Chương 19: Sư đệ này có chút cao ngạo lạnh lùng
Tân Phong
04/11/2016
oOo
Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Phàm luôn tin một câu.
Chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn.
Tại nơi cạnh tranh kịch liệt như ngoại môn, Lâm Phàm nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Sáng sớm, giữa trưa, xế chiều.
Mỗi ngày, Lâm Phàm chỉ có ba khoảng thời gian này là thấy được toàn bộ đệ tử ngoại môn, thời gian còn lại cả đám đều ru rú trong phòng tu luyện. Trong mắt Lâm Phàm, đây là một đám trạch nam trạch nữ, cũng không sợ trạch đến phát bệnh sao?
(Trạch: chỉ thích ở trong nhà không thích ra ngoài giao tiếp)
Lâm Phàm dạo một vòng bên ngoài nhà ăn, đôi mắt sáng ngời mà lại gian tà nhìn chăm chú xung quanh.
Vừa lúc này, mắt Lâm Phàm sáng lên, đã phát hiện mục tiêu ở đằng trước.
Phía trước có hai người đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, lúc nào cũng có khả năng động thủ.
- Hai vị sư huynh, bình tâm một chút, chớ nóng nảy, có việc gì cũng từ từ nói, đừng để tổn thương hòa khí.
Lâm Phàm lập tức tiến lên nói.
- Vị sư đệ này tới vừa lúc, đệ phân xử đi, lần trước gã này mượn của ta mười viên Uẩn Khí Đan nói là muốn đột phá tu vi, hứa tháng sau tông môn cấp Uẩn Khí Đan sẽ trả ta cả gốc cộng thêm mười viên nữa, nhưng hôm nay hắn lại chối bay chối biến, đệ xem có đáng giận không!
Người mở miệng có thể hình không quá cường tráng, thần sắc rất là căm giận, thấy Lâm Phàm xuất hiện, hắn vội kể lể ngọn nguồn mong kiếm đồng minh.
Mà vị đệ tử ngoại môn còn lại cũng không thể nhẫn nhịn được:
- Ngươi đừng có nói bậy, ta nói là trả lãi mười viên lúc nào, sư đệ chớ nghe hắn, lúc ấy ta chỉ nói trả thêm một viên mà thôi.
Lâm Phàm thấy hai người thao thao bất tuyệt, khẽ cười, không nghĩ trong tông môn cũng có vay nặng lãi.
- Hai vị sư huynh, nghe đệ một lời, hai huynh có gì để làm chứng không?
Lâm Phàm nói.
- Không có, ta đây là tin tưởng hắn nên mới cho vay, ai ngờ hắn khốn nạn như vậy.
- Đồ điêu toa, ta khốn nạn chỗ nào, rõ ràng chỉ lãi một viên…
. . . .
Lâm Phàm thấy hai người lại kịch liệt cãi vã, vội vàng ngăn lại:
- Hai vị sư huynh, xin nghe đệ nói một lời.
- Được, sư đệ nói xem.
- Đúng.
Lâm Phàm nhìn hai người:
- Hai vị sư huynh, hai người hẳn từng là bằng hữu hả?
- Hừ, đó là trước kia, bây giờ không phải.
- Ta cũng không có thứ bằng hữu như hắn.
Lâm Phàm cười cười, rất là nghiêm túc nói:
- Hai vị sư huynh, tình cảm không dễ có, hai huynh cứ vậy trở thành cừu nhân, chẳng lẽ không thấy tổn thất sao?
Hai người vừa nghe Lâm Phàm nói như thế thì cùng ngẩn ngơ.
- Hắn trả 10 viên đan dược cho ta, chúng ta sẽ là bằng hữu như cũ.
- Đừng có mơ, ngươi thừa nhận ngươi nói điêu, ta sẽ tiếp tục nhận ngươi làm bằng hữu.
. . . .
Sau đó hai người lại cãi vã kịch liệt, Lâm Phàm thở dài một tiếng, phẩy tay:
- Hai vị sư huynh, không cần ầm ĩ, chuyện này giao cho đệ đi, đệ nhất định sẽ làm hai người trở lại thành bằng hữu.
Hai người nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không rõ người sư đệ này là muốn làm gì…
Mà một giây sau, bọn hắn cảm nhận được sâu sắc rồi.
- Hầu Tử Thâu Đào.
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300."
"Đinh, chúc mừng đánh bại đệ tử Hậu Thiên cấp năm, exp +400."
"Đinh, chúc mừng đánh bại đệ tử Hậu Thiên cấp bốn, exp +300."
. . . .
Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn hai người đang ôm đũng quần, thống khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiếp đến phất tay bỏ đi, tiếc là không có hiệu ứng sương trắng hay mây ngũ sắc.
Lâm Phàm nghĩ, chỉ cần có kẻ thù chung là sẽ có thể trở thành bằng hữu. Để hai người kia có lại tình hữu nghị thuần khiết, mình hy sinh một chút, đảm nhận vai người xấu thì có làm sao?
Ai bảo mình là người bác ái thích giúp đời cơ chứ!
. . . .
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm gặp không ít chuyện, mỗi một lần Lâm Phàm đều đứng ra làm người hòa giải mâu thuẫn. Mặc dù như thế đối phương sẽ hận mình, nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả chuyện này đều không thành vấn đề.
Dụng tâm lương khổ của ca, cuối cùng sẽ có một ngày họ hiểu ra.
- Ô, Hàn sư huynh…
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy Hàn Lục. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lâm Phàm cũng có chút áy náy.
Hôm nay tâm tình của Hàn Lục không tồi, tối qua thành công đột phá tới Hậu Thiên cấp năm, tuy không lên được Hậu Thiên cấp sáu, nhưng ít nhất cũng thành công một nửa.
Mà vừa lúc này, Hàn Lục nghe được có người gọi mình, nghi hoặc nhìn chung quanh.
Nhưng khi chứng kiến người gọi mình là gã khốn kia thì hắn lập tức kinh hãi biến sắc, sau đó cúi đầu mà đi nhanh về trước tới khi khuất mắt người kia.
Bởi vì Hàn Lục thật sự rất sợ mình sẽ không khống chế nổi cảm xúc mà hung hăng bóp chết kẻ kia.
- Sư huynh… Sư huynh.
Lâm Phàm hô vài tiếng, thấy Hàn Lục không để ý tới mình, cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sư huynh này thật sự là quá hẹp hòi.
Sau đó Lâm Phàm lại khôi phục như thường, tiếp tục đóng vai người tốt, giúp các sư huynnh đệ trừ ưu giải nạn.
Qua quá trình Lâm Phàm không ngừng cố gắng, Hầu Tử Thâu Đào thu được không ít exp.
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp."
Lâm Phàm giờ phút này thật sự quá thoải mái, Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp, không biết Hầu Tử Thâu Đào tiến giai sẽ thành dạng gì đây.
Theo việc không ngừng vận dụng Hầu Tử Thâu Đào, Lâm Phàm phát hiện công pháp bất nhập lưu này chỉ cần lên tới cấp bậc nhất định thì cũng là một tồn tại cường hãn.
Xem ra tất cả công pháp thế gian đều từ đơn giản mà lên, cho dù là công pháp vô thượng thì cũng đều do người sáng tác ra.
Mà khởi đầu của việc sáng tác cũng đều phải từ trụ cột nhất, không ngừng mày mò, không ngừng cải tiến, cuối cùng trở thành công pháp vô thượng.
Hầu Tử Thâu Đào tuy chỉ có một chiêu, nhưng có thể vận dụng thuần thục như thế, thậm chí vượt qua cả ý cảnh ban đầu, sợ là chỉ có một mình Lâm Phàm làm được.
Cho dù là người tạo ra Hầu Tử Thâu Đào, e rằng cũng không bì nổi.
Lúc này Lâm Phàm sinh ra một cái khát vọng to lớn, đó là đem Hầu Tử Thâu Đào bất nhập lưu tiến lên công pháp vô thượng.
. . . .
Khi Lâm Phàm đi vào đến nhà ăn, nhìn tình huống chung quanh, hắn phát hiện có một chỗ đang tụ tập không ít người.
Lâm Phàm thấy thế rất vui vẻ, ai da, xem ra lại có đại sự xảy ra. Sau đó hắn nhịn không được mà đi thẳng về phía đó.
Nhưng khi thấy tình huống bên trong thì hắn không còn tâm tình vừa xong nữa.
Vương Thiên Phong, lại là gã chỉ có 10 exp này.
Lúc này Vương Thiên Phong lại tìm được một quả hồng mềm.
Người kia hẳn là sư đệ mới nhập môn, nhưng sư đệ này cũng rất kỳ quái, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, có điều Lâm Phàm nhìn ra được ánh mắt của hắn đã tràn ngập phẫn nộ, loại phẫn nộ này không phải phẫn nộ bình thường, mà là phẫn nộ muốn băm kẻ trước mắt thành muôn ngàn mảnh.
Người chung quanh cũng đều xì xào bàn tán lên.
