừa rồi, ta thấy được tiểu tử bị chúng ta chế nhạo búng một ngón tay, đẩy ngược quả cầu kia trở lại.
- Ặc, thật hay đùa thế, lão Vương, ngươi đừng có lừa chúng ta đấy.
- Đúng vậy, sao thế được chứ?
- Lão Vương, Triệu Tiểu Lục ta dùng thương hai mươi năm, có chuyện gì mà chưa thấy, nhưng lời ngươi vừa nói ta không tin. Đưa kính viễn vọng cho ta, để ta nhìn một chút.
. . . .
Giờ phút này, đám người trên tường thành đã hoàn toàn ngây ngẩn. Ánh sáng chói lọi trước mắt chiếu xạ lên mặt bọn họ, cơn gió mãnh liệt kia giống như là bàn tay đang không ngừng tát bôm bốp lên mặt họ.
- Cao nhân, con hung thú kia chết rồi sao?
Mặc lão đầu thở phào một cái, nhìn Lâm Phàm.
- Chưa.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Hả...
Mặc lão đầu vừa nghe, cũng luống cuống, bị một đòn như vậy còn chưa chết? Đồng thời lão chỉ biết đặt mọi hy vọng lên người Lâm Phàm.
- Gràooooo...
Một tiếng rống giận dữ xen lẫn đau đớn vang vọng phía chân trời.
Khi hào quang tiêu tán đi, mọi người thấy rõ, nửa thân hình của hung thú hình người kia đã bị nổ máu thịt mơ hồ, mà hung thú trong phạm vi vài trăm mét quanh nó không còn sót lại chút gì.
Một loạt tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhưng Lâm Phàm không để tâm, bởi vì exp quá ít. Mà hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối khi tinh huyết hung thú cũng bị quả cầu ánh sáng thổi bay không còn, bởi vì hiện giờ Huyết Hải Ma Công đã tới tầng sáu, máu của hung thú bình thường căn bản không mang lại bao nhiêu tác dụng.
Con hung thú kia lại gầm lên, tiếng gầm tràn ngập lửa giận, hung thú xung quanh tiến lên lấp vào khoảng trống, lại một mảng đông nghịt hung thú xông lên, muốn nhất định phải diệt Long Uyên hoàng triều.
- Chư tướng sĩ nghe lệnh, tử thủ tường thành, không thể để hung thú công phá.
Long Uyên hoàng đế ra lệnh. Ông ta đã nhìn thấy được hy vọng qua một màn vừa rồi.
Có điều đối mặt với nhiều hung thú như vậy, chỉ sợ có chống được, cũng sẽ thảm thiết vô cùng.
Nhưng chỉ cần bảo vệ được hoàng triều, mọi sự hy sinh đều đáng.
Long Uyên công chúa nhìn về phía Lâm Phàm, cũng xấu hổ vạn phần. Nàng ta không ngờ cao thủ chân chính ngay trước mắt, còn là người từng bị mình xem thường.
- Không cần phòng thủ, ta đã giao dịch với Long Uyên công chúa rồi, đó là không bị thương người nào. Những thú dữ này tuy đông, nhưng không tạo nổi sóng gió gì đâu.
Lâm Phàm nở nụ cười tự tin.
Long Uyên hoàng đế trợn tròn mắt, muốn cầu Lâm Phàm đi diệt con hung thú cầm đầu kia, nhưng lời đến miệng chưa kịp nói đã phải vội vàng nuốt xuống.
Bởi vì giờ phút này, khí tức của người trẻ tuổi trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên sắc bén vô cùng, giống như một thanh kiếm sắc còn chưa ra khỏi vỏ đã có thể cắt nát thân thể của bọn họ.
Trường bào màu trắng phiêu đãng theo gió, tóc dài bay bay.
Ở trong mắt mọi người, bóng người kia chợt trở nên vô cùng cao lớn.
Lâm Phàm bay lên không trung.
- Thương Thiên Kiếm.
- Nhân Nghĩa Kiếm.
. . . .
- Trời ạ! Kiếm ý thật mạnh, chỉ nhìn thôi mắt đã thấy đau rồi.
Mặc lão đầu vừa ngẩng lên nhìn đã vội nhắm mắt, kiếm ý kia quá mạnh, cho dù lão là cường giả Đại Thiên Vị cũng không chịu nổi.
Mà Long Uyên công chúa càng không thể nhìn thẳng, bộ ngực căng tròn cũng vì kích động quá mức, rung lên kịch liệt.
- Vô Tướng Thiên Ma.
Giờ khắc này, pháp thân ba đầu sáu tay và hai loại kiếm ý trôi nổi sau lưng hắn.
Gần đây Lâm Phàm mới phát hiện một công năng mới của Vô Tướng Thiên Ma, hắn muốn thử nghiệm:
- Vô tướng vô giới, vô pháp vô thiên... Phân tách!
Tức thì, pháp tướng phía sau Lâm Phàm không ngừng phân chia, một thành hai, hai thành bốn... Trong hư không nháy mắt bị bao phủ bởi vô số pháp tướng.
Chưa hết, một màn khiến đám Mặc lão đầu càng thêm khiếp sợ lại xảy ra ngay sau đó.
Hai loại kiếm ý xông tận trời kia cũng không ngừng phân tách, vô số thanh trường kiếm do kiếm ý ngưng tụ ra xuất hiện trên bầu trời.
- Điều này sao có thể... Con người sao tạo ra được kiếm ý cường đại đến thế...
Mặc lão đầu đã hoàn toàn thất thần. Lão vốn cho rằng mình lên cấp Đại Thiên Vị đã đủ mạnh, nhưng so với người trước mắt, sợ là ngay cả con kiến cũng không bằng.
- Mặc lão, người này rốt cuộc là đến từ tông môn nào?
Long Uyên hoàng đế khiếp sợ hỏi.
- Không biết, không biết...
Mặc lão đầu lắc đầu nói.
Mà đám võ giả tán tu, nhìn thấy một màn trong hư không, cũng kinh ngạc đến muốn ngã lăn ra mặt đất.
Tất cả mọi thứ thật sự quá kinh khủng.
. . . .
- Vốn định một chưởng tiêu diệt các ngươi, nhưng thôi, máu của các ngươi còn có chút tác dụng.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Một câu này truyền tới trong tay đám Mặc lão càng khiến người ta há hốc miệng.
Một chưởng tiêu diệt?
- Diệt...
Lâm Phàm phất tay, kiếm ý phô thiên cái địa cùng pháp tướng che trời mãnh liệt lao về phía thú triều....
Giờ khắc này, con hung thú hình người kinh run lên, nó cảm thấy có một luồng ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.