- Phương Hàn này cũng đủ xui xẻo.
- Đúng, vừa mới nhập môn đã gặp việc này, thật là bi ai.
. . . .
- Ngươi cút được rồi.
Vương Thiên Phong nhìn Phương Hàn, rất là khinh thường nói.
Vương Thiên Phong gần đây làm gì cũng không xuôi, cho nên mới lại kiếm quả hồng mềm mà nắn, cảm giác thật đúng là không tồi.
Lúc này Phương Hàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Thiên Phong, đồng thời cũng hiểu được người đứng sau Vương Thiên Phong là Dịch Trung Vũ, giờ chỉ có thể nhịn, sau này nhất định phải đem tên khốn khiếp này bằm thây vạn đoạn, còn Dịch Trung Vũ kia cũng chỉ là một viên đá nhỏ lăn trên đường mình đi mà thôi.
Phương Hàn tự tin như thế là vì hắn có được truyền thừa của Ma Đế - ma đạo vạn cổ cự đầu.
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, thấy sư đệ mới nhập môn bị Vương Thiên Phong khi dễ, cảm giác mình là sư huynh, tự nhiên là phải có trách nhiệm của sư huynh.
Lâm Phàm ho nhẹ mấy tiếng:
- Vương Thiên Phong, ngươi lại muốn ‘mất đào’ đúng không?
Vương Thiên Phong còn đang hung hăng càn quấy, nghe được câu này, nhất thời sửng sốt, tiếp đến nhìn về phía Lâm Phàm, sắc mặt hơi đổi, cảm giác đũng quần mình có chút lạnh lẽo.
Sau đó hắn không nói nửa câu, đặt cơm canh lên bàn, xoay người rời đi.
Thấy Vương Thiên Phong rời đi, Lâm Phàm cũng không ngăn cản, dù sao chỉ là một con gà 10 exp mà thôi, giữ làm gì.
- Đa tạ sư huynh.
Phương Hàn lạnh nhạt nói, sau đó bưng cơm canh rời khỏi chỗ này.
- A, còn có chút cao ngạo lạnh lùng, không tồi, không tồi…
Lâm Phàm cười cười, hắn vẫn luôn ưa thích người có cá tính mạnh một chút, bởi vì loại người thế này sau khi trưởng thành mới thành ‘cây kinh nghiệm’ xịn.
-----oo0oo-----
Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Phàm luôn tin một câu.
Chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn.
Tại nơi cạnh tranh kịch liệt như ngoại môn, Lâm Phàm nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Sáng sớm, giữa trưa, xế chiều.
Mỗi ngày, Lâm Phàm chỉ có ba khoảng thời gian này là thấy được toàn bộ đệ tử ngoại môn, thời gian còn lại cả đám đều ru rú trong phòng tu luyện. Trong mắt Lâm Phàm, đây là một đám trạch nam trạch nữ, cũng không sợ trạch đến phát bệnh sao?
(Trạch: chỉ thích ở trong nhà không thích ra ngoài giao tiếp)
Lâm Phàm dạo một vòng bên ngoài nhà ăn, đôi mắt sáng ngời mà lại gian tà nhìn chăm chú xung quanh.
Vừa lúc này, mắt Lâm Phàm sáng lên, đã phát hiện mục tiêu ở đằng trước.
Phía trước có hai người đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, lúc nào cũng có khả năng động thủ.
- Hai vị sư huynh, bình tâm một chút, chớ nóng nảy, có việc gì cũng từ từ nói, đừng để tổn thương hòa khí.
Lâm Phàm lập tức tiến lên nói.
- Vị sư đệ này tới vừa lúc, đệ phân xử đi, lần trước gã này mượn của ta mười viên Uẩn Khí Đan nói là muốn đột phá tu vi, hứa tháng sau tông môn cấp Uẩn Khí Đan sẽ trả ta cả gốc cộng thêm mười viên nữa, nhưng hôm nay hắn lại chối bay chối biến, đệ xem có đáng giận không!
Người mở miệng có thể hình không quá cường tráng, thần sắc rất là căm giận, thấy Lâm Phàm xuất hiện, hắn vội kể lể ngọn nguồn mong kiếm đồng minh.
Mà vị đệ tử ngoại môn còn lại cũng không thể nhẫn nhịn được:
- Ngươi đừng có nói bậy, ta nói là trả lãi mười viên lúc nào, sư đệ chớ nghe hắn, lúc ấy ta chỉ nói trả thêm một viên mà thôi.
Lâm Phàm thấy hai người thao thao bất tuyệt, khẽ cười, không nghĩ trong tông môn cũng có vay nặng lãi.
- Hai vị sư huynh, nghe đệ một lời, hai huynh có gì để làm chứng không?
Lâm Phàm nói.
- Không có, ta đây là tin tưởng hắn nên mới cho vay, ai ngờ hắn khốn nạn như vậy.
- Đồ điêu toa, ta khốn nạn chỗ nào, rõ ràng chỉ lãi một viên…
. . . .
Lâm Phàm thấy hai người lại kịch liệt cãi vã, vội vàng ngăn lại:
- Hai vị sư huynh, xin nghe đệ nói một lời.
- Được, sư đệ nói xem.
- Đúng.
Lâm Phàm nhìn hai người:
- Hai vị sư huynh, hai người hẳn từng là bằng hữu hả?
- Hừ, đó là trước kia, bây giờ không phải.
- Ta cũng không có thứ bằng hữu như hắn.
Lâm Phàm cười cười, rất là nghiêm túc nói:
- Hai vị sư huynh, tình cảm không dễ có, hai huynh cứ vậy trở thành cừu nhân, chẳng lẽ không thấy tổn thất sao?
Hai người vừa nghe Lâm Phàm nói như thế thì cùng ngẩn ngơ.
- Hắn trả 10 viên đan dược cho ta, chúng ta sẽ là bằng hữu như cũ.
- Đừng có mơ, ngươi thừa nhận ngươi nói điêu, ta sẽ tiếp tục nhận ngươi làm bằng hữu.
. . . .
Sau đó hai người lại cãi vã kịch liệt, Lâm Phàm thở dài một tiếng, phẩy tay:
- Hai vị sư huynh, không cần ầm ĩ, chuyện này giao cho đệ đi, đệ nhất định sẽ làm hai người trở lại thành bằng hữu.
Hai người nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không rõ người sư đệ này là muốn làm gì…
Mà một giây sau, bọn hắn cảm nhận được sâu sắc rồi.
- Hầu Tử Thâu Đào.
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300."
"Đinh, chúc mừng đánh bại đệ tử Hậu Thiên cấp năm, exp +400."
"Đinh, chúc mừng đánh bại đệ tử Hậu Thiên cấp bốn, exp +300."
. . . .
Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn hai người đang ôm đũng quần, thống khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiếp đến phất tay bỏ đi, tiếc là không có hiệu ứng sương trắng hay mây ngũ sắc.
Lâm Phàm nghĩ, chỉ cần có kẻ thù chung là sẽ có thể trở thành bằng hữu. Để hai người kia có lại tình hữu nghị thuần khiết, mình hy sinh một chút, đảm nhận vai người xấu thì có làm sao?
Ai bảo mình là người bác ái thích giúp đời cơ chứ!
. . . .
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm gặp không ít chuyện, mỗi một lần Lâm Phàm đều đứng ra làm người hòa giải mâu thuẫn. Mặc dù như thế đối phương sẽ hận mình, nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả chuyện này đều không thành vấn đề.
Dụng tâm lương khổ của ca, cuối cùng sẽ có một ngày họ hiểu ra.
- Ô, Hàn sư huynh…
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy Hàn Lục. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lâm Phàm cũng có chút áy náy.
Hôm nay tâm tình của Hàn Lục không tồi, tối qua thành công đột phá tới Hậu Thiên cấp năm, tuy không lên được Hậu Thiên cấp sáu, nhưng ít nhất cũng thành công một nửa.
Mà vừa lúc này, Hàn Lục nghe được có người gọi mình, nghi hoặc nhìn chung quanh.
Nhưng khi chứng kiến người gọi mình là gã khốn kia thì hắn lập tức kinh hãi biến sắc, sau đó cúi đầu mà đi nhanh về trước tới khi khuất mắt người kia.
Bởi vì Hàn Lục thật sự rất sợ mình sẽ không khống chế nổi cảm xúc mà hung hăng bóp chết kẻ kia.
- Sư huynh… Sư huynh.
Lâm Phàm hô vài tiếng, thấy Hàn Lục không để ý tới mình, cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sư huynh này thật sự là quá hẹp hòi.
Sau đó Lâm Phàm lại khôi phục như thường, tiếp tục đóng vai người tốt, giúp các sư huynnh đệ trừ ưu giải nạn.
Qua quá trình Lâm Phàm không ngừng cố gắng, Hầu Tử Thâu Đào thu được không ít exp.
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp."
Lâm Phàm giờ phút này thật sự quá thoải mái, Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp, không biết Hầu Tử Thâu Đào tiến giai sẽ thành dạng gì đây.
Theo việc không ngừng vận dụng Hầu Tử Thâu Đào, Lâm Phàm phát hiện công pháp bất nhập lưu này chỉ cần lên tới cấp bậc nhất định thì cũng là một tồn tại cường hãn.
Xem ra tất cả công pháp thế gian đều từ đơn giản mà lên, cho dù là công pháp vô thượng thì cũng đều do người sáng tác ra.
Mà khởi đầu của việc sáng tác cũng đều phải từ trụ cột nhất, không ngừng mày mò, không ngừng cải tiến, cuối cùng trở thành công pháp vô thượng.
Hầu Tử Thâu Đào tuy chỉ có một chiêu, nhưng có thể vận dụng thuần thục như thế, thậm chí vượt qua cả ý cảnh ban đầu, sợ là chỉ có một mình Lâm Phàm làm được.
Cho dù là người tạo ra Hầu Tử Thâu Đào, e rằng cũng không bì nổi.
Lúc này Lâm Phàm sinh ra một cái khát vọng to lớn, đó là đem Hầu Tử Thâu Đào bất nhập lưu tiến lên công pháp vô thượng.
. . . .
Khi Lâm Phàm đi vào đến nhà ăn, nhìn tình huống chung quanh, hắn phát hiện có một chỗ đang tụ tập không ít người.
Lâm Phàm thấy thế rất vui vẻ, ai da, xem ra lại có đại sự xảy ra. Sau đó hắn nhịn không được mà đi thẳng về phía đó.
Nhưng khi thấy tình huống bên trong thì hắn không còn tâm tình vừa xong nữa.
Vương Thiên Phong, lại là gã chỉ có 10 exp này.
Lúc này Vương Thiên Phong lại tìm được một quả hồng mềm.
Người kia hẳn là sư đệ mới nhập môn, nhưng sư đệ này cũng rất kỳ quái, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, có điều Lâm Phàm nhìn ra được ánh mắt của hắn đã tràn ngập phẫn nộ, loại phẫn nộ này không phải phẫn nộ bình thường, mà là phẫn nộ muốn băm kẻ trước mắt thành muôn ngàn mảnh.
Người chung quanh cũng đều xì xào bàn tán lên.
- Phương Hàn này cũng đủ xui xẻo.
- Đúng, vừa mới nhập môn đã gặp việc này, thật là bi ai.
. . . .
- Ngươi cút được rồi.
Vương Thiên Phong nhìn Phương Hàn, rất là khinh thường nói.
Vương Thiên Phong gần đây làm gì cũng không xuôi, cho nên mới lại kiếm quả hồng mềm mà nắn, cảm giác thật đúng là không tồi.
Lúc này Phương Hàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Thiên Phong, đồng thời cũng hiểu được người đứng sau Vương Thiên Phong là Dịch Trung Vũ, giờ chỉ có thể nhịn, sau này nhất định phải đem tên khốn khiếp này bằm thây vạn đoạn, còn Dịch Trung Vũ kia cũng chỉ là một viên đá nhỏ lăn trên đường mình đi mà thôi.
Phương Hàn tự tin như thế là vì hắn có được truyền thừa của Ma Đế - ma đạo vạn cổ cự đầu.
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, thấy sư đệ mới nhập môn bị Vương Thiên Phong khi dễ, cảm giác mình là sư huynh, tự nhiên là phải có trách nhiệm của sư huynh.
Lâm Phàm ho nhẹ mấy tiếng:
- Vương Thiên Phong, ngươi lại muốn ‘mất đào’ đúng không?
Vương Thiên Phong còn đang hung hăng càn quấy, nghe được câu này, nhất thời sửng sốt, tiếp đến nhìn về phía Lâm Phàm, sắc mặt hơi đổi, cảm giác đũng quần mình có chút lạnh lẽo.
Sau đó hắn không nói nửa câu, đặt cơm canh lên bàn, xoay người rời đi.
Thấy Vương Thiên Phong rời đi, Lâm Phàm cũng không ngăn cản, dù sao chỉ là một con gà 10 exp mà thôi, giữ làm gì.
- Đa tạ sư huynh.
Phương Hàn lạnh nhạt nói, sau đó bưng cơm canh rời khỏi chỗ này.
- A, còn có chút cao ngạo lạnh lùng, không tồi, không tồi…
Lâm Phàm cười cười, hắn vẫn luôn ưa thích người có cá tính mạnh một chút, bởi vì loại người thế này sau khi trưởng thành mới thành ‘cây kinh nghiệm’ xịn.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